Chương 26 - Danh sách cần quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác mới đầu hôn rất mạnh, gần như muốn nghiền nát để phát tiết cảm xúc, Tiêu Chiến theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng thanh niên dường như muốn dùng cách thức gặm cắn để trừng phạt hắn, lại nhân lúc người ta vì ăn đau hơi nới lỏng phòng thủ mà xông tới, khí thế hùng hổ xâm chiếm, cuốn lấy lưỡi hắn, ngang ngược liếm từ răng hàm đến hàm trên, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, cuốn hắn vào cơn lốc xoáy do chính mình khuấy động lên.

Lồng ngực Tiêu Chiến chua xót căng trướng, tâm trạng thật khó tả, hơi thở ngập tràn hương vị của Vương Nhất Bác, hắn đột nhiên nhận ra bản thân thật yếu ớt, thế mà dễ như trở bàn tay bị cuốn vào cơn lốc xoáy này, chỉ là một nụ hôn đơn giản, đã như thể mưa rền gió dữ xối hắn ướt đẫm, không cách nào tránh thoát, có lẽ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cũng có lẽ hắn căn bản không muốn tránh...

Ý niệm đa sầu đa cảm đột nhiên nảy ra.

--- Em thích anh sao? Là thích, cho nên mới hôn anh sao?

Hắn chạm vào tay Vương Nhất Bác, ngón cái nhấn lên vị trí hổ khẩu của đối phương, hắn chỉ dùng năm phần lực đã khiến Vương Nhất Bác lập tức dừng nụ hôn lại. Đau đớn khiến tất cả mọi vật đều trở nên ngoan ngoãn, bất kể là ác ma hung tàn hay là chó con đáng yêu.

Đương nhiên, đối với chó con hắn ôn nhu hơn rất nhiều, nếu đổi lại là một kẻ khác, chắc chắn sẽ đau đến mất khống chế ngay tại chỗ, mà chó con vẫn có thể chịu đựng được cơn đau, vừa cạn lời vừa giận hờn nhìn hắn, dùng ánh mắt buộc tội hắn lãnh khốc vô tình.

Thật sự rất đáng yêu, Tiêu Chiến nhịn không được cười rộ lên, hỏi: "Ai cho phép cậu hôn tôi? Tôi đã nói không được phép hôn môi."

"Không đúng," Thanh niên lý lẽ hùng hồn nói: "Anh rõ ràng nói 'có thể ngủ, cũng có thể hôn môi'."

"Cưỡng từ đoạt lý, ăn vạ chơi xấu, trước kia rõ ràng cậu không phải loại người này nha Vương Nhất Bác."

"Bởi vì trước kia em chưa quen biết anh."

"Được, lại đội nồi cho tôi."

"Là anh trêu chọc em trước." Vương Nhất Bác hung hăng nhìn chằm chằm hắn, cảm xúc nơi đáy mắt cực kỳ phức tạp, mãnh liệt đến mức tựa như núi lửa sắp phun trào: "Tối hôm đó trên đường có nhiều người như vậy, vì cái gì mà anh cố tình muốn bám lấy em? Vì sao anh không đi mà tìm người khác ấy, hửm?"

Tiêu Chiến khẽ cười, buông tay ra, nói: "Tôi cũng không biết, xin lỗi, đêm đó là tôi uống quá nhiều."

"Anh uống nhiều." Thanh niên tựa hồ cũng cười, nhưng nụ cười kia lại chỉ có thương tâm: "Anh thấy em mất khống chế nổi điên, cảm thấy rất thú vị, có đúng không? Anh thật sự xem em là một con chó, có thể tự mình quyết định nhốt em trong nhà hay thả ra ngoài, quyết định xem nên thả dây xích ngắn hay dài, quyết định cho em ăn cơm chó nhiều hay ít, sẽ đặc biệt có cảm giác thành tựu, đặc biệt sảng khoái, có đúng không?"

"Tôi đã cảnh cáo cậu, đừng để bản thân lẫn lộn. Hai lần."

"Đúng vậy," Vương Nhất Bác gật đầu cười cười: "Là em gieo gió gặt bão, vọng tưởng loại người như anh sẽ có tim."

"Loại người như tôi." Tiêu Chiến thong thả lặp lại bốn chữ này, chậm đến mức dường như cổ họng mọc ra một lưỡi dao, nhưng hắn cũng chỉ cười nói: "Cậu giờ đã biết tôi là loại người như vậy rồi, tóm lại không phải là loại người đáng để thích. Cậu có người mình thích không?"

Đôi mắt đen láy kia bình tĩnh nhìn hắn, phảng phất như muốn nuốt chửng hắn: "Có." Vương Nhất Bác nói: "Anh ấy là quỷ thích khóc, quỷ nước mũi, nhưng anh ấy là người đặc biệt tốt, tốt hơn vạn lần so với anh."

Tiêu Chiến nhớ đến cô gái lần trước khi gặp mặt khóc đến thương tâm kia, lại cười, nhưng khóe miệng cứng nhắc, không thể cong lên được. Hắn hỏi: "Vì cái gì lại muốn so sánh tôi với cô ấy?"

"Bởi vì anh vĩnh viễn không thể bằng anh ấy được." Thanh niên lạnh giọng nói.

"Cậu tức giận đấy à? Bởi vì vừa rồi tôi ấn làm cậu đau?" Hắn hỏi: "Vậy tôi nói cho cậu một bí mật, xem như bồi thường nhé."

Nói xong không đợi Vương Nhất Bác phản ứng, đã tóm lấy vạt áo tắm dài kéo người xuống, ghé đến bên tai đối phương nói một câu.

Vương Nhất Bác ánh mắt lập tức sắc bén, nhìn hắn hỏi: "Làm sao anh biết?"

"Tôi cũng vừa mới xác nhận xong."

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Luôn có vài người, không biết lấy đâu ra tự tin, cho rằng bản thân cường đại đến mức có thể khống chế hết thảy, âm mưu quỷ kế, đùa bỡn nhân tâm. Cậu có biết cách tốt nhất để đối phó loại người này là gì không?"

"Là khiến cho hắn tin rằng bản thân thật sự có thể khống chế hết thảy, tương kế tựu kế, dùng chính âm mưu của bọn chúng đánh bại chúng."

Tiêu Chiến cười rộ lên: "Tôi nói mà, cậu chính là một con cún nhỏ thông minh. Giờ đã nguôi giận rồi chứ?"

"Em không tức giận." Vương Nhất Bác xoay người xuống giường, nói: "Về sau em vẫn nên ngủ ở phòng cho khách thôi."

Tiêu Chiến ngẩn người, buột miệng nói: "Cậu có thể ngủ ở đây, chúng ta vẫn có thể giống như tối qua vậy..."

"Không cần." Thanh niên lạnh lùng trả lời: "Em có thói quen sạch sẽ, cũng không muốn về sau mất giá trong thị trường tình yêu và hôn nhân."



Hắn rất hiếm khi nào bị người ta nói đến mức không có cơ hội phản bác như thế này, từ lúc Vương Nhất Bác rời khỏi phòng cho đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng cách vách mở ra, lại đến khi tất cả những âm thanh ở phòng bên cạnh đều đã im lặng rồi, Tiêu Chiến mới khẽ cười một tiếng, cũng không biết đang cười cái gì, chỉ là cảm thấy buồn cười.

Sau đó hắn tắt đèn, chui vào nằm trong chăn, lần đầu tiên cảm thấy chiếc giường một mét tám này thật sự quá lớn, chăn ấm nệm êm, rõ ràng tất cả đều rất đắt tiền, lại dường như không còn ấm áp như lúc mới mua về nữa. Cuối cùng hắn cũng biết vì sao mình cười, bởi vì trước đêm hôm nay, những thứ cần quên chỉ là đêm hôm đó, chiếc ôm ấm áp ấy, bài hát kia, chỉ bao nhiêu đó thôi hắn vẫn chưa thể làm được, thế mà hiện giờ 'danh sách cần quên' lại nhiều thêm một mùi hương cơ thể, một lần nằm sát bên nhau, một nụ hôn ngắn ngủi.

Thu vĩnh viễn không đủ bù chi, vĩnh viễn sống trong nợ nần. Thích một người, thật là trải nghiệm tuyệt vời.

Tiêu Chiến cuộn tròn người lại, buộc mình không được nghĩ thêm nữa.



Vương Nhất Bác trở nên lạnh lùng, những lời có thể nói với hắn mỗi ngày đều không quá năm câu, chẳng qua đây mới chính là dáng vẻ của thanh niên trước mặt người không liên quan, Tiêu Chiến nghĩ, chó con lắm lời dính người trước kia, chỉ là vì sự hiểu lầm của bọn họ với đối phương mà sinh ra ảo giác.

Nhưng những chuyện nên làm Vương Nhất Bác cũng vẫn làm, tỷ như vẫn luôn đều đặn chuẩn bị bữa sáng, chỉ là không tự tay làm nữa; tỷ như quét dọn nhà cửa, chỉ là sẽ bỏ qua phòng ngủ chính; tỷ như bốn ngày sau mang kết quả xét nghiệm về cho hắn, một kết quả là quan hệ cha con ruột thịt, một kết quả là quan hệ họ hàng, đáp án đều khẳng định là có, chỉ là cũng không hỏi hắn rốt cuộc mẫu DNA thuộc về ai.

Vương Nhất Bác không hỏi, Tiêu Chiến đương nhiên cũng không cần nói. Cùng ngày nhận được báo cáo, hắn liền đến Hằng Hưng tìm Lộ Xương Hưng, sau khi nói chuyện một hồi thì nhắc đến chuyện muốn tiếp quản Ngân Tọa trong tay Thịnh Thiên Long.

Thành phố Tân Hải bị chia cắt thành hai bờ Bắc Nam bởi một con sông, Giang Hải Nhất Diệp của Diệp thị ở ngạn Bắc của con sông, mà Ngân Tọa nằm ở ngạn Nam, cũng từng nổi tiếng một thời, nhưng mấy năm gần đây đã bị Giang Hải Nhất Diệp hút mất rất nhiều ánh đèn sân khấu, mức độ nổi tiếng và lượng khách đến vui chơi đều giảm dần đều theo từng năm. Tiêu Chiến lấy báo cáo tài chính tình hình kinh doanh Tonight của chính mình ra làm cơ sở, chứng cứ có sức thuyết phục nếu giao Ngân Tọa cho mình quản lý, tuyệt đối có thể đuổi kịp trong vòng một năm, nội trong ba năm sẽ đánh bại Giang Hải Nhất Diệp, xưng bá trong lĩnh vực kinh doanh giải trí ở Tân Hải.

"Em đương nhiên biết năng lực và các mối quan hệ của Long tổng đều không phải thứ mà em có thể so sánh được, nhưng lĩnh vực kinh doanh giải trí này, đối tượng khách hàng mục tiêu vẫn là những người trẻ tuổi có tiền. Hiện giờ quy định tám điểm của Chính phủ vừa được ban hành, những quan chức dám lộ liễu chơi bời sẽ càng ít hơn, rất nhiều những ông chủ bàn chuyện làm ăn cũng không phải tự mình ra trận, đều sẽ giao cho thanh niên dưới quyền. Chúng ta kém Diệp thị chỗ nào chứ? Ngân Tọa so với Giang Hải Nhất Diệp lại kém ở đâu? Xét về vị trí, xét về thái độ phục vụ, xét về cơ sở vật chất, có chỗ nào kém hơn đâu? Nhưng vì sao buôn bán chính ngạch lại không thể so sánh được?" Tiêu Chiến tự hỏi tự đáp: "Em cho rằng, vấn đề nằm ở triết lý kinh doanh. Diệp thị đã thay hình đổi dạng hòa nhập cùng những người trẻ tuổi, mà Long tổng lại vẫn giữ mãi như mười năm trước, trông cậy vào những vị đại thúc trung niên sẽ tiêu tiền, mà không nghĩ tới tiền của đại thúc trung niên phần lớn đều nằm trong túi đại thẩm rồi, muốn tìm 'tiểu thư' (aka gái) chỉ cần đi đến cửa hàng mát xa cách ngã tư vài chục mét là đủ."

Lúc hắn nói những lời này, Lộ Xương Hưng cũng không hề làm gì khác, chỉ nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng nói: "Những điều cậu nói tôi cũng có phát hiện, kinh doanh bất kỳ ngành nghề nào cũng cần phải bắt kịp thời đại. Nếu cậu có sức lực, tôi cũng có thể nói một tiếng với Thiên Long, để cậu đến Ngân Tọa hỗ trợ."

Tiêu Chiến cười cười, khéo léo nói: "Xương ca, tính tình Long tổng thế nào anh biết rõ nhất, chỉ sợ cho dù em có nguyện ý đi chăng nữa, thì anh ấy cũng không muốn dùng em đâu."

"Các cậu không phải đã xua tan hiềm khích rồi sao?" Lộ Xương Hưng buồn cười hỏi.

"Đó là ở phía em, còn ở phía Long tổng thế nào, em cũng không rõ lắm."

"Vậy cậu không sợ tôi giao Ngân Tọa cho cậu, sẽ khiến những 'oán hận' trong quá khứ của cậu ta càng trở nên trầm trọng hơn sao?"

"Lúc đầu có lẽ sẽ không thoải mái, nhưng Long tổng không phải người không biết nhìn xa trông rộng." Tiêu Chiến nghiêm trang nói: "Tiền mà Ngân Tọa kiếm được cũng đều là của công ty, công ty kiếm được càng nhiều, hầu bao của đám nhân viên như bọn em mới càng phồng to, đạo lý đơn giản như vậy, em không tin Long tổng không hiểu."

"Tiểu tử cậu," Lộ Xương Hưng chỉ chỉ hắn: "Nên đi mua bảo hiểm cho cái miệng của mình đi. Có thời gian rảnh tôi sẽ tìm cậu ta nói chuyện, Ngân Tọa không thể so với Tonight, chuyện này cũng không thể quá cứng rắn được, cũng cần phải quan tâm đến cảm xúc của nhân viên lâu năm nữa, cậu hiểu chứ?"

"Vâng vâng, vẫn là Xương ca suy nghĩ chu đáo." Tiêu Chiến vội tỏ thái độ, nói: "Anh nhất định phải nói với Long tổng, em không hề có nửa phần tư tâm, chỉ muốn vì Hằng Hưng mà cống hiến chút sức lực. Mai sau Ngân Tọa kiếm được tiền rồi, ngoại trừ tiền lương của bản thân em ra, một đồng em cũng sẽ không lấy thêm."

"Xem cậu có thể làm được không." Lộ Xương Hưng cười mắng hắn: "Ở trước mặt tôi cũng đừng có giả vờ."

"Được ạ!" Tiêu Chiến cũng không đỏ mặt, đứng lên cười nói: "Vậy em đi trước ạ, Xương ca anh bận việc tiếp đi!"

"Ai đưa cậu tới?" Lộ Xương Hưng thuận miệng hỏi một câu: "Xe mới lái tốt chứ?"

"Phải là quá tốt luôn, mắt nhìn của Xương ca là tốt nhất!" Tiêu Chiến tóm được cơ hội liền vuốt mông ngựa, nói: "Đầu gỗ đưa em đến."

"Sao nào, Nhất Bác không đưa cậu đi à?"

"Không để cậu ta đưa!" Nụ cười biến mất, Tiêu Chiến nói: "Thấy cậu ta liền phiền."

Lộ Xương Hưng dở khóc dở cười: "Hai người lại làm sao thế?"

"Em hoài nghi cậu ta không phải thật lòng đối với em." Tiêu Chiến nói.

"Vì sao?"

"Em bảo cậu ta ở phòng ngủ chính bồi em ngủ, cậu ta vậy mà không chịu, một mình sang ngủ phòng cho khách." Tiêu Chiến nhắc đến chuyện này vẫn rất tức giận: "Là em không đủ hấp dẫn hay gì? Thật không có mắt nhìn!"

Lộ Xương Hưng cảm thấy kỳ quái, nói: "Nhưng cậu ta không phải vì thích cậu mới đến cùng cậu sao? Vì cái gì còn không chịu?"

"Cậu ta là muốn ngủ động, còn muốn mỗi ngày. Mà em chỉ muốn một tuần một lần, nhiều nhất hai lần, thời gian còn lại chỉ muốn yên yên tĩnh tĩnh ngủ, cậu ta không chịu, liền cãi nhau một trận."

Lộ Xương Hưng bày ra vẻ mặt ông già ngồi trên tàu điện ngầm xem điện thoại: "Là cậu ta.... Không được lắm... sao?"

"Là thiên phú dị bẩm, quá quá được, thời gian rất lâu, lại rất..."

"Được rồi được rồi," Lộ Xương Hưng vội vàng ngắt lời hắn: "Những thứ còn lại không cần nói với tôi, cậu có thể rút trước được rồi."

"Ồ, được." Tiêu Chiến cười tủm tỉm vẫy vẫy tay: "Cảm ơn Xương ca bớt thời gian cho em, chúc anh thân thể khỏe mạnh, cúi chào."



Hắn ở trước mặt Lộ Xương Hưng nịnh nọt, giả ngu giả ngơ đã sớm xe nhẹ đường quen, trong đó cũng có một phần tính cách của hắn, nhưng phần lớn là bởi vì năm rộng tháng dài mà luyện ra. Hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến độ cho rằng Lộ Xương Hưng tin tưởng đây là con người thật của mình, nhưng hắn biết Lộ Xương Hưng thích xem người khác làm trò khỉ, vậy hắn liền diễn một con khỉ, dù sao chỉ cần Lộ Xương Hưng chơi vui vẻ, sau đó nguyện ý cho hắn cơ hội bò lên cao là được.

Trước giờ những chuyện hài thô tục hắn đều mở miệng liền nói, đồng thời tâm lặng như nước, nhưng hôm nay nói xong lại xuất hiện phản ứng kỳ lạ, tỷ như hai tai nóng lên, tim đập nhanh hơn, thật giống như hắn đã thật sự làm những chuyện này vậy. Tiêu Chiến biết là bởi vì nụ hôn không lâu trước đó giống như một câu thần chú mê hoặc, khiến hắn cầm lòng không đậu mà tưởng tượng, tưởng tượng nếu hai người họ thật sự là một đôi tình nhân, tiếp theo đó sẽ phát sinh chuyện gì.

Tiêu Chiến vào thang máy, hai tay đút túi áo khoác, âm thầm bình phục tâm tình, ngưng hẳn ảo tưởng, rốt cuộc dần cảm thấy khổ sở.

Hắn chạm vào sợi dây tơ hồng vẫn để trong túi, kể từ sau khi bị hắn gỡ xuống thì không đeo lại nữa, vốn định ném đi rồi, nhưng không biết làm sao lại nhặt về, giấu trong túi áo. Tiêu Chiến chỉ nắm nó trong lòng bàn tay, cũng không lấy ra, hắn biết bản thân vĩnh viễn sẽ không thể lấy ra, tựa như những ảo tưởng đó vĩnh viễn sẽ không thật sự phát sinh.

Lúc ngồi vào xe đầu gỗ đang gọi điện thoại, đúng lúc nói xong câu cuối cùng: "Được", chờ hắn ngồi ổn định rồi thì cúp máy, đầu gỗ hỏi: "Bây giờ đi đâu tiếp theo vậy, anh?"

"Đến phòng tập quyền anh đi." Tiêu Chiến nói: "Tôi còn có thể đi đâu được nữa."

"Được. Muốn em bồi anh tập không?"

"Không cần, tôi muốn tìm một người to con bồi luyện." Tiêu Chiến nói: "Cậu đưa tôi đến nơi xong thì quay về nghỉ ngơi đi, đêm nay tầng hầm mở cửa buôn bán, chúng ta phải đến sớm chút."

Đầu gỗ nói được.



Tiêu Chiến xuống xe trước cửa phòng tập quyền anh, đầu gỗ sau đó lái xe về dưới chung cư của Tiêu Chiến, lúc ra ngoài thì lái một chiếc xe thuê về nhà, thay một chiếc SIM khác cho điện thoại, dựa vào chỉ thị vừa rồi mới nhận được qua điện thoại, gọi cho Lộ Xương Hưng.

"Xương ca," Hắn nói: "Anh tìm em ạ?"

Lộ Xương Hưng trầm giọng, hàm hồ hỏi: "Gần đây thế nào?"

"Tiêu Chiến vẫn như cũ, nhưng Vương Nhất Bác..."

"Vương Nhất Bác làm sao?"

"Em vốn muốn tìm được chứng cứ xác thực rồi mới báo cáo với anh, nhưng nếu anh đã hỏi..." Đầu gỗ dừng lại một chút, nói: "Em cảm thấy Vương Nhất Bác có nguy hiểm rất lớn."

"Nói chút nghe."

"Em nghi ngờ hắn là cảnh sát nằm vùng."


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro