Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm ơn các bạn đã theo dõi câu chuyện của hai anh em trong Backstreet! Không khí câu chuyện khá u ám, nhưng mà hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, truyện dù buồn nhưng vẫn là HE. Để thay đổi không khí chút và kỷ niệm 6 năm hai bảo bối nhỏ gặp nhau lần đầu tiên, cô em Editor chuachuangotngot105 của tôi có nhã ý tặng các bạn đọc của BS phiên ngoại tươi sáng này nhé. Chúc hai bảo bối của chúng ta dù ở thời không nào cũng sẽ luôn bình an, hạnh phúc!

Phiên ngoại: BÁC SĨ THỎ VÀ NGƯỜI BẠN NHỎ

"Đừng sợ, chú xem quả dưa hấu lớn trong bụng cháu đã chín chưa nha." Tiêu Chiến xoa hai lòng bàn tay vào nhau, sau đó đặt lên bụng đứa trẻ chậm rãi xoay một vòng, "Chỗ này có đau không? Chỗ này thì sao?"

Đứa trẻ nắm tay mẹ, bất kể bàn tay của Tiêu Chiến chạm đến đâu cũng nước mắt lưng tròng kêu đau.

Bốn người nhà đi theo một đứa trẻ, ồn ào vây xung quanh bàn khám bệnh. Y tá đã nói qua vài lần là chỉ để một người nhà đi cùng, nhưng ông bà của đứa trẻ vẫn coi như không nghe thấy.

Tiêu Chiến cười với y tá, "Tiểu Hân, đi ăn trước đi, phía sau hết bệnh nhân rồi đúng không?"

"Vâng, đây là bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng rồi. Tôi có mang theo đồ ăn, bác sĩ Tiêu ăn cùng đi, giờ này trong căng tin chắc chắn không còn thức ăn ngon. Tôi đi hâm nóng rồi quay lại ngay."

"Không cần..."

Lời từ chối Tiêu Chiến còn chưa kịp nói ra miệng, người nhà của đứa trẻ đã khách khí, "Thật ngại quá, bác sĩ Tiêu, giờ này còn bắt anh phải tăng ca, làm lỡ bữa trưa của anh, hay là lát nữa chúng ta cùng ăn một bữa đi."

"Không cần không cần, đây là công việc của tôi, là chuyện nên làm!"

Tiêu Chiến vội vàng xua tay, trong lúc hai bên giằng co như vậy, y tá Hứa Tuệ Hân đã đi hâm nóng đồ ăn.

Tiêu Chiến khám cho đứa trẻ xong, đưa thẻ khám bệnh cho người nhà, "Không phải là lồng ruột, nhưng vẫn phải siêu âm và chụp X-quang. Giờ này bên đó chắc cũng nghỉ rồi, buổi chiều mọi người đặt hẹn trước đi."

"Dù sao buổi trưa chúng tôi cũng không về, cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Lần trước em trai tôi bị bệnh cũng là anh chiếu cố, anh xem, cả nhà chúng tôi đều mang ơn anh. Đi thôi, bác sĩ Tiêu, đi ăn một bữa cơm đơn giản thôi."

Ba của đứa trẻ rất nhiệt tình mời Tiêu Chiến, Tiêu Chiến liên tục xua tay nói không cần, chỉ là đối phương nhiều người hơn, năm người mười miệng lôi kéo anh. Đầu Tiêu Chiến muốn to cả ra, đang hết đường từ chối thì cửa phòng khám bị gõ hai tiếng, thanh niên sắc mặt lạnh lùng giơ hộp trong tay lên; "Anh, ăn cơm được chưa?"

Tiêu Chiến như được đại xá, "Chờ một chút! Anh xong ngay đây!"

"May mà em tới đúng lúc, không thì anh cũng không biết từ chối như thế nào."

Tiêu Chiến trải hai tờ báo lên bàn làm việc, lấy từng hộp cơm Vương Nhất Bác mang theo mở ra, sắp xếp chúng thật đẹp mắt. Về nguyên tắc không được phép ăn đồ ăn trong phòng làm việc, nhưng số bệnh nhân của anh hôm nay tăng đột ngột, chỉ còn hơn nửa giờ nữa là đến giờ làm việc buổi chiều, anh cũng lười xuống căng tin rồi quay lại.

Vương Nhất Bác mở nắp hộp đậu xanh ra, đưa thìa cho Tiêu Chiến: "Vậy anh không nhận thêm số không phải là được rồi sao? Em không nghĩ có ai xếp thành hàng chờ khám ngoài hành lang nữa cả."

"Bọn họ đa phần đều là từ ngoại thành vào. Hơn nữa, khám bệnh cho trẻ em cũng không dễ." Tiêu Chiến nhận ly đựng canh của Vương Nhất Bác, uống hai ngụm, rồi nhướng mày cười với Vương Nhất Bác: "Sao vậy? Đau lòng anh trai em à?"

Vương Nhất Bác dùng đầu lưỡi chọc vào khoang miệng mấy cái, rồi từ xa châm chọc Tiêu Chiến, "Được rồi, anh đợi đấy."

Người này hoàn toàn ỷ vào việc cậu sẽ không dám làm loạn trong bệnh viện, cố ý trêu chọc cậu.

Hai người vừa uống được hai ngụm canh, Hứa Tuệ Hân cầm hai hộp cơm đi vào, "Tôi đã trở lại đây, bác sĩ Tiêu! Anh nếm thử món này tôi làm..."

Lời nói của cô đột ngột dừng lại khi thấy thanh niên xa lạ trong phòng. 'À, ừm..." cô không ngờ trong phòng còn người khác, người này còn đang ăn cơm cùng Tiêu Chiến, hơn nữa, rất hiển nhiên, Tiêu Chiến không chờ cô về cùng ăn trưa.

"À, tôi..." cô cầm hai hộp cơm đứng ở cửa, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

"Vào ăn cùng đi, Tiểu Hân." Tiêu Chiến cười vẫy tay "Đây là em trai tôi."

"A...?" Hứa Tuệ Hân do dự một chút, phản ứng đầu tiên của cô là "đừng vào, anh ấy chỉ đang lịch sự"; nhưng cô hoàn toàn bị choáng ngợp bởi ý nghĩ "muốn ăn trưa cùng bác sĩ Tiêu, muốn anh ấy nếm thử những món mình nấu.":

"Vậy tôi góp 2 món."

Cô bước vào, Tiêu Chiến đứng dậy nhường cho cô chiếc ghế mình vừa ngồi, lại dời một chiếc ghế khác đến, đá vào chân ghế của người thanh niên bên cạnh "Tránh ra!"

Giọng điệu không chút khách sáo này khiến Hứa Huệ Hân phải ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái liền thấy bác sĩ Tiêu luôn dịu dàng, lịch sự nhe răng với người thanh niên cố ý không trách ra bên cạnh, sau đó chen chúc với người ta ngồi xuống.

Cô không thể nói tại sao, nhưng nó khiến trong lòng cô đột nhiên nhảy dựng lên.

Cô là y tá phòng khám ngoại trú, không cùng khoa với Tiêu Chiến. Lúc trước cô hỏi thăm bạn học làm y tá ở khoa nhi về việc Tiêu Chiến có bạn gái chưa, bạn học cũng chỉ nói một cách kín đáo: "Tuy rằng không có bạn gái, nhưng cậu đừng có chủ ý với anh ấy là được. "

Cô gặng hỏi thêm, bạn học cũng chỉ nói, "Sau này cậu sẽ biết."

Lúc ấy cô chỉ cho rằng bạn học đang ám chỉ Tiêu Chiến khó theo đuổi để cô từ bỏ, nhưng hiện tại, cô lại mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

Hứa Tuệ Hân mở hộp cơm ra, bên trong là mấy món cô cố ý dậy sớm một tiếng đồng hồ chuẩn bị.

Tuy rằng có chút nản lòng, nhưng nhìn những món ăn thật vất vả mới làm xong, cô vẫn lấy lại tinh thần: "Bác sĩ Tiêu, anh nếm thử cái này đi, tuy tôi đã hâm nóng lại nhưng cũng không thể ngon bằng lúc mới làm xong......" Cô vừa nói vừa đẩy hộp cà tím tốn nhiều công chuẩn bị nhất qua.

"À..." Tiêu Chiến sửng sốt một chút, đang do dự có nên nếm thử một miếng tượng trưng hay không, Vương Nhất Bác bên cạnh đã gắp một miếng lớn.

"Anh ấy không ăn cà tím." Vương Nhất Bác ăn cà tím xong, lại ngẩng đầu nhìn tiểu y tá: "Rất ngon."

Thanh niên thần sắc lạnh nhạt, ngữ điệu cũng bình thường, nhưng Hứa Tuệ Hân vẫn cảm thấy một tia áp lực không thể nói rõ.

"Tiểu Nguyệt bảo tôi mang đồ ăn cho cô ấy, tôi quên mất, để tôi quay lại ăn cùng cô ấy." Cô nói xong cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình, từ chối được Tiêu Chiến giữ lại, một tay cầm hộp cơm ra khỏi phòng khám, một tay đóng cửa phòng.

"Em xem em đi, doạ người ta chạy mất rồi." Người vừa đi, Tiêu Chiến liền đi theo khoá cửa, quay lại duỗi chân, ngồi lên người thanh niên, hai tay ôm mặt cậu.

"Đâu phải do em, không phải là bị anh doạ sợ chạy sao?" Vương Nhất Bác ôm lấy eo Tiêu Chiến, rướn người định hôn anh, lại bị anh dùng sức đẩy ra, "Tránh ra, ăn cà tím xong đừng có hôn anh."

Người đàn ông này có đôi khi đáng yêu đến mức có thể để cho cậu xuất tinh trong miệng, nhưng lại không cho phép cậu được hôn sau khi ăn cà tím.

Nhưng mà, không phải mỗi lần anh nói không cho chính là không cho, nói tránh ra là thật sự muốn cậu tránh ra.

Vương Nhất Bác nắm lấy bàn tay đang che miệng Tiêu Chiến kéo ra, nghiêng người hôn một nụ hôn nồng đậm mùi cà tím, thời điểm tách ra còn cắn môi anh: "Bây giờ anh đã thích ăn cà tím chưa?"

Tiêu Chiến giơ tay tát cậu một cái: "Vương Nhất Bác, em thật không biết xấu hổ!"

Hai người anh đút em ăn, em đút anh ăn xong một bữa, cũng không phải bọn họ nhất định phải ở trong phòng khám tán tỉnh nhau, mà là tháng này Vương Nhất Bác vừa chạy xong cuộc đua, Tề Khải lại đến Quảng Châu cùng Vương Nhất Bác thực hiện chuyện kế hoạch mở chuỗi cửa hàng, Tiêu Chiến công việc bận rộn, còn phải trực đêm, thời gian hai người có thể ở cùng nhau thật sự là ít đến đáng thương.

"Hôm nay anh có thể tan làm đúng giờ không?" Cơm nước xong Vương Nhất Bác cũng không để Tiêu Chiến đứng lên, không thành thật đưa tay từ trong gấu áo khoác trắng sờ vào dưới thắt lưng của anh.

"Anh sẽ cố gắng... đừng cử động!" Tiêu Chiến tựa vào vai Vương Nhất Bác, đè cánh tay cậu lại.

Tính ra bọn họ cũng đã ba bốn ngày không làm, ngồi cùng ôm một chỗ như thế này, anh đã sớm cảm nhận được chỗ nào đó của Vương Nhất Bác biến hoá, chỉ là đang ở nơi làm việc, không nói đến vấn đề đông người phức tạp, trong lòng anh cũng có chút không thoải mái.

Vương Nhất Bác biết tâm tư của anh, cũng không định thật sự làm gì, nhưng nhìn bộ dạng khẩn trương của anh trai, liền nhịn không được muốn trêu chọc anh, "Mỗi lần anh bảo em đừng động, chỉ một lát sau lại kêu mệt kêu chân đau..."

Cậu luồn một ngón tay vào khe quần của Tiêu Chiến, cách thắt lưng một đoạn xoa tới xoa lui, "Anh, anh như vậy thật giống mặc đồng phục cám đỗ em.."

Hơi thở nóng hổi của thanh niên phả vào tai Tiêu Chiến, anh bị kích thích rụt cổ lại, sau đó không cam lòng yếu thế cũng tiến đến bên tai đối phương thở hổn hển, "Vậy em về nhà tắm rửa đi, chờ lát nữa anh..."

Nói xong, anh liền cọ cọ vào bộ phận đang rất có tinh thần, đẩy thanh niên đang kinh ngạc ra, thừa dịp cậu còn chưa kịp phản ứng nhảy ra ba bước, mở cửa phòng khám, "Ngoan ngoãn về nhà đi anh bạn nhỏ này, tôi phải chuẩn bị chăm sóc những bạn nhỏ khác rồi."

Bởi vì nhớ thương anh bạn nhỏ đang gào khóc chờ được ăn no ở nhà, buổi chiều Tiêu Chiến bật chế độ chiến đấu, ra khỏi phòng khám liền trở về khoa một chuyến, bàn giao cho bác sĩ trực trước khi về nhà.

Trên thực tế, cũng đã quá giờ tan làm, nhưng bọn họ đều đã quen với việc tăng ca.

Kết quả, về đến nhà lại không có ai.

Bác sĩ Tiêu bĩu môi, lấy điện thoại ra định gọi cho người thả chim bồ câu,, lúc này mới thấy wechat cậu gửi từ mười phút trước: "Anh, đội trưởng Trương trong lúc tập luyện bị ngã, em cùng mọi người trong đội đến bệnh viện xem, em sẽ về sớm, trên bàn có bánh mì nhỏ, nếu anh đói bụng thì ăn trước."

Tiêu Chiến ngồi xuống bàn ăn, nhìn thấy ngoài bánh mì nhỏ anh thích, còn có một đĩa nho đã rửa sạch, trong cốc có nước, sờ vào vẫn còn âm ấm.

Từ khi nào, đứa trẻ anh chăm sóc đã trở thành một người lớn có thể chăm sóc anh, khiến anh dựa dẫm?

Những ấm ức nho nhỏ sinh ra do về nhà không thấy Vương Nhất Bác giống như quả bóng bị xì hơi, nhanh chóng xẹp xuống.

Khi không phải tập huấn, Vương Nhất Bác luôn đợi anh.

Rất nhiều lần bọn họ hẹn nhau cuối tuần đi chơi, nhưng đều bị gián đoạn bởi những ca phẫu thuật đột xuất, tăng ca, họp hành... Có đôi khi bọn họ đã ngồi trong rạp chiếu phim, hoặc là món ăn vừa gọi đã được bày trên bàn, anh cũng sẽ vì bệnh tình của những bệnh nhân nhỏ tái phát mà bị gọi trở về bệnh viện khẩn cấp.

Mỗi lúc như vậy, thanh niên tuy rằng sẽ khó chịu nhăn mặt, nhưng vẫn lái xe đưa anh trở lại bệnh viện, sau đó anh chỉ cần dùng một chiếc hôn nũng nịu là có thể dỗ dành.

Vai trò giữa họ bất tri bất giác đã bị đảo ngược, đến mức anh quên mất rằng việc mong chờ không thành là một chuyện khó chịu nhường nào.

Nhưng thanh niên của anh lại cái gì cũng không nói, yên lặng bao dung, ủng hộ anh.

Tiêu Chiến đặt lòng bàn tay lên ly nước, trái tim cũng trở nên ấm áp.

Khi Vương Nhất Bác về đến nhà, phòng khách không bật đèn: "Anh à!" Cậu thay giày ở cửa, cởi áo khoác đi vào trong - khe cửa phòng ngủ có ánh đèn mờ mờ, cậu đoán là Tiêu Chiến có lẽ không đợi được cậu, đi ngủ trước.

Công việc của anh trai vô cùng vất vả, nhiều khi thấy anh mệt mỏi như vậy sau khi tan làm, cậu cũng không nỡ giày vò anh.

Cậu bước nhẹ chân, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.

Sau đó liền sững sờ đứng ở cửa, tiếp theo là adrenaline tăng vọt, máu trong cơ thể một nửa dồn lên trên, một nửa chảy xuống ...

Trong phòng ngủ chỉ để lại một chiếc đèn bàn nhỏ màu cam ấm áp, Tiêu Chiến nghiêng người nằm trên giường, trên người mặc một chiếc áo blouse trắng, bên trong rõ ràng là để trần, trên đầu đeo một đôi tai thỏ lông xù.

"Em về rồi à?" Anh cười với cậu dưới ánh đèn mập mờ, nghiêng đầu kéo đôi tai thỏ.

Chưa cần phải chạm vào Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã cứng đến mức không chịu nổi.
Cậu bước vào phòng ngủ, đến cạnh giường, giơ tay định cởi áo thun của mình, lại bị ngăn lại.
"Đừng cử động." Tiêu Chiến từ trên giường ngồi dậy, đè tay cậu lại "Để anh". Anh giữ vạt áo thun của Vương Nhất Bác, vuốt ve cơ bụng của cậu, kéo cơ ngực của cậu lên trên.
Đây đâu phải cởi quần áo, rõ ràng là đang châm lửa.

Vương Nhất Bác một tay xuyên qua lớp áo blouse trắng trong suốt đặc biệt, nhéo đầu vú Tiêu Chiến, một tay không nhịn được mà cởi khuy quần của mình, nhưng vẫn bị ngăn lại.

"Đều để anh làm!" Tiêu Chiến tức giận nhìn Vương Nhất Bác, cúi đầu cởi quần cậu, hành động này khiến cho đôi tai lông xù cọ vào bụng thanh niên, khiến cậu ngứa ngáy muốn chết.

"Anh..." Giọng Vương Nhất Bác khàn khàn, hiện tại cậu chỉ muốn đẩy người trước mặt ra, cũng không muốn quản cái gì có tình cảm hay không!

Tiêu Chiến cởi quần Vương Nhất Bác ra, cầm cây gậy đầy những gân xanh đã trướng lên trong tay, cầm lấy phần dưới cùng xoa bóp nó, giương mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Dự cảm được anh muốn làm gì, Vương Nhất Bác kích động nhảy cẫng lên trong tay anh, một tia lý trí cuối cùng trong đầu cậu khiến quai hàm Tiêu Chiến nghẹn lại: "Em còn chưa tắm..."

"Anh tắm giúp em..." Tiêu Chiến dùng đầu lưỡi liếm miệng hổ của Vương Nhất Bác, sau đó nhìn vào mắt cậu, đầu lưỡi mút lấy đỉnh gậy.

Khi làm tình, Vương Nhất Bác sợ nhất là Tiêu Chiến nhìn mình như vậy.

Sẽ làm cho cậu không thể kiểm soát bản thân, muốn xuyên thủng anh, muốn nghiền nát anh, muốn nuốt anh vào bụng.

"Tiêu Chiến..." Cậu giữ chặt gáy Tiêu Chiến, đẩy mình vào sâu hơn, nhưng Tiêu Chiến đã phun cậu ra.

"Bạn nhỏ này không nghe lời nha," Tiêu Chiến ở trên đỉnh tròn trịa của cậu búng một cái, "Ngoan ngoãn không cần động đậy, sẽ làm cho em thoải mái."

Vương Nhất Bác quả thực muốn điên rồi, phía dưới đã hưng phấn không ngừng, ngẩng đầu thẳng tắp, nhưng Tiêu Chiến lại không để cho cậu động, cậu khó chịu lại ủy khuất hô một tiếng, "Anh..."

Tiêu Chiến nhướng mày nhìn cậu: "Ngoan!" Anh nói xong lại vươn đầu lưỡi, từ dưới gốc dọc theo rãnh dọc liếm lên trên, sau đó ở trên đỉnh đánh một vòng, siết chặt hai má, từng chút từng chút ăn vào.

"Ưmmm..." Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, quả táo Adam của cậu lăn lên cuộn xuống.

Tiêu Chiến bắt đầu ngắc ngứ, hai tai thỏ theo động tác của anh lắc lên lắc xuống, kèm theo tiếng mút.

Vương Nhất Bác không kiên trì được quá lâu, liền bắn vào miệng Tiêu Chiến.
Sau khi bắn xong vẫn còn cứng một nửa.

Tiêu Chiến cẩn thận liếm cậu, còn chưa liếm xong, Vương Nhất Bác đã lại cứng rắn trong miệng anh.

"Anh..." Áo blouse trắng đặc biệt không có nút áo, Vương Nhất Bác chỉ có thể thò tay vào từ vạt áo cao sờ anh, "Để em vào, được không?"

Cậu sướng muốn chết, cũng bị tra tấn muốn chết.

"Được" Tiêu Chiến đáp ứng rất thống khoái, đưa tay đẩy Vương Nhất Bác lên giường, tự mình ngồi lên: "Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, hôm nay cho em nằm bắn."

Hai tay anh chống lên ngực thanh niên, chậm rãi ma sát trên thứ đồ vừa cứng vừa nóng kia.

Tiêu Chiến hiển nhiên đã sớm làm tốt khuếch trương, chỉ là ma sát như vậy sẽ có chất lỏng chảy ra trên thứ cứng đến không chịu nổi của cậu, Vương Nhất Bác nhẫn nhịn, trên cổ nổi đầy gân xanh, hiện tại trong đầu chỉ còn lại toàn là dục vọng, "Tiêu Chiến, nhanh lên chút..."

Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác, nâng mông lên, từng chút từng chút ngồi xuống.
Cuối cùng, sự khít khao được siết chặt, hai người đều thoải mái thở ra một hơi.

"Anh, anh ướt quá..."

"Bởi vì muốn thao cho em a..."

Tiêu Chiến ở trên giường rất ít khi chủ động nói những lời như vậy, bình thường đều bị ép đến không được mới nói một hai câu, Vương Nhất Bác nắm eo Tiêu Chiến, nhịn đến bụng có chút đau, nhưng Tiêu Chiến chính là không cho cậu nhúc nhích.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng nửa trong suốt, trên đầu đeo tai thỏ bắt đầu nhấp nhô trên người cậu, lông mi dài rũ xuống, đuôi mắt cong lên nhuộm một màu đỏ rực, miệng hé mở lộ ra một chút răng thỏ trắng xinh.

Rõ ràng là khuôn mặt đắm chìm trong tình dục, lại mang theo một vẻ hồn nhiên ngây thơ vô tội.

Cậu thật chỉ muốn đem anh đè ở dưới thân hung hăng khi dễ.

"A, mệt quá, chân mỏi quá..." Bác sĩ Thỏ một giây trước còn đang bĩu môi oán giận, một giây sau lại nhe răng nhanh chóng lên xuống.

"Mẹ kiếp!" Vương Nhất Bác rốt cục không thể nhịn được nữa, ôm đùi Tiêu Chiến đang kẹp bên hông cậu, duy trì trạng thái dính liền này đem anh lật lại trên giường, lập tức chuyển động.

"Anh, anh chậm quá!" Cậu cuối cùng nắm vững tiết tấu, da đầu hưng phấn từng trận tê dại.

"Ahh... Em chậm chậm một chút!" Tai thỏ của bác sĩ thỏ cũng sắp bị đâm rơi. Hôm nay anh vốn là muốn dựa vào sức mình để cho thanh niên của anh dễ dàng nằm bắn, kết quả ngồi xổm lên làm chân mình sắp bị chuột rút cũng không đạt được tới một phần ba tốc độ của đối phương.

"Chậm không được, chỉ muốn thao anh thế này thôi!" Vương Nhất Bác siết chặt eo Tiêu Chiến, cúi người cắn vào điểm nhô ra trước ngực anh qua một lớp vải trong suốt.

"Ah..."

"Kêu đi, tiếp tục kêu!"

Bác sĩ thỏ - người cuối cùng đã bị đâm rớt tai cuối cùng đã nhận ra một sự thật - người bạn nhỏ của anh, cái gì cũng nghe theo anh, ngoại trừ khi ở trên giường. 

Hậu quả của việc trêu chọc trẻ em chính là, lén lút chạy vài cửa hàng đồ dùng tình dục như kẻ trộm mới mua được đồng phục, còn chưa làm xong đã bị xé nát thành một mớ hỗn độn.

Tiêu Chiến bị lật qua lật lại như mấy vòng bánh kếp, cuối cùng khi được ôm đi tắm rửa cả người gần như bất tỉnh.

"Chân mỏi quá..." Lúc được đặt trở lại giường, anh chỉ cảm thấy hai chân đều đang run lẩy bẩy.

"Em giúp anh xoa bóp." Anh bạn nhỏ vừa được sướng lại biến thành chú cún ngoan ngoãn biết quan tâm, lập tức ngồi khoanh chân ở cuối giường, đem một chân của anh trai đặt trên người mình cẩn thận xoa bóp.

Tay thanh niên rất lớn, lòng bàn tay nóng hổi. Tiêu Chiến bị ấn rất dễ chịu, nghiêng đầu nhìn cậu một hồi: "Vương Nhất Bác, trước đây em huấn luyện có phải thường xuyên bị thương không?"

Nhiều đến nỗi những kỹ thuật xoa bóp này đã trở thành một thói quen.

Bàn tay Vương Nhất Bác đặt lên đùi Tiêu Chiến, ngẩng đầu khẽ cười: "Nếu em nói không, anh khẳng định cũng không tin, nhưng em đã chăm sóc bản thân mình rất tốt, bởi vì em biết anh vẫn đang chờ em về."

Lông mi có chút ẩm ướt, Tiêu Chiến chớp chớp mắt, "Em mới không chăm sóc tốt chính mình."

Trong ánh mắt anh tràn đầy đau lòng, tình yêu nồng đậm không che giấu tràn ra.

Vương Nhất Bác bò đến ôm lấy Tiêu Chiến, giống như khi còn bé bị ốm vùi mặt vào cổ anh: "Em chỉ phụ trách chăm sóc anh, những thứ khác, anh phụ trách."

Tiêu Chiến xoa xoa đỉnh đầu cậu, ôm lấy thanh niên của mình, "Được, anh chăm sóc em, sẽ chiếu cố em."

Họ đã từng cảm thấy rằng có quá nhiều người trên thế giới này, nếu chỉ có hai người họ, thì thật là tốt.

Mà bây giờ mới hiểu được, dù trên đời này có nhiều người hơn nữa, cũng đều không liên quan đến bọn họ.

Bởi vì, người kia ở đâu, nhà ở đó.

Backstreet, ở đó.

  ------
Đọc xong PN rồi, còn ai muốn theo dõi tiếp nội dung câu chuyện nữa k nào ^^? Nếu có, tôi up tiếp chương 14 theo lịch hnay nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro