Chương 15 - Khoảng cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm người phía Chu Đại Bằng chỉ có hai phụ huynh tới, còn hùng hùng hổ hổ không muốn tiếp nhận sự việc.

Lão Đồng không đồng ý hòa giải, hai phụ huynh bên kia cũng không muốn mất tiền, vì vậy năm tên bị giam giữ.

Vương Nhất Bác bên này không có vấn đề gì lớn, tuy rằng mang theo dao, nhưng không làm ai bị thương, lại có Đồng Yến làm chứng, cảnh sát phê bình giáo huấn một trận coi như xong việc.

"Dù thế nào cũng không thể động dao biết không? Có đôi khi dao đâm xuống, không phải cậu điều khiển nó mà là nó điều khiển cậu." Lăn lộn cả đêm cảnh sát cũng rất mệt mỏi, cuối cùng nói vài câu có lệ liền khoát tay bảo bọn họ trở về.

"Chúng tôi hiểu rồi, cảm ơn các anh, xin lỗi đã làm phiền mọi người." Tiêu Chiến dẫn theo Vương Nhất Bác nói lời cảm ơn với viên cảnh sát, chỉ thiếu chút khom lưng cúi đầu.

"Được rồi, cũng muộn rồi, các cậu cũng về đi." Viên cảnh sát ngáp một cái, thấy xung quanh cũng không ai chú ý đến bọn họ, lại vỗ vai Vương Nhất Bác, "Chàng trai trẻ khá đấy, gặp chuyện không hoảng hốt, bình tĩnh, có khí phách của một thủ lĩnh."

Ngài đây là đang chỉ trích nó hay khuyến khích nó vậy???... Tiêu Chiến oán thầm một câu, lại nói thêm vài câu khách sáo, mới dẫn Vương Nhất Bác đi.

Đồng Yến và lão Đồng cũng vừa mới hoàn tất thủ tục, đang chờ bọn họ ở cửa đồn cảnh sát.

"Cùng nhau đi đi, các cháu ở chỗ nào, chú đưa các cháu về trước." Lão Đồng chặn một chiếc xe taxi, ý bảo Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lên xe.

"Không cần..." Tiêu Chiến theo bản năng cự tuyệt, nhưng vừa mở miệng lại thoáng nhìn thấy băng gạc quấn quanh trên tay Vương Nhất Bác, lời nói vòng quanh đầu lưỡi một vòng, lại chuyển hướng, "Được ạ, làm phiền chú."

"Phiền toái cái gì, là chú phải cảm ơn các cháu, nhưng hôm nay đã quá muộn rồi, hôm nào chú mời các cháu ăn cơm, đều phải đến đấy!"

Lão Đồng giúp bọn họ mở cửa xe, Đồng Yến đã ngồi ở hàng ghế sau, Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, thuận miệng nói với Vương Nhất Bác, "Em ngồi bên ngoài đi, ở giữa một lát không tiện xuống xe, đừng đụng vào cánh tay nữa."

Anh nói xong liền chui vào ngồi bên cạnh Đồng Yến.

"Ừm." Vương Nhất Bác không quan tâm, ngồi bên ngoài.

"Ngày mai cảnh sát sẽ thông báo cho nhà trường, buổi sáng chú cũng sẽ qua đó nói rõ tình hình, tiện thể xin phép nghỉ học cho hai đứa."

Lão Đồng ngồi ở ghế phụ, quay đầu nói chuyện với Tiêu Chiến. Vừa rồi tình huống hỗn loạn, lão cũng không có tâm tình chú ý chuyện khác. Bây giờ nhìn thấy Tiêu Chiến như vậy, cảm giác vị phụ huynh này hình như so với "hai đứa nhỏ" trong miệng mình cũng không lớn hơn bao nhiêu. Lão lại cẩn thận đánh giá một chút, "Cháu là anh trai nó à? Đây là gây họa không dám nói với ba mẹ sao?" Lão cười nhìn Vương Nhất Bác: "Không sao, hôm nay tuy chúng ta vào đồn cảnh sát, nhưng không phải là phạm tội, mà là vì chính nghĩa! Nếu hai đứa sợ trở về không giải thích được, chú sẽ đi nói với cha mẹ các cháu. Chú cũng phải trực tiếp cảm ơn họ, cha mẹ như thế nào mới có thể dạy dỗ được con cái tốt như vậy a, lớn lên còn đẹp trai như vậy. Mặc dù không quá giống nhau nhưng mỗi đứa đều có nét đẹp riêng."

"Lão Đồng!" Đồng Yến rốt cục nghe không nổi nữa, từ phía sau đá chân ghế của cha mình.

"Bây giờ lại có sức rồi đấy à? Lúc nãy nước mắt nước mũi tèm lem là đứa nào ấy nhỉ?" Lão Đồng cười đắc ý nhìn con gái, lại nhận được một cái nhìn khinh khỉnh, "Ai khóc?"

"Dù sao cũng không phải ba."
Đồng Yến lại đá vào chỗ ngồi của lão một cước, "Ba có thể yên lặng một lát không?" Cô cách Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác, lại thu chân về sau, bị lão Đồng qua gương chiếu hậu bắt được.

Lão Đồng nhìn thái độ khác thường của con gái, lại nhìn thiếu niên quấn băng gạc an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhướng mày, không nói gì nữa.

Nuôi con gái... Quả nhiên đều là nuôi hộ cho kẻ khác!

Mặc dù... mắt nhìn của con gái mình cũng không tệ lắm.

Tùy theo thằng bé vậy.

"Bên trong xe không dễ vào, chú cho chúng cháu xuống chỗ này là được."

Địa chỉ của Tiêu Chiến báo là một trường tiểu học, con phố nhà họ ở nằm ngay phía sau tòa nhà dạy học của trường tiểu học này.

"Được, vậy chú không tiễn các cháu nữa, hôm nào chú nhất định sẽ tới thăm hỏi. À, nhân tiện lưu lại số điện thoại di động của chú, sau này cháu có việc gì có thể liên hệ." Nói xong lão Đồng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị trao đổi số điện thoại.
Tiêu Chiến tiến lên một bước, "Chú không cần khách sáo, cũng không phải chuyện gì to tát."

Vương Nhất Bác gần như đồng thời lên tiếng với anh: "Không cần, bọn cháu không có điện thoại di động."

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác một cái. Không biết là buồn ngủ hay là vết thương bị đau, cậu đứng không thẳng, bả vai hơi rũ xuống. Lúc nói chuyện cậu hơi cau mày, biểu cảm có chút không kiên nhẫn, nhưng lại không ngượng ngùng chút nào.

Đối với Vương Nhất Bác, nói ra sự nghèo khó của cậu với các bạn nữ thích cậu và phụ huynh của họ, hình như cũng không phải là chuyện khiến cậu cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng. Cậu chỉ đơn giản muốn sớm kết thúc cuộc đối thoại, cũng đem đề tài này một lần bóp nghẹt, cứ như vậy mà tự nhiên nói ra sự thật này.

Lão Đồng giật mình sửng sốt một chút, lại nhanh chóng lẳng lặng đánh giá hai thiếu niên trước mắt. Có lẽ là bởi vì hai người bọn họ quá tươm tất, thế cho nên lúc nhìn thấy bọn họ, liền rất dễ xem nhẹ quần áo của bọn họ.

Lão nhớ tới lời mình vừa nói, nhất thời lại không biết nên nói tiếp như thế nào.

Cũng may, "cha mẹ" ở bên kia cũng không làm cho lão khó xử.

"Chú, vậy chúng cháu về trước, cám ơn chú đã đưa bọn cháu về."

Tiêu Chiến phất phất tay với lão và Đồng Yến , xoay người đỡ Vương Nhất Bác đi bộ trở về.

"Vương Nhất..." Đồng Yến thấy Vương Nhất Bác hướng vào trong xe gật đầu một cách rất có lệ, là nhìn trong xe, không phải nhìn về phía cô, sau đó theo anh trai xoay người rời đi. Cô vội vàng di chuyển đến cửa sổ, nhưng ngay cả ba chữ Vương Nhất Bác cũng không gọi xong, liền bị nghẹn lại. Cô không biết phải miêu tả cảm giác này như thế nào.

Vương Nhất Bác mạo hiểm mạng sống của mình để cứu cô, nhưng cô lại cảm thấy, Vương Nhất Bác dường như cách cô xa hơn.

Cậu đã cứu cô, nhưng chỉ cứu cô mà thôi.

Nói cách khác, cậu cứu người, cũng không phải vì người đó là cô.

Mưa đã tạnh.

Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác đi trên con đường của phố sau, không ai lên tiếng.

Hôm nay Tiêu Chiến nói rất nhiều, nhưng không có một câu nào nói với Vương Nhất Bác.

Cho nên Vương Nhất Bác cũng không dám nói chuyện với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến trực tiếp dìu Vương Nhất Bác vào phòng tắm, đặt chiếc ghế dưới vòi hoa sen, sau đó đi tìm hai túi nilon bọc bên ngoài băng gạc, dùng băng keo trong suốt dán lại, nhìn Vương Nhất Bác.

Trên mặt anh không có cảm xúc gì, từ ánh mắt nhìn ra cũng chỉ có một thông điệp lạnh lẽo: cởi quần áo.

Vương Nhất Bác mím môi, dùng tay không bị thương kéo Tiêu Chiến, "Anh..."

Tiêu Chiến không trốn, cũng không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn cậu.

Ngón tay Vương Nhất Bác co lại, bàn tay truợt khỏi cổ tay Tiêu Chiến, nắm lấy góc áo anh.

"Xin lỗi..."

Tính tình Vương Nhất Bác cứng rắn đến mức nào, miệng cứng rắn đến mức đó.

Trong trí nhớ của anh, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nói xin lỗi với anh.

Tiêu Chiến không nói ra được trong lòng mình là cảm giác gì, anh chỉ biết mình không thể duy trì khuôn mặt bình tĩnh này nữa, trái tim giống như bị ném vào trong máy giặt, khuấy động, đau thắt không ngừng.

Anh hít một hơi thật sâu, mở miệng, cố gắng làm cho giọng nói của mình không run rẩy. "Em xin lỗi vì ai?"

Em đánh nhau vì ai vậy?

Em mang theo dao bảo vệ ai?

Em bị thương vì ai?

Em cúi đầu xin lỗi anh vì ai?!

Ánh mắt Vương Nhất Bác hơi mở to một chút, giống như hoàn toàn không ngờ Tiêu Chiến lại hỏi như vậy.

"Em..."

"Bỏ đi! Em yêu ai thì yêu, em muốn làm gì thì làm!"

Tiêu Chiến không đợi Vương Nhất Bác trả lời, cáu kỉnh vung tay: "Cởi quần áo, tắm rửa!"

Vương Nhất Bác giơ một bàn tay bị quấn gạc lên, tay kia kéo vạt áo đồng phục học sinh của mình xuống, hiếm khi lộ ra thần sắc rối rắm thế này.

"Giơ tay lên!" Tiêu Chiến tiến lên cởi áo đồng phục học sinh của cậu, giọng điệu hung dữ nhưng khi cởi đến cánh tay trái, động tác lại rất cẩn thận. Sau khi cởi ra tiện tay ném vào trong bồn rửa, rồi cúi xuống cởi quần Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vội vàng lùi về phía sau hai bước, "Em, em, em, em tự cởi!"

Tiêu Chiến khoanh tay, tức giận dựa vào tường: "Có bản lĩnh, em cũng tự rắm gội đi! Anh muốn xem xem em làm thế nào có thể gội đầu bằng một tay."

Vương Nhất Bác đưa lưng về phía Tiếu Chiến, cởi quần ra: "Anh. Em, em tự tắm..."

"Tắm đi, ai cấm em tắm?"

"......"

Cũng không thể nói, anh cứ nhìn như vậy em cũng không cách nào tắm được a.

Thỉnh thoảng, Vương Nhất Bác tắm và đi vệ sinh vào ban đêm, sợ tối, cậu sẽ kéo Tiêu Chiến theo, nhưng không cho anh vào cửa, chỉ được đứng ngoài cửa nói mấy câu, để cậu biết anh ở đó là được.

Nhưng hôm nay cậu không dám đẩy Tiêu Chiến ra ngoài.

Tiêu Chiến rất tức giận, anh rất hiếm khi tức giận như vậy.

Vương Nhất Bác đưa lưng về phía Tiêu Chiến cầm vòi nước trong tay, lúc vặn vòi, Tiêu Chiến ở phía sau hét lên: "Mở nước nóng!" Cậu dừng một chút, vặn vòi về bên nước nóng.

"Dính mưa lớn như vậy, về còn muốn tắm nước lạnh, em muốn chết à?"

Tiêu Chiến nhìn không nổi nữa, hai bước đi tới vặn vòi sang bên trái, giật lấy vòi nước từ trong tay Vương Nhất Bác, "Ngồi xuống, nhắm mắt lại!"

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đưa lưng về phía Tiêu Chiến ngồi xuống, đầu tiên đặt tay lên đầu gối, sau đó lại dịch lên trên.

Tiêu Chiến gội đầu cho cậu, xoa dầu gội hai lần, xoa đầy một đầu bọt rồi xả sạch, sau đó đổ sữa tắm vào miếng bông tắm chà lên lưng Vương Nhất Bác, "Quay lại!"

Anh vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác một cách tự nhiên ý bảo cậu đứng dậy, quay mặt về phía anh.

Các đường cơ dưới lòng bàn tay anh ngay lập tức căng ra.

Khoảng khắc đó, Tiêu Chiến nhớ tới những giọt nước mắt của Vương Nhất Bác rơi xuống gối, nhớ tới tiếng thì thầm của cậu "Giấu anh đi, được không?" và thứ cứng rắn chọc vào lưng anh mỗi sáng.

Tiêu Chiến sững người.

"Em... em sẽ tự tắm."

Vương Nhất Bác thò tay ra sau vai, không xoay người, cũng không quay đầu lại.

"À... cái, cái đó, không sao, em tự tắm đi, anh chờ em ngoài cửa!" Tiêu Chiến nhét bông tắm vào tay Vương Nhất Bác, hoảng hốt chạy ra ngoài, đóng cửa từ bên ngoài, đến lúc dựa người vào tường mới hồi hồn trở lại.

Chết tiệt! Phản ứng này của anh cũng thái quá rồi! Quả thực là giấu đầu lòi đuôi.*

*Câu gốc: Ở đây không có ba trăm lượng bạc. Đây là thành ngữ bắt nguồn từ một câu chuyện dân gian: có người đem bạc đi giấu, sợ lộ nên sau khi chôn xong, anh ta bèn cắm một tấm biển ghi "Ở đây không có ba trăm lượng bạc." Anh hàng xóm tên Lý Tứ thấy tấm biển này, bèn đào lấy số bạc đó rồi viết lên mặt kia của tấm biển "Lý Tứ nhà đối diện không hề ăn trộm."

Bây giờ đi vào thì cũng rất kỳ quái...nhưng nếu không đi vào....

Chỉ có thể chờ Vương Nhất Bác tắm xong, mặc quần xong...

Tiêu Chiến dán sát vào cửa nghe động tĩnh bên trong, thấy vô cùng cảm tạ trời đất là nhà anh ở cuối con phố sau này, bằng không người khác nhìn thấy, thật sự rất dễ bị coi là biến thái.

Bên trong tiếng nước chảy ngừng lại, Tiêu Chiến còn phân vân chưa biết nên vào lúc nào thì cửa đã bị người bên trong kéo ra.

Tiêu Chiến không đứng vững, thiếu chút nữa ngã vào trong.

Vương Nhất Bác đưa tay đỡ anh: "Cẩn thận." Tóc cậu còn chưa lau khô, đuôi tóc còn nhỏ nước, chắc mới lau qua người, áo thun và quần đùi mới thay ướt dính chặt vào cơ thể.

Không biết có phải vì Vương Nhất Bác tắm một tay không tiện hay không, sữa tắm còn chưa được xả sạch, Tiêu cảm thấy mùi chanh trên người cậu rất nồng.

Năng lượng mặt trời cũng vẻ mạnh quá nên tay Vương Nhất Bác cũng rất nóng.

Tiêu Chiến "vút" một cái đứng thẳng dậy, thu tay lại, gần như tạo thành tư thế đầu hàng.

"Không việc gì.. Anh, anh đi tắm, em vào nghỉ trước đi!"

Nói xong, anh bước vào phòng tắm, đẩy Vương Nhất Bác ra ngoài, đóng cửa lại.

Vương Nhất Bác đứng ở cửa, nhìn cánh cửa gỗ bị đóng lại, không nói tiếng nào.

Cậu không muốn vào nhà một mình, nhưng cũng không thể đứng đây mãi.

Cậu không muốn, cũng không đành lòng nhìn ánh mắt ngượng ngùng, bối rối và lảng tránh của Tiêu Chiến.

Anh à, anh không cần em nữa sao?

Lúc Tiêu Chiến chia giường, cậu dám hỏi Tiêu Chiến như vậy, là bởi vì trong lòng cậu biết rõ đáp án.

Nhưng bây giờ, cậu không chắc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro