Chương 17 - Chúng ta, bọn họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến không đưa Vương Nhất Bác đến phòng khám mà cõng cậu ra đường lớn, bắt xe đến bệnh viện đã băng bó cho cậu trước đó.

Đây không phải là cảm sốt thông thường, vết thương trên cánh tay Vương Nhất Bác rất sâu, lại bị dính mưa, cũng không được xử lý kịp thời, nên anh lo sẽ có biến chứng khác.

Lúc xuống xe Vương Nhất Bác trông có vẻ tỉnh táo hơn nhiều, thấy quay lại bệnh viện cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn theo Tiêu Chiến vào phòng cấp cứu.

Sau khi lấy máu, chụp phim, cậu được đưa vào phòng cấp cứu để truyền dịch.

"Uống chút nước đi." Tiêu Chiến đến chỗ y tá xin cốc giấy, lấy nước ấm cho Vương Nhất Bác.

Môi Vương Nhất Bác vì bị sốt đã khô đến nứt nẻ, cậu uống một nửa liền đưa cốc cho Tiêu Chiến, "Anh cũng uống đi."

Tiêu Chiến mồ hôi nhễ nhại, tóc mái bết vào trán, "Lát nữa anh đi lấy cốc khác." Anh giơ tay đỡ đáy cốc, ép Vương Nhất Bác uống hết, sau đó ngả giường bệnh thấp xuống: "Em ngủ đi, anh trông chai dịch."

Vương Nhất Bác biết lúc này bảo Tiêu Chiến nghỉ ngơi anh cũng tuyệt đối không chịu, vì thế cũng không khuyên anh nữa, nghe lời anh nhắm mắt lại.

"Em biết không, có những lúc em bướng bỉnh hoặc gây rối, anh nghĩ chẳng thà em ốm đi, lúc ốm em ngoan ngoãn biết bao nhiêu, anh bảo làm gì liền làm đấy." Tiêu Chiến sờ sờ trán Vương Nhất Bác, lại vén tóc mái của cậu: "Nhưng mà, mỗi lần em ốm thật rồi, anh đều mong em mau khỏi bệnh, cho dù khỏe rồi lại cãi nhau với anh cũng được."

"Nếu anh thật sự muốn cãi nhau, em cũng có thể miễn cưỡng bồi anh." Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, giọng khàn khàn, khóe môi cong lên.

"Xem cái giọng khàn khàn vịt đực của em bây giờ kìa, giữ giọng đi." Tiêu Chiến không để ý mồ hôi trên đầu Vương Nhất Bác vươn tay xoa xoa đầu cậu, "Đây là cái giá phải trả cho việc làm anh hùng của em đó. Lần sau hãy nghĩ lại cảm giác này trước khi vì người khác ra mặt, xem có chịu được không!"

Vương Nhất Bác mở mắt ra, nghiêng mặt nhìn Tiêu Chiến: "Em không phải muốn làm anh hùng, em là...".

"Anh biết," Tiêu Chiến bĩu môi, "Cũng không nói là em làm không đúng..." Ban đầu anh thật sự rất tức giận, nhưng sau khi biết nguyên nhân hậu quả cũng cảm thấy đây là điều Vương Nhất Bác nên làm. Hoặc, trong tình huống đó, đây là điều Vương Nhất Bác phải làm.
Anh không cảm thấy Vương Nhất Bác làm sai. Chỉ là... Chỉ là trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.

Vương Nhất Bác không nói gì nữa, dùng đầu ngón tay khều khều tay Tiêu Chiến, vẻ mặt hối lỗi.

"Nằm yên đi, đang truyền dịch như vậy vẫn còn cử động." Tiêu Chiến nắm lấy ngón tay cậu, xoa xoa hai cái, lại cẩn thận đặt tay cậu lên giường.

Vương Nhất Bác truyền dịch hơn hai tiếng đồng hồ, thay bình truyền hai lần. Tiêu Chiến nằm sấp bên giường cậu, gà gật buồn ngủ nhưng lại không dám ngủ, cách nửa phút lại nhìn chằm chằm chai dịch.

Truyền dịch xong trời đã rạng sáng. Y tá đo nhiệt độ cơ thể cho Vương Nhất Bác, dặn dò bọn họ đến truyền dịch liên tục ba ngày, rồi để bọn họ về.

Cơn sốt của Vương Nhất Bác tuy đã giảm, nhưng cả người vẫn không có chút sức lực nào.

Tiêu Chiến dẫn cậu đi ra ngoài, vươn vai, "Về nhà nấu cháo táo đỏ kỷ tử cho em, xào thêm gan heo."

Vương Nhất Bác nhìn quầng thâm dưới mắt anh, "... Em không đói, chỉ buồn ngủ, về nhà ngủ trước đã."

"Vậy cũng phải ăn chút gì đó đã, không thì sẽ không có sức chống chọi." Hai người ra khỏi bệnh viện, trời vừa tờ mờ sáng, xe buýt còn chưa hoạt động. Bệnh viện cách nhà không xa, đi bộ mất khoảng nửa giờ đồng hồ, nếu như là bình thường Tiêu Chiến sẽ dẫn Vương Nhất Bác đi bộ về, nhưng hiện tại Vương Nhất Bác đang ốm, ra khỏi viện anh liền gọi taxi.

"Không cần, đi bộ về là được." Tiêu Chiến vừa giơ tay lên, Vương Nhất Bác đã ấn tay anh xuống.

Tiêu Chiến lại giơ tay lên: "Muốn đi bộ em tự mình đi, dù sao anh cũng không đi được." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, hạ tay xuống.

Xe taxi về đến nơi, quầy ăn sáng trước cửa trường tiểu học cũng đã mở cửa, Vương Nhất Bác nói muốn ăn bánh bao, hai người ăn sáng ở quầy hàng, sau đó về nhà lăn ra ngủ.

Hai người ngủ đến mê mệt, không phân biệt ngày đêm, cho đến tận khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, Tiêu Chiến cũng không biết mình tỉnh hay đang mơ.

Ngồi ngẩn người nửa ngày, tiếng nói ngoài cửa mới truyền được đến tai anh.

"Có phải nhà này không?"

"Đúng rồi, dì phía trước không phải nói là nhà cuối cùng sao?"

"Hay là đi ra ngoài rồi, không có nhà?"

"Không thể nào, trời nóng như vậy, Vương Nhất Bác lại còn bị thương một cánh tay..."

Tiêu Chiến hoàn toàn tỉnh ngủ, nhìn sang bên cạnh, Vương Nhất Bác vẫn đang nắm tay anh ngủ say, chiếc áo thun có lẽ là do lúc trở mình bị cuộn lên, lộ ra cái bụng trắng nõn.

Tiêu Chiến rút tay ra, vỗ vỗ Vương Nhất Bác: "Dậy đi, bên ngoài hình như là bạn cùng lớp của em và ba cô ấy."

Vương Nhất Bác miễn cưỡng nhấc mí mắt lên: "Ừm..."

"Đừng ngủ nữa, không biết người ta đã đứng ở bên ngoài bao lâu rồi!"

Tiêu Chiến lắc lắc bả vai cậu, lại sờ sờ trán cậu, cuối cùng kéo áo thun của cậu xuống.

Vương Nhất Bác xoay người: "Cứ coi như em không có nhà..."

"Tránh được mùng một không tránh được mười lăm a! Dậy đi!" Tiêu Chiến dùng sức kéo cậu dậy, gấp chăn màn gọn gàng.

Vương Nhất Bác mặt sưng húp ngồi trên giường, "Bọn họ tới làm gì...?"

Tiêu Chiến đã xuống giường, đá giày của Vương Nhất Bác đến bên cạnh, ngẩng đầu lườm cậu một cái: "Ai biết được, chắc là tới tặng cờ khen thưởng đó, thiếu niên không sợ hãi khi đối mặt với hiểm nguy, dũng cảm chiến đấu với bọn côn đồ!"

Vương Nhất Bác ngừng dụi mắt, nhìn Tiêu Chiến.

Trong ánh mắt mang theo một chút hoang mang, một chút không chắc chắn, và một chút mong đợi thận trọng.

Tiêu Chiến không đón ánh mắt của cậu, cúi đầu quay người đi ra ngoài, "Em mau xuống đi, anh đi mở cửa."

Đồng Yến và ba cô thật sự đến tặng đồ, nhưng không phải cờ khen thưởng.

Ngoài những túi lớn đựng trái cây, trứng và sữa, còn có một cái điện thoại di động Sony Ericson nắp trượt phổ biến nhất hiện nay.

Có lẽ sợ bọn họ không nhận, nên đã mở hộp, là vỏ xanh sơn mài rất bắt mắt.

"Điện thoại di động là Tiểu Yến chọn, thẻ cũng nạp rồi, có thể gọi được luôn." Lão Đồng đặt điện thoại di động lên sofa, "Thẻ bảo hành và mọi thứ đều ở trong hộp, các cháu nhớ cất đi."

Sofa trong phòng khách là một chiếc ghế sofa cũ hình chữ L, Đồng Yến cùng ba mình ngồi một bên, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi một bên, hai vị phụ huynh ngồi kế nhau, Vương Nhất Bác và Đồng Yến ngồi ở hai góc.

Lão Đồng còn chưa nói xong, Tiêu Chiến đã nhận thấy Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh thở ra. Không cần nghĩ cũng biết, lời cậu nói ra nhất định là một câu từ chối thẳng thừng "Chúng cháu không cần". Vì thế, thừa dịp cậu còn chưa lên tiếng, anh dùng đầu gối chạm nhẹ vào đầu gối của cậu, giành nói trước, "Ý tốt của chú chúng cháu xin nhận, nhưng thứ này quá giá trị, chúng cháu thật sự không thể nhận."

"Không giá trị, Nhất Bác nhà cháu cứu Tiểu Yến nhà chú, là ơn cứu mạng, đừng nói một cái điện thoại di động, cho dù là một căn nhà cũng không nhiều a!" Lão Đồng lại đặt điện thoại di động lên sofa, "Đi thôi, chúng ta cũng đừng ngồi nữa, đi ăn cơm! Nhất Bác bị thương không thể ăn cay, chúng ta đi ăn đồ ăn Quảng Đông nhé?"

Lời lão Đồng nói là để hỏi ý kiến, nhưng ngữ khí và hành động lại hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phản bác.

Ông đã nghe Đồng Yến đại khái nói qua hoàn cảnh gia đình Vương Nhất Bác, vừa đau lòng vừa thích đứa nhỏ này, cũng tự cho mình một nửa tư cách làm phụ huynh. Ở đây đều là những đứa trẻ mới lớn, chỉ có ông là người lớn, đương nhiên phải do ông quyết định.

"Không cần đâu chú, đây đều là chuyện nên làm, bạn học giúp đỡ lẫn nhau..."

"Đây không phải chỉ là chuyện nên làm, chú dám nói không có mấy đứa trẻ có thể làm được như Nhất Bác đâu!" Lão Đồng cười ha hả, cắt ngang lời Tiêu Chiến, "Hôm qua quá muộn nên không để ý, hôm nay để Tiểu Yến chính thức nói lời cảm ơn trước mặt Nhất Bác! Không thể uống rượu, vậy để nó lấy trà thay thế đi."

Lão Đồng nói xong liền đứng lên, Tiêu Chiến không thể không đứng lên theo, "Chú Đồng, thật sự không cần khách sáo như vậy..."

"Không phải là khách sáo với các cháu! Chú xưa nay chưa từng khách sáo a! Chú thực sự muốn mời hai đứa ăn một bữa cơm để cảm ơn!"

Tiêu Chiến bị sự nhiệt tình gần như cưỡng ép của ông làm cho không biết nên từ chối như thế nào, đối phương một mực bày tỏ thành ý, bọn họ cũng không thể không biết nể mặt.

Nếu lấy lý do Vương Nhất Bác bị sốt buổi chiều còn phải đi truyền dịch, vậy sẽ chỉ khiến họ càng thêm "tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo"*. Chi bằng để cho bọn họ thể hiện tâm ý, trong lòng bọn họ cảm thấy dễ chịu hơn, chuyện này cũng coi như xong.

(*tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ơn chỉ bằng giọt nước, báo đáp bằng cả dòng suối. Ý nói nếu nói ra chuyện Nhất Bác phải đi truyền dịch, sẽ làm cho cha con Đồng Yến càng cảm thấy mang ơn cậu.)

"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh." Tiêu Chiến cười nhìn Vương Nhất Bác, ý bảo hắn đừng làm loạn, lại nhận được một cái cau mày khó hiểu và không hài lòng từ cậu.

"Vậy mới đúng chứ!" Lão Đồng tỏ vẻ thân thiết tiến lên khoác vai Vương Nhất Bác: "Muốn ăn gì thì nói với chú!"

Vương Nhất Bác theo bản năng xoay bả vai tránh đi, nhưng dù sao cũng không phải là người không biết gì về đối nhân xử thế, chỉ hơi xoay đi một chút rồi không động nữa.

Lão Đồng đặt phòng riêng, sau khi mọi người đều ngồi xuống thì gọi đồ ăn, ông vỗ vỗ Đồng Yến, "Tiểu Yến, mau, nói cảm ơn với Nhất Bác."

Đồng Yến bình thường líu lo, lúc này ở trước mặt phụ huynh lại không thể thốt nên lời, im lặng một cách khác thường, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Vương Nhất Bác. Nghe ba nhắc, cô mới khôi phục lại một chút dáng vẻ bình thường, rót hai ly nước trái cây thoải mái đi tới trước mặt Vương Nhất Bác, đưa cho cậu một ly, cụng một cái, "Đại ân không cần báo đáp, ly này tôi uống hết, cậu thì tùy ý."

"Con chờ một chút," lão Đồng nghe không lọt tai, "Những lời này con học được ở đâu?"

Đồng Yến đã ngửa đầu uống xong ly nước trái cây, "Học được lúc đi ra ngoài ăn cơm với ba." Cô lè lưỡi với ba mình, quay lại nhìn Vương Nhất Bác.

Thiếu niên không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng cũng thoải mái đem nước trái cây uống cạn, lúc đặt ly xuống, nhìn cô nói một câu, "Dừng ở đây được rồi."

Nụ cười của Đồng Yến cứng đờ nơi khóe miệng. Phản ứng này của Vương Nhất Bác không giống như tiếp nhận lời cảm ơn, có vẻ chỉ là qua loa cho xong việc, thậm chí có chút ý tứ một ly rũ bỏ mọi ân tình.
Cảnh tượng có chút khó xử, đúng lúc người phục vụ gõ cửa, bắt đầu mang đồ ăn lên. Lão Đồng thuận thế vẫy vẫy tay, "Nào, Tiểu Yến qua đây ngồi, chúng ta bắt đầu đi."

Lão Đồng chuyển món ăn vừa được phục vụ đến chỗ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, nhìn về phía hai chàng trai cười, nói: "Học sinh kia đã bị nhà trường đuổi học, sau này chú sẽ đưa đón Tiểu Yến đi học, Nhất Bác cũng đi cùng đi!"

Vương Nhất Bác đang vùi đầu uống canh, nghe vậy ngẩng đầu lên đáp một câu: "Không cần." Sau khi nói xong, cảm giác giọng điệu của mình hơi cộc lốc, vì thế lại bổ sung một câu, "Cảm ơn chú!"

Khóe mắt liếc trộm Tiêu Chiến, phát hiện người cả buổi trưa đều âm thầm nhắc nhở cậu chú ý thái độ và lời nói, lúc này lại đang rũ mi mắt uống canh, giống như là không nghe thấy câu hỏi của lão Đồng, cũng không nghe được câu trả lời của cậu.

"Không có gì, một người cũng là đưa hai người cũng là đưa, cùng một công lái xe mà thôi." Lão Đồng khoát khoát tay, "Tên hỗn đản kia đang ở cái tuổi không biết trời cao đất dày, bị thiệt thòi khẳng định sẽ không bỏ qua, các cháu mới chỉ năm ba trung học cơ sở, chúng ta cái khác không nói, không thể để những chuyện như vậy ảnh hưởng đến việc học."

"...... Thật sự không cần đâu chú." Vương Nhất Bác lại liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, cậu thật sự không biết đối phó với người lớn, không biết nói lời khéo léo, nhưng Tiêu Chiến không biết có phải đang thất thần hay không, vẫn không hề có phản ứng gì.

Lão Đồng cũng nhìn ra trong hai anh em, người làm chủ là anh trai, vì thế không nói với Vương Nhất Bác nữa, quay đầu hỏi Tiêu Chiến: "Anh trai Nhất Bác này, cháu cảm thấy thế nào?"

Tiếu Chiến ngẩng đầu, cười cười, "Không làm phiền chú ạ, sau này cháu sẽ đưa đón Nhất Bác."

"Ây da, chuyện này là do Tiểu Yến gây ra, nói thế nào ta cũng phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa, cháu cũng chỉ là một đứa trẻ lớn hơn vài tuổi, nếu đối phương có nhiều người chặn hai đứa, không chừng các cháu sẽ phải chịu thiệt."

Đạo lý này không sai, chỉ là... Chỉ là, anh không thích.

Anh không thích người khác xen vào chuyện gia đình của mình.

Can thiệp vào chuyện của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến biết, biết ơn cũng giống như thù hận, đều có thời hạn.

Vương Nhất Bác cứu Đồng Yến, lão Đồng rất cảm kích, nhưng cũng sẽ không thể cảm kích cả đời.

Chỉ là bởi vì bây giờ ông đang mang tâm trạng biết ơn, cho nên dường như cái gì cũng sẵn sàng lấy ra cho Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến hiểu được, cũng tin tưởng vào sự chân thành của lão Đồng lúc này.

Nhưng anh vẫn không thích như thế.

Không thích ông ta tự ý mua điện thoại di động cho Vương Nhất Bác, không thích cách ông ta thể hiện: sau này ta chính là chỗ dựa vững chắc của hai người.

Ông ta giống như là muốn dùng kinh nghiệm và năng lực tài chính của bản thân để nói với anh rằng: Đứa nhỏ của anh rất tốt, nhưng anh không có khả năng nuôi dưỡng nó, cũng không thể bảo vệ nó.

Nhưng có thể hay không, anh cũng đã nuôi cậu lớn như vậy.

Ông ta có tư cách gì mà khoa chân múa tay, quản đông quản tây!

Tiêu Chiến gác đũa, trên mặt vẫn tươi cười nhưng biểu cảm lại rất lạnh lùng.

"Không sao, chúng cháu đi đường lớn, sẽ không có chuyện gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro