7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc chất vấn tới chậm hơn so với dự liệu của Vương Nhất Bác vài ngày. Theo đánh giá thời điểm này kho tiền của Diệp Trọng Thái đã không còn chịu nổi nhưng tất cả các bên đều rất bình tĩnh. Nếu như không phải ở trong nhà mình, Diệp Trọng Thái cũng không có cơ hội chỉ vào mặt Vương Nhất Bác mà mắng.

Hôm nay có tiệc gia đình, Diệp Trọng Thái vừa về đến nhà liền xông thẳng vào phòng làm việc của Diệp Triệu Đức, sau đó bên trong phát ra tiếng cãi vã rất lớn, không biết là ai đã đánh rơi chiếc cốc hay vật gì đó. Mặc dù thư phòng được thiết kế cách âm đặc biệt tốt nhưng đại khái cũng không có ai nói cho cha con họ biết là nếu có to tiếng thì âm thanh vẫn có thể bị bên ngoài nghe thấy từ một vị trí trong vườn hoa. Vị trí đó chính là cạnh hòn non bộ bằng đá Thái Hồ, trong ao nuôi cá chép Tướng Quân, mà Vương Nhất Bác lại "ngẫu nhiên" đang đứng ở đó. Hắn nghe được một số từ như "con hoang", "thằng chó đ*", "ả tiện nhân"... Trong những năm lớn lên ở gia đình này, Vương Nhất Bác đã nghe qua vô số lời "tử tế" như vậy nhưng hắn vẫn không quen lắm. Huống chi trong tình huống hiện tại, Diệp Trọng Thái vẫn không đoán được vị trí của mình ở nơi nào.

Vương Nhất Bác khoanh tay, mím chặt môi thở dài một hơi.

Sau đó Diệp Trọng Thái xông ra khỏi cửa và nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ở trong vườn hoa đánh golf.

"Chào anh hai", Vương Nhất Bác đeo găng tay trắng, vung gậy golf một cách gọn gàng và dứt khoát.

Diệp Trọng Thái nhìn thấy tên đầu sỏ vẫn một bộ dáng cà lơ phất phơ thì lửa giận trong lòng càng bùng lên mạnh mẽ.

"Có phải mày làm không?" Diệp Trọng Thái vừa hỏi, vừa nới lỏng hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi.

Vương Nhất Bác giấu ánh mắt không chút gợn sóng dưới vành nón, hắn vẫn giơ gậy golf lên nói: "Anh hai đang nói chuyện gì?"

Diệp Trọng Thái bước nhanh về phía trước, trừng to mắt giận dữ, chất vấn: "Là mày cắn tao ở HFL phải không?" Lời còn chưa nói xong, gã bỗng nhiên ý thức được âm thanh ở nơi trống trải phát ra quá lớn, xung quanh còn có người giúp việc đi qua, nửa câu sau cố ý đè thấp xuống: "Tao đã tra hết rồi!"

"Anh đang nói gì vậy?" Vương Nhất Bác cười nói, sau đó giả vờ suy tư một chút, mới tiếp tục nói: "HFL? Có phải là nhãn hiệu chăm sóc sức khỏe không? Truyền thông làm rất tốt nha."

Sắc mặt Diệp Trọng Thái bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng như gan lợn, da thịt ở hai gò má run lên, điều này khiến cho Vương Nhất Bác nhớ đến khuôn mặt của Diệp Triệu Đức, bởi vì già yếu mà hai gò má cũng rủ xuống, còn bản thân Vương Nhất Bác lại giống mẹ hắn hơn.

Tuần trước, trên thị trường quỹ Bắc Mỹ, một tổ chức bán khống lớn nổi tiếng đã đưa ra thông tin họ sắp bán khống một thương hiệu sản phẩm chăm sóc sức khỏe lớn HFL đang bị nghi ngờ là hoạt động tiếp thị đa cấp. Trong vòng vài ngày sau khi phát hành tin tức, giá cổ phiếu của thương hiệu như trong kế hoạch bắt đầu giảm, tổ chức này cũng tung ra một số dữ liệu và các cuộc phỏng vấn. Khi giá cổ phiếu này giảm mạnh, các cơ quan quản lý bắt đầu can thiệp điều tra, có thể thấy số tiền bán khống không nhỏ, như đã được lên kế hoạch để ép chết thương hiệu HFL trong thời gian ngắn trước khi cuộc chiến kết thúc.

Ngay trước khi giá cổ phiếu HFL sắp chạm đáy, một quỹ phòng hộ khác bất ngờ tham gia thị trường, mua lại cổ phiếu HFL với số lượng lớn và tung ra nhiều tin tức tích cực. Sự can thiệp của nhiều bên đã dẫn đến giá cổ phiếu bắt đầu tăng mạnh trong vòng một ngày. Lúc này sự giằng co gay cấn khiến khoảng cách giá cổ phiếu giữa hai bên đã được rút ngắn.

Đây hiển nhiên không phải là lần đầu tiên Diệp Trọng Thái nếm được vị ngọt của việc bán khống. Gã cho rằng sau khi cơ quan quản lý đưa ra ý kiến chấn chỉnh và xử phạt HFL, giá cổ phiếu sẽ tiếp tục giảm xuống. Nhưng trong lúc giằng co với nhiều đầu mối, giá cổ phiếu lại một đường tăng trở lại. Trong vòng một tháng ngắn ngủi, tiền ký quỹ kếch xù cũng sắp làm cho kho tiền của gã bị dọn sạch. Đến lúc này, gã mới thông qua nhiều lớp điều tra, phát hiện trên danh sách cổ đông lớn của HFL xuất hiện những cái tên Trung Quốc.

Vương Nhất Bác thật sự đã chơi hắn một đòn hiểm ác. Nếu thị trường tiếp tục như vậy, sau khi những người bán khống bị ép phải xả kho mua lại cổ phiếu HFL, lúc này giá cả tăng vọt, Vương Nhất Bác sẽ thừa cơ bán đi cổ phiếu HFL và kiếm được khoản lợi nhuận khổng lồ.

Thật khó nói đây không phải là thù riêng. Mỗi ngày thị trường Bắc Mỹ đều có rất nhiều vụ bán khống, nhưng hết lần này đến lần khác đều nhắm vào Diệp Trọng Thái. Hơn nữa, giao dịch lần này Diệp Trọng Thái vẫn chưa trực tiếp ra mặt, Vương Nhất Bác không chỉ giở trò với gã mà còn muốn chơi gã đến mẻ đầu sứt trán nhưng lại phải cắn răng chịu đựng.

Điều khiến Diệp Trọng Thái không ngờ đến chính là số tiền trong tay của Vương Nhất Bác cũng không quá lớn. Dựa theo quy mô quỹ do hắn quản lý, hắn cùng Diệp Trọng Thái chơi trò này vô cùng mạo hiểm, nhưng chó con này giống như không sợ chết, như dáng vẻ bình tĩnh, thoải mái của hắn lúc này. Việc bán khống chính là xem ai có "miếng bánh" lớn hơn, nguồn lực nhiều hơn, và cái đầu lạnh hơn. Nếu như Diệp Trọng Thái trụ lại được thêm một chút nữa, tiền mặt bơm thêm một chút nữa, chơi chết Vương Nhất Bác cũng không thành vấn đề.

Nhưng vấn đề là Diệp Triệu Đức bỗng nhiên lấy đi "miếng bánh" của gã, ngay sau lễ mừng thọ, bằng cách giao lại việc đấu thầu phòng trưng bày ở Singapore cho Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác, sao mày nhất định phải gây khó dễ cho tao?" Ánh mắt Diệp Trọng Thái nhìn đi nhìn lại trên giá đỡ để gậy đánh golf, sau đó chọn một cây, ở trong tay thảy thảy hai cái, "Cha nói, anh em phải hòa thuận, mày đã quên rồi sao?"

Vương Nhất Bác lạnh mặt: "Anh à, làm ăn không có cái gọi là hòa thuận."

"Tại sao mày không phấn đấu và trân trọng cuộc sống hiện tại?", Diệp Trọng Thái khinh miệt nói, "Trở về công ty cho vay làm ông chủ nhỏ không phải thoải mái hơn sao? Hoặc đơn giản là lấy quỹ ủy thác và trở thành tổ tông thế hệ thứ hai?"

Vương Nhất Bác nắm chặt cây gậy trong tay, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh. Bởi vì xuất thân và tuổi tác của Vương Nhất Bác nên các công việc ban đầu ở nhà họ Diệp không phải là công việc tử tế. Hắn phải làm những công việc bẩn thỉu ở công ty cho vay nhỏ dưới tay Diệp Trọng Thái, ví dụ như đối phó với các hộ gia đình không muốn di dời trong quá trình xây dựng, xử lý các con nợ vay nặng lãi bỏ trốn. Khi hắn trưởng thành hơn mới có cơ hội tiếp xúc với các công việc kinh doanh nghiêm túc, dần dần phát triển đến bây giờ. Diệp Trọng Thái luôn không vừa mắt Vương Nhất Bác một phần vì các trải nghiệm này.

"Tại sao phải làm xấu mặt anh em tao? Rõ ràng không có phần của mày, cha cũng không có ý định giao bất cứ thứ gì cho mày."

Vương Nhất Bác đến gần Diệp Trọng Thái, dùng thanh âm nhẹ nhàng nhất hỏi: "Cha cũng không có ý định cho anh đâu anh trai à, nếu không tại sao cha cũng không muốn cho anh mượn tiền để lấp cái hố lớn này?"

Gương mặt của Diệp Trọng Thái càng thêm dữ tợn. Đúng vậy! Diệp Triệu Đức không chỉ có lấy đi "miếng bánh" của hắn, mà cũng không thay gã thu dọn đống bừa bộn này như trước kia nữa . Tuy rằng không sao, gã vẫn có thể đi đến chỗ mẹ gã mượn tiền nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị Vương Nhất Bác khiêu khích trắng trợn đến như vậy.

"À, chẳng lẽ là vì....?", Vương Nhất Bác nghiêng đầu, hỏi ra vấn đề trí mạng, "Cha cũng không còn ưa anh nữa?"

Lời còn chưa dứt, một tiếng gậy gào thét lướt qua bên tai Vương Nhất Bác, hắn chỉ nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, gậy đánh goft quét qua cái bàn bên cạnh khiến mặt bàn đá cẩm thạch vỡ tan tành.

Âm thanh quá lớn, dẫn tới đám người hầu nhao nhao thò đầu ra. Sắc mặt Diệp Trọng Thái đổi sang màu đỏ dị thường, tình trạng béo phì tích tụ trong nhiều năm khiến mọi động tác của gã chậm chạp, vụng về. Vương Nhất Bác có thể dễ dàng tránh khỏi gậy của gã thay vì đứng chịu đòn như khi còn nhỏ.

"Mày nghĩ mày là ai? Năm đó nếu không phải tao cho mày một phần công việc, để mày giúp tao đi thu nợ thì mày có thể làm được gì."

"Anh à, đừng có điên nữa."

Diệp Trọng Thái dừng lại, hít một hơi lại kéo ra nụ cười: "Điên à? Tao có điên bằng mẹ của mày không?"

Những lời này của Diệp Trọng Thái khiến trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên một tia sát ý. Khí tức u ám rất nhanh bị Diệp Trọng Thái bắt được, gã ta quá thuần thục, gã biết như thế nào mới có thể nghiền nát vết thương của Vương Nhất Bác.

"Chỉ cần mẹ mày còn sống, cha sẽ không bao giờ thích mày, mày biết không."

Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác liền vứt bỏ gậy đánh goft trong tay, thanh kim loại nặng nề rơi xuống đất phát ra âm thanh trầm đục, sau đó hắn không nói một lời, cởi găng tay trắng ra, tiến lên một bước. Diệp Trọng Thái không biết hắn muốn làm gì, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

"Mày, mày muốn làm gì?"

Nhưng gã còn chưa nói xong, Vương Nhất Bác đã tung ra một cú móc trái, Diệp Trọng Thái bị một đạo lực lớn đánh lui về phía sau, gã còn chưa kịp đứng vững, Vương Nhất Bác đã giơ chân đạp vào bụng dưới của gã. Diệp Trọng Thái trong nháy mắt mất đi trọng tâm, ngửa đầu ngã vào hồ cá chép phía sau, đám người giúp việc kêu lên kinh ngạc.

"Vương Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, đối diện với Diệp Triệu Đức đang chắp tay sau lưng quan sát tất cả mọi chuyện.

.

Vương Nhất Bác và Diệp Trọng Thái ngồi ở hai góc bàn, đại phu nhân Dương Trác ôm hộp thuốc ngồi ở bên cạnh Vương Nhất Bác băng bó vết thương cho hắn, con trai ruột của bà khí thế hung hăng nhìn hai người họ mẫu tử tình thâm. Gã ta đã rửa mặt sạch sẽ, thay áo sơ mi mới tinh, trà gừng trước mặt còn đang bốc khói. Mà lúc này gương mặt Vương Nhất Bác vô cảm nhìn Diệp Trọng Thái như thể cơn từng giận vừa rồi chưa từng tồn tại.

"Các con không thể nói chuyện à? Anh em với nhau nhất định phải nói chuyện bằng nắm đấm sao?" Dương Trác nhẹ nhàng thổi vào các đốt ngón tay của Vương Nhất Bác, lau dung dịch iốt rồi dùng băng gạc từng lớp che lại.

Ngoài cửa sổ, các công nhân đang bận rộn di chuyển chiếc bàn đá cẩm thạch bị đập vỡ, dựng lại hòn non bộ bằng đá Thái Hồ, thay nước trong ao cá chép, những con cá bị dập chết cũng được vớt ra. Nhất Bác nhớ đến ngày đó Tiêu Chiến đứng cạnh hòn non bộ thay nước trong ao, từng nói rằng những con cá chép trắng đỏ kia, mỗi con đều rất đắt.

Dương Trác thấy Vương Nhất Bác không nói lời nào, tiếp tục nói: "Nhất Bác, lời Trọng Thái nói, đều là sự thật sao?"

Vương Nhất Bác cử động cổ tay bị băng bó, ánh mắt vẫn đầy hung hăng: "Về chuyện gì?"

Dương Trác không tiếp lời, hướng Diệp Trọng Thái ra hiệu. Vừa rồi Diệp Triệu Đức gọi hai người vào thư phòng liền bắt đầu gọi điện thoại, không biết đang nói cái gì, nói hồi lâu sau mới trở lại trước bàn, ngồi ở giữa anh em hắn, khí thế bề trên trấn áp hai người, vẻ mặt Diệp Trọng Thái mang theo một chút đắc ý, còn Vương Nhất Bác vẫn thờ ơ, lãnh đạm.

"Trọng Thái, mày biết sai ở chỗ nào không?"

Diệp Trọng Thái vừa định mở miệng, Diệp Triệu Đức lại không cho gã cơ hội: "Chiếm đoạt tiền đấu thầu của công ty xây dựng, bỏ vào trong túi riêng, gây tổn thất cho dự án."

Diệp Trọng Thái ngồi thẳng người, đầy khẩn trương: "Cha, con thật sự không nên...."

"Nhưng đó không phải là vấn đề", Diệp Triệu Đức bất ngờ ngắt lời gã, lúc này Vương Nhất Bác mới liếc mắt nhìn gã ta, Diệp Triệu Đức lại tiếp tục nói, "Hiện tại mới được bao nhiêu tiền, cứ thiếu kiên nhẫn như vậy, tương lai làm sao quản lý được tập đoàn quy mô lớn?"

Vương Nhất Bác lại siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt lóe lên kinh ngạc.

"Nhất Bác, trêu chọc anh trai thú vị lắm sao?" Diệp Triệu Đức quay đầu nói với Vương Nhất Bác, "Đánh nhau với anh trai là cách giáo dục của cái nhà này hả?"

Vương Nhất Bác nhất thời muốn cười, nhưng dưới gầm bàn chỉ có thể nắm chặt tay, băng gạc bởi vì căng cứng có chút rỉ máu, đại phu nhân nhìn thấy cảnh này, lại chớp mắt nhìn Diệp Trọng Thái.

Diệp Trọng Thái được nước làm tới, to giọng phàn nàn: "Cha! Lần này thật sự làm cho người ta chê cười nhà họ Diệp!"

Vương Nhất Bác cười nói: "Anh chỉ cần ngoan ngoãn dọn kho, cục diện cũng sẽ không quá khó coi."

"Cục diện không quá khó coi? Bây giờ cả cái phố Wall đang xem trò đùa này của nhà họ Diệp."

Vương Nhất Bác thầm nghĩ: Là cười mày, không phải cười tao.

"Anh hai, mọi người phải tuân thủ quy tắc trò chơi." Vương Nhất Bác nhìn về phía Diệp Triệu Đức, "Cha luôn nói, thắng làm vua, thua làm giặc."

Tbc

07.03.2024

🌈🌈🌈

Ngày xưa học đến môn chứng khoán là Ven lo đi lấy chồng rồi nên edit đoạn này hại não ghê. Cũng may, chị ba google chuyện gì cũng biết. Mọi người tham khảo thêm bản tóm tắt này cho hiểu thêm thủ thuật của 2 ông báo thủ nhà họ Diệp nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro