Chương 6 - Miệng thì chê nhưng thân thể lại rất thành thật nha cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc không phải trực đêm, Vương Nhất Bác làm việc và nghỉ ngơi đều vô cùng có quy luật, buổi tối mười một giờ ngủ, sáng sáu giờ rời giường, không sai không lệch một phút. Buổi sáng thường ngày thức dậy, trong nhà cực kỳ yên tĩnh, vì Tiêu Chiến thường thì bảy giờ thậm chí bảy rưỡi mới dậy, nhưng sau khi liên tục trải qua hai sự cố 'Ảnh sắc' và 'SOS', sáng sớm cậu mở cửa phòng bỗng phát hiện, Tiêu Chiến đã đang bận rộn trong bếp rồi.

Nghe thấy tiếng động, Tiêu Chiến quay đầu lại, nở một nụ cười tươi roi rói với cậu, nói: "Ngày nào cậu cũng dậy sớm vậy sao?"

"Ừm, tôi chạy bộ." Cậu vào toilet rửa mặt, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng bên trong, sàn phòng tắm hiển nhiên vừa được cọ rửa, vì thế hỏi: "Anh dậy sớm như thế là để cọ rửa chuồng thỏ à?"

"Đúng vậy, tôi muốn huấn luyện cho nó chỗ đi vệ sinh cố định, phải kịp thời cọ rửa xung quanh cho thật sạch sẽ." Tiêu Chiến đứng trong bếp trả lời: "Cậu không biết thỏ có thể thải ra bao nhiêu đâu."

Cậu đương nhiên biết, Vương Nhất Bác thầm nghĩ, thỏ thải phân, thải nước tiểu rất nhiều, cũng rất dễ bị kích ứng, bị bệnh, rất khó nuôi, nhưng cho dù là thế cũng không thể ngăn cản được có người muốn nuôi.

Sửa soạn cho mình xong, cậu chuẩn bị ra ngoài, Tiêu Chiến lại một tay cầm đĩa một tay cầm đũa chạy tới, nói: "Tôi làm bánh trứng, cậu nếm thử một miếng rồi hãy đi nhé?"

"Không cần," cậu theo bản năng lui lại đằng sau: "Trước khi chạy bộ tôi thường không ăn gì."

"Như thế rất dễ tụt huyết áp. Chỉ ăn một miếng thôi, một miếng bánh trứng cũng không ảnh hưởng đến cơ hội tranh tài của cậu ở Thế vận hội Olympic đâu." Tiêu Chiến cầm đũa đưa tới, tựa như đang dỗ một đứa trẻ: "Nào, há miệng ra, a..."

Trong đầu thì nghĩ 'Ai cho phép anh đút tôi ăn', miệng lại phản xạ có điều kiện mà há thật to hệt như một con cá sấu hoa cà, được Tiêu Chiến trực tiếp đút cho một phần tư cái bánh trứng vào. Trong lúc nhai nuốt, Tiêu Chiến vẫn đứng bên cạnh tủm tỉm cười nhìn cậu, nhận xét: "Cậu ăn cái gì trông cũng cực dễ thương, rất giống một loại động vật nhỏ vậy."

Trong đầu lần lượt nhảy ra hình ảnh chó săn non, báo đốm non, sư tử non, thế nhưng đáp án mà Tiêu Chiến công bố lại là: "Cá nóc."

Vương Nhất Bác: "....."

Đợi cậu nuốt xong, Tiêu Chiến lại hỏi: "Thế nào, cũng được chứ?"

"Ò," Vương Nhất Bác gật gật đầu, hàm hồ nói: "Cũng không tệ lắm."

"Thêm miếng nữa nhé?"

"Không cần đâu."

"Vậy cậu há miệng làm gì?"

"...Há miệng nói chuyện."

"Nhưng vừa rồi cậu vừa nhìn chằm chằm bánh trứng của tôi vừa há miệng đó."

"Tôi chỉ là..."

"Được rồi, thêm miếng nữa đi, miệng thì chê nhưng thân thể lại rất thành thật nha cậu. A..."

"Tôi không... Um..."

Miếng thứ hai hơi lớn, vào đến thang máy rồi còn chưa ăn xong, trong thang máy có người dắt chó, chú chó Husky non nớt kia nhìn chằm chằm vào cậu chảy nước dãi, Vương Nhất Bác vội vàng nuốt bánh trứng vào bụng, nhướng mày nhìn Husky.

--- Thơm lắm đúng không? Của tao nha.



Chạy xong về đến nhà, Tiêu Chiến đã đi làm rồi, trên bàn đặt một đĩa bánh trứng được bọc màng thực phẩm, bên cạnh dán một tờ giấy: Trưởng khoa trưởng khoa, để lại ít bánh trứng cho cậu ăn sáng, nếu ăn thì hâm nóng lại một chút, không ăn thì bỏ vào tủ lạnh dùm tôi nha, cảm ơn ngài!

Ở dưới cùng vẽ một ông mặt trời đang cười. Vương Nhất Bác cầm tờ giấy lên, đi đến cửa phòng ngủ của Tiêu Chiến, cửa phòng đang đóng, cậu thử vặn mở tay nắm, phát hiện không khóa.

Trong phòng mở điều hòa, quét dọn sạch sẽ ngăn nắp, con thỏ tên 'Hạnh Phúc' đang ngồi trong lồng ăn cỏ, Vương Nhất Bác đến gần vài bước, phát hiện tiểu thư thỏ này trên miệng thì ăn dưới mông thì thải, cũng may bên dưới có chỗ đi vệ sinh, có điều so với tối hôm qua, đã sạch sẽ hơn rất nhiều rồi, màu lông trắng sáng, những chỗ bị bết cũng đã được chải mượt.

"Mày hạnh phúc không?" Vương Nhất Bác hỏi.

Thỏ con quay đầu lại liếc cậu một cái, không thèm phản ứng, chỉ tiếp tục cúi đầu ăn cỏ.

Cậu vươn ngón tay vào trong chuồng, chọc chọc lên mông thỏ con, nhịn không được khẽ bật cười một tiếng: "Về sau mày có nhà rồi ha, có nhà chính là hạnh phúc. Đúng không?"

Thỏ con xoay người lại, đưa miệng đến ngửi ngửi ngón tay cậu, tựa hồ cho rằng đó là đồ ăn còn ngon hơn cả cỏ đinh lăng. Vương Nhất Bác lập tức rút tay về.

"Bái bai," Cậu nói: "Thỏ Hạnh Phúc."



Giữa chung cư và cổng bệnh viện có một quán COTTI COFFEE, buôn bán cực tốt, Tiêu Chiến thường xuyên mua Latte dừa ở đây, thế nên lúc Vương Nhất Bác đi ngang qua liếc vào trong xem xét một cái, quả nhiên thấy Tiêu Chiến đang xếp hàng ở cạnh cửa, Tiêu Chiến cũng gần như đồng thời phát hiện ra cậu, lập tức vịn vào khung cửa vẫy cậu, nụ cười còn rực rỡ hơn cả mặt trời vừa mới mọc: "Trưởng khoa trưởng khoa, cậu cũng uống café sao? Tôi mời cậu nhé!"

"Cảm ơn, tôi không uống đồ uống." Vương Nhất Bác nói: "Sao ngày nào anh cũng phải đến tiệm này mua vậy?"

"Giá cả phải chăng nha, 9 tệ 9 một ly, rất phù hợp cho người đi làm."

"Không phải trên bảng quảng cáo của tiệm phía trước cũng ghi 9 tệ 9 đó sao?"

"Tiệm kia à," Tiêu Chiến áy náy cười cười: "Tiệm kia người đại diện trông hơi xấu, tôi uống không vô."

Vương Nhất Bác cười nhạo: "Tiệm này thì có chút soái đúng không?"

"Đâu chỉ có chút soái, người đó chính là Bking trong giới giải trí đó, hình mẫu người thật."

Cậu không biết Bking có nghĩa là gì, hình mẫu người thật lại là thứ gì, chỉ trộm quan sát biển quảng cáo trong tiệm một chút, rất nhanh tìm được poster người đại diện của COTTI COFFEE, thầm nghĩ: Chẳng qua cũng chỉ có thế, bình thường không có gì đặc biệt mà thôi.

Tiêu Chiến rất nhanh lấy được café, cùng cậu sóng bước đến bệnh viện, trên đường đi hỏi: "Bánh trứng tôi để lại cậu có ăn không?"

"Ăn rồi." Cậu nói: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo!" Tiêu Chiến vui vẻ nói: "Nếu cậu thích về sau tôi sẽ thường làm, kỳ thật tay nghề nấu nướng của tôi không tồi nha!"

"Là khi ở nước ngoài du học luyện được sao?"

"Đúng thế, đồ ăn của người da trắng tôi không quen nổi, cho nên tay làm hàm nhai. Cậu thì sao, trước kia du học ở đâu?"

"Ở Anh một thời gian, nhưng không tốt nghiệp."

"Hả?" Tiêu Chiến hiển nhiên kinh hãi lắp bắp: "Không tốt nghiệp?"

Vương Nhất Bác 'Ừm' một tiếng, ngữ khí thập phần nhẹ nhàng qua loa: "Trong nhà có chút chuyện, thế nên quay về."

"Ồ ồ." Tiêu Chiến không hỏi thêm nữa: "Kỳ thật dựa vào chỉ số thông minh của trưởng khoa chúng ta, cho dù ở nhà tự học cũng vẫn có thể tiến bộ nhanh hơn người bình thường nhiều, ha ha. Nguyện vọng lớn nhất hiện giờ của tôi chính là có thể được cùng trưởng khoa Vương vào phòng phẫu thuật, tận mắt cảm nhận kỹ thuật như thần của ngài một chút."

Trong đủ loại sắc màu rắm cầu vồng, hai người đi vào đại sảnh khoa cấp cứu, thời gian đăng ký còn chưa đến, thế nhưng trước mỗi ô cửa đều đã có rất nhiều người xếp hàng dài. Lúc đi ngang qua một dãy ghế dựa vào tường, Vương Nhất Bác để ý thấy một ông cụ khoảng sáu bảy mươi tuổi đang nhắm mắt dựa vào tường không nhúc nhích, giống như đang ngủ.

Đã đi qua rồi, thế nhưng ngẫm lại cảm thấy có chút không đúng, cậu lại quay về, nhưng cũng chỉ đứng ở đó, không muốn chủ động bước đến hỏi han. Tiêu Chiến cũng quay lại theo cậu, tựa hồ đã hiểu ý cậu, chủ động bước đến đánh thức ông lão: "Ông ơi, mau dậy đi, người nhà ông có ở đây không? Ông ơi?"

Tiêu Chiến đưa tay kiểm tra động mạch cổ, đột nhiên sắc mặt đại biến: "Không có mạch đập!"

Vương Nhất Bác lập tức chỉ đạo y tá ở bàn hướng dẫn đến phòng cấp cứu gọi bác sĩ, đồng thời cùng Tiêu Chiến đặt ông lão nằm ngửa xuống đất, một người làm hồi sức tim phổi, một người gọi người nhà. Quần chúng đang xếp hàng đăng ký khám cũng nhiệt tình hỗ trợ gọi: "Ông cụ nhà ai té xỉu này??!" Không bao lâu sau, có một dì chạy tới, vừa trông thấy tư thế này liền sợ tới mức giọng cũng run run: "Ba! Ba ơi, ba... làm sao vậy...?"

"Dì là người nhà sao?" Tiêu Chiến hỏi: "Là gì của ông ấy?"

"Tôi là con gái ông ấy..."

"Ông lão trước đó bị khó chịu sao?"

"Hai ngày nay ông cứ luôn nói tức ngực đau ngực, lại buồn nôn, không muốn ăn uống, thế nên tôi mới đưa ông đến bệnh viện kiểm tra xem... Sao đột nhiên lại thành..."

Vương Nhất Bác hơi ngước mắt lên, trao đổi tin tức xong thì ánh mắt trở nên nghiêm túc cùng khẩn trương: Nhồi máu cơ tim cấp tính.

Phó Sương cùng mấy y tá đẩy một chiếc giường cấp cứu đến, mấy người cùng đỡ ông cụ khiêng lên giường, nhanh chóng đẩy vào phòng cấp cứu. Nhưng dù chỉ là quãng đường ngắn ngủi hơn mười mét, việc hồi sức tim phổi cũng không thể dừng lại, cần phải tranh thủ thời gian, vậy nên Vương Nhất Bác trực tiếp nhảy lên giường, quỳ gối ở hai bên sườn của bệnh nhân, tiếp tục ấn tim.

Đến phòng cấp cứu lập tức gắn máy đo điện tim, phát hiện lúc ấn vẫn có chút nhịp tim, nhưng chỉ cần dừng ấn, nhịp tim liền biến mất.

"Bốn mũi dopamine, một mũi adrenalin." Vương Nhất Bác vừa ấn vừa chỉ đạo: "Nhanh lên."

Tiêu Chiến lập tức chích thuốc xong, quay đầu kêu: "Đẩy máy ép tim đến đây."

Máy ép tim là một loại máy hồi sức tim phổi tự động, tục gọi là máy đóng cọc, vì phải cần chút thời gian để cài đặt và gỡ lỗi nên thường được dùng như một biện pháp cuối cùng trong cấp cứu. Lực ấn lớn hơn so với ấn bằng tay, với người già xương cốt yếu ớt mà nói, thường dễ bị dập xương sườn, bất kể cuối cùng có thể thành công cứu được hay không.

Thật may chính là, ông cụ này chưa cần thử nghiệm máy hồi sức tim phổi, Vương Nhất Bác chỉ dùng tay ấn đến khoảng phút thứ bảy, nhịp tim đã hồi phục, huyết áp cũng tăng lên, bệnh nhân dần dần khôi phục ý thức.

Lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, Vương Nhất Bác lắc lắc hai cánh tay cứng đờ, tiếp tục chỉ đạo công việc: "Vạn Ninh đi thông báo cho người nhà. Phó Sương gọi đến khoa nội, yêu cầu họ chuẩn bị điều trị cho bệnh nhân."

Các đồng nghiệp người nào việc nấy bận rộn chân tay, chỉ còn lại hai người vừa mới đến nơi đến quần áo cũng còn chưa kịp thay đã phải cấp cứu trước, chạy đua với Tử Thần, nhưng cứu lại được một mạng người dù sao cũng rất vui vẻ, thế cho nên sau khi xong việc, Tiêu Chiến mới phát hiện ly café mua hồi nãy không biết đã bị ném ở đâu rồi, đến khu vực đăng ký khám tìm cũng không thấy.

"Ai da, thật đau lòng 9 tệ 9 của tôi mà," Tiêu Chiến rì rầm trong phòng thay quần áo: "Có điều đổi được một mạng người, rất đáng giá."

"Anh đặt đồ uống đi, đặt luôn cho mọi người." Buổi sáng Vương Nhất Bác có hai ca phẫu thuật, cậu trực tiếp thay trang phục phẫu thuật, nói: "Tôi mời."

Tiêu Chiến ngay lập tức vui vẻ ra mặt: "Vậy thật ngại quá."

"Không sao, anh có thể đặt Starbucks."

"Không không, tôi chỉ đặt COTTI thôi, tiết kiệm tiền cho lãnh đạo chính là lý tưởng khắc sâu của mỗi người lao động!"

Vương Nhất Bác cười ha ha: "Anh là mê luyến người đại diện của người ta chứ gì?"

"Chậc, tôi là người nông cạn đến thế sao?"

"Tôi thấy rất giống."

"Thật ra thứ mà tôi càng mê luyến hơn chính là được cùng trưởng khoa ngài vào phòng phẫu thuật nha!" Tiêu Chiến mặc áo blouse trắng xong, lại hệt như một con mèo cọ tới: "Trưởng khoa soái khí ưu nhã, khi nào thì có thể cho phép tôi cùng vào phòng phẫu thuật vậy?"

"Thời điểm thích hợp." Vương Nhất Bác đóng cửa tủ lại, đi mất.



Thực hiện xong hai ca phẫu thuật, đã gần một giờ, nhà ăn chỉ còn chút ít đồ ăn, Vương Nhất Bác tùy tiện chọn vài món, vừa quay đầu lại phát hiện Tiêu Chiến đang ngồi cùng mấy y tá bác sĩ ở vị trí gần cửa sổ. Trước giờ cậu vẫn quen ăn cơm một mình, vì không quen xã giao, thế nên có ngồi cùng cũng sẽ khiến người khác bối rối, nhưng hôm nay thấy mọi người vừa cười vừa nói chuyện thật vui vẻ, bỗng không tự chủ được mà bước đến, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến.

Các đồng nghiệp có chút kinh ngạc nhìn cậu, nhưng rất nhanh đã trở nên khách sáo: "Trưởng khoa Vương mổ xong rồi sao?"

"Ừm." Cậu nói: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

"Nói đến kỹ thuật cắm nội khí quản của Sương tỷ." Tiêu Chiến tố cáo với cậu: "Chính là sáng hôm nay, Sương tỷ vội vàng đến phòng khám tìm, 'giường số sáu không có nước tiểu, giường số sáu không có nước tiểu!'."

Tiêu Chiến học được điệu bộ nói chuyện giống Phó Sương y đúc, nhưng Vương Nhất Bác không có tâm tình thưởng thức, giường số sáu là một bệnh nhân bị gãy xương mức nặng, bản thân lại có bệnh suy thận mãn tính, không có nước tiểu nghĩa là bệnh thận đã chuyển xấu nhanh chóng, phẫu thuật vốn đã lên kế hoạch chỉ sợ cần phải đánh giá lại lần nữa. Bởi vậy cậu hơi khẩn trương, hỏi: "Giường số sáu không có nước tiểu sao?"

"Lúc ấy phản ứng của tôi cũng là thế này, vội vàng một đường chạy như điên về phòng cấp cứu," Tiêu Chiến nói sinh động như thật: "Túi nước tiểu thật sự không có nước tiểu, nhưng nước tiểu lại đầy cả giường."

Vương Nhất Bác: "....."

"Sương tỷ của chúng ta có thể cắm ống niệu đáng tin, chuyên nghiệp hơn chút được không? Đừng tùy tiện đưa thẳng vào trong xem như xong việc được không?"

Những người khác ở bên cạnh cười xém xỉu, Phó Sương không phục nhưng đuối lý, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hai ngày nay trạng thái tôi không tốt, lần sau sẽ chú ý."

"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến hỏi: "Thất tình sao?"

Lâu Vạn Ninh lập tức tiếp lời: "Thất tình cũng đã nửa năm rồi, người yêu cũ tháng sau sẽ kết hôn, đúng không Sương tỷ?"

Phó Sương tức giận liếc xéo đối phương một cái, Tiêu Chiến lại chỉ thở dài nói: "Cuộc sống không chỉ được chăng hay chớ, còn có thiệp mời của người yêu cũ. Không chỉ có thơ và khoảng cách, còn có tan vỡ và bi thương. Nhưng! Mà! Bất kể dùng thái độ gì đối đãi với cuộc sống, chúng ta đều có thể tự mình quyết định. Em hỏi chị, chẳng hạn chị chỉ có bốn ly nước ấm nhưng lại có tới năm người yêu cũ, vậy chị định phân chia như nào?"

Phó Sương giận dữ nói: "Vì cái gì tôi phải đưa nước cho người yêu cũ uống?"

"Này không phải mới đúng sao?" Tiêu Chiến cực hài lòng: "Đây mới chính là hành động của nữ vương. Tình cũ qua đi, tình mới tất đến."

"Cho nên..." Vương Nhất Bác thật sự không thể nhịn nổi nữa, xen miệng một câu: "Bốn ly nước ấm phải làm sao để chia cho năm người yêu cũ?"

Tiêu Chiến cao giọng đáp: "Mỗi ly dành cho mặt của một tên, sau đó nói với người thứ năm – anh thật may mắn!"

Vương Nhất Bác: "....."


=================================

Truyện này chủ yếu là hài hước chữa lành, thế nên những tình tiết khẩn trương kịch liệt sẽ không quá nhiều, có thể có vẻ không hoàn toàn tương xứng, nhưng thật ra chỉ là một phần trong câu chuyện, tuyến tình cảm mới là tuyến chính, xem như thử một lần đi 😇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx