Chương 28 - Tiếng gãy càng nặng nề hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Ồ?" giọng Lộ Xương Hưng trong điện thoại có chút kinh ngạc: "Vì sao lại nói thế?"

"Hắn có vẻ như không thực sự muốn hòa nhập với chúng ta, giữ lại rất nhiều, thường ngày hỏi hắn năm câu hắn chỉ đáp ba câu, cũng đều rất hời hợt, hỏi chuyện trong nhà của hắn, hắn cũng gần như không tiết lộ." Đầu gỗ nói: "Chỉ có nằm vùng mới có thể như vậy, không phải sao Xương ca?"

Lộ Xương Hưng cười nhẹ: "Nằm vùng sẽ không thỉ đơn thuần là giấu giếm, mà sẽ dùng một thân phận giả khoác lên thay thế cho thân phận thật của mình. Cậu quên lúc trước tôi bảo cậu vào nhà lao tiếp cận Tiêu Chiến, đã nói gì với cậu rồi sao?"

"Anh bảo em kể nhiều về quê hương với anh ấy, làm bộ như em ra ngoài xã hội lăn lộn là vì muốn để cho cuộc sống của mẹ em được tốt hơn."

"Một đứa con hiếu thảo, lòng luôn hướng về quê hương, như thế sẽ khiến người khác sinh ra hảo cảm cùng sự tin tưởng khó có thể giải thích được." Lộ Xương Hưng nói: "Cậu ta có từng nghi ngờ cậu bao giờ chưa?"

Đầu gỗ suy nghĩ một chút, trả lời: "Em cảm thấy không có. Anh ấy đối với em rất hào phóng, thường cho em tiền gửi về cho mẹ, căn bản không hề hay biết mẹ em đã qua đời từ lâu rồi."

"Ừm. Có rất nhiều người bảo tôi phải để mắt đến Tiêu Chiến, nói cậu ta rất có thể là cảnh sát nằm vùng, cậu cảm thấy thế nào?"

"Tiêu Chiến là nằm vùng?" Đầu gỗ có chút buồn bực: "Sòng bạc ở Tonight cho đến giờ đều đã đi vào quỹ đạo, ngoại trừ cảnh sát của đồn công an quận Thịnh Hoa, còn có một số người thân của nhân viên chính phủ ở Viện kiểm sát và tòa án nhân dân, đều là Tiêu Chiến dùng cách thức khách cũ kéo khách mới lôi kéo đến. Nếu anh ấy là điều tử, sau này thả danh sách kia ra, vậy đắc tội bạch đạo sẽ càng nặng hơn so với hắc đạo."

Lộ Xương Hưng 'ừm' một tiếng: "Kỳ thật tôi cũng không quá tin tưởng, Tiêu Chiến có năng lực như thế, có nhiều người đố kỵ cậu ta cho nên cố ý bôi đen, cũng có thể hiểu được." Nói xong lại hỏi: "Quan hệ của cậu ta và Vương Nhất Bác thế nào?"

"Lúc trước khá tốt, gần đây hình như đang chiến tranh lạnh, không thấy bọn họ giao lưu với nhau mấy."

"Cậu cảm thấy hai người họ là quan hệ gì?"

"Có cảm tình với nhau, nhưng vẫn còn nghi kỵ nhau, cho nên quan hệ có vẻ không quá tự nhiên."

"Lần đầu tiên cậu nghe thấy Tiêu Chiến nhắc đến Vương Nhất Bác là khi nào?"

Đầu gỗ suy nghĩ một lát, nói rất chắc chắn: "Ba tháng trước ở Khôn Châu, trong nhà của Lưu Thụ. Lúc ấy vợ Lưu Thụ báo cảnh sát, người đến chính là Vương Nhất Bác, hôm đó em đã cảm thấy hai người họ có quen biết, Tiêu Chiến nói lúc trước bọn họ từng ngủ qua một lần."

"Thật đúng là gặp ai cũng đều có thể nói được." Lộ Xương Hưng cười cười: "Cậu cảm thấy Tiêu Chiến là người thế nào?"

"Rất thông minh, là người thông minh nhất em từng gặp ngoại trừ anh. Đồng thời cũng rất cẩn thận."

"Thế sao?"

"Lúc còn ở trong kia, cả phòng tám tên côn đồ đều rất khâm phục khẩu phục anh ấy, cam tâm tình nguyện xem anh ấy là lão đại, nhưng không phải bởi vì anh ấy biết đánh nhau. Khi đó, vào giờ tự do hoạt động mỗi buổi chiều bọn em đều thích chơi bài, Tiêu Chiến dạy bọn họ dựa vào cách quan sát những thói quen nhỏ trên biểu hiện của đối phương mà phán đoán bài trên tay họ là lớn hay nhỏ, chẳng hạn như người bắt được bài tốt liền sẽ theo bản năng mà dịch mông, người có bài rất tệ lại muốn nhướng mày che giấu, những thói quen nhỏ này ngay cả đương sự cũng không biết, nhưng Tiêu Chiến lại có thể nhìn đến rõ rõ ràng ràng. Sau đó phòng bọn em đều sẽ toàn thắng, thắng được rất nhiều thuốc lá và giấy cuộn, Tiêu Chiến cũng sẽ chia đều cho tất cả mọi người, bản thân mình lại không lấy nhiều lắm, cho nên những người đó đều phục anh ấy."

"Vậy à, sư tử có thể khiến lang sói kinh sợ, nhưng sư tử cũng luôn có những lúc lơi lỏng, cả một bầy sói rình rập xung quanh, cho dù sư tử uy mãnh đến mấy cũng không cách nào chống đỡ được. Cho nên trấn áp bằng bạo lực vĩnh viễn chỉ là hạ sách của kẻ muốn thượng vị." Lộ Xương Hưng nói: "Cẩn thận là làm sao mà thấy được?"

"Lúc đứng trong thang máy anh ấy không bao giờ đứng ở giữa thang."

"Sao cơ?"

"Giữa thang là vị trí nguy hiểm, nếu phía sau có người muốn tấn công, căn bản sẽ không có cơ hội cùng không gian để chống trả. Tiêu Chiến thường đứng sát vách thang hoặc đứng ở một góc trong thang, như thế tầm mắt mới có thể bao quát toàn bộ không gian thang máy, đồng thời cũng có đủ không gian để tự vệ."

"Thì ra là thế." Lộ Xương Hưng cười nói: "Tiêu Chiến quả thật là một nhân tài, người như thế nếu để bị cảnh sát thu nạp, quả thật là phí phạm của trời. Cậu phải nhìn chằm chằm cậu ta và Vương Nhất Bác cho tôi, có bất kỳ bất thường nào, đều phải báo cáo trước với tôi."

"Vâng."

"Nếu Tiêu Chiến không hồ đồ mà nói, về sau cậu liền đi theo cậu ta đi, cậu ta cũng sẽ không bạc đãi cậu. Nếu cậu ta rượu mời không uống lại thích uống rượt phạt, tự nhiên sẽ biến mất, về sau cậu cứ ngồi lên vị trí của cậu ta."

"Em hiểu rồi." Đầu gỗ trả lời thật dứt khoát: "Cảm ơn Xương ca."



Lộ Xương Hưng một mình nói chuyện với Thịnh Thiện Long nửa giờ ở công ty, ngay sau đó, hắn lại cố ý để tin tức Tiêu Chiến sẽ tiếp quản Ngân Tọa bằng cách nào đó lan truyền ra ngoài, nghe nói Thịnh Thiên Long nổi cơn lôi đình, cùng ngày hôm đó liền đến trường bắn bắn hết hai hộp đạn, oanh tạc hai tấm bia hình nộm.

Lão đại phát hỏa, thủ hạ không thể không làm việc, đêm đó ngay khi Tonight vừa mới mở cửa, một đám côn đồ liền tới diễu võ dương oai, uống rượu quậy phá khắp nơi, dọa sợ không ít khách hàng. Đầu gỗ muốn ra ngoài thu thập bọn chúng, lại bị Tiêu Chiến ngăn cản.

"Chỉ là một đám gián hôi hám mà thôi, dẫm chết cũng sẽ làm dơ giày." Tiêu Chiến nói: "Các cậu ai có kẹo nổ không?"

Kết quả thật sự có một bartender thích ăn kẹo nổ, có mang theo vài gói, Tiêu Chiến bảo đầu gỗ cho kẹo vào những chiếc túi nhỏ, sau đó gọi điện thoại đến đồn cảnh sát quận Thịnh Hoa báo án.

"Cứ nói có người cắn thuốc làm loạn trong tiệm."

Không quá mười phút sau, cảnh sát Trương đã dẫn người đến, đám côn đồ kia lập tức ngoan ngoãn không ít, nói đã không uống quá nhiều cũng không cắn thuốc, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Thế nhưng sau khi lục soát đều tìm được trên người mỗi tên một gói bột nhỏ, mặc dù kêu gào oan uổng, chúng cũng vẫn bị đưa về đồn điều tra thêm bước nữa.

Trước khi rời đi, Tiêu Chiến đưa cảnh sát Trương sang một bên nói chuyện: "Gần đây có người đang chơi em, để an toàn dưới lầu tạm thời không mở cửa buôn bán, em sẽ nhanh chóng giải quyết, mấy tên lâu la này phiền anh giáo dục vài ngày nhé."

Cảnh sát Trương vừa nghe liền hiểu, bảo hắn cứ yên tâm, nói sắp đến Tết âm lịch, nhân lực eo hẹp, kiểm tra ma túy cũng sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút: "Trước khi có kết quả, bọn họ đều phải đến trại tạm giam tĩnh dưỡng."



Thu thập bên này xong xuôi rồi, Tiêu Chiến bảo đầu gỗ ở lại trông coi cửa tiệm, chính mình sẽ đưa Vương Nhất Bác đến Ngân Tọa tìm Thịnh Thiên Long.

Đừng nói là đầu gỗ, ngay cả Vương Nhất Bác cũng cảm thấy bất ngờ: "Ngay lúc này đến tìm hắn sao? Đây không phải là tự dâng mình đến trước họng súng à?"

"Đúng vậy, anh." Đầu gỗ cũng nói: "Ngân Tọa là địa bàn của hắn, anh muốn đến cũng phải mang theo nhiều người chút."

"Nếu hắn thật sự dám động đến tôi, hôm nay sẽ không chỉ phái vài tên đến làm loạn như thế này đâu." Tiêu Chiến khí định thần nhàn nói: "Các cậu cứ giữ chặt trái tim trong lồng ngực đi, đợi xem kịch hay là được."



"Anh có mang theo vũ khí không?" Lúc lái xe, Vương Nhất Bác hỏi hắn: "Không phải thật sự tay không đến đó đấy chứ?"

"Tôi không quen mang theo vũ khí, thường chỉ dùng những đồ vật ngay tại chỗ." Tiêu Chiến thay một bộ tây trang màu đen, dựa vào lưng ghế sau nói: "Vũ khí trước giờ đều không phải công cụ bảo vệ bản thân tốt nhất, kiểm soát vũ khí cần phải có thời gian luyện tập, nếu luyện tập không đủ, thứ vốn dùng để tự vệ ngược lại còn làm hại chính mình."

Vương Nhất Bác im lặng không nói, Tiêu Chiến lại cười cười: "Quán quân cận chiến của trường cảnh sát tỉnh mà cũng biết sợ sao?"

"Ai cũng đều biết sợ."

"Vậy cậu đưa tôi tới nơi là được, một mình tôi đi lên, như thế càng ngầu."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thở dài: "Em là sợ mình không bảo vệ được anh."

Cảm giác ấm áp tràn lan trong lòng, Tiêu Chiến trộm cười: "Kỳ thật tôi rất tò mò nha," hắn nói: "Cậu sẽ vì tôi mà làm được đến mức nào nhỉ?"

Thanh niên nhìn hắn qua kính chiếu hậu: "Có ý gì?"

"Nếu có người đe dọa đến an toàn của tôi, cậu sẽ vì bảo vệ tôi mà làm được đến mức nào?"

Vương Nhất Bác hỏi ngược lại: "Làm đến sức cùng lực kiệt sẽ có cơ hội trở thành chính cung của anh sao?"

Tiêu Chiến sửng sốt, bỗng bật cười, hắn nhìn đường phố trong đêm ngoài cửa sổ xe, âm thầm cười một lát, mới nói: "Thịnh Thiên Long là người duy nhất thay Lộ Xương Hưng thực hiện giao dịch tiêu thụ ma túy với bên ngoài, nhưng Lộ Xương Hưng vẫn có thể dứt khoát đáp ứng giao Ngân Tọa cho tôi như vậy, chứng tỏ Ngân Tọa rất sạch sẽ, ít nhất không phải là nơi tập kết và phân phối hàng, Thịnh Thiên Long bạo nộ là vì mất mặt, hắn đã âm thầm liên lạc với Diệp Tử Thư, hôm nay tôi lại thuận nước đẩy thuyền mà đến đẩy hắn một phen."

"Một khi Diệp gia đồng ý hợp tác với hắn, vậy hắn hẳn có thể rảnh tay để toàn lực đối phó với anh." Vương Nhất Bác nói: "Anh định ứng phó thế nào?"

"Tôi đều có cách của mình." Tiêu Chiến kiên định trả lời: "Chỉ là muốn nhắc nhở cậu một câu, vĩnh viễn đừng bao giờ nhân từ với tội phạm buôn ma túy, chúng không xứng."



Rời khỏi trường bắn rồi Thịnh Thiên Long vẫn còn chưa nguôi giận, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Tử Thư, mở rộng thêm những điều kiện đã nói lần trước không ít, cũng thẳng thắn thành khẩn nói sắp tới sẽ chuyển một chuyến hàng đến Myanmar, giá trị hai mươi triệu đô la Mỹ, sau khi nhận được tiền sẽ trực tiếp giao cho ông chủ Diệp, cũng cung cấp con đường rửa tiền an toàn tuyệt đối, làm đầu danh trạng để đầu quân cho Diệp gia.

Muộn một chút Diệp Tử Thư mới trả lời điện thoại hắn, nói đại ca nhà mình không chỉ rất hứng thú với tiền, đối với hàng hóa kia cũng rất hứng thú, nếu có thể hàng – tiền đôi bên cùng thắng, vậy rất hoan nghênh Thịnh tổng gia nhập Diệp thị.

Thịnh Thiên Long thầm chửi vài câu thô tục trong lòng, nghiến răng nói: "Lộ Xương Hưng tôi không sợ, Tam giác vàng kia ngoài vòng pháp luật... tuyệt đối sẽ khiến những kẻ dám trộm hàng bọn chúng sống không bằng chết."

"Long ca, anh có thể động bộ óc thông minh của mình chút được không?" Diệp Tử Thư buồn cười nói: "Anh tạo ra cục diện, sau đó mang nồi đội lên đầu Lộ Xương Hưng, khiến người Miến Điện tưởng Lộ Xương Hưng ăn hàng không trả tiền, không phải là được rồi sao?"

"Diệp thiếu..."

"Thịnh tổng, anh biết Diệp gia chúng tôi rất hiếm khi chiêu dụng người ngoài, anh cả tôi một khi đã mở cửa cho anh, đương nhiên đã coi anh là người của Diệp gia, nhưng đồng thời, Diệp thị cũng hoàn toàn kết mối thù lớn với Hằng Hưng, ai biết Lộ tổng sẽ trả thù thế nào chứ? Anh trai tôi cũng phải gánh chịu nỗi nguy hiểm rất lớn, chỉ hai triệu đô la Mỹ ít ỏi, lại thêm vài quán bar, cửa hàng ít ỏi của anh đã muốn thuyết phục được Diệp gia sao? Thịnh tổng là cảm thấy Diệp gia không có nhiều tiền như vậy, hay là không có nhiều cửa hàng như thế? Lỡ như anh giữa đường phản bội, làm người kết nối cho anh, tôi xem như ăn không hết gói mang về rồi, Thịnh tổng xin ngài thương xót, cũng vì tôi mà ngẫm lại một chút."

Thịnh Thiên Long biết lời Diệp Tử Thư nói đều là sự thật, nếu bản thân không bí quá hóa liều một phen, chỉ sợ Diệp Trường Giang sẽ tuyệt đối không yên tâm hợp tác.

"Tôi muốn suy xét một chút." Hắn nói.

"Có thể, nhưng cần phải nhanh lên nhé." Diệp Tử Thư cười nói: "Khuya ngày mai, nếu như không nhận được câu trả lời của Thịnh tổng, tôi xem như ngài chưa từng liên hệ với tôi."



Buổi tối, Thịnh Thiên Long đang ngồi trong văn phòng của mình ở Ngân Tọa uống rượu giải sầu thì Ngô Bát Nam đột nhiên gõ cửa, nói Tiêu Chiến đến.

Thịnh Thiên Long đột ngột bật dậy: "Ai?"

"Tiêu Chiến."

"Hắn mang theo bao nhiêu người?"

"Chỉ có hai người là hắn và Vương Nhất Bác."

"Cái gì?" Thịnh Thiên Long cảm thấy kinh ngạc: "Chúng đến làm gì?"

"A, dạ, mở một phòng, đang hát bên trong, còn gọi hai chai vang đỏ cùng một đĩa cánh nướng."

"Hừ." Thịnh Thiên Long phản ứng lại: "Muốn đến diễu võ dương oai, dẫm lên mặt tao đúng không."

Ngô Bát Nam hỏi: "Vậy chúng ta vẫn tiếp tục nhịn sao, Long ca?"

Thịnh Thiên Long giãy giụa, cuối cùng đấm một cú lên bàn: "Tao không yên ổn được, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mong sống tốt. Đi kêu mấy anh em có thể đánh đấm được lại đây," hắn nói: "Cùng tao qua bên đó bồi Tiểu tổng giải sầu."

Ngô Bát Nam sáng nay vừa mới được tháo miếng đệm mũi, vừa nghe có thể báo thù, sung sướng đến hai mắt tỏa sáng: "Tuân lệnh!"



Năm phút sau, Thịnh Thiên Long dẫn theo Ngô Bát Nam cùng tám gã đàn ông vạm vỡ khác bước vào phòng hát của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đang cực kỳ nhập tâm mà hát 'One night in Beijing', thậm chí còn không thèm chia ra một ánh mắt mà nhìn hắn. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh, thật ra lại liếc hắn một cái, chẳng qua cũng chỉ như nhìn một người hoàn toàn xa lạ không hề quen biết, cũng lười phải lên tiếng chào hỏi.

Thịnh Thiên Long càng thêm giận dữ, Tiêu Chiến giả vờ không nhìn thấy mình còn chưa tính, giờ đến chó của Tiêu Chiến cũng không để mình vào mắt, quả thực đến mức này mà còn nhịn được thì trên đời này có gì không thể nhịn được nữa, thúc có thể nhịn thẩm cũng không nhịn nổi!

Trong phòng có mấy chiếc sofa, Thịnh Thiên Long vừa đi vào liền ngồi xuống ở phía bên kia, Ngô Bát Nam dẫn theo thủ hạ vây xung quanh Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, giam bọn họ ở bên trong.

Tiêu Chiến hát xong câu cuối cùng mới bỏ micro xuống, phảng phất như vừa mới nhận ra có người vào phòng, nói: "Wow, Long tổng cũng thật là, không cần phải khách khí đến vậy, thế mà còn đích thân đến tận đây bồi tôi."

"Tiêu tổng đến chỗ hèn mọn này của tôi, lẽ ra nên nói trước với tôi một tiếng, để tôi có thể chuẩn bị nghênh tiếp cho thật chu đáo." Thịnh Thiên Long cười như không cười: "Giống như bây giờ, thật là không hay."

"Nơi này rất tốt, tôi vừa đến đã lập tức thích rồi, tuy rằng có một số góc thiết kế quá gần với ranh giưới thành thị - nông thôn, nhưng tổng thể vẫn không tồi." Tiêu Chiến nghiêm túc nói: "Cứ coi như đến đây xem trước một chút đi, sau khi quay về tôi lại suy nghĩ xem nên sửa sang lại thế nào. Long tổng yên tâm, về sau có tôi ở đây rồi, nơi này năm sau sẽ càng tốt hơn so với năm trước."

"Tiêu tổng có phải có chút quá nóng vội rồi không?" Thịnh Thiên Long hỏi: "Đã hoàn toàn không cần giả vờ nữa rồi?"

"Cũng không phải rất vội," Tiêu Chiến cau mày, vẻ mặt vô tội: "Tôi nghe ý tứ Xương ca, rất nhanh sẽ bảo ngài rút người và đồ khỏi nơi này, muộn nhất cũng chỉ trong vòng vài tuần nữa, nếu còn lâu hơn, sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của kỳ nghỉ dài tết Âm lịch."

"Tiêu Chiến," Thịnh Thiên Long nghiến răng nói: "Cậu đừng khinh người quá đáng."

"Long tổng quá lời rồi, mọi người đều làm việc vì Hằng Hưng, lẽ ra nên đoàn kết nhất trí mới phải, tôi lấy đâu ra bản lĩnh mà dám khi dễ Long tổng chứ?" Tiêu Chiến buồn cười nói: "Không tin ngài cứ thử nhìn quanh phòng này mà xem, tôi chỉ dẫn theo có một người đến đây ca hát, Long tổng lại mang theo một đám người đến dọa tôi sợ, chúng ta rốt cuộc là ai khi dễ ai đây?"

Thịnh Thiên Long đưa mắt ra hiệu, Ngô Bát Nam liền bước đến cầm ly rượu của Tiêu Chiến, nhổ nước miếng vào trong.

"Yo, Rút gia cũng đến rồi sao?" Tiêu Chiến cười càng thêm vui vẻ: "Sống mũi hồi phục khá tốt nhỉ, so với trước kia càng soái hơn, nếu lại gãy thêm năm ba lần, chắc chắn có cơ hội biến thành Ngô Ngạn Tổ của thành phố Tân Hải."

"Lần trước trời tối không thấy rõ." Ngô Bát Nam đánh giá Tiêu Chiến một lượt, ánh mắt dâm đãng khiêu khích: "Hôm nay xem ra vòng eo Tiêu tổng cũng thật xinh đẹp, rất thích hợp bóp làm từ đằng sau, hay là cậu thích ở bên trên, hưởng thụ cảm giác bị gậy gộc xuyên thấu? Nói xem, lão tử đảm bảo sẽ làm khiến cậu sung sướng, làm ngay tại trận."

Tiêu Chiến dùng khăn giấy bịt mũi lại: "Nửa tháng không gặp, miệng thối của Rút gia không những không chữa khỏi, còn có chiều hướng chuyển biến xấu. Phiền tránh xa ra một chút, tôi rất dị ứng với những kẻ hôi thối."

Ngô Bát Nam cậy thế đêm nay ở địa bàn nhà mình lại có ông chủ trấn tràng, tuyệt không chịu thiệt, vì thế thái độ kiêu ngạo tiến thêm một bước, đang định mở miệng, Vương Nhất Bác đã đứng chắn trước mặt gã, khoảng cách gần đến mức sắp dán vào chóp mũi gã.

"Anh ấy đã nói," trong mắt thanh niên như có hàn quang, thanh âm trầm thấp thong thả: "Bảo anh cút xa ra chút."

Ngô Bát Nam cười lạnh: "Nếu không thì sao?"

"Tiếng khớp xương người bị bẻ gãy, so với hiệu ứng âm thanh trong phim ảnh sẽ càng nặng nề hơn một chút." Vương Nhất Bác mặt không biểu cảm nói: "Anh từng nghe bao giờ chưa?"

Ngô Bát Nam một tay đặt sau lưng, lấy ra một con dao gấp, ngoài miệng còn cố gắng phân tán sự chú ý của đối thủ: "Chưa từng nghe qua, cho nên thế nào?"

Lời còn chưa dứt, bàn tay kia của gã đã đâm đến mạng sườn thanh niên, khoảng cách gần như thế, Ngô Bát Nam tự tin sẽ bách phát bách trúng, trừ phi Vương Nhất Bác đã sớm có phán đoán.

Mà Vương Nhất Bác quả thật đã sớm có phán đoán, nháy mắt liền né người tránh được. Tay phải giữ chặt cổ tay gã, tay trái đè lên cánh tay gã, bẻ cả cánh tay gã theo chiều kim đồng hồ, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, con dao rõ ràng nằm trong tay gã, lại bị cắm vào chính vai phải của mình.

Ngô Bát Nam hoảng hốt sững sờ, lúc này mới vừa hét lên tiếng kêu đau đớn, trong cơn thịnh nộ bàn tay trái lại nhào lên muốn chọc vào mắt Vương Nhất Bác, mà thanh niên liền tận dụng lực đạo của gã, tay trái thọc vào mạn sườn gã, tay phải dán sát lên mu bàn tay trái, vặn ngược lại một vòng.

"Rắc rắc" một tiếng, nửa cánh tay của gã bị bẻ gãy.

Nếu đau đớn có mức độ, vậy sự đau đớn của gã hẳn là ở mức độ cao nhất, Ngô Bát Nam đau đến không thể thốt được tiếng nào, nhất thời mất ý thức.

Cho nên gã không nghe được câu nói kia của Vương Nhất Bác, thanh niên còn giữ chặt hai cánh tay gã, nhìn Thịnh Thiên Long khiếp sợ đến mất khả năng ngôn ngữ, nói: "Tiếng kêu nặng nề hơn nữa, tôi đoán hắn vừa rồi hẳn đã nghe qua."

Nói xong liền buông tay, Ngô Bát Nam giống hệt một con chó chết nằm liệt ra nhà.

-----

Viết thật sướng.

Cũng nhắc nhở các nàng tiên nhỏ một chút, nếu một mình đi thang máy mà trong thang đã có sẵn người, đặc biệt là những người đàn ông lạ, đừng đưa lưng về phía họ, nếu trong thang máy có nhiều đàn ông, đừng đứng giữa thang, cố gắng đứng vào một phía, sau lưng sát tường, để tất cả mọi người trong thang máy trong tầm mắt mình, lỡ nhưu gặp phải người xấu, cũng có thể có chút thời gian quý giá để phản ứng.

Đương nhiên hy vọng mọi người đều không gặp phải kẻ xấu, bình bình an an nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro