47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


47.


Sợ đánh thức những người khác còn đang ngủ, Tiêu Chiến dìu Vương Nhất Bác cẩn thận đi vào phòng ngủ.

Đóng cửa lại, máy sưởi trong phòng ngủ đủ ấm, anh để Vương Nhất Bác ngồi xuống mép giường, mình thì ngồi xổm trước mặt Vương Nhất Bác, giữa mày nhíu chặt, vô cùng lo lắng ngửa đầu nhìn Vương Nhất Bác, lại hỏi một câu: "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác không định gạt anh, vô cùng dứt khoát kéo ống quần dài lên, trưng ra hai đầu gối đỏ tím.

Tiêu Chiến sửng sốt một hồi, hốc mắt lập tức đỏ hoe.

Chẳng trách cả đêm hôm qua anh không thể an tâm được, thì ra Vương Nhất Bác thật sự không thuận lợi như thế.

Vương Nhất Bác chầm chậm kể lại chuyện xuất quỹ tối hôm qua, chỉ chọn trọng điểm nói cho Tiêu Chiến, tối hôm qua ăn cơm xong cậu bắt đầu bộc bạch với ba mẹ mình.

Hồ Duyệt không nói lời nào, chỉ là không thể tin nổi mà cứ luôn nhìn cậu, như thể muốn tìm ra dấu vết đùa giỡn trên mặt cậu.

Nhưng hoàn toàn chỉ là tốn công vô ích, bởi ngữ khí và thái độ của Vương Nhất Bác rõ ràng không giống đang nói đùa.

Ba Vương Nhất Bác trầm mặt, nói thẳng: "Cắt đứt với đứa trẻ kia đi."

"Không thể cắt được." Thái độ Vương Nhất Bác vô cùng kiên quyết: "Con không cách nào cắt đứt với em ấy."

Ba Vương tức giận mắng anh: "Lên Đại học rồi lại không biết đúng mực! Học cái gì không được lại học người ta làm đồng tính luyến ái? Con tưởng giờ ồn ào kết giao, sau này liền thật sự có thể tiếp tục ở bên nhau cả đời được sao?"

Vương Nhất Bác tính tình cố chấp, chuyện đã quyết định, ai cũng không thể đả động được.

Những lời từng nói với ba mẹ Tiêu Chiến, cũng đem nói với ba mẹ mình.

Im lặng giằng co một hồi lâu, Vương Nhất Bác bỗng quỳ xuống trước mặt ba mẹ, lần nữa nghiêm túc nói: "Con không cách nào chia tay Tiêu Chiến, cũng không muốn chia tay, chuyện về sau không ai có thể nói trước được, nhưng Tiêu Chiến không giống, con chỉ muốn cùng em ấy bước đi lâu dài, con muốn nhận được sự ủng hộ của ba mẹ, vì ba mẹ là người thân nhất của con, là ba mẹ của con, nhưng nếu ba mẹ không đồng ý, con cũng sẽ không chia tay, bởi em ấy chính là người mà con muốn cùng chung sống đến hết đời."

Hai cha con, nói đến cùng thì cũng đều từ một khuôn đúc ra, đều cố chấp như nhau, ngày thường cũng chưa từng ngồi xuống mà bộc bạch tâm tình nhiều như vậy.

Ba Vương im lặng nhìn cậu hồi lâu, lạnh lùng nói: "Ý của con, hôm nay chỉ là thông báo cho ba và mẹ con biết mà thôi?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không phải, con nói là, con hy vọng nhận được sự đồng ý của ba mẹ."

"Nhưng nếu chúng ta không đồng ý, con cũng sẽ không chia tay với thằng bé?" Ba Vương hỏi lại.

"Vâng."

"Con có hỏi đứa nhỏ kia có nguyện ý cùng chịu khổ với con như thế chưa? Về sau ra ngoài xã hội, con cho rằng thật sự sẽ không có ai chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng các con sao?" Ba Vương mặt không cảm xúc nói điều mà mình cho là sự thật.

Nhưng Vương Nhất Bác đã hạ quyết tâm, vẫn không nhúc nhích mà quỳ gối tại chỗ, nói: "Nếu con để ý chuyện người khác chỉ chỉ trỏ trỏ mình, vậy thì năm con sáu tuổi bị trẻ con trong khu cô lập, cũng đã từng được nếm trải rồi."

"Nhất Bác..." Hồ Duyệt rốt cuộc lên tiếng, giọng hơi nghẹn ngào.

Bà có chút hoảng hốt đứng lên, đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, định kéo cậu dậy đừng quỳ nữa, nhưng Vương Nhất Bác chỉ khẽ vỗ lên mu bàn tay bà, vẫn không nhúc nhích.

Không phải oán giận cũng không phải đang cáo trạng, với Vương Nhất Bác mà nói chỉ giống như đang nhắc đến một kỷ niệm, cậu tiếp tục chậm rãi nói: "Lúc ấy con đã biết đến tư vị bị người khác cô lập chỉ chỉ trỏ trỏ rồi, nhưng nói thật, con thật sự chưa từng trách ba mẹ bao giờ, về sau con cũng suy nghĩ rất nhiều, có thể là vì khi đó Tiêu Chiến vẫn luôn ở bên cạnh con, bởi có em ấy ở bên, thế cho nên kỳ thật con không nhớ rõ cảm giác khi bị cô lập là thế nào. Bởi vậy, ba, ba nói về sau chúng con sẽ phải chịu khổ, con thừa nhận, có lẽ sẽ có, nhưng với con mà nói thật sự không quan trọng, với Tiêu Chiến cũng vậy, nếu em ấy để ý ánh mắt của người khác, ban đầu đã không lựa chọn đứng bên cạnh con, em ấy vẫn luôn ở bên con, không lý nào con lại làm kẻ lùi bước được."

Ba Vương đưa tay xoa xoa giữa mày, con trai chưa bao giờ nói nhiều với ông như thế, từ nhỏ đến lớn, nếu có thể dùng một từ để hình dung Vương Nhất Bác, vậy chính là hiểu chuyện.

Từ khi còn nhỏ cũng đã rất hiểu chuyện rồi, bất kể trong học tập hay sinh hoạt, chưa bao giờ cần bọn họ phải nhọc lòng.

Dù sống trong một gia đình không trọn vẹn có ba mẹ ly hôn, cũng vẫn trưởng thành, trở thành một đứa trẻ mọi thứ đều tốt.

Nhưng lời này của Vương Nhất Bác thật giống như một cái tát, tát lên mặt người cha vẫn luôn tự cho là đã cung cấp đủ về vật chất cho cậu.

Ông biết Vương Nhất Bác không trách bọn họ.

Nhưng sự tức giận nửa vời nghẹn trong lòng này, khiến ông thật lâu không thể nói nên lời.

Ông đứng lên, quay lưng lại, nói: "Bất kỳ chuyện gì ba cũng đều có thể đồng ý, chỉ riêng chuyện này là không thể, các con còn nhỏ, căn bản không biết con đường bên ngoài khó khăn đến đâu."

Nói xong đi về phòng mình, đóng cửa lại, không quay ra nữa.

Hồ Duyệt lau nước mắt, lần nữa nhẹ giọng nói xin lỗi, nghẹn ngào: "Con trai, con đứng, đứng lên trước đã, được không?"

Thái độ Vương Nhất Bác rất rõ ràng, nói vọng vào với ba mình trong phòng ngủ: "Câu trả lời của con cũng giống vậy, bất kỳ chuyện gì con cũng có thể thỏa hiệp, chỉ riêng chuyện này không thể."



Kể lại một lượt chuyện xảy ra tối hôm qua cho Tiêu Chiến nghe xong, Vương Nhất Bác yên lặng cúi đầu nhìn người trước mắt, ánh mắt chạm nhau, đáy mắt Tiêu Chiến đỏ hoe.

Giọng anh ồm ồm nói: "Thế anh cứ quỳ mãi sao?"

Trời lạnh như thế, cho dù trong nhà có máy sưởi, nhưng cứ mãi quỳ thì ai cũng không thể chịu nổi.

Vương Nhất Bác khẽ cười trấn an anh: "Sao em không hỏi tôi lần quỳ này có tác dụng gì không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, đáp lại: "Anh còn cười, em chỉ muốn biết đầu gối anh còn đau không!"

"Hơi đau chút," Vương Nhất Bác cười nói, thật ra rất đau, nếu không lúc bước đi cũng sẽ không mất tự nhiên đến vậy.

Hai tay Tiêu Chiến áp lên đầu gối Vương Nhất Bác, thật nhẹ mà xoa xoa, giây tiếp theo áp mặt lên mu bàn tay, nằm trên đầu gối Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: "Anh nên trả lời tin nhắn của em, sau đó em cũng sẽ qua đó cùng cầu xin chú dì với anh."

Vương Nhất Bác giơ tay áp lên sau gáy anh khẽ xoa làn da mỏng nơi đó, một bộ lười biếng nhất định sẽ được.

Cậu nói: "Nhưng tôi đã hứa với ba em rồi."

Cậu sẽ che chở bảo vệ Tiêu Chiến giống như ông đã làm, vô điều kiện mà che chở.

Bởi với cậu mà nói, yêu chính là nghiêng dù về một bên.

Tiêu Chiến hơi ngẩn ra, nhớ đến chuyện đêm đó Vương Nhất Bác hứa với ba mình, lòng bỗng mềm nhũn, không nói lời nào chỉ lẳng lặng như thế mà nằm một lúc.

Vương Nhất Bác thấy cảm xúc của anh đã dịu đi rất nhiều rồi, mới đùa giỡn nói: "Pháo hoa tối qua tôi cũng xem."

"Quỳ xem."

Tiêu Chiến lập tức ngẩng đầu lên trừng cậu một cái, nói: "Anh còn có tâm tình đùa giỡn nữa."

Vương Nhất Bác vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho Tiêu Chiến ngồi lên.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi lên giường, khoanh hai chân lại mặt hướng sang Vương Nhất Bác.

"Yên tâm đi, không phải quỳ cả đêm, khoảng hai ba giờ ba tôi ra ngoài, cả đêm ông ấy cũng không ngủ được."

Tám giờ tối bắt đầu bắn pháo hoa, Vương Nhất Bác nói là quỳ xem bắn pháo hoa, mà ba cậu hai ba giờ sáng mới từ phòng ngủ đi ra, vậy ít nhất Vương Nhất Bác cũng quỳ đến sáu bảy tiếng đồng hồ.

Anh lập tức cảm thấy khó chịu vô cùng, khổ sở vừa mới đè xuống lại bắt đầu ngóc dậy.

Tiêu Chiến nổi giận: "Không muốn nghe."

"Ông ấy nói, con cho rằng con cứ quỳ mãi thì sẽ có tác dụng sao?"

"Vậy anh trả lời thế nào?" Tiêu Chiến vẫn không thể nhịn được tò mò.

Vương Nhất Bác nhướng mày, cười xấu xa chỉ chỉ lên má mình, nói: "Em hôn một cái, tôi sẽ nói cho em nghe."

"Đã đến nước này rồi anh còn có thể chơi lưu manh được." Tiêu Chiến lầm bầm nói, hành động lại không chút do dự, ghé đến, hai tay ôm mặt Vương Nhất Bác quay sang mình, sau đó hôn lên môi cậu, mổ mổ vài cái, cuối cùng mới lui ra: "Thế được rồi chứ?"

Vương Nhất Bác rất thích anh như thế, vừa ngoan vừa chu đáo, cậu cảm thấy Tiêu Chiến mới chính là áo bông nhỏ của cuộc đời mình, chỉ cần nhìn thấy Tiêu Chiến, cho dù tâm tình có kém thế nào cũng có thể tốt hơn một nửa.

"Tôi nói, không quỳ sao có thể biết được."

Tiêu Chiến gục đầu lên vai Vương Nhất Bác, dáng vẻ héo rũ, không nói lời nào, anh thật sự không cách nào tưởng tượng Vương Nhất Bác quỳ lâu như thế, chỉ cần nghĩ đến là con tim yếu đuối không chịu nổi.

"Ông ấy bảo tôi cút về phòng ngủ ngủ ngay, còn nói về sau không biết phải đối mặt với ba mẹ em thế nào." Vương Nhất Bác xoa xoa mái tóc mềm mại của Tiêu Chiến, chỉ lo tự mình nói.

"Năm nay em không chúc Tết chú nữa!" Tiêu Chiến tức giận nói, nói xong lại ngẩn ra một hồi, chậm chạp phản ứng, đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, không thể che giấu kinh ngạc: "Có ý gì? Ý là chú đồng ý rồi sao?"

Vương Nhất Bác thẳng thắn nói: "Không biết, ông không nói đồng ý, nhưng cũng không tiếp tục yêu cầu tôi phải chia tay em nữa."

Tiêu Chiến là người thông minh, không cần phải đoán cũng biết, ba Vương Nhất Bác không hẳn đã thật sự đồng ý cho hai người họ ở bên nhau, mà chỉ là không nhẫn tâm nhìn Vương Nhất Bác quỳ cho đến tận sáng.

Nếu không đôi chân kia sẽ thật sự tàn phế.

Anh vốn đã nghĩ nếu sáng nay Vương Nhất Bác không chủ động đến gặp mình, vậy anh sẽ chạy đến nhà hàng xóm bấm chuông cửa đòi người, mặc kệ thái độ của ba mẹ Vương Nhất Bác là gì, anh chỉ muốn Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến lúc này ngoan không chịu được, ôm cổ Vương Nhất Bác ghé đến hôn hôn, không chút khách khí nói: "Dù sao anh cũng đã biết, con người của em được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nếu ba mẹ anh không yêu cầu chúng ta phải chia tay, em coi như họ đã đồng ý rồi, em nói anh nghe, tối qua ông bà nội em còn chuẩn bị tiền lì xì cho anh nữa đó, anh đã là một thành viên của gia đình em rồi!"

"Tiền mừng tuổi nhiều lắm sao?" Vương Nhất Bác cười hỏi.

"Rất nhiều! Đãi ngộ giống hệt em!"

"Đãi ngộ cao đến vậy? Vậy không có cách nào, tôi đành phải mặt dày mày dạn mà đi theo em rồi, lão đại." Một bàn tay Vương Nhất Bác đặt lên sau lưng Tiêu Chiến, ôm người thật chặt vào lòng, mặt chôn trên hõm vai anh, hậu tri hậu giác cảm thấy mệt rã rời, tối hôm qua cậu gần như không ngủ.

Sáng sớm hôm nay ba cậu đã ra ngoài đi chạy bộ.

Hồ Duyệt vẫn còn đang ngủ trong phòng dành cho khách, tối hôm qua canh chừng cậu cả đêm, không yên tâm cậu, sợ hai cha con họ sẽ náo loạn.

Nhưng cậu đã hứa với Tiêu Chiến, thế nên vừa ngủ dậy liền qua đây tìm anh.

Tim Tiêu Chiến mềm nhũn, ôm lại Vương Nhất Bác, hệt như một đôi uyên ương mệnh khổ, dính dán một lúc, mới nhớ đến chính sự.

Anh nhảy xuống giường, bảo Vương Nhất Bác đợi một chút, anh phải ra ngoài tìm hòm thuốc, lấy rượu thuốc thoa lên đầu gối cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác gật đầu, chọc anh: "Cảm ơn lão đại."

Kỳ thật Vương Nhất Bác không muốn làm anh lo lắng, thế nên mới cố tình chọc anh.

Tiêu Chiến đều hiểu, ra khỏi phòng ngủ, cửa vừa đóng lại khuôn mặt nhỏ liền xụ xuống, nhấc mắt bỗng thấy Lâm phu nhân đã thức dậy, đang đứng ở phòng khách vươn vai, chuẩn bị tập yoga.

Lâm phu nhân thấy anh thì giật mình, thảm yoga cũng không kịp trải, vẫy tay gọi Tiêu Chiến tới.

"Làm sao vậy, mới sáng sớm đã mặt mày chù ụ rồi? Mùng một Tết đó, tâm tình vui vẻ một chút."

Tiêu Chiến dẩu dẩu môi, ngắn gọn nói chuyện xảy ra tối qua bên nhà Vương Nhất Bác cho bà nghe.

Lâm phu nhân nghe xong nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Tết nhất thế này, sao lại để con trẻ quỳ lâu như vậy."

"Đầu gối Nhất Bác thế nào rồi?" Lâm phu nhân tìm hòm thuốc đưa cho Tiêu Chiến, lại không yên tâm, nói: "Hay là để mẹ vào xem một chút, bôi ít thuốc cho Nhất Bác."

Tiêu Chiến thở dài nói: "Không cần đâu mẹ, con xoa cho anh ấy một lúc là được rồi, con muốn để anh ấy ngủ bù một giấc, cả đêm anh ấy cũng chẳng ngủ được."

"Được." Lâm phu nhân khẽ chạm lên má Tiêu Chiến dặn dò anh: "Vậy con để Nhất Bác ở trong phòng ngủ một giấc đi, con cũng yên tĩnh một chút, đừng làm ồn, lúc nào dậy thì ra ngoài ăn cơm."

Tiêu Chiến gật đầu, ngoan ngoãn nói đã biết.

Cầm hòm thuốc về phòng ngủ, Tiêu Chiến lấy rượu thuốc ra, dựa theo thủ pháp trước kia mẹ xoa bóp cho mình, đổ một chút rượu thuốc ra tay, xoa nóng, sau đó áp lên đầu gối Vương Nhất Bác, mím môi không nói lời nào, vô cùng nghiêm túc mà xoa.

Xoa xong rồi, còn cực kỳ chu đáo đỡ Vương Nhất Bác nằm xuống giường, mình thì chạy đến toilet rửa tay vài lần, rửa sạch rượu thuốc trên tay xong, mới rón ra rón rén bò lên giường, nằm xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thích dáng vẻ ngoan ngoãn không làm ầm ĩ không ba hoa này của anh không chịu nổi.

Cậu trở mình, ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng, Tiêu Chiến cẩn thận không dám đụng vào đầu gối cậu, vùi trong ngực Vương Nhất Bác nhỏ giọng gọi cậu: "Lớp trưởng."

"Ừ?"

"Dì Hồ có biết anh qua đây không?"

Vương Nhất Bác áp trán lên trán Tiêu Chiến, cười nói: "Em đừng nhọc lòng, bà biết, bà thấy tôi qua đây rồi."

"Giờ cả thế giới đều biết hai ta ngủ chung một phòng rồi." Tiêu Chiến thì thầm.

"Ừm, tôi buồn ngủ quá, cho nên em ngoan một chút, để tôi ôm em ngủ một lát."

"Được." Tiêu Chiến vươn tay ôm lấy eo Vương Nhất Bác, lập tức không nói gì nữa.



Đầu gối Vương Nhất Bác dưỡng hai ba ngày đã gần như khỏi hẳn, mỗi ngày Tiêu Chiến đều đúng giờ xoa rượu thuốc cho cậu.

Bà nội cũng trêu chọc anh trước giờ chưa từng hiểu chuyện đến thế.

Tiêu Chiến rầm rì phản bác: "Con đây gọi là lấy giúp người làm niềm vui."

Dù sao Vương Nhất Bác cũng thật sự rất vui vẻ.

Ba Vương Nhất Bác sau đó vẫn không thể hiện thái độ rõ ràng, chỉ là không nhắc đến chuyện yêu cầu Vương Nhất Bác phải cắt đứt với Tiêu Chiến nữa, nhưng cũng không chính thức đồng ý cho hai người họ ở bên nhau.

Nhắm một mắt mở một mắt, chỉ dùng thái độ từ xa quan sát, muốn xem xem hai người họ rốt cuộc có thể đi được bao lâu.

Đầu năm ba Tiêu Chiến có hẹn ba Vương Nhất Bác cùng qua nhà uống rượu, cũng đã nhắc đến chuyện này, bảo ông cứ yên tâm đi, con cháu có phúc của con cháu.

Ba Vương Nhất Bác không nói gì, chủ động chuyển chủ đề câu chuyện.

Hết kỳ nghỉ Đông quay về trường, Vương Nhất Bác cân nhắc một thời gian, bất kể những lời ba cậu hay ba mẹ Tiêu Chiến nói, đều suy xét một lượt, chuyện về sau ai cũng không dám chắc chắn.

Chỉ khi trong tay mình có quyền tự do lựa chọn, cậu và Tiêu Chiến mới có thể tự do hơn.

Vì thế cậu bàn bạc với Tiêu Chiến, đi đến kết luận cuối cùng, cậu sẽ vẫn tham gia dự án trao đổi sinh viên quốc tế của trường.


.tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro