C92: Vương Nhất Bác (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả thực phải công nhận một điều rằng bản thân Vương Nhất Bác có vô cùng nhiều bản lĩnh, chẳng những đẹp trai tài giỏi, mà giờ đến cả chạy trốn cũng lợi hại như vậy, chạy thực nhanh. Mặc dù Tiêu Chiến đã vội vàng đuổi theo sau y đi ra ngoài nhưng vẫn không đuổi kịp người, không tìm thấy thân ảnh, ngay cả hơi thở của y cũng sắp không còn cảm nhận được. Đuổi theo thẳng đến khi ra khỏi hoàng cung cách tám trăm dặm, hơi thở của Vương Nhất Bác cuối cùng mới dừng lại ở một chỗ.

Trước mắt là một ngọn núi nhỏ, xung quanh không có bá tánh sinh sống, mà núi này cũng không có rừng cây bao phủ, xơ xác hoang sơ, trông giống như bị bỏ hoang lâu năm vậy. Do không có thú hoang hay quả dại để săn bắt hái lượm cho nên gần như chẳng có ai đi lại ở chỗ này, nơi nơi đều là bụi gai bụi cỏ hỗn tạp, muốn tìm người ở đây hiển nhiên là điều không hề dễ dàng.

Tiêu Chiến đi đến lưng chừng núi mới dừng lại, nhìn đống bụi gai chồng chất bện chặt vào nhau vươn cao rậm rạp phía trước mặt, cảm thấy nơi này khiến người ta rất không thoải mái, hắn nói vọng vào trong: "Vì sao lại phải trốn ta, ngươi biết, ta sẽ không bao giờ ghét bỏ ngươi."

Không có người trả lời, hắn giống như đang nói chuyện một mình với đống bụi gai bụi cỏ khô khốc không có tri giác.

"Ngươi tính tình không tốt, lại còn lúc nào cũng nghĩ muốn đánh ta, nhưng mà ta vẫn rất thích ngươi, ngươi không cần trốn ta có được không?"

Phía sau bụi cỏ có người thấp giọng ủy khuất hỏi: "Vậy ngươi thích ta ở điểm nào?"

Tiêu Chiến đứng hình, thích Nhất Bác ở điểm nào? Hình như hắn chưa từng suy nghĩ về điều này trước đây, không khỏi lâm vào trầm tư. Người bên kia lòng đang tràn ngập chờ mong câu trả lời thấy hắn bỗng nhiên đần mặt ra thì cảm thấy trong lòng bị hung hăng chém một nhát, giận dữ: "Ngươi nếu mà không thể một hơi nêu ra lí do hết 10 canh giờ, ngươi lập tức hồi đệ nhị đi, tiền đệ nhất!"

Tiêu Chiến nhíu mày, hỏi: "Nhất định phải 10 canh giờ sao?"

"Đúng!"

Hắn ủ rũ nói: "Nói không được, không có nhiều điểm như vậy, ta chỉ có thể hồi đệ nhị."

"......" Vương Nhất Bác muốn lên tăng xông tức chết ở trong bụi cỏ, đơn giản như thế mà cũng không nói được, không phải chỉ cần lặp lại câu: "Đương nhiên là bởi vì ngươi đẹp trai ngươi đẹp trai ngươi đẹp trai" mười canh giờ là được rồi sao? Hồ ly ngu ngốc!

Y bĩu môi ôm đầu gối ngồi xổm trong bụi cỏ, không muốn để ý đến hắn nữa, ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc.

Phía trước cỏ dại quá nhiều, vừa cao vừa rậm rạp, còn có gai góc luôn sẵn sàng quấn vào người đi qua nó bất cứ lúc nào, Tiêu Chiến gian nan mà đi đến bên cạnh bụi cỏ kia, không để ý gai nhọn liền trực tiếp dùng tay gạt bụi gai ra để nhìn người yêu mình, chỉ nhìn thấy tấm lưng có phần cô độc của y đang ngồi thu mình ở đó, đầu gục xuống hai đầu gối, biết hắn tới cũng không ngẩng đầu lên. Chưa từng nhìn thấy bộ dáng Nhất Bác suy xụp tâm trạng đến mức cả người tối tăm như thế này trước đây, hắn chợt cảm thấy tâm như bị nhéo mạnh một cái, tràn đầy xót xa.

Tiêu Chiến bước qua bụi gai đang quấn lấy chân mình, ngồi xổm xuống phía sau lưng y, lặng lẽ vòng đôi tay dịu dàng và rộng rãi ôm lấy cả người đối phương, siết chặt. Vương Nhất Bác bị hành động bất ngờ của hắn làm cho kinh ngạc, tim bất giác đập nhanh lên, chưa kịp nói gì thì đã nghe hắn thấp giọng bảo: "Ngươi thích tiền như vậy, thế mà vẫn chịu thích một kẻ nghèo hèn như ta, còn nguyện ý mua đồ ăn cho ta ăn, cho dù đi nơi nào cũng sẽ không quên nói với ta "Chiến Chiến, đi thôi", mang theo ta đi đến khắp nơi trên thế gian."

Khi hắn nói ra những lời này còn đem đầu dựa lên tấm lưng dài rộng của y, gò má cứng cứng vừa khéo áp vào nơi trái tim đang đập mạnh, như thể vuốt mèo mềm mại khẽ cào nơi đầu tim Vương Nhất Bác, khiến y không cách nào không rung động, lòng phút chốc mềm ra như vũng nước. Thế nhưng y lại đáp: "Đó là bởi vì ta đánh không lại ngươi."

"...." Tiêu Chiến lại nói: "Ngươi thực sự rất lợi hại, lại tâm trong ý sạch, luôn luôn rất nỗ lực mà bắt yêu quái, để bá tánh có một cuộc sống bình an mỗi ngày."

"Đó là bởi vì ta muốn kiếm tiền."

"À.... Vậy thì là ngươi rất giỏi bắt nạt người khác, cãi nhau với Tiểu Hỏa và ta chưa bao giờ thua."

"...... Ngươi cảm thấy cái này là lời khen sao?"

"Ồ......" Tiêu Chiến khổ não suy tư hồi lâu, đành bất lực nói: "Hết, khen không nổi nữa."

"Aaa—— " Vương Nhất Bác bi thương ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng, đắng lòng vô cùng mà nói: "Ngươi lẽ nào không thể nói thẳng ra rằng là do ngươi mơ ước sắc đẹp của ta được sao? Mở miệng ra là nói toàn thứ gì đâu không."

Tiêu Chiến lắc đầu: "Ta không có mơ ước sắc đẹp của ngươi."

"...... Aaa!"

Tiêu Chiến giữ nguyên tư thế ngồi xổm mà nhích thân ra đằng trước mặt y, nhìn một chiếc tróc yêu sư anh tuấn đang ngồi xổm trong bụi cỏ ôm đầu gối gào rống.

Vương Nhất Bác một đường chạy gấp, thậm chí ngay cả mấy bụi gai sắc nhọn quấn người xung quanh cũng không để ý tới, tùy tiện tìm một nơi để giấu mình đi, không muốn đối diện với thực tại, xiêm y trên người y bị kéo rách không ít, tay chân mặt mũi đều bị gai cào xước, miệng vết thương còn đang rỉ máu.

Tiêu Chiến lại thấy đau lòng.

Vương Nhất Bác thấy hắn cứ nhìn mình chăm chú như vậy thì không thể tiếp tục ngồi ăn vạ được nữa, nhận mệnh tự thu thập tâm tình một chút, xong liền muốn kéo hắn đứng lên nhưng lại bị hắn nắm vai đè lại. Tiêu Chiến nâng ngón tay chạm vào vết thương trên má y, Vương Nhất Bác bị đau hút gió "xuýt" một tiếng, lại thấy hắn tiến sát đầu lại gần thổi một làn gió nhẹ lên miệng vết thương của y, vết thương liền khép miệng khỏi hẳn trong nháy mắt, hắn nhìn rồi nói: "Dơ hề hề, giống con mèo ăn vụng trong bếp."

"......" Vương Nhất Bác chán chẳng buồn sửa kiểu so sánh vô lý của hắn, đưa tay lau đi bùn đất cùng máu lung tung trên mặt, thấy hắn vẫn nhìn, liền ôm lấy đầu hắn hôn một cái lên môi, hỏi: "Vậy ngươi có còn thích ta không?"

"Thích." Tiêu Chiến tham luyến độ ấm trên môi y, cũng hôn lại y một cái, sau đó vươn người ra trước ôm lấy y nói: "Ngươi đệ nhất, quả đào đệ nhị."

"Tốt lắm, vậy ngươi cũng hồi đệ nhất đi." Vương Nhất Bác cười thỏa mãn ôm chặt hắn, quả nhiên là chẳng có một phương thuốc nào chữa lành vết thương hiệu quả bằng người yêu cả. Y lặng im hồi lâu, mới nói: "Ngươi từ khi nào phát hiện, Lâu Vận Thành là cha ta?"

"Đã lâu, sát khí của ngươi và hắn rất giống nhau, hơn nữa vết sẹo của ta khi gặp ngươi cũng sẽ bị nóng lên."

"Ha, hay lắm! Thế mà ngươi cũng chẳng thèm nói cho ta biết lấy một câu."

Tiêu Chiến lắc đầu: "Ngươi luôn trốn tránh hắn, ngay cả Ma Dạ mà ngươi cũng không tránh, lại tránh hắn. Cho nên ta nghĩ ngươi không muốn biết sự thật này."

Vương Nhất Bác không phản bác lại được, im lặng một hồi, hỏi: "Vậy ngươi từ khi nào phát hiện ta...... Ta là nửa thần nửa ma?"

"Ngay từ đầu." Tiêu Chiến nói, "Lúc ấy vừa thấy ngươi, ta không biết vì sao ngươi là ma nhưng thân thể lại không giống ma, trên người ngươi còn có mùi hương của linh hồn thuần khiết, rất mâu thuẫn rất kì lạ. Sau đó ta đi theo ngươi, biết thêm bốn giới khác ngoài Thần Ma, biết được trên Lục giới còn có những sinh linh được gọi là phàm nhân, ta liền đoán có lẽ thân thể của ngươi là người phàm, linh hồn mới là thuộc về giới khác."

"Nếu đã biết ta là Ma, mà ngươi lại là Thần, vậy tại sao ngươi còn muốn kêu ta làm người dẫn đường cho ngươi ở nhân gian?"

"Bởi vì ta biết ngươi đang nỗ lực che giấu ma khí của bản thân, Ma là sinh linh rất lợi hại, nhưng ngươi lại cam nguyện vứt bỏ ma khí không sử dụng nó, cho nên ta nghĩ, ngươi là thật sự muốn làm một phàm nhân." Tiêu Chiến chậm rãi nhặt lá cây cùng vụn bụi trên tóc y xuống, nói: "Ngươi rất lợi hại, có thể che giấu ma khí trong người mình, để người khác không thể phát hiện ra ngươi là Ma, cho rằng ngươi chỉ là một người phàm bình thường."

Đó là bởi vì ta hoàn toàn không biết mình là con của Thần cùng Ma, ta vỗn dĩ cho rằng ta là bị Ma Dạ ám hại đưa máu huyết ma khí của hắn vào người ta lúc ta còn nhỏ cho nên mới khiến ta trở thành ma vật thế này, ta vẫn luôn thống hận nó, bởi vậy mới dùng Tĩnh Hoàn đan đè ép nó xuống tạm thời trong vòng ba mươi năm mà thôi.

Thật ra ta một chút cũng không lợi hại, Chiến Chiến à.

Vương Nhất Bác nghĩ thầm trong lòng, hỏi: "Ta đã che giấu tốt như vậy, vì sao ngươi còn có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra?"

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, nói: "Bởi vì, ta lợi hại hơn."

...... Lời này sao lại nghe có chút giống như đang khoe khoang.

Vương Nhất Bác vừa tức vừa cảm thấy buồn cười, buông lỏng vòng tay ra nhìn hắn nói: "Ngươi có biết hay không, tam giới Nhân Yêu Ma hiện tại đã liên thủ?"

Y bỗng nhiên cảm thấy lần này Thần giới e rằng khó mà trở mình lật lại tình thế.

"Ừm. Rất giống tác phong của Bé Bự đệ đệ."

Vương Nhất Bác than nhẹ: "Năm đó Ma Dạ nhận thức được người phàm tuy yếu ớt bất kham, nhưng lại có một số điểm đặc biệt cực kỳ tốt có thể để cho hắn lợi dụng, vì thế phái Lâu Vận Thành đi nhân gian, khai tông lập phái, gọi là Côn Luân sơn phái, mở rộng địa bàn thu đệ tử ở khắp nơi trên nhân gian, bồi dưỡng thế lực. Hai người Phạm Ân với Trịnh Thịnh kia, bọn họ đều là người trong Ma tộc, đều là thuộc hạ trung thành của Ma Dạ được điều đến nhân gian làm việc." Y trầm mặc một chút, lại nói: "Ma Dạ kết minh với Yêu Vương, Yêu Vương có nhiệm vụ trợ giúp Côn Luân sơn sớm trở nên lớn mạnh."

"Vậy cách để trở nên lớn mạnh, là phái yêu ma của Yêu giới đến nhân gian làm loạn, tạo cơ hội cho Côn Luân sơn phái đệ tử đến giệt trừ?"

"Đúng vậy, cho nên thế lực của Côn Luân sơn nhanh chóng lan ra toàn bộ thập quốc, bởi vì nếu không phải người của Côn Luân sơn ra tay thì trừ không được yêu quái. Ngoại trừ đám yêu quái vốn đã ở nhân gian, còn lại mấy loại yêu vật hay gây nhiễu loạn ở hoàng cung thập quốc kia, tất cả đều là do Yêu Vương phái đi, Côn Luân sơn mặc dù ngoài mặt nói là thu phục yêu quái, nhưng chẳng qua chỉ là chiêu trò hòng bịt mắt người ngoài mà thôi, vừa xoay người liền đem yêu quái vừa bắt được đưa trả về Yêu giới."

"Hóa ra là làm như thế này, khó trách ngươi lại nói, triều đình luôn chèn ép tróc yêu sư không phải người của Côn Luân sơn, bởi vì các ngươi là người bắt yêu hàng thật giá thật, mà không phải diễn trò giống đệ tử Côn Luân sơn."

"Đúng, chỉ là Lâu Vận Thành có lẽ không ngờ tới một chuyện, lúc hắn đang thực hiện kế hoạch ở nhân gian, lại gặp phải nương ta." Vương Nhất Bác không muốn nhắc tới quá khứ của bọn họ một chút nào, nhưng y vẫn muốn đem câu chuyện mà Nghiên Dương sư phụ kể nói lại cho Tiêu Chiến nghe, không muốn giấu diếm hắn bất kì điều gì cả, "Ma Dạ là một tên khốn cực kỳ tàn nhẫn, hắn không muốn tiếp nhận một người thuộc về Thần giới như nương ta, nhưng Lâu Vận Thành lại là đại tướng của hắn, hắn không muốn vì chuyện này mà trở mặt với ông ta."

"Cho nên hắn mang theo nương ngươi về Ma giới?"

"Phải, nhưng nương ta dù sao cũng là thần tiên, sống ở Ma giới khiến sức khỏe của người càng ngày càng yếu, sau khi người mang thai ta liền càng yếu hơn. Lâu Vận Thành cầu xin Ma Dạ cho ông ta đưa nương ta về lại Thần giới, Ma Dạ lúc ấy chẳng hiểu sao lại đồng ý. Linh hồn nửa Thần nửa Ma của ta khi ấy quá mạnh, nương không thể sinh ta ra, cho nên đã tìm cho ta cơ thể này gửi linh hồn sống ở nhân gian."

"Ma Dạ sau đó còn tới nữa sao?"

"Tới. Hắn đến tìm Lâu Vận Thành ở Vương phủ, trông thấy nương đang ôm ta trong tay, sau đó hắn đột nhiên thay đổi tính tình, vui mừng mà thường xuyên xuất hiện ở chỗ của ta, đợi ta lớn hơn một chút liền ôm ta về Ma giới mang theo bên người, bất kể ta muốn cái gì, hắn đều sẽ đáp ứng. Hắn thích nhất, là nhìn ta giết chóc."

Tiêu Chiến ngẩn ra: "Giết chóc?"

Vương Nhất Bác thần sắc ảm đạm, nhẹ nhàng gật đầu: "Nương ta không thích Ma Dạ dạy dỗ ta như vậy, liền thường xuyên lấy danh nhũ mẫu đem ta ra khỏi Vương phủ đi khắp nhân gian, dùng đồ ăn ngon cùng cảnh đẹp dụ dỗ ta, dẫn ta đi khắp nơi nhìn mọi hỉ nộ ái ố của người phàm để rèn luyện thiện tâm cho ta. Thế nhưng ta lúc ấy còn nhỏ như vậy, không thể hiểu được ý của người, dưới sự dạy dỗ của Ma Dạ, lúc ta mười ba tuổi đã gần như ma hóa, nương ta liền liều mình đem ta ra khỏi Ma giới về nhân gian, kề kề canh giữ bên cạnh ta, còn muốn cùng Lâu Vận Thành đoạn tuyệt quan hệ phu thê, để cho ta hoàn toàn trở thành con trai của Vương Nhạc Nghị. Sau khi Ma Dạ biết đã rất tức giận, đem chúng ta bắt trở về Ma giới, cũng ép Lâu Vận Thành phải đặt mặt mũi của Ma tộc lên trên, sai ông ta tự ra tay giết nương ta."

Y vừa kể vừa hơi hơi phát run, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra cơn ác mộng đã dày vò bản thân vô số lần kia. Tiêu Chiến như đã hiểu ra gì đó, hắn đè thấp thanh âm, sợ âm giọng của mình cao lên một chút sẽ khiến cõi lòng đang bỏng rát của y tan vỡ mất: "Ma đêm buộc ngươi phải xem?"

"Ừm." Vương Nhất Bác nhịn không được đỏ vành mắt, khuôn mặt tái nhợt bỗng nhiên lạnh lùng cười, "Hắn muốn cho ta nhớ rằng, không có người nào có thể phản kháng hắn, hắn muốn khiến cho ta phải sợ hắn. Nhưng mà hắn không nghĩ tới, ta còn có thể áp chế ma khí trong máu huyết của ta lại, ta lúc đó bởi vì phải chứng kiến cảnh nương ta chết, từ đây căm hận Ma tộc, cũng hoàn toàn đem ma khí đè nén vào tận xương tủy, trở thành một người bình thường nửa tia linh lực cũng không có, không còn giá trị cho hắn lợi dụng."

"Với bản tính xấu xa của Ma Dạ, cho dù ngươi không còn giá trị gì để lợi dụng, hắn cũng sẽ không để ngươi rời khỏi Ma giới, chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc." Tiêu Chiến bỗng nhiên nhớ tới, cho đến nay Ma Dạ vẫn không đả động gì đến Nhất Bác, chỉ sợ là y vẫn còn giá trị lợi dụng nào đó, cho nên hắn mới không giết y ngay mà chỉ thả đi dưỡng ở nhân gian.

Chỉ mong là hắn đã đoán sai.

Vương Nhất Bác lắc đầu, thần sắc nghiêm túc nói: "Ngươi đã quên, địa vị của Lâu Vận Thành ở Ma tộc."

Điểm này Tiêu Chiến ngược lại khá rõ ràng, năm đó hắn là đại tướng quân của Thần giới, Lâu Vận Thành là đại tướng của Ma tộc, hai người đã giao thủ qua trăm lần, sao có thể không hiểu đối phương.

Tiêu Chiến hỏi: "Hắn đi cầu tình Ma Dạ?"

"Đúng." Vương Nhất Bác nói, "Hắn xin Ma Dạ thả ta, ta không biết hắn dùng biện pháp gì. Thời điểm nương ta bị bắt, hắn cũng đi gặp Ma Dạ, nhưng cuối cùng, lại là tự tay giết nương ta......" Đầu y chợt có chút choáng váng, trôi qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên y đem chuyện này nói cho người khác nghe, tuy rằng chuyện đã qua rất lâu rồi, nhưng y vẫn vô cùng sợ hãi và đau lòng, "Ông ta mang ta về Côn Luân sơn, nói với chúng đệ tử rằng muốn thu nhận ta làm đồ đệ, nhưng ý đồ thực sự của hắn chính là phong ấn ký ức của ta, nhưng mà...... Ông ta phong ấn không được."

"Ngay cả hắn cũng phong ấn không được......" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, càng thêm xác minh suy nghĩ của mình có khả năng là thật 一一 Ma Dạ không phải người tốt tính như vậy, đối với người không có bất kỳ tác dụng gì, hắn tuyệt đối sẽ không lưu lại. Lúc ấy hắn rõ ràng chán ghét nương của Nhất Bác như vậy, nhưng sau khi Nhất Bác xuất thế, lại vạn phần yêu thương.

Giống như là, đang dưỡng một ma vật có thể hủy thiên diệt địa.

Tương tự như hắn đã từng dưỡng ra nữ yêu ở Hoa quốc kia, loại yêu vật có thể hủy diệt Thần giới.

Mặc kệ Nhất Bác có phải loại ma vật ấy hay không, nhưng một khi để Thần giới biết Nhất Bác tồn tại, tất nhiên sẽ gây lên sóng gió động trời.

"Lâu Vận Thành nhốt ta ở Côn Luân sơn, không cho ta gặp hay nói chuyện với bất kỳ ai, phía Vương phủ thì sai Phạm Ân đến nói với cha mẹ ta rằng nàng ta là ân nhân đã cứu mạng ta khi ta ngã ngựa bị thương rồi đem về tông môn thu nhận làm đồ đệ. Không lâu sau sư phụ của ta tới cứu ta đi, cũng chính là cô cô của ta, đem ta về Trần Duyệt tông dạy dỗ trở thành một tróc yêu sư. Nhoáng lên, đã qua mười bốn năm, thẳng đến khi Nguyệt Nhi lập huyết trận giải trừ phong ấn của ngươi, ta gặp được ngươi." Vương Nhất Bác kể đến chuyện này, sắc mặt mới rốt cuộc hòa hoãn xuống.

Chuyện làm y cảm thấy vui sướng nhất trên cõi đời này, chỉ có hai điều 一一 Thứ nhất, cùng với nương y đi khắp nhân gian nhìn người phàm sinh sống qua ngày. Thứ hai, chính là cùng hắn ở bên nhau, kiếm tiền để sinh hoạt giống như một đôi phu phu người phàm bình thường.

Tiêu Chiến vươn tay ôm lấy y nhẹ vỗ về sau lưng, thấp giọng trịnh trọng mà nói: "Ngươi không cần phải sợ, về sau bên cạnh ngươi chẳng những có Tiểu Hỏa cùng Nguyệt Nhi, còn sẽ có ta. Ta sẽ vĩnh viễn không rời bỏ ngươi, Nhất Bác."

"Nhưng mà tam giới Nhân Ma Yêu đã liên thủ, Thần giới cũng đang gặp nguy rồi, thế này thì ngươi phải làm sao?" Chuyện Vương Nhất Bác lo lắng nhất trước nay vẫn luôn là cái này, tình hình hiện giờ của Thần giới quá khiến người lo lắng.

"Ta đã có cách, ngươi không cần phải sợ."

Hiện tại Tiêu Chiến đang lọt vào mối nghi kỵ của Thần giới, hắn sẽ có cách gì được chứ? Vương Nhất Bác không dám hỏi hắn, y sợ vừa hỏi, lại biết hắn căn bản chẳng có biện pháp gì để giải quyết chuyện này. Y ôm chặt lấy người hắn đến muốn khảm vào trong lòng mình, nói: "Ta không sợ."

Y chỉ là sợ hắn vướng phải hiểm nguy.

Nhân giới có bao nhiêu giá trị lợi dụng, địa linh nhân kiệt gì đó, hiện tại tất cả đều đã bị Côn Luân sơn khống chế, phía sau đó lại còn có thế thực cường đại của hai giới Yêu Ma chống lưng. Với cục diện này, đại chiến Thần Ma diễn ra một lần nữa là điều hiển nhiên không thể tránh khỏi.

Tiêu Chiến giống như hoàn toàn không lo lắng những điều này, hắn đột nhiên hơi khựng lại: "Ma Dạ......"

Vương Nhất Bác lập tức cảnh giác quan sát mọi nơi: "Ma Dạ ở đâu?"

Tiêu Chiến ngưng thần tìm kiếm, nói: "Ở nơi cách đây hơn trăm dặm."

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Thế thì còn được."

"Nhưng mà, Tiểu Hỏa với Nguyệt Nhi cũng đang ở chỗ đó."

"Ma Dạ đi ngăn cản chúng nó sao?" Vương Nhất Bác tim tức khắc giật thót, cảm thấy nguy hiểm, "Chỉ sợ hắn là đi bắt Tiểu Hỏa."

"Ma Dạ vì sao phải bắt Tiểu Hỏa?"

Vương Nhất Bác nhìn hắn, nói: "Bởi vì Tiểu Hỏa là linh thú loại hiếm nắm giữ nhiều bí mật của Lục giới, nó biết rõ các loại mật đạo trên Thần giới, tương đương với việc nắm giữ chìa khóa mở ra toàn bộ Thần giới."

. . .

(Hết chương 92)

Tác giả có lời muốn nói: Chương trước Hồ thần đại nhân gọi một tiếng nhạc phụ, khiến cho có một vài cô nương cmt nói đại nhân nhận người nhà quá nhanh, cho rằng anh quá lương thiện chấp nhận vì Nhất Bác bỏ qua khúc mắc ngày xưa.

A -- ta liền đến giải thích một chút.

Kỳ thật thì, Thần thú đại nhân của chúng ta logic thuộc loại thẳng tắp không cong cũng không vẹo bất kì khúc nào, lí do gọi nhạc phụ là như thế này -- ta thích Nhất Bác Nhất Bác cũng thích ta, vậy cha y cũng chính là cha ta, ở trên thần giới mối quan hệ này cần phải kêu như thế nào? Nhạc phụ nha.

Cho nên liền kêu nhạc phụ. Cũng giống như cách đại nhân học theo Nhất Bác kêu Phạm Ân là tỷ tỷ lúc trước (các cô khẳng định đã quên), Nhất Bác gọi nàng như thế nào, hắn liền gọi như thế.

Không hề liên quan đến bất kì ân oán nào cả, cũng không phải một sự hi sinh, chỉ là sự lễ phép của một bảo bảo ngoan ngoãn có chân thân là thần thú thượng cổ mà thôi.

Hồ thần đại nhân là kiểu người như thế này: không bao giờ để tâm đến chuyện không đáng để ý, có khi không phải không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không hiểu nhân tâm hiểm ác, đại nhân hiểu hết đó, chỉ là không muốn suy nghĩ nhiều. Nếu đại nhân mà suy nghĩ nhiều lên, sẽ vạn phần cẩn trọng trọng hơn so với bất kì kẻ nào, nhưng mà do là đại nhân lười, rất lười, không thích suy nghĩ nhiều mà thôi.

- Hồ thần đại nhân lên tiếng đồng tình: "Nghĩ nhiều như vậy rất mệt nha."

Hồ Thần cùng Hồ yêu, ở trong mắt hắn chẳng có gì khác nhau; Người khác nói hắn ngu ngốc, hắn không thèm để ý, nhưng nếu có người nói Nhất Bác ngu ngốc, hắn liền không vui; Bé Bự đệ đệ làm vua ở Yêu giới cũng không sao cả, thậm chí hắn còn cảm thấy như thế rất ngầu, nhưng khi mà người đệ đệ này trở thành đệ đệ hư hỏng, hắn liền không thích; Nếu về sau nhạc phụ đại nhân làm chuyện xấu, hắn cũng sẽ động thủ đánh nhau với ông ta. Bởi vì đúng chính là đúng, sai chính là sai, đây chính là kiểu tư duy logic thẳng tắp lại phức tạp của Hồ thần đại nhân.

(Này cũng quá occ rồi, tôi không dám gọi tên anh Chiến, mà gọi Hồ thần đại nhân. Nhưng dù sao trong lòng tôi anh Chiến mãi mãi là ánh trăng trong sạch lại dịu dàng như tính cách của Hồ thần đại nhân vậy, cho dù cả thế giới có đối xử với anh như thế nào, anh cũng vĩnh viễn giữ vững sơ tâm, thật sự vô cùng quý giá❤)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro