Chương 41 - Cảm ơn tình yêu của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trước khi đi gặp Tô Tiểu Uyển, Vương Nhất Bác vẫn tương đối để tâm đến cô. Dù sao thì cho dù là để kích thích cậu hay là nhất thời tức giận, Tiêu Chiến cũng nhiều lần nhắc đến cái tên này. Nhưng khi thật sự thấy người rồi, ngược lại, cậu cảm thấy không có gì đáng nói cả.

Bởi vì cậu có thể nhìn ra thái độ của Tiêu Chiến đối với cô, cũng có thể nhìn ra một số thủ đoạn mà cô gái tự cho là bất lộ thanh sắc.

Càng làm như vậy, càng chứng minh rằng cô ta đang lo sợ.

Mà sở dĩ cô ta lo sợ, là bởi vì Tiêu Chiến không cho cô ta niềm tin.

Cho nên, cậu tự nhiên cũng không cần nói hay làm gì nhiều.

Nhưng điều cậu không ngờ tới chính là, cho dù chỉ một chút uỷ khuất Tiêu Chiến cũng không muốn để cậu phải chịu. Cô gái âm thầm đâm tới một kiếm, anh lập tức dùng búa tạ đập trả lại.

"Bởi vì một đứa trẻ nào đó bỏ nhà ra đi, tình cha của tôi không có chỗ phát tiết, nên chỉ có thể đi chăm sóc những đứa trẻ khác."

Bởi vì câu nói này, Vương Nhất Bác thiếu chút nữa đã bật khóc tại chỗ.

Cậu đã đánh giá thấp ảnh hưởng của sự ra đi của cậu đối với Tiêu Chiến.

Cũng đã đánh giá thấp tình yêu Tiêu Chiến dành cho cậu.

Kể từ lúc đó, rõ ràng Tô Tiểu Uyển trầm mặc hơn rất nhiều, dù trên mặt vẫn luôn nở nụ cười nhưng có thể nhìn ra cô rất miễn cưỡng.

Vương Nhất Bác không ăn nhiều lắm, dừng đũa nghe Lâm Thành Thành kể chuyện ở trường của bọn họ - đó là một phần cuộc sống của Tiêu Chiến mà cậu không được tham dự, cho nên, dù chỉ là một lời nói, cậu cũng muốn nghe.

Lâm Thành Thành nói vừa nhiều vừa lộn xộn, nhưng cũng may hắn nói chuyện tương đối thú vị, cũng không khiến người khác chán ghét.
Vương Nhất Bác nghe xong, cảm thấy mấy năm nay có hắn lải nhải bên tai phân tán lực chú ý của Tiêu Chiến, cũng không phải chuyện xấu.

Mặc dù... mặc dù cậu ít nhiều vẫn có chút ghen tị.

Ghen tị với người này, có thể tham gia vào tám năm cuộc đời của Tiêu Chiến.

Bữa cơm kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác ngồi xe mệt hoặc đau tay, lặng lẽ dùng khẩu hình hỏi cậu mấy lần: "Có chán không", "Có mệt không", "Tay có đau không", Vương Nhất Bác đều lắc đầu tỏ vẻ không sao.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn lo lắng, cuối cùng chủ động cắt đứt câu chuyện của Lâm Thành Thành, đứng dậy ra quầy lễ tân thanh toán, lại được thông báo đã thanh toán rồi.

Anh nhớ vừa rồi Vương Nhất Bác nói đi vệ sinh một lát nhưng thật lâu mới thấy cậu quay lại, trong lòng liền hiểu.

Sau khi anh quay lại cũng không nói gì thêm, chỉ nhướn mày với Vương Nhất Bác, ý là: được đấy thằng nhóc này!

Vương Nhất Bác nhìn anh cười cười, ý nói: Chỉ là chuyện nhỏ!

Bốn người ra khỏi quán lẩu, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi ở phía trước, Tô Tiểu Uyển đi theo Lâm Thành Thành ở phía sau. Lúc xuống bậc thang, Vương Nhất Bác quay đầu lại nói chuyện với Tiêu Chiến, Tô Tiểu Uyển bỗng nhiên nhìn thấy nốt ruồi sau gáy cậu.

Cùng vị trí với nốt ruồi của cô.

Một loại cảm xúc bị sỉ nhục, giống như bị hắt một chậu nước lạnh ập tới, trong nháy mắt cô liền hiểu ra tất cả.

Hiểu ra tại sao có đôi khi Tiêu Chiến ngẩn người nhìn cô, sau đó dịu dàng cười với cô.

Khiến anh xuất thần không phải cô, khiến anh cười, cũng không phải cô.

Những sự đồng điệu mà cô từng cho là cùng chí hướng, là duyên phận, chẳng qua chỉ là một thứ tình cảm thay thế được gửi gắm.

Ngay cả bản thân cô, chẳng qua cũng chỉ là một chút bóng dáng của người khác mà thôi. 

Lúc chào tạm biệt, Tô Tiểu Uyển không cười, đây là lần đầu tiên cô lạnh mặt với Tiêu Chiến.

"Tạm biệt." Cô nói hai từ này một cách trịnh trọng và kiềm chế.

Cô sẽ không cho phép mình làm cái bóng của bất kỳ ai, cũng không cho phép bất kỳ ai coi cô như một cái bóng.

Cho dù người kia là Tiêu Chiến.

"Thành Thành, cậu đưa Tiểu Uyển về đi. Mấy ngày tới tôi sẽ không về ký túc xá."

"Ây da, chen chúc một chút cũng không sao! Lúc bạn học em tới chơi không phải..." Lâm Thành Thành nói được một nửa, đột nhiên ý thức được Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không ở trong ký túc xá, có lẽ không phải vì anh ngại thêm một người sẽ quấy rầy hắn, mà là không muốn bị hắn quấy rầy.

"À.. vậy hai người ở bên ngoài đi, à, em không phải có ý ghét bỏ không cho hai người về ký túc xá, à... ý em là ... dù sao thì, là..." Lâm Thành Thành rõ ràng không uống rượu nhưng lại cứ đỏ mặt lắp ba lắp bắp.

"Được rồi!" Tiêu Chiến cười vỗ vai hắn, "Tôi biết rồi, cậu cũng về nghỉ ngơi sớm đi, chẳng phải ngày mai còn phải ra phòng khám ngoại trú sao?"

Lâm Thành Thành hiếm khi nghe thấy bốn chữ "phòng khám ngoại trú" mà không giậm chân, hết nhìn Tiêu Chiến lại nhìn Vương Nhất Bác, dường như đã hạ xong quyết tâm rất lớn, mới nhỏ giọng hỏi, "Chiến ca, hai người... anh và em trai anh, thực sự...?"

Tô Tiểu Uyển vẻ mặt lạnh lùng, đứng cách đó bốn, năm mét, không nhìn bọn họ.

Tiêu Chiến cũng không có ý định nói cho cô nghe.

Thật ra anh cũng không có ý định nói với bất kỳ ai không liên quan, cũng không có ý định làm cho ai xem cả, đó là chuyện riêng của anh và Vương Nhất Bác, không liên quan đến bất kỳ ai khác.

Nhưng Lâm Thành Thành là bạn thân của anh, cũng là bạn cùng phòng của anh, bọn họ ở chung một phòng, nếu hắn đã hỏi, anh cần phải nói rõ ràng cho hắn biết.

"Nếu chúng tôi đúng là như vậy..."
Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hài lòng nắm lấy tay anh.

Mười ngón tay đan vào nhau.

Tiêu Chiến quay lại nhìn Lâm Thành Thành "Nếu chúng tôi là như vậy, cậu có để ý không?"

"À..." Mặc dù đã đoán được bảy, tám phần, nhưng khi thật sự nhìn thấy hình ảnh này Lâm Thành Thành vẫn bị chấn động cả thị giác lẫn tinh thần. Trước đây hắn không thể chấp nhận đồng tính luyến ái, nhưng nếu người này là Tiêu Chiến...

"Em thực sự không ngại... đâu?" Hắn xua tay, có chút xấu hổ nói thêm "Chỉ cần anh không đặt chủ ý lên em là được..."

Nói chưa dứt lời, Vương Nhất Bác bên cạnh Tiêu Chiến đã nhìn sang.
Biểu tình cạn lời, thêm vạn lần ghét bỏ.

Lâm Thành Thành im lặng, cúi đầu nhận sai, "Thực xin lỗi, là tôi càn rỡ."

Giữa hắn và Vương Nhất Bác, phía sau còn có ít nhất mười Tô Tiểu Uyển.

Hắn lấy đâu ra tự tin như thế!  


"Làm việc ở khoa nhi có vất vả không?

Hai người nắm tay nhau đi về. Trên đường có rất nhiều người qua lại, thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua dừng lại nhìn bọn họ, hai người cũng không quan tâm.

"Sẽ khó giao tiếp hơn các bệnh nhân chuyên khoa khác, nhưng vẫn ổn, không sao."

"Vậy anh có đổi chuyên ngành được không?"

"Đương nhiên không thể! Hơn nữa anh bây giờ rất thích chuyên khoa này. Làm sao vậy? Sợ anh có nhiều bạn nhỏ khác anh không còn thời gian chăm sóc em sao?" 

"Em sợ anh quá vất vả, hơn nữa, em cũng không phải là bạn nhỏ."

"Sao em không phải là bạn nhỏ?" Tiêu Chiến chọc tay vào má Vương Nhất Bác: "Bạn nhỏ mới có má sữa."

Vương Nhất Bác cười rộ lên, "Vậy anh cũng là bạn nhỏ của em."

"Không biết lớn nhỏ, anh là cha em!"

Loại chiếm tiện nghi bằng lời nói như thế này, lúc nhỏ Tiêu Chiến vẫn thường tận dụng, và Vương Nhất Bác lúc ấy sẽ chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

Nhưng hiện tại...

Vương Nhất Bác ghé sát vào Tiêu Chiến, cười khẽ ở bên tai anh: "Được, lát nữa xem ai là cha!"

Tai Tiêu Chiến lập tức đỏ bừng.

Nếu nói Tiêu Chiến không hiểu ý tứ trong lời nói của Vương Nhất Bác, quỷ mới tin.

Tuy anh còn chưa tìm hiểu cụ thể nam với nam cách thức làm như thế nào, nhưng không có nghĩa anh không hiểu - dù sao, bất kể nam nam hay nam nữ, đến cuối cùng chẳng phải chính là một người cắm vào người kia sao?

Cắm ở đâu, anh biết, nhưng cắm như thế nào, anh thật sự còn chưa kịp tìm hiểu kỹ.

Nhưng anh luôn cảm thấy dường như Vương Nhất Bác đã tìm hiểu rồi.

Bởi vì hai ngày qua, khi tuốt bắn cho nhau, Vương Nhất Bác đã bắt đầu thăm dò phía sau anh.

Chết tiệt! Tiểu tử thối này thật là coi trời bằng vung! Anh có thể làm, nhưng mà anh nói anh ở dưới khi nào chứ!

Nếu không thể hiện chút uy quyền của người làm ca ca, tiểu tử thối kia nhất định sẽ không chừa mặt mũi cho anh.

Trở lại khách sạn, Tiêu Chiến nhanh chóng tắm gội với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Sau khi bọc lại cánh tay cho Vương Nhất Bác, lập tức chỉ vào phòng tắm: "Em đi tắm đi, nhớ tắm cho sạch sẽ một chút!"

Vương Nhất Bác không ngờ anh lại chủ động như vậy. Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng cậu thực sự không định làm gì Tiêu Chiến với một cánh tay bị băng bó như thế này. Nhưng nếu như Tiêu Chiến đã tự mình đưa tới thì...

Nếu còn từ chối, cậu thật sự không phải là người!

"Anh không giúp em tắm sao?" Cậu ghé sát vào Tiêu Chiến cười, đưa tay cởi cúc quần mình, "Em thực sự không tiện."

"Em, em tự mình tắm đi!" Tiêu Chiến xoay Vương Nhất Bác, đẩy cậu vào phòng tắm, còn thuận tay đóng cửa lại. "Tắm nghiêm túc! Tắm cẩn thận! Không tắm đủ nửa giờ không được ra ngoài!"

Nói đùa, anh cái gì cũng chưa chuẩn bị, hiện tại chính là thời khắc quan trọng phải tranh đoạt từng giây, dựa vào hiểu biết và năng lực học tập của mình, anh không tin anh không làm được.

Tiêu Chiến trước tiên kiểm tra máy bán hàng tự động nhỏ trong phòng - rất tốt, cần cái gì có cái đó, không cần cái gì cũng có cái đó.

Những thứ này anh tạm thời không cần, chỉ cần dầu bôi trơn và bao cao su.

Tiêu Chiến dùng điện thoại quét mã thanh toán lấy đồ ra, sau đó bắt đầu lên mạng tìm kiếm video - với nhiều năm kinh nghiệm truy cập và tìm kiếm tư liệu viết luận văn, rất nhanh anh đã tìm được thứ mình cần.

Tiêu Chiến đeo tai nghe xem video hướng dẫn, cũng không để ý đến tiếng bước chân ở phía sau. Đột nhiên, một cơ thể mang theo hơi nước ẩm ướt dán lên lưng anh, kéo một tai nghe khỏi tai anh "Đang xem cái gì vậy?" 

"Em..., em, em, em làm sao lại nhanh như vậy?" Tiêu Chiến kinh hãi mở to hai mắt, nhất thời video cũng chưa kịp tắt, chỉ có thể khoá màn hình ném lên trên giường.

"Nhanh?" Vương Nhất Bác tinh nghịch nhướng mày, "Anh thích chậm sao? Em biết rồi."

Cậu nói xong liền luồn tay xuống dưới vạt áo thun Tiêu Chiến, cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai anh.

Hơi thở quen thuộc mang theo một chút mùi chanh và cây cỏ vây lấy Tiêu Chiến, anh quay đầu đáp lại nụ hôn của Vương Nhất Bác, sau đó cảm thấy tư thế này không được thoải mái, liền xoay người, ngồi lên người Vương Nhất Bác, ôm cổ cậu, hôn môi cậu.

Hôn một hồi mới phát hiện, bàn tay Vương Nhất Bác đang trơn tru vuốt ve dọc theo sống lưng, trượt vào trong quần mình.

Tiểu tử thối tà tâm bất tử.

Tiêu Chiến cũng không thèm quản cái tay hư hỏng của Vương Nhất Bác, thẳng tay đẩy cậu ngã xuống giường.

Vương Nhất Bác hơi bất ngờ nhướng mày, giống như không tin vào mắt mình, "Anh muốn ở trên sao?"

Tiêu Chiến ngồi trên người Vương Nhất Bác, vươn tay cởi khăn tắm quấn quanh eo cậu, "Khuyên em nên sớm nhận rõ tình hình, đừng có mơ mộng viển vông nữa."

Sao người này lại có thể đáng yêu như vậy? Vương Nhất Bác câu lấy cổ Tiêu Chiến, đè xuống hôn một trận, đến khi Tiêu Chiến không thở nổi mới buông ra.

"Em, em đừng có mà ăn gian!" Tiêu Chiến chống ngực Vương Nhất Bác, ngồi thẳng người dậy, trong lòng biết đối phương tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn, nên phải tận dụng thời cơ trong lúc đối phương vẫn còn yếu ớt, biến gạo sống thành cơm. Đối phương đã trần truồng nằm dưới thân mình, anh phải hành động nhanh lên... đợi đã, bước đầu tiên là gì vậy?

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, vừa rồi anh xem video chưa đến mười phút, còn luôn căng thẳng vì sợ Vương Nhất Bác đột nhiên đi ra.

Bước đầu tiên... bước đầu tiên... bước đầu tiên... thôi quên nó đi. Cởi quần áo trước đã!

Tiêu Chiến lật ra khỏi người Vương Nhất Bác để cởi quần, kết quả vừa cởi xong đã bị đối phương đè dưới thân.

"Em..." Tiêu Chiến còn chưa nói hết lời đã bị nụ hôn của Vương Nhất Bác chặn lại. Nụ hôn của cậu rất nồng nhiệt và mãnh liệt, chờ đến khi anh phản ứng lại, ngón tay dính đầy dầu bôi trơn của Vương Nhất Bác đã xoa xung quanh lối vào phía sau anh một hồi.

"Ý em là gì? Đừng giảng chuyện võ thuật với thanh niên*!" Tiêu Chiến chống người lên muốn nắm tay Vương Nhất Bác, nhưng cậu lại giơ một cánh tay đầy băng gạc lên: "Anh đừng động đậy, tay em đau."

(*Đừng giảng chuyện võ thuật với thanh niên: Một meme phổ biến trên mạng sau khi võ sư Mã Bảo Quốc nổi tiếng của giới Võ thuật Trung Quốc bị võ sĩ nghiệp dư Vương Khánh Dân đánh ngã ba lần trong khoảng bốn mươi giây. Mã Bảo Quốc đã đăng một video kèm câu nói này.)

"... Nếu đau thì nằm im đi. Nằm sẽ không đau, nào, nằm xuống." Tiêu Chiến vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Vương Nhất Bác nằm xuống, thật sự không dám có động tác gì lớn.

Vương Nhất Bác cúi người hôn anh: "Anh, anh vừa xem cái gì vậy? Để em dạy anh."

"Anh... anh không xem gì cả. Hả? Em dạy anh cái gì?"

Tiêu Chiến nắm mặt Vương Nhất Bác kéo cậu ra, "Vương Nhất Bác, em nói rõ ràng cho anh, sao em lại biết những thứ này?"

"Chuẩn bị chu đáo, không phải anh dạy em như vậy sao?" Vương Nhất Bác vừa nói, đồng thời tay cũng không nhàn rỗi, dùng ngón tay vẽ vòng tròn ở lối vào phía sau anh, "Anh, không thể đánh trận mà không chuẩn bị a!"

Mẹ nó, đây chính là tự lấy đá đập chân mình! Chuyện đến nước này cũng không thể nói đạo lý, chỉ có thể dỗ dành.

Tiêu Chiến buông mặt Vương Nhất Bác ra, xoa xoa vành tai cậu, "Bảo bối, đừng náo loạn, kính già yêu trẻ là đức tính truyền thống của dân tộc Trung Hoa, em kính trọng anh, anh che chở bảo vệ em... đến đây, nằm xuống, để ca ca thương em."

 Vương Nhất Bác lần này thật sự cười thành tiếng, cậu cúi đầu hôn chóp mũi Tiêu Chiến, "Anh không biết còn có một câu thành ngữ là 'huynh hữu đệ công' sao?"

Trong khi đang nói, cậu đã đưa một ngón tay vào trong thăm dò.

"Shittt.." Tiêu Chiến không tự chủ được, ưỡn người lên, mẹ nó, nói vào liền vào, một câu chào hỏi cũng không có!

"Anh, thả lỏng. Anh như vậy em không động được."

"..." Đã tới nước này rồi, có giãy giụa thế nào cũng là vô ích, niệm tình tiểu vương bát đản này đang bị thương, nhường cậu lần này đi.
Sau này đòi lại là được!

Tiêu Chiến hít sâu hai hơi, cố gắng phớt lờ cảm giác kỳ lạ vì dị vật xâm nhập phía sau, "Vương Nhất Bác, lần này anh nhường em. Sau này anh sẽ đòi lại."

"Không cần sau này, lát nữa em trả lại." Vương Nhất Bác cười, lại đút thêm một ngón tay nữa vào.

"Em tốt như vậy sao?" Tiêu Chiến hoài nghi, "Vậy chúng ta thoả thuận xong rồi nhé, mỗi người một lần?"

"Mỗi người một lần - nếu anh chịu được."


"Không... không được...."

Sau khi bị Vương Nhất Bác đâm vào từ chính diện một lần, rồi lại từ sau lưng đâm vào rút ra cả nửa ngày, rốt cuộc Tiêu Chiến cũng không chịu nổi nữa, "Dừng... dừng lại..."

Mẹ nó, không phải nói mỗi người một lần sao? Anh bị lật tới lật lui bắn hai lần, lúc này cho dù Vương Nhất Bác chịu nằm xuống cho anh thao anh cũng không cứng nổi nữa.

"Đàn ông không thể nói không được, chúng ta không phải đã thống nhất mỗi người một lần sao? Anh đã bắn hai lần, em còn chưa được lần nào đâu!" Vương Nhất Bác dính sát vào lưng Tiêu Chiến, hơi thở nóng rực lúc nói chuyện phả vào vành tai nhạy cảm của anh, "Anh không thể chiếm lượt của em được."

Chết tiệt! Mỗi người một lần là tính như vậy sao? Hơn nữa, có phải anh muốn chiếm lượt của em đâu, đó là do em ép anh bắn! Nói cứ như là tại anh không cho em bắn vậy!

Tiêu Chiến nói cũng không còn sức để nói, vì vậy những lời này cũng chỉ có thể oán thầm trong lòng.
Cổ họng anh sắp bốc khói, chỉ muốn Vương Nhất Bác bắn thật nhanh.

"Em, em nhanh một chút..."

"Tuân mệnh!"

Vương Nhất Bác vốn dĩ còn đang chậm rãi rút ra đâm vào, sau khi nhận được lệnh, tay phải nắm chắc eo Tiêu Chiến, bắt đầu đâm vừa nhanh vừa sâu.

Tiêu Chiến bị đâm mạnh đến mức không quỳ nổi.

"Không, không phải bảo em... bảo em... Aaaaa..." Tiêu Chiến nói một câu đứt quãng, giữa chừng còn không kiềm chế được xen lẫn tiếng thở dốc, "Không phải bảo em làm nhanh hơn, là... ưmmmmm, là bảo em nhanh bắn đi!"

"Vậy anh hãy nói những lời kích thích em đi."

"Ví dụ như...gì?"

Vương Nhất Bác cúi người, cắn nhẹ vành tai Tiêu Chiến, cậu mới không bị lừa: "Gọi chồng ơi."

Cậu nói xong liền lật người Tiêu Chiến lại, kê một cái gối dưới eo anh, gác hai chân anh lên vai mình, một chút cũng không ngừng, lại bạch bạch bạch, va chạm mãnh liệt.

Tư thế này quá sâu, Vương Nhất Bác lại động quá nhanh, tiểu Chiến lần nữa lại run rẩy dựng lên.

Anh thật sự không muốn bắn nữa.
Hơn nữa ban ngày đã tuốt cho nhau bắn mấy lần, số lần bắn đã vượt quá tiêu chuẩn rồi. Cũng không phải anh khó chịu, nhưng dù sao cũng phải từ từ một chút chứ, đúng không?

Anh nhìn thanh niên đang lắc lư trên người mình.

Đôi mắt lạnh lùng nhưng nhuốm đầy dục vọng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nề dồn dập không che giấu được.

Người này, là em trai anh.

Nhưng không chỉ đơn thuần là em trai anh.

Anh biết rằng cậu sớm đã không muốn chỉ làm em trai anh nữa.

Tiêu Chiến đưa tay lên, ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, kéo cậu về phía mình, môi dán vào bên tai cậu.

"Chồng ơi..." Anh thở hổn hển, "Muốn em bắn vào bên trong, chồng ơi..."

Không ai có thể từ chối một Tiêu Chiến như thế này.

Một loại khoái cảm cực độ chạy dọc sống lưng Vương Nhất Bác, xộc thẳng vào não cậu, nổ tung trên da dầu cậu.

Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến, run rẩy bắn ra.

Xuất tinh kéo dài rất lâu, cậu gắt gao ôm chặt lấy Tiêu Chiến.

Thanh niên vừa rồi còn giống như một con sư tử đực công thành chiếm đất, giờ phút này ở trong ngực anh biến thành một con mèo nhỏ cần được người trấn an.
Tiêu Chiến vuốt ve tấm lưng ướt sũng của Vương Nhất Bác, hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cậu.

"Thoải mái không, tiểu tổ tông?"

 "Ừm." Vương Nhất Bác cọ cọ vào lòng anh, "Em rất thích, rất thích làm điều này với anh."

Anh từng cảm thấy sụp đổ và nghẹt thở vì ngoại trừ tình thân, anh còn có tình yêu dành cho cậu.

Cậu cũng từng sợ hãi, đau khổ vì anh chỉ muốn tình thân chứ không muốn tình yêu của cậu.

Cả hai đều từng coi tình yêu của mình là một thứ tình cảm mà thế gian không thể dung thứ và không thể nhìn thấy ánh sáng.

Bây giờ họ chỉ muốn cảm ơn nhau.

Cảm ơn anh, vì ngoài tình thân còn dành tình yêu cho em.

Cảm ơn anh đã yêu em, không chỉ trên danh nghĩa người nhà.

-----

Anh Chiến, anh không chỉ nghĩ nhiều mà trí tưởng tượng cũng bay rất cao và rất xa!

Cái fic này bà Au viết 1 chương trung bình tầm 2.7k từ, chương ngược bả lên gấp rưỡi. Chương H bả cũng lên gần gấp rưỡi luôn.

Hnay mãn nhãn với anh Chiến k các cô? Very sexy-cool guy! Vừa ngầu vừa quyến rũ vừa xinh đẹp 😘. Tôi bấn loạn với ảnh quá quên cả lên chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro