Chương 50 - Anh là bảo bối của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc ở bộ đội Tiêu Chiến đã hình thành rất nhiều thói quen, một trong số đó chính là tắm rửa cực nhanh. Căn chung cư sang trọng trước kia có trang bị bồn tắm mát xa hoàn toàn tự động nhưng hắn cũng chưa bao giờ ngâm mình trong đó, chỉ vì trong lúc nằm vùng, hắn luôn phải cảnh giác cao độ với tất cả những thứ gọi là 'lối sống xa hoa' có khả năng sẽ ăn mòn và khiến bản thân lơ là cảnh giác, bao gồm cả ngâm tắm. Vì thế hắn chỉ dùng vòi sen, hơn nữa thời gian tắm rửa cũng rất nhanh.

Chẳng qua hôm nay hắn cố tình tắm lâu hơn hai phút, muốn bản thân thơm tho hơn một chút, nhưng rất nhanh hắn nhận ra chỉ là làm điều thừa, bởi sau khi mặc áo thun cùng quần ngủ của bạn trai vào, trên người tất cả đều là mùi nắng xen lẫn với mùi của Vương Nhất Bác, hai mùi này thập phần giống nhau, một chín một mười nhưng đều cùng một loại. Cho nên từ nay về sau, cho dù thời tiết có là mưa dầm ẩm ướt, bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời.

Tiêu Chiến nghĩ thế, lúc mở cửa phòng tắm ra nụ cười vẫn còn treo trên môi, kết quả bất ngờ bị Vương Nhất Bác đứng canh ở cửa vừa vặn tóm được. Thanh niên túm lấy eo hắn ấn hắn lên tường, bất mãn lên án: "Anh tắm quá lâu."

Tiêu Chiến vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Còn chưa đến mười phút đâu."

"Em cảm thấy đã qua hơn hai tiếng đồng hồ rồi." Chó con bắt đầu càn quấy: "Thiếu chút nữa đã phải phá cửa mà vào."

"Em sợ anh rơi xuống đường ống thoát nước à?"

"Không phải." Vương Nhất Bác ngữ khí nghiêm túc nói: "Em sợ anh trèo cửa sổ chạy mất."

Tiêu Chiến: "..."

"Xong đời rồi, hình như em hơi có triệu chứng PTSD." Chó con đáng thương vô cùng: "Là vì bị ai hại chứ? Nhất định là cái người cực kỳ tàn nhẫn kia đi?"

Tiêu Chiến vốn còn cảm thấy áy náy, càng nghe lại càng buồn cười, cuối cùng gục đầu lên vai Vương Nhất Bác cười đến không dừng được, thanh niên đưa một bàn tay lên giữ chặt gáy hắn, giống như nhấc một con mèo con, không hề có chút uy hiếp nào mà dọa nạt hắn: "Còn cười, gia hỏa không có lương tâm!"

Tiêu Chiến còn lâu mới quan tâm, vươn tay ôm lấy Vương Nhất Bác, cọ cọ lên sườn cổ người yêu làm nũng: "Muốn chó con sấy tóc cho anh."



Hai phút sau, hắn ngồi ở mép giường trong phòng ngủ, hệt như một con mèo Ba Tư vừa tắm rửa xong đang chờ được hong khô, để mặc bạn trai đứng phía trước hong tóc cho mình. Gió từ máy sấy thật ấm áp, mức độ vừa phải, Tiêu Chiến thoải mái híp mắt lại.

"Nếu đến cục đi làm," Hắn nói: "Vậy phải cắt tóc ngắn sao?"

"Không nhất thiết phải đến cục, anh muốn làm cái gì thì làm cái đó." Vương Nhất Bác nói: "Cắt tóc hay không cũng không vấn đề gì, cho dù có để kiểu tóc nào thì anh cũng vẫn là đẹp nhất. 'Máy sấy tóc thần, thế gian này ai là người đẹp nhất'?" Thanh niên quay máy sấy tóc lại hướng về phía miệng mình, chỉnh mức máy sấy lên cao nhất, trong tiếng gió phát ra giả giọng thành máy sấy tóc: "Là - Tiêu - Chiến - bạn - trai - của - Vương - Nhất - Bác."

Tiêu Chiến cười nghiêng ngả, ôm lấy vòng eo thon chắc của bạn trai, dán tai lên ngực đối phương, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của cậu, giờ khắc này hắn cảm thấy bản thân cực kỳ an toàn, cực kỳ hạnh phúc.

"Em còn chưa nói cho anh biết bị thương thế nào," Tiêu Chiến hỏi: "Đầu đụng vào đâu vậy?"

"Lúc bọn em vọt vào trong phòng cứu người, tên bắt cóc định chạy, bị em chính diện tóm được, hắn liền đập đầu vào em. Thật ra em có thể tránh được, nhưng em không tránh."

"Vì cái gì không tránh?"

"Em nghĩ nếu anh thấy em bị thương, liệu có mềm lòng mà nguyện ý ở lại hay không." Vương Nhất Bác lại dùng ngữ khí chó con dầm mưa này nói chuyện: "Kết quả sau khi quay về, phát hiện anh đã đi rồi."

Cảm giác chua xót khẽ dâng lên trong ngực, hắn cách lớp áo hôn lên ngực thanh niên, thấp giọng giải thích: "Anh sợ em sẽ đến tiễn anh, anh sợ bản thân không nỡ nói tạm biệt với em, vì thế lén đi. Anh mua vé, đổi thẻ lên máy bay, đã đến cửa đăng ký ngồi rồi, kết quả vẫn không thể đi được."

Vương Nhất Bác vò tóc hắn, khẽ hừ một tiếng, còn chưa nguôi giận: "Dù sao anh vẫn là nhẫn tâm với em, cũng chẳng phải lần đầu tiên vứt bỏ em."

Tiêu Chiến không muốn nói lời xin lỗi trong tình cảnh này, hắn biết Vương Nhất Bác cũng không muốn nghe lời xin lỗi, vì thế ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Vậy anh bồi thường cho em, được không?"

Vương Nhất Bác sờ tóc khắp đầu hắn, cảm thấy cũng được rồi, mới tắt máy sấy đi, cúi đầu nhìn hắn hỏi: "Bồi thường thế nào?"

"Hôn anh đi," Tiêu Chiến làm nũng nói: "Hôn anh rồi anh sẽ nói cho em nghe."

Vương Nhất Bác cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước mà chạm môi hắn một chút: "Nói đi."

"Sao em lại nhỏ mọn đến vậy?"

Hắn buồn cười hỏi, lại vói tay vào trong áo thun Vương Nhất Bác, từ sau eo lần đến cơ bụng, còn chưa xuống thêm chút nữa đã có thể cảm nhận được bên dưới phồng lên một bọc.



"Mới chỉ như vậy đã cứng rồi sao?"

Tiêu Chiến kinh ngạc hỏi, ánh mắt thuần khiết vô tội, phảng phất thật sự không biết vì sao cậu lại biến thành như vậy, không biết là ai đã biến cậu thành như vậy.

"Tiêu Chiến..." Hơi thở cố gắng kìm nén của Vương Nhất Bác đã sắp mất khống chế, bàn tay to lớn xoa xoa lên gương mặt mềm mại của người yêu, lòng bàn tay áp lên cánh môi, trầm giọng cảnh cáo: "Đừng có khiêu khích em..."

"Chỉ là anh thích em mà..." Tiêu Chiến nhìn cậu, ánh mắt ướt át, nghiêng đầu cọ cọ lên lòng bàn tay cậu, thân thể từ từ trượt xuống, quỳ trên mặt đất kéo quần cậu xuống, cả quần trong lẫn quần ngoài, dương vật cương cứng một nửa lập tức bắn ra, đập lên mặt Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vươn tay khẽ vuốt ve nó, ghé đến gần hôn lên. Vương Nhất Bác quả thực bị hắn trêu chọc sắp hỏng luôn rồi, vội vàng nắm cằm thỏ tinh, giọng nói nặng nề: "Bảo bảo, anh không cần như vậy..."

"Không phải em nói anh thích làm cái gì thì làm cái đó sao? Giờ còn muốn quản anh?" Tiêu Chiến vờ tức giận chất vấn cậu, ngữ khí hống hách: "Buông tay ra!"

Lúc nói chuyện hơi thở ướt nóng phả lên, khiến cậu hoàn toàn cứng, Vương Nhất Bác chậm rãi buông tay ra, nhìn người yêu nhẹ nhàng liếm lên phía trước sưng trướng đến dữ tợn của mình, đầu lưỡi nhỏ đỏ hồng lộ ra một chút, tựa như một con thỏ ngây thơ căn bản không hiểu tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ đang tò mò thăm dò, không hề có tiết tấu gì mà liếm liếm vài cái, sau đó lập tức ngậm thứ đồ hung ác kia vào miệng, đôi môi bao lấy nó, nhưng chỉ mới nuốt được một nửa đã nhíu mày lại.

"Ưm..." Thỏ con thập phần buồn bực: "Quá lớn rồi... Nuốt không vz..."

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy mạch máu giữa trán thình thịch nhảy loạn, hơi thở nặng nề giống như thiếu oxy nghiêm trọng: "Bảo bảo..." Cậu thở gấp, vuốt gương mặt và vành tai người yêu: "Như thế được rồi..."

Tiêu Chiến chật vật phun ra nuốt vào phần trên cực lớn, đồng thời dùng tay cọ xát vuốt ve phần dưới, còn phải xoa nắn trứng tinh nặng trĩu bên dưới, đôi tay kia thật mềm mại, bụng ngón trỏ  có một lớp kén mỏng, là dấu vết thường xuyên luyện bóp cò súng trong một thời gian dài để lại, vuốt ve trên dương vật mẫn cảm của cậu, xúc cảm hơi thô ráp cũng được phóng đại vô hạn. Cơ bắp toàn thân Vương Nhất Bác đều căng chặt, chỉ cảm thấy đầu hay ngực hay hạ thân, một nơi nào đó nhất định sắp nổ tung, nhịn không được mà rên thành tiếng.

Một giây trước khi cọng rơm cuối cùng rơi xuống, Tiêu Chiến buông cậu ra, ho khan hai tiếng, cau mày xoa xoa quai hàm mình, thật giống một con thỏ đang dùng móng vuốt để rửa mặt, rõ ràng làm chuyện sắc tình như thế, động tác lại vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu. Vương Nhất Bác nhớ đến lần trước sau khi làm như vậy, sáng hôm sau thức dậy hắn còn nói miệng đau, lập tức không nỡ, vươn tay vớt người lên đè xuống giường, cúi người áp đến mãnh liệt hôn.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn để cậu hôn một lúc, mới nhớ ra, nói: "Làm gì a? Anh còn chưa có kết thúc đâu!"

Vương Nhất Bác cọ cọ chóp mũi xinh đẹp của người trong lòng, có chút ngượng ngùng đỏ mặt nói: "Nếu anh còn ngậm tiếp, em sẽ bắn ngay lập tức."

"Vậy thì có vấn đề gì? Em đang kỳ cấm dục à?" Tiêu Chiến như thể hận sắt không thể rèn thành thép: "Đừng quá đáng nha cảnh sát Vương, em ngây thơ như thế đến bao giờ mới có thể ăn thịt được hả... Ưm...!"

Bị cậu ngậm vành tai liếm láp, Tiêu Chiến thoát ra tiếng rên rỉ trầm thấp. Vương Nhất Bác đã sớm phát hiện, tai Tiêu Chiến cực kỳ nhạy cảm, điểm này cũng chẳng khác gì thỏ. Cậu liền phủ lên tai thỏ, nói: "Bây giờ em muốn ăn thịt, hôm nay em muốn... bắn ở chỗ khác."



"Ưm... Nhất Bác..."

Vạt áo thun bị vén lên, thanh niên hôn từ sườn cổ hôn xuống xương quai xanh, dừng lại ở bên trái, thành kính hôn một lát, cuối cùng hôn lên ngực hắn, đầu vú bị cuốn vào khoang miệng nóng ướt, Tiêu Chiến ngửa đầu lên, giọng ướt át gọi tên người yêu.

"Em đây." Thanh niên thấp giọng đáp lại hắn, hàm răng ngậm một bên đầu vú, khẽ kéo nó lên: "Em mãi mãi ở đây."

Tình triều mãnh liệt ào ạt quét vào bờ biển ngay thời khắc này, hắn cảm thấy lý trí bản thân chẳng khác nào ngọn nến đong đưa trong gió, đã cận kề sắp tắt, đầu vú mẫn cảm vì bị chà đạp mà sung huyết sưng to, bị mặt lưỡi thô nhám của thanh niên nghiền xuống khắc hoạ, mỗi lần tiếp xúc đều như bị điện giật, vừa đau vừa sướng. Bên dưới cũng cứng đến không chịu nổi, cách lớp vải quần cùng cọ xát với đồ vật của Vương Nhất Bác, chó con không biết là cố ý chơi xấu hay chỉ là không cẩn thận, vẫn luôn đỉnh vào đáy chậu hắn, mỗi một lần đỉnh tới, hắn đều nhịn không được mà muốn kêu thành tiếng.

"Ha...!"

Triền miên lại phóng đãng, ngay cả bản thân Tiêu Chiến nghe thấy cũng cảm thấy thẹn thùng, muốn trộm tự an ủi một chút, lại bị Vương Nhất Bác bắt lấy cổ tay ấn lên đỉnh đầu, không nói một lời, sáp đến cướp lấy hơi thở của hắn, ăn đầu lưỡi cùng nước miếng của hắn.

"Ưm... Ưm..."

Hắn không thể hít được dưỡng khí, há miệng thở dốc, trong kẽ hở của môi hôn, nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi: "Thích em sao? Thích em hôn anh thế này sao?"

"Thích... Thích em..."

Chó con tựa hồ cực kỳ vừa lòng với câu trả lời này, không tiếp tục truy hỏi nữa, chuyên tâm lấy lòng thân thể hắn. Nụ hôn một đường trượt xuống dưới, ngắn ngủi dừng lại trên rốn hắn, đầu lưỡi vẽ những vòng tròn xung quanh, Tiêu Chiến sợ ngứa, nhịn không được mà lắc mông, ngược lại càng tiện cho Vương Nhất Bác kéo quần mình xuống, gấp một chân hắn lại, những nụ hôn ướt át rơi xuống trên bắp đùi.

Tiêu Chiến không thể khống chế được mà rùng mình một cái, phía trước rỉ nước thật đáng thương, nhưng kẻ xấu lại nhất định không chịu chạm vào, cũng không cho hắn tự chạm vào.

"Nhanh chút... Vương Nhất Bác...!" Hắn gấp đến mức muốn chửi thề, nhưng vừa mở miệng lại chỉ có khẩn cầu ngọt ngấy: "Anh muốn bắn..."

Thanh niên ngậm dương vật hắn vào miệng, phun ra nuốt vào vài cái, đột nhiên nắm tay hắn đặt lên sau đầu mình, hắn sờ lên đầu tóc bù xù của chó con, hắn biết đây là cậu muốn thể hiện sự thần phục.

Thể hiện cho 'Em vĩnh viễn là của anh', 'Em nguyện ý vì anh làm bất kỳ chuyện gì', 'Xin hãy để em thỏa mãn anh'.

Dục vọng nóng bỏng lại ngược ngạo cùng với ấm áp mềm mại lại ôn nhu thường không xuất hiện cùng nhau, nhưng ở khoảnh khắc này, Tiêu Chiến có thể đồng thời cảm nhận được cả hai thứ, chúng cùng lúc nuốt hết lý trí hắn, hắn ôm gáy bạn trai, để mặc thân thể đắm chìm trong bản năng, để đối phương thâm hầu cho mình, mãi cho đến một giây cuối cùng mới đẩy chó con ra, chảy nước mắt bắn ra.

"Đẩy em làm gì?" Chó con ngược lại không vui, nhão dính hôn lên: "Có thể bắn trong miệng em."

"Không cần..."

Hơi thở hắn chưa thể điều phục, dư vị cao trào còn chưa qua, Vương Nhất Bác lại dường như rất thích nhìn hắn thế này, cười liếm liếm môi hắn: "Đại lão cũng biết ngượng sao? Khiêu khích em nữa đi, sao lại không khiêu khích nữa thế?"

Tiêu Chiến hữu khí vô lực trợn mắt trừng cậu, chó con lại càng cười vui vẻ hơn, phe phẩy đuôi hỏi: "Thoải mái không? Hẳn là thoải mái nhỉ?"

"Ừm..." Tiêu Chiến cảm thấy có lẽ nên khen ngợi một chút, vì thế hôn hôn bạn trai, nói: "Thật thoải mái."

Nhưng chó con hiển nhiên không cho như thế là khen ngợi, nắm tay hắn chạm lên dương vật vẫn luôn không ngừng nỗ lực của mình, khàn giọng hỏi: "Vậy có phải bảo bảo cũng nên thưởng cho em không?"

Nơi đó đã sưng to đến mức không thể lớn thêm được nữa, hắn chạm đến những đường gân xanh hơi hơi nhô lên, cảm thấy mỗi một mạch máu đều đang kêu gào mà đập. Đều là đàn ông, Tiêu Chiến biết rõ thế này có bao nhiêu khó chịu, mà Vương Nhất Bác lại vì hắn mà nhẫn nhịn cho đến tận bây giờ.

Hắn ngậm môi dưới chó con, khẽ cắn một cái, hỏi: "Vậy em đã chuẩn bị đầy đủ công cụ gây án chưa?"

Vương Nhất Bác ngây người, vẻ mặt lập tức suy sụp: "Không có... Em không biết anh sẽ quay lại..."

"Không vấn đề gì." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói: "Có thể dùng kem dưỡng da thay thế."

"Nhưng không có bao..."

"Không cần bao." Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, hệt như con muỗi vo ve bên tai người yêu: "Anh rất sạch sẽ, anh chỉ có một mình em..."

Vương Nhất Bác hôn hắn, thanh âm nhu tình vô hạn: "Em biết, em chỉ là sợ anh không thoải mái."

"Sẽ không..." Tiêu Chiến chủ động nâng một cẳng chân thẳng dài của mình lên, móc lên eo bạn trai, nắm tay Vương Nhất Bác đặt lên hõm eo mình, nghe thấy giọng nói mềm mại ướt át như ngậm nước của mình phát ra: "Anh muốn em... Muốn em tiến vào... Sau đó bắn cho anh..."



Đối diện với một Tiêu Chiến như thế này, đến ông trời cũng phải nhận thua, huống hồ cậu chẳng phải trời, Vương Nhất Bác nghĩ, cậu chỉ là một con chó nhỏ đã thèm miếng xương sườn từ rất lâu rồi, lại vì đủ loại lý do mà mãi cho đến tận hôm nay mới có cơ hội ăn vào miệng. Cấm dục cực khổ cứ để mấy người tu hành đảm nhận đi, chó con cần xương sườn, chó con cần phải ăn thịt.

Hai người nghiêng người nằm đối mặt, Tiêu Chiến bị cậu ôm vào lòng hôn, dương vật sưng lớn chen vào giữa đôi chân dài kia, cọ xát trước sau, mỗi lần đỉnh đến huyệt khẩu, Tiêu Chiến lại khẽ run lên một chút, hệt như một con mèo nhỏ khe khẽ rên rỉ. Vương Nhất Bác yêu chết phản ứng như thế của người yêu, sự thuần khiết và quyến rũ trên người Tiêu Chiến hài hòa đến tuyệt mỹ, tạo thành sự tương phản khiến cậu muốn ngừng cũng không thể được. Cậu liếm láp vành tai Tiêu Chiến, lấy kem dưỡng da lên ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn lên huyệt khẩu vì thẹn thùng mà đóng chặt, tiến vào bên trong.

"Ưm..." Tiêu Chiến vùi đầu bên cần cổ cậu, rên lên một tiếng, thân thể gần như cứng lại.

"Bảo bảo, thả lỏng một chút, nếu không sẽ đau." Hạ thân cậu đã trướng đến sắp mất khống chế, lại cố gắng kìm nén không biểu hiện ra ngoài, chỉ dịu dàng an ủi người yêu, giúp đối phương từ từ thả lỏng thân thể: "Nếu không thoải mái cứ nói với em, hôm nay không làm cũng không sao."

"Anh phải làm..." Tiêu Chiến nhỏ giọng lầm bầm: "Anh từng nghĩ đến... Ưm, a... Rất nhiều lần rồi..."

Ngón tay Vương Nhất Bác không ngừng thăm dò vào trong, ấn lên vách trong tràng đạo ướt nóng, cưỡng ép bản thân không được nghĩ đến chuyện thao vào sẽ sướng thế nào: "Nghĩ đến cái gì?"

"Cùng em... làm tình... a, a! Chỗ đó..."

"Chỗ này sao?" Cậu xoa xoa ấn ấn lên điểm kia một chút, nhẹ nhàng cọ xát, cảm nhận được Tiêu Chiến run rẩy không ngừng, nhẫn nhịn thở dốc bên tai mình, vì thế lại chen thêm một ngón tay nữa vào, hoàn toàn thâm nhập tràng đạo vừa chặt vừa ướt nóng kia, không ngừng thọc rút, lại ấn ấn, liên tục tăng tốc.

"Ưm...a... Không được... Đừng xoa, đừng xoa chỗ đó..." Tiêu Chiến ôm cậu thật chặt, móng tay gần như xuyên qua cánh tay cậu, thanh âm mềm mại như chảy nước: "Chậm một chút... Anh, anh muốn..."

"Muốn cái gì?" Vương Nhất Bác dịu dàng hỏi, ngón tay lại càng cắm nhanh hơn, vừa lòng nghe tiếng nức nở xin tha của người yêu.

"A... Ha... anh muốn, muốn bắn..."

"Chỉ dùng tay cũng có thể bắn ra được sao?" Vương Nhất Bác khẽ cười hỏi: "Không được." Sau đó rút ngón tay ra, đưa lên cho Tiêu Chiến xem chất lỏng trơn trượt dính trên đó: "Bảo bảo, bên trong anh thật ướt nha..."

"Có thể rồi..." Tiêu Chiến ôm cậu, thân thể nóng hừng hực, nhỏ giọng nức nở: "Em vào đi..."

Cậu xoay người đặt con thỏ nằm xuống nệm giường, cánh tay xuyên qua khớp chân, lúc đầu chỉ nâng chân phải của Tiêu Chiến lên, dùng dương vật cứng như thép cọ lên huyệt khẩu ướt dầm dề của con thỏ, từng cái từng cái đỉnh eo đâm thọc, có mấy lần tưởng như đã có thể chọc vào, nhưng không biết vì sao lại trượt ra ngoài.

"Bảo bảo..." sau lưng Vương Nhất Bác đã đẫm mồ hôi, lo lắng Tiêu Chiến ghét bỏ kỹ thuật quá phế của mình mà đạp cậu xuống giường, vì thế cắn lên dái tai con thỏ: "Làm sao mà... Làm sao mà vào không được..."



Tiêu Chiến trong lòng buồn cười, cảm thấy chó con ngốc nghếch thật sự cực kỳ đáng yêu, nhưng chính bản thân hắn cũng bị dục tình tra tấn mà sắp phát điên, thanh niên đột nhiên rút ngón tay ra khiến sâu trong thân thể hắn có cảm giác ngứa ngáy đến kỳ lạ, cảm giác này dần dần áp chế nỗi lo lắng và căng thẳng vốn vì sợ bị cắm vào, khiến hắn vứt bỏ hoàn toàn sự thẹn thùng, làm ra hành động lớn mật khác người.

"Đừng có gấp... Đầu tiên nhắm chuẩn, sau đó từ từ..." Hắn chủ động nâng cái chân còn lại lên, hoàn toàn mở ra chính mình, nắm dương vật của người yêu đưa đến hạ thân, cầm tay chỉ việc dạy chó con làm sao thao mình: "...Lớn quá... A..." Hắn đáng thương vô cùng than thở, không thể không dùng bàn tay còn lại mở huyệt khẩu mình ra: "Chậm một chút... đúng rồi, cứ như vậy... tiến vào... ưm..."

Vương Nhất Bác vội vàng hôn hắn, hạ thân cũng chậm rãi đẩy vào bên trong, hỏi hắn sao lại tốt đến vậy, có thể mãi mãi yêu mình như thế được không, có còn tiếp tục chạy trốn khỏi mình nữa hay không.

"Không... Sẽ không..." Tiêu Chiến há miệng hít khí, cố gắng thả lỏng, rõ ràng cảm nhận được đang bị lấp đầy đến căng tràn.

Hắn căn bản không có tinh lực dư thừa để suy nghĩ và chuyện phiếm, thế nhưng chó con lại cứ cố chấp muốn hỏi hắn những câu hỏi thật ngốc nghếch: "Là sẽ không chạy trốn, hay là sẽ không yêu em?"

"Em câm miệng lại..." Hắn nhéo một cái trên cánh tay Vương Nhất Bác, giây tiếp theo đã bị đồ vật vừa nóng lại vừa cứng hung hăng đâm vào.

"Ha a...!" Hai mắt hắn ngập nước, cảm thấy mình có lẽ sắp chết mất: "Đau quá..."

"Thực xin lỗi, bảo bảo, thực xin lỗi..." Chó con hoang mang rối loạn nói xin lỗi, dịu dàng hôn lên môi hắn: "Em chậm lại một chút được không?"

"Ừm..." Tiêu Chiến phát hiện bản thân bỗng cực kỳ kiều khí, là vì được Vương Nhất Bác sủng mà biến thành như vậy: "Em... vào hết rồi chứ?"

Chó con nhìn hắn, nhỏ bé đáng thương lại bất lực.

Tiêu Chiến duỗi tay sờ đến nơi đó, lòng lập tức nguội lạnh, thế mà vẫn còn một nửa đang ở ngoài!

"Mẹ kiếp..." Hắn cũng không biết nên khen hay nên mắng chửi: "Em quả thật..."

"Thiên phú dị bẩm? Ừm, quả thật có một chút." Chó con nhận được lời khen không thể chê vào đâu được, lui ra ngoài một chút, lại chầm chậm đỉnh vào, hơi thở trầm thấp phả lên tai hắn, đầu lưỡi chui vào lỗ tai hắn, phối hợp với tần suất của hạ thân mà ra ra vào vào, nói lời thô tục: "Bảo bảo thật chặt, nóng quá... thích em thao vào không, hửm?"

Dương vật nóng bỏng thân mật khắng khít không ngừng cọ xát vách ruột, càng lúc càng vào sâu hơn, da đầu Tiêu Chiến tê dại, cảm giác hưng phấn mãnh liệt khiến thân thể hắn không ngăn được mà run rẩy, hắn nhắm chặt hai mắt, cảm nhận dục vọng của người yêu, cảm nhận hạnh phúc chân thật của chính mình, đồng thời cũng có chút sợ hãi, hắn không muốn biểu hiện ra, tự cho rằng bản thân che giấu rất tốt, mãi cho đến khi thanh niên cúi đầu hôn lên đầu vú hắn, nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ, em sẽ không làm anh bị thương, anh là bảo bối của em."

"Nhanh chút... A..." phía trước của Vương Nhất Bác không ngừng cọ lên điểm mẫn cảm của hắn, nhưng chỉ vừa chạm vào liền tách ra, cảm thấy có một dòng điện nhanh chóng chạy khắp người khiến Tiêu Chiến không tự chủ được mà chảy nước mắt, mỗi tiếng rên rỉ đều như xen lẫn tiếng nức nở, triền miên lại vội vàng: "Em có thể nhanh hơn một chút... Anh muốn..."

Vương Nhất Bác rốt cuộc thẳng nửa thân trên lên, bàn tay to giữ chặt eo hắn, nghe lời mà tăng tốc, mỗi lần đều đỉnh đến tận gốc, sau đó gần như rút ra toàn bộ: "Bảo bảo thật giỏi," giọng nói trầm thấp ôn nhu đến vậy, động tác lại thật hung hãn: "Đều ăn vào tất cả luôn rồi."

"A...A... Nhẹ, nhẹ chút..." Thân thể lần đầu tiên thừa hoan căn bản không chịu nổi cường độ chà đạp này, Tiêu Chiến nỉ non khóc lóc: "Ra ngoài, ra ngoài một chút đi... không được..."

"Không được chỗ nào?" Vương Nhất Bác biết rõ còn cố hỏi, đánh lên điểm mẫn cảm kia, không ngừng mài lên khối thịt nhô lên đó: "Chỗ này không được sao?"

"Ô... đừng... đừng sâu như vậy..."

Khoái cảm trướng mỏi khác thường gần như ép Tiêu Chiến đến phát điên, hắn lắc mông muốn tránh, lại bị Vương Nhất Bác đè bụng dưới lại: "Ngoan ngoãn chút, đừng trốn."

Chó con thuần khiết vô hại đột nhiên lắc mình biến thành con sói phúc hắc, không chỉ phúc hắc, lại còn cực kỳ đói khát, sau khi thực tủy biết vị, dường như phát điên mà không ngừng thao hắn, cây đồ kia ở trong thân thể hắn liên tục đấu đá lung tung, dùng độ cứng và độ lớn, phô trương cảm giác tồn tại của mình, đi đến nơi nào liền khiến nơi đó căng mỏi tê dại, phảng phất mỗi một nơi nó ghé thăm đều biến thành nơi mẫn cảm. Tiêu Chiến nghển cổ nức nở, nước mắt chảy đầy mặt, bị thao đến miệng há ra không thể khép lại được, để lộ chút đầu lưỡi phấn hồng, bị Vương Nhất Bác cắn một cái, cuốn vào một nụ hôn triền miên. Hắn căn bản không thể tưởng tượng nổi làm tình thế mà lại là như thế này, có thể bị thao đến mức đầu óc quay cuồng, hoàn toàn mất khống chế, phát ra những âm thanh chưa từng thấy bao giờ, đến chính mình nghe cũng cảm thấy quá ngượng ngùng, khóc lóc cầu xin đối phương chậm một chút, nhưng đến lúc đối phương thật sự chậm rồi, hắn lại dục cầu bất mãn.

"Bảo bảo, có sướng không?" Có lẽ là nhìn hắn khóc quá đáng thương, thanh niên mới thả chậm tiết tấu, chỉ đỉnh lộng biên độ nhỏ trong thân thể hắn, cùng hắn tóc tai quấn quanh: "Thích làm với em không?"

"Thích..." cảm giác mềm ấm đột nhiên ập đến khiến hắn không biết phải theo ai, vô thức rướn thẳng lưng, đón ý hùa theo động tác của người yêu: "Ừm..." Hắn bị làm đến mức ý thức mơ màng, hàm hàm hồ hồ nói: "Được lão công lấp đầy đến căng tràn, thật sướng..."

Hơi thở Vương Nhất Bác lập tức trở nên nặng nề, bàn tay đang tóm bên hông hắn siết chặt: "Gọi em là gì? Bảo bảo, gọi lại lần nữa đi."

Hắn si ngốc nhìn người yêu, trong lòng thầm nghĩ nếu cả quãng đời còn lại mỗi một ngày đều có thể nhìn ngắm gương mặt này, đều có thể thức dậy trong vòng tay này, vậy thì hắn nguyện ý trả giá hết thảy, hết thảy.

"Lão công..." Giọng hắn mềm mại tựa như vũng nước: "Em mạnh một chút, giống như vừa rồi ấy..."

Vương Nhất Bác giữ chặt hõm eo hắn kéo sát về phía mình, hơi thở gấp gáp liều mạng thao vào trong, mỗi lần đều như muốn xuyên qua người hắn, hắn cắn chặt môi dưới không chịu phát ra âm thanh, lại bị thanh niên dùng nụ hôn nóng bỏng tách môi răng ra: "Kêu ra đi," Tựa như ma quỷ dụ dỗ: "Bảo bảo, kêu cho em nghe."

Lúc đầu Tiêu Chiến chỉ khẽ rên hừ hừ, bị cậu tàn nhẫn lăn lộn thao mấy chục cái, giọng đột nhiên gấp gáp vút cao: "A! A... Nhất Bác... Muốn... muốn bắn..."

Lời còn chưa dứt, đã bắn hết tất cả lên bụng dưới Vương Nhất Bác. Sau khi bắn xong lần thứ hai, cả người đều xụi lơ, đến đầu ngón tay cũng không muốn động, nhưng thứ đồ kia vẫn còn đang ở trong thân thể, tinh thần thập phần phấn chấn, Vương Nhất Bác lại giống như con chó nhỏ rúc vào lòng hắn, thật cẩn thận mà làm nũng: "Bảo bảo, em còn có thể tiếp tục được không?"

"Ừm..." Tiêu Chiến mơ mơ màng màng tìm môi bạn trai, vừa hôn vừa thầm thì: "Nhanh chút... vẫn còn muốn nữa..."

Chó con được cho phép cực kỳ nghe lời, lật người hắn lại, nâng đùi phải hắn lên treo trên khuỷu tay, cắm vào từ bên cạnh, thông đạo đã được nông đến ướt mềm, có thể tuyệt đối thuận lợi thâm nhập.

"A..." Tiêu Chiến kêu thành tiếng, phảng phất như thỏa mãn, lại phảng phất như không thể tiếp nhận, nhưng Vương Nhất Bác lại chỉ dừng ở đó, cố chấp yêu cầu: "Bảo bảo, em muốn nghe anh nói ba chữ kia."

"Chữ... chữ gì?"

"Ba chữ tuy rất sến sẩm nhưng cũng rất lãng mạn ấy."

Tiêu Chiến vừa mệt vừa mơ hồ, cố gắng suy nghĩ: "Rất có tiền? A... a...!"

Vương Nhất Bác hung hăng đỉnh hắn mấy cái: "Nghĩ tiếp!"

Hắn vùi đầu vào gối cười trộm, rất nhanh đã bị chó con đào ra, hôn lên môi, sau đó cắn loạn: "Mau nói!"

Vì để có thể đi ngủ sớm một chút, Tiêu Chiến quyết định tước vũ khí đầu hàng.

"Anh yêu em!" Giọng hắn đã rất khàn, nhưng vững tin chó con không hề ghét bỏ: "Em cũng là bảo bối của anh."

Đây là câu nói hoàn chỉnh cuối cùng hắn có thể nói ra, trước khi bị thao đến ngất đi đêm đó.


.TBC

6400 chữ, tôi xem ai k để lại bình luận!!!

Editor: Đủ cho một ngày cuối tuần vui vẻ rồi hen, keke. 50 chương mới được lên xe, nên bà con cực kỳ trông ngóng, vì thế hôm qua web của An Tĩnh sập (web cổ chuyên dùng để đăng các chương có H) dù cổ đã mở rộng băng thông cho phép 50k người có thể cùng lúc truy cập. Bà con khóc lóc quá trời, hahaha, vui ơi là vui. Nhưng đúng là đại thần, không để các bạn thất vọng đúng không? Hôm qua cổ còn cố tình xin nghỉ phép một ngày để viết chương này đấy, chín giờ mấy đăng bài nói là viết 5400 chữ rồi mà còn chưa xong, tầm gần 11h mới đăng thì web sập, cổ cũng vất vả đến hơn 1h mới khắc phục được, quá là có tâm, quá là nhiệt tình luôn.

Nhớ không lầm thì đây là lần thứ 2 An Tĩnh viết khẩu giao, đều ở truyện này, cổ càng ngày càng bạo tay rồi ^^. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro