Chương 9 - Luôn hào hiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Vương Nhất Bác theo cả đội về Cục, viết báo cáo hành động. Là một cảnh sát, một mình hành động hoàn toàn không phải là việc làm khôn ngoan, không chỉ an toàn cá nhân khó có thể đảm bảo, còn rất dễ rơi vào tình cảnh xấu hổ không thể tìm thấy nhân chứng, nhưng hôm nay xem như cậu may mắn, những đồng nghiệp trong Cục Pháp y đã thu thập đủ vật chứng tại hiện trường chứng minh tính hợp lý cũng như hợp pháp của cậu trong lần hành động này, bao gồm gạt tàn thuốc lá, khung cửa, dấu vân tay trên cửa sổ, cùng những dấu chân trên sàn nhà. Hơn nữa, nếu đổi lại là bất kỳ cảnh sát nào khác khi nhận được 'Báo cáo bất thường' của người đưa tin giống như hôm nay, chỉ sợ đều sẽ không xem trọng, Cao Cường hiểu rất rõ điểm này, vì thế không hề làm khó dễ cậu, còn tán thưởng thái độ nghiêm túc phụ trách và hành động phản ứng nhanh nhẹn của cậu.

Viết xong báo cáo đã là sáu giờ ba mươi, các đồng nghiệp thẩm vấn kẻ tình nghi Triệu Đại Hải đã thay đổi ba lần, nghe nói ngay cả những cao thủ lão làng kinh nghiệm đầy mình cũng đã được mời đến hỗ trợ tham dự thẩm vấn, nhưng Triệu Đại Hải trước sau như một chỉ bày ra dáng vẻ một kẻ mất trí nhớ, ngu ngu ngơ ngơ không hề hé răng dù chỉ một chữ. Bởi vì gã có tiền án trộm cắp cướp bóc, thân phận thật sự rất dễ dàng đã có thể tra ra từ phần mềm nhận diện gương mặt trên mạng nội bộ, nhưng cướp bóc trộm cắp là chuyện đã xảy ra từ năm năm trước, trong năm năm này gã đã làm những chuyện phi pháp gì, cảnh sát không thể nắm hết được, gọi điện thoại cho những người thân trong tư liệu của gã, tất cả đều nói đã sớm không còn liên lạc với gã từ lâu.

Về phần Lưu Vĩnh Phú, nghi phạm còn lại đã nhảy lầu tự sát, cũng có tiền án trộm cướp, thông tin hữu ích thậm chí còn ít hơn, ngay cả thông tin liên lạc của người thân cũng tạm thời không thể tìm được.

Hai người phụ nữ kia nước mắt ngắn nước mắt dài nói không ít chuyện, đáng tiếc cũng không có manh mối nào đáng giá, giống như Tiêu Chiến nói, bọn họ thật sự không biết chi tiết về sự việc buôn bán trẻ em này, thậm chí còn không dám tin ở ngay Tân Hải lại có kẻ dám buôn bán sáu đứa trẻ.

Ngay cả bản thân Vương Nhất Bác cũng không tin, Tân Hải là thủ phủ kinh tế lớn của vùng Hoa Đông, không phải một huyện thành xa xôi hẻo lánh nghèo khổ nào đó, phải là loại tội phạm to gan dám ăn gan hùm mật gấu như thế nào mới dám ở nơi này buôn bán trẻ em? Hơn nữa còn hẳn sáu bé?

Buổi tối cuối tuần nhà ăn không nấu nướng, Cao Cường tự bỏ tiền túi mời cả đội ăn mì thịt bò, đương nhiên là đồ ăn giao tận nơi. Cả đội quây quần trong văn phòng vừa ăn tối vừa thảo luận vụ án. Cao Cường cho rằng trước mắt có hai điểm đáng ngờ, thứ nhất, Lưu Vĩnh Phú vì sao phải nhảy lầu tự sát? Thứ hai, nếu hôm nay cảnh sát không xuất hiện, vậy những đứa trẻ này sẽ bị bọn chúng bán đi đâu?

"Lừa bán trẻ em, hình phạt nặng nhất là chung thân, án tử hình không nhiều lắm." Cao Cường nói: "Lưu VĨnh Phú thà rằng tự sát cũng không muốn bị bắt, rất không phù hợp với lẽ thường."

"Báo cáo khám nghiệm tử thi khi nào mới có?" Lão Phó hỏi: "Có thể là vì gã có bệnh nan y gì đó không? Biết ở nhà giam sẽ không có thuốc giảm đau, dứt khoát giải quyết một lần cho xong."

"Bên phía Pháp y nói nhanh nhất chiều mai sẽ có báo cáo." Vương Nhất Bác bóc một củ tỏi bỏ vào tô mì, nói: "Dựa vào hai lần gã tranh chấp với tôi, trông không giống có bệnh cho lắm."

"Vậy tôi chỉ có thể đoán, nếu nhiệm vụ thất bại gã khó tránh khỏi phải chết, có lẽ so với chết do nhảy lầu sẽ còn thảm hại hơn."

"Ý của chú Phó là, trong nhà giam sẽ có người xử lý gã?"

"Dù sao kẻ hiềm nghi trong vụ án này chắc chắn sẽ không chỉ có hai gã dó, thậm chí rất có thể bọn họ còn không phải chủ mưu." Lão Phó nói: "Đó là sáu đứa trẻ chứ không phải sáu túi gạo, nếu giá cả và phương thức giao dịch chưa được thỏa thuận thì đã không thể tùy tiện đưa người đến Tân Hải, lỡ như bị thất lạc mất thì phải làm sao? Lưu Vĩnh Phú và Triệu Đại Hải chỉ là hai tên trộm cướp vặt, không thể làm được những chuyện đòi hỏi kỹ năng tổ chức và phối hợp, bọn chúng tám phần là nhận tiền làm việc, bán mạng thay người khác."

"Tôi đồng ý với suy đoán của chú Phó." Vương Nhất Bác nói: "Lưu Vĩnh Phú đã chết, hiện giờ chúng ta chỉ có thể tìm cách buộc Triệu Đại Hải mở miệng, buộc hắn phải khai ra ông chủ mình là ai, cũng như muốn xử lý mấy đứa trẻ kia thế nào."

Cao Cường nhặt mấy củ tỏi trong tầm tay: "Miệng thật kín." Người đàn ông nói: "Đến cả lão Trương tôi cũng đã mời đến rồi, ông ấy chính là chuyên gia thẩm vấn giỏi nhất của Cục chúng ta, vậy mà cũng không thể cậy được miệng gã."

Vương Nhất Bác hỏi: "Gã có vợ con không?"

"Năm năm trước đã ly hôn rồi, có một đứa con gái được Tòa phán cho vợ gã nuôi, năm nay có lẽ đã mười hai tuổi." Cao Cường nhìn cậu: "Cậu muốn nói, gã giữ im lặng là vì muốn bảo vệ người nhà sao?"

"Có thể là như vậy."

"Lúc lão Trương thẩm vấn gã cũng đã đảm bảo, làm nhân chứng quan trọng, cảnh sát sẽ tận lực bảo vệ người nhà gã cho đến khi Tòa tuyên án. Nhưng tôi thấy phản ứng của gã..." Cao Cường lắc đầu: "Có vẻ rất thờ ơ."

"Bởi vì gã không tin tưởng chúng ta." Vương Nhất Bác buông đũa xuống: "Tôi ăn xong rồi, ra ngoài gọi điện thoại một chút."



Cậu muốn gọi điện thoại chỏ Tiêu Chiến, sự thật là mấy tiếng trước lúc viết báo cáo cậu đã nghĩ đến; sự thật là buổi chiều lúc ở tiểu khu Hưng Nguyên nhìn bóng lưng Tiêu Chiến rời đi cậu đã nghĩ đến; sự thật là, mấy ngày nay cậu vẫn luôn nghĩ như vậy.

-Nếu có thể cộng tác cùng làm việc với hắn thì thật tốt.

-- Nếu có thể học được bản lĩnh quan sát tỉ mỉ của hắn, cho dù chỉ là một chút da lông thì thật tốt.

--- Nếu..., nếu có thể mỗi ngày đều nhìn thấy hắn, thì thật tốt.

Điện thoại đổ chuông ba hồi cuộc gọi mới được kết nối, Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng nhạc ồn ã vang lên, có chút ồn ào.

"Hello!"

"Là tôi." Cậu nói.

"Tôi biết là cậu." Tiêu Chiến tựa như đang cười: "Cảnh sát Cún con."

"Anh lưu số điện thoại của tôi sao?"

"Vậy thì không có, chỉ là mấy số cuối của cậu có chút đặc biệt, cho nên tôi mới nhớ rõ."

"Đặc biệt chỗ nào?"

"1005, là sinh nhật tôi."

"Là vậy sao."

"Ừm." Tiêu Chiến nói: "Tìm tôi có chuyện gì vậy?"

"Triệu Đại Hải... Chính là kẻ tình nghi vừa bị chúng tôi đưa đi chiều nay, vẫn luôn không chịu mở miệng, chúng tôi đoán sau lưng gã hẳn là còn có cá lớn ẩn nấp, sáu bé gái lần này không phải ngoại lệ, nhưng gã nhất định không chịu mở miệng, chúng tôi không cách nào điều tra tiếp, cho nên... tôi muốn thỉnh giáo anh, có cách nào có thể khiến gã... buông lỏng đề phòng chút không?"

"Thỉnh giáo tôi?" Ngữ khi Tiêu Chiến tựa như thụ sủng nhược kinh: "Đánh giá tôi cao đến vậy sao cảnh sát Vương? Tôi cũng chưa từng thẩm vấn bao giờ."

"Nhưng anh rất giỏi nhìn người, cũng rất biết cách nắm bắt tâm lý của người khác."

"Từng có một con cún nhỏ nói với tôi rằng, đây là một chứng bệnh thần kinh nghiêm trọng nha."

Vương Nhất Bác: "..."

Thế nhưng có vẻ Tiêu Chiến cũng không hề tức giận, còn cười hỏi lại cậu: "Giờ không cảm thấy tôi có bệnh nữa rồi phải không, cảnh sát Vương?"

"Thật xin lỗi, tôi không nên nói anh như vậy."

"Cậu nói cũng không sai, tôi quả thật rất đen tối, nhưng trước giờ tôi vẫn luôn sống như vậy, quá lười thay đổi để làm một người mới."

"Tôi không cảm thấy anh đen tối, tuy rằng anh luôn cư xử rất kỳ quặc." Vương Nhất Bác tạm dừng một chút, sau đó mới nói: "Nhưng tôi cũng cảm thấy, anh không phải người xấu, anh là một người lương thiện."

Tiêu Chiến cười rộ lên trong điện thoại: "Cậu đừng tưởng vuốt mông ngựa thì tôi sẽ giúp cậu nha."

"Không phải vuốt mông ngựa, là lời thật lòng."

"Được rồi được rồi, cảnh sát Cún con đánh giá tôi cao như vậy, nếu còn không giúp ngược lại có vẻ tôi quá không thiện lương rồi." Tiêu Chiến thở dài, giống như chịu trận: "Nói xem, các cậu đã dùng cách gì để thẩm vấn?"

Theo lệ thường mà nói, cảnh sát sẽ tùy theo tình hình và căn cứ vào tình huống cụ thể của nghi phạm trong quá trình thẩm vấn mà lựa chọn phương cách phù hợp nhất, nhưng mọi người không hiểu biết lắm về Triệu Đại Hải, Triệu Đại Hải lại chỉ một mực ngồi im, không có bất kỳ động tác tay chân nào để tham khảo, cho nên ba lần thẩm vấn đều dùng ba phương cách khác nhau, nhưng cũng không hề có chút hiệu quả nào.

Vương Nhất Bác thuật lại ngắn gọn một lần, cuối cùng nói: "Ngoại trừ bảo vệ an toàn cho người nhà và chính bản thân gã ra, tôi không thể đoán được gã còn có băn khoăn gì khác."

"Không hề có." Tiêu Chiến nói: "Đã đến mức này rồi, bất cứ thứ gì cũng không thể quan trọng hơn so với sự sống."

"Nhưng chúng tôi đã nói sẽ đảm bảo an toàn cho gã và người nhà, nhưng rõ ràng là gã không tin."

"Bởi vì gã cảm thấy các cậu không làm được."

Vương Nhất Bác ngẩn người: "Chúng tôi... không làm được?"

"Nếu phạm vi thế lực của người mà gã bán mạng làm việc bao trùm cả Cục cảnh sát các cậu, vậy các cậu dựa vào cái gì để đảm bảo an toàn cho gã và người nhà của gã?"

Cậu giật giật khóe miệng, giữa cơn chấn động khó có thể phát ra được âm thanh nào, chỉ nghe Tiêu Chiến lại nói: "Cậu cảm thấy gã chỉ đang lo lắng cho an toàn của mình trong nhà giam thôi sao? Giờ này khắc này các cậu đang tạm giam hắn trong Cục cảnh sát, cậu có dám đảm bảo gã sẽ an toàn trăm phần trăm không?"

"Tiêu Chiến," Vương Nhất Bác hạ thấp giọng, nặng nề nói: "Anh có biết anh đang ám chỉ một số cáo buộc rất nghiêm trọng không?"

Nam nhân lại chỉ cười cười, hỏi lại cậu: "Cậu vừa mới bảo tôi báo cảnh sát chưa đến mười giây, kẻ tình nghi đã vội vã nhảy lầu, gã thà chết cũng không muốn để bị bắt vào Sở cảnh sát, như này còn chưa đủ nghiêm trọng sao?"

"Nhưng mà..."

"Quay lại chuyện thẩm vấn." Tiêu Chiến cắt ngang lời cậu, nói: "Biện pháp để Triệu Đại Hải buông lỏng cảnh giác, là hứa hẹn sẽ giam giữ và thẩm vấn gã ở một nơi khác, chuyện mua bán trẻ em gái xảy ra ở khu vực Đông Bắc, đưa gã đến nơi phạm tội để giam giữ là phù hợp với quy định, người nhà của gã cũng để cảnh sát địa phương phụ trách bảo vệ. Như thế mới là an toán nhất, bởi vì chủ nhân sau lưng gã chắc chắn không thể dài tay đến vậy."

"Gã... Liệu gã có tin tưởng tôi không?"

"Không biết." Tiêu Chiến rất thẳng thắn đáp lời, lại hỏi: "Trước khi thẩm vấn có phải các cậu đều phải tự giới thiệu hay không?"

"Đúng vậy."

"Cậu có thể thêm một câu, nói cho gã biết cậu là người mới vừa mới được điều chuyển từ nơi khác đến, có lẽ như vậy sẽ khiến gã bớt đề phòng hơn. Cộng sự thẩm vấn của cậu tốt nhất cũng nên tìm một người trẻ tuổi."

"Được..." Vương Nhất Bác cố gắng phục hồi hơi thở.

"Cậu không cần phải biết tất cả rồi mới đến thẩm vấn, phỏng đoán cũng được, dựa vào trực giác cũng được, đều có thể nói ra, sau đó thông qua quan sát các phản ứng của gã, là có thể biết phán đoán của mình đúng hay sai. Trước tiên có thể nói một số chuyện thật giả lẫn lộn để thử phản ứng của gã, chẳng hạn như những thông tin cơ bản của gã, hoặc các thành viên trong gia đình, xem phản ứng của gã khi đối mặt với thông tin thật thế nào, sau lại tung ra suy đoán của cậu, so sánh phản ứng trước sau, sẽ phát hiện sự tương phản, càng củng cố cho phán đoán của cậu. Thật ra chính là nguyên lý của máy phát hiện nói dối, thông qua so sánh nhịp thở và nhịp tim ở trạng thái bình thường và khi căng thẳng, có thể xác định được đối phương có đang nói dối hay không."

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh!"

"Không cần khách sáo, tôi vẫn luôn hào hiệp với Cún nhỏ." Tiêu Chiến cười nói: "Đồ đạc trong căn hộ 401, các cậu đã lục soát hết chưa?"

"Lục soát rồi." Chúng tôi muốn biết mấy ngày nay Triệu Đại Hải và Lưu Vĩnh Phú đi những nơi nào, từng gặp những ai, nhưng không hề có chút manh mối nào cả, có vẻ như bọn họ đều chỉ ru rú ở trong nhà, đến cơm cũng là đặt cơm hộp giao tới."

Tiêu Chiến lên tiếng phủ định, nói: "Bọn chúng từng đến một nơi, hơn nữa còn là một nơi rất đáng để các cậu điều tra."

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Làm sao anh biết?"

"Tôi nhìn ra được manh mối nha."

"Vậy sao buổi chiều anh không chịu nói?"

Tiêu Chiến cười nhạo, nói: "Tra án là công việc của các cậu, tôi vì sao phải xen vào chuyện của người khác chứ? Cậu đã quên tôi tên 'Tiêu Lợi Tảo' rồi sao?"

Vương Nhất Bác: "..."

"Hơn nữa, ai biết ông chủ của bọn chúng đáng sợ đến thế nào, lỡ như bọn chúng muốn trả thù thì tôi phải làm sao? Tôi chỉ mới hai mươi chín tuổi bốn trăm ngày, tôi rất sợ chết nha."

"Vậy vì sao bây giờ anh lại sẵn lòng nói?"

"Vậy phải xem cảnh sát Vương có sẵn lòng vì manh mối quý giá này mà trả giá một chút không."

"Bắt đầu muốn ra giá rồi phải không?" Vương Nhất Bác hỏi: "Anh còn nói anh luôn hào hiệp với cún con?"

Tiêu Chiến dừng một chút, đột nhiên bật cười: "Cậu vậy mà thừa nhận mình là cún con sao?" Nam nhân buồn cười: "Cậu sao lại đáng yêu như vậy chứ Vương Nhất Bác?"

Cậu đổi điện thoại sang tay kia, có chút tức giận: "Chi phí cho người đưa tin tôi có thể trình, nhưng phải trải qua..."

"Ai nói với cậu tôi muốn tiền?"

"Vậy anh muốn gì?"

"Tôi muốn cậu."

Ngữ khí Tiêu Chiến cực kỳ bá đạo, khiến tim cậu lỡ mất một nhịp: "Anh..."

Kết quả Tiêu Chiến lại chỉ thở ra một hơi: "Hát cho tôi nghe một bài."

Vương Nhất Bác: "..."

"Phải đến quán bar của tôi cầm micro hát mới tính nha."

"Tôi không biết hát." Cậu nói.

"Đồ lừa đảo." Tiêu Chiến tức giận nói: "Xem ra cảnh sát Vương không hề có thành ý hợp tác, vậy quên đi, bye bye."

"Chờ... chở một chút!" Cậu rơi vào đường cùng, đành phải thỏa hiệp: "Tôi đồng ý với anh, thời gian anh tự quyết định, nhưng tôi chỉ biết hát vài bài thôi."

"Cậu đã đồng ý với tôi rồi," Lúc Tiêu Chiến vui vẻ giọng nói sẽ trở nên thật mềm mại, âm cuối sẽ kéo dài, thật giống như một động vật nhỏ đang làm nũng: "Không thể đối ý đâu đó."

"Sẽ không đổi ý." Vương Nhất Bác nỗ lực bỏ qua cảm giác ngứa ngáy ở một nơi sâu kín trong lòng, cũng như cảm giác tê dại bên ngoài mỗi khi nghe Tiêu Chiến nói chuyện như vậy: "Giờ có thể nói manh mối cho tôi biết rồi chứ?"



"Bật lửa!" Vương Nhất Bác vội vã trở lại phòng làm việc, lục lọi trong đống túi đựng vật chứng: "Bật lửa trong phòng Triệu Đại Hải đâu rồi?"

Lão Phó giúp cậu tìm được, cậu nói cảm ơn, lập tức cầm chiếc túi ngồi trước máy tính, bắt đầu lên mạng tìm tòi.

"Bật lửa có vấn đề gì vậy?" Cao Cường cũng bước đến hỏi: "Bên trên cũng không có chữ gì cả."

"Tìm được rồi." Vương Nhất Bác xoay màn hình sang cho lãnh đạo xem: "Là bật lửa trong 'Giang Hải Nhất Diệp'."

'Giang Hải Nhất Diệp' là một địa điểm giải trí lớn nhất ở thành phố Tân Hải, có sáu tầng lầu, bên trong có thể ăn uống, ca hát, sauna, bơi lội, chơi mạt chược, đầy đủ các thiết bị giải trí đủ loại, đương nhiên chi phí cũng cao gấp mấy chục lần so với KTV bình thường, người bình thường sẽ không thường đến nơi này, nhưng là địa điểm ưa thích của không ít những doanh nhân giàu có, được lựa chọn làm nơi bàn chuyện làm ăn.

Trên thân bật lửa không có bất kỳ ký tự nào, chỉ vẽ một con sông và ba chiếc lá cây, một người chưa từng đến 'Giang Hải Nhất Diệp' đương nhiên sẽ rất khó để ý thấy.

"Triệu Đại Hải và Lưu Vĩnh Phú mỗi hộp cơm đặt đều không quá hai mươi tệ, sẽ chịu chi 3000 tệ một người để đến nơi này tìm vui sao?" Vương Nhất Bác giơ túi vật chứng lên, giọng nói nặng nề: "Bọn họ là đi gặp ông chủ hoặc người mua."

"Ông chủ của 'Giang Hải Nhất Diệp'," Cao Cường sắc mặt nghiêm trọng nhìn họ: "Là Diệp gia."

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro