10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


10.

Bao thuốc bị Tiêu Chiến ném lên mặt bàn Vương Nhất Bác, hệt như một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Anh không giải thích vì sao mình lại che giấu giúp Vương Nhất Bác, đồ đã trả lại cho chủ rồi, liền xoay người rời khỏi lớp.

Cho dù không muốn làm ảnh hưởng đến tâm tình Tiêu Chiến ở thời điểm quan trọng thế này, nhưng hai chân Vương Nhất Bác vẫn nghe theo bản tâm mà bước ra ngoài, tiện tay nhét bao thuốc vào túi quần, đi theo phía sau Tiêu Chiến, đóng cửa lớp xong thì không nhanh không chậm xuống lầu.

Giờ phút này trong trường thật yên tĩnh, tiếng nhạc nhẹ sau khi tan học không biết đã ngừng từ khi nào, học sinh ở đài phát thanh của trường cũng đã tan học, chỉ còn tiếng bước chân đi xuống cầu thang của hai người.

Ánh chiều tà cũng đã hoàn toàn rút lui, sắc trời nhá nhem, con đường xanh trong sân trường đã sáng đèn, trên đường chạy phía xa có vài học sinh lớp thể dục đang chạy bộ đêm.

Khắp nơi đều tĩnh lặng, Tiêu Chiến thong thả đá đá những viên sỏi dưới chân, anh biết Vương Nhất Bác vẫn đang đi phía sau mình, là hàng xóm ở đối diện nhau, đi con đường này về nhà là hết sức bình thường, cũng chẳng thể quản được chân người khác phải đi con đường nào, bởi thế Tiêu Chiến chỉ có thể cố gắng thuyết phục bản thân làm lơ Vương Nhất Bác.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn luôn đi ở phía sau, dù cho không nói lời nào, cũng đủ khiến anh bực bội vì cảm thấy cảm giác tồn tại của đối phương quá mạnh. Bỗng không đầu không đuôi mà nhớ đến vẻ mặt của Vương Nhất Bác khi nhìn thấy bao thuốc anh cầm trên tay.

Kinh ngạc sao?

Hình như không chỉ có thế.

Trên thực tế, đây cũng không phải lần đầu tiên Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác hút thuốc. Nhưng lúc đầu khi mới phát hiện Vương Nhất Bác thế mà cũng hút thuốc, quả đúng anh đã thật sự rất kinh ngạc, bởi bất kể thế nào anh cũng không thể tưởng tượng nổi một học sinh ngoan giỏi, từ nhỏ vẫn luôn yên tĩnh trầm mặc, cũng sẽ có một mặt khác biệt như thế.

Chẳng qua Vương Nhất Bác hẳn cũng không phải nghiện quá nặng, dù sao thời gian ngồi cùng bàn lâu như thế, Tiêu Chiến gần như chưa bao giờ ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm trên người cậu.

Nhưng Vương Nhất Bác bắt đầu hút thuốc từ khi nào?

Rõ ràng ba năm cấp hai chưa từng thấy cậu hút bao giờ.

Lúc nhận ra suốt quãng đường về nhà trong đầu mình đều nghĩ đến Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến phiền muộn thở dài một hơi, không muốn suy nghĩ chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác, vì thế anh vội rảo bước nhanh hơn, kéo giãn khoảng cách giữa mình và cậu.



Mà Vương Nhất Bác đi ở phía sau anh, tâm tình lại cực kỳ tốt.

Vương Nhất Bác đương nhiên biết giờ muốn Tiêu Chiến mở miệng chuyện trò với mình không khả thi lắm, hành động giấu bao thuốc đi giúp cậu lần này đã là rất khó có được rồi.

Cậu sẽ không tự mình đa tình đến mức cho rằng Tiêu Chiến có tâm tư gì với mình, bởi từ nhỏ Tiêu Chiến đã như thế rồi, thoạt nhìn có vẻ kiêu ngạo bá đạo, kỳ thật lại dễ mềm lòng hơn bất kỳ ai, hôm nay cho dù không phải cậu mà đổi thành bất kỳ bạn học nào khác trong lớp, Tiêu Chiến cũng sẽ làm chuyện tương tự.

Đại khái đã hơn hai năm không cùng Tiêu Chiến bình thản mà cùng nhau tan học về nhà giống như hôm nay, dù đường về nhà vẫn cùng một hướng, nhưng trước kia luôn vì đủ loại lý do chủ quan hoặc khách quan mà không cùng về.

Có lẽ vì đã lên lớp mười hai, quan hệ giữa cậu và Tiêu Chiến cũng không còn giương cung bạt kiếm giống như trước kia nữa. Mà Vương Nhất Bác thật sự nhận ra bản thân có tâm tư khác với Tiêu Chiến, kỳ thật là vào trước khi thi học kỳ hai của năm lớp mười một.

Lớp mười một không chia lớp chọn, khi đó hai người ở hai lớp khác nhau, rất ít giao lưu.

Một tuần trước kỳ thi cuối kỳ, Vương Nhất Bác và Lương Tắc trốn ở cửa sau sân thể dục nhỏ của trường hút thuốc, nơi đó thường ngày căn bản không có học sinh hay giáo viên đi ngang qua, nhưng chiều hôm đó trong giờ nghỉ giải lao, giáo viên trưởng khối mười một đột nhiên thần không biết quỷ không hay lại xuất hiện trước mắt họ.

Kỷ luật của trường Trung Nhất thật sự rất nghiêm khắc, cho dù Vương Nhất Bác là người xếp hạng nhất toàn khối thì cũng vẫn bị phạt nhẹ, phải viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ và quét dọn vệ sinh lớp trong một tuần.

Buổi chiều tan học lúc ở lại quét lớp Lương Tắc còn nói với cậu, trưởng khối sao lại có thể đến cửa sau sân thể dục, nơi đó cỏ hoang mọc um tùm, ngày thường đều không một bóng người.

"Cậu thật sự phải viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ sao?" Lương Tắc lấy cán chổi chọc chọc vai Vương Nhất Bác.

"Cậu thật dám không viết à?" Vương Nhất Bác cười hỏi lại cậu ta.

Bản kiểm điểm hai ngàn chữ với Vương Nhất Bác mà nói không tính là gì, tuy trước kia cũng không có kinh nghiệm, nhưng cậu cảm thấy cũng không có gì là quá khó.

Ngày kế tiếp, hai người mỗi người viết một bản kiểm điểm hai ngàn chữ, lần lượt đứng dưới cờ đọc bản kiểm điểm, Lương Tắc đọc trước, dựa vào mẫu mà cậu ta tìm được trên mạng sáng nay, chỉ thiếu viết tám chữ 'vô cùng đau đớn biết vậy chẳng làm' lên mặt.

Đến lúc Vương Nhất Bác lên, cả sân thể dục từ lặng ngắt như tờ lập tức biến thành những tiếng rì rầm thầm thì to nhỏ.

"Ai vậy? Vương Nhất Bác sao?"

"Vương Nhất Bác lớp mười hai một? Cái người học bá kia sao?"

"Cậu ta thế mà cũng bị phạt!"

......

Vương Nhất Bác mặc đồng phục học sinh đứng ở phía trên, nhìn tờ giấy trong tay mình bắt đầu đọc: "Kính thưa các vị lãnh đạo nhà trường, các bạn học thân mến, hôm nay em vô cùng hối hận và hổ thẹn viết bản kiểm điểm này, xin bày tỏ sự nhận thức sâu sắc về hành vi không đúng của em với việc hút thuốc, cũng bày tỏ quyết tâm về sau không bao giờ tái phạm nữa..."

Lương Tắc đi xuống dưới sân, nhìn nhìn bản kiểm điểm của mình, lại nghe Vương Nhất Bác đọc một lát, cạn lời đến trợn mắt, lầm bầm: "Còn biết giả vờ hơn cả tôi!"

Vì hai người đều là lần đầu vi phạm, thái độ nhận lỗi cũng thành khẩn, thế nên chủ nhiệm giáo dục cũng không làm khó dễ hai người, lời lẽ thấm thía nói một đoạn tư tưởng giáo dục mà học sinh phải tuân theo, mới quay đầu để Vương Nhất Bác và Lương Tắc về lại hàng.

Chào cờ kết thúc, các lớp lần lượt rời khỏi.

Vương Nhất Bác vo viên hai tờ giấy lại đưa cho Lương Tắc: "Lát nữa cùng ném."

Lương Tắc thuận tay nhận lấy, nói: "Có phải cậu chép nhiều chữ hơn tôi không?"

"Không để ý."

"Tiểu tử cậu thật quá xảo trá." Lương Tắc nói xong thì khoác vai Vương Nhất Bác, làm bộ muốn đấm cậu một cái.

Chủ nhiệm lớp họ đứng sau hai người, bị sự lạc quan của hai người chọc cho bực mình: "Còn ồn ào nữa, đứng cho đàng hoàng."

Lương Tắc lúc này mới buông tay ra, ngoan ngoãn xếp hàng chờ về lớp.

Lớp Ba muốn về lớp cần đi ngang qua chỗ bọn họ, Vương Nhất Bác hai tay đút túi, không chút để ý đứng ở cuối hàng, nhìn học sinh lớp Ba từng người đi qua, đột nhiên ánh mắt dừng lại.

Tiêu Chiến xếp trong hàng lớp Ba, lúc đi ngang qua trước mặt cậu liền quay đầu nhìn cậu một cái, như là có chuyện muốn nói, nhưng lại bị bạn học bên cạnh thúc giục mau về lớp, thế nên cuối cùng hai người chỉ giao lưu ngắn ngủi như thế qua ánh mắt mà thôi.

Vài giây sau, Lương Tắc vẫn nhạy bén mà phát giác. Cậu ta lắc lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận cùng bất đắc dĩ nói với Vương Nhất Bác: "Cậu toi rồi."

Vương Nhất Bác nhìn cậu ta một cái.

Lương Tắc nói tiếp: "Cậu hút thuốc bị bắt được thì cũng thôi, còn phải đọc bản kiểm điểm trước toàn trường nữa, hàng xóm nhỏ kiêm kẻ thù kia của cậu xem như tóm được cơ hội rồi, giờ cậu chính là người có nhược điểm trong tay cậu ta."

"Nhược điểm?"

"Chết tiệt!" Lương Tắc đột nhiên nghĩ đến gì đó, vỗ tay một cái nói: "Nói không chừng người tố cáo chính là cậu ta đó, không phải vừa lên cấp ba cậu ta đã đối nghịch với cậu rồi sao?"

Vương Nhất Bác nhướng mày, thế mà còn cười cười.

Lương Tắc: "Có lý không! Tôi nói có lý không!"

Hàng ngũ lớp thong thả di chuyển về trước, một lát sau, Vương Nhất Bác mới nói: "Không đâu, cậu ấy sẽ không làm loại chuyện này."

Bất kỳ ai đều có thể làm chuyện này, chỉ duy nhất Tiêu Chiến sẽ không.

Lương Tắc: "....."

"Cậu chắc chắn như vậy?"

"Ừm."



Mà sự thật cũng đã chứng minh sự chắc chắn này của Vương Nhất Bác.

Một ngày trước ngày thi, Vương Nhất Bác không cùng tan học với Lương Tắc, Lương Tắc lúc đó vừa quen bạn gái, đang giai đoạn dính dán lấy nhau, đi học biến thành hẹn hò.

Vương Nhất Bác ở lại trường học bài hơn một tiếng, ôn tập lại kiến thức trước khi thi một lần xong mới về.

Thường ngày đều đi đường lớn về nhà, hôm nay không hiểu sao cậu lại chọn đường nhỏ. Đường này vắng người, về nhà cũng nhanh hơn khoảng năm phút.

Vương Nhất Bác đeo tai nghe nghe nhạc, tốc độ đi đường cũng vì thế mà chậm lại.

Đi đến ngã tư thứ hai, đột nhiên nghe thấy như có tiếng người đang cãi nhau.

Tai nghe cậu mở âm lượng không lớn, nhưng vì muốn xác nhận có phải mình nghe nhầm không nên tháo xuống, sau đó liền nghe thấy giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Là Tiêu Chiến đang nói, còn có bạn học của Tiêu Chiến nữa.

Một người khác, là một nam sinh lớp Hai, Vương Nhất Bác không có ấn tượng gì, chỉ biết đối phương học lớp Hai.

"Cậu mẹ nó cản tôi làm gì?"

Chiều hôm nay thứ Sáu, lãnh đạo Sở giáo dục đến kiểm tra, học sinh bọn họ đều được yêu cầu phải mặc lễ phục kiểu Tây, Tiêu Chiến mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trông như một học sinh ngoan quy quy củ củ, chỉ là giây tiếp liền vung áo khoác lễ phục trong tay vắt lên vai, dáng vẻ cà lơ phất phơ, ngữ khí khinh miệt nói: "Làm tôi giật cả mình, còn tưởng bồn cầu thành tinh, thối um!"

Nam sinh lớp Hai mặt mày đen thùi lùi: "Cậu nói ai là bồn cầu!"

Tiêu Chiến lười biếng nói với cậu ta: "Ai miệng thối thì nói kẻ đó nha."

Trình Viễn phụ họa trừng mắt liếc nam sinh lớp Hai một cái: "Miệng cậu quá thối, mua cho cậu một chai tẩy rửa bồn cầu nhé?"

Nhìn nam sinh lớp Hai kia dáng vẻ thẹn quá hóa giận, Tiêu Chiến lại hỏi: "Vừa rồi cậu nói cái gì?"

Nam sinh lớp Hai sửng sốt một chút, mới phản ứng được là Tiêu Chiến đã nghe thấy lời mình nói với bạn vừa rồi, khinh thường cười cười: "Vừa rồi tao nói, là chính tao báo cho thầy trưởng khối đó, thì sao nào? Liên quan rắm gì đến mày? Tao tố cáo Vương Nhất Bác hút thuốc, vi phạm nội quy của trường, mày có chuyện gì à?"

"Mày có hạ lưu không hả, giờ cả học sinh tiểu học cũng không làm loại chuyện tố cáo kiểu này."

"À tao thích tố cáo đấy, mày quản được à? Tao không chỉ muốn tố cáo, lần sau tao còn muốn giấu thuốc trong cặp nó nữa, lần sau cho dù không phải nó hút, nhà trường cũng sẽ không tin." Nam sinh lớp Hai đi về trước vài bước, đắc chí nói: "Không phải mày cũng muốn đối phó nó đấy sao? Tao nói mày biết, tao thích nhìn Vương Nhất Bác khó chịu, không vì gì cả, chỉ là thấy nó thì chướng mắt, à đúng rồi, hình như nó có đi xe đạp đi học đúng không, tao đang định lần sau sẽ cắt dây phanh của nó."

Lời ác ý như thế, từ miệng cậu ta nói ra lại dễ như trở bàn tay.

Đột nhiên, giọng Tiêu Chiến trở nên có chút lạnh: "Còn có lần sau?"

"Không chỉ có lần sau, còn có lần sau nữa, cho đến khi nào tâm tình tao tốt lên thì sẽ không chỉnh nó nữa, con người của tao dị ứng với học sinh giỏi, đặc biệt là Vương Nhất Bác."

Nam sinh lớp Hai nói xong, không chút để ý mà buông tay xuống cười cười, sau đó xoay người cùng bạn học rời đi.

Rõ ràng đối phương nói Vương Nhất Bác, thủ đoạn cũng là dùng để đối phó Vương Nhất Bác. Nhưng khoảnh khắc nghe đối phương nói còn có lần sau, Tiêu Chiến gần như cảm thấy lồng ngực chồng chất tức giận, nhịn vài giây, cuối cùng thật sự không thể nhịn nổi nữa.

Gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên nghiêm túc lại hung dữ, bước đến phía trước vài bước nhấc chân đá vào nam sinh lớp Hai đang nói bậy kia, người nọ căn bản không kịp phản ứng, đột nhiên bị đá chúi về phía trước mấy mét.

"Đứa nào mẹ nó đánh lén lão tử!" Nam sinh lớp Hai mất thăng bằng bổ nhào xuống đất, nổi giận đùng đùng đứng dậy, quay đầu thấy Tiêu Chiến đang nhướng mày trừng mình.

Trình Viễn và Đào Vu An cũng không ngờ Tiêu Chiến lại đột nhiên tức giận như thế, hôm nay ba người họ hẹn nhau tan học xong thì đến một cửa hàng One Piece, vì cách trường không xa, thế nên không gọi taxi.

Bọn họ đi đường tắt qua cửa sau trường cho nhanh, con đường này đều tiện về nhà và đến cửa hàng.

Ba người đang thảo luận lát nữa đến tiệm xong thì đi ăn tối món gì, vừa đi qua ngã rẽ bỗng nghe thấy hai nam sinh đang đi song song phía trước bàn luận về một cái tên mà bọn họ đều rất quen thuộc.

Nam sinh lớp Hai kia đang khoe khoang với bạn mình chuyện tố cáo Vương Nhất Bác hút thuốc với chủ nhiệm giáo dục.

Trình Viễn và Đào Vu An còn đang đắm chìm tích cực thảo luận về bữa tối, Tiêu Chiến đã đi trước một bước ngăn nam sinh lớp Hai kia lại.

Cả Đào Vu An và Trình Viễn đều sửng sốt.

Kết quả, thế vẫn còn chưa đủ, giờ Tiêu Chiến còn đạp người ta.

Trình Viễn và Đào Vu An quả thật chấn động rớt cằm.

Tiêu Chiến mặt đen đến dọa người: "Tao cảnh cáo mày, Vương Nhất Bác là học sinh ngoan giỏi, nhưng tao thì không, những chuyện mà mày vừa nói hồi nãy, nếu mày có gan thì cứ việc làm đi, cũng không biết mày có sẵn sàng để bị đuổi học không."

"Mày uy hiếp tao?'

"Mày cứ thử đi thì biết."

Nam sinh lớp Hai hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến một lát, không biết là chột dạ hay ít nhiều cũng có chút cố kỵ, dù sao cậu ta cũng chỉ là muốn làm chút thủ đoạn nhỏ, không muốn vì thế mà bị đuổi học.

Vương Nhất Bác lo bọn họ sẽ đánh nhau, đang định bước tới, thế nhưng đánh nhau trong dự đoán không xảy ra, nam sinh lớp Hai kia chỉ là một tên cạy mạnh hiếp yếu, bị Tiêu Chiến dọa vài câu như thế, suy nghĩ nửa ngày liền im miệng không dám lên tiếng nữa.

Hai người kia đi rồi, Vương Nhất Bác nghe thấy Trình Viễn dường như thở ra một hơi nhẹ nhõm, sụm xuống hỏi Tiêu Chiến: "Chết tiệt, làm tao sợ muốn chết a bảo bảo, vừa rồi vì sao đột nhiên mày nổi giận thế? Tao còn tưởng hôm nay chúng ta phải đánh nhau rồi cơ!"

Đào Vu An: "Tao cũng thế, tao đã chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau rồi đấy, thật kích động."

Tiêu Chiến có chút trống rỗng yên lặng một lát, lúc này ngữ khí rốt cuộc cũng mềm xuống, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Không nghe thấy vừa rồi nó nói muốn cắt dây phanh xe đạp của người khác sao? Như thế rất nguy hiểm."

Lại nói: "Tao đây chính là gặp chuyện bất bình."


.tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro