Chuong 27 - Tính cách nhất quán của thiết lập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vừa qua rạng sáng, Vương Nhất Bác lấy cớ đi ăn khuya rời khỏi quán bar đến một công trường gần đó, gặp mặt Lương Đông Thanh ở một trong những containers tại đó.

Lương Đông Thanh sẽ không trực tiếp gửi tin nhắn cho cậu, hẹn cậu gặp mặt sẽ gửi một liên kết quảng cáo qua điện thoại, Vương Nhất Bác click mở liên kết, sau đó nhập mật mã mà bọn họ đã thống nhất từ trước, là có thể tìm được thời gian và địa điểm hẹn gặp.

Đây là lần đầu tiên cậu ra gặp liên lạc viên kể từ khi gia nhập chiến dịch Song Tử cho tới giờ. Container chứa một số đồ gia dụng bỏ đi, bụi bặm bám dày đến mức không thể nhìn ra màu sắc ban đầu. Một ô cửa sổ nhỏ được mở ra ở cạnh bên, bọn họ đứng bên cửa sổ, dưới ánh trăng chiếu rọi cùng nói chuyện.

"Lúc này ra ngoài không vấn đề gì chứ?" Lương Đông Thanh hỏi: "Tiêu Chiến có nghi ngờ gì cậu không?"

"Hẳn là không có, mỗi đêm vào giờ này tôi vẫn thường ra ngoài ăn khuya."

"Vậy thì tốt rồi. Container này là tôi thuê, về sau có tin tình báo quan trọng nào không tiện gọi điện thoại, đều có thể mang đến đây, đặt trong ngăn kéo tủ bên dưới kia là được. Tôi sẽ định kỳ đến kiểm tra."

Vương Nhất Bác nói được.

"Có phát hiện được điều gì không?" Lương Đông Thanh lại hỏi.

"Tiêu Chiến có lẽ mở sòng bạc dưới tầng hầm của Tonight, ngoài mặt nói không có dùng tiền mà chỉ có tiền trong game và phiếu mua sắm ở siêu thị, nhưng những phiếu mua sắm đó đều có thể đổi sang số tiền mặt lớn." Vương Nhất Bác nói: "Mỗi tuần sòng bạc chỉ mở cửa ba ngày, ngày cụ thể sẽ được thông báo trên tấm bảng đen nhỏ treo ở cửa."

"Xem ra hiệu suất làm việc của cậu rất cao." Lương Đông Thanh khen cậu: "Doanh thu sòng bạc mỗi tuần là bao nhiêu?"

"Chuyện này tôi không rõ lắm, sổ sách đều do một mình Tiêu Chiến quản lý, tôi còn chưa có cơ hội tìm ra mật khẩu máy tính của anh ấy. Tôi chỉ biết có một số đồng nghiệp trong hệ thống công an chính pháp là khách hàng thường xuyên ở đó."

"Không vấn đề gì, chớ nóng vội, chờ hắn hoàn toàn tin tưởng cậu rồi, tự nhiên sẽ nói cho cậu biết." Lương Đông Thanh nói: "Cậu có thể bí mật thu thập danh sách các nhân viên pháp luật tham gia đánh bạc trước."

"Đã rõ."

"Những chuyện khác, còn phát hiện gì nữa không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tạm thời còn chưa có. Tôi có để ý trong quán bar, nhưng chưa từng thấy có giao dịch ma túy."

"Nếu tầng hầm ngầm đã là sòng bạc, trên lầu đương nhiên sẽ không thể có ma túy, như vậy khả năng bại lộ quá lớn. Lộ Xương Hưng sẽ không ngu như vậy."

"Chứng tỏ Lộ Xương Hưng còn chưa giao nghiệp vụ ma túy cho Tiêu Chiến xử lý?"

"Cũng có thể là như vậy." Lương Đông Thanh bày tỏ ý kiến, dừng một chút lại hỏi: "Có phát hiện ai tương đối giống vị Song Tử còn lại không?"

"Người bên cạnh Tiêu Chiến vốn không nhiều lắm, tôi đã quan sát từng người và sàng lọc qua." Vương Nhất Bác nói: "Tôi cảm thấy người nằm vùng có lẽ không phải người bên cạnh Tiêu Chiến."

"Ý cậu là..."

"Nửa năm trước Tiêu Chiến mới được trọng dụng, nhưng Song Tử đã nằm vùng từ lâu. Hằng Hưng ngoại trừ Lộ Xương Hưng, người uy phong nhất chính là Thịnh Thiên Long, Song Tử hẳn phải là một trong số những thủ hạ của hắn mới hợp lẽ thường. Đáng tiếc Tiêu Chiến và Thịnh Thiên Long ngày thường gần như không lui tới, tôi không có cơ hội bí mật điều tra."

Lương Đông Thanh gật gật đầu, suy nghĩ một lát mới hỏi: "Vậy Tiêu Chiến thì sao? Cậu cảm thấy hắn có khả năng là Song Tử không?"

"Tôi cũng từng suy xét khả năng này." Vương Nhất Bác nói: "Nếu tôi là một Song Tử còn lại, tôi sẽ rất muốn nhanh chóng kết nối với đại bản doanh một lần nữa, lúc này lại có một người từng làm cảnh sát muốn đi theo bên cạnh tôi, tôi tuyệt đối sẽ nghi ngờ hắn là người một nhà, vậy việc đầu tiên tôi cần làm là phải thử hắn. Nhưng Tiêu Chiến không có thử tôi, ít nhất chưa từng thử thân phận của tôi."

Lương Đông Thanh hỏi: "Vậy hắn thử cái gì?"

"Anh ấy có vẻ không tin là tôi thật lòng thích anh ấy, cho nên thường thử tình cảm của tôi dành cho anh ấy."

"Này cũng không có gì là mâu thuẫn cả, nếu tình cảm của cậu là giả, vậy cậu đi theo bên cạnh hắn chắc chắn có động cơ không tốt, thân phận đương nhiên rất đáng ngờ."

"Phải, cho nên tôi sẽ tiếp tục để mắt đến anh ấy, hiện giờ tôi đã ở trong nhà anh ấy, nhất cử nhất động của anh ấy đều không thể qua được mắt tôi."

"Lời này cũng áp dụng với hắn, cậu cũng đồng thời luôn ở dưới tầm mắt của hắn." Lương Đông Thanh nói: "Nhất định phải cẩn thận, nếu cảm thấy có gì nguy hiểm nhất định phải kịp thời báo cho tôi biết, tôi sẽ lập tức rút cậu về, bảo đảm an toàn cho cậu."

"Vâng."

"Còn có chút chuyện muốn thỉnh giáo cậu." Lương Đông Thanh nghiêng người đứng bên cửa sổ, chỉ có nửa mặt bị ánh trăng chiếu đến sáng lên, nửa bên kia ẩn trong bóng tối, không thấy rõ biểu tình: "Cậu cảm thấy con người của Cao Cường, có đáng tin không?"

"Đội trưởng Cao?" Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Thời gian tôi được điều tới Tân Hải không dài, có thể nhận xét về anh ta sẽ không chuẩn xác lắm."

"Không vấn đề gì, cứ nói cảm nhận trực quan của cậu là được."

"Tôi cảm thấy anh ta làm việc rất cẩn thận, là quá mức cẩn thận, không đủ quyết đoán, sợ phải gánh trách nhiệm."

Lương Đông Thanh cười cười: "Không ngại nói với cậu, tôi cũng có cảm nhận tương tự."

"Làm sao đột nhiên lại hỏi đến anh ta vậy?"

"Tôi tin rằng lão Phó có để lại hậu chiêu, nhưng nhà ông ấy và văn phòng làm việc chúng tôi đều đã gần như lật tung nhưng cũng không tìm được gì. Cho nên tôi đoán, có lẽ ông ấy đã giao một vài thứ đồ gì đó cho một cảnh sát khác, một người mà ông ấy tương đối tin tưởng."

Vương Nhất Bác căng thẳng trong lòng: "Nghĩa là anh cảm thấy là đội trưởng Cao sao? Vậy không phải chứng tỏ đội trưởng Cao đã sớm biết lão Phó vi phạm kỷ luật rồi ư? Thế hiện giờ lão Phó trả giá lớn như vậy, anh ấy vì cái gì còn chưa đưa đồ ra?"

"Chưa chắc là anh ta." Lương Đông Thanh hàm hồ nói, tiện đà cười cười với cậu: "Chuyện này cậu không cần nhọc lòng, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, cậu chỉ cần tập trung cho nhiệm vụ của mình là được. Về sớm chút đi, đừng để người khác nghi ngờ."



Buổi chiều Tiêu Chiến đến phố ăn vặt mua chút đồ ăn, nhận ra mình bị người ta theo dõi, hắn bất động thanh sắc băng qua đường lớn, nhìn qua gương cầu phản chiếu ở góc đường, thế mà lại là Vu Y Y.

Thói quen điều tra và phản trinh sát lâu năm khiến Tiêu Chiến nảy sinh cảnh giác, mãi cho đến khi hắn mua một xiên kẹo hồ lô, giả vờ như không có chuyện gì vừa ăn vừa đi mấy trăm mét khắp hang cùng ngõ hẻm, cuối cùng xác nhận Vu Y Y không hề có kỹ năng theo dõi, có lẽ cũng không có nhiều ác ý, mới thả lỏng lại trở về phòng tập thể thao, không để ý đến đối phương nữa.

Rạng sáng về đến nhà, hắn nói chuyện này với Vương Nhất Bác, cũng tự giễu nói: "Cô ấy không phải là muốn tìm ra chứng cứ phạm tội của tôi, sau đó đến thuyết phục cậu rời khỏi tôi đấy chứ?"

Vương Nhất Bác nghe xong cũng thấy đau đầu: "Đã nói cô ấy đừng nhúng tay vào chuyện của em nữa rồi, sao lại không chịu nghe lời như thế chứ?"

"Người ta là lo lắng cho cậu đó, đừng có đang được hưởng phước mà không biết phước."

"Lo lắng cho một người thì có thể được đáp lại sao?" Vương Nhất Bác hỏi lại: "Chỉ sợ uổng công vô ích mà thôi."

Tiêu Chiến lập tức tiếp lời: "Nếu không đáp lại, chứng tỏ người kia không đáng để lo lắng. Đáng tiếc Vu tiểu thư chấp niệm quá sâu, không hiểu được đạo lý này, cho nên cô ấy đã định sẵn phải chịu khổ."

Vương Nhất Bác cười cười, ngữ khí trào phùng: "Vẫn là ông chủ Tiêu hiểu biết nhiều, dễ buông bỏ."

Tiêu Chiến làm bộ nghe không hiểu, chỉ hỏi: "Cậu còn muốn dùng thái độ này đối với tôi bao lâu nữa? Cậu vì muốn làm nam sủng của tôi, đến công việc trong biên chế cũng từ bỏ, yêu tôi đến muốn sống muốn chết, đột nhiên lại chiến tranh lạnh với tôi, ngay cả đầu gỗ cũng có thể nhìn ra cậu có ý kiến với tôi, nếu truyền đến tai Lộ Xương Hưng, cậu định giải thích thế nào?"

Vương Nhất Bác hiển nhiên tự biết mình đuối lý, đứng im đó không nói lời nào, Tiêu Chiến cũng mặc kệ, ném xuống một câu: "Nằm vùng cũng như diễn viên quanh năm không có ngày nghỉ, phiền cậu chuyên nghiệp một chút", nói xong thì về phòng.

Đã mấy ngày liên tục hắn không thể ngủ ngon, nằm mãi cũng không thể đi vào giấc ngủ, có ngủ cũng ngủ rất nông, hôm nay cũng vậy, mà Vương Nhất Bác đến lần trở mình thứ sáu của hắn mới chịu vào phòng.

Thanh niên cũng không đợi hắn đồng ý, cứ thế lên giường nằm xuống vị trí trước kia từng nằm, nói: "Anh nói đúng, hành động của em quả thực không chuyên nghiệp, em hẳn nên duy trì thiết lập thiểm cẩu* nhất quán của mình."

(*) Thiểm cẩu: chỉ loại người không từ thủ đoạn để tiếp cận và lấy lòng người khác; đeo bám.

"Vậy giờ cậu hẳn là nên lại đây ôm tôi mới đúng." Tiêu Chiến nói.

"Giờ cũng chẳng có ai nhìn."

"Lỡ như Lộ Xương Hưng phái người lẻn vào gắn camera thì sao?"

"Đèn đều đã tắt hết cả rồi, camera cũng không nhìn thấy."

"Lỡ như gắn loại camera có thể quay trong bóng đêm thì sao?"

Vương Nhất Bác dường như khẽ cười, hỏi: "Có phải chính anh muốn em ôm anh không?"

Tiêu Chiến giận sôi máu, xoay người đưa lưng về phía chó con: "Không ôm thì thôi, tôi còn chê cánh tay cậu cộm phát đau nữa đấy!"

Vương Nhất Bác từ sau lưng giữ chặt eo hắn, kéo hắn vào trong vòng tay mình, khuôn ngực ấm áp dán lên sau lưng hắn, hơi thở phả lên sau tai, nhè nhẹ như một ngọn gió khẽ thổi lên tóc: "Ôm như này được chứ?"

Tiêu Chiến không trả lời, bởi vì nửa người đều đã tê dại, mặt nóng đến như thể sau lưng mình không phải một người, mà là một lò lửa, nhưng thân thể lại ấm áp đến thật thoải mái, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là: Muốn cả đời được ôm như thế này...

"Anh có thể..." Giọng Vương Nhất Bác trầm thấp, tựa hồ có chút bối rối: "...Quay mặt sang phía em ngủ được không?"

Tiêu Chiến cho rằng đối phương tỏ ra yếu thế với mình, nhưng mức độ yếu thế như này còn lâu mới đủ để được hắn phối hợp nhé.

"Không thể!" Hắn nói.

"Chỉ là... anh, mông anh... quá mềm rồi..."

Đầu sỏ gây tội cùng những lời này nhanh chóng thể hiện cảm giác tồn tại của mình, Tiêu Chiến vội vàng xoay người, nhờ bóng đêm che giấu cố gắng trấn định, làm như nói giỡn: "Cậu thật đúng là tuổi trẻ khí thịnh nha, nói cứng liền cứng."

"Tại mông anh dán quá sát." Vương Nhất Bác xảo biện.

"Ò, thế sao? Tôi chưa từng biết mông tôi còn lợi hại đến vậy cơ đấy." Tiêu Chiến cười xấu xa, đột nhiên nổi lên ác ý, lại nói: "Chỉ mới dán lên đã cứng, vậy nếu tôi hôn hôn nó, nó sẽ thế nào nhỉ?"

Hơi thở vốn dĩ an tĩnh của thanh niên lập tức trở nên thô nặng, thậm chí còn có thể nhìn thấy lồng ngực phập phồng, đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn trong bóng đêm như có dục hỏa thiêu đốt. Sẽ mất khống chế sao? Tiêu Chiến nghĩ, nếu còn tiếp tục trêu chọc nữa, có mất khống chế không. Nhưng hắn cũng đồng thời nhận ra, đây tựa hồ chỉ là hy vọng của bản thân mình, vì thế hắn chậm rãi đến gần, muốn hôn lên môi Vương Nhất Bác, lại nghe thanh niên đột nhiên nói: "Đêm nay em đã gặp Lương Đông Thanh."

Tiêu Chiến bỗng chốc ngẩn ra, cảm thấy mình thật giống một tên ăn mày, đáng thương mà hèn mọn, một tên ăn mày cầu xin tình yêu, bèn bất động thanh sắc lui lại về chỗ mình, thậm chí còn lui xa hơn một chút so với vừa rồi, lẳng lặng hỏi: "Hắn nói gì?"

"Hắn hỏi em có ấn tượng gì về Cao Cường, có vẻ như đang nghi ngờ lão Phó trước khi chết đã giao một số chứng cứ quan trọng cho đồng nghiệp cảnh sát."

"Cậu nói thế nào?"

"Nói lời thật lòng. Cao Cường là một người bo bo giữ mình."

"Cậu chỉ mới làm cấp dưới của anh ta một tháng mà đã có ấn tượng thế này, vậy cậu cảm thấy lão Phó đã từng nhiều năm làm cấp dưới của anh ta, sẽ nghĩ thế nào?" Tiêu Chiến hỏi: "Nếu là cậu, cậu sẽ giao chứng cứ cho một cảnh sát chỉ muốn bảo vệ bản thân sao?"

"Đương nhiên sẽ không." Vương Nhất Bác trả lời: "Em cũng sẽ không giao cho cha mẹ hay người nhà nào khác, tránh cho bọn họ lại phải chịu liên lụy, cho nên con trai và cha mẹ ông ấy đều sẽ không có. Vậy chỉ còn lại đồng nghiệp, bởi vì nếu chỉ giấu đi không để bất cứ kẻ nào biết mà nói, vậy chứng cứ cũng chẳng còn ý nghĩa gì."

"Vì thế cậu sẽ giao cho ai?"

"Cục trưởng? Hoặc là trực tiếp gửi đến tỉnh?"

Tiêu Chiến bình tĩnh nói: "Thử suy nghĩ một chút, cậu đã biết có hắc cảnh, hơn nữa còn lặn rất sâu, cậu sẽ tùy tiện tin tưởng một người quyền cao chức trọng sao?"

"Sẽ không." Vương Nhất Bác theo dòng suy nghĩ của hắn, nói: "Em sẽ chỉ tin tưởng người mà em biết trăm phần trăm là trong sạch."

"Nếu không có người như thế..."

"Nếu không có người như thế, vậy em sẽ suy xét đến những người còn chưa có quá nhiều cơ hội để nhúng chàm. Có thể là người mới được điều đến từ nơi khác, cũng có thể là vừa mới tốt nghiệp tham gia công tác."

"Tiểu tử vừa mới được điều từ nơi khác đến kia lại bị cách chức vì cùng xã hội đen yêu đương."

"Cho nên em cũng sẽ bị loại trừ. Vậy chỉ còn lại..."

Vương Nhất Bác cùng hắn chạm mắt, trong mắt như có mũi tên, gần như cùng nhau buột miệng thốt lên: "Tiểu Lý!"



Buổi sáng Lương Đông Thanh từ văn phòng cục trưởng đi ra, trông thấy Tiểu Lý ôm một chồng tài liệu đi về phía này, tựa hồ vừa mới trông thấy hắn một cái liền lập tức quay đầu đi hướng ngược lại. Lương Đông Thanh liền gọi: "Tiểu Lý!"

Chàng trai trẻ dừng lại tại chỗ, vài giây sau mới xoay người gật đầu chào hắn: "Tổ trưởng Lương."

"Cậu đến tìm cục trưởng sao? Ông ấy đang ở bên trong."

"À, tôi, tôi vốn định đến đưa tài liệu, nhưng vừa mới phát hiện còn thiếu một phần." Tiểu Lý khẽ giật khóe miệng, nụ cười cứng đờ: "Tôi xuống dưới lấy rồi lại mang lên."

Nói xong định rời đi, Lương Đông Thanh lại bước đến vài bước, tóm lấy vai cậu ta, cười nói: "Tiểu Lý à."

Hắn không dùng sức nhưng Tiểu Lý lại vì bị hắn tóm mà thất kinh, không tự chủ được dừng bước, Lương Đông Thanh ngữ khí cực ôn hòa: "Gần đây có phải cậu gặp phải phiền phức gì không? Sao lại có vẻ mất hồn mất vía như thế? Hay là có ý kiến gì với tôi sao? Tôi cảm thấy mấy ngày nay cậu cực kỳ ít nói, còn luôn lảng tránh tôi. Tôi biết có nhiều người đều cảm thấy tôi từ trên tỉnh xuống, là muốn đến bắt lỗi, nhưng kỳ thật tôi cũng chỉ giống như các cậu, chỉ muốn phá án, muốn bắt được hung thủ. Cho nên tôi hy vọng cậu đừng có coi tôi như thượng cấp, mà cứ xem tôi như chiến hữu là được, cậu có suy nghĩ gì, đều có thể nói cho tôi biết."

"Không có a tổ trưởng Lương, tôi làm sao lại có ý kiến với ngài được chứ?" Tiểu Lý cười giễu nói: "Tôi không có nhiều kinh nghiệm, lại liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên mới có hơi không kịp thích ứng, nhưng ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng nhanh chóng điều chỉnh."

"Vậy là tốt rồi." Lương Đông Thanh kiên định nói: "Quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện, lại có nhiều chiến hữu hy sinh như thế, người trẻ các cậu tâm lý dao động cũng là bình thường. Tôi cũng xem như ăn cơm nhiều hơn cậu vài năm, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi tâm sự."

"Được... Cảm ơn tổ trưởng Lương."

"Đừng khách sáo. Tôi và cục trưởng của các cậu quan hệ rất tốt, nếu không tỉnh cũng không phái tôi tới, có đúng không?" Lương Đông Thanh cười nói: "Trên tỉnh tôi cũng có quen vài người, kể cả trên Ủy ban Kỷ luật Trung ương tôi cũng có bạn bè, cho nên cậu hoàn toàn có thể tin tưởng tôi, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi, hoặc là trực tiếp đến tìm tôi đều được, tôi rất hoan nghênh."

Hắn cảm thấy lúc nói những lời này, bả vai cấp dưới cũng dần trở nên cứng nhắc hơn, vì thế liền biết mình đoán đúng rồi, cũng nói đúng rồi.

"Có chỗ nào không thoải mái sao, Tiểu Lý?" Lương Đông Thanh quan tâm hỏi.

"Không có, tôi... tôi đi lấy tài liệu mang lên cho Cục trưởng ký tên trước đã."

Lương Đông Thanh nhìn theo bóng lưng đối phương, hỏi: "Cậu không phải là mang thiếu một phần tài liệu, cần phải xuống dưới lấy sao?"

"Phần kia... cũng không quan trọng lắm, lần sau lại mang lên cũng được." Chàng trai trẻ nhỏ giọng nói, gõ gõ cửa văn phòng cục trưởng.



Lương Đông Thanh xoay người bước vào thang máy, trở lại văn phòng của mình, mở hai tấm tấm ảnh chụp hai lần trước lúc đến nhà lão Phó điều tra. Lần đầu tiên là một giờ sau khi lão Phó tự sát, lần thứ hai là ba ngày sau đó.

Hắn căn chỉnh bức ảnh từ cùng một vị trí trên dưới, sau đó so sánh từng chỗ từng chỗ giữa hai tấm, cuối cùng phát hiện trên tường thiếu mất thứ gì.

Bức tường đối diện với sofa trong phòng khách có treo một chiếc đồng hồ điện tử hình tròn, mà nó đã biến mất trong bức ảnh chụp ba ngày sau khi xảy ra sự việc.

Lương Đông Thanh biết, một trong những cách ngụy trang camera mini phổ biến nhất trên thị trường chính là đặt trong đồng hồ treo tường, bởi vì camera có thể được căn chỉnh hoàn hảo cùng trục tâm kim đồng hồ, sau khi giấu vào đó, cho dù có quan sát ở cự ly gần, cũng rất khó bị người khác phát hiện.

Mà ngày hôm đó, chính bản thân hắn chỉ mất tám phút để thuyết phục lão Phó chịu uống thuốc độc tự sát, toàn bộ quá trình đều ngồi trên chiếc sofa kia.


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro