Chương 29 - Em là của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Tôi tự xếp hàng, cậu đi làm việc của mình đi."

Trước mặt chú Lý và những người khác, Tiêu Chiến không muốn náo loạn hay tranh cãi với Vương Nhất Bác, cậu xếp hàng trong đoàn người, anh cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh.

"Em không sao, anh kiếm gì ăn trước đi..." Vương Nhất Bác đứng trong hàng, trước sau đều là ông già bà cả nên trông đặc biệt bắt mắt.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn xung quanh, có chút không kiên nhẫn, hạ thấp giọng, "Chuyện của tôi, không khiến cậu quản!" Anh nói xong mới nhớ ra, anh đã để người ta đã quản cả buổi chiều, lại mím môi, nói: "Buổi chiều đã làm phiền cậu, nhưng những việc khác thực sự không cần. Cậu ra đi, để tôi tự xếp hàng."

Anh không muốn để người khác nghe thấy, vì thế nên đè giọng xuống rất thấp.

Vương Nhất Bác vờ như không nghe thấy, "Quán bánh bao phía trước vẫn còn mở cửa, anh qua ăn một chút đi."

Là quán bánh bao trước kia anh thường hay dẫn Vương Nhất Bác đến ăn. Kinh doanh rất tốt, một lồng 15 bánh, anh với Vương Nhất Bác mỗi người một lồng, sau đó mỗi người thêm một bát canh, Vương Nhất Bác ăn canh bắp cải còn anh ăn một bát súp ngô. Mỗi lần gọi phải đợi hơn mười phút. Chị gái thu tiền sẽ hô lên với người trên lầu hai: "Hai lồng bánh to, một trắng một vàng."

Đã lâu lắm rồi anh chưa đến quán bánh bao đó.

Kể từ khi Vương Nhất Bác rời đi.

"Nào, Tiểu Chiến, Tiểu Bác, ăn dưa hấu đi."

Dì Lý tới, đi một vòng xem xét tình hình, sau đó về nhà nấu cơm, thu xếp đồ đạc, để chú Lý ở lại xếp hàng. Lúc này dì lái một chiếc xe điện tới, phía sau xe chở theo đầy đồ đạc.

"Bà đang định chuyển nhà à?" Chú Lý không nhịn được phàn nàn.

Dì Lý lườm chú một cát, đưa túi nilon đựng dưa hấu cho Tiêu Chiến, sau đó lấy xuống mấy chiếc ghế nhỏ: "Nào, mọi người ngồi xuống đi."

Đoàn người thật ra đã ổn định nhưng không ai dám rời đi, sợ rời đi sẽ mất chỗ, nên hai ngày nay mỗi gia đình đều thay phiên nhau xếp hàng ở đây, ban ngày mang theo ghế, buổi tối mang giường gấp hoặc nệm để nằm.

Xung quanh cũng có hai ba người đang ngồi tán gẫu, Tiêu Chiến cảm ơn, lúc ngồi xuống thì nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác: "Cậu không cần ở đây." Nhưng cậu vẫn vờ như không nghe thấy.

Bốn người ngồi xuống ăn dưa hấu, chú Lý và Vương Nhất Bác ngồi trong hàng, Tiêu Chiến và dì Lý ngồi ngoài hàng.

Vừa tức giận vừa ngại ngùng.

Dì Lý nhìn Vương Nhất Bác, trời nóng nực như vậy, thằng nhỏ không nói một tiếng nào chỉ lặng lẽ theo sau cả buổi chiều cũng không đổi được một cái liếc mắt của Tiêu Chiến, bà thật sự có chút không đành lòng, "Tiểu Bác à, cháu tốt nghiệp chưa?"

"Vâng," Vương Nhất Bác không ngờ dì Lý lại chủ động bắt chuyện với mình, ậm ừ một tiếng rồi bổ sung: "Cháu tốt nghiệp rồi." Nói xong cảm thấy hình như vẫn chưa đủ thông tin, lại nói thêm: "Vừa mới ạ."

Học ở đâu, mấy năm nay thế nào, ở nơi khác có thích nghi được hay không... những lời này không chừng hỏi câu nào chính là sấm sét giáng xuống câu ấy, dì Lý khéo léo tránh đi, chọn một câu hỏi an toàn để tiếp tục câu chuyện: "Có bạn gái chưa?"

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, anh đang nghiêm túc ăn dưa, không có bất kỳ phản ứng nào với câu hỏi này.

Cậu quay lại trả lời dì Lý: "Không có ạ."

Tiêu Chiến nuốt hạt dưa hấu xuống, không ngẩng đầu, lại cắn tiếp một miếng dưa hấu khác.

"Ai nha Tiểu Bác của chúng ta lớn lên đẹp trai như vậy, chắc chắn có rất nhiều bạn gái theo đuổi đúng không?" Dì Lý nhìn hai anh em ngồi cạnh nhau, thật sự có chút khó hiểu, "Tiêu Chiến cũng vậy, nhiều năm như vậy cũng không có bạn gái."

Nhiều năm như vậy, không có bạn gái.

Đây có lẽ là điều tuyệt vời nhất mà Vương Nhất Bác nghe được trong tám năm qua.

Nhưng chưa đợi tảng đá lớn trong lòng cậu buông xuống, dì Lý lại tiếp tục nói với Tiêu Chiến, "Nhắc mới nhớ, cô gái lúc trước cùng cháu đưa dì và Đậu Đậu đến nhà ga, gọi là Tiểu Uyển gì đó, thật sự là vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện. Hơn nữa lại là bạn học, rất hiểu cháu. Dì thấy cô ấy rất thích cháu, lúc cháu đi mua nước cô ấy còn lén hỏi dì cháu có bạn gái ở quê không. Cô gái nhỏ rất tốt, cháu phải biết nắm bắt cơ hội đó."

Đây không phải là lần đầu tiên dì Lý cố gắng tác hợp anh và Tô Tiểu Uyển, trước kia Tiêu Chiến đều sẽ chuyển đề tài hoặc nói lung tung cho qua, nhưng hôm nay, không biết vì sao, anh không muốn làm như vậy.

Khoé mắt anh đã ngay lập tức bắt được ánh mắt của Vương Nhất Bác, anh không đáp lại, chỉ ngượng ngùng cười cười, bâng quơ nói với dì Lý: "Vâng."

Tảng đá lớn trong lòng Vương Nhất Bác cuối cùng cũng "rầm" một tiếng rơi xuống.

Hoá ra là cảm giác như vậy.

Thì ra biết bên cạnh anh đã có người khác, là cảm giác như vậy.

Cho dù có thể nhìn ra anh vẫn để ý đến cậu, chỉ là đang cố tình xù gai nhím đâm người đã đả thương mình là cậu. Nhưng chính tai nghe được có người thích anh, tận mắt thấy được nụ cười ôn nhu của anh dành cho người khác, trái tim sẽ đau như vậy, giống như bị ném lên tầng mây cao vạn trượng, trôi dạt trên đó không cách nào xuống được.

Khi em quyết định rời xa anh, là em đã quyết định trao cho người khác quyền được yêu thương anh, và cũng cho anh quyền được yêu thương người khác.

Em biết điều đó.

Em cũng chấp nhận điều đó.

Nhưng biết và chấp nhận cũng không thể ngăn được trái tim gào thét đau đớn đến nghẹt thở khi điều đó thực sự xảy ra.

Thật ra như vậy đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu rồi, không phải sao?

Có lẽ Tiêu Chiến chỉ mới bắt đầu với Tiểu Uyển kia, có lẽ chỉ vừa mới quyết định chấp nhận sự theo đuổi của Tiểu Uyển.

So với việc anh đã kết hôn, đã tốt hơn rồi; so với việc anh sắp kết hôn còn tốt hơn nữa; so với việc anh cùng người khác đang yêu đương mặn nồng lại càng tốt hơn nữa.

Cũng không quá tệ, mọi thứ vẫn còn kịp.

Nhưng mà, vì sao, cậu vẫn sợ hãi và khó chịu như vậy?

Trước kia Tiêu Chiến nhìn cậu cùng Đồng Yến thân mật, nhìn cậu cùng Đồng Yến rời đi, cũng khó chịu như vậy sao?

So với cậu bây giờ, có lẽ càng khó chịu hơn.

Vương Nhất Bác sau đó không nói gì nữa, dì Lý và Tiêu Chiến nói chuyện gì, cậu cũng hoàn toàn không nghe thấy.

Trong tay cầm một miếng dưa hấu, ăn khi nào, ai lấy vỏ bỏ đi, cậu cũng hoàn toàn không biết. 

"Ông về nhà ngủ đi, ban đêm tôi ở lại đây, sáng mai ông lại đến thay tôi."

Bốn người ăn xong dưa hấu và bánh bao, trời cũng đã tối, dì Lý giục chú Lý về nhà.

"Bà về đi, ngoài miệng nói dễ nghe như vậy, nhưng tôi dám để cho bà ở chỗ này thì chắc chắn cả đời tôi sống không được yên ổn!" Chú Lý sớm đã hiểu rõ tâm tính của vợ, khoát tay bảo bà đi về, "Ngồi xe hơn nửa ngày rồi, mau về nhà ngủ đi!"

Dì Lý cũng không khách khí với chồng, "Vậy tôi về đây, trong cái túi kia có chai xịt muỗi, buổi tối ngủ trên giường gấp thì nhớ xịt một chút." Nói với chú Lý xong, dì Lý quay ra đưa cho Tiêu Chiến tấm thảm: "Buổi tối trải ra ngủ đi, bên kia có chăn mùa hè, cố gắng một đêm là xong rồi."

Tiêu Chiến nhận đồ "Vâng, cảm ơn dì!"

"Cảm ơn cái gì, dì và Đậu Đậu ở Quảng Châu đều là nhờ cháu chiếu cố." Dì Lý lại vỗ lưng Vương Nhất Bác, "Tiểu Bác, cháu cùng anh trai nói chuyện đi, đêm có người nói chuyện sẽ qua nhanh hơn."

Vương Nhất Bác gật đầu "Vâng."

"..." Tiêu Chiến mở miệng định nói lại thôi.

Khu này toàn là hàng xóm láng giềng trước đây, đều là quen biết lẫn nhau hoặc chí ít thì cũng quen mặt. Sau khi dì Lý về, chú Lý dùng giường gấp giữ chỗ, còn mình chạy đi đánh bài với những người khác. Những người phía sau cũng đều vừa ăn tối vừa nói chuyện phiếm, nhất thời chỉ còn lại Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

"Đi đi, đi làm chuyện của cậu đi."

Xung quanh không có ai, Tiêu Chiến cuối cùng cũng không cần phải nhịn không nói nữa.

Vương Nhất Bác không nhúc nhích, cũng không trả lời.

Tiêu Chiến cao giọng, lặp lại: "Cậu đi đi, nên làm gì thì làm nấy đi!"

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh: "Đây là việc em nên làm."

Tiêu Chiến nhất thời bị cậu chặn họng, không nói nữa. Vương Nhất Bác lặp lại: "Ở bên anh, là điều em nên làm."

Tiêu Chiến nắm chặt tay lại, đế giày di đi di lại lên đá vụn trên đường, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.

Anh muốn nói rằng chẳng việc gì cậu phải ở lại cùng tôi, rõ ràng có người cần cậu bầu bạn kia kìa.

Tôi không cần cậu trộm ra thời gian ở bên người khác để dành cho tôi.

Tôi không cần cậu dành một chút thời gian nào cho tôi hết.

Mấy năm nay không có cậu, sau này, tôi cũng không cần cậu ở bên tôi nữa.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng rốt cục anh cũng không nói ra.

Anh chỉ dùng đế giày di những viên đá vụn, nhỏ giọng nói: "Cám ơn cậu, nhưng thực sự không cần thiết."

Thanh nhiên bên cạnh nhìn anh, giọng nói cũng bình tĩnh.

Bình tĩnh nhưng kiên định: "Nhưng mà, em cần!" Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào anh, "Em cần ở cùng anh, em cần ở bên cạnh anh."

Tiêu Chiến siết chặt nắm tay mình.

Chỗ bị chìa khóa đâm rách lúc chiều, bây giờ lại bị móng tay đâm rách.

Từ nhỏ đến lớn, Vương Nhất Bác chưa bao giờ nói cần anh.

Cho dù ánh mắt cậu nhìn anh nói rằng cậu cần anh, cho dù hành động nắm lấy góc áo anh trong giấc ngủ của cậu nói rằng cậu cần anh.
Nhưng cậu chưa bao giờ nói ra điều đó.

Cậu là đứa trẻ cứng miệng từ khi còn nhỏ. 

Không kêu đau, không kể khổ, không tỏ ra yếu đuối, không nói lời yêu thương.

Một Vương Nhất Bác trước kia cái gì cũng không nói ra như vậy, bây giờ lại đang nói với anh là cậu cần anh.

Em cần anh!

Em mới là người cần anh!

Cho dù anh có cần em hay không, em vẫn cần anh!

Chỉ là, cậu cần quá nhiều.

Chỉ là, cậu cần quá muộn. 

"Đó là chyện của cậu!" Tiêu Chiến không hề biết mình dùng móng tay làm rách vết thương trên tay. "Tôi không có nghĩa vụ phải nghe theo cậu."

"Anh không cần nghe theo em, anh cũng không cần làm bất cứ chuyện gì." Anh chỉ cần không đuổi em đi là được. Vương Nhất Bác không nói ra câu cuối, lấy trong túi ra chai xịt chuống muỗi đưa cho Tiêu Chiến, "Xịt đi!"

Có em ở đây thu hút muối, anh xịt làm gì. Những lời này Tiêu Chiến cũng không nói ra, chỉ khoát tay "Không cần!"

Vương Nhất Bác cúi người tự mình ấn vòi xịt lên bắp chân trần của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không được tự nhiên tránh né, dịch ra một chút.

Vương Nhất Bác xịt cho anh xong liền tiện tay bỏ lại vào trong túi, Tiêu Chiến liếc nhìn hai bắp chân trắng nõn của cậu, mím môi, cuối cùng cũng không nói gì.

Gió mùa hè thổi mang theo mùi mồ hôi của những người xung quanh, càng khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt hơn.

Hai người trầm mặc ngồi một hồi, Vương Nhất Bác lại thúc giục Tiêu Chiến trở về nghỉ ngơi: "Em ở đây xếp hàng, anh về nhà hoặc là đến khách sạn ngủ một lát đi."

Tiếu Chiến lắc đầu: "Không cần!"

Anh không khuyên được Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng không khuyên được anh.

Không gian trở nên yên tĩnh hơn cho đến khi những tiếng ngáy cao thấp vang lên xung quanh.

Vương Nhất Bác đem tấm thảm dì Lý để lại cho bọn họ trải trên mặt đất, nó khá dày, những viên sỏi bên dưới sẽ không chạm vào họ.

Sau khi trải xong cậu liền ngồi sang một bên, vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh, Tiêu Chiến cũng không lảng tránh, thuận theo ngồi xuống.

Vương Nhất Bác chống hai tay lên thảm, sau đó nằm xuống, hai tay gối sau đầu. Từ góc này có thể nhìn thấy tấm lưng gầy gò của Tiêu Chiến, anh hơi cúi người, khiến cột sống của anh lộ ra qua chiếc áo thun mỏng.

Trong những năm không có em ở bên, anh có ăn ngon, ngủ ngon, có chăm sóc bản thân mình tốt không?

Nhất định là không đúng không?

Em nhìn ra hết rồi.

Từ nay về sau, hãy để em chăm sóc anh. 

Anh hận cũng không sao, anh trốn cũng không sao, em nhất định sẽ không rời xa anh nữa, có chết cũng không rời xa anh nữa.

Bất kể bên cạnh anh có ai hay không, dù người đó có là ai, em nhất định cũng sẽ mang anh trở lại.

Bởi vì anh là của em.

Em cũng là của anh.

Trước đây, bây giờ, hay sau này đều là như vậy.

----
03.04.2023
Hnay xúc động với bài phỏnh vấn và bộ ảnh trên Esquire của Chiến quá ❤️💚❤️.

Từ chương này coi như hết ngược, chỉ còn thuỷ tinh thôi nên tôi về lại lịch cũ, cách ngày 1 chương nhé. Lên daily cô em út của tôi chạy deadline sút quần vì ẻm quá bận rộn 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro