Chương 18 - Khoa biểu diễn Học viện cảnh sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả đêm hôm đó, không một lãnh đạo nào dù lớn hay bé của Cục Công An thành phố Tân Hải được ngon giấc.

Theo giám định pháp y sơ bộ, ba đứa trẻ này còn bị lấy đi giác mạc và hai quả thận, thời gian tử vong không quá mười hai giờ. Ở tầng trệt của phòng khám nha khoa này còn có một phòng giải phẫu với đầy đủ các dụng cụ phẫu thuật và thuốc gây mê, bị nghi ngờ là nơi được dùng để lấy nội tạng. Đây là vụ án tàn khốc về buôn bán nội tạng bất hợp pháp liên quan đến trẻ vị thành niên.

Trong cuộc họp khẩn cấp, các vị lãnh đạo đã quyết định ngay lập tức thành lập một tổ chuyên án đặc biệt, do đội trọng án một và hai dẫn đầu, phối hợp với lực lượng cảnh sát toàn thành phố yêu cầu điều tra kỹ lưỡng vụ việc và nhanh chóng xác định, bắt giữ những đối tượng có nghi ngờ liên quan đến vụ án, càng sớm càng tốt.

Nhưng Cục Nhận dạng và Pháp y không tìm thấy bất kỳ dấu vân tay, dấu chân, tóc hay mô người nào ở lầu một cũng như tầng hầm có thể sử dụng để nhận dạng hay khoanh vùng nghi phạm, chỉ thấy rất nhiều những chiếc túi bọc giày, túi bao tóc và găng tay cao su chưa sử dụng đặt trên một chiếc kệ ở lối vào, điều này cho thấy, nghi phạm khi ra vào nơi này đều võ trang cực kỳ đầy đủ, thế nên mới không để lại bất kỳ manh mối nào.

"Hơn nữa tầng hầm cũng đã được dọn dẹp qua," Nhân viên Pháp y nói với họ: "Cây lau nhà ở lầu một còn ẩm nhưng không bị đóng băng, chứng tỏ nó đã được nhúng nước trước khi các anh đến không bao lâu."

Trùng hợp như vậy?

Vương Nhất Bác trộm nhìn lão Phó, từ lúc phát hiện các thi thể, lão Phó liền có chút thất hồn lạc phách, giờ phút này cũng còn chưa hồi phục tinh thần.

"Đội trưởng Cao," Vương Nhất Bác không đợi được về đến văn phòng, lên tiếng hỏi: "Ba đứa trẻ này hiện giờ hẳn là đang ở Lương Châu mới đúng, không phải anh đã xác nhận với cảnh sát phía Lương Châu rồi sao?"

"Tôi vừa mới gọi lại bên đó hỏi, cảnh sát phụ trách chuyện này đều nói quả thật đã nhận được sáu bé gái, cũng đều đã đưa về nhà an toàn, hồ sơ ký tên đầy đủ. Sáng mai anh ta sẽ đến từng nhà xác nhận lại lần nữa, ban đêm không tiện vào thôn." Cao Cường nói: "Cậu chắc chắn ba đứa trẻ này chính là ba đứa trẻ trong số đó chứ? Có khi nào có người dùng mấy sợi dây tơ hồng cố ý đánh lạc hướng không?"

"Tôi chắc chắn." Cậu gần như không còn sức để nói tiếp, không phải vì không đủ chắc chắn: "Tôi nhớ rõ mặt từng bé trông thế nào."



Tìm được người môi giới phụ trách bất động sản này không phải chuyện gì khó, Kỷ Vân đã sẵn sàng đưa người đến trực tiếp chém giết tại nhà đối phương, Vương Nhất Bác chủ động đề nghị muốn đi cùng anh ta, Kỷ Vân nhìn Cao Cường, thấy Cao Cường không có ý kiến gì thì đồng ý.

Hóa đơn sử dụng điện nước của cửa hàng để đó không dùng đều được bên môi giới thanh toán, cho nên không có chuyện không nhận ra việc hóa đơn tiền điện tăng bất thường, tại nhà của người môi giới, Kỷ Vân dùng ngữ khí nghiêm khắc cảnh cáo đối phương, nếu cố tình che giấu không khai báo, có thể cấu thành tội bao che.

"Liên quan đến vụ án nghiêm trọng, thuộc về tình tiết tăng nặng nghiêm trọng, có thể bị phạt tù giam có thời hạn từ ba đến mười năm. Nếu anh thông đồng với nghi phạm, biết rõ bọn họ dùng căn nhà đó vào mục đích gì nhưng vẫn cho họ thuê, vậy sẽ không còn là tội bao che nữa mà là tội đồng phạm, vậy đời này anh cũng đừng mong ra khỏi nhà lao."

Người môi giới kinh hãi đến mức mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ giải thích: "Cửa hàng là do hai người đàn ông thuê, đại khái vào khoảng ba tháng trước, vốn dĩ giá thị trường là mười vạn một tháng, bọn họ nói không ký hợp đồng không để lại thông tin cá nhân sẽ cho tôi mười lăm vạn, lại còn thanh toán luôn nửa năm tiền thuê nhà, tôi... Nhất thời nổi lòng tham tiền, cho nên... mới đồng ý."

"Nhớ lại diện mạo bọn họ chút." Kỷ Vân nói.

"À, đều rất gầy, một người rất cao, có lẽ khoảng 1m8, người còn lại ngang bằng với tôi, khoảng ba mươi... lăm ba mươi sáu tuổi, da ngăm đen, dáng vẻ rất hung tợn."

Vương Nhất Bác tìm ảnh chụp Triệu Đại Hải và Lưu Vĩnh Phú đưa tới, hỏi: "Có phải hai người này không?"

Người môi giới đeo kính lên, vừa thấy liền gật đầu thật mạnh: "Đúng đúng đúng, chính là bọn họ!"

Kỷ Vân hỏi: "Bọn họ đưa ra điều kiện này, anh cũng không nghĩ đến có thể có vấn đề gì sao?"

"Tôi... Tôi không muốn quan tâm bọn họ làm chuyện gì, dù sao căn nhà đó cũng không phải của tôi, chỉ cần tôi không biết cũng không tham dự, vậy hẳn là không có trách nhiệm gì cả..."

Kỷ Vân lắc đầu, ánh mắt ngập tràn sự khinh thường đối với loại người có tư tưởng ích kỷ như thế này, Vương Nhất Bác hỏi tiếp: "Chuyện này người của tập đoàn Diệp thị có biết không?"

"Không có... bình thường tiền thuê nhà sẽ được chuyển trực tiếp vào tài khoản của tập đoàn Diệp thị, chúng tôi chỉ được trả ba mươi phần trăm, mỗi tháng bọn họ sẽ trả tiền hoa hồng cho chúng tôi. Mấy năm nay tập đoàn Diệp thị có rất ít cửa hàng được đưa ra, bộ phận quản lý bất động sản của họ cũng không quan tâm nhiều đến việc cho thuê này, cho nên tôi mới..."

"Cho nên anh mới cho hai người kia thuê căn nhà đó trong vòng nửa năm, tổng cộng đút chín mươi vạn vào túi riêng?"

"Phải..."

Vương Nhất Bác thì thầm với Kỷ Vân: "Lúc trước chúng tôi từng kiểm tra tài khoản của Triệu Đại Hải và Lưu Vĩnh Phú, không hề phát hiện có khoản chi nào lớn như thế."

Vì thế Kỷ Vân lại nói: "Anh có sao kê chi tiết tài khoản ngân hàng không? Lấy ra cho chúng tôi xem một chút."

"Không có chuyển khoản, bọn họ trả bằng tiền mặt..."

Kỷ Vân cả kinh nói: "Tiền mặt? Chín mươi vạn?"

"Vâng, đựng trong ba chiếc túi du lịch, sau đó tôi đã chia ra gửi vào mười mấy tài khoản cá nhân và tài khoản của vợ tôi..."



Điều này được xác nhận thông qua kiểm tra tài khoản ngân hàng trên điện thoại của Giám đốc môi giới.

Bị nghi ngờ có liên quan đến biển thủ công quỹ, Kỷ Vân yêu cầu cấp dưới đưa vị đại ca này về giao cho Cục Điều tra Kinh tế để thẩm vấn, cáu kỉnh châm một điếu thuốc hỏi cậu có muốn hút không.

"Tôi không hút thuốc." Vương Nhất Bác nói: "Cảm ơn đội trưởng Kỷ."

"Con mẹ nó," Kỷ Vân nhét bao thuốc Hoàng Hạc Lâu ba mươi tệ một bao vào trong túi, mắng: "Tất cả mọi chuyện đều đổ hết lên đầu người đã chết, mẹ kiếp."

"Ngay từ lúc bắt đầu, Triệu Đại Hải và Lưu Vĩnh Phú đã được chọn làm bia đỡ đạn." Vương Nhất Bác nói: "Ngay cả chính bản thân bọn chúng cũng đều hiểu rõ, cho nên mới dứt khoát chọn cái chết như vậy."

"Đến cả trẻ con cũng không buông tha, một đám cặn bã chống đối xã hội khốn nạn." Kỷ Vân rít mạnh một hơi thuốc lá, thần sắc nặng nề, thoạt trông có vẻ phẫn nộ nhưng lại có chút hưng phấn, bởi vì có rất nhiều người, cả đời làm cảnh sát cũng không gặp được vụ án phức tạp đến mức độ này: "Bất kể kẻ đứng sau màn rốt cuộc là ai, tôi cũng phải đích thân bắt được tên khốn kiếp này."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, nhìn đường cằm rõ ràng của Kỷ Vân, hỏi: "Không tiếc bất kỳ giá nào sao?"

Kỷ Vân quay sang nghênh đón ánh mắt của cậu, phun ra một luồng khói trắng, rất nhanh đã bị gió lạnh thổi tan, nói: "Không tiếc bất kỳ giá nào."

"Đội trưởng Kỷ." Vương Nhất Bác nói: "Đột nhiên tôi cũng muốn hút một điếu."

Kỷ Vân bật cười rút bao Hoàng Hạc Lâu ra.

Không tiếc phải trả bất kỳ giá nào.



Trên đường quay về Cục cảnh sát, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của Lương Đông Thanh.

Thượng cấp đã đồng ý để cậu gia nhập chiến dịch 'Song Tử', bước đầu tiên cần làm là phải trục xuất cậu khỏi đội cảnh sát, Lương Đông Thanh sẽ tự tay sắp xếp, cho cậu một cái danh 'Kết giao thân thiết với thành viên xã hội đen'. Chiến dịch 'Quét hắc trừ ác' cũng chỉ vừa mới kết thúc được một thời gian, dư luận và Chính phủ đều rất nhạy cảm đối với chuyện này, yêu đương với xã hội đen, gần như không có khả năng giữ được chén cơm.

"Rời khỏi cảnh đội không khó, khó nhất chính là gia nhập Hằng Hưng." Lương Đông Thanh nói trong điện thoại: "Trước mắt Tiêu Chiến còn chưa phải là thành viên cốt cán của Hằng Hưng, những hoạt động kinh doanh ngầm hẳn là hắn cũng chưa được tiếp xúc quá nhiều, cho nên hắn chỉ có thể xem như một chiếc bàn đạp cho cậu, cậu phải mượn thực lực của hắn, chiếm được sự tín nhiệm của Lộ Xương Hưng. Đây mới là chuyện khó nhất. Nhất Bác, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, nhiệm vụ nằm vùng lần này, chỉ sợ không phải chỉ một, hai tháng là có thể kết thúc được."

"Vâng, tôi rất rõ ràng." Cậu nói.

"Sau khi cậu bị khai trừ, hồ sơ cá nhân trong hệ thống nội bộ sẽ được cập nhật kịp thời, nếu như có người muốn tra thông tin của cậu, sẽ chỉ tìm được thông tin cậu là một cảnh sát đã bị khai trừ. Nhưng tôi sẽ bí mật thêm vào thỏa thuận nằm vùng, thỏa thuận này bao gồm cả hồ sơ cảnh sát của cậu chỉ do một mình tôi quản lý, sau này tôi chính là liên lạc viên duy nhất của cậu. Chúng ta cần phải tin tưởng lẫn nhau, cho dù cậu có gặp phải bất kỳ tình huống nào, đều phải kịp thời báo cáo cho tôi biết, nếu điều kiện không cho phép, cậu cần ghi chép chứng cứ phạm tội có liên quan lại. Tôi sẽ tìm những cách thức khác nhau để liên lạc với cậu, nếu tôi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thượng cấp của tôi vẫn có thể tiếp nhận hồ sơ nằm vùng, ông ấy có thể chứng minh thân phận của cậu. Nói cách khác, biết rõ thân phận nằm vùng của cậu chỉ có hai người, nhưng tôi không thể nói cho cậu biết thân phận của ông ấy, đây là kỷ luật. Nếu cậu không có gì phản đối, vậy tôi sẽ lập tức sắp xếp."

"Tôi không có vấn đề gì." Vương Nhất Bác nói.

Cúp điện thoại rồi, cậu quyết định đi tìm cái tên là thành viên xã hội đen kia yêu đương.

"Đội trưởng Kỷ, tôi không về Cục đâu. Đến ngã tư phía trước cho tôi xuống là được."

Kỷ Vân dừng xe ven đường, không hiểu lắm: "Cục trưởng hình như không nói chúng ta hỏi chuyện xong thì có thể về nhà ngủ."

"Tôi không phải về nhà ngủ, là về nhà đối tượng của tôi ngủ, anh ấy không thể xa tôi được." Vương Nhất Bác xuống xe, trước ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Kỷ Vân kéo mũ áo khoác lông vũ lên, vẫy vẫy tay với người đàn ông: "Không tiếc phải trả bất kỳ giá nào." Cậu nói: "Cảm ơn Hoàng Hạc Lâu của anh."



"Cậu hút thuốc."

Đây là câu đầu tiên Tiêu Chiến nói khi cho cậu bước vào nhà.

Căn hộ cực kỳ thoáng đãng rộng rãi, chỉ phòng khách thôi cũng rộng gấp hai lần căn phòng ký túc xá của cậu rồi, đồ dùng trong nhà cũng đều mới tinh và sạch sẽ, sàn nhà ấm áp được sưởi ấm bằng hệ thống sưởi sàn, nhưng hoàn toàn không hề có hơi thở cuộc sống mà chỉ giống như một căn hộ mẫu. Tiêu Chiến tìm nửa ngày mới tìm đực một đôi dép lê dùng một lần cho cậu.

"Không phải thuốc của em." Vương Nhất Bác nói.

"Là của Kỷ Vân à."

Ngữ khí không hề có chút ý tứ nghi vấn, khiến Vương Nhất Bác khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lên. Mặc dù đây là Tiêu Chiến, cũng thật sự có chút đáng sợ.

"Anh làm sao mà...?"

"Cậu mới vừa từ hiện trường về, đương nhiên là thuốc lá của đồng nghiệp. Đội cậu chỉ có lão Phó hút thuốc, nhưng thuốc lá của lão Phó không phải mùi này. Lúc trước cậu từng nói vụ án của Triệu Đại Hải được chuyển sang đội hai, vậy bọn họ hôm nay nhất định cũng sẽ có mặt, người của đội hai tôi chỉ từng gặp Kỷ Vân, anh ta thích hút Hoàng Hạc Lâu. Mà mùi tản ra trên người cậu bây giờ chính là mùi này." Tiêu Chiến đưa cho cậu một chiếc khăn lông khô: "Lau tuyết trên người chút đi."

Vương Nhất Bác thấp giọng nói cảm ơn, trong lòng lại nghĩ, Tiêu Chiến có lẽ chỉ là không muốn cậu làm ướt sàn nhà mà thôi.

Cậu cởi áo khoác, ngồi trên sofa chầm chậm lau sạch tuyết đã tan trên đó, nghe Tiêu Chiến hỏi: "Cậu ăn tối chưa?"

Thật ra cậu đã ăn rồi, ăn bún ở văn phòng, còn cả chiếc đùi gà mà lão Phó chia cho cậu, nhưng Tiêu Chiến vừa hỏi như thế, Vương Nhất Bác liền cảm thấy đói bụng, cậu cảm thấy như này cũng không tính là nói dối.

"Chưa ăn ạ."

"Có mì sợi." Tiêu Chiến nói: "Muốn ăn không?"

"Muốn."

Tiêu Chiến mở tủ lạnh ra, đồ bên trong không nhiều lắm, cậu chỉ trông thấy một vỉ trứng gà được nam nhân lấy ra một quả.

"Khi nào thì bị khai trừ?" Tiêu Chiến hỏi.

"Hẳn là rất nhanh thôi, vừa mới nhận được điện thoại."

"Điện thoại của liên lạc viên?"

"Vâng."

"Có thể tin được không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không biết, em không có nói cho anh ta biết chuyện của anh. Tên anh ta là Lương Đông Thanh, là người của Sở Tỉnh phái xuống."

"Lương Đông Thanh..." Tiêu Chiến lẩm nhẩm cái tên này, cuối cùng nói: "Chưa từng nghe nói qua cái tên này."

"Em nói với anh ta rằng anh rất thích em, có thể xem như bàn đạp giúp em gia nhập Hằng Hưng."

"Gia nhập Hằng Hưng cũng không khó, khó nhất chính là trở thành tâm phúc của Lộ Xương Hưng." Tiêu Chiến cúi đầu, đứng bên bàn bếp chế biến thức ăn, ngữ khí cực bình tĩnh: "Mọi người đều biết cậu là cảnh sát, Lộ Xương Hưng sẽ không để cậu tiếp xúc với những nghiệp vụ cốt lõi, cậu đi theo bên cạnh tôi, hắn sẽ càng thêm đề phòng tôi."

Vương Nhất Bác đứng dậy bước đến phía hắn, cách bàn bếp hỏi: "Anh cảm thấy em nên lập 'đầu danh trạng' sao?"

"Đầu danh trạng?" Tiêu Chiến cười cười: "Cậu định giết người hay dùng ma túy? Hẳn là chỉ có 'đầu danh trạng' cỡ này mới có thể đả động được Lộ Xương Hưng thôi, cậu sẵn lòng làm sao?"

Đầu danh trạng: là cụm từ vốn được dùng trong Thủy Hử nhưng ngày nay cũng đã trở nên khá phổ biến. 'Đầu danh trạng' là việc phải làm một số việc, để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia, chặn đường lui của mình để chiếm được sự tin tưởng của đối phương.

"Có lẽ có thể tìm Lương Đông Thanh hỗ trợ, tạo một sự việc gì đó, khiến hắn tin rằng em đã giết người hoặc hút ma túy..."

"Cậu cho Lộ Xương Hưng là loại người nào?" Tiêu Chiến hỏi: "Ngốc bạch ngọt ư?"

Vương Nhất Bác im lặng, cảm giác nuốt chửng cậu cách đây không lâu lại lần nữa ập đến trước mặt, uy lực không dữ dội như lần đầu, nhưng sức lan tỏa lại vô khổng bất nhập (chỗ nào cũng nhúng tay vào), khiến mỗi một lỗ chân lông trên người cậu đều thấm đẫm cảm giác thất bại mãnh liệt.

"Em thật sự rất vô dụng." Cậu nhỏ giọng thì thầm: "Lẽ ra em nên đích thân đưa mấy đứa trẻ kia về nhà..."

"Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở mắt xích nào?"

"Vẫn còn đang điều tra, nhưng em đoán hẳn là ba đứa trẻ được vẽ hình trái tim lên mu bàn tay kia đã bị đánh tráo."

Nước sôi, Tiêu Chiến xoay người cho mì vào nồi, nói: "Nội tạng không phải giống như hàng hóa thông thường, bán không được thì có thể cất lại, gần như đã phải thỏa thuận xong trước đó, vừa lấy ra từ cơ thể bên này thì phải ghép ngay vào cơ thể bên kia, nếu để lâu sẽ không có tác dụng. Vì thế tôi đồng ý với lời cậu nói, ba đứa trẻ kia có lẽ đã được đánh tráo thành công, bất kể thế nào cũng phải lấy nội tạng ra, nếu không bọn chúng sẽ không thể thu được tiền, có khi còn phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù cho khách hàng."

"Lẽ ra em nên nghĩ đến sớm hơn một chút." Vương Nhất Bác tự giễu cười cười: "Em đã dùng một bộ lọc quá dày để nhìn thế giới này, cho rằng tất cả cỏ đều có màu xanh, mọi loài hoa đều có hương thơm, đeo dây tơ hồng rồi thì có thể được thần tiên phù hộ."

"Không phải cậu sai, cậu không cần tự trách." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói: "Vĩnh viễn đừng vì những kẻ cặn bã mà phải trả giá, hãy để bọn chúng phải tự mình trả."

"Em thật sự sẽ làm liên lụy đến anh sao?" Cậu nhìn bóng dáng thon gầy của Tiêu Chiến, nhịn không được hỏi: "Giữ em lại bên cạnh anh, Lộ Xương Hưng sẽ không tin tưởng anh nữa sao? Anh sẽ .... cực kỳ vất vả sao?"

"Cậu cho rằng giờ cậu còn có thể đổi ý nữa à? Không phải cũng đã nhận được điện thoại rồi đó sao?"

"Em có thể bắt đầu từ nơi khác, không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của anh."

"Ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh tôi đi!" Tiêu Chiến tức giận nói: "Lúc bảo cậu đi cậu không chịu đi, giờ còn có thể chạy đi đâu được nữa? Lộ Xương Hưng biết quan hệ của hai chúng ta, cậu đến bên cạnh người khác ngược lại càng khả nghi hơn."

"Quan hệ của hai chúng ta?"

"Tôi nói với hắn chúng ta từng ngủ với nhau." Tiêu Chiến đảo mì trong nồi, ngữ khí không chút gợn sóng: "Cho nên về sau có lẽ còn phải phiền cảnh sát Vương phối hợp diễn với tôi một chút."

"Chuyện đó không thành vấn đề, nhưng thiết lập của em là gì?"

"Ngủ với tôi một đêm sau đó đối với tôi rễ tình đâm sâu, ngày đêm thương nhớ khôn nguôi, tình nan cự cấm, yêu mà không được nên vẫn yên lặng theo đuổi, cuối cùng cũng lay động được tôi, mới quyết định cho chó con si tình cậu một cơ hội đến gần."

Vương Nhất Bác: "..."

"Có vấn đề gì sao, cảnh sát Vương?"

"Không vấn đề gì." Diễn dáng vẻ chân thật của chính mình, đương sẽ nhiên không có bất kỳ vấn đề gì.

Tiêu Chiến đổ hỗn hợp nước tương, ớt, rau mùi, dấm và dầu mè rưới lên mặt tô mì, sau đó đẩy đến trước mặt cậu, hương thơm nức mũi.

"Ăn đi, không đủ trong nồi vẫn còn."

Vương Nhất Bác thấp giọng nói cảm ơn, không yên tâm hỏi lại: "Nếu như Lộ Xương Hưng không tin tưởng em, vậy anh định thực hiện kế hoạch thế nào?"

"Nếu vậy sẽ thay đổi kế hoạch khác." Tiêu Chiến lấy cho cậu một đôi đũa: "Ăn xong vào trong phòng nằm nghỉ một chút, trong tủ quần áo có chăn, tự mình lấy."

Vương Nhất Bác cầm đũa, vành tai hơi đỏ: "Phòng của anh sao?"

"Phòng dành cho khách!"

"Không phải bị em làm cảm động, cho phép em tiếp cận rồi sao?"

Tiêu Chiến tức giận bật cười: "Tôi còn chưa viết xong kịch bản cậu đã nhập diễn rồi, cậu là sinh viên đứng đầu khoa biểu diễn của học viện cảnh sát đấy à?" Nói xong lãnh khốc vô tình đi về phòng, chỉ để lại cho cậu một câu: "Ăn xong thì nhớ rửa nồi rửa chén lau bàn bếp cho sạch sẽ."

Vương Nhất Bác: "..."

----

Sắp kề vai sát cánh chiến đấu rồi ha 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro