2. Vậy giờ em có thể đi được rồi chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tiêu Chiến ở trên khán đài xem đến thất thần, chưa được mấy phút đã nói mình muốn lên thử xe một lần. Kỳ thật là lo quay về muộn, Vương Nhất Bác lại chạy mất, dù sao dẫn một tay mơ trải nghiệm, cũng không nhất định phải cần tay đua ngôi sao, hơn nữa theo suy đoán của anh, Vương Nhất Bác hơn phân nửa sẽ không cho anh sắc mặt tốt gì, nếu không bốn năm trước đã không đột nhiên biến mất.

Trợ lý đạo diễn không rõ nội tình, cho rằng anh là người đam mê mô tô, hỏi anh thường ngày chạy xe phân khối nào, Tiêu Chiến cực kỳ xấu hổ, không thể không ăn ngay nói thật: "Tôi trước giờ chưa từng chạy mô tô bao giờ."

"Ồ?" Tiểu ca trợ lý cực kỳ kinh ngạc: "Tôi còn tưởng anh sẵn lòng đến thử diễn, là vì rất thích mô tô cơ. Thì ra là hoàn toàn không hiểu gì sao?"

"Tôi thích nhân vật này, không giống với những nhân vật mà tôi từng diễn trước kia, thế nên mới muốn thử xem."

"Thì ra là thế." Tiểu ca trợ lý cho rằng mình đã hiểu: "Thật ra Già đạo vốn định tìm một tay đua trong đoàn xe diễn, nhưng phía nhà làm phim không đồng ý, dùng người ngoài nghề mức độ nguy hiểm quá cao, cũng khó có thể qua được phê duyệt. Về sau Già đạo mới muốn tìm một diễn viên biết lái mô tô, vì anh ấy hy vọng diễn xuất chân thực nhất có thể, ít sử dụng thế thân một chút."

"Vừa rồi anh ấy cũng có nói đến." Tiêu Chiến rất nghiêm túc trả lời: "Tôi sẽ cố gắng tập luyện, cố gắng ít dùng thế thân."

Tiểu ca trợ lý ngượng ngùng cười cười: "Tuy tôi chưa tiếp xúc nhiều lắm với các minh tinh, nhưng cũng từng nghe nói đến rất nhiều đoàn đội đều xem thường tư liệu dư thừa, anh có thể nổi tiếng lâu như thế, quả nhiên là có lý do. Thời gian trước tôi còn nghe nói ở phim trường anh ngã ngựa bị thương, là thật sao?"

"Chuyện này mà cậu cũng nghe được ư?" Tiêu Chiến nói đùa: "Mối quan hệ rất rộng nha."

"Tôi cũng là nghe trợ lý khác nói lại, thế mà là thật ư? Nhưng chưa đến hai ngày sau lại có tin anh đã đến phim trường, khi đó tôi còn tưởng đó chỉ là tin đồn nhảm."

Tiêu Chiến nhớ đến 'thảm trạng của người làm thuê' mấy tháng trước, khi ấy chân anh đang phải nẹp ván, còn phải ngồi ở phim trường quay bộ phim văn học lãng mạn, thế mà lại cảm thấy có chút buồn cười, vì thế cười nói: "Ngã đúng là đã ngã, nhưng vết thương cũng không nghiêm trọng, không muốn để người ngoài phát tán lung tung, thế nên mới áp tin tức đi."

"Chẳng trách, không bị thương đến xương là tốt rồi. Vậy giờ tôi đưa anh đi thay trang phục đua xe nhé!"



Trang phục đua đều được thiết kế theo số đo riêng của mỗi tay đua, nhưng từ lúc Giang Tuân liên lạc với Liêu Già thay anh bày tỏ ý muốn tham diễn cho đến ngày họ bay đến Châu Hải thử diễn, cũng chỉ mới qua ba ngày, đặt trang phục đua chắc chắn không kịp. Tiêu Chiến cao gần 1.84m, ở đoàn xe cũng rất khó tìm được độ cao tương ứng, vì chiều cao phổ biến của tay đua chủ yếu chỉ ở dưới 1.8m, vóc dáng quá cao sẽ ảnh hưởng đến phản ứng và sự cân bằng, không dễ đạt được thành tích tốt. Liêu Già chọn đến chọn đi, cuối cùng chỉ có vóc dáng của Vương Nhất Bác là gần với anh nhất.

Vương Nhất Bác lại lần nữa thể hiện thái độ cực kỳ phối hợp, tự mình mang đến một bộ đồ đua, ngoại trừ áo da và nón bảo hiểm, còn có một bộ đồ mặc trong được làm bằng chất liệu đặc biệt, bao gồm một đôi vớ cùng chất liệu.

"Cái này mặc bên trong sao?" Tiêu Chiến hỏi.

Công việc bận rộn Liêu Già vẫn luôn nói chuyện điện thoại không ngừng, vừa chỉ huy Vương Nhất Bác hỗ trợ vừa giải đáp thắc mắc của anh, bản thân lại chạy đi nhận điện thoại.

"Đây là đồ mặc bên trong đồ đua, bao gồm vớ." Vương Nhất Bác ngữ khí bình tĩnh giới thiệu với anh: "Chất liệu là một loại sợi aramid có công dụng chống cháy nhất định."

"Ò." Tiêu Chiến bắt đầu tìm lời để nói: "Cho nên áo khoác da cũng có khả năng chống cháy sao?"

"Chịu nhiệt cực hạn lên đến 700 độ, ở mức nhiệt này có thể bảo vệ tài xế trong 12 giây."

"Ò." Tiêu Chiến tiếp tục diễn vở bừng tỉnh đại ngộ: "Lợi hại, lợi hại." Thật đáng chết...

"Anh đi thay quần áo trước đi." Vương Nhất Bác nói: "Sau đó tôi đưa anh chạy thử hai vòng."

Tiêu Chiến nói được, thế nhưng vẫn đứng im bất động, cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều câu muốn hỏi, lại không biết phải bắt đầu thế nào....

Vương Nhất Bác hiển nhiên hiểu lầm sự do dự của anh, lại nói: "Vớ là đồ mới, đồ mặc trong cũng đã giặt sạch hơn nữa còn khử trùng rồi."

"A, anh không phải... không phải lo những chuyện này..." Anh thấp giọng biện giải, tiện đà miễn cưỡng cười cười: "Giờ anh đi thay đây."



Phòng thay đồ không có ai, Tiêu Chiến tùy tiện tìm một chiếc ghế ngồi xuống, cầm bộ đồ mặc trong kia cúi đầu ngửi ngửi, lại chỉ ngửi thấy mùi nước giặt, còn có chút mùi khử trùng nhàn nhạt, nhưng không có mùi của Vương Nhất Bác. Anh vùi đầu vào, cẩn thận hít ngửi và cảm nhận, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Có lẽ vì hai người chia ly đã quá lâu, cho dù có, anh cũng không thể phân biệt được.

"Chiến ca," trợ lý Tiểu Điền ở bên ngoài gọi anh: "Có cần em hỗ trợ gì không?"

"Ồ, không cần. Tôi xong rồi đây." Tiêu Chiến hít sâu một hơi, lúc thở ra cũng phun hết tất cả những ý niệm không nên có trong cơ thể ra ngoài, đứng lên bắt đầu thay quần áo.

Trong thời tiết ba mươi mấy độ, mặc một bộ đồ như này cũng không phải nhẹ nhàng, hơn nữa thể chất anh vốn rất dễ ra mồ hôi, mặc đồ xong đi ra, chỉ có mấy chục mét ngắn ngủi, Tiêu Chiến đã cảm thấy mồ hôi đầm đìa. Liêu Già nói chuyện điện thoại xong cũng đã quay lại, vẫn đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, giống như đang nói chuyện gì đó, đảo mắt thấy anh, khuôn mặt như sáng lên, vỗ tay tán thưởng: "Quả nhiên cực thích hợp!"

Tiêu Chiến không quá chắc chắn ý hắn là đang nói mình mặc bộ đồ đua của Vương Nhất Bác thích hợp, hay là nói anh diễn vai tay đua rất thích hợp, Liêu Già lại tiếp tục chỉ huy Vương Nhất Bác: "Nón bảo hiểm, nón bảo hiểm."

Thanh niên đứng im tại chỗ không di chuyển, chỉ duỗi dài cánh tay đưa đến một chiếc nón bảo hiểm, màu sắc còn rất phù hợp với bộ đồ đua trên người anh.

Vương Nhất Bác từng chở anh trên xe mô tô rất nhiều lần, ở đường đua, ở sân tập, cũng như trên những con đường lớn trong thành phố, lần nào cũng nghiêm túc đội nón bảo hiểm cho anh, bảo đảm không nghiêng về trước không lệch ra sau, sau đó siết chặt bộ điều chỉnh cho đến khi nón bảo hiểm không lỏng lẻo nữa, cuối cùng mới gài chốt khóa lại, chỉ chừa một khoảng hở bằng ngón tay dưới cằm. Mà anh sẽ luôn làm càn mà thưởng thức bạn trai soái quá mức của mình dưới lớp kính bảo vệ, công khai hưởng thụ đặc quyền được phục vụ.

Giờ anh đương nhiên đã không còn đặc quyền ấy nữa. Tiêu Chiến nhận nón bảo hiểm, trong lòng tua đi tua lại những cảnh tượng cũ ấy, yên lặng lặp lại từng bước mà Vương Nhất Bác từng làm cho mình, đến cả Liêu Già cũng nhịn không được mà nói: "Tiêu lão sư chưa từng lái mô tô, nhưng chắc chắn đã từng ngồi qua rồi, các bước đội nón bảo hiểm đều rất chuyên nghiệp. Nhất Bác cậu kiểm tra lại chút đi."

Anh nhìn sang Vương Nhất Bác, bắt được động tác mím môi rất nhỏ của thanh niên, Tiêu Chiến biết rõ vô cùng, những khi cảm thấy bất đắc dĩ hoặc không kiên nhẫn, Vương Nhất Bác sẽ làm động tác này. Nhưng thanh niên vẫn bước đến trước người anh, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra nón bảo hiểm của anh.

Khoảng cách đột nhiên trở nên gần hơn, khiến anh có thể thấy rõ những giọt mồ hôi trên trán thanh niên, nốt ruồi nhỏ dưới chân mày kia cùng đôi mắt vẫn luôn ngời sáng sâu thăm thẳm như trước kia, anh yên lặng ngắm nhìn, ánh mắt không chút kiêng nể gì, nhịp tim lại giống như đang làm chuyện gì trái với lương tâm, không hiểu sao bỗng đập nhanh hơn.

Nhưng Vương Nhất Bác trước sau vẫn mặt không cảm xúc, hết sức chuyên chú kiểm tra các vị trí nón bảo hiểm cho anh, cuối cùng hạ kính bảo vệ mắt xuống dưới một chút, động tác thập phần tự nhiên, nói được rồi, sau đó đưa cho anh một bộ nút bịt tai, lại nói: "Tiếng động rất lớn, đeo cái này lên."

Tiêu Chiến nhận lấy, nhỏ giọng cảm ơn.

Nhân viên công tác sau khi dọn sạch đường đua thì đến đây hỗ trợ đánh lửa.

Xe mô tô đua không giống xe mô tô bình thường, bộ đánh lửa cần phải có bộ khởi động chuyên dụng thay vì dùng chìa khóa bình thường, bộ khởi động được nối trực tiếp với trục khuỷu, tương tự như máy kéo. Những thứ này đều là trước kia Vương Nhất Bác nói với anh, bởi vậy anh cũng không cảm thấy quá lạ lẫm. Sau khi tất cả đều sẵn sàng, Vương Nhất Bác trở tay vỗ vỗ lên khuỷu chân, ý là 'Chuẩn bị xuất phát, ngồi vững, bám chặt', Tiêu Chiến cũng hiểu tất cả.

Chỉ là vào lúc xe đua chạy như bay, anh vẫn có chút muốn khóc, như thể bị gió ùa vào làm mờ mắt. Rõ ràng hiệu suất chắn gió của nón bảo hiểm cực tốt, anh lại ngồi ở ghế sau, thế nên gió không phải duyên cớ, mà là vì hết thảy tựa như mới chỉ ngày hôm qua, anh còn có thể ôm lấy người thương, cùng đối phương một đường rong ruổi trong gió, ném hết tất cả những phiền não ra sau đầu, chỉ cần không ngừng lao về phía trước, biết rằng chỉ cần lấy đà tiến về phía trước với mã lực đủ mạnh, thì người thương trong vòng tay sẽ mãi mãi ở bên cạnh, như thế họ sẽ không phải khuất phục trước bất kỳ trở ngại nào, đến một ngày nào đó sẽ có thể chạm vào ước mơ ở phía bờ bên kia.

Nhưng hôm nay gió đã không còn là cơn gió kia, người cũng không còn thuộc về anh nữa, hết thảy đều như mới ngày hôm qua, nhưng hết thảy đều đã cảnh còn người mất từ lâu. Dưới sự bảo vệ của nút bịt tai, tiếng ồn cũng giảm đi rất nhiều, tiếng động cơ decibel cao vang lên nghe thập phần xa xôi, trong tiếng động cơ xa xôi này Tiêu Chiến thầm nghĩ: Em đã sớm bắt đầu cuộc sống mới rồi sao? Sớm đã có người yêu mới rồi sao? Những kỷ niệm có liên quan đến anh, sớm đã bị thời gian pha loãng đến không thể tìm lại nữa rồi sao?

Hai vòng đua ở tốc độ cao chỉ diễn ra trong giây lát, Vương Nhất Bác vững vàng dừng xe ở vị trí xuất phát, Tiêu Chiến lập tức thu tay lại, tháo nút bịt tai ra.

"Thế nào rồi?" Liêu Già bước đến chào đón: "Tiêu lão sư cảm thấy thế nào?"

Tiêu Chiến tháo nón bảo hiểm xuống, nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Anh cứ gọi tôi Tiêu Chiến là được rồi." Anh nói: "Cảm thấy thật tự do, như thể sắp bay lên."

"Chiếc xe này của Nhất Bác chưa từng chở ai bao giờ đâu," Liêu Già cười nói: "Anh là người đầu tiên đấy."

Nghe vậy anh ngẩn ra, nhưng Vương Nhất Bác đã mở miệng cãi lại: "Không phải anh bảo em chở sao?"

Liêu Già phỏng chừng cũng chỉ muốn khách sáo một câu, hoàn toàn không dự đoán được có người lại còn nghiêm túc đến thế, không khỏi có hơi xấu hổ, dường như cũng cảm thấy buồn cười, đáp trả: "Anh bảo cậu làm bao nhiêu chuyện rồi, cũng đâu phải chuyện gì cậu cũng làm đâu."

Vương Nhất Bác lại mím môi lần nữa: "Vậy giờ em có thể đi được rồi chứ?"

"Cậu đi đi thôi," Liêu Già nói: "Ai không cho cậu đi đâu?"

Thanh niên thật sự xoay người bước đi, Liêu Già lại ở sau lưng cậu gọi: "Buổi tối đừng quên gọi điện thoại cho anh đấy!"

Vương Nhất Bác vẫy vẫy tay: "Biết rồi."

"Aiz... Chờ một chút," Tiêu Chiến xách theo nón bảo hiểm, cảm thấy mình thật giống quần chúng đáng thương còn phải ra vẻ nhẹ nhàng: "Đồ còn chưa trả cho em."

"Để ở phòng thay đồ là được rồi, nhân viên công tác sẽ thu dọn cho." Vương Nhất Bác nói xong thật sự đi mất.

Liêu Già nhìn cậu buông tay, hiển nhiên đối với chuyện này đã tập mãi thành quen: "Giai đoạn dậy thì của trẻ con còn chưa kết thúc, đừng để ý ha."

"Không sao." Tiêu Chiến chỉ cười cười.

Tiếp theo sẽ phải diễn thử, Liêu Già chọn một đoạn ngắn có độ khó cao trong kịch bản, biết anh cần ủ cảm xúc, bèn bảo anh đến phòng họp ngồi điều hòa cho mát mẻ, nhưng Tiêu Chiến từ chối.

"Tay đua thi đấu thất bại, hẳn là không có tâm tình đến ngồi điều hòa đâu nhỉ?" Anh hỏi: "Bọn họ thường ngồi ở chỗ nào để tiêu hóa cảm xúc vậy?"

"Quả thật." Liêu Già gật đầu, vẻ mặt có ý tán thưởng: "Có lẽ bọn họ đến phòng thay đồ cạy tủ đựng đồ, hoặc cũng có thể đến nhà vệ sinh đấm tường, nhưng cũng có một số người chỉ ngồi ở một góc của phòng P, không muốn nói chuyện với ai."

"Phòng P?"

"Phải, chính là Pit House, phòng tu sửa xe."

Tiêu Chiến hiểu rồi: "Vậy tôi cũng đến phòng P đi."



Vương Nhất Bác tắm rửa xong thay quần áo chuẩn bị tan làm, lúc đi ngang qua phòng P ma xui quỷ khiến lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn vào trong, thấy có một người đang mặc đồ đua đội nón bảo hiểm của mình yên tĩnh ngồi trong một góc, cả người cuộn lại, những người xung quanh đều đang bận rộn chuyện của mình, không ai để ý đến sinh vật đang ngồi trong góc tường này.

Hẳn là Tiêu Chiến đi, người khác sẽ không tự tiện mặc đồ của cậu, nhưng vì sao Tiêu Chiến lại ngồi ở đây? Trợ lý của đại minh tinh đâu? Liêu Già cũng đi đâu rồi?

Vương Nhất Bác quay đầu tìm một vòng, không thấy Liêu Già đâu, nhưng lại phát hiện một chàng trai trẻ tuổi lạ mặt, đeo thẻ Visitor đang đứng dưới mái hiên lau mồ hôi.

Cậu bước đến, giơ tay lên chào: "Xin chào, là... trợ lý của Tiêu lão sư sao?"

Chàng trai trẻ vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy! Chào lão sư! Tôi là trợ lý Tiểu Điền."

"Vì sao anh ấy lại ngồi dưới đất vậy?" Vương Nhất Bác hỏi: "Ở đây rất nóng, anh bảo anh ấy cởi mũ bảo hiểm ra đi."

"A, Chiến ca là đang ủ cảm xúc, để lát nữa diễn thử." Tiểu Điền giải thích: "Anh ấy cảm thấy tay đua thất bại vì nguyên nhân khách quan thì trong lòng sẽ bị đè nén, sẽ muốn phát tiết cảm xúc, nhưng tính cách nhân vật tương đối nội liễm, có lẽ không muốn cho người khác thấy được cảm xúc của mình, thế nên sẽ đội nón bảo hiểm."

Vương Nhất Bác nghe xong yên lặng không nói gì.

Tiêu Chiến ngồi ở góc mười phút, cậu cũng ở ngoài cửa nhìn mười phút, đến tận sau khi Tiêu Chiến đứng lên đi ra phía sau rồi, bên phía đó có phòng nghỉ dành cho nhân viên công tác và văn phòng, có lẽ đang ngồi chờ Tiêu Chiến đến thử diễn.

Vương Nhất Bác cầm đến hai chiếc ghế gấp, đưa một cái cho Tiểu Điền, tự mình cũng ngồi xuống, nhìn hoàng hôn sắp xuống núi ngẩn người.

"Lão sư," Tiểu Điền ngồi bên cạnh cậu, chỉ vào chiếc quần short cậu đang mặc hỏi: "Anh cũng mặc đồ của thương hiệu STAY sao?"

Vương Nhất Bác nhìn xuống quần short. Logo rất rõ ràng, cho nên câu hỏi này căn bản không cần trả lời.

"Thật trùng hợp. Chiến ca cũng thích thương hiệu này." Tiểu Điền nói: "Trong cuộc sống thường ngày anh ấy vẫn thường mặc."

Vương Nhất Bác cười cười, nói: "Chẳng trách giờ đã tăng giá, còn có mười món nhìn trúng thì hết năm món khan hiếm, ra là vì đỉnh lưu cũng mặc."

Có lẽ là nghe ra ý vị trào phúng trong giọng cậu, thế nên Tiểu Điền không dám bắt chuyện với cậu nữa, hai người không ai quấy rầy ai cứ thế ngồi hai mươi phút, Tiêu Chiến mới từ trong phòng đi ra.

Nón bảo hiểm đã tháo xuống, hai mắt đỏ như mắt thỏ, lông mi vẫn còn ướt, vừa nhìn đã biết là mới khóc xong. Liêu Già theo sau mặt mày rạng rỡ, nụ cười xuân phong đắc ý, thấy cậu lại cả kinh: "Hả, không phải cậu đi rồi sao?"

Cậu đứng dậy khỏi ghế gấp, ngữ khí vẫn chỉ nhàn nhạt: "Xem xem nam chính anh chọn thế nào."

Liêu Già kéo cánh tay Tiêu Chiến, thật sự vui mừng: "Tìm được nam chính của anh rồi!"

Cậu nhìn Tiêu Chiến, định nói một câu chúc mừng, Liêu Già đã nói tiếp: "Trong vòng hai tháng tới, Chiến Chiến sẽ phải ở lại đây làm quen và luyện tập, huấn luyện xong mới có thể khai máy, cậu bồi luyện cho cậu ấy đi, anh giao nam chính của anh cho cậu đấy."

Vương Nhất Bác nghẹn họng nhìn trân trối, lập tức kéo Liêu Già sang bên cạnh: "Anh không làm sao đấy chứ? Em còn phải luyện tập của em nữa đấy."

"Cũng đâu phải yêu cầu cậu một ngày 24 giờ đều bồi luyện đâu, huấn luyện thể lực vốn có thể cùng làm, cậu chỉ cần mỗi ngày dành ra một giờ dạy anh ấy lái xe là được rồi."

"Trong đội có sẵn huấn luyện viên, sao anh không tìm bọn họ?"

"Anh đây không phải đang tạo điều kiện cho cậu à?" Liêu Già nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Cậu thích Tiêu Chiến, tưởng anh không biết à?"

Cậu lập tức đỏ mặt, ngữ khí cũng trở nên hoảng loạn: "Anh có bệnh à Liêu Già?'

"Lần đó ở sân bay cậu ngẩn người nhìn không chớp vào ảnh quảng cáo lớn của người ta, còn cả lần trước ở cửa hàng tiện lợi cũng thế, anh bắt gặp bốn năm lần rồi, cậu dám nói cậu không bị sắc đẹp mê hoặc không?"

"Bớt bịa đặt cho người khác đi, em chỉ là..."

"Đạo diễn." Tiêu Chiến bước đến nói: "Vẫn đừng nên làm chậm trễ em ấy luyện tập đi, cứ tìm huấn luyện viên dạy tôi là được rồi, hoặc tôi cũng có thể tự tìm thầy dạy bên ngoài."

"Không cần, huấn luyện viên ở chỗ chúng tôi có rất nhiều." Liêu Già lại lần nữa quay đầu muốn xác nhận bằng ánh mắt, nhưng Vương Nhất Bác không chịu nhượng bộ, Liêu Già đành phải nói: "Vậy tôi tìm một huấn luyện viên kỹ thuật tốt hướng dẫn anh, không sao đâu, anh đừng cảm thấy có áp lực."

"Được. Cảm ơn đạo diễn." Tiêu Chiến mỉm cười ôn hòa, nhưng có chút mệt mỏi, quay sang cậu nói: "Cũng cảm ơn Nhất Bác."

"Không cần cảm ơn, huấn luyện viên là người hướng dẫn chuyên nghiệp, anh sẽ làm quen nhanh hơn." Cậu nói: "Đây là bộ điện ảnh đầu tiên nên Liêu Già rất coi trọng, hy vọng mọi thứ đều tiến triển thuận lợi."

Tiêu Chiến vốn đang nhìn cậu, lại rất nhanh dời mắt đi, như thể bị một thanh kiếm vô hình đâm trúng, vẻ mặt chật vật đến đáng thương, nhưng vẫn cố gắng cười cười, phụ họa cậu: "Anh sẽ cố gắng huấn luyện, sẽ không kéo chân Già đạo."

-----

Là ai lúc nào cũng khẩu thị tâm phi? Là ai?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro