4. Tôi cũng có thể không uống trà túi lọc nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tiểu Điền đi theo Tiêu Chiến đã gần bốn năm, xem như tận mắt chứng kiến sự vươn lên của một đỉnh lưu. Trước kia cậu là trợ lý cho một nam nghệ sĩ khác dưới quyền Giang Tuân, đó là một vị chủ nhân cực kỳ khó hầu hạ, cho đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ những tháng ngày bản thân bị tra tấn đến sống không còn gì luyến tiếc ấy, về sau Giang Tuân thương hại cậu, mới chuyển cậu đến bên cạnh Tiêu Chiến, kết quả chưa được ba tháng Tiêu Chiến đã nổi tiếng.

Vốn tưởng nghệ sĩ chỉ cần nổi tiếng ít nhiều cũng sẽ nhiễm 'bệnh ngôi sao', xem trợ lý như thái giám có thể tùy tiện quát mắng sai bảo, nhưng kỳ thật Tiêu Chiến cũng chẳng thay đổi gì lớn, vẫn rất khách khí với cậu, rất tôn trọng, lắng nghe, thậm chí còn chủ động đề nghị Giang Tuân trợ cấp công tác phí cho cậu. Tuy rằng có một số lúc khi cậu làm sai cũng sẽ nổi giận, nhưng Tiêu Chiến đã quen chuyện nào ra chuyện đó, rất hiếm khi vì trút lên người khác để phát tiết cảm xúc. Thế nên Tiểu Điền vô cùng hài lòng với 'ông chủ' này của mình, cậu cảm thấy Tiêu Chiến là người cảm xúc ổn định, nội tâm mạnh mẽ, tính cách lành mạnh.

Mức độ nổi tiếng của Tiêu Chiến tăng lên rất nhanh, nhưng con đường từ nghệ sĩ tuyến mười tám lên đến vị trí đỉnh lưu cũng không phải bằng phẳng gì, trong quãng đường đó đã phải trải qua những tin đồn bịa đặt, bạo lực mạng trên diện rộng, tư sinh rình rập theo sát, đối thủ ác ý cạnh tranh cướp đoạt tài nguyên, những chuyện bất bình như tư bản dùng xong liền qua cầu rút ván, lần nào cũng khiến Tiểu Điền tức giận đến nhịn không được miệng phải phun hương, thế nhưng bản thân Tiêu Chiến lại rất bình tĩnh, phải làm việc thì làm việc, cần ngủ thì ngủ, cần ăn thì ăn. Từ rất lâu đã có người bịa đặt nói anh là con chim hoàng yến được Giang Tuân nuôi, nếu không sao có thể dự án nào cũng để anh làm nam chủ? Mà sự thật chính là dự án đó lúc đầu căn bản không ai nhìn đến, tìm mấy diễn viên có danh tiếng không ai chịu nhận, thế nên Giang Tuân mới đẩy cho Tiêu Chiến, cuối cùng nhân vật và cả bộ phim kia đều trở thành hiện tượng.

Đối mặt với những lời đồn vô căn cứ đó, Tiêu Chiến tựa hồ chưa từng thật sự để ý, càng sẽ không vì thế mà giữ khoảng cách với Giang Tuân. Cho nên Tiểu Điền cho rằng, phần lớn thời gian Tiêu Chiến chắc chắn là một người mạnh mẽ, nhưng ở một thời khắc cực kỳ ngẫu nhiên nào đó ở bên ngoài màn ảnh, cũng sẽ hiện ra chút yếu ớt. Chẳng hạn rạng sáng tan làm trở về từ đoàn phim, có mấy lần ngồi trong xe về khách sạn, Tiêu Chiến đeo tai nghe nhưng không ngủ, chỉ yên lặng nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ không hề nhúc nhích. Vậy thời khắc đó anh đang nhớ đến chuyện gì? Nhớ đến ai? Sở dĩ Tiểu Điền tò mò những chuyện này, là vì ánh mắt Tiêu Chiến khi ấy, ngập tràn ưu thương mà dịu dàng, là ánh mắt chứa đựng những câu chuyện.

Nhưng Tiêu Chiến chưa từng nhắc đến câu chuyện của mình, cũng sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng lại, vẫn chỉ ngày lại ngày nỗ lực làm việc, như thể chỉ cần dừng lại liền tiêu vong.

Đêm nay là lần đầu tiên Tiểu Điền thấy Tiêu Chiến thất thố. Anh quay về xe xong thì lập tức kéo tấm ngăn lên, lúc lên tiếng nói tài xế cho xe về khách sạn giọng hơi khàn một chút. Xe chạy được một lát, Tiểu Điền nghe thấy một thanh âm, lúc đầu còn chưa dám chắc chắn lắm, về sau thanh âm kia càng trở nên rõ ràng hơn, thế mà lại phù hợp với phán đoán của cậu, là tiếng nức nở.

Tiểu Điền đột nhiên cảm thấy bất ngờ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy --- hoặc có thể nói là nghe thấy --- Tiêu Chiến khóc khi không phải đang quay phim.

Mười phút sau về đến khách sạn, lúc xuống xe Tiêu Chiến đeo kính râm, như thường lệ lại có một đám 'fans' canh ở bãi đậu xe ùa đến, dưới sự hỗ trợ của bảo vệ khách sạn, Tiểu Điền và vệ sĩ hộ tống Tiêu Chiến nhanh chóng chạy vào thang máy. Thật vất vả mới lên được đến trên lầu, cửa phòng lại mở không ra.

Vì khóa cửa là dùng mật khẩu, nhập sai liên tục năm lần sẽ không thể mở được, không cần nghĩ cũng biết là do tư sinh làm, chuyện như thế này trước kia đã từng xảy ra nhiều lần. Tiểu Điền nén giận liên lạc quầy lễ tân cho người lên mở cửa, lúc này có mấy tư sinh thủ đoạn thông thiên cũng theo lên, giơ điện thoại lên quay quay chụp chụp, Tiêu Chiến đè thấp vành nón, đưa lưng về phía ống kính dựa vào góc tường, Tiểu Điền càng nổi giận, nhịn không được trách móc đám người kia: "Đừng có quay nữa! Cho anh ấy chút không gian được chứ?!"

Mấy cô gái kia như thể không nghe thấy cậu nói gì, tiếp tục quay quay chụp chụp, miệng còn gào lên: "Anh ơi, rất thích anh, anh ơi!"

Mẹ nó quả thật thở không nổi.

Cuối cùng, bảo vệ và nhân viên công tác phải đồng loạt chạy lên, bảo vệ vừa dụ vừa dọa mới đuổi được tư sinh xuống lầu, nhân viên công tác mở khóa cửa khởi động lại nguồn điện, để Tiêu Chiến lần nữa nhập mật khẩu vào, bận rộn hơn mười phút, cửa phòng mới mở ra.

"Anh, anh có muốn ăn thêm chút gì không? Em đặt cho anh." Tiểu Điền đặt chiếc bình Dun Dun lên quầy bar, đó là chiếc bình mà Tiêu Chiến hay dùng để uống nước ở phim trường, bên trong ngâm hai gói trà đậu đỏ lúa mạch.

"Không ăn đâu. Cậu cũng về nghỉ ngơi đi." Tiêu Chiến tháo kính râm xuống, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào hai túi trà kia, thấp giọng nói: "Sáng mai vẫn xuất phát lúc bảy giờ."

"Vâng." Tiểu Điền do dự: "Anh, anh... không sao chứ?"

"Không sao." Tiêu Chiến ngẩng đầu cười cười với cậu, chỉ vào bình Dun Dun nói: "Túi trà cũng nhạt vị rồi."

"Em đổi túi mới cho anh nhé?"

"Ừm, đồ gì cũng đều có hạn sử dụng." Tiêu Chiến nói: "Mới đương nhiên mới tốt."

Tiểu Điền có chút không hiểu ra sao, Tiêu Chiến như thể đang nói túi trà, nhưng lại giống như căn bản không phải đang nói túi trà. Trong lúc chần chừ Tiêu Chiến đã cầm bình Dun Dun đi đến bên bồn rửa, đổ nước trà còn dư lại bên trong đi, sau đó nhấc túi trà cũ ra ném vào thùng rác.

"Anh cũng có thể không uống trà túi lọc nữa." Tiêu Chiến nói: "Ngủ ngon, Tiểu Điền."



Muốn túi trà đã nhạt lại lần nữa trở nên đậm đà, hiển nhiên là chuyện không khó, chẳng bằng vứt bỏ hoàn toàn những si tâm vọng tưởng không thực tế, có lẽ còn có thể bớt thất vọng đi một chút.

Một tháng sau, Tiêu Chiến thật sự không uống trà lần nào nữa. Thời gian huấn luyện của diễn viên và tay đua không giống nhau, thế nên cơ hội gặp mặt Vương Nhất Bác cũng không nhiều, phần lớn chỉ là đứng ở rìa sân nhìn thân ảnh quen thuộc trong bộ đồ đua, cùng chiếc xe gào rú lướt qua trước mắt mình.

Tiêu Chiến có thể cảm nhận được trạng thái của mình dần trở nên tốt hơn, chuyện này cần phải cảm ơn Thẩm Việt Bình đã nghiêm túc chỉ dạy, ấn tượng của anh dành cho chàng trai này rất tốt, phát hiện đối phương rất thân thiết với Liêu Già, nhưng quan hệ với Vương Nhất Bác dường như không thế, Tiêu Chiến có hai lần trông thấy họ đi ngang qua nhau nhưng không chào hỏi, như thể hai người xa lạ, chuyện như thế này cũng không thấy nhiều trong đoàn xe không khí ấm áp sinh động. Anh không khỏi nảy sinh một vài suy đoán cẩu huyết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù người ta có khúc mắc tình cảm, thì cũng có liên quan gì đến anh đâu? Không có hứng thú nghĩ đến những chuyện nhàm chán vô vị, thì không thèm nghĩ đến nữa.

Sau khi bước vào tháng bảy, thành phố bắt đầu liên tục đổ mưa, chỗ nào cũng ẩm ướt, nhiệt độ không khí lại không giảm, cảm giác nóng ẩm thật không thoải mái, vết thương cũ trên đùi Tiêu Chiến cũng vì thế mà đau lại. Nếu chỉ làm những công việc bình thường hàng ngày cũng không ảnh hưởng gì, nhưng hiện giờ mỗi ngày đều phải huấn luyện thể lực khiến anh có chút chịu không nổi, cho dù vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng, cũng không thể tránh khỏi ảnh hưởng đến việc huấn luyện. Thẩm Việt Bình hỏi anh, anh cũng chỉ nói chân có vết thương cũ, không nhắc đến chuyện gì khác.

Không biết làm sao lại đến tai Vương Nhất Bác, vô tình gặp mặt ở phim trường, thanh niên liền hỏi anh: "Chân làm sao vậy?"

"Không sao cả. Thật sự rất ổn." Tiêu Chiến lịch sự cười cười, chủ động tránh đường.

Một khi anh tiến tổ, thông cáo có thể đẩy cũng sẽ không có, ngoại trừ thỉnh thoảng đăng vài cái Weibo, gần như hiếm khi lộ diện, đoàn đội cũng thoải mái thả lỏng, xem như được nghỉ phép, có lẽ chính vì như thế mới bị đối thủ lợi dụng kẽ hở. Tháng Bảy vừa kết thúc được một tuần, các nhóm hắc đã bắt đầu lén lút tụ tập, khởi xướng chiến dịch mới.

Nguyên nhân khởi xướng chính là bức ảnh chụp bữa tiệc cùng ông chủ tư bản lần đó, lúc vào cửa bị chụp được, trùng hợp khoảnh khắc anh bị bàn tay dơ bẩn của lão chủ kia đặt lên eo cũng bị chụp được, kỳ thật ngay giây tiếp theo anh đã tránh ra, thế nhưng trong ảnh chụp nghiêng khuôn mặt là anh đang cười. Trong bản thảo mà blogger đăng đều thống nhất dùng những cụm từ ái muội như 'hưởng thụ', 'ngọt ngào', 'thanh tú' để miêu tả nụ cười của anh. Trừ cái này ra có một tấm ảnh 'giường chiếu' khác nữa, trên ảnh anh để trần vai lưng và nửa khuôn mặt mơ hồ, đương nhiên không thể nào là chính anh, nhưng Tiêu Chiến cũng biết bản thân anh cũng không thể xác định được đến tột cùng là ảnh P, hay là vì người trên ảnh trông thật sự rất giống mình.

Tóm lại lời đồn nổi lên tứ phía, nói anh từ khi xuất đạo cho đến nay tài nguyên nghịch thiên hoàn toàn đều nhờ vào ngủ mà có, quan hệ với Giang Tuân chính là trao đổi xác thịt lấy lợi ích, Giang Tuân đề cử kim chủ cho anh, anh vì Giang Tuân kiếm tiền. Chuyện kể vừa nghe đã thấy cực kỳ sinh động, nếu cẩn thận ngẫm nghĩ lại thấy cả trăm sơ hở. Nhưng phần lớn quần chúng ăn dưa cũng sẽ không nghi ngờ, hoặc là nói không có năng lực để suy nghĩ độc lập những logic hay những thứ không hợp lẽ thường trong đó, hơn nữa trào lưu bôi nhọ lưu lượng đang là xu thế trong thời đại internet, thế nên tốc độ bác bỏ tin đồn của đoàn đội và fans còn xa mới kịp được tốc độ lan truyền, đủ các loại đề mục liên quan chiếm vị trí cao trên hot search mãi không chịu xuống.

Công ty có đội ngũ chuyên chịu trách nhiệm cho những trường hợp khẩn cấp như thế, đây cũng không phải lần đầu tiên anh hứng chịu những lời đồn đại liên quan đến mua bán thân xác, thế nên Tiêu Chiến vẫn chỉ tập trung làm việc, không hề phân tâm để ý, thế nhưng anh chú ý thấy ánh mắt khác thường của một số đồng nghiệp trong đoàn phim, trong đó rõ ràng nhất thế mà lại là Thẩm Việt Bình.

Thái độ của chàng trai trẻ đối với anh thay đổi 180 độ, lúc trước có bao nhiêu tôn trọng anh, hiện giờ có bấy nhiêu khịt mũi xem thường, hiển nhiên là đã tin lời đồn, liệt anh vào thể loại bại hoại của giới giải trí. Tiêu Chiến vừa bất lực lại buồn cười, chỉ có thể tận lực làm những chuyện mình biết, cố gắng không làm phiền đối phương, đợi Thẩm Việt Bình sớm có ngày thấy được kết cục bịa đặt.

Nhưng điều anh không biết chính là, lần đầu tiên khi nhìn thấy hot search, Thẩm Việt Bình đã đến tìm Liêu Già, đề nghị hắn đổi người khác diễn nam chính.

"Tiêu Chiến mang đến nguy hiểm quá lớn, bộ phim này anh đã chuẩn bị suốt ba năm, vì cái gì vẫn muốn mạo hiểm như thế? Tìm một nam diễn viên danh tiếng bình thường cũng được, thuận thuận lợi lợi quay xong chiếu mạng là được rồi, chúng ta cũng đâu phải dựa vào việc này để kiếm đống tiền lớn, vì cái gì cứ nhất định phải theo đuổi đỉnh lưu?"

Liêu Già đang ở phòng P xem Vương Nhất Bác sửa xe, hắn đương nhiên cũng đã thấy hot search, nhưng vẫn cực kỳ bình tĩnh, nói: "Thứ anh theo đuổi chưa bao giờ là đỉnh lưu gì, mà là diễn viên phù hợp nhất. Tiêu Chiến rất phù hợp với các yêu cầu của anh, giờ anh đã xem cậu ấy như một tay đua. Nguy hiểm mà em nói, là chỉ chuyện bịa đặt người khác nói kia sao? Đó cũng chẳng phải là lỗi của cậu ấy."

Thẩm Việt Bình khó chịu nói: "Sao anh biết chuyện đó chắc chắn là bịa đặt? Nhưng người trong tấm ảnh kia rõ ràng là anh ta!"

"Không phải anh ấy." Vương Nhất Bác đang ngồi xổm dưới đất cầm cờ lê đột ngột mở miệng: "Vị trí kia sau lưng anh ấy không có nốt ruồi."

Thẩm Việt Bình đang yên ổn một giây bùng nổ: "Liên quan gì đến anh?"

Vương Nhất Bác hỏi lại: "Vậy liên quan gì đến cậu?"

"Bộ phim này là vì anh trai tôi mà chuẩn bị, cho nên có liên quan đến tôi!"

"Anh trai cậu sẽ không làm chuyện ngu ngốc nghe gió thành mưa như thế!"

Thẩm Việt Bình bước lên hai bước, nhấc chân đá bay thùng dụng cụ Vương Nhất Bác đặt dưới đất, gần như giận tím mặt: "Anh mẹ nó có tư cách gì nhắc đến anh trai tôi?! Nếu không phải nửa đêm theo anh chạy lên đường núi, anh ấy..."

"Thẩm Việt Bình!" Liêu Già quát lớn sau đó đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc chứa sự tức giận: "Đừng ép tôi tống cổ cậu."

Chàng trai trẻ siết chặt nắm tay, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, quay đầu chạy ra ngoài. Liêu Già một tay chống trên bàn, yên lặng thở dài, nói: "Cậu ấy chỉ là quá nhớ Việt An, cậu đừng để bụng."

Vương Nhất Bác im lặng nhặt thùng dụng cụ về, nhặt từng món bỏ lại vào thùng, đóng nắp lại rồi mới nói: "Cậu ấy có thể hận, em không để bụng. Nhưng cậu ấy không nên giận chó đánh mèo, trút lên người khác."

Cậu đặt thùng dụng cụ lên giá, rửa sạch tay rời khỏi phòng sửa chữa đi ra cổng lớn của bãi đua, theo thói quen muốn đi đến chỗ đậu xe, trông thấy chiếc xe thương vụ đưa đón Tiêu Chiến vẫn đang ở đó, Tiểu Điền đứng bên cạnh xe, trông thấy cậu thì thập phần nhiệt tình vẫy tay.



Không nên phụ lòng người nhiệt tình, Vương Nhất Bác bước đến chào hỏi đối phương: "Còn chưa tan làm sao?"

Tiểu Điền cười ha ha: "Ông chủ còn đang làm việc, bọn em sao có thể tan làm được."

"Ông chủ cậu vẫn còn ở bên trong?" Vương Nhất Bác hỏi: "Tôi thấy những người khác nửa tiếng trước đều đã rời đi rồi."

"Cõ lẽ anh ấy muốn tự mình luyện thêm, trước kia cũng thế." Tiểu Điền tập mãi thành quen, buột miệng nói: "Ông chủ luôn yêu cầu bản thân cực kỳ nghiêm khắc, luôn muốn mang đến trạng thái tốt nhất để thể hiện trong tác phẩm."

"Vậy à." Vương Nhất Bác gật đầu: "Tôi nghe đạo diễn nói chân anh ấy có vết thương, chuyện thế nào vậy?"

"A, chuyện này... ờm..."

"Bí mật thương nghiệp sao?"

"A, thật ra cũng không phải, chính là ông chủ không muốn chỗ nào cũng..."

"À." Vương Nhất Bác ra vẻ đã hiểu: "Quả nhiên mỗi một minh tinh đều có bí mật không muốn để người khác biết."

"Cũng chẳng phải không thể để người khác biết." Tiểu Điền có chút không vui, lầm bầm: "Sao mà ngay cả anh cũng như thế..."

"Không phải bí mật kinh doanh, cũng không phải chuyện không thể để người khác biết, vì sao không thể nói tại sao chân bị thương chứ? Cậu muốn bao che cho ông chủ mình à?" Vương Nhất Bác nhún vai, như thể không hiểu được, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn: "Không sao đâu Tiểu Điền, tôi hiểu cậu."

"Còn lâu mới phải!" Tiểu Điền tức giận: "Chân bị thương là vì bị ngã ngựa, bị nứt xương! Anh, cái người xấu xa này!"


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro