C79: Hoa Quốc (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chướng khí xung quanh vùng đất nhỏ đã được tinh lọc thanh trừ, không khí bên người liền trở nên sạch sẽ dễ chịu, vòm trời xanh thẳm lại được mở ra lần nữa phía trên đầu người. Nhưng mà một câu chất vấn đầy lạnh lùng kia của Vương Nhất Bác, lại làm cho Phạm Ân cảm thấy bao nhiêu nội tâm âm u xấu xí từ tận đáy lòng nàng, đều bị y trực tiếp giáp mặt mở ra hết, nhiễm đen luôn cả tầng trời trong vắt trên cao.

Bí mật mà nàng luôn một lòng muốn giấu đi, lại bị một người mà nàng không ngờ tới nhất, thẳng tay chọc thủng. 

Vương Nhất Bác suy đoán tới đủ loại khả năng, dường như đã hiểu ra được cái gì, y lạnh mặt hỏi: "Ngoại trừ tinh phách của linh tuyền ra, các ngươi còn đang đi tìm các thứ khác nữa có đúng hay không? Tỷ như tiểu hí, tỷ như Lang điện hạ? Mỗi lần đều chạm mặt ta như vậy có thật là trùng hợp hay không? Cô là đại đệ tử thân truyền của Lâu Vận Thành, mấy chuyện bắt yêu quái lông gà vỏ tỏi này vốn không cần một vị sư tỷ lợi hại như cô phải đích thân tới làm...."

"Không phải là trùng hợp." Buông xuống được điều mình cố kỵ bấy lâu nay, trong lòng Phạm Ân lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, dường như cũng chẳng còn bất kì gánh nặng nào trói buộc nàng nữa. Nàng thản nhiên nhìn y, thần sắc lạnh dần, "Không hề trùng hợp."

Vương Nhất Bác im lặng một lúc mới nói: "Cô đi thu thập những thứ kia về, là để đem tới hoa cốc này trấn áp yêu quái?"

Phạm Ân không phủ nhận.

Vương Nhất Bác chợt thấy cả người khó chịu, y hiểu ra rồi. Tinh phách tinh khiết của linh tuyền có thể tinh lọc hết thảy vạn vật trên đời, tiểu hí có thể ươm nảy mầm hạt giống của Thần giới một cách kì diệu, còn có viên nguyên đan chứa mười vạn năm pháp lực cường đại của Lang điện hạ, những thứ này, đúng là đều có thể dùng để chế ngự nữ yêu kia.

Nhưng nữ đế đã nói, nữ yêu chỉ vừa mới đến Hoa quốc được khoảng tầm nửa tháng, điểm này chứng minh trước đó nữ yêu đã đào thoát khỏi lao ngục, sau đó vẫn luôn lẩn trốn sự truy bắt của người giam cầm cô ta, cuối cùng cô ta nhìn trúng một nơi đặc biệt như Hoa quốc, liền lập kế đến xâm chiếm, mượn nơi đây để tu luyện.

Nhưng xui thay cho nữ yêu, cuối cùng vẫn là bị người của Côn Luân sơn tìm được, nếu như cô ta mà không chiếm được thần thụ của Hoa quốc từ trước, có lẽ bây giờ đã bị bọn họ tóm cổ. Mà cũng có thể là do trong tay hai người bọn họ chỉ có mỗi tinh phách của linh tuyền, không đủ sức mạnh cho nên mới không lập tức bắt lấy nữ yêu ngay, thậm chí là giờ phút này mới có thể xông vào đến trung tâm hoa cốc.

"Yêu quái ở nơi này, rốt cuộc là dùng để làm cái gì? Chế ngự Thần giới sao?"

Trịnh Thịnh không nhịn được lên tiếng: "Ngươi nói không sai, những việc này vốn dĩ không đến lượt chúng ta phải xuất núi ra tay, bởi vì ngay từ đầu người mà sư phụ ta lựa chọn làm đệ tử thân truyền, chính là ngươi! Chỉ vì ngươi năm đó chạy thoát, chỉ vì ngươi lúc trước đào tẩu cùng với nữ nhân áo đỏ kia, cho nên mới dẫn đến cục diện rối rắm như ngày hôm nay."

Vương Nhất Bác đột nhiên sa sầm nét mặt.

"Trịnh Thịnh." Phạm Ân nghiêm nghị mắng, "Không được nói nữa!"

Vương Nhất Bác sắc mặt trầm lãnh, nhìn chằm chằm cậu ta gằn giọng nói: "Lâu Vận Thành giết chết nhũ mẫu của ta, ngươi lại còn cho rằng ta phải dập đầu cúi lạy bái hắn làm sư phụ, phải răm rắp nghe lời hắn sai bảo làm bất cứ chuyện gì cho hắn hay sao? Hừ! Mơ mộng viển vông, nghe thật quá nực cười!"

"Chẳng lẽ không phải sao? Sư phụ ta giết nhũ mẫu của ngươi, đó là do bà ta tự tìm!"

Phạm Ân sững sờ, không ngờ tới Trịnh Thịnh lại dám nói ra những lời này. Nàng lo sợ mà nhìn về phía Vương Nhất Bác, gương mặt anh tuấn của thiếu niên từ trước đến nay luôn mang nét cởi mở sáng lạn, nhưng bây giờ lại trở nên âm lãnh dữ tợn tựa như tu la, ngay cả hai mắt y cũng đang nổi lên một tầng tơ máu đỏ đậm rợn người.

Gió lốc không biết từ đâu cuồn cuộn nổi lên, lệ khí lạnh lẽo tản ra tràn ngập khắp nơi, chướng khí của nữ yêu đang có ý đồ muốn tập kích Vương Nhất Bác, liền bị lệ khí bức người quanh thân y đánh văng ra xa ba trượng.

Trịnh Thịnh thấy vậy rốt cuộc mới nhận thức ra mình vừa làm điều ngu xuẩn gì, cậu ta chợt cảm thấy kinh sợ, Phạm Ân bước ra che ở phía trước cậu ta, nhíu mày nói: "A Bác...."

Lời chưa kịp nói hết, lệ khí vô hình trong nháy mắt vượt qua nàng bóp chặt cổ họng Trịnh Thịnh, chỉ cần cậu ta thoáng quay đầu một cái, là có thể ngay lập tức đầu lìa khỏi cổ, một bước lên thẳng bàn thờ tổ tiên. Phạm Ân kinh hãi tột độ, vội xuất chưởng làm kiếm, bổ về phía cỗ lệ khí kia. Nhưng mà tay nàng chỉ vừa mới chạm đến đã bị lệ khí bắn ngược, lòng bàn tay ngay ngập tức truyền đến cảm giác đau đớn thấu trời. Nàng cúi đầu nhìn xuống, bàn tay gần như đã bị lệ khí đâm thủng, máu chảy không ngừng, da thịt lẫn lộn, nếu vừa rồi nàng thu tay lại trễ một nhịp, chỉ sợ bây giờ đã bị gọt sạch thịt chỉ còn một đầu xương trắng.

"Nhất Bác."

Tiêu Chiến không biết đã bay xuống từ lúc nào duỗi tay ra nắm chặt lấy cổ tay Vương Nhất Bác, thoáng chốc đánh tan đi lệ khí quanh thân y. Hắn lấy thần lực của bản thân truyền vào, bức bách lệ khí trong cơ thể y phải ngoan ngoãn chui đầu về chỗ cũ ngủ yên, lệ khí kia giãy giụa thoát ra một phân nào, hắn liền đuổi theo áp bức một phân đó, sát sao không hề hơi lỏng, cỗ lệ khí không sạch sẽ này làm cho hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng vẫn kiên quyết trấn giữ không buông tay. Hai cỗ lực lượng không ngừng dây dưa giao đấu, chấn đến mức khiến cho chướng khí của nữ yêu cũng không dám tới gần.

Một đám người trên lưng Tiểu Hỏa không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều đã nhận ra bầu không khí kỳ dị bên dưới này.

Đặc biệt là Hiên Viên Thanh Phong.

Hắn nhìn bạn tốt cùng Vương Nhất Bác linh phách giao triền, đã nói không nên lời. Hắn bỗng nhiên hiểu ra vì sao lúc ở trên thuyền, bạn tốt dù thế nào cũng phải trừ bỏ tiên khí trên đồ ăn trước rồi mới đưa cho Vương Nhất Bác ăn.

Nếu là tà ám, một khi ăn phải đồ ăn của Thần giới, nhẹ thì tim phổi nóng như lửa đốt, nặng thì hồn phi phách tán.

Cho nên.... Vương Nhất Bác là tà ám.

Nhưng mà rõ ràng bạn tốt biết rõ điều này, vậy mà hắn vẫn giúp y giấu giếm thân phận.

Đám người đế quân bảo thủ trên Thần giới vừa mới buông lỏng cảnh giác với bạn tốt chưa được bao lâu, nếu bọn họ biết được hắn đang cùng tà ám yêu nhau, cục diện này.... Chỉ sợ sẽ gây náo loạn cả Cửu Tiêu.

Lệ khí tiêu tán, tà khí đang bóp chặt yết hầu cũng theo đó hóa thành mây khói. Trịnh Thịnh tê liệt ngã xuống trên mặt đất ho khù khụ liền mấy hồi, sắc mặt cậu ta trắc bệch, vừa sợ y, vừa hận y.

Tiêu Chiến vẫn nắm chặt lấy cổ tay Vương Nhất Bác, nhìn hai người bọn họ nói: "Các ngươi đi đi, mặc kệ yêu vật ở nơi này rốt cuộc là thứ gì, các ngươi đều không chiếm được."

Phạm Ân biết Cửu Vi Nguyên Tôn nói ra lời như vậy, nhất định sẽ đích thân ra mặt ngăn trở, hắn đã muốn ra tay, không ai có thể ngăn cản được hắn.

Nàng nâng Trịnh Thịnh dậy, nói: "Đi."

"Nhưng mà sư tỷ...."

"Đi."

Phạm Ân không nán lại lâu, lấy hỏa cầu mở ra một lối đi trên trời, mang theo Trịnh Thịnh ngự kiếm rời đi.

Vương Nhất Bác ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo thân ảnh Trịnh Thịnh đã đi xa, vẫn cứ luôn nhìn chằm chằm như thế, vẻ mặt tràn ngập căm hận cùng không cam lòng. Nhưng Tiêu Chiến đã nắm chặt tay của y, áp chế lửa giận của y xuống.

Tiêu Chiến thấy y vẫn nhìn mãi theo bọn họ, liền bước lên đứng chắn ở trước mặt y, chặn lại ánh mắt đầy căm ghét thù hận kia, hơi nghiêng đầu nhìn y nói: "Nhất Bác, ngươi không nên trở thành người xấu."

Nghe thấy được giọng nói quen thuộc của người trong lòng, Vương Nhất Bác rốt cuộc mới tỉnh lại từ trong phẫn hận, không biết vì sao vẻ mặt lại trở nên cực kì hoảng hốt, y đột nhiên nhấc hai cánh tay lên ôm lấy eo hắn, kéo đối phương gần sát lại, siết đến gắt gao.

Tiêu Chiến lắng nghe từng nhịp đập nặng nề nơi trái tim y, nhìn hai cánh môi y hết đóng rồi mở nói không thành lời, liền biết y lại bất an rồi, hắn áp bàn tay mình lên má y khẽ vuốt tan đi những nếp nhăn giữa hai đầu mày, nói: "Ngoan, ngươi lại không giữ vững tinh thần bắt nữ yêu, mười rương vàng bạc châu báu kia sẽ phải cho người khác."

Vương Nhất Bác ngây ra, khuôn mặt đang được hắn vuốt ve đột nhiên lộ ra ý cười, y đâu có yêu tiền đến mức đó, nhưng mà y rất thích cái cách hắn nói bóng nói gió để làm y tỉnh lại. Y hít sâu một hơi, một lần nữa lấy lại tinh thần, cao giọng nói: "Bắt yêu! Lấy tiền! Mua thịt ăn!"

Tiêu Chiến nghe vậy trong lòng cảm thấy vừa vui vừa buồn, buồn là vì hắn quả nhiên không bằng tiền, vui là vì y lại biến trở về làm một thiếu niên vô tư trong sáng.

. . .

Nữ yêu vừa rồi tuy rằng đã bị lệ khí dọa cho sợ hãi, nhưng lại không tìm đường thoát đi, nàng ta vẫn cố chấp bám vào bên trong đại thụ, đang hấp thu máu tươi và tinh phách của đám người đi vào đây, chỉ mới qua một lát, tà khí trên người nàng ta càng thấm càng sâu, xung quanh đã không còn bóng cây ngọn cỏ nào còn sống, chỉ còn một mảnh tĩnh mịch hỗn độn.

Nữ yêu cứ thế tiếp tục từng ngụm từng ngụm hút đi huyết phách trong rừng, yêu lực càng ngày càng lớn mạnh, tà khí ngút trời, từng chút từng chút một mà vây chặt lấy lồng linh lực, ăn mòn lớp phòng hộ yếu ớt đang bảo vệ mọi người.

Vương Nhất Bác phát hiện lồng linh lực lại xuất hiện vết nứt thêm lần nữa, y cảm thấy trong người khó chịu, lại nhìn sang nữ đế, trên vầng trán trơn bóng của nàng đã rỉ ra vài giọt mồ hôi lăn dài xuống má. Nhưng nàng vẫn kiên định đứng ở phía trước đại thụ, không hề bởi vì áp lực của tà khí khắp nơi mà lui bước.

Bảo kiếm trong tay nữ đế đang khẽ rung động, bị cỗ tà khí này ăn mòn đến mức gần như không còn chút bóng loáng sáng ngời của lợi khí nào nữa, giống như một thanh phế kiếm.

Ngay cả kiếm mà còn như thế, nói gì đến một nữ nhân không có bao nhiêu linh lực bảo hộ trong người.

Vương Nhất Bác bước nhanh tiến lên, nói: "Ta cùng Chiến Chiến sẽ đi lên bắt yêu, ngươi ở lại bên cạnh Tiểu Hỏa, không được đi lại lung tung."

"Thứ nữ yêu đang muốn hút chính là huyết phách của ta, cô ta nhận ra là ta." Nữ đế ngước mắt lên nhìn chằm chằm đại thụ to lớn đã từng sinh dưỡng ra vô số trẻ con trước mặt mình, vẻ mặt phức tạp, nàng không biết sau khi diệt trừ được nữ yêu, đại thụ có thể sống lại một lần nữa hay không. Nhưng mà điều duy nhất nàng có thể nắm chắc bây giờ chính là, nếu như không diệt trừ nữ yêu kia, toàn bộ Hoa quốc sẽ bị cô ta hủy diệt, cõi yên vui thuộc về nữ tử bọn họ, cũng sẽ biến mất từ đây, "Nữ yêu này rất giảo hoạt, nhất định sẽ không dễ dàng chịu xuất đầu lộ diện, ta có thể làm mồi dụ."

"Ngươi chờ một chút." Vương Nhất Bác cũng biết nữ yêu kia cực kỳ cảnh giác bọn họ, nhưng mà cũng cực kỳ cường đại, nếu không cẩn thận, liền có khả năng sẽ bị nàng ta nuốt chửng, "Chúng ta đi vào trước, ngươi ở chỗ này chờ chúng ta."

Nữ đế nhẹ nhàng gật đầu, không hành động lỗ mãng.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nói với Tiểu Hỏa: "Ngươi bảo vệ bọn họ cho tốt, chúng ta đi vào trước, nếu như có bất kì điều gì không ổn, nhớ phải chạy cho mau, biết chưa."

Hiên Viên Thanh Phong nói: "Ta cũng đi."

"Không được, bạn tốt." Tiêu Chiến nói, "Chỉ mới đứng ở đây mà lồng linh lực quanh thân cậu đã sắp chống đỡ không nổi rồi, một khi đi đến gần nàng ta quá, có thể sẽ lập tức bị nghiền nát."

"Nhưng cậu cũng giống vậy mà." Hiên Viên Thanh Phong bất an nói, "Tà khí của nữ yêu này, rõ ràng là nhằm vào người trong Thần giới chúng ta."

"Tớ sẽ tự bảo vệ tốt chính mình, hơn nữa, tớ cũng không được tính là người trong Thần giới."

"Nhưng tà khí này rõ ràng là cũng có hữu hiệu đối với cậu....." Hắn nói xong, đột nhiên thấy không ổn, trên mặt đã hiện lên nét kinh ngạc, "Chẳng lẽ cỗ tà khí này.... Là chuyên môn khắc chế cậu?"

Tiêu Chiến không kinh hoảng một chút nào, trấn định gật đầu: "Đúng vậy."

Hiên Viên Thanh Phong thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Vậy mà cậu còn trấn định như vậy!"

Lại còn thản nhiên như mây trôi nước chảy mà nói "Đúng vậy", hắn có biết tính nghiêm trọng của vấn đề này hay không vậy? Nhằm vào hắn, chẳng khác gì nhằm vào chủ lực của Thần giới, hành động này, rõ ràng là đang gây sự khiêu khích! Đã thế bọn họ còn ngay cả là ai đang muốn lên mặt gây sự với mình cũng không biết.

Nếu như là mười vạn năm trước thì không cần nghĩ cũng biết nhất định là cái tên Ma Tôn vô liêm sỉ kia, nhưng bây giờ hai giới đã nhiều thêm bốn giới, đừng nói là Ma Dạ, ngay cả Yêu Vương cũng không thoát khỏi hiềm nghi.

Chuyện này nghĩ như thế nào cũng là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, thế mà hắn vẫn còn nhởn nhơ vô tư như con cá cảnh như vậy.

Hiên Viên Thanh Phong quả quyết nói: "Cậu không thể đi, biết rõ núi có hổ vẫn hướng núi có hổ mà đi, cậu ngốc nó vừa thôi!"

"Chính là bởi vì nhằm vào tớ, cho nên tớ mới càng phải đi, nếu không, Ma Dạ sẽ tạo ra càng nhiều loại yêu vật như vậy, nhằm vào tớ, nhằm vào Thần giới."

Hiên Viên Thanh Phong kinh ngạc: "Cậu biết là Ma Dạ?"

"Trên người nữ yêu kia có ma khí, hơn nữa còn là khí tức của Ma Dạ, cho nên nàng ta nhất định là bị Ma Dạ giam cầm để luyện chế tà ám."

"... Tớ thế mà ngay cả một tia ma khí cũng không cảm nhận ra được."

Tiêu Chiến chợt thấy vui mừng, mắt sáng rực nói với Vương Nhất Bác: "Ngươi xem, ta lợi hại hơn cậu ấy rất nhiều, có phải hay không?"

Hiên Viên Thanh Phong còn đang ưu quốc ưu dân liếc mắt qua hừ lạnh một cái, ném cho hắn một ánh nhìn tràn ngập khinh bỉ.

Vương Nhất Bác cũng muốn đánh hắn một trận, đã là giờ phút nào rồi mà còn có tâm trạng đi khoe khoang bản thân mình chính là hồ thần nghịch thiên, y quả thực muốn khổ sở thay cho Hiên Viên Thanh Phong, sao mà lại có thể có một tên bằng hữu vô liêm sỉ như thế này cơ chứ.

Hắn quả thật là quá vĩ đại rồi, thế mà lại có thể nhận một con hồ ly thiếu hụt EQ như vậy làm bạn tốt.

Tiêu Chiến tâm tình tình vui vẻ kéo tay Vương Nhất Bác đi về hướng đại thụ bên kia, vừa đi vừa nói: "Nhất định nữ yêu quái trong kia sẽ vô cùng lợi hại, ngươi phải bảo vệ tốt ta nha."

Vương Nhất Bác buồn cười hắn lúc thì bắt y phải bế hắn lúc thì bắt y phải bảo vệ hắn, hắn rốt cuộc là có nhận thức ra được một trong hai người, ai mới là người lợi hại hơn hay không?

Nhưng mà đi được vài bước, y lại bỗng nhiên hiểu ra được điều gì.

—— Một người nguyện ý đem tính mạng của mình toàn tâm toàn ý giao cho ngươi, nhất định là bởi vì, hắn tin tưởng ngươi.

"Ta sẽ bảo vệ tốt ngươi." Vương Nhất Bác nghiêm túc nói, "Đợi lát nữa xử lí xong chuyện trong kia, chúng ta phải cùng nhau ra ngoài, cùng nhau lấy vàng bạc châu báu."

"Ngươi muốn chia cho ta năm rương vàng hả?"

Vương Nhất Bác mím môi, Tiêu Chiến lại nói: "Không cần chia cho ta năm rương, toàn bộ đều giao cho ngươi bảo quản, sau đó nuôi ta thật tốt, mua thịt cho ta ăn."

Vương Nhất Bác dừng lại, phụt cười ra tiếng: "Cái này cùng chính ngươi bảo quản thì có cái gì khác nhau?"

"Có." Tiêu Chiến nói, "Giao cho ta bảo quản, phải khiêng đi, quá nặng."

".... Ý ngươi là một người phàm như ta khiêng mười rương tiền đi thì không nặng??? Rốt cuộc ngươi là quái thú hay ta mới là quái thú???"

"Ngươi."

"Hừ!!!"

Vương Nhất Bác giận dữ bỏ hắn lại bước đi trước, mấy nhánh rễ cây đang có ý đồ đánh lén y nhận thấy được sát khí, vội vàng quay đầu rút lui.

"Ầm —— Ầm ——"

Cách đại thụ khoảng chừng mười trượng, hai người đã nghe thấy âm thanh của trái tim đang nhảy lên bên trong đại thụ.

Căn cứ theo lời kể của nữ đế, đó chính là trái tim của nữ yêu, đâm chết được trái tim kia, là có thể triệt để diệt trừ nàng ta.

Tiêu Chiến tập trung nhìn chăm chú vào gốc cây đại thụ, tán cây um tùm rộng lớn, giống như trên bầu trời vừa được căng ra một tán ô khổng lồ, đứng ở dưới tàng cây, chướng khí càng đậm, quanh quẩn tại xung quanh thân cây, hình thành một bức tường vây bao kín tất cả, khiến người khác không thể dễ dàng tới gần.

Tiêu Chiến điểm ngón giữa ngưng phong linh, mới vừa chạm đến tường vây, đã bị tường vây nuốt mất linh lực, tựa như ném một giọt nước vào trong biển rộng, chỉ một thoáng đã không còn tung tích.

"Thật sự rất lợi hại." Tiêu Chiến nói, "Ma Dạ có thể tạo ra loại nữ yêu như vậy, cũng không đơn giản."

Vương Nhất Bác suy nghĩ nói: "Chắc hẳn là hắn không thể luyện chế ra loại nữ yêu như thế này với số lượng nhiều, nếu không thì đã sớm mang ra, thừa dịp lúc ngươi còn đang tự phong ấn mà tấn công Thần giới."

"Ừm."

Tiêu Chiến lại ngưng phong linh một lần nữa, gió lốc trong chớp mắt thoát ra từ trong tay hắn, phóng tới chỗ bức tường vây kia. Tường vây nháy mắt bị đâm thủng thành một vết rứt, gió lại tiếp tục quét đến, tường vây ngay lập tức sụp xuống.

Nữ yêu đang nấp trong gốc cây đại thụ nhận thấy được có kẻ địch xâm lăng, đột nhiên thu liễm lại toàn bộ yêu khí, ngưng ở bên trong đại thụ.

Nàng ta sau khi ngưng tụ tà khí lại một chỗ thì càng khó đối phó hơn, ý định của nàng ta chính là thu về hết toàn bộ lực lượng để toàn lực đối phó với người đến, không tiếp tục phân tán tà khí cho các nhánh rễ cây trong rừng, hút huyết phách rải rác khắp nơi nữa.

Nữ yêu này, không thể khinh thường.

Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác đi đến gần đại thụ, vừa bước đến gần thân cây, liền thấy nữ yêu đang bay lơ lửng ở bên trong đại thụ âm u, mỉm cười với bọn họ.

Giống như lời nữ đế nói, nữ yêu quần áo tả tơi, trên cổ tay còn có xích sắt, không có cách nào thoát khỏi sự trói buộc đó. Nàng ta nhếch môi cười tà mị với hai người, giọng nói vang vang: "Tiến vào đi....."

Nàng ta biết hai người ở bên ngoài đại thụ kia rất khó đối phó, nhưng mà nàng càng biết, nếu có thể cắn nuốt huyết phách của hai người bọn họ, chính là đem đến cho nàng ta sức mạnh vô tận, có thể hoàn toàn giành lấy tự do.

Không bao giờ phải sợ hãi bất luận kẻ nào nữa.

Được ăn cả ngã về không, vẫn còn tốt hơn là tham sống sợ chết mà chui đầu chạy trốn.

Nàng ta tiếp tục yêu mị mà cười, bay lơ lửng bên trong đại thụ trống trải, chậm rãi chờ đợi hai người bọn họ tiến vào.

Vương Nhất Bác tay nắm chặt trường kiếm, đi cùng Tiêu Chiến tiến lên, bước vào trong địa phương thập phần nguy hiểm trước mặt.

Bên trong đại thụ trống rỗng, trông giống như thân cây đã bị một thứ gì đó đục rỗng mất ruột, biến thành một cửa động u ám mờ mịt. Vương Nhất Bác không biết đại thụ như thế này là do nữ yêu làm ra, hay là vốn dĩ đại thụ đã có dáng vẻ như thế. 

Y thấy được trái tim kia ngay phía sau lưng nữ yêu, xung quanh trái tim đều là những nhánh rễ cây lớn nhỏ, đâm vào trong đại thụ, chúng nó đang đem huyết phách hút được từ khắp nơi chuyển đến từng chút từng chút một mà rót vào bên trong trái tim.

Huyết phách rót vào một phân, màu sắc của tà khí đang quanh quẩn xung quanh trái tim, liền biến thâm thêm một phân.

Đen đặc như mực, chỉ là đứng ở nơi xa, Vương Nhất Bác đã phát hiện ra lồng linh lực lại nứt ra thêm mấy cái khe hở nữa.

Nữ yêu kia vẫn mỉm cười như cũ với hai người, nàng ta nhẹ nhàng liếm môi, thèm nhỏ dãi mùi vị máu tươi trên người bọn họ. Chỉ cần có được huyết phách của hai người này, nàng liền được tự do.

Vẻ mặt nữ yêu đột nhiên trở nên dữ tợn, vô số rễ cây từ trái tim đâm ra, điên cuồng mà xông về phía Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến lập tức nâng chưởng ứng đối, dựng lên một bức tường bằng lửa đỏ rực, hỏa thế như thú, thổi quét muôn vàn nhánh rễ cây. Nhưng mấy nhánh rễ cây vốn có thể bị tiêu diệt bằng lửa kia, lúc này đây lại không hoàn toàn bị thiêu rụi sạch sẽ ngay tức khắc, mà chúng nó còn có sức lực giãy giụa mấy cái, sau đó mới hóa thành tro tàn.

Lớp rễ cây khác lại ùn ùn kéo đến, Tiêu Chiến không tiếp tục dùng cách vừa rồi để đánh lại chúng nó nữa, chỉ dơ tay lên chặt đứt một nhánh dây, lại ngưng gió có chứa lửa, trong nháy mắt thiêu diệt nốt đám rễ cây còn lại.

Nữ yêu nhanh chóng nhận ra người tới lần này là cường địch, hoàn toàn khác biệt so với mấy loại lính tôm tướng cua yếu ớt không đỡ nổi một kích, đã bước lên trên đảo này mấy ngày trước kia.

Tiêu Chiến nhìn về phía mấy nhánh rễ cây đang vây chặt lấy trái tim, nói với Vương Nhất Bác: "Cắt đứt nhánh rễ cây kia, sẽ không bị chặt một hóa hai."

Vương Nhất Bác không nghĩ tới hắn còn có tâm tư rảnh rỗi đi thử nghiệm loại sự tình này, cơ mà nếu rễ cây ở nơi này không thể tái sinh lại lần nữa, vậy thì không cần phải dùng lửa để thiêu đốt hết toàn bộ chúng nó, bởi vì dù sao đó cũng không phải là chú thuật mà hai người bọn họ am hiểu cách dùng, đến lúc lâm trận đánh nhau với nữ yêu sẽ phải cố hết sức.

Y lật tay vung kiếm lên, mũi kiếm vẽ lên một đường cong sáng rực trong không khí, chém xuống vài nhánh rễ cây.

Nữ yêu bị chặt đi rễ cây lại giống như bị chặt trúng tay chân, nàng lập tức đau đến gào thét dữ tợn.

Âm thanh gào rống bên trong cũng làm cho đại thụ đột nhiên chấn động, chấn đến mức mặt đất cũng rung động theo, ngay cả người đang đứng trên đó cũng cảm thấy thân thể lay động, thiếu chút nữa đứng không vững nổi.

Nữ đế ngưng thần nhìn chằm chằm bên kia, không biết tình huống bên trong hiện tại như thế nào rồi.

"Chỉ bằng sức của hai người bọn họ, nhất định sẽ không lôi được nữ yêu kia ra ngoài, không đúng, phải nói là, ngay cả khi Lục giới liên thủ, cũng không thể bức được nữ yêu kia đi ra."

Người bên cạnh âm điệu từ tốn, cười như không cười.

Nữ đế nhìn tên thư sinh mặt trắng vừa lên tiếng, hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì nữ yêu đã đoạt đi tinh phách của đại thụ, đã hòa thành một thể với nó, chỉ có người của Hoa quốc mới có thể lôi nữ yêu kia ra khỏi đại thụ, nếu là nữ đế mấy đời bảo vệ Hoa quốc ra tay, vậy thì lại càng không cần phải tốn nhiều sức. Bởi vì nữ đế, là người mà thần thụ đích thân chọn lựa ra để bảo vệ Hoa quốc." Thư sinh mặt trắng bỗng nhiên cười cười, "Ngươi có muốn đi vào hay không, ta có thể giúp ngươi."

Nữ đế hơi nhíu đầu mày, nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Đương nhiên chỉ là một thư sinh bình thường."

Trong khi nói chuyện, mặt đất lại lần nữa chấn động, dưới đất ngầm phun ra máu tươi, khiến người xem nhìn thấy ghê người.

Thư sinh lại nói: "Nếu còn không mau đi, sẽ muộn."

Nữ đế nhíu mày nhìn về phía đại thụ đang bị tà khí quấn quanh kia, thần thụ kia đối với thần dân trên Hoa quốc bọn họ trước giờ đều giống như một vị mẫu thân hiền từ, nhưng nay vị mẫu thân ấy lại đang phải chịu cực khổ, bị nữ yêu thao túng làm điều xấu.

Nàng nắm chặt bảo kiếm trong tay, nói: "Đưa ta đi vào."

Hiên Viên Thanh Phong thấy nàng muốn đi vào, nói: "Chung cô nương......"

"Xuỵt."

Thư sinh khẽ ra dấu im lặng với hắn một tiếng, giơ tay đưa nữ đế rời đi. Tiểu Hỏa cùng Nguyệt Nhi nhạy bén phát hiện ra có điểm không đúng, xoay người nhìn lại, không ngờ lại thấy Hiên Viên Thanh Phong đã bị định trên mặt đất, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, liền phát hiện chính mình cũng không thể động đậy.

Thư sinh mặt trắng thản nhiên mà nhìn tà khí đang vây chặt đại thụ, khóe môi khẽ nhếch, nói thầm: "Ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng nha, tiểu Nhất Bác."

. . .

(Hết chương 79)

Ba ngày lết đc từng này chữ, cảm thấy hiệu suất dạo này xuống ghê hồn.

Chương 80, hẹn ba ngày sau nhé, nếu nhớ tôi thì mọi người hãy vote or cmt ❤😆💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro