12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.

Tiêu Tán xếp đồ vào trong vali. Anh vừa xếp đồ vừa gọi mãi cho cái số điện thoại kia. Nhưng cứ gọi mãi cũng chẳng ai nhấc máy cả. Tâm trạng anh chợt trở nên vô cùng bực bội, ném điện thoại sang một bên, mắng một câu: "Đệch!".

Rõ ràng là cậu nhóc đã tự mình khép cửa thế giới bản thân trong những ngày Tết này. Mà thế giới ấy đến chính Tiêu Tán cũng chẳng bước vào được. Nhưng anh tức cũng chẳng phải vì Vương Nhất Bác, mà vì sự lựa chọn hèn nhát của người kia và chính sự sơ sẩy của bản thân anh.

Giận Vương Dực, và cũng giận cả bản thân.

Tiêu Tán ngồi bên giường, che mắt, cạnh anh là chiếc vali đang mở. Anh mới về quê được 1 ngày. Nửa đêm rạng sáng cũng chẳng có cánh cửa thần kì nào, có thể để anh ngay lập tức trở về bên cạnh người anh quan tâm cả.

Anh chỉ có thể ngồi ôm đầu ở đây.

Điện thoại nằm dưới đất vang lên.

Tiêu Tán do dự đưa tay ra, cầm điện thoại lên, thấy lời mời gọi video từ Vương Nhất Bác.

Ấn nhận, thì ngay lập tức nhìn thấy pháo hoa sáng rực rỡ trong màn hình.

Giữa sự náo nhiệt từ xung quanh, giọng nói trong trẻo của Vương Nhất Bác vẫn vô cùng rõ ràng. Cậu nói: "Tiêu Tán, anh ngắm pháo hoa hông nè!"

Không biết tại sao pháo hoa rực rỡ nơi xa xôi lại làm người bên kia xúc động đến rơi lệ. Mắt anh ngập nước, tầm nhìn cũng không còn rõ nữa. Vương Nhất Bác nói: "Tiêu Tán! Chúc mừng năm mới!"

Trong video, Tiêu Tán không lộ mặt, chỉ nghe thấy giọng mũi, anh nói: "Tiểu Bobo, năm mới vui vẻ."

Bạn bè bên cạnh gọi cậu: "Lão Đại, mau ước đi!"

"Ngốc nghếch nó vừa thôi. Ai đời lại đi ước với pháo hoa. Nó có phải sao băng đâu."

"Thành tâm là có, thành tâm là được thôi! Ông trời phù hộ cho con tìm được bạn gái!"

Vương Nhất Bác bật cười. Cậu dịu dàng nói vào điện thoại: "Hay anh cũng ước đi."

Sau đó, Tiêu Tán trịnh trọng nói ra điều ước đầu tiên cho năm mới: "Con mong rằng, sang năm, có thể đón Tết cùng tiểu Bobo."

Trong chớp mắt, pháo hoa nở rộ trên không trung cũng biến mất y hệt như sao băng.

Dường như nó thật sự có thể mang theo điều ước vậy.


"Vương Nhất Bác!" Tiêu Tán liếc nhìn đồng hồ. Hôm nay là ngày đầu tiên Vương Nhất Bác lên lớp 11. Lễ khai giảng không thể đến muộn được. Anh đeo tạp dề, trong tay còn bưng đồ ăn sáng của hai người. Khi đi qua giường thì giơ chân đá nhẹ vào bắp chân Vương Nhất Bác: "Đại ca, dậy nhanh nhanh hộ em cái!"

Giờ hai người đang ngủ trên một cái giường đôi vô cùng xa xỉ vừa mới thay. Nguyên nhân chính là do bạn học Vương Tiểu Bo nào đó tự dưng ấm đầu, tự tin nghĩ rằng bản thân có thể nhảy thẳng xuống dưới mà không cần thang gì hết. Sau đó, cậu nhóc mang theo niềm tin này nhảy xuống, nhảy cái gãy cả chân luôn....... Ngày ấy Tiêu Tán cõng cậu đi bệnh viện. Cả đường đi đều dùng phương ngữ địa phương mắng cậu: "Anh thật sự không hiểu nổi em đang làm cái chi luôn á!! Em muốn nhảy giường tự sát luôn đấy hả?!"

Anh cậu mồm mắng như súng liên thanh khiến cậu còn không cảm thấy chân đau tí gì luôn.

Thế là suốt ba tháng đi học, hotboy trường đều chống nạng đi học......... Hình ảnh này đi sâu vào lòng người đến mức khi chân cậu lành, có thể cool cool ngầu ngầu đi lại thì mấy nữ sinh xa lạ đều bất ngờ hỏi Vương Nhất Bác: "Thì ra cậu không bị què?"

Vương Nhất Nạng nào đó: ..............

Hồi bị thương ấy, mỗi ngày đều được anh Tán của cậu đưa đón đi học. Rồi sau đó được mấy anh em đỡ vào nhà vệ sinh, hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất, mất luôn kĩ năng sống một mình luôn. Thậm chí Ngũ Kim còn bóc quýt đưa lên miệng Vương Nhất Bác, sau đó bị cậu dùng ánh mắt "Ông làm cái vẹo gì vậy?" trừng cho một cái mới giật mình vỗ đầu: "À, ừ. Ông gãy chân, chứ có phải tay đâu!"

Thương gân động cốt chữa trăm ngày. Khi bạn học Vương Nhất Nạng nào đó cuối cùng cũng thoát được cái nạng mà tự đi học thì thầy Lý còn khởi xướng vỗ tay: "Chúc mừng Nhất Bác của chúng ta. Lần sau có chuyện gì thì cứ bình tĩnh nói chuyện. Đừng có nhảy giường nhé!"

"....................."

Đúng là một lần sảy chân để hận nghìn đời, biết vậy đã chẳng làm thiếu niên sẩy chân.

Từ đó về sau, anh cậu chỉ để cậu ngủ giường dưới.


Đến khi Tiêu Tán để đồ ăn sáng lên bàn rồi mà Vương Nhất Bác vẫn nằm ườn trên giường. Anh bất đắc dĩ đi đến nhìn tiểu Bobo mặc bộ đồ ngủ bò sữa nào đó đang ngủ say sưa. Rồi bất đắc dĩ kéo kéo cái tai bò sữa trên đầu cậu: "Dậy nào. Em 17 tuổi rồi mà sao còn dính giường thế hả!"

Vương học trưởng 17 tuổi vào buổi khai giảng đầu tiên đã phải nhận một nhiệm vụ vô cùng trọng đại. Trường Nhị Trung của cậu phải quay một đoạn video giới thiệu trường. Vương Nhất Bác, Băng Lăng Tử và "thần ngủ" bị nhà trường gọi đi quay video giới thiệu. Nhị Trung không thiếu tiền nên lần này mời một đội quay vô cùng chuyên nghiệp. Lúc họ đi qua nhìn thấy cẩu quay phim trên trời thì thấy vô cùng mới lạ. Mà khi đạo diễn nhìn ba người bọn họ cũng cảm thấy mới lạ: "Còn đẹp hơn diễn viên chúng ta mời nữa!"

Đạo diễn bị kích thích linh cảm sáng tác, thêm một đoạn nhảy trong sàn nhạc nước của nhà trường cho Vương Nhất Bác. Đoạn nhảy không có trong kế hoạch này lại trở thành chiêu bài của Nhị Trung suốt nhiều năm liền. Dưới ánh mặt trời, những bọt nước tung lên và hình ảnh chàng thiếu niên đẹp trai đã trở thành lý do khiến nhiều cô nàng mê trai nộp đơn vào Nhị Trung.

Sau đó lúc đi học thường xuyên thấy có học sinh đến thử. Bắt chước nhảy trong sàn nhạc nước như trong video giới thiệu. Người đông đến mức bảo vệ phải đến đuổi đi, vòi phun cũng bị đá hỏng vài cái liền.......

Sau khi Vương Nhất Bác quay xong đoạn này, còn có một đoạn ngồi đối diện với Băng Lăng Tử đọc sách ở thư viện. Khung cảnh trai xinh gái đẹp vô cùng hài hòa, nhưng lãnh đạo nhà trường lại bảo không được. Đoạn này trông như cảnh yêu đương trong mấy phim thần tượng, sợ sẽ bị hiểu lầm thành khuyến khích yêu sớm. Vậy nên Băng Lăng Tử bị đổi thành "thần ngủ", hai thiếu niên ngồi cạnh nhau bàn bài tập bên khung cửa sổ.

Nữ giáo viên trẻ đi cùng nhìn cảnh này thầm nói, trông còn ái muội hơn cả nam nữ ấy chứ!!

Về sau video sẽ được lồng nhạc vào, nên giờ cũng chẳng ghi âm. Vì vậy đạo diễn chỉ yêu cầu họ giả vờ thảo luận là được. Vương Nhất Bác phối hợp chỉ vào đề bài, hỏi: "Đề này làm như nào?"

"Thần ngủ" gật đầu vô cùng thân thiện, dịu dàng nói: "Đề đơn giản thế này mà cũng không làm được thì nghỉ học đi!"

Sau đó Vương Nhất Bác như nhận ra được chân lý, gật đầu rồi ngẩng lên nhìn cậu ấy. Hai người giả vờ nở nụ cười dịu dàng, vui vẻ.

Video giới thiệu tìm tất cả những trai xinh gái đẹp của tất cả các khổi để quay. Trong đó cũng có vị trưởng khối "đến làm phiền" lớp số 5 kia. Suốt cả đoạn ấy, anh ta mặt lạnh như sương sớm, đứng bên cạnh nhìn khung cảnh hài hòa, không khí xung quanh vô cùng áp lực.

Băng Lăng Tử đứng bên cạnh ngáp một cái. Đây là tình yêu của cậu ta và anh ta, chẳng liên quan gì đến mỹ nữ cả.

Cũng chính vì tình huống này mà Vương Nhất Bác sau khi tự học buổi tối quay về phòng học lấy chìa khóa thì nhìn thấy khối trưởng đang đè "thần ngủ" ở góc lớp.

Thật ra lúc ấy cậu nghĩ là anh ta đang bắt nạt Ngôn Tinh. Nhưng khi cậu đẩy ghế ra, đi về phía ấy thì nhìn thấy hai người con trai ấy đang..... hôn nhau.

Khi đó, cả ba người không ai lên tiếng cả. Mặt "thần ngủ" trắng bệch cả ra, trong mắt cậu ấy tràn ngập sự hoảng sợ. Cậu ấy muốn giải thích nhưng lại nhìn thấy người bạn của mình đang lùi từng bước về phía sau.

Khối trưởng đứng chắn phía trước cho cậu ấy. Vậy nên Ngôn Tinh không nhìn được vẻ mặt của Vương Nhất Bác, chỉ có thể nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh của cậu: "Hai người..... đang làm gì vậy?"

Thiếu niên 17 tuổi chỉ hiểu được vẻ ngoài của tình yêu mà thôi. Cậu chỉ từng nhìn thấy nam nữ hôn nhau trên phim, thậm chí cũng từng xem qua AV mà lũ con trai bí mật chuyền tay nhau. Nhưng cho đến bây giờ cậu chưa từng nhìn thấy con trai với con trai cũng có thể làm những việc như vậy.

Những việc mơ hồ trước đây trong nháy mắt trở nên vô cùng rõ ràng, liên kết với nhau. Nếu con trai với con trai có thể như vậy thì việc mà trước kia cậu cảm thấy kì lạ cuối cùng cũng có một đáp án hợp lý.

Câu "Anh rất nhớ em" mà người ấy nói với người ở nơi xa xôi kia trong đêm cũng có thể giải thích được rồi.

Vậy nên những cuộc gọi xuyên đại dương, khác múi giờ ấy chưa bao giờ bị gián đoạn.

Vậy nên là yêu ai yêu cả đường đi. Em trai của "bạn" cũng có thể đưa về nhà chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ đến vậy.

Không ai nói với cậu điều này cả.

Mãi cho đến hôm nay, cậu mới chợt hiểu ra.

Đã quá muộn rồi...........


"Em về rồi đây."

Có tiếng nước chảy trong phòng tắm, người ấy vẫn ngâm nga trong đó, không nghe thấy tiếng cậu.

Vương Nhất Bác đứng ngoài phòng tắm không nói lời nào, nhìn bóng dáng mờ ảo bên trong.

Họ thân thiết với nhau đến nỗi cậu còn có thể "soi" ra sau lớp cửa kính là người đàn ông có vòng eo thon gọn, đôi môi mềm và hồng hơn con trai bình thường. Đôi mắt ngây thơ và đuôi mắt hồng hồng hơi nhếch lên.

Thêm cả nốt ruồi nhỏ dưới môi khiến người ta nhìn vào làm trái tim rung rinh.

Vậy nên, anh đúng như em nghĩ sao? Là một người trai yêu người con trai khác sao?





Hế lô, sau bao ngày lười biếng cuối cùng chương mới lên rồi nè =)))))))) Hmmmm, cuối cùng Nhất Bảo cũng hiểu được giữa con trai với con trai cũng có tình iu rùi...

Hê hê, nghe tiếng gà nhà hàng xóm gáy rồi nên thôi thì chào buổi sáng mọi người nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro