Chương 42 - Không thể tách rời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác ở Quảng Châu bốn ngày, bốn ngày này, ngoại trừ đi nộp đề cương luận văn, thì ngay cả việc theo giáo sư ra phòng khám, Tiêu Chiến cũng để Lâm Thành Thành đi thay.

Hai người bọn họ căn bản không ra khỏi khách sạn, nói chính xác là chưa từng ra khỏi phòng.

"Vương Nhất Bác, anh nói cho em biết, thật sự không thể thế này được, cứ như vậy anh sẽ mất nước..." Rèm cửa sổ vẫn đóng, mỗi lần Tiêu Chiến mơ mơ màng màng tỉnh lại đều không phân biệt được ngày hay đêm, ngoại trừ đi vệ sinh, tắm rửa, ăn đồ ăn ngoài gọi về, anh chưa từng xuống giường - Vương Nhất Bác còn hận không thể ở trên giường đút anh ăn luôn.

"Anh, vất vả rồi, đến đây, làm dịu cổ họng đi." Vương Nhất Bác đưa cho anh một thứ, Tiêu Chiến theo bản năng nhận lấy, cúi đầu nhìn kỹ mới nhận ra là một viên kẹo ngậm thông họng.

"..." Chuyện này quả thật làm khó cái cổ họng của anh, nhưng Vương Nhất Bác trắng trợn như vậy, là đang diss ai đây?

"Anh, anh, anh không cần!" Tiêu Chiến kích động, giọng vừa khàn vừa rời rạc.

Vương Nhất Bác cười lộ má sữa, ngậm một ngụm nước lớn tiến lại gần, nắm cằm Tiêu Chiến đưa nước vào miệng anh, "Tiếp nước cho anh."

Tiêu Chiến giơ tay tát nhẹ cậu một cái.

Bây giờ anh mới thật sự tin rằng mấy năm qua cậu chưa từng hẹn hò, nên hiện giờ giống như con sói nhỏ bị bỏ đói đến điên cuồng, cắn được miếng thịt sẽ không nhả ra nữa.

Anh bị giày vò đến mức đừng nói đến chuyện thao Vương Nhất Bác, đến cả các tư thế khác ngoài tư thế truyền thống cũng đều bị anh cự tuyệt, đến cuối cùng anh chỉ nằm, thậm chí cử động miệng cũng ngại mệt.

"Ngày mai em phải về Bắc Kinh hả?"
Hai người ngồi bên cửa sổ ăn đồ ăn gọi về, sau lưng Tiêu Chiến lót ba cái nệm, cấm Vương Nhất Bác lại ngồi gần anh.

"Vâng," Vương Nhất Bác trên mặt tràn đầy uỷ khuất, kỳ nghỉ phép của cậu đã hết, ngày mai phải trở về điểm danh với đội, chuyện huỷ hợp đồng cũng không thể thực hiện trong một sớm một chiều, ít nhất cũng phải mất hai đến ba tháng mới có thể tới đây.

Tuy nhiên, cũng có thể dành ra một, hai ngày tới thăm anh.

"Tay em bị thương, cũng không thể tham gia luyện tập, không về không được sao?" Để Vương Nhất Bác một tay bị thương một mình đi Bắc Kinh, Tiêu Chiến nghĩ thế nào cũng thấy không yên tâm. Nhưng anh chuẩn bị tốt nghiệp, có rất nhiều việc phải hoàn thành, không thể vắng mặt ở trường một thời gian dài, không có cách nào cùng đến Bắc Kinh với Vương Nhất Bác.

Anh cũng biết Vương Nhất Bác không thể không đi, nhưng anh vẫn không vui.

Anh hỏi xong, không thấy Vương Nhất Bác trả lời, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thanh niên đang nhìn mình, vui vẻ như tiểu hồ ly bắt trộm cá.

"Làm sao?" Tiêu Chiến trợn trắng mắt lườm cậu.

"Anh luyến tiếc em sao?" Vương Nhất Bác chuyển chiếc bàn nhỏ sang một bên, ôm lấy Tiêu Chiến: "Vừa rồi ai còn nói sợ sẽ bị em giày vò đến chết?"

"Em câm miệng!" Tiêu Chiến bịt miệng Vương Nhất Bác, muốn đẩy cậu ra nhưng bị cậu nắm cổ tay hôn mấy cái.

"Trước kia mưa gió anh cũng không cho phép em nghỉ học, bây giờ sao lại chủ động muốn em nghỉ thế?"

"Đi học là để em có kiến thức, đi làm chỉ vì kiếm tiền, sao có thể giống nhau?"

"Ồ, em còn tưởng anh đặc biệt thích Tiểu Nhất Bác, không muốn rời xa nó."

"...Vương Nhất Bác! Sao bây giờ da mặt em lại dày như vậy? Còn giả vờ ngây thơ! 'Tiểu Nhất Bác' gì đó rõ ràng là rất hung hăng."

Cái rắm ý! Mỗi lần đâm vào liền chọc đến tận dạ dày anh.

"Anh đã khen em như vậy em cũng không thể khiến anh thất vọng được." Nói xong, Vương Nhất Bác lại đè anh ra.

"Anh khen em khi nào? Em làm người đi, Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến kinh hãi hét lên trốn về phía sau, kết quả bị người ta dùng một tay kéo lại.

Chẳng phải nói là không có đất nào khó cày, chỉ có trâu cày mệt chết thôi sao?

Con trâu nhà anh có lắp động cơ điện hay không vậy? Hay là loại sạc tự động?

Mỗi ngày là mỗi ngày, cái eo của anh thật sự sắp không chịu nổi nữa.

"Sau khi hạ cánh phải gửi wechat cho anh ngay, lúc tắm không được ngại phiền, nhớ phải bọc kỹ cánh tay lại, không được dùng sức, không ăn hải sản. Chuyện huỷ hợp đồng không cần miễn cưỡng, chờ hết hạn hợp đồng cũng được..."

Tiêu Chiến đứng bên ngoài cửa kiểm tra an ninh, nhắc lại những điều anh có thể nghĩ ra một lần nữa, bản thân cũng cảm thấy mình có chút dài dòng, Vương Nhất Bác lại chỉ nhìn anh cười, sau khi anh nói xong còn nghiêng đầu hòi: "Còn gì nữa không?"

"Còn có, đồ của em đã mang theo hết chưa? Vali, điện thoại, chứng minh thư, thẻ lên máy bay..." Tiêu Chiến kiểm tra từng thứ từng thứ một, lại nghe Vương Nhất Bác nói:

"Trừ anh ra, cái gì em cũng mang rồi."

Xung quanh kẻ đi người lại, Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác hai giây, sau đó ôm lấy cậu, "Không có anh, em mang theo đồ gì anh cũng không yên tâm!"

Khi thiếu niên mười lăm tuổi muốn rời xa anh một thời gian dài, thậm chí là xa vĩnh viễn, cho dù anh tuyệt vọng nhưng vẫn lo lắng muốn phát điên.

Khi thanh niên hai mươi ba tuổi muốn rời xa anh một thời gian ngắn, mặc dù anh biết rõ cậu có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng vẫn lo lắng muốn chui vào vali đi theo cậu.

Cuộc đời này, bất kể cậu đã trưởng thành bao nhiêu, bất kể cậu muốn đi đâu, chỉ cần không có anh bên cạnh, anh đều sẽ lo lắng.

"Ăn ngon, ngủ kỹ, chăm sóc bản thân như chăm sóc anh, biết chưa?"

"Vâng! Anh cũng phải yêu bản thân mình như em yêu anh, nếu không em sẽ lo lắng không thể chăm sóc tốt chính mình được."

 "Em uy hiếp anh!"

"Vậy anh có chấp nhận lời uy hiếp này không?"

"Được, anh sợ em, anh nhận!"

Hai người ôm nhau cười hạnh phúc giữa sân bay tấp nập người qua lại.

Anh luôn biết những gì em quan tâm nhất.

Cũng giống như em luôn biết những gì anh quan tâm nhất.

Kể từ ngày đầu gặp nhau, bọn họ đã hòa vào cuộc sống của nhau, không thể tách rời.

"Cẩn thận! Chú ý phía trước! Đừng đụng vào cánh tay!" Vương Nhất Bác đã vào xếp hàng, Tiêu Chiến vẫn đứng ngoài cửa kiểm tra an ninh không chịu đi.

Anh đã chịu đựng được tám năm xa cách không một chút hy vọng hội ngộ, thế mà lại cảm thấy không thể chịu nổi lần biệt ly đã biết trước ngày gặp lại này.

Vương Nhất Bác vẫy ta ra hiệu cho anh yên tâm, đi theo đoàn người về phía trước, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi anh.

Người phía trước đã đứng ở vạch kiểm tra an ninh, chỉ cần Vương Nhất Bác tiến thêm hai bước nữa, Tiêu Chiến sẽ không còn nhìn thấy cậu.

Một loại xúc động mãnh liệt chưa từng có khiến anh chộp lấy dải băng phân cách trước mặt: "Vương Nhất Bác!" Anh nghiêng người về phía trước, trước ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, hét lớn: "Em có thể đổi sang chuyến bay tiếp theo không?"

Nhân viên an ninh sân bay đã ra hiệu cho cậu tiến lên, Vương Nhất Bác nói "Xin lỗi", rồi sải bước chạy ngược lại.

Thực ra hai người cách nhau cũng không mấy bước chân, tầm mắt cũng chưa từng rời khỏi đối phương, vậy mà vẫn có cảm giác như đã cách xa thật lâu.

"Đi lấy máy tính với anh, anh cùng em đi Bắc Kinh." Đời này anh chưa từng tuỳ hứng như vậy, nhưng hiện tại cái gì anh cũng không muốn quản, cần làm gì thì nhờ Lâm Thành Thành làm thay, Trâu Thần cùng lắm là mắng anh vài bữa, cũng không thể không cho anh tốt nghiệp được. Dù sao, anh cũng không thể trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác một tay băng bó đi Bắc Kinh một mình được.

Một người nguyên tắc như vậy đã nhiều lần phá vỡ nguyên tắc vì cậu.

Giống như một người có lòng tự trọng cao như vậy, cho tới giờ luôn đặt cậu lên trên lòng tự trọng của mình.

Cậu phải tu bao nhiêu kiếp mới có thể gặp được một người như vậy?

Lại phải tích bao nhiêu đức mới có thể được một người như vậy yêu thương?

"Em không đi." Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, vùi mặt vào cổ anh.

"Chuyện huỷ hợp đồng để sau này nói, em bây giờ đang bị thương, có thể xin nghỉ ốm."

"Thật sao? Em không đi có được không? Không bị phiền phức chứ?"
Tiêu Chiến vuốt ve lưng Vương Nhất Bác, giọng nói vừa vui mừng vừa lo lắng, "Hay là anh cùng em đi Bắc Kinh đi, dù sao cũng không bị phạt tiền..."

Cùng lắm là bị Lâm Thành Thành ầm ĩ và mời hắn thêm mấy bữa cơm.

Vương Nhất Bác bật cười, "Anh, sao anh lại đáng yêu như vậy, vé máy bay khứ hồi cho hai người không phải là tiền sao?"

"Nếu đã vậy, chúng ta cùng tính toán một chút xem, em thuê nhà ở Bắc Kinh đúng không? Là vé máy bay khứ hồi của anh đắt, hay là tiền thuê phòng ở đây đắt, đương nhiên cách tiết kiệm tiền không phải là không có, em cùng anh về ký túc xá là được, thật ra cơ sở vật chất của ký túc xá bọn anh rất tốt, chỉ cần em có thể kiềm chế bản thân một chút là được."

"Không muốn kiềm chế, cũng không muốn anh cùng người khác ở chung một chỗ." Vương Nhất Bác lập tức phồng má lên, cậu cũng quên mất chuỵện này, nếu cậu một mình về Bắc Kinh, Tiêu Chiến nhất định sẽ về ký túc xá, mặc dù bạn cùng phòng của anh thoạt nhìn có vẻ ngốc, cũng không có tâm tư xấu, nhưng cậu vẫn không muốn người của mình ra ra vào vào, cùng ăn cùng ngủ với người khác - dù là chỉ ngủ cùng phòng cũng không được.

"Vậy anh cùng em đi Bắc Kinh trước, em cùng đoàn đội thương lượng một chút, vài ngày sau chúng ta sẽ quay lại đây, thủ tục như thế nào thì cứ để họ từ từ làm, khi cần thiết em sẽ lại về đó. Em đem trả căn nhà thuê bên kia, sau đó chúng ta sẽ thuê hoặc mua một căn nhà bên này..."

"Mua nhà?" Tiêu Chiến lập tức mở to hai mắt, đẩy Vương Nhất Bác ra nhìn cậu từ trên xuống dưới, 'Vương Nhất Bác, em nói thật cho anh, bây giờ em có bao nhiêu tiền tiết kiệm?"

"Ah.." Nhắc đến, Vương Nhất Bác bắt đầu chột dạ, lúc mới đến Bắc Kinh mỗi ngày cậu đều ghi chép, sau đó đến tiệm sửa xe của Tề Khải làm việc, có thu nhập, mỗi tháng trả cho Đồng Yến và mẹ cậu bao nhiêu, cậu ít nhiều cũng có kế hoạch.

Nhưng từ sau khi trả hết tiền, đặc biệt là sau khi cùng Tề Khải mở chuỗi cửa hàng, mỗi tháng thu nhập không cố định, cậu không còn khái niệm cụ thể về tiền nong nữa.

Mặc dù không tiêu xài phung phí, nhưng bởi vì nguồn thu nhập tương đối lộn xộn, cũng không có thống kê cụ thể, nên khi Tiêu Chiến đột nhiên hỏi đến, cậu nhất thời ngay cả con số đại khái cũng không nói được.

"Dù sao thì... sau khi trả tiền huỷ hợp đồng, em vẫn có thể trả trước tiền nhà, cải tạo, trang trí thêm một chút..."

Cậu càng nói giọng càng nhỏ, bởi vì Tiêu Chiến đã đứng khoanh tay, sắc mặc trông không được tốt lắm.

"Con trai tôi thật có tiền đồ, tài đại khí thô a. Ngay cả trong tài khoản của mình có bao nhiêu số không cũng lười đếm." Tiêu Chiến nheo mắt, trực tiếp xoè lòng bàn tay ra trước mặt Vương Nhất Bác, "Thẻ ngân hàng, đưa ra đây!"

Bên ngoài một cổng kiểm tra an ninh nào đó ở sân bay, những người đang xếp hàng và những người đang tiễn người thân, nhìn thấy một thanh niên tay quấn băng gạc loay hoay mở chiếc vali màu xanh lá ra, sau đó luống cuống lật tung lên, tìm thứ gì đó bên trong.

Mà thanh niên đứng trước mặt thì khoanh tay, vẻ mặt kiêu căng, không hề có ý định hỗ trợ.

Đây thực sự là...

Quần chúng xem náo nhiệt vừa định lắc đầu vừa cảm thán, đã thấy thanh niên đang ngồi xổm trên mặt đất nhảy lên, đặt ví tiền vào tay thanh niên đang đứng.

Sau đó lại cầm nhét vào túi xách của người ta, kéo khóa lại, sợ người ta không nhận.

Còn nhìn người ta cười đến mức không thấy tổ quốc đâu, cứ như vừa chiếm được tiện nghi lớn không bằng.

Đây thực sự là...

Quên đi, là bọn họ không hiểu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro