40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


40.


Cũng giống như tối hôm qua, Vương Nhất Bác vươn tay kéo người bên cạnh lại, theo thói quen muốn ôm ngủ.

Tiêu Chiến lại đưa tay khẽ đẩy đẩy ngực cậu một chút, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe rõ: "Cậu buồn ngủ rồi sao?"

Vương Nhất Bác không hiểu: "Ừ?"

"Sao cậu lại muốn ngủ rồi!"

Vương Nhất Bác nghi hoặc nhíu mày, quả thật là một chính nhân quân tử, hỏi: "Không ngủ vậy còn muốn làm gì?"

Tiêu Chiến trợn trắng mắt, cạn lời thở dài: "Tôi thật phục cậu."

Không biết phải mở miệng thế nào, lúc này Tiêu Chiến cảm thấy thật ngượng ngùng, nghĩ có phải mình quá sốt ruột rồi không, biểu hiện này của Vương Nhất Bác căn bản không có ý kia, thành ra anh có vẻ thật thèm thuồng, trong đầu đủ thứ suy nghĩ linh tinh.

Nhưng lớp trưởng thông minh tuyệt đỉnh học gì cũng rất nhanh, thoáng cái đã giải khai bế tắc, bỗng dưng hiểu được những lời hàm hàm hồ hồ không chịu nói rõ của Tiêu Chiến đang ám chỉ điều gì.

Kìm nén sự nồng nhiệt trong đáy lòng, giả làm sói đuôi to mà hỏi Tiêu Chiến: "Cậu muốn làm gì vậy? Cứ nói thẳng với tôi là được, cậu không nói sao tôi có thể hiểu được."

Tiêu Chiến mím môi không nói lời nào, bị thanh âm Vương Nhất Bác làm cho nhũn hết cả chân tay.

Một lát sau, khí thế yếu ớt mắng Vương Nhất Bác một câu: "Câm miệng đi."

"Gì cậu cũng không nói với tôi, tôi cảm thấy thật tổn thương." Vương Nhất Bác nén cười, kéo Tiêu Chiến ôm sát vào lòng, dáng vẻ ảm đạm đau lòng giả bộ vô cùng xuất sắc.

Bị ôm hơi chặt, Tiêu Chiến khó khăn nhấc một tay ra chống lên cằm Vương Nhất Bác không cho cậu lại gần hôn mình, mạnh miệng hung dữ nói: "Liên quan gì đến tôi! Chắc chắn là hồi cấp ba cậu chỉ biết vùi đầu học hành, học đến choáng váng đầu óc luôn rồi! Đồ mọt sách!"

Bị dáng vẻ thẹn quá hóa giận của anh chọc cười, lồng ngực rung rung vì nhịn cười, Vương Nhất Bác tiếp tục giả vờ giả vịt: "Đúng vậy, làm xong bài tập và đề luyện của mình, tôi còn phải sắp xếp kiến thức trọng điểm cho ai kia nữa, có khi phải hai ba giờ sáng mới ngủ, cậu có chịu trách nhiệm không?"

"Cút đi cút đi, tôi không chịu trách nhiệm, tôi muốn đi ngủ."

"Thật sự không chịu trách nhiệm sao?" Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên cái miệng lanh lợi này, hàm hồ thấp giọng nói: "Bảo bảo, có lẽ cậu không biết, hồi đó mỗi ngày nhìn cậu cùng các bạn học khác nói nói cười cười trên lớp, tôi lại chỉ có thể mạo danh làm một người bạn mạng mới có thể trò chuyện với cậu. Kỳ thật sắp xếp lại kiến thức cho cậu cũng là tôi cam tâm tình nguyện, mỗi lần thấy cậu tiến bộ tôi cũng rất vui, cho dù cậu không biết người bạn mạng kia chính là tôi."

"Bớt đi."

"Tôi nói thật mà."

Chỉ một câu nói, Tiêu Chiến lập tức mềm lòng. Tuy đã rất hiểu Vương Nhất Bác, biết đây là thủ đoạn mà cậu thường cố ý dùng để chọc mình, thế nhưng anh vẫn rơi vào bẫy hết lần này đến lần khác.

Hơn nữa một tiếng 'Bảo bảo' của Vương Nhất Bác đã trực tiếp khiến Tiêu Chiến tâm viên ý mã.

Anh hơi rũ mi, cánh môi ẩm ướt không ngừng chạm vào môi Vương Nhất Bác, hít thật sâu một hơi, như thể đang cổ vũ chính mình, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi mới nín thở ngưng thần, bàn tay trong ổ chăn chậm rãi lại lớn mật mà vói vào trong quần ngủ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thở dốc một tiếng, không đoán được Tiêu Chiến sẽ vì không thể chịu được trêu chọc mà trực tiếp hành động, cậu theo phản xạ có điều kiện cầm tay Tiêu Chiến, vẻ thật khó mà chịu đựng được, thấp giọng hỏi: "Làm thật sao?"

Lời này, cứ như lúc trước chỉ là chơi chơi mà thôi, Tiêu Chiến cọ đến cằm Vương Nhất Bác cắn một cái, lại chuyển lên môi cậu, mổ mổ hôn lên.

Động tác trong tay vẫn không dừng, nắm lấy tính khí Vương Nhất Bác đang từ từ cứng lên, không có thủ pháp gì đáng kể mà loát động từ dưới lên.



Cảm nhận được phản ứng của thứ đồ kia của Vương Nhất Bác ở trong tay mình càng lúc càng rõ, Tiêu Chiến xấu hổ đến mức tai đỏ như máu, hai hàng mi run rẩy, mắt khẽ nhắm hờ, động tác trên tay cũng tăng tốc thêm.

Khoảnh khắc cận kề cao trào, hành động thắng muôn vàn lời nói, Vương Nhất Bác nặng nề thở dốc, xoay người đè Tiêu Chiến dưới thân, trong lúc hoảng loạn Tiêu Chiến mờ mịt mở mắt ra.

Hai người chăm chú nhìn đối phương một lát, củi khô bốc lửa, tốc độ cởi quần áo nhanh hơn bao giờ hết.

Tiêu Chiến mất tự nhiên muốn che lại bộ ngực để trần của mình, Vương Nhất Bác lại túm lấy tay anh để về vị trí ban đầu dưới hạ thân, không cho cự tuyệt mà nói: "Tiếp tục."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt không nói gì, hốc mắt ngậm nước, dáng vẻ vô cùng đáng thương ngoan ngoãn tiếp tục động tác còn chưa hoàn thành vừa rồi.

Không một mảnh vải nằm dưới thân Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngửa cổ đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của cậu, đầu lưỡi mềm mại quấn quýt dây dưa với Vương Nhất Bác, nụ hôn sâu vô cùng, bàn tay Vương Nhất Bác tới lui thăm dò trên ngực anh, động tác thập phần ôn nhu khẽ chạm lên hạt đậu nhỏ đã đứng thẳng vì khí lạnh điều hòa của anh.

Xúc cảm này chưa từng được trải nghiệm trong đời, Tiêu Chiến nhịn không được khẽ kêu một tiếng, hai chân cũng theo bản năng kẹp chặt lại, nhưng giây tiếp theo Vương Nhất Bác đã cúi người xuống, đôi môi nóng bỏng ướt át đổi vị trí khác chà đạp, khảy khảy liếm láp đầu vú trước ngực Tiêu Chiến đến ướt sũng.

Hoàn toàn không giống lần trước, lần này Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến nắm lấy loát động nhưng vẫn có thể nhịn được không bắn.

Cậu nhìn xuống, thấy gương mặt Tiêu Chiến chỉ bị liếm láp thôi cũng đã ửng đỏ, Vương Nhất Bác ngồi quỳ lên, đẩy chân tách hai chân Tiêu Chiến ra, sau đó ngăn lại động tác trên tay anh.

Tiêu Chiến ngơ ngẩn mở mắt nhìn cậu, còn chưa kịp lên tiếng hỏi, Vương Nhất Bác đã từ từ dịch ra sau một chút, cúi đầu xuống, trước sự kinh ngạc của Tiêu Chiến ngậm lấy tính khí đã tràn ra chất lỏng nào đó của anh.

Cảm giác này quá mới lạ cũng quá kích thích, trong lúc mơ mơ màng màng Tiêu Chiến ưỡn eo lên, da đầu tê dại, hai tay nắm chặt ga trải giường bên dưới, chỉ hơi nhìn xuống một chút thôi là có thể trông thấy Vương Nhất Bác đang vùi đầu giữa hai chân mình.

Cảm thấy thật thẹn thùng giơ tay lên che kín hai mắt, tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ra cùng động tác của Vương Nhất Bác.

Có một thoáng anh đã quên mất nên gọi cậu là gì, sợi dây huyền bí trong đầu căng đến trạng thái cực đại, sau đó đứt phựt, Tiêu Chiến ngửa mặt lên, khoe ra đường cong mảnh khảnh xinh đẹp nơi cần cổ, thốt lên những tiếng rên rỉ làm nũng mà ngay cả chính anh cũng cảm thấy xa lạ.

Trước khi bắn ra, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng cho anh cơ hội hít thở, nhưng chưa được bao lâu, cậu đã lại phủ bàn tay dày rộng lên, lòng bàn tay cọ xát đến lỗ nhỏ mẫn cảm của Tiêu Chiến, nhịn không được, Tiêu Chiến thẳng eo rên một tiếng bắn ra trên tay cậu.

Đầu óc trống rỗng một lúc, Tiêu Chiến mờ mịt kẹp hai chân lại, như thể vẫn còn chìm đắm trong dư vị chưa thể hoàn hồn.

Vương Nhất Bác cúi người hôn anh, sau đó rời khỏi người anh đi đến bên kệ thủy tinh trong phòng tắm, quét mã mua hàng, vô cùng lưu loát liền mạch.

Quay về giường, Tiêu Chiến hơi co người lại, trông thấy đồ vật trong tay Vương Nhất Bác thì cả người lập tức đỏ bừng.

"Lớp trưởng..." Tiêu Chiến lộn xộn đè cánh tay Vương Nhất Bác lại, có chút khẩn trương.

Vương Nhất Bác khẽ nhếch khóe miệng cười, nhàn nhạt nói: "Bảo bảo, là em động tay trước."

"Không phải." Tiêu Chiến khẽ nuốt nước miếng, thong thả đưa tay ôm lấy mặt Vương Nhất Bác kéo đến trước mặt mình, hệt như gà con mổ thóc mà hôn hôn, vẻ mặt lại nghiêm túc khiến tim Vương Nhất Bác rung động: "Vương Nhất Bác, em cảm thấy mình thật sự rất may mắn, có được rất nhiều thứ, nhưng anh phải luôn nhớ kỹ một điều, về sau bất kể ở thời điểm nào, anh cũng đều có em, anh có em rồi, em sẽ mãi mãi đứng bên anh, em là của anh!"

Đây là lời hứa hẹn mà kể từ sau khi hai người làm lành, Tiêu Chiến không ngừng lặp đi lặp lại nói với Vương Nhất Bác.

Có lẽ thế giới của người trưởng thành thiên biến vạn hóa, lớn lên rồi sẽ phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn và mất mát, nhưng Tiêu Chiến sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Anh không chê phiền chê lụy, hết lần này đến lần khác nói với Vương Nhất Bác, tất cả của anh đều thuộc về cậu.

Nếu thế giới này có một thứ mà Vương Nhất Bác tin rằng sẽ không bao giờ mất đi, vậy nhất định chính là tình yêu nồng nhiệt lại đơn thuần của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác 'Ừm' một tiếng, một khắc cũng không thể chờ thêm được nữa mà mãnh liệt hôn anh.

Tiếng sóng biển ban đêm vang vọng tựa như ở rất gần, người cũng như thể đang bay trên mặt biển, nhẹ nhàng phiêu bồng.

Huyệt khẩu nhỏ hẹp bị ngón tay ẩm ướt ra vào, dù cảm thấy khó chịu vì dị vật ra vào trong thân thể, nhưng Tiêu Chiến vẫn cắn chặt môi dưới đón nhận, ngoan đến không chịu được, một câu cự tuyệt cũng không hề nói ra.

Giữa đùi sớm đã ướt đẫm, Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên xương quai xanh mảnh dẻ của anh, động tác trên tay không ngừng, hai ngón tay tăng tốc ra vào, trong lúc vô tình chạm phải điểm mẫn cảm của Tiêu Chiến, khiến anh đột nhiên hét lên bám lấy vai cậu, cả người khẽ run.

Tiêu Chiến đáng thương vô cùng mà gọi: "Lớp trưởng."

Vương Nhất Bác hôn lên chóp mũi anh, nói: "Tôi đây."

Tiêu Chiến nghi ngờ mình bị Vương Nhất Bác dùng ngón tay thao bắn, chỉ là giờ phút này đầu óc anh trống rỗng, gì cũng không rảnh lo, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị Vương Nhất Bác khống chế.

Trong lúc mờ mịt, Vương Nhất Bác nắm hai chân anh tách ra, đặt lên hai bên sườn mình, nắm lấy tính khí anh bóp nhẹ như muốn khiêu khích.

Tiêu Chiến chịu không nổi, cầm lòng không đậu mà cọ cọ vào tay Vương Nhất Bác.

Mở hộp lấy ra một chiếc áo mưa, Vương Nhất Bác ngồi quỳ giữa hai chân Tiêu Chiến trầm mặc tròng lên cho mình, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng người dưới thân.

Giây tiếp theo, tính khí đã cứng đến khó chịu của Vương Nhất Bác đặt trước huyệt khẩu ướt mềm của Tiêu Chiến cọ cọ, thử đâm vào một chút, Tiêu Chiến lập tức căng eo, tựa như có chút kháng cự mà khép hai chân lại.

"Thả lỏng một chút, bảo bảo, em cắn thế tôi rất đau, không vào được." Vương Nhất Bác lại cúi người ngậm tai anh, tựa như dụ hoặc, vừa ôn nhu lại rất có tâm cơ mà nói, hai tay mạnh mẽ đẩy chân Tiêu Chiến ra rộng hơn.

Đã làm kẻ ác lại còn thích cáo trạng, Tiêu Chiến hai mắt ậng nước nhìn cậu, thật khiến tim người ta không thể chịu nổi mà nhũn ra.

Nhưng trong vô thức, anh vẫn nương theo động tác của Vương Nhất Bác mà hít sâu thả lỏng thân thể.

Lúc Vương Nhất Bác đã hoàn toàn thâm nhập, Tiêu Chiến mới cảm thấy mình được lấp đầy, có chút đau đớn, nhưng nhiều hơn là cảm giác tê mỏi.

Vương Nhất Bác chôn trong thân thể anh chưa lập tức động mà muốn chờ để Tiêu Chiến thích nghi trước, sau đó mới từng chút từng chút đỉnh vào, chặt chẽ lấp đầy.

Tính khí cương cứng nghiền lên thịt mềm ra ra vào vào trong hậu huyệt ướt nóng, từ chậm đến nhanh, Tiêu Chiến không ngừng điều chỉnh hơi thở để quen dần với kích cỡ và tốc độ ra vào của Vương Nhất Bác.

Chậm rãi thao một lúc, Vương Nhất Bác dừng lại hôn lên môi Tiêu Chiến, như thể để trấn an anh, sau đó đột ngột đâm mạnh vào trong kích thích đến khu vực mẫn cảm, hai chân Tiêu Chiến ra sức kẹp thật chặt eo Vương Nhất Bác, nức nở rên rỉ.

Sau đó không hề báo trước mà tăng tốc, đỉnh đến đầu Tiêu Chiến dịch lên sát thành giường, Vương Nhất Bác vươn một bàn tay lên che trên đầu anh bảo vệ người trong lòng, động tác dưới thân lại càng thêm kịch liệt, những đường gân xanh trên cánh tay nổi rõ, đối lập hoàn toàn với gương mặt nhỏ xíu đỏ như máu của Tiêu Chiến.

Mỗi lần thao vào nơi sâu nhất, Tiêu Chiến đều nức nở mà gọi một tiếng: "Lớp trưởng, nhẹ một chút."

Vương Nhất Bác ngoảnh mặt làm ngơ, quả thực làm đến mức Tiêu Chiến sắp phát điên.

Cảm thấy bụng dưới căng lên, Tiêu Chiến chảy nước mắt đưa tay đẩy eo Vương Nhất Bác như muốn xin tha, nói không thể tiếp tục thêm nữa.

Nhưng Vương Nhất Bác căn bản không định buông tha cho anh, càng nhanh chóng ra vào thêm mấy chục cái nữa, Tiêu Chiến nhíu chặt mày, bụng dưới bỗng run lên, cao trào từng đợt từng đợt ồ ạt kéo đến.

Bụng dưới dính đầy tinh dịch do chính mình bắn ra, dâm mỹ không chịu nổi, cả người Tiêu Chiến như vừa được vớt lên từ dưới nước, ướt đẫm.

Vương Nhất Bác vươn ngón tay quẹt một chút tinh dịch trên bụng Tiêu Chiến, xấu xa nói: "Lão đại, em thật mẫn cảm, bắn nhiều thật."

Khoảnh khắc mẫn cảm như thế ở trên giường mà Vương Nhất Bác lại trêu đùa gọi biệt danh này, Tiêu Chiến bỗng ngượng ngùng.

Anh hữu khí vô lực nghiêng đầu đi, giọng mềm như bông phản bác: "Em không có..."

Khóe môi Vương Nhất Bác ngậm ý cười, rút rất nhiều giấy lau sạch cho anh nhưng vẫn không hề rút tính khí khỏi hậu huyệt Tiêu Chiến, tiếp tục bóp eo anh, ở tư thế này càng vào sâu hơn nữa.

Dư vị cao trào còn chưa qua đi, vẫn đang ở thời kỳ chịu lửa sau bắn tinh, Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng đã lại bị Vương Nhất Bác kịch liệt thao vào, anh kêu đến giọng khàn đặc, không thể gọi rõ tiếng, nước mắt ướt đẫm lông mi.

Đến gần cuối, lần nào Vương Nhất Bác cũng đâm vào rất mạnh, dù Tiêu Chiến đã kẹp chặt eo cậu nhưng vẫn không nhịn được mà run rẩy, như thể giây tiếp theo sẽ bị người ta làm cho ngất đi.

Vương Nhất Bác liếm láp đầu vú sưng tấy của anh, Tiêu Chiến không thể nghĩ gì được nữa, chỉ biết che mắt lại khóc lóc thảm thiết, cũng run lẩy bẩy.

Cố gắng chống đỡ động tác vào thật sâu của Vương Nhất Bác nhưng không hề có chút tác dụng nào, Vương Nhất Bác ác liệt đè lại bụng dưới đang run rẩy của anh, ra sức mà đỉnh.

Chỗ giao hợp ướt nhẹp đỏ ửng, tiếng nước ọc ạch cùng tiếng va chạm của da thịt vang vọng trong căn phòng lớn, có vẻ đặc biệt dâm loạn.

Cuối cùng Vương Nhất Bác dùng hết mấy cái bao, Tiêu Chiến căn bản không thể nhớ nổi, chỉ nhớ mình bị Vương Nhất Bác nắm eo lật người qua quỳ lên mép giường, Vương Nhất Bác vẫn từ trên cao nhìn xuống, đứng ở dưới đất vào từ phía sau, nắm chặt hai cổ tay anh, không cho anh dù chỉ một cơ hội chạy thoát.

Mãi cho đến khi Tiêu Chiến bị làm đến run rẩy không thể nói được nên lời, linh hồn nhỏ bé dường như cũng bay đi mất, Vương Nhất Bác mới nhân từ nương tay một lần, dán lên tấm lưng đẫm mồ hôi anh dỗ dành: "Bảo bảo."

Vịnh Linh Lung sóng biển dạt dào lên xuống ngày đêm không ngừng, rạng sáng khắp nơi đều đã trở nên yên tĩnh, Tiêu Chiến mơ hồ nhớ Vương Nhất Bác ôm mình đến phòng tắm lần nữa tắm rửa, vì không bắn vào trong, nên vệ sinh cũng không quá phiền phức.

Về lại giường, tứ chi Tiêu Chiến bủn rủn, vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ, có cảm giác mệt mỏi như vừa mới lặn lội đường xa, mơ màng cau mày mắng Vương Nhất Bác làm trên người anh có rất nhiều chỗ bị đau. Chẳng qua Vương Nhất Bác cũng không phản bác, vuốt ve thân thể mảnh khảnh của anh ôm chặt vào lòng, nói ngủ ngon.



Ngày hôm sau, hai người ngủ thẳng đến tận giữa trưa.

Sáng sớm bọn Đào Vu An đã ồn ào trong nhóm, nói mọi người hôm qua ai uống rượu ở nhà hàng tự mình lo bữa sáng, bữa sáng ở khách sạn này có tiếng phong phú, nhận được rất nhiều đánh giá trên mạng.

Vương Nhất Bác cũng buồn ngủ, trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tiện tay bấm nhận.

Người ở đầu bên kia còn chưa mở miệng, Vương Nhất Bác đã nói trước: "Đừng để ý bọn tôi, các cậu đi chơi đi."

Nói xong thì cúp máy, ném điện thoại lên tủ đầu giường.

Mà Tiêu Chiến căn bản vẫn chưa tỉnh giấc, cơn buồn ngủ hệt như một tảng đá lớn đè trên người.

Lúc anh mơ mơ màng màng tỉnh lại đã qua giữa trưa, ánh mặt trời nhè nhẹ xuyên qua rèm cửa rọi vào phòng.

Tiêu Chiến trở mình, cảm giác căng trướng ở hạ thân vẫn có chút rõ ràng, anh cố gắng mở mắt ra, định thần một lát, mí mặt nặng trĩu khẽ chớp chớp, cuối cùng nhớ ra đêm qua mình và Vương Nhất Bác lăn lộn đến tận hơn nửa đêm.

Nhận thấy động tĩnh của người bên cạnh, Vương Nhất Bác ngáp một cái, sau đó theo thói quen ôm người sát vào mình.

Hai người cứ như thế ăn ý mà ngủ thêm hơn nửa tiếng, mới thật sự thức dậy.

Tiêu Chiến khát khô cổ họng, xốc chăn lên định xuống giường đi uống nước, nhưng vì động tác quá mạnh, chân vừa mới chạm vào sàn nhà eo và đùi đã tê dại không thể đứng vững, phải vịn mép giường ngồi xuống.

Anh nghi ngờ mình bị Vương Nhất Bác làm đến tụt huyết áp luôn rồi.

Khoảnh khắc kia thật sự là trời đất quay cuồng.

Nghe thấy tiếng động, Vương Nhất Bác lười biếng mở mắt ra, nhíu nhíu mày nhích lại gần, từ phía sau ôm lấy bụng dưới phẳng lì của Tiêu Chiến, bàn tay áp lên trên khẽ xoa, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Muốn xử anh." Giọng Tiêu Chiến khàn đặc, hư trương thanh thế uy hiếp.

Vương Nhất Bác ôm anh khẽ cười, không chút để ý hỏi: "Tội danh là gì?"

"Muốn xử thì xử thôi." Tiêu Chiến đẩy tay Vương Nhất Bác ra rồi lại nằm xuống giường, khẽ đạp Vương Nhất Bác một cái sai sử cậu: "Khát nước, muốn uống nước."

"Được." Vương Nhất Bác cười hôn lên trán anh một cái rồi xốc chăn xuống giường.

Trước khi cầm nước về giường, Vương Nhất Bác tìm điều khiển mở rèm cửa sổ sát đất ra.

Cửa sổ sát đất phòng khách sạn là kính một chiều, ánh mặt trời chói lòa ùa vào, cả căn phòng lập tức sáng trưng.

Tiêu Chiến nheo nheo mắt, một hồi lâu sau mới thích nghi được, nhận chai nước khoáng Vương Nhất Bác đã mở nắp sẵn, ừng ực uống một hơi hơn nửa chai.

Uống xong cổ họng vẫn còn khô giống như lúc bị bệnh phát sốt, mở miệng nói chuyện giọng cũng khàn, Tiêu Chiến suy sụp, cảm thấy nếu hôm nay gặp bọn Trình Viễn nhất định sẽ rơi vào cảnh giới cao nhất của xấu hổ, nghĩ đến liền hận không thể tìm một khe đất mà chui đầu vào.

Vương Nhất Bác mặc quần đùi đi vào phòng tắm đánh răng, như thể tâm linh tương thông, đến đầu giường cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn vào nhóm.

W: [Hôm nay mọi người tự do hoạt động đi.]

Còn hiếm có mà dò hỏi một câu.

W: [Mọi người đồng ý chứ?]

Quá mức lịch sự, Tiêu Chiến cười hì hì nhìn mấy người trong nhóm nhanh chóng hồi đáp, đều nói không thành vấn đề.

Trạng thái thế này thật sự không thể ra ngoài được, cho dù đã qua đầu Thu, nhưng thời tiết ở hải đảo vẫn rất nóng nực, mặc quần short áo ngắn tay ra ngoài, những dấu hôn hỗn loạn trên người cùng dấu vết cấu véo không biết phải giải thích làm sao, dù là ai trông thấy cũng đều có thể đoán được đêm qua hai người họ đã làm gì.

Dù sao căn phòng hướng biển này cũng có một suối nước nóng nhỏ độc lập bên ngoài, Tiêu Chiến quyết định cả ngày hôm nay chỉ ở trong phòng giết thời gian, đương nhiên còn có lý do là vì eo anh đau, thật sự lười phải ra ngoài.

Vương Nhất Bác đặt một ít đồ ăn, nhờ nhân viên khách sạn đưa lên tận phòng.

Nửa ngày còn lại đều cùng Tiêu Chiến đợi ở trong phòng, hết xem TV lại ngâm suối nước nóng, nghe Tiêu Chiến làm bộ làm tịch giận dỗi, lúc thì tính sổ chuyện đêm qua Vương Nhất Bác không chịu nói tiếng người, lúc lại nhớ đến Vương Nhất Bác khi cao trào chơi xấu ấn lên bụng dưới anh, nghiến răng nghiến lợi mắng Vương Nhất Bác là lưu manh.

Phát tiết xong rồi lại nằm bò lên giường không chút sức lực, quay đầu nói với Vương Nhất Bác vẫn luôn không dám ý kiến: "Lớp trưởng, xoa eo cho em chút đi."

Nghe cái miệng nhỏ của anh liến thoắng hồi lâu cuối cùng cũng chịu ngừng nghỉ, Vương Nhất Bác cười một tiếng xoa xoa tóc anh, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Thật đáng yêu."

Còn chẳng bằng đấu võ mồm với mình, Tiêu Chiến thầm nghĩ, khen mình đáng yêu là sao đây. Chỉ một câu khen ngợi này của Vương Nhất Bác lại khiến anh ngượng ngùng.

Thật quá tâm cơ nha, Vương Nhất Bác.



Ngày thứ ba, cả nhóm cùng nhau ăn trưa, sau đó đi dạo trên hải đảo mua sắm một ít đồ lưu niệm, sau đó lên đường về lại Tân Cảng.

Vừa kết thúc chuyến du lịch ba ngày lần này, đã lại hẹn lần sau cùng đi chơi tiếp, về sau nhóm chat có đủ mọi người bao gồm cả Lương Tắc này vẫn không bị giải tán.

Trước kia Đào Vu An và Trình Viễn, còn cả mắt kính nhỏ đều không quen thân lắm với Lương Thắc, lần này cùng đi chơi, quan hệ cũng trở nên thân thiết hơn nhiều, Trần Nhiễm và Vu Hiểu Hiểu cũng có mặt trong nhóm.

Vương Nhất Bác vẫn là người kiệm lời nhất trong nhóm chat, nguyên nhân một phần cũng vì người nhà của cậu là người nói nhiều nhất, một ít một nhiều, bù trừ cho nhau.

Khi học kỳ một năm nhất gần kết thúc, Vương Nhất Bác tham gia cuộc đua dành cho người mới do câu lạc bộ đua xe của Đường Vũ tổ chức, nằm trong dự kiến của Đường Vũ, Vương Nhất Bác giành chức vô địch dành cho người mới.

Mà hôm đó Tiêu Chiến ở trên khán đài xem Vương Nhất Bác thi đấu, lòng bàn tay bị cấu thật mạnh, anh dường như không hòa hợp được với tiếng hò reo cổ vũ của những người xung quanh, mọi người đều đang gào thét đến chói tai, chỉ có mình anh yên lặng hồi hộp, khẩn trương đến mức tim cũng muốn treo lên họng.

Sau khi Vương Nhất Bác nhận chức vô địch, Tiêu Chiến nhìn thấy chiếc móc chìa khóa hình xe mô tô mà anh tặng vào kỳ nghỉ Hè năm ngoái Vương Nhất Bác để trong tủ đồ của cậu ở phòng thay đồ.

Vương Nhất Bác cầm cúp vô địch, nụ cười tươi roi rói, có vẻ như lần giành được thủ khoa của thành phố trong kỳ thi Đại học cũng không khiến cậu vui như hôm nay.

Cậu đưa cúp cho Tiêu Chiến, nói dùng chiếc cúp này đáp lại món quà móc chìa khóa của Tiêu Chiến.

Chỉ là rõ ràng món quà này đáng giá hơn rất nhiều, Tiêu Chiến ngồi trên ghế, đặt cúp sang một bên, trong phòng nghỉ chỉ có hai người họ, Vương Nhất Bác đang đứng trước mặt anh.

Tiêu Chiến bỗng vươn tay ôm Vương Nhất Bác, má áp lên lồng ngực nơi vị trí con tim phấn khích vẫn còn đập dồn dập chưa thể bình ổn lại dưới lớp trang phục đua của cậu.

Vương Nhất Bác ôm lại anh, trong lòng hiểu rõ, ngữ khí thật nhẹ, hỏi: "Có phải em lo lắng cho tôi không?"

Tiêu Chiến khẽ gật gật đầu trong lòng cậu.

Một lát sau mới nói: "Lớp trưởng, anh thật sự rất lợi hại, bất kể làm gì cũng đều rất lợi hại."

Vương Nhất Bác không nói gì, chờ Tiêu Chiến nói tiếp câu sau.

Tiêu Chiến lại nói: "Nhưng điều em hy vọng hơn cả là anh được bình an, cho nên anh đáp ứng em, mỗi lần thi đấu, nhất định phải chú ý an toàn."

Vương Nhất Bác yên lặng gật đầu, đưa tay vuốt ve sau đầu Tiêu Chiến, cũng vuốt phẳng sợi dây thần kinh vẫn luôn căng chặt kể từ lúc cậu bắt đầu thi đấu của anh.

Sau khi kỳ nghỉ hè năm nhất kết thúc, Vương Nhất Bác bắt đầu chuẩn bị xin chuyển ra ngoài ở cùng với Tiêu Chiến.


.TBC

'Thịnh tình không thể chối từ', tuy dùng có hơi ngược nhưng cứ xem là vậy đi ha, hehe. Nguyên đoạn giữa dài dằng dặc là đoạn tôi định cắt đi đó, cơm chưa ngon do tay nghề đầu bếp có hạn, mời các bạn dùng tạm ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro