Chương 4- Anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương Nhất Bác, em cố ý phải không?"

Tiêu Chiến ở trong văn phòng nhà trường, mang vẻ mặt tươi cười nghe giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ. Vương Nhất Bác ở một bên, hai tay đút túi, giống như chuyện này không liên quan gì đến mình, Tiêu Chiến cũng xem như không thấy.

Ra khỏi cổng trường, Tiêu Chiến cũng không đả động gì. Mãi cho đến khi về đến nhà anh mới đẩy Vương Nhất Bác lên chiếc sofa rách ở phòng ngoài.

"Nộp giấy trắng nửa học kỳ liên tiếp? Sáng nay giáo viên chủ nhiệm gọi em nhắc nhở, em vẫn cố sống cố chết không chịu hối cải? Em là muốn chống đối với ai đây!"

Vương Nhất Bác thu hồi tầm mắt đang dán trên tường, liếc nhìn Tiêu Chiến, giọng điệu bình tĩnh, không chút cảm xúc: "Với anh."

Trong nháy mắt đó, tay nhanh hơn não, bàn tay Tiếu Chiến lập tức giơ lên. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn chỉ bình tĩnh nhìn anh, không hề chớp mắt. Cái tát của Tiêu Chiến không rơi xuống, anh vừa ý thức được mình muốn làm gì thì liền dừng lại.

Anh thế mà lại muốn động thủ đánh Vương Nhất Bác. Trước đây anh hận lão Tiêu sau khi uống rượu vô đạo đức, ức hiếp kẻ yếu, trút giận lên một đứa trẻ. Mà bây giờ, chính anh lại muốn làm như vậy với một đứa trẻ nhỏ hơn mình ba tuổi, thấp hơn mình nửa cái đầu.

Anh dùng tay trái nắm lấy bàn tay phải vừa mới giơ lên, cảm giác được toàn bộ cánh tay của mình đều đang run rẩy. Đôi khi anh cũng không chắc có phải mình đã được di truyền gien vũ phu của lão Tiêu không, liệu có biến thành một người vô lý và bạo lực hay không.

"Anh, anh đi học lại đi." Vương Nhất Bác bắt lấy cánh tay đang run rẩy của Tiêu Chiến, vẻ mặt lãnh đạm rốt cục cũng thả lỏng: "Nửa năm nay em đã nói với anh nhiều lần, nhưng anh lần nào cũng không chịu nghe em."

"Cho nên em liền cố ý nộp giấy trắng để ép anh?"

"Em chỉ muốn cho anh biết, anh sắp xếp như vậy không ổn, sự hy sinh của anh không có ý nghĩa, em một chút cũng sẽ không cảm kích anh, chỉ cảm thấy rất áp lực."

"Anh không cần em cảm kích anh, chỉ cần đem áp lực của em hóa thành động lực học hành."

"Tiêu Chiến, anh nói đạo lý một chút được không? Anh có cần em mang bảng điểm của cả hai chúng ta ra so không?"

"Vô nghĩa thôi!" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, sắc mặt lạnh đến đáng sợ: "Anh nói lại lần cuối cùng, chuyện này không cần thương lượng, trừ phi anh chết, nếu không em đừng hòng bỏ học!"

Trong nửa năm kể từ sau khi Tiêu Chiến không nói tiếng nào đã nghỉ học, những cuộc nói chuyện kiểu như vậy đã diễn ra rất nhiều lần. Không lần nào có kết quả, tất cả đều là không vui mà tan.

Từ ngày gặp cậu, Tiêu Chiến đã một đường che chở, hiểu cậu, tôn trọng cậu. Duy chỉ có trong chuyện này, Tiêu Chiến giống như một phụ huynh ngang ngược, độc đoán, từ chối hiểu cậu, chỉ lấy địa vị để ép cậu: Lão tử là cha là mẹ, lão tử định đoạt, em nghe cũng phải nghe, không nghe cũng phải nghe!

Vương Nhất Bác không biết cuộc sống như vậy khi nào mới kết thúc.
Cậu chỉ biết, Tiêu Chiến không thể trì hoãn tiếp nữa. Đừng nói ba năm, năm năm; dù là ba tháng, năm tháng; thậm chí ba ngày, năm ngày, đối với một thí sinh sắp thi đại học mà nói, mỗi một ngày dừng học, đồng nghĩa với việc cách xa trường tốt một bước. Ngay cả khi Tiêu Chiến không hề buông thả bản thân, mỗi ngày đều dành thời gian làm bài, học bài, đợi đến ngày anh có thể đi thi, anh liệu có thể đậu được trường đại học nào đây?

"Em thấy bộ đề thi anh giấu dưới tủ sách rồi. Chuyện anh thích làm và làm tốt, đối với em lại là tra tấn và dày vò. Vì sao nhất định phải ép em phải sống cuộc đời mà anh mong muốn?"

Vương Nhất Bác rất ít khi nói những câu dài như vậy, cũng rất ít khi bày tỏ quan điểm của mình đối với bất cứ chuyện gì, cho cậu ăn cái gì cậu sẽ ăn cái đó, bảo cậu làm chuyện gì cậu sẽ làm chuyện đó, chưa bao giờ thắc mắc hay phản kháng. Chỉ có chuyện đi học. Nhưng chuyện Tiêu Chiến không thể nhượng bộ cậu, cũng chỉ có một chuyện này.

"Không có tại sao gì cả! Em cũng đem những trò trẻ con của em ném đi, học tập cho tốt, trừ chuyện đó ra, cái gì cũng đừng nghĩ!"

Tiêu Chiến hất tay Vương Nhất Bác ra, gằn giọng nói với cậu. Lại là như vậy, luôn luôn như vậy. Vương Nhất Bác không có biện pháp nào đối với một Tiêu Chiến như thế. Thật sự là một chút biện pháp cũng không có. Vương Nhất Bác cúi đầu im lặng. Thật lâu, thật lâu, cậu mới ngước lên nhìn Tiêu Chiến.

"Có phải chỉ khi không có em, anh mới có thể đi học không?" Đó là câu duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến.

Giọng nói của Vương Nhất Bác rất nhẹ, thậm chí ngữ điệu cũng rất bình tĩnh. Chỉ là đôi mắt vốn luôn lãnh đạm tựa hồ không có bất kỳ cảm xúc nào, giờ đây trong đáy mắt đã ngập hơi nước. Nước mắt tích tụ trong đôi mắt kia giống như một mũi tên nhọn, chuẩn xác đâm xuyên qua trái tim Tiêu Chiến. Ánh mắt như vậy, anh từng nhìn thấy trên mặt Vương Nhất Bác một lần. Chỉ một lần duy nhất.

Trước kia, trước mẹ Vương, lão Tiêu mang về không ít phụ nữ, cũng có mang theo cả mấy đứa trẻ. Nhưng tất cả đều bị lão Tiêu say rượu phát điên đánh cho phải bỏ chạy, nếu không cũng bị dọa chạy mất dép, không chừa một ai. Mẹ Vương xem như là người kiên trì lâu nhất, có lẽ là hai hoặc ba năm. Lâu đến mức Tiêu Chiến cảm thấy bọn họ đã là người một nhà, lâu đến mức anh không cần lo lắng một ngày nào đó về đến nhà, Vương Nhất Bác đã bị mẹ mang đi, không bao giờ trở về nữa.

Ngày mẹ Vương đi, cũng giống như ngày bà tới, không hề có dấu hiệu gì.

Cũng vào một ngày mưa, Tiêu Chiến học cấp hai nhưng không tham gia lớp tự học buổi tối ở trường. Tan học, Tiêu Chiến che ô đón Vương Nhất Bác từ trường tiểu học về nhà, trên đường còn mua một nắm kẹo cam năm hào mười viên. Bọn họ mỗi người ăn một viên. Tiêu Chiến cất những viên khác vào trong cặp sách, nói ăn nhiều sẽ sâu răng.
Khi về đến nhà, cả mẹ Vương và lão Tiêu đều không có ở nhà. Lúc đầu, bọn họ cũng không quan tâm. Tiêu Chiến nấu cơm, cắt một quả mướp trên giàn xuống làm món mướp xào, hai người ngồi trên băng ghế nhỏ trong phòng bếp ăn cơm.

Ăn gần xong thì lão Tiêu trở về, say khướt như mọi khi, nhìn thấy hai đứa trẻ liền mắng một câu: "Hai đứa phế vật này còn tự biết chăm nhau? Lão tử không ở nhà chúng mày còn biết nấu cơm ăn à?" Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã miễn dịch với những lời này của lão, coi như không nghe thấy.

"Mẹ chúng mày lại đi đánh bài rồi? Ba ngày không đánh thì chết sao!"
Lúc lão Tiêu ở trong phòng mắng chửi, Tiêu Chiến lại lột một viên kẹo cam cho Vương Nhất Bác: "Em ăn nốt cái cuối đi, lát nữa đánh răng thật kỹ nhé!"

Anh cảm thấy Vương Nhất Bác hình như hơi bất an. Bởi vì mẹ Vương rất ít khi ra ngoài đánh bài, cho dù là đi đánh bài, cũng chưa lần nào không về trước khi lão Tiêu trở về.

Mãi cho đến khi trời tối, mẹ Vương cũng không về.

"Con mụ khốn kiếp muốn tìm chết đây mà!" Lão Tiêu vốn đã nằm xuống, lại mặc áo khoác, đi dép lê, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác làm bài tập trên bàn nhỏ bên ngoài, chờ lão Tiêu ra khỏi cửa cũng len lén đi theo.

Mưa đã ngừng, hai người cố tránh các vũng nước, một đường xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo.

"Lát nữa nếu ba Tiêu lại động thủ, các cô chú cùng nhau đánh bài nhất định sẽ ngăn cản, em cũng đừng xông lên, nghe không? Ông ấy vốn thích ỷ mạnh hiếp yếu, đánh hai cái ra oai là được, em càng ngăn cản, ông ấy càng hăng." Hai người cách một đoạn đi theo, Tiêu Chiến còn tranh thủ dặn dò Vương Nhất Bác.

Thấy Vương Nhất Bác không đáp lời, Tiêu Chiến quay đầu lại hỏi lần nữa, "Có nghe không?" Vương Nhất Bác vẫn không lên tiếng. Thằng nhóc này, thật sự là từ nhỏ đã ngang bướng, chuyện làm không được tuyệt đối không mở miệng đáp ứng.

Tiêu Chiến trợn trắng mắt, "Anh đi ngăn cản, thằng nhóc ngốc nhà em, đến cái rắm cũng vô dụng, đừng làm rối thêm, biết không?"

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng lên tiếng, "Anh đi ngăn cản thì không bị đánh sao?"

"Dù sao anh cũng là con ruột của ông ấy, ông ấy có xuống tay cũng vẫn nương nhẹ." Tiêu Chiến không để ý nhún nhún vai, lại kéo Vương Nhất Bác: "Chậm một chút, đừng để ông ấy nhìn thấy hai chúng ta."

Vương Nhất Bác nhìn vết bầm tím trên cánh tay anh, mím môi, cuối cùng cũng không nói gì nữa. Có lẽ đối với người đàn ông kia mà nói, chỉ cần đánh không chết, thì cứ đánh cho đã tay.

Điều bọn họ không ngờ tới đó là, trong quán mạt chược ở đầu ngõ cũng không có mẹ Vương. Lão Tiêu lại lên lầu, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trốn ở cửa quán nghe động tĩnh. Lão Tiêu tức giận xông lên, lại hùng hùng hổ hổ lao xuống, lão đứng ở cửa một lúc rồi đột nhiên chạy trở về. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn nhau, cũng nắm tay chạy theo.

Tất cả tiền mặt và sổ tiết kiệm trong nhà đã biến mất! Lão Tiêu đứng trước tủ không nói lời nào, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng ở cửa. Tiêu Chiến cảm thấy tay Vương Nhất Bác rất lạnh, dù anh có dùng hết sức nắm chặt cũng không ấm hơn.

Lão Tiêu chậm rãi quay đầu, Tiêu Chiến theo bản năng chắn trước mặt Vương Nhất Bác. "Mẹ mày cũng thật lợi hại." Lão Tiêu vẻ mặt nhăn nhó, cười khinh bỉ, "Con mẹ nó! Những con mẹ bỏ đi cũng không hiếm, nhưng bỏ đi lại thuận tay lấy hết của cải, còn bỏ lại con trai mình, mẹ nó, thật là lần đầu tiên ông đây gặp!"

Tiêu Chiến xoay người ôm lấy Vương Nhất Bác, đem đầu cậu ôm chặt lấy, ấn vào trong lòng mình. Đứa nhỏ im lặng không khóc lóc, không ầm ĩ, ở trong lòng anh lặng lẽ phát run.

Ngày hôm sau Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến trường như thường lệ, nhưng không rời đi luôn. Anh trốn trong một cửa hàng nhỏ ở cổng trường. Quả nhiên mười phút sau, Vương Nhất Bác đeo cặp sách từ trong trường đi ra.

"Này, thằng nhóc đeo cái khăn quàng đỏ kia, lớp mấy hả? Sao lại chạy loạn trong giờ học!"

Tiêu Chiến từ trong cửa hàng nhảy ra, như sơn vương sừng sững chặn giữa đường. Vương Nhất Bác đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh.
"Em biết bà ấy ở đâu," cậu nói, "Em đã nhìn thấy bà ấy lên xe ô tô với một người đàn ông, em đã ghi lại biển số xe."

"A, em tuổi còn nhỏ mà biết cũng không ít ha!" Tiêu Chiến đi qua cởi khăn quàng đỏ của Vương Nhất Bác nhét vào trong cặp, lại nắm chặt tay cậu: "Đi thôi, anh cùng em đi tìm!"

Nói thì dễ, thật sự đi tìm lại khó hơn lên trời!

Vương Nhất Bác chỉ biết đại khái phương hướng bọn họ đi, hai người dọc theo phương hướng kia đến mấy tiểu khu tìm kiếm, cũng không tìm được chiếc xe kia.

Cuối cùng Tiêu Chiến nảy ra một ý, kéo Vương Nhất Bác đến trạm điện thoại.

"Bây giờ chỉ hy vọng số điện thoại di động đã đăng ký của người kia không thay đổi." Tiêu Chiến gọi 114, báo biển số xe mà vương Nhất Bác nhớ được, nói dối chiếc xe này chặn quầy hàng nhà anh. Sau khi báo vị trí cụ thể, nhân viên trực liền chuyển máy. Đây là lần đầu tiên anh sốt ruột như vậy, âm thanh "tít tít" trong điện thoại mỗi một tiếng đều dài như một thế kỷ. Cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.

"Alo?" Đó là giọng nói của một người đàn ông.

Tiêu Chiến một tay cầm điện thoại, một tay kéo Vương Nhất Bác, hai tay đều đổ mồ hôi. Anh nuốt nước miếng, nhìn Vương Nhất Bác. Thiếu niên nhỏ bé yên lặng nhìn anh, ánh mắt đầy lo lắng cùng ỷ lại, không một tiếng động. Tiêu Chiến nhắm mắt, ép buộc mình trấn định lại.
"Alo, xin chào, xin ngài chuyển lời đến bà Tống Lan Mai, mời bà ấy đến khách sạn XX đường XX gặp mặt lúc 12 giờ trưa."

"Các cậu là ai?" Giọng nói bên kia lập tức cảnh giác.

Điện thoại được chuyển qua 114, họ không biết số của người kia, người kia cũng không biết họ. Phản ứng của đối phương khiến trong lòng Tiêu Chiến hơi lo lắng, "Ông không cần biết chúng tôi là ai, chỉ cần chuyển lời đến bà ấy, không gặp không về."

"Em vào đi, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, anh ở bên ngoài chờ em."

Hai người đến cửa khách sạn đã hẹn từ sớm, đối với việc mẹ Vương có đến hay không, đến thì nên nói cái gì, nói sau này sẽ như thế nào, trong lòng cũng không định rõ được.

"Ừm." Vương Nhất Bác gật gật đầu, đi hai bước, lại quay đầu lại. Tiêu Chiến đứng ở cửa khách sạn, vẫy vẫy tay cười với cậu.

"Anh..." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gọi một tiếng, gọi xong liền khựng lại, không biết nên nói cái gì.

"Mau đi đi, nếu như qua mười hai rưỡi bà ấy không đến, anh sẽ vào đưa em đi ăn mì!" Tiêu Chiến ra hiệu thúc giục, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Vương Nhất Bác cắn môi dưới, không nói gì nữa, xoay người vào khách sạn. Tiêu Chiến đi tới bóng cây bên đường, nhìn Vương Nhất Bác ngồi vào cạnh cửa sổ.

Hai người cách cửa sổ nhìn thấy nhau, Tiêu Chiến lại vẫy vẫy tay cười. Đúng 12h, chiếc xe mà vương Nhất Bác nhớ biển số chạy tới, dừng bên đường. Người trong xe nhìn xung quanh một hồi, cửa ghế phụ mới mở ra, mẹ Vương đi xuống.
"Chỉ có hai đứa thôi sao?" Bà hỏi Tiêu Chiến đang dựa vào bên thân cây.

"Vâng." Tiêu Chiến quan sát bà một chút, bà mặc một chiếc váy hoa nhí mới. Nhìn kỹ, thật ra bà và Vương Nhất Bác rất giống nhau. Hay nói cách khác, Vương Nhất Bác trông rất giống mẹ.

Mẹ Vương nhận được câu trả lời này mới yên tâm một chút, gật gật đầu với người trong xe, tự mình đi vào khách sạn.

Tiêu Chiến nhìn bà vào khách sạn, ngồi đối diện Vương Nhất Bác, hai người nói vài câu, dường như đều rất bình tĩnh. Sau đó mẹ Vương vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, qua mười mấy phút, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên. Xem ra là không cần ăn mì ống nữa.

Tiếu Chiến tựa vào thân cây, có vài con kiến theo thân cây bò lên cánh tay anh, anh dùng hai ngón tay nắm lấy, ném nó xuống, "Đừng có chọc tiểu gia ngươi!"

Lúc xoa xoa cánh tay dựa trở lại vào trên cây, anh thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình từ bên kia cửa sổ. Tiêu Chiến cười cười với cậu, làm khẩu hình "không có việc gì".

Vương Nhất Bác mới dời tầm mắt.
Thức ăn đã được phục vụ đầy đủ, mẹ Vương gắp thức ăn cho Vương Nhất Bác, rót nước trái cây cho cậu. Vương Nhất Bác không nhúc nhích. Mẹ Vương nói gì đó, Vương Nhất Bác vẫn không có phản ứng gì. Mẹ Vương đột nhiên ôm mặt khóc lên, Vương Nhất Bác vẫn rất bình tĩnh nhìn bà.

Tiêu Chiến véo lòng bàn tay để bản thân đừng kích động.

Mẹ Vương lấy ra một phong bì đưa cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác không cầm. Mẹ Vương cố gắng nhét vào tay cậu, cậu lại ném về. Mẹ Vương lại nói gì đó, Vương Nhất Bác vẫn không hề phản ứng. Mẹ Vương vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

"Con cầm lấy", bà nhét phong bì vào tay Tiêu Chiến, "Đừng để ba con biết!"

Bà lau nước mắt, "Coi như ngày đó ta bị sét đánh đi, ta không thể mang theo nó, ta biết con vẫn luôn coi Nhất Bác là em trai ruột, ta đem nó giao phó cho con có được không?" Bà nắm chặt tay Tiêu Chiến, dường như sợ anh cự tuyệt, dùng sức ấn phong bì kia vào trong tay anh.

Tiêu Chiến không nhìn bà mà quay đầu nhìn Vương Nhất Bác. Thiếu niên nhỏ bé ngồi trong khách sạn, một mình một bàn, hai bộ bát đũa, bốn món ăn. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác quay đầu lại. Không buồn, không vui, bình tĩnh, không gợn sóng. Chỉ là trong đôi mắt trong trẻo, từ từ tích tụ một tầng ánh nước.

"Được, cô tốt nhất đừng có hối hận. Người con nhận, sau này cô đừng xuất hiện trước mặt chúng con nữa." Tiêu Chiến cầm phong bì nhét vào trong cặp sách, cũng không nhìn mẹ Vương thêm một cái, quay đầu đi vào khách sạn.

"Xem ra không cần ăn mì ống nữa ha!"

Tiêu Chiến đi vào khách sạn, cười hì hì ngồi đối diện Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác giương mắt nhìn anh, không nói gì.

"Cà tím nướng, sườn chua ngọt, thịt kho tàu, gà cung bảo, đều là món ăn em thích!" Tiêu Chiến bỗng nhiên mở to hai mắt: "Nhiều món ăn như vậy. Mẹ em thật sự là tiêu tiền cho em không tiếc tay, đúng không?"

Vương Nhất Bác ngây người, sau đó lộ ra một chút ý cười, "Bà ấy thật đúng là không tiếc tiêu tiền, bà ấy chỉ biết khóc."

"Thật tình! Cứ tưởng rằng sẽ lấy được một khoản tiền lớn, kết quả lại là tự mình chi tiền! Nào nào, ăn thôi! Không ăn xong không được đi!"

Ngày đó, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác vác cái bụng no tròn trở về nhà. Anh một câu cũng không hỏi mẹ cậu đã nói gì với cậu. Trước khi vào nhà, Tiêu Chiến nhét phong bì vào cặp sách của Vương Nhất Bác: "Buổi tối chờ ba Tiêu ngủ rồi hãy giấu đi. Ông ấy về lần nào cũng say xỉn, tùy tiện giấu chỗ nào mà ông ấy không thể tìm ra được ấy."

Vương Nhất Bác không nói gì, sau khi vào nhà nhìn thấy lão Tiêu, cậu liền đi tới. Tiêu Chiến không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác lấy phong bì ra đặt trước mặt lão Tiêu, thấp giọng kêu, "Ba!"

Lão Tiêu đang tự rót rượu uống, khuôn mặt đỏ bừng ngẩng lên, có lẽ vì đã uống quá nhiều, vành mắt cũng đỏ sọng. "Thằng ranh con!" Ông ta mắng một câu, lại tiếp tục cúi đầu uống rượu.

Tiêu Chiến tiến lên nắm chặt tay Vương Nhất Bác. Người này, từ nay về sau, thật sự là đem trai của anh. Không ai có thể cướp đi, không ai có thể tách rời họ.

"Có phải chỉ khi có không có em, anh mới có thể đi học không?"
Câu hỏi giống như mũi tên nhọn kia xuyên thấu trái tim Tiêu Chiến, khiến anh từ môi đến cánh tay đều bắt đầu run rẩy.

"Vương Nhất Bác," anh giương mắt nhìn thiếu niên sớm đã hợp vào sinh mệnh, vào máu thịt của mình, "Em hãy nhớ kỹ, cho dù cuộc sống có gian nan hơn nữa, anh cũng chưa bao giờ, chưa bao giờ, dù chỉ một khắc, nghĩ sẽ không cần em!"

Ngấn nước trong mắt Vương Nhất Bác càng nặng hơn, cậu nắm chặt tay Tiêu Chiến, vùi mặt vào cổ anh. Em biết điều đó. Em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một lúc nào đó, cho dù chỉ một giây, anh sẽ không cần em.

Một ngày nào đó trong cuộc đời, có người khóc lóc nói với cậu: "Vương Nhất Bác, mẹ đã bị con làm chậm trễ mười năm rồi, xin con hãy cho mẹ một con đường sống có được không?" Có lẽ đó là ngày đau đớn nhất trong cuộc đời cậu.

Nhưng cũng vào ngày đó, một người khác đã cầm tay cậu, nói với cậu: "Đi, chúng ta cùng về nhà!" Anh nắm tay cậu thật chặt, tựa như nếu không làm vậy, anh sẽ đánh rơi mất một kho báu quý giá nhất, chứ không phải là gánh nặng bị người ta vứt bỏ.

"Em cũng chưa bao giờ, dù chỉ một khắc, nghĩ sẽ không cần anh!" Anh biết điều đó. Cho nên anh mới càng không thể buông lỏng bản thân, không thể giống như một tên bất tài vô dụng, kéo theo cả em xuống bùn lầy tăm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro