5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày đó, thái độ của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến có chút cải thiện.

Một trong những biểu hiện cụ thể là lúc ở nhà sẽ chuẩn bị đồ ăn nhanh và món tráng miệng phù hợp với khẩu vị của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không bao giờ ăn uống tử tế trong bữa ăn, ăn hai miếng thì không động chạm nữa, nhưng nửa đêm lại đói bụng. Nhiều lần Vương Nhất Bác tình cờ bắt gặp Tiêu Chiến đang tìm đồ ăn trong tủ lạnh vào đêm khuya.

Biểu hiện thứ hai là Vương Nhất Bác không còn đi sớm về muộn nữa.

Quen nhau một thời gian, hắn phát hiện cảm xúc thăng trầm của Tiêu Chiến có liên quan đến việc có người làm bạn hay không.

Mặc dù người này không thể nói điều gì tử tế và về cơ bản thường hay giễu cợt, nhưng Vương Nhất Bác nhận ra rằng chỉ cần hắn không so đo và phớt lờ những lời đó, Tiêu Chiến mắng hai câu sẽ không mắng nữa, sau này tâm tình rõ ràng tốt hơn.

Nhưng ngay cả khi tâm trạng của anh ta được cải thiện, anh ta cũng chưa tự kiểm soát được cảm xúc và hành động của mình.

Anh ta sẽ được voi đòi tiên, bắt đầu quấy rối Vương Nhất Bác, chẳng hạn như cố tình tiếp xúc cơ thể để khiến Vương Nhất Bác xấu hổ, hoặc làm những trò trẻ con như ném đá vào quần áo của hắn.

Chỉ cần nhìn thấy vẻ miễn cưỡng, khó chịu thậm chí tức giận trên mặt Vương Nhất Bác, anh ta sẽ đặc biệt cao hứng và làm không biết mệt.

Mặc dù Vương Nhất Bác không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại có tính tình quái đản như vậy, nhưng sau nhiều tình huống, hắn đã miễn nhiễm với điều đó. Hắn bắt đầu quen với việc một cơ thể ấm áp đột nhiên áp vào lưng mình hoặc có ai đó thỉnh thoảng ngồi lên đùi hắn. Thậm chí khi đột nhiên có những khối băng trượt vào cổ áo, hắn chỉ dùng tay trái kéo cổ áo, lắc lắc vài lần, sau đó đưa tay phải ra sau lưng để đỡ những khối băng rơi xuống.

Trong quá trình bị quấy rối bởi những trò đùa, hắn luôn có thể tập trung vào công việc.

Một lần, Tiêu Chiến cố tình ngồi trên đùi hắn để che khuất tầm nhìn với màn hình làm việc, hắn hoàn toàn bất động, sau đó ôm eo Tiêu Chiến đẩy anh sang một bên, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.

Ngày đó Tiêu Chiến rất ngoan, ngồi trên đùi hắn im lặng rất lâu, nhưng khi rời khỏi vòng tay hắn, đột nhiên nắm tóc hắn hỏi:

"Sao cậu lại ôm eo tôi?"

Tình huống này có chút mờ ám, Vương Nhất Bác nghĩ, may mắn thay hắn có rất nhiều tóc.

Khi ở cùng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sẽ cảm giác được một loại hỗn loạn.

Hỗn loạn như chiến tranh giữa các vì sao.

Có lẽ vì tính cách và cư xử của Tiêu Chiến khác với người thường nên hắn thường xuyên quên mất thân phận đặc biệt của Tiêu Chiến, quên mất mối quan hệ pháp lý giữa anh và cha mình, tuổi tác và giới tính của anh.

Hắn không coi anh như một nửa còn lại của cha mà chỉ coi anh như một đứa trẻ quá tuổi cần được nuôi dưỡng. Về phần đứa trẻ là trai hay gái, hắn cũng cũng không quan tâm lắm.

Dù sao thì trao đổi với trẻ con cũng không cần phân biệt nam hay nữ.

Nhưng dù vậy, Tiêu Chiến cũng không thể cứ mãi sống trong nhà hắn một cách mù mờ như vậy được.

Vương Nhất Bác lấy đơn ly hôn ra lần nữa và đêm đó hắn đặt một chỗ ở nhà hàng Tây Ban Nha.

Có lẽ vì hương vị quen thuộc nên hôm đó Tiêu Chiến ăn rất ngon miệng và uống rất nhiều rượu. Vì tâm trạng vui vẻ nên anh ấy luôn nở nụ cười trên môi và thậm chí còn ký tặng cho một số người hâm mộ đã nhận ra anh.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, lúc ban nhạc bước lên sân khấu, Vương Nhất Bác mới đặt lá đơn lên bàn. Tiêu Chiến choáng váng, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vui vẻ và cầm lấy rượu uống cạn một hơi.

"Đó là lý do cậu đưa tôi đi ăn tối phải không?", Tiêu Chiến hỏi.

--KHÔNG PHẢI.

Nhưng Vương Nhất Bác lại không nói ra, thoạt nhìn giống như là ngầm thừa nhận.

Đêm đó, họ đã khui tổng cộng ba chai rượu, chai cuối cùng uống còn thừa một nửa thì Tiêu Chiến đã say mèm, nằm trên bàn cười ngặt nghẽo. Dưới ánh sáng vàng mờ ảo, anh đẹp đến chói mắt, làn da, con ngươi và hàm răng đều phát ra ánh sáng trong suốt.

Sau bữa tối Tiêu Chiến không muốn ngồi xe về nhà mà nhất quyết đòi Vương Nhất Bác đi dạo cùng mình.

Không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi sông, gió thổi vào tai, Tiêu Chiến lảo đảo bước đi trên đường với đôi tay dang rộng, giống như tư thế hải âu bay qua sông Neva.

Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến dọc theo Nevsky Prospekt đến Quảng trường Cung điện Mùa đông, sau đó băng qua cây cầu từ Cung điện Mùa đông đến Cột Poseidon, rồi nhìn Tiêu Chiến bước xuống các bậc thang trên Sông Neva cạnh Cột Poseidon.

Băng trên sông còn chưa tan hết, Vương Nhất Bác chưa kịp ngăn cản, Tiêu Chiến đã đứng trên bờ cởi hết giày và tất, bước thẳng xuống dòng sông Neva đóng băng. Mới vừa đi vài bước, thân thể anh không ổn định liền trượt ngã, dập mông ngồi xuống trên băng, mặt băng phát ra tiếng rạn vỡ.

Vương Nhất Bác thực sự bị Tiêu Chiến dọa sợ, một khi mặt băng nứt ra thì ngay cả những người quen với nước khi rơi vào hố băng cũng sẽ chết cóng trong vòng mười giây. Hắn lập tức lao xuống giẫm lên mặt băng để đưa người vào bờ, nhưng phát hiện lòng bàn chân của Tiêu Chiến đã bị dính vào mặt băng. Vương Nhất Bác dùng một chút lực liền xé ra một lớp da lớn trên mặt băng trong suốt, máu chảy ra, loang lỗ khắp nơi. Nhưng Tiêu Chiến vẫn còn đang say, ngốc nghếch nói:

"Hình như bàn chân của tôi có chút đau."

Vương Nhất Bác không nói gì, ngồi xổm trên bờ, dùng đôi tất Tiêu Chiến vừa cởi ra nhẹ nhàng lau vết thương trên chân cho anh, sau đó một tay cầm ủng của Tiêu Chiến, cõng người lên ven đường đón xe.

Vết thương dính vào bị cồn đỏ khiến cơn say của Tiêu Chiến vơi đi một chút.

Anh đang ngồi trên ghế sô pha, một chân gác lên đống gạc dày, chân còn lại giơ lên, lòng bàn chân hướng về phía mặt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác quỳ một gối trước ghế sô pha, dùng tăm bông lau vết thương cho anh từng chút một. Khi anh thở hổn hển vì đau, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thổi vào lòng bàn chân khiến anh ngứa ngáy và đau đớn.

Sau khi Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến từ trên băng trở về, hắn liền không nói chuyện với Tiếu Chiến nữa. Người da trắng như vậy bởi vì tâm trạng khó chịu, cả khuôn mặt đều toát ra màu xám xịt.

Tiêu Chiến cảm thấy mình không làm sai điều gì, lại cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì đó, thỉnh thoảng muốn bắt chuyện nhưng không dám.

Cuối cùng, anh ôm chân, mím môi, hét vào mặt Vương Nhất Bác một câu:

"Ai... cho phép cậu chạm vào chân tôi."

Tay Vương Nhất Bác cầm bông gòn cứng đờ, nhấc mí mắt lên lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến một cái, sau đó ném bông gòn vào thùng rác, nói với Tiếu Chiến:

"Đổi chân."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn nhấc chân còn lại lên, nhìn Vương Nhất Bác cẩn thận bôi thuốc cho mình, trong lòng đột nhiên có một cảm giác vừa quen vừa lạ. Anh đã có cảm giác này cách đây không lâu, khi anh ngồi trên đùi Vương Nhất Bác, để người kia ôm lấy eo mình, anh vô thức nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Vương Nhất Bác. Khoảnh khắc đó, thế giới dường như yên tĩnh lại.

Tiêu Chiến bỗng nhiên run rẩy, đột nhiên buông tay đang ôm chân mình ra:

"Tôi không bôi nữa."

"Haiz!"

Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn, nhanh chóng nắm lấy mắt cá chân của anh. Khi Vương Nhất Bác dùng sức kéo chân anh lên, Tiêu Chiến lại dùng sức ép xuống.

"Cậu giả vờ làm gì," Tiêu Chiến giận dữ nói, "Cậu muốn tôi ký đơn, còn giả vờ làm người tốt."

Đây là hai việc hoàn toàn khác nhau, nhưng Vương Nhất Bác lại lười giải thích, chỉ lo nhấc chân Tiêu Chiến lên.

Tiêu Chiến không muốn, liền đỡ lưng dưới cố gắng ngồi dậy, muốn đưa tay ra giật tóc Vương Nhất Bác như lần trước, nhưng Vương Nhất Bác đã né được.

Hắn không biết Tiêu Chiến đang nghĩ gì, tại sao đột nhiên lại rơi vào trạng thái căng thẳng nhưng hắn có thể cảm nhận được Tiêu Chiến thật sự không vui.

Kể từ khi lấy đơn ly hôn ở nhà hàng ra, Tiêu Chiến đã không vui, hành động giẫm chân trần lên băng không hẳn là một hành động ngớ ngẩn khi say rượu mà là một kiểu tự hành hạ bản thân.

"Đừng náo loạn nữa." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào vết thương của Tiêu Chiến và nói: "Một lát nữa khỏi."

"Cút đi! Đồ bẩn thỉu."

Vương Nhất Bác im lặng.

Đôi khi hắn thực sự không hiểu Tiêu Chiến điên lên phát tiết hay đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, là xem hắn như là cha mình mà chửi bới.

Hắn lặng lẽ nhìn Tiêu Chiến đang không ngừng vùng vẫy, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, trực tiếp đứng dậy nắm lấy mắt cá chân Tiêu Chiến, sau đó quỳ một gối xuống bên cạnh, ấn cả người Tiêu Chiến vào trong ghế sô pha.

Bầu không khí trở nên rất không bình thường. Cả hai đều thở dốc, đều không biết mình đang tức giận vì điều gì. Tư thế cũng rất kỳ quái, đang yên đang lành bôi thuốc, sao tự nhiên lại trở nên mập mờ như vậy.

Tiêu Chiến không hiểu sao lại sợ hãi bầu không khí này, muốn mở miệng phá vỡ nó, nhưng vừa hé môi đã bị Vương Nhất Bác quát:

"...Đừng nói nữa."

"Tại sao không được nói?"

"Đừng nói nữa."

"Cút!"

Sau đó Tiêu Chiến nhìn thấy ánh mắt Vương Nhất Bác đột nhiên hơi nheo lại như một con mèo trước khi đi săn.

Một giây tiếp theo cái chân nâng lên kia đã bị Vương Nhất Bác đặt lên thắt lưng, thân thể Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác bao bọc lại, một bên cổ truyền đến hơi nóng, ẩm ướt như bị răng nhọn đâm thủng. Tiếp theo, đôi môi Vương Nhất Bác mang theo hơi ẩm từ bên cổ chuyển dời tới xương quai xanh, lại từ xương quai xanh chuyển dời tới hầu kết.

Tiêu Chiến cảm thấy thân thể run rẩy, thanh quản dường như đột nhiên đứt quãng, không ngừng thở dốc. Giống như một người chết đuối, anh túm tóc sau đầu Vương Nhất Bác, cố gắng tự cứu mình nhưng lại không thể phát ra một lời nào.

Mãi đến khi nụ hôn của Vương Nhất Bác rơi xuống khóe miệng, anh mới ngắt quãng nói từng chữ.

"Tôi, tôi, tôi không thích đàn ông."

Vương Nhất Bác không hề dừng lại. Hắn rúc vào môi Tiêu Chiến một lúc, đợi đầu lưỡi xâm nhập vào khuôn miệng nóng bỏng của anh mới thâm trầm đáp lại.

"Tôi cũng không thích đàn ông."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro