Chương 9 - Đây là gà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật ra Vương Nhất Bác đã xin nghỉ phép buổi sáng, không cần phải chạy về giao ban, chỉ là cậu không nói cho Tiêu Chiến biết.

Hôm nay là ngày cậu đi khám bệnh, cậu phải ngồi taxi hai mươi phút, đến một phòng khám tư nhân ở đầu kia của thành phố, gặp bác sĩ tâm lý Khương Vân Khê của mình. Bác sĩ Khương vốn công tác ở khoa Thần Kinh bệnh viện Khang Hoa, là cấp dưới cũ của Lục Nam Kinh, bảy tám năm trước đã nghỉ việc ở bệnh viện, tự mở phòng khám riêng ở bên ngoài, cũng là bác sĩ mà Lục Nam Kinh đề cử cho cậu.

Từ lúc bắt đầu cậu cực kỳ bài xích, tìm mọi cách để trốn tránh, đến khi dần dần có thể chấp nhận bản thân thật sự bị bệnh, phối hợp với Khương Vân Khê trị liệu, Vương Nhất Bác tốn mất khoảng hai năm, thật sự điều trị cũng đã hai năm nữa, cũng xem như có chút hiệu quả, ít nhất tần suất khám bệnh của cậu đã giảm từ hai lần mỗi tuần xuống còn hai tuần một lần.

Hôm nay vừa đến phòng khám đã nhận được tin nhắn của Lục Nam Kinh, Vương Nhất Bác tưởng ông lão kia muốn kiểm tra đột xuất xem mình có đi khám bệnh hay không, kết quả mở Wechat ra, chỉ trông thấy mấy tấm ảnh, ở những góc độ khác nhau và khoảng cách khác nhau, nhưng nhân vật chính trong ảnh đều là cậu và Tiêu Chiến. Địa điểm chụp chính là trước quán bánh tay cầm ở phố ăn vặt, Tiêu Chiến đang cầm sạn đứng sau quầy, còn bản thân cậu thì đang cầm trứng gà từ trong hộp bỏ lên trên quầy.

Lục Nam Kinh: [Sáng nay có ít nhất bốn bác sĩ gửi ảnh của các con vào nhóm, còn tag ta hỏi vì sao trưởng khoa Vương có thể ngang nhiên dẫn theo cấp dưới đi làm nghề phụ.]

Vương Nhất Bác xem đến bật cười, chọn mấy tấm chụp không đến nỗi tệ lắm lưu vào điện thoại, trả lời: [Không phải làm nghề phụ, chỉ là thuận tay giúp một chút.]

Lục Nam Kinh: [Giúp rất tốt, đề nghị giúp nhiều hơn một chút! Làm nghề phụ là vi phạm kỷ luật, ta không ủng hộ, nhưng làm đối tượng thì ta ủng hộ trăm phần trăm.]

Vương Nhất Bác: [???]

Lục Nam Kinh: [Làm đối tượng, cố lên (tân lang.jpg) (trái tim tình yêu.jpg) hoặc (tân nương.jpg)]

Vương Nhất Bác: "......"



Chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng, Vương Nhất Bác đúng giờ bước vào phòng khám của bác sĩ Khương. Đây là một văn phòng theo phong cách Bắc Âu tối giản có cửa sổ sát đất, nhưng đã được chủ nhân của nó trang hoàng bằng những vật trang trí nhỏ mang phong cách khác nhau từ khắp nơi trên thế giới, mang lại cảm giác đông đúc ấm áp.

"Mời ngồi." Giáo sư Khương chỉ chỉ sofa đối diện, nụ cười thân thiết trên mặt: "Thấy trạng thái của cậu không tồi."

Vương Nhất Bác ngồi xuống, đồng thời cũng có chút khó hiểu: "Làm sao thấy được?"

Khương Vân Khê cầm điện thoại đưa cho cậu xem, bên trên là mấy tấm ảnh mà hai phút trước cậu vừa mới lưu lại.

Vương Nhất Bác: "..........."

--- Ông già Lục Nam Kinh này định gửi ảnh cậu bán bánh tay cầm đi khắp thế giới sao?

"Thế này rất tốt," Khương Vân Khê đưa cho cậu một ly nước: "Càng tiếp cận gần hơn với cuộc sống, cậu càng có khả năng mở lòng mình." Mắt thấy vẻ mặt hoang mang của cậu, anh ta lại cười giải thích, nói: "Trước kia cậu chỉ là tồn tại, tồn tại không phải là sống. Nói bằng tiếng Anh thì chính là, survive và live hoàn toàn không giống nhau."

"Tôi... trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy thế giới thật ồn ào, thế nên mới thích ở một mình hơn, như thế tương đối yên tĩnh." Cậu thấp giọng nói: "Giờ thế giới này với tôi mà nói, vẫn là quá ồn ào, nhưng tôi... dường như, đã quen hơn một chút, cho nên cũng có thể chịu đựng được."

Khương Vân chỉ chỉ điện thoại, cười nói: "Biểu cảm này không giống phải chịu đựng lắm."

"Có đôi khi, thỉnh thoảng thôi, tôi cảm thấy ồn ào nhốn nháo, cũng khá tốt." Nói xong đến chính cậu cũng bật cười: "Tôi cũng không hiểu là chuyện gì nữa."

"Đây là dấu hiệu cậu chuyển biến tốt, chứng tỏ cậu đang từ từ tiếp nhận thế giới này." Khương Vân Khê nói: "Trước kia cậu vẫn luôn phong kín chính mình, cách ly với tất cả cảm xúc và tình cảm, lấy tư thế của người bàng quan mà đối đãi với thế giới, đây là một kiểu cơ chế phòng ngự tâm lý. Giờ cậu đã hé mở phòng tuyến này rồi, đang thử bước ra khỏi khu vực phong bế, thỉnh thoảng ra ngoài một chút, với thân phận của người tham dự. Như thế rất tốt."

"Điều này chứng minh điều gì?"

"Điều này chứng minh, cậu đã có được cảm giác an toàn, cảm xúc và áp lực trong lòng đều đã có chỗ để sắp đặt." Khương Vân Khê ngồi trên sofa trước mặt cậu, cúi người hướng về phía trước, tuy đang nói chuyện, nhưng trước sau vẫn là tư thế lắng nghe: "Cảm giác thèm ăn và giấc ngủ của cậu gần đây hẳn cũng đã được cải thiện, đúng không?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Có một số đồ ăn vặt trước kia tôi tuyệt đối sẽ không ăn, giờ đều có thể nuốt trôi được. Về phần ngủ, trong vòng một tuần gần đây không cần phải uống thuốc nữa."

Khương Vân Khê vẻ mặt vui mừng: "Cho nên cậu xem, đã nói là trạng thái chuyển biến tốt đẹp mà, chính bản thân cậu cũng có thể cảm nhận được."

"Những điều này có phải chứng minh rằng, tôi hoàn toàn có thể được chữa khỏi không?"

"Đương nhiên."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào mặt giáo sư Khương: "Nhưng mà?"

Khương Vân Khê cười cười: "Nhưng mà, tôi đã nói với cậu, tỷ lệ tái phát của chứng rối loạn cảm xúc là rất cao, trong vòng năm năm tỷ lệ tái phát lên đến 75%, thậm chí có rất nhiều bệnh nhân còn tái phát nhiều lần. Bởi phần lớn bệnh nhân đều thiếu khả năng đối mặt với những cảm xúc tiêu cực."

Vương Nhất Bác im lặng, cầm chiếc cốc thủy tinh trong tay ngẩn người một hồi, mới hỏi: "Cho nên, thật ra tôi không phù hợp tạo ra những mối liên kết sâu sắc với người khác?"

"Hoàn toàn ngược lại, cậu nên làm như thế." Khương Vân Khê nói: "Sự cô lập về mặt cảm xúc là do thiếu kinh nghiệm và môi trường trải nghiệm khách quan tạo ra, cũng cần được chữa lành bằng sự đồng hành của đối tượng trải nghiệm. Càng là người cô lập về mặt cảm xúc, càng cần sự tương tác tình cảm trong một mối quan hệ chân tình, cho dù chỉ là một chút tình cảm xao động, cũng có thể giúp cậu giải phóng phần bị cô lập kia của bản thân. Chỉ cần một đốm lửa nhỏ, cũng có thể cháy lan ra cả đồng cỏ mà."

"Có nghĩa là, tôi cần phải nỗ lực phát triển liên kết sâu sắc để rèn luyện chính mình sao?"

"Có thể nói như thế."

"Vậy người kết giao với tôi thì sao?" Vương Nhất Bác hỏi: "Bọn họ có phải... có phải sẽ bị buộc phải đối mặt với cảm xúc và bản thân tôi chưa đủ khỏe mạnh không?"

Khương Vân Khê không ngờ cậu sẽ hỏi như thế, ngẩn ra một chút, mới nói: "Đây chẳng phải là ý nghĩa tồn tại của tri kỷ tri giao, của người yêu sao?"

"Nhưng tôi cũng muốn biết, tôi có thể mang lại điều gì cho người ta?"

"Điều này tôi không cách nào trả lời." Giáo sư Khương dùng giọng nói vô cùng ôn hòa nói: "Cậu phải tự mình tìm được đáp án trong một tương tác chân tình thực cảm."



Cả buổi chiều Vương Nhất Bác đều ở phòng phẫu thuật, kết hợp mổ ba ca, hai ca mổ chính, một ca hỗ trợ, lúc ra ngoài trời đã tối rồi, trong điện thoại có một cuộc gọi nhỡ của Tiêu Chiến, gọi đến lúc bốn rưỡi.

Vương Nhất Bác vào phòng thay đồ, vừa thay quần áo vừa nhấn gọi lại, điện thoại vừa kết nối, giây tiếp theo, một giọng nói sôi nổi đã nhảy vào màng nhĩ cậu: "Trưởng khoa trưởng khoa, cậu tan làm rồi sao?"

"Ừm. Giờ sẽ về." Cậu nói: "Buổi chiều anh gọi cho tôi à?"

"A... Đúng vậy, nhưng giờ đã không có chuyện gì nữa rồi. Ha ha."

Nhưng nghe qua không giống với dáng vẻ 'không có chuyện gì' lắm, Vương Nhất Bác hỏi: "Vậy buổi chiều có chuyện gì?"

"Ờm, à, thật ra cũng không có chuyện gì, chính là, à, ừm..."

Tiêu Chiến ấp úng, hệt như một đứa trẻ đã gây họa mà không dám nói thật, Vương Nhất Bác đoán không ra là chuyện gì, nhưng cơ bản có thể xác định được, không phải chuyện tốt gì.

"SOS bậy ra giường tôi rồi?"

"Không có!" Tiêu Chiến lập tức phủ nhận: "Tôi chỉ cho nó hoạt động trong phòng mình, tuyệt đối chưa từng để nó vào phòng cậu!"

"Không phải nó vậy chính là anh, anh đã làm gì rồi?"

"Tôi... tôi làm rất nhiều đồ ăn ngon nha!" Chiếc đuôi mèo Ba Tư lại quét lên mặt cậu: "Hoan nghênh trưởng khoa về nhà thưởng thức!"

Vương Nhất Bác bỏ điện thoại xuống, trông thấy chính mình trong chiếc gương ở sau cánh tủ quần áo, khóe miệng hơi cong lên, như là đang cười.



Tiêu Chiến nấu một nồi cháo hải sản, bánh bao hấp và bánh hoa cuộn, còn làm hai món ăn kèm. Lúc đầu Vương Nhất Bác tưởng bánh bao và bánh hoa cuộn là mua bánh thành phẩm ở siêu thị, mãi cho đến khi trông thấy túi bột mì vừa mới khui ra, mới hậu tri hậu giác, tất cả những thứ này đều là Tiêu Chiến tự tay làm.

"Anh quả nhiên biết rất nhiều," Cậu nói: "Đến cả bánh bao và bánh hoa cuộn cũng biết làm."

"Quá khen rồi ha, du học sinh chỉ có thể tự cấp tự túc, đồ ăn bên ngoài vừa đắt vừa ăn không quen."

"Cho nên anh tốn bao lâu để làm xong bữa ăn này vậy?"

"Cũng không quá lâu, mua đồ hết một tiếng, thực hiện một tiếng, thời gian còn lại đều dùng để ngủ." Tiêu Chiến thỏa mãn thở ra một hơi: "Mong ước trong đời của tôi chính là, đã không làm thì thôi, nếu làm phải làm cực kỳ hoành tráng."

Cậu nghe không hiểu: "Có ý gì?"

"Thứ nhất, gì cũng không cần làm; thứ hai, có thể nghỉ ngơi mà không bị gián đoạn."

Vương Nhất Bác: "....."

Tiêu Chiến cười ha ha hai tiếng, nói: "Tra hỏi con cừu lười, thấu hiểu con cừu lười, trở thành con cừu lười."

Vương Nhất Bác cười ha ha: "Tôi thấy anh giống Hôi Thái Lang thì đúng hơn*!"

Tiêu Chiến cũng không cam lòng yếu thế: "Vậy cậu chính là Tiểu Hôi Hôi!"

(*) Nhân vật con sói xám to lớn và sói xám nhỏ trong bộ phim hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói Xám (喜羊羊与灰太狼).

Cậu đang định hỏi Tiểu Hôi Hôi là ai, bỗng nghe thấy âm thanh kỳ lạ, 'Chiếp chiếp', 'Chiếp chiếp'.

Vọng ra từ phòng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dừng động tác nhai nuốt, hỏi: "Thứ gì vậy?"

"Hả?" Tiêu Chiến vùi đầu điên cuồng ăn uống: "Chắc là Hạnh Phúc đấy, không có gì không có gì."

"Thỏ mà có thể kêu giống tiếng gà được?" Cậu buông đũa xuống, nhìn dáng vẻ lúng túng kia của Tiêu Chiến liền muốn cười: "Thành thật trình bày."

Con mèo Ba Tư giương nanh múa vuốt lúc này đang đứng trên cái đuôi to nhòn nhọn của chính mình, cuộn thành một quả bóng nhỏ: "Tự cậu vào xem đi..."

Khoảnh khắc mở cửa phòng, Vương Nhất Bác sâu sắc cảm nhận được cái gọi là nằm ngoài dự liệu, lại đúng lý hợp tình, phòng ngủ phụ thông với một cái ban công nhỏ, ngoài ban công đột nhiên xuất hiện hai quả bóng nhỏ lông vàng, đang vui vui vẻ vẻ thoải mái đi lại, không coi ai gì mà dạo bộ, lúc đi ngang qua lồng sắt của con thỏ, còn biết quay đầu chào hỏi Hạnh Phúc một cái.

Vương Nhất Bác hít sâu hai hơi, mới hỏi: "Đây là gì..."

Tiêu Chiến thành thật trả lời: "Đây là gà."

"Tôi biết là gà, nhưng ở đâu ra?"

"Siêu thị tổ chức hoạt động, mua hai hộp trứng già hoặt một túi bột mì, sẽ được tặng một con gà nhỏ." Tiêu Chiến nói: "Đúng lúc tôi cần hai cái trứng gà, với một túi bột mì."

"Kiến thức nhanh: Quà tặng có thể không nhận."

"Không nhận sẽ không may mắn đó."

"???"

"Cơ (gà)* không thể mất, mất rồi sẽ không tới nữa."

(*) 机 (ji) trong 吉利 (may mắn, cơ hội...) đồng âm vi 鸡 (ji) gà.

Vương Nhất Bác: "....."

"Chúng đều là gà trống," Tiêu Chiến nói: "Gà trống không thể đẻ trứng."

"Cho nên?"

"Trang trại chăn nuôi rất hiếm khi nuôi lớn gà trống, phần lớn gà trống mới sinh đều sẽ bị băm nhỏ làm thành thức ăn chăn nuôi hoặc thức ăn cho thú cưng, trong siêu thị không ai muốn nhận quà tặng gà con cũng là vì thế. Cho nên tôi nghĩ, có thể đưa chúng đi nhìn ngắm thế giới khác biệt, bất kể thời gian dài hay ngắn, đều sẽ rất tuyệt nhỉ?" Lúc Tiêu Chiến nói cũng thận trọng quan sát cậu: "Tôi sẽ để chúng ở trong một cái lồng nhiệt độ tương đối ổn định, không để chúng chạy loạn, đợi lớn hơn một chút, tôi sẽ mua tã giấy dành cho gia cầm bịt mông chúng lại, tuyệt đối sẽ không để bẩn nhà, được không?"

Vương Nhất Bác ngạc nhiên: "Còn có thứ đồ như thế nữa?"

"Có! Vì bây giờ có rất nhiều người nuôi gà trống như nuôi thú cưng, vừa đẹp vừa uy phong!"

"Vậy nếu về sau chúng nó gáy sáng thì phải làm sao?"

"Sẽ không!" Tiêu Chiến khẳng định chắc chắn: "Tôi đã tra thử rồi, chỉ cần từ nhỏ nuôi chúng thành gà mái, chúng sẽ từ từ xem mình là gà mái, trưởng thành rồi cũng không gáy sáng. Thế nên cậu xem, tôi mua cho chúng cái lồng màu hồng nhạt này, còn có cả sticker tiên nữ và bươm bướm nữa."

Vương Nhất Bác: ".....?"

"Thực xin lỗi nha, kỳ thật buổi chiều tôi gọi điện thoại cho cậu chính là muốn xin sự đồng ý của cậu, nhưng cậu không nhận máy, thế nên tôi tự chủ trương mà mang chúng về." Tiêu Chiến nhìn cậu, đôi mắt to chớp chớp, hàng mi mảnh dài như quét quét lên tim cậu, ngứa đến kỳ lạ: "Tôi biết cậu thích môi trường yên tĩnh sạch sẽ, tôi sẽ cố gắng hết sức đảm bảo hai điểm này, nếu thật không được tôi cũng có thể dọn đến chỗ Triều Dương ở..."

Vương Nhất Bác quay mặt đi, bất đắc dĩ nói: "Đừng có vào phòng tôi là được."

Con mèo Ba Tư nhỏ lập tức cười rạng rỡ như một đóa hướng dương: "Cậu thật sự quá tốt luôn!" Tiêu Chiến nói: "Hôm nay tôi gọi điện thoại về nhà cho mẹ tôi, mẹ tôi còn nói tôi có mệnh gì thế mà có thể gặp được lãnh đạo tốt đến vậy."

"Bớt vuốt mông ngựa."

"Đây là lời thật lòng của tôi." Tiêu Chiến cười tủm tỉm nắm cánh tay cậu, động tác cực kỳ thân mật tự nhiên: "Trưởng khoa Tiểu Vương cũng cảm thấy chúng rất đáng yêu đúng không?"

Vương Nhất Bác gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Còn nhỏ quả thật đáng yêu, lớn lên hẳn cũng rất thơm."

Tiêu Chiến: "....."

"Gà trống phù hợp làm món kho tàu, hấp cũng không tồi."

"Đáng ghét." Tiêu Chiến căm giận buông tay ra: "Đàn ông đừng có nói quá nhiều."

Cậu nhịn không được muốn cười, lại cảm thấy không nên cười, thế nên dứt khoát cúi đầu, nhìn Tiêu Chiến nâng niu hai quả cầu bông nhỏ vào lòng bàn tay, thả vào trong lồng ấp ngoài ban công.

Bên hông chiếc lồng kia có màn hình hiển thị nhiệt độ và độ ẩm, bên trong có đèn sưởi, còn có một chiếc nệm bông mềm mại, Tiêu Chiến lấy một chai nước khoáng uống dư làm một bình treo đơn giản treo bên ngoài, có mùi như dấm, thành công loại trừ tất cả mùi lạ. Lại nhìn chuồng thỏ trong phòng, cũng được Tiêu Chiến trang trí thành 'biệt thự cao cấp', có đầy đủ các khu giải trí, khu ăn uống, khu nghỉ ngơi, khu vệ sinh... Hạnh Phúc đang ngồi ở khu vực ăn cơm, ra sức gặm cỏ khô.

"Mấy cái lồng, chuồng này hẳn là tốn không ít tiền đâu nhỉ?" Cậu hỏi.

"Siêu đắt luông!" Tiêu Chiến kêu rên: "Tôi cảm thấy mình sắp trở thành dân tộc thứ năm mươi bảy của tổ quốc rồi."

"...Gì cơ?"

"Dân tộc số dư bằng không."

"....."

"Nhưng trưởng khoa Tiểu Vương đối tốt với tôi và những quả cầu bông này của tôi như thế, tôi lại biến thành dân tộc thứ năm mươi tám." Tiêu Chiến nhướng mày với cậu, khoe khoang vô cùng đáng yêu: "Dân tộc vừa lòng mãn ý."

Vương Nhất Bác một tay vịn khung cửa, một tay vịn eo, rốt cuộc quay đầu, không tiếng động cười ra.

Hơn nữa, còn cười rất lâu.


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx