Chương 6: Em trách móc anh, anh chấp nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh đối mặt  của Vương Nhất Bác và Hứa Tri Chi tập trung quay trong năm ngày, trong lúc đó Tiêu Chiến quay ở một tổ khác do phó đạo diễn dẫn dắt, bởi vì cổ tay bị thương nên bị đạo diễn Phương cấm tham gia luyện tập tán thủ, cho nên hai người vẫn chưa chạm mặt. Hứa Tri Chi không thấy được thần tượng như cách ba thu, mỗi ngày đều lẩm bẩm bên tai cậu, nói sắp tới sinh nhật Tiêu lão sư, xác suất lớn sẽ tổ chức ở trong đoàn làm phim, hỏi cậu nên chuẩn bị quà gì.

"Làm sao tôi biết được?" Vương Nhất Bác nói, "Hơn nữa người ta nhất định sẽ ở cùng bạn trai, nào có thời gian nhận quà của cô?”

“Tiêu lão sư độc thân!” Hứa Tri Chi tức giận nói, "Bịa đặt biss!”

"Anh ta với Ôn Tấn Thu lên hotsearch mấy lần, cũng không phải tôi nói." Vương Nhất Bác bày ra vẻ mặt ăn dưa, nói: "Ôn Tấn Thu hôm qua phát ra một bài hát mới tên là "Nốt ruồi dưới môi", cô không biết à?”

“Ôn Tấn Thu, ngày nào cũng ôm đùi Chiến ca em, toàn bộ tôm béo đều biết hai người bọn họ là giả!"

"Nhưng khi Tiêu Chiến vừa mới ra mắt không nổi tiếng, quan hệ hai người bọn họ đã rất tốt, không chỉ ở một ký túc xá, mà Tết Nguyên Đán hàng năm đều về nhà cùng nhau."

Hứa Tri Chi cười nhạt nói: "Chiến ca đối với bạn bè đoàn đội cũ đều rất chiếu cố, cũng không phải chỉ có quan hệ tốt với hắn, hắn cũng là người Trùng Khánh mới có thể cùng Chiến ca về nhà, hắn muốn ở lại Thiết Lĩnh cam đoan không có cơ hội này.”

"Phải không? Nhưng lúc ở trong đoàn  hợp xướng "Bóng bay tỏ tình" chỉ có hai người bọn họ nha, bầu không khí có thể so sánh với hiện trường kết hôn đó. Là cảnh làm fan cp nhảy hố.”

"Đó là bởi vì thiết lập trò chơi..." Hứa Tri Chi đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm cậu lộ ra nụ cười xấu xa, "Sư ca, anh đang khảo cổ Tiêu lão sư à?”

"Ăn dưa mà thôi." Vương Nhất Bác khinh thường nói: "Hotsearch treo mấy ngày, muốn không nhìn cũng không được.”

"Vậy quả dưa này anh ăn rất sâu nha, ngay cả đoàn đội trước kia cũng biết rõ." Hứa Tri Chi cười nói, "Anh muốn biết chân tướng, đi hỏi Tiêu Chiến ca ca không phải là được rồi sao? Nếu anh xấu hổ, em có thể hỏi giúp anh.”

"Liên quan gì đến tôi." Vương Nhất Bác lẩm bẩm, đứng dậy trở về trường quay.

 Vốn đã chìm xuống, bởi vì bài hát mới của Ôn Tấn Thu là "Nốt ruồi dưới môi" một lần nữa vọt lên đầu bảng, bên cạnh còn có một chữ "bạo" đỏ rực, bấm  vào một nửa đang mắng Ôn Tấn Thu cọ nhiệt không có giới hạn, nửa còn lại là chúc phúc trăm năm hòa hợp.

Ôn Tấn Thu và Tiêu Chiến không chỉ là nghệ sĩ dưới trướng Hằng Diệu, mà người đại diện đều là Diệp Minh Lãng, cho nên chuyện này kỳ thật rất khó xử lý, không lên tiếng sẽ làm cho danh dự của Tiêu Chiến bị tổn hại, nếu thanh minh danh tiếng của Ôn Tấn Thu sẽ kết thúc. Diệp Minh Lãng đau đầu vô cùng, anh tức giận nhất chính là Ôn Tấn Thu tạm thời đổi tên đĩa đơn, hơn nữa không nói cho anh biết. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là tìm Tiêu Chiến thương lượng trước, anh nói nếu Tiêu Chiến để ý, công ty sẽ hỗ trợ thanh minh, nhưng trong lời nói cũng uyển chuyển mang theo ý khẩn cầu, bởi vì Ôn Tấn Thu đảm nhiệm vai nam một web drama sắp ra mắt, phim do Hằng Diệu đầu tư, lúc này làm hắn mất mặt công ty tất nhiên phải chịu tổn thất rất lớn.

Tiêu Chiến trong điện thoại không có phản ứng quá khích gì, cũng ngầm đồng ý phương pháp ứng phó tạm thời là không lên tiếng, Diệp Minh Lãng có khó khăn của Diệp Minh Lãng, Tiêu Chiến tỏ vẻ hiểu được.

Ôn Tấn Thu thích anh, anh biết từ sớm, lúc ở trong đoàn đã cự tuyệt đối phương một lần, lúc ấy hai người lạnh nhạt một đoạn thời gian. Sau khi tổ giải tán, thỉnh thoảng gặp nhau trong sự kiện, Ôn Tấn Thu thái độ thản nhiên, giống như chỉ coi anh là bạn cũ, Tiêu Chiến cũng không thể nhăn nhó. Thời gian trước cùng nhau trở về Trùng Khánh bị paparazzi chụp ảnh, anh còn nguyện ý tin tưởng không liên quan đến Ôn Tấn Thu, nhưng hiện tại đĩa đơn này, quả thật là  tâm cơ đùa giỡn quá mức rõ ràng, hết lần này tới lần khác anh lại không thể bởi vì chuyện này cùng đối phương trở mặt, bởi vì cả thế giới không phải chỉ mình Tiêu Chiến có nốt ruồi dưới môi, anh mới không làm chuyện ngu ngốc tự mình chiếu theo số ngồi vào chỗ ngồi.

Buổi tối quay xong cảnh đêm trên đường về khách sạn, Tiêu Chiến ở trong xe gửi một tấm ảnh selfie không có caption, âm thầm dùng phần mềm chỉnh sửa xóa nốt ruồi dưới môi.

Người hâm mộ nhanh chóng hiểu được ám chỉ của anh, ID quen thuộc " Biết Là Biết Không Biết Là Không Biết" lần này vẫn nhanh tay online, mười phản hồi đã có tám phản hồi ở dãy đầu khu vực bình luận —— "Chào buổi tối ca ca! Hôm nay không có nốt ruồi dưới môi, nhiệt độ của Tiêu hoàng đế cũng dám cọ, lỗi thời muốn hot!”

Bình luận này trong mười phút đã được hơn năm vạn lượt thích, lầu dưới không ngừng có người tag Ôn Tấn Thu, hỏi hắn mặt có đau hay không, không đau thì bước hai bước*.

*Không đau thì bước hai bước: thường nói những người chém gió nhưng bạn không tin, yêu cầu họ chứng minh.

Trở lại khách sạn, Tiêu Chiến cảm thấy cổ tay đỡ đau hơn, liền bảo tiểu Thu mang đồ về phòng, tự mình tới phòng luyện công tiếp tục học. Anh chưa từng học võ thuật, kỹ năng vũ đạo cũng tương đối yếu, rất lo lắng kéo xuống tiến độ, ngoài ra, anh cũng không thể phủ nhận mình rất muốn gặp Vương Nhất Bác. Mấy ngày trước trong điện thoại không vui mà tan, anh hi vọng tìm được cơ hội  khác phá vỡ cục diện, anh cũng không muốn chỉ làm bạn với người mình thích, chỉ là thái độ thanh niên dứt khoát, làm cho anh không dám cũng không có biện pháp có hy vọng xa vời nào khác.

Vương Nhất Bác trên người treo dây cáp, đang luyện tập động tác nhảy từ trên cao xuống sau đó lăn lộn, thân hình mạnh mẽ nhanh nhẹn, động tác lưu loát tự nhiên. Ánh mắt của đạo diễn Phương thật sự rất tốt, Tiêu Chiến âm thầm cảm thán, Vương Nhất Bác quả thật rất thích hợp để quay phim hành động.

Thầy tán thủ hỏi thăm tình hình cổ tay của anh, lại tự mình kéo tới xoay vài cái, mới cho phép anh lên lớp lại. Dây cáp trên người Vương Nhất Bác được gỡ xuống, thầy bắt đầu dạy bọn họ động tác đánh nhau, đó là động tác thiết kế sẵn, bọn họ chỉ cần làm theo là được.

Một khi tiếp xúc thân thể tăng lên, hai người đều không hiểu sao lại không được tự nhiên, lúc đầu Vương Nhất Bác hầu như không dùng sức, bị thầy giáo nhắc nhở nói là như vậy cho dù có phối âm hiệu quả cũng sẽ rất giả, mới chân chính bắt đầu bóp cổ anh, đè anh xuống đất, đầu gối chống trên đùi, khoảnh khắc kia chóp mũi dán vào chóp mũi, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, bởi vì chỉ thử động tác vẫn chưa diễn, ánh mắt thanh niên không có loại hung ác nham hiểm như nhân vật yêu cầu, vẫn là thuộc về Vương Nhất Bác trong sáng và mềm mại, cứ như vậy bình tĩnh nhìn anh. Giống như có rất nhiều thứ trộn lẫn cùng một chỗ, Tiêu Chiến không thể phân biệt được, chỉ cảm thấy nổi ở ngoài cùng chính là một chút ủy khuất rất nhỏ, làm cho mình rất muốn đưa tay sờ sờ đầu cậu, rồi ôm cậu nhẹ giọng hát bên tai cậu.

“Tiêu Chiến!” Giáo viên hét lên, "Cậu phải giãy dụa một chân,  sau đó đá eo của cậu ta!"

Tiêu Chiến lập tức hoàn hồn, cố gắng làm theo, nhưng Vương Nhất Bác đè rất mạnh, anh cư nhiên không  giãy dụa chân được, rõ ràng sáu năm trước khí lực của anh lớn hơn mà....

Anh nhìn Vương Nhất Bác, vừa bất đắc dĩ vùa không phục: "Em buông lỏng một chút, anh không nhúc nhích được..."

Vương Nhất Bác ngược lại còn nghe lời, Tiêu Chiến rút chân phải từ dưới thân đối phương ra, làm bộ đi đá eo thanh niên. Trong thực chiến động tác này có thể đem đối thủ đạp ngã, trợ giúp mình tránh thoát trói buộc, nhưng giờ phút này cũng không phải thực chiến, Tiêu Chiến đương nhiên cũng sẽ không dùng sức, cho nên thanh niên không nhúc nhích nằm ở giữa hai chân anh, mà bộ dáng một đầu gối cong lên nhìn từ trong gương, càng giống như cùng người yêu liều chết triền miên.

Trong phòng luyện công quá oi bức, mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, hai người đi theo mệnh lệnh của lão sư ở trên đệm đất dùng tốc độ 0,25 lăn lộn, trong lúc đó ót đập cùng một chỗ, rốt cục nhịn không được cười ra tiếng.

"Buông ra một chút," Giáo viên hét lên, "Đây là đánh nhau không phải lăn  giường, hai người xấu hổ như vậy làm gì?"

Không nói ra còn tốt, một khi chỉ ra ngay cả khuôn mặt lạnh lùng của Vương Nhất Bác cũng thẹn thùng, thầy giáo nhìn cũng muốn cười: "Ban ngày cậu cùng nữ chính quay cảnh hôn không phải rất bình tĩnh sao, tại sao đánh nhau còn ngượng ngùng?”

"Không có ngượng ngùng, là trong phòng quá nóng." Thanh niên nhìn anh, "Đúng không Tiêu lão sư?”

Tiêu Chiến từ trên mặt đất ngồi dậy, hoạt động khuỷu tay bị đè lên, buồn bực trả lời: "Quả thật rất nóng.”

 Khóa học kết thúc đã hơn mười giờ, kết quả Vương Nhất Bác vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng mình, cậu nhanh chóng lui về phòng thang máy, thấp giọng mắng chửi thô tục.

Tiêu Chiến quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?”

"Hai người kia là tư sinh, thường xuyên theo xe của tôi." Vương Nhất Bác nhắc tới sinh liền nổi giận: "Lại có thể đuổi theo đến khách sạn.”

Tiêu Chiến thò đầu ra hành lang, là hai cô gái thân hình cao, vóc dáng có chút khỏe mạnh, không khỏi lo lắng nói: "Hai người bọn họ cùng nhau lên, chưa chắc em đánh thắng được.”

Làm Vương Nhất Bác bật cười: "Lần trước Tiêu lão sư nhìn tôi chê cười, còn có lần trước nữa.”

“Anh không có…” Tiêu Chiến vuốt mũi nói, “Hay là em đến chỗ anh trước, bảo trợ lý của em đổi tầng cho em.”

Vương Nhất Bác cũng không phải sợ tư sinh, chỉ là nhìn thấy mặt các cô sẽ khó chịu, cho nên không muốn có bất kì tiếp xúc nào với các cô. Cậu chấp nhận đề nghị của Tiêu Chiến, cúi đầu lẻn vào phòng bên kia hành lang.

Vốn dĩ cho rằng vấn đề này rất dễ giải quyết, bởi vì tình hình bất ngờ trở nên phức tạp hơn. Trợ lý nói với cậu hai ngày nay có công ty mở cuộc họp thường niên tại khách sạn này, cho nên hết phòng, sớm nhất cũng phải ngày mốt mới có phòng đổi.

Hết đường, Vương Nhất Bác đen mặt hỏi: "Gần đây còn có khách sạn nào khác không?”

"Chỉ có khách sạn nhanh chóng, điều kiện không tốt hơn nữa cũng không an toàn lắm."

Vương Nhất Bác không còn cách nào khác, "Vậy cô gọi điện thoại cho lễ tân, nói bảo vệ tới đuổi hai cô gái kia đi.”

Tiêu Chiến cầm cho cậu một chai nước khoáng, chờ cậu kết thúc cuộc gọi, mới nói: "Cho dù bây giờ đuổi đi, ban đêm bọn họ sẽ trở lại phải không?”

"Còn có thể làm sao bây giờ, cho dù mời vệ sĩ cũng không thể cả đêm ở bên ngoài canh giữ." Vương Nhất Bác nóng nảy cào tóc: "Quên đi, sớm đã quen rồi.”

"Em tạm thời có thể ở chỗ anh."

Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Chiến gần như cùng lúc dời tầm mắt.

"Ý anh là, chúng ta trao đổi phòng?"

"Không phải, bọn họ thấy anh đến phòng em ở, tự nhiên sẽ đoán được chúng ta đổi phòng, như vậy không có tác dụng gì." Tiêu Chiến ngồi trên ghế, cách cậu một bàn trà, nói: "Em ở chỗ của anh, bọn họ đợi không thấy người, sẽ nghĩ rằng thông tin mình nhận được là sai, sẽ không canh ở cửa nữa."

Vương Nhất Bác không trả lời lập tức, sự trầm mặc ngắn ngủi dường như khiến Tiêu Chiến trở nên khẩn trương, cho nên giải thích cũng có vẻ tận lực, "Giường này rất lớn, ngủ hai người cũng không ảnh hưởng đến nhau, hơn nữa trước kia chúng ta không phải cũng..." Tiêu Chiến nghênh đón ánh mắt của cậu, câu này liền không thể nói xong, ngược lại sửa lời nói: "Đương nhiên nếu em không muốn, anh cũng có thể đổi phòng với em.”

"Được," Cậu nói, "Vậy tôi không ngại nữa, làm phiền Tiêu lão sư hai đêm."

 Sau khi bảo vệ khách sạn đuổi tư sinh đi, trợ lý đi lấy hành lý giúp cậu. Hai người trước sau tắm rửa xong đã gần đến rạng sáng, một trái một phải nằm trên giường, ở giữa nằm thêm hai người gầy cũng không thành vấn đề. Tiêu Chiến hỏi: "Vậy anh tắt đèn nhé?”

Cậu do dự một chút mới gật đầu, bị đối phương nhạy bén bắt được, Tiêu Chiến lại hỏi: "Có phải muốn giữ một ngọn đèn không?”

"Chỉ cần giữ đèn ở đầu giường của tôi là được," Cậu nói, "Nếu không ảnh hưởng đến việc anh nghỉ ngơi."

Vì thế Tiêu Chiến để lại đèn đầu giường và đèn trần ở cửa ra vào, đồng thời nhẹ giọng hỏi: "Em bắt đầu sợ tối khi nào vậy?”

Cậu nghiêng người đưa lưng về phía Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm hoa văn trên thảm trả lời: "Mười mấy tuổi vừa mới đến Hàn Quốc đã rất sợ bóng tối, sợ không có tiếng động, sau đó ở cùng với anh, có thể nắm tay anh, thì không còn sợ nữa.”

Trong phòng yên tĩnh như đầm sâu, tòa nhà cao mười tám tầng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng xe chạy qua dưới lầu, mà Tiêu Chiến ở trong cảnh này yếu ớt nói: "Xin lỗi.”

Vương Nhất Bác không nhúc nhích, "Xin lỗi cái gì?”

"Lúc đó anh... không thể nghĩ ra cách nào khác.”

"Cách có rất nhiều, chỉ là anh chọn cách đơn giản nhất."

Giọng nói hô hấp của Tiêu Chiến dần dần trở nên nặng nề, giống như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó, thật ra cậu rất hy vọng Tiêu Chiến có thể phát tiết ra, cho dù là cãi nhau với mình, nếu như không đem cái gai trong lòng ném ra ngoài, bọn họ vĩnh viễn không cách nào ôm lấy đối phương.

"Nếu như quay lại một lần nữa," Cậu hỏi, "Có phải anh cũng lựa chọn như vậy không?"

"Loại giả thiết này không có ý nghĩa gì." Tiêu Chiến trả lời rất dứt khoát, "Giống như anh hỏi em nếu lúc trước vì muốn ở bên nhau mà để em từ bỏ cơ hội ra mắt, hiện tại chúng ta sẽ có kết quả gì, em sẽ không biết đáp án. Đúng vậy, anh lựa chọn con đường đơn giản nhất, anh và em đều là con nhà bình thường, có thể ít đi đường vòng có cái gì không tốt? Sáu năm trước anh đã thương lượng với em, em không có dị nghị gì, anh tưởng em tán thành.”

"Tôi rõ ràng đã từng nói không muốn chia tay với anh, là anh đang cố gắng dùng thứ khác để thuyết phục tôi."

"Những thứ khác là gì? Là ước mơ em kiên trì theo đuổi nhiều năm, là nguyên nhân em còn nhỏ tuổi đã lưu lạc ở Hàn Quốc, những thứ đó không nên suy xét sao?" Tiêu Chiến khẽ thở dài, giọng nói ôn nhu, giống như đang dỗ dành bạn nhỏ, "Nhất Bác, có rất nhiều nhân tố thúc đẩy anh đưa ra quyết định kia, hai nam sinh trong đoàn kia, tiền đồ của em, còn có chuyện trong nhà anh... Anh không biện minh cho bản thân mình, em trách móc anh, anh chấp nhận, em không muốn làm bạn với anh một lần nữa, anh cũng không ép buộc, nếu không anh có thể làm gì khác chứ? Miễn là có thể làm cho em vui vẻ, anh thế nào cũng được.”

"Tôi không thích Ôn Tấn Thu."

Phía sau truyền đến động tĩnh, Tiêu Chiến giống như quay đầu lại, giọng điệu mờ mịt: "Cái gì?”

"Đồng đội cũ của anh, tôi ghét anh ta."

"Tại sao?" Tiêu Chiến hỏi, "Hai người đã từng gặp nhau rồi sao?”

Vương Nhất Bác ôm gối tức tối: "Bài hát mới của anh ta khó nghe khủng khiếp.”

Tiêu Chiến: "..."

Cậu quay đầu lại, trong ánh đèn mờ tối tìm được đôi mắt kia, từng chút ánh sáng màu cam tụ tập lại trong con ngươi, rất giống mặt trăng.

"Là bài hát định tình tặng cho anh à?"

Nét mặt của tiêu chiến không nói nên lời: "Cũng bởi vì dưới môi anh có nốt ruồi? Hôm nay thậm chí anh còn muốn đi xóa cái nốt ruồi này đây.”

“Không được đi!”

Hô xong mới ý thức được mình vượt quá giới hạn, cậu có lập trường gì phản đối nốt ruồi của Tiêu Chiến? Thế là, giả vờ giả vịt bổ sung: "Xóa nốt ruồi ảnh hưởng đến tài vận, dễ phá tài, anh không biết à?”

"Thật sao..." Tiêu Chiến do dự, "Vậy vẫn là quên đi.”

"Ừm, không thể xóa. Tiêu lão sư ngủ sớm đi." Vương Nhất Bác quay người lại không yên tĩnh ba giây, lại quay đầu hỏi: "Thế nên trên mạng nói anh và Ôn Tấn Thu... là giả, phải không?”

"Giả." Tiêu Chiến cười nhạt xoay người, "Vương lão sư cũng đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải quay cảnh hôn, đừng ảnh hưởng đến trạng thái.”

Đá văng tình địch giả như mong muốn, trong lòng Vương Nhất Bác thoải mái hơn nhiều, nằm một lát mới phản ứng lại, "Ngày mai tôi không có cảnh hôn.” Cậu suy nghĩ cẩn thận rồi nói, "Cảnh hôn tiếp theo hẳn là tối ngày mốt."

Tiêu Chiến không nói nữa, có lẽ là mệt rồi. Cậu vụng trộm quay đầu lại, nhìn thấy người mong nhớ ngày đêm giờ phút này đang nằm bên cạnh mình, co lại ở mép giường, chỉ chiếm một chút không gian chật hẹp, làm cho cậu rất muốn ôm người vào lòng, ôm chặt lấy không bao giờ buông tay nữa, nhưng cậu lại nghĩ, mình của hiện tại là người Tiêu Chiến muốn lựa chọn sao? Có lẽ nên từ từ sẽ tốt hơn...

----------------------------------------

Dịch fic An Tĩnh xong não toy toàn ngôn ngữ mạng 😳😳

Tuy không rep hết cmt nhưng mình đọc không sót một chữ , nên hi vọng mn có thể để lại một cmt nho nhỏ ủng hộ mình nha ❤💚💛

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro