Chương 14 - Song Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Về đến dưới lầu ký túc xá, Vương Nhất Bác mới nhớ ra mình còn chưa ăn tối, mà hộp mì gói cuối cùng trong phòng hôm qua đã bị cậu đưa cho Tiểu Lý rồi, nhưng cậu một chút cảm giác muốn ăn cũng chẳng có, lại lười phải ra ngoài mua.

Mơ màng mông lung đi lên đến lầu ba, đang đứng ở cửa tìm chìa khóa thì đột nhiên cảm giác được phía sau có tiếng hít thở, cậu theo bản năng quay đầu nhìn lại, bắt gặp một đôi mắt gần trong gang tấc.

"Tốc độ phản ứng có hơi chậm nha," Lương Đông Thanh mỉm cười lên tiếng, nhấn tắt đồng hồ tính giờ, nhìn màn hình đồng hồ nói: "Tôi đứng ở đây đã năm giây rồi, cậu mới phát hiện ra."

"Đội trưởng Lương." Vương Nhất Bác không có hứng thú nói chuyện phiếm: "Tôi là cảnh sát, không phải đặc công."

"Nhưng ở trường cảnh sát, thành tích trong khóa huấn luyện tốc độ phản ứng của cậu luôn đứng đầu."

"Đội trưởng Lương tìm tôi có việc gì sao?"

Lương Đông Thanh hất đầu về phía trước cửa: "Có thể vào trong nói không? Không muốn để người khác nghe thấy, cậu hiểu mà."

Vương Nhất Bác không còn cách nào, đành phải để vị khách không mời mà đến này vào phòng ký túc xá.

"Tùy tiện ngồi đi." Cậu cầm một chai nước khoáng đưa cho đối phương: "Tôi chỉ có cái này, nếu anh muốn uống nước ấm thì tôi đi đun."

"Cái này là được rồi." Lương Đông Thanh cười nhận chai nước, vừa ngồi xuống sofa vừa quan sát khắp phòng, tiện đà bình luận: "Đây là phòng ký túc xá độc thân sạch sẽ nhất mà tôi từng thấy."

"Bởi vì tôi không có đồ gì nhiều, căn bản không cần thu dọn." Vương Nhất Bác kéo chiếc ghế dựa đặt bên cạnh sofa tới ngồi xuống: "Đội trưởng Lương lại có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao? Tôi còn tưởng đội chúng tôi đều đã rửa sạch hiềm nghi rồi kia."

"Vụ án của Triệu Đại Hải, chúng tôi vẫn chưa thể phát hiện kẻ tình nghi thật sự. Cảnh sát trực ban phòng tạm giam, còn có tất cả những người trong đội trọng án một các cậu nữa, chúng tôi đều đã điều tra qua một lượt, ai nấy đều trong sạch. Cũng chẳng có manh mối gì khác để chúng tôi có thể tiếp tục, cho nên..." Lương Đông Thanh nhìn cậu, cười cười: "Vụ án này sẽ được kết luận là nghi phạm sợ tội tự sát, khép lại hồ sơ."

"Nhưng đội trưởng Lương không tin?"

"Tôi có nói thế à?"

"Đôi mắt anh nói vậy."

Lương Đông Thanh cười nói: "Cậu tin không?"

Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ hỏi: "Vợ cũ và con gái gã ở bên kia, các anh đã tra chưa?"

"Đã tra rồi, đích thân tôi đi Khôn Châu một chuyến. Hai mẹ con họ sống rất bình dị, sinh hoạt có quy củ, hoàn toàn không có dấu hiệu bị người khác uy hiếp, công việc làm ăn của vợ cũ gã không tồi, con gái gã đi học cũng rất hòa đồng với bạn bè ở trường."

"Bởi vậy cho dù có không tin thì cũng có thể làm được gì?" Vương Nhất Bác nói: "Giống như anh nói, không có manh mối nào để lần theo."

"Đúng thế, cho nên cứ như vậy thôi."

"Tối rồi đội trưởng Lương còn đặc biệt chạy đến ký túc xá của tôi, không phải là muốn đến thông báo kết quả công việc với tôi đâu nhỉ?"

Lương Đông Thanh cười chỉ chỉ cậu: "Tiểu tử cậu, thật đúng là rất giống một người."

"Giống ai?"

"Anh trai cậu, Trịnh Nhất Hạo."

Vương Nhất Bác chậm rãi ngồi thẳng người lại. Cậu nhỏ hơn anh trai tám tuổi, hai người ngoại hình không giống nhau, tính cách một động một tĩnh, khác biệt rất lớn, một người mang họ cha, một người theo họ mẹ, vì thế từ nhỏ đến lớn người ngoài đều không nhận ra bọn họ là anh em ruột. Lúc cậu tốt nghiệp trường cảnh sát, anh trai đã bị cảnh đội xóa tên, bởi vậy cho dù ở Khôn Châu hay ở Tân Hải, rất ít người biết cậu còn có một anh trai trưởng từng làm cảnh sát.

"Anh quen biết anh trai tôi?"

Đã từng có một khoảng thời gian, cùng hợp tác với nhau." Lương Đông Thanh nói: "Anh trai cậu là một cảnh sát tốt, cũng là một người rất tốt."

"Anh còn biết gì nữa? Về chuyện của anh trai tôi ấy." Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi: "Có thể nói cho tôi biết được không?"

Lương Đông Thanh lấy một xấp giấy tờ từ trong túi đựng hồ sơ ra, đặt lên bàn trà, nói: "Đây mới là mục đích chính tôi tới hôm nay."

"Đây là cái gì vậy?"

"Là tất cả những thông tin thu thập được về anh trai cậu trong lúc nằm vùng."

"Bao gồm tên tuổi của hung thủ đã giết hại anh ấy sao?"

Lương Đông Thanh chậm rãi lắc đầu: "Xin lỗi, chuyện này tôi vẫn còn đang điều tra, không tiện tiết lộ."

"Anh?" Vương Nhất Bác chuẩn xác bắt được trọng điểm: "Anh đang điều tra?"

"Vụ án của Triệu Đại Hải sẽ khép lại trong vài ngày tới, khi đó những người khác của đội điều tra đều sẽ rời đi, nhưng tôi sẽ ở lại." Lương Đông Thanh nói: "Nhiệm vụ của tôi, ngoại trừ lãnh đạo mà tôi trực tiếp báo cáo, cũng chỉ có mình cậu biết, nói như thế cậu hiểu rõ rồi chứ? Không được phép để người thứ tư biết chuyện này."

"Nhưng tôi không biết anh..."

"Giờ tôi nói cho cậu." Nụ cười trên mặt Lương Đông Thanh biến mất, chỉ còn đôi mắt thần sắc nghiêm túc, ánh mắt kiên nghị, nhìn không chớp vào cậu, nói: "Ba năm trước, anh trai cậu - Trịnh Nhất Hạo - lấy thân phận nằm vùng đã thâm nhập vào mạng lưới ngầm của xã hội đen thành phố Tân Hải, mục đích là để tìm ra server của mạng lưới này. Đã từ lâu nay, thành phố Tân Hải luôn có một đám cặn bã ẩn nấp, bọn chúng tụ tập đánh bạc, phân phối ma túy, buôn bán nội tạng người, tạo thành một cái tổ ong cực kỳ lớn. Cảnh sát vẫn luôn nỗ lực làm việc, hiệu quả phá án thoạt nhìn có vẻ rất cao, nhưng sự thật là mỗi lần đều chỉ tóm được mấy con ong thợ, ong chúa thật sự trước nay chưa từng bắt được, thậm chí cũng không ai biết KẺ ĐÓ là ai, nhiệm vụ của anh trai cậu chính là tìm ra con ong chúa này. Chiến dịch này được đặt tên là 'Song Tử', liên lạc viên nằm vùng là một trong những phó cục trưởng tiền nhiệm của Cục Công an thành phố Tân Hải – Liêu Phương Đông, nghe nói ông ta trực tiếp báo cáo tiến độ hoạt động cho một lãnh đạo nào đó của Bộ Công An."

"Nghe nói?"

"Đặc vụ chìm và liên lạc viên đồng thời hy sinh, chiến dịch 'Song Tử' thất bại, vì để bảo vệ an toàn cho những người còn lại trong cuộc, thông tin của người trực tiếp phụ trách chiến dịch trở thành mức độ bảo mật cao nhất, ngay cả tôi cũng không thể biết là ai."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy nhiệm vụ của đội trưởng Lương lần này là...?"

"Chúng tôi đã đào ba thước đất trong nhà Phó cục trưởng Liêu và nơi anh trai cậu ở tạm thời lúc trước, nhưng có lẽ trước khi hy sinh bọn họ đã phát hiện ra nguy hiểm, vì thế cả điện thoại và máy tính đều đã được dọn dẹp sạch sẽ không còn chút gì, đây chính là lý do vì sao chúng tôi thậm chí còn không biết bọn họ rốt cuộc đã thu thập được bao nhiêu bằng chứng trong suốt mấy năm qua. Mà thượng cấp của tôi, dựa trên những tình báo thu thập được, suy đoán chiến dịch 'Song Tử' có hai vị nằm vùng." Giọng Lương Đông Thanh trầm thấp, rất có từ tính, nghe tựa như một khúc Cello chầm chậm: "Trước khi hy sinh có lẽ anh trai cậu đã chuyển giao hết tất cả các bằng chứng cho vị chiến hữu này. Nếu đây là sự thật, vậy vị cảnh sát nằm vùng kia trước mắt đang ở trạng thái mất liên lạc với tổ chức, anh ta sống hay chết, là còn đang chịu khổ kiên trì chờ đợi hay đã phản bội, chúng tôi đều không cách nào biết được. Cho nên nhiệm vụ lần này của tôi là tìm ra anh ta, khởi động lại kế hoạch 'Song Tử', tiếp tục công việc còn dang dở của những người tiền nhiệm."

"Không có bất kỳ manh mối rõ ràng nào, làm sao tìm?"

Lương Đông Thanh gõ gõ ngón tay lên miệng túi hồ sơ, nói: "Trong máy tính của anh trai cậu còn sót lại một vài mảnh tài liệu nhỏ, chúng tôi đã thử phục hồi nhưng không thể tìm ra thứ gì đặc biệt, cậu là em trai của cậu ấy, có lẽ có thể tìm được một số manh mối mà chúng tôi không thể phát hiện được. Tôi cũng chỉ có thể đánh cược một phen," Người đàn ông cười khổ, nói: "Tôi không muốn để những người anh hùng phải hy sinh một cách vô ích, chỉ có thể cố gắng hết sức."

Vương Nhất Bác mở túi hồ sơ ra, nhìn thấy rất nhiều những bức ảnh cùng một danh sách.

"Những bức ảnh đều là chụp một số thứ tại nơi ở tạm thời của anh trai cậu, danh sách kia là hồ sơ lấy được từ ổ cứng máy tính của cậu ấy sau khi phục hồi." Lương Đông Thanh nói: "Nhờ cậu hỗ trợ xem xem chút, có thể nghĩ ra điều gì không?"

Trong ảnh là đồ dùng cá nhân của anh trai, bàn chải đánh răng, dao cạo râu, vài chiếc điện thoại di động Nokia kiểu cũ, mấy quyển sách mà tác giả đều là người nước ngoài, nhìn tên cùng thiết kế bìa sách, phần lớn đều là tiểu thuyết điều tra trinh thám – là loại mà anh trai thường thích đọc.

Vương Nhất Bác lại xem danh sách kia, tên của mỗi file được phân loại theo tính chất file, chẳng hạn như 'Phần mềm văn phòng', 'Phần mềm Video', 'Sách điện tử', 'Phần mềm trò chơi'...

Từ từ, phần mềm trò chơi? Anh trai chưa từng chơi game bao giờ, trước kia còn dạy cậu không được chơi game, bởi vì sẽ nghiện. Là vì muốn trông giống những tên côn đồ hắc bang kia hơn nên mới chơi game sao?

Tên tệp trò chơi là tiếng Anh, 'The line of...'. Vương Nhất Bác xem xét những hạng mục khác, phát hiện có rất nhiều tên tệp không đầy đủ.

"Dấu ba chấm có nghĩa là gì vậy?" Cậu hỏi.

"Đây là phần không cách nào phục hồi được." Lương Đông Thanh nói: "Cậu có phát hiện gì không?"

Vương Nhất Bác đóng danh sách lại.

"Tạm thời còn chưa có. Những thứ này có thể để lại cho tôi được không? Tôi muốn xem kỹ lại một chút."

"Đương nhiên. Cảm ơn cậu hỗ trợ."

"So với bất kỳ ai, tôi muốn lấy lại công đạo cho anh trai nhất, vì thế không cần cảm ơn. Nhưng đội trưởng Lương," Vương Nhất Bác dừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định hỏi ra: "Anh có từng nghĩ tới, nhiều năm như vậy nhưng cảnh sát lại chỉ bắt được những tên ong thợ, liệu có phải là bởi vì ong chúa mang ong thợ hiến cho họ để báo cáo kết quả công tác, mà bọn họ cũng vui vẻ tiếp nhận giống như một loại giao dịch không?"

"Đây là lý do vì sao tôi chỉ một mình đến đây nói cho cậu biết nhiệm vụ này." Lương Đông Thanh nói: "Địch hay bạn khó phân biệt, không thể dễ dàng rút dây động rừng."

"Vậy tôi làm sao có thể xác nhận, anh là địch hay là bạn?"

Lương Đông Thanh sửng sốt một chút, sau đó chợt mỉm cười, như thể có chút bất đắc dĩ: "Tôi... Để tôi nghĩ xem làm sao tự chứng minh nhỉ." Người đàn ông nhíu mày suy nghĩ chốc lát, liền nói: "Nói thế này đi, cậu biết những kẻ buôn ma túy sẽ đối xử thế nào với người nhà của người nằm vùng mà, đúng không? Nếu tôi là hắc cảnh, vậy chị dâu cậu, cháu trai cậu, cha mẹ cậu, bao gồm cả bản thân cậu, hiện giờ chỉ sợ đều đã..." Lương Đông Thanh không nói hết câu, để lại cho cậu ánh mắt 'Cậu hiểu ý tôi mà', hỏi tiếp: "Đã đủ thuyết phục chưa?"

"Cũng được." Vương Nhất Bác nói: "Vậy tôi có thể gia nhập được không?"

"Gia nhập cái gì?"

"Chiến dịch 'Song Tử', giai đoạn hai."

Lương Đông Thanh cúi đầu cười cười, ngữ khí uyển chuyển: "Cậu nên nghĩ đến cha mẹ mình, họ đã mất một đứa con trai rồi."

"Nếu anh là tôi, anh sẽ làm thế nào?"

Lương Đông Thanh không đáp lời, chỉ đứng lên vỗ vỗ cánh tay cậu: "Không quấy rầy nữa. Nếu nghĩ ra thứ gì đó, hãy liên lạc với tôi."



Ngô Bát Nam đeo nẹp mũi nằm viện hai ngày, uống ba chai thuốc xổ, cuối cùng mới có thể lấy được móc khóa ra ngoài, chẳng qua so với mấy tên thủ hạ gã vẫn xem như tương đối ổn, mặt không bị vỏ chai đâm thành đầu heo, cũng không bị tiết canh vịt đốt thành đầu heo, lại chẳng bị nửa chai bia cắm vào xương cốt, để lại một đám những vết sẹo hình tròn trên mặt, mắt trái nằm ở tâm vòng tròn, thoạt trông chẳng khác nào biến chứng E.T...

Đương nhiên thảm nhất không phải là bị thương, mà là bị thương rồi còn bị ông chủ chửi là phế vật. Nhận được tin tức, sáng sớm hôm sau Thịnh Thiên Long đã vội vàng chạy đến bệnh viện, vừa gặp liền cho gã ba cái tát, đánh đến miếng đệm mũi của gã lệch sang một bên.

"Ai cho phép mày động đến Tiêu Chiến? Hả?! Lộ Xương Hưng còn đang lo lắng không bắt được nhược điểm của tao, mày thì hay rồi, muốn vội vàng dâng cổ lên cho người ta chặt đúng không?"

Con mẹ nó trước kia sao không ai nói cho gã biết gãy sống mũi sẽ đau đến vậy chứ? Ngô Bát Nam đau phát khóc: "Long ca, em nhìn không vừa mắt nó chó cậy chủ như vậy! Thổ Nãi* là địa bàn của chúng ta, nó dựa vào cái gì nói chiếm liền chiếm chứ!"

"Thổ cái gì Nãi, Thổ Nãi? Tonight!!! Không biết đọc tiếng Anh thì đừng có đọc! Khóc cái gì mà khóc, im miệng lại cho tao! Mày đánh thì đánh, đánh thắng cũng xem như trút giận, kết quả thế nào? Con mẹ nó năm thằng không thể đánh lại được một thằng? Một lũ hèn nhát vô dụng!"

(*) 吐奶 – tùnǎi - (phiên âm sang TV là thu nải) - Thổ Nãi – aka ọc sữa, gần giống phát âm của Tonight.

"Long ca, là nó ra tay quá nhanh..."

"Ngậm cái miệng chó của mày lại!" Thịnh Thiên Long tức muốn hộc máu: "Lộ Xương Hưng vừa mới nói với tao trong điện thoại, video giám sát rõ ràng là tụi bây gây sự trước, người ta mẹ nó là phòng vệ chính đáng. Mặt mũi tao bị chúng mày ném hết cả rồi!"

Ngô Bát Nam lau khô nước mắt quyết định lên tinh thần: "Long ca anh yên tâm, nỗi hận này bọn em nuốt không trôi, đợi em chăm sóc cái mũi ổn lại rồi nhất định sẽ tìm thêm vài người chơi chết nó! Kéo đến khu rừng bên ngoài nhà xưởng đi, có trực tiếp chôn sống cũng không ai biết."

"Mày ngoài adrenalin ra có thể dùng não chút được không? Hiện giờ chỉ cần nó xảy ra bất cứ chuyện gì, đến cả thằng ngốc cũng có thể đoán được là tao làm."

"Đoán được thì thế nào? Dù sao bên phía cảnh sát chúng ta cũng có..."

"Câm! Miệng!"

Ngô Bát Nam không dám nói tiếp nữa, nhưng vẫn không phục: "Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như thế sao?"

"Không thể 'bỏ qua' như thế được, Thịnh Thiên Long tao làm người, không cho nó chút giáo huấn nó sẽ cho rằng lão tử mẹ nó chỉ biết ăn chay! Nhưng chúng ta không thể tự ra tay, nếu không sẽ để lại nhược điểm cho Lộ Xương Hưng thấy."

"Anh," Ngô Bát Nam thử thăm dò, hỏi: "Anh định tìm ai làm vậy ạ?"



"Ý của ông chủ Tiêu là, Thịnh tổng Thịnh Thiên Long địa vị ở Hằng Hưng chỉ sau Lộ tổng, vì muốn trả thù cậu, sẽ đến mượn đao của tôi ư?" Diệp Trường Giang ngồi trong văn phòng một trăm mét vuông của mình, nhìn Tiêu Chiến ở đối diện cười cười: "Tôi không rõ, hắn có gan lớn đến vậy sao? Hắn dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ cho hắn mượn đao chứ?"

"Thịnh tổng ở Hằng Hưng mấy năm nay, quả thật đã vì Xương ca làm rất nhiều chuyện, Hằng Hưng có được ngày hôm nay không thể không nhắc đến công sức của hắn." Tiêu Chiến không nhanh không chậm nói: "Nhưng người này thích việc lớn công to, dã tâm bừng bừng, cực kỳ sĩ diện, không cam lòng đứng sau lưng người khác, lúc Xương ca đề bạt tôi hắn đã nói rất nhiều câu oán hận, hiện giờ người của hắn sỉ nhục tôi không thành ngược lại còn bị nhục nhã, hắn sao có thể nuốt trôi cơn giận này? Chắc chắn là muốn dạy cho tôi một bài học nhưng lại không thể tự mình động thủ, nếu để Xương ca biết, hắn không dễ giải thích. Tìm ông chủ Diệp hỗ trợ sẽ tiện hơn rất nhiều, bởi vì Xương ca không tiện trực tiếp đối đầu với người của Diệp gia. Để hồi báo, tôi đoán hắn sẽ nói với ngài sau khi diệt trừ tôi xong, lại động đến Xương ca cũng không phải chuyện gì khó, bởi vì thủ hạ của hắn và người của Xương ca hiện giờ lực lượng ngang nhau, chỉ cần ngài giúp hắn ngồi lên ghế long đầu của Hằng Hưng, tương lai Hằng Hưng chính là một chi nhánh của tập đoàn Diệp thị, hắn nhất định sẽ vì ngài mà làm Thiên Lôi, chỉ đâu đánh đó."

"Nếu hắn có thể nói được làm được," Diệp Trường Giang đã ngoài bốn mươi nhưng tướng mạo lại chỉ như mới ngoài ba mươi, lúc cười rộ lên trông thập phần thân thiện: "Tôi vì cái gì không thể suy xét điều kiện chứ?"

Tiêu Chiến chỉ chỉ kệ sách gỗ sưa sau lưng người đàn ông: "Nhìn bộ sưu tập của Diệp tổng có không dưới năm phiên bản 'Tam quốc diễn nghĩa', thời điểm Ngụy Diên từ bỏ Lưu Bưu hàng Lưu Bị, Gia Cát Lượng đã nói 'Ngụy Diên tất phản'. Hắn cũng coi như kiêu dũng thiện chiến, kiệt ngạo khó thuần, rất giống với Quan Vũ, lại thiếu lòng trung nghĩa của Vân Trường, nay Tần mai Sở, khó trách không được Khổng Minh xem trọng. Diệp tổng cảm thấy thế nào?"

Diệp Trường Giang cười ha hả, âm sắc lanh lảnh: "Cho dù tôi không chịu giúp Thịnh tổng, cũng không có lý do gì để giúp Tiêu tổng a."

"Tôi không cần Diệp tổng phải giúp mình, chỉ xin ngài giữ thái độ trung lập là được rồi."

Diệp Trường Giang đan mười ngón tay vào nhau, thần sắc tự nhiên nói: "Chuyện của Hằng Hưng, Diệp gia vốn không có hứng thú. Diệp mỗ tuy không có bản lĩnh gì, nhưng cũng biết mọi chuyện không thể dễ dàng có thứ tự, nếu không rất dễ dẫn lửa thiêu thân."

"Tôi đã sớm biết, Diệp tổng là người đại trí tuệ," Tiêu Chiến đứng dậy khẽ gật đầu, ngữ khí cung kính: "Đa tạ ngài đã bằng lòng gặp tôi, không quấy rầy ngài nữa, cáo từ."



Diệp Tử Thư tiễn hắn xuống lầu. Được hắn giúp đỡ tẩy trắng thoát khỏi hiềm nghi mưu sát, Diệp tam công tử đối với hắn cực kỳ nhiệt tình, trên thực tế hôm nay nếu không phải Diệp Tử Thư hỗ trợ, hắn căn bản không thể gặp được Diệp Trường Giang.

"Tôi rất xem trọng anh nha Tiêu Chiến." Diệp Tử Thư không phải người có tâm nhãn, có lẽ là kẻ ngốc bạch ngọt nhất Diệp gia: "Anh quá thông minh, sớm muộn gì cũng sẽ thay thế Thịnh Thiên Long, trở thành phó lãnh đạo của Hằng Hưng."

Tiêu Chiến cười cười bày tỏ cảm tạ, lại thuận miệng hỏi: "Xin hỏi Diệp thiếu, bài trí của quý công ty là phong cách gì vậy? Hình như ngoại trừ trắng đen xám ra, không hề có màu sắc nào khác?"

"Ò, bởi vì lão gia nhà tôi có bệnh về mắt." Diệp Tử Thư nói: "Mấy màu xanh xanh đỏ đỏ ông ấy không nhìn thấy được, vì thế cũng không thích người khác có thể thấy rõ những màu sắc mà mình không thể thấy, cho nên mới... hahaha!"

"Chẳng trách."

Thang máy đến lầu một, Tiêu Chiến vừa bước ra khỏi thì đứng lại, Diệp Tử Thư nhìn theo tầm mắt hắn, nhiệt tình giới thiệu: "Dưới đại sảnh có mấy cửa hàng, đối diện là cửa hàng bán phần mềm trò chơi. Ông chủ Tiêu có thích chơi game không? Hay là vào trong xem một chút?"

"Không cần đâu." Tiêu Chiến xoay người bắt tay Diệp Tử Thư: "Diệp thiếu không cần tiễn nữa, hôm khác đến quán tôi chơi nhé, mời cậu uống rượu."

Diệp Tử Thư vô cùng vui vẻ đồng ý.



Tiêu Chiến ra khỏi cao ốc văn phòng nhưng đã không trông thấy bóng dáng Vương Nhất Bác đâu nữa.

Tim đập cực nhanh, khẩn trương, sợ hãi, bất an hay là mong chờ, chính bản thân hắn cũng không thể phân biệt rõ ràng được, hoặc có lẽ loại nào cũng có.

Lúc Vương Nhất Bác từ cửa hàng đối diện đi ra cũng không trông thấy hắn, bước chân thanh niên rất vội, trong tay cầm một bộ trò chơi, như là đang sốt ruột muốn xác nhận gì đó.

Bao bì của phần mềm đó Tiêu Chiến rất quen thuộc, mặc dù không thấy rõ chữ trên vỏ hộp, hắn cũng có thể biết đó là trò chơi gì.

The Line of Fire.

《Hoả tuyến thư kích.

-----

Tuyến cốt truyện này không thể không đi, bởi vì quan trọng (kỳ thật cũng khá hay đúng không, bởi vì đã tiết lộ rất nhiều tin tức). Chương sau hai người sẽ gặp lại nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro