Chapter 1: Nửa đêm bị kích thích lòng hiếu kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông ở thành phố Bắc Tiêu vẫn lạnh đến mức khiến da đầu người ta tê dại như những năm qua, trải dài khắp ven đường có thể thấy được nước đóng thành băng, Vương Nhất Bác lái chiếc xe Yamaha phân khối lớn màu đen trên đường cao tốc không người, gió lạnh luồn qua khe hở dưới mũ bảo hiểm, lạnh đến mức chỗ da ở yết hầu của hắn nổi da gà.

Mười phút trước đó còn đang ấm áp cuộn trong chăn, rõ ràng bây giờ đã tỉnh ngủ nhưng mặt vẫn hơi sưng đến tận lúc tới đường cảnh giới hiện trường phát hiện vụ án, hắn trông thấy ở góc tường có người ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể.

Vương Nhất Bác nheo cặp mắt lại, đeo thẻ nhân viên cảnh sát lên cổ, gật đầu chào hỏi Thạch Lỗi rồi trực tiếp tiến tới.

"Tiêu pháp y, có kết quả sơ bộ chưa?"

Tiêu Chiến đứng lên lấy găng tay y tế, cúi đầu báo cáo chi tiết: "Cơ thể nạn nhân cuộn lại, trên mặt cười gượng, toàn thân hơi ửng màu hồng phấn, đoán sơ bộ có thể là bị chết cóng, cụ thể phải trở về tiến hành giải phẫu mới có thể biết."

Bên ngoài đường cảnh giới có một người phụ nữ, mặc áo ngủ bông rất dày, nước mắt chảy đầy mặt, vốn là đang yên lặng chờ pháp y kiểm nghiệm, khi nghe kết luận sơ bộ của Tiêu Chiến xong liền bắt đầu làm loạn, cô ấy muốn đẩy hai cảnh sát trông coi hiện trường ra nhưng không đủ sức, chỉ có thể chỉ vào Tiêu Chiến điên cuồng mắng chủi: "Mày nói láo, mày là cảnh sát đúng không? Quần áo của ông nội tao bị cởi hết ra khẳng định là chết oan uổng! Có ai chết rét còn ngại mặc nhiều quần áo không? Mày sẽ kiểm tra lại sao? Chúng mày chỉ toàn tùy tiện kết luận qua loa cho có lệ! Tao phải kiện chúng mày!"

Vương Nhất Bác nhìn thi thể nạn nhân ngửa mặt ngã ở bồn hoa, áng chừng khoảng năm mươi tuổi, từ mặt đến cổ người này đều có chút ửng hồng, hắn mở tấm vải trắng che thi thể ra, xác thực là không mặc quần áo, đồng thời dưới bụng bắt đầu xuất hiện vết đỏ thẫm lốm đốm, người phụ nữ kia sau khi nhìn xong càng nổi giận hơn: "Các người nhìn đi! Trên người ông ấy đều có vết thương! Nhất định là bị cướp tiền, kẻ kia sao lại ác như vậy, lấy tiền rồi còn muốn luôn cả mạng người!"

Mắt nhìn Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dường như muốn hỏi có điểm đáng ngờ nào khác không, người kia ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, đôi mắt to sau tròng kính nhìn qua không mang theo tia cảm xúc nào, "Toàn thân nạn nhân đều có mùi rượu, chắc hẳn là đã uống đến không còn ý thức, xung quanh nhiệt độ lại quá thấp, huyết dịch cần cung cấp máu cho cơ quan của cơ thể, điều này sinh ra ảo giác giống như cơ thể đang rất nóng, hiện tượng này còn gọi là hiện tượng thoát y bất thường." Dừng một chút, Tiêu Chiến lại tiếp tục nói: "Trước hết cậu kiểm tra xem nạn nhân có tiền sử bệnh án gì hay không, cụ thể phải khám nghiệm tử thi mới có kết quả chính xác."

"Chuyện đó là đương nhiên."

Vương Nhất Bác cười với Tiêu Chiến, hắn tự cảm thấy mình đang cố gắng lấy lòng anh, nhưng hiển nhiên đối phương không thèm nể mặt, giải quyết việc chung xong liền xoay người rời đi, cứ như pháp y bệnh lý học không có cảm xúc trong sách giáo khoa, nụ cười trên mặt Vương Nhất Bác cứng lại, hắn cho rằng nhất định là do nhiệt độ ban đêm quá thấp dẫn đến việc thần kinh khuôn mặt của hắn bị trì trệ.

Báo cáo tình hình cụ thể cho người nhà của nạn nhân mà đối phương không có chút cảm kích nào là việc nằm trong dự kiến ban đầu, Vương Nhất Bác để người phụ nữ kia về nhà chờ kết quả khám nghiệm tử thi, có tin tức sẽ thông báo cho cô.

Thu thập những chứng cứ xung quanh và thi thể xong liền chuyển về Cục cảnh sát Định Phương ở thành phố Bắc Tiêu, Vương Nhất Bác thăm dò hiện trường. Thạch Lỗi lấy ra áo khoác của nạn nhân, tiền và điện thoại toàn bộ đều ở trong đó, nghi vấn cướp giết được bài trừ. Thạch Lỗi là cảnh sát hình sự của Cục cảnh sát Định Phương, tuổi tác và lý lịch đều già hơn hắn, nhưng sóng sau xô sóng trước, Vương Nhất Bác ở thành phố Định Hoài phá được vụ án lớn nên được đề bạt làm đội trưởng, điều tới nơi này, xem như là hậu bối tuổi trẻ tài cao, tôn kính tiền bối lôi kéo lòng người là nhiệm vụ hàng đầu của hắn, cho nên hắn muốn cùng tất cả mọi người trong Cục tạo mối quan hệ, nhưng mà luôn có một người không chịu ăn đồ hắn mua cho, bất kể là đưa đồ ăn thức uống hay là lợi dụng gương mặt anh tuấn của mình đi bắt chuyện, Tiêu Chiến đều không chịu mở lòng, luôn mang bộ dáng lạnh lùng như băng, tránh xa người khác cả ngàn dặm, hoặc là nên nói là, anh và tất cả mọi người trong Cục đều duy trì khoảng cách an toàn, ánh mắt không tiếp xúc, chân tay không tiếp xúc, nói anh giống trạch nam, ngược lại anh càng giống như bị mắc chứng sợ xã hội.

Vương Nhất Bác trực tiếp từ hiện trường trở về Cục, còn chưa tới giờ làm việc, hắn ghé xuống bàn chợp mắt một hồi, lúc cửa ngoài hành lang có tiếng gõ vang, hắn còn đang nằm mơ, trong mơ có một đôi mắt bất lực nhìn chằm chằm hắn, dường như ủy khuất, lại như phẫn nộ.

Thạch Lỗi đem báo cáo khám nghiệm tử thi đặt lên bàn, Vương Nhất Bác kinh ngạc nói: "Vừa mới qua hai tiếng mà đã có báo cáo rồi sao? Tiêu pháp y không nghỉ ngơi à?"

"Đội trưởng, đây cũng đâu phải lần thứ nhất cậu hợp tác cùng Tiêu pháp y, cậu ấy ra báo cáo lúc nào cũng nhanh và chuẩn xác, điều này đối với hiệu suất phá án của chúng ta mà nói là chuyện tốt mà."

Vương Nhất Bác lật báo cáo ra, nói: "Em biết, có điều từ lúc được điều tới đây em chưa gặp qua vụ án nào đột ngột lúc rạng sáng thế này..."

"Hiện tại biết rồi chứ? Cậu ký tên rồi đưa cho Vu Tịnh là được rồi, đội trưởng, hôm nay anh được nghỉ, có thể về ký túc xá ngủ được chưa?"

Vương Nhất Bác nhìn Thạch Lỗi đang ngáp, mím môi một cái, nói: "Có thể, có điều em có một vấn đề muốn hỏi anh..."

"Làm sao thế? Báo cáo có vấn đề sao?"

"Không có, là liên quan đến Tiêu pháp y... Anh ấy làm ở đây bao lâu rồi?"

Thạch Lỗi nâng cằm lên suy tư một chút: "Từ khi anh đến Cục cảnh sát làm việc cậu ấy đã làm ở đây rồi, Tiêu pháp y tuổi cũng không nhỏ đâu, nhớ không lầm cũng phải ba mươi tuổi, có điều người này thanh lãnh quá, anh không tiếp xúc được." Thạch Lỗi nhún vai, lại bổ sung: "Có điều cậu ấy rất được hoan nghênh, hẳn là không phải người xấu."

"Anh không tiếp xúc mà lại biết người ta không xấu?"

Nói đến đây Thạch Lỗi cười có chút giảo hoạt, "Người xấu có thể được nhiều hoa khôi cảnh sát thích không? Dáng dấp thì đẹp, đối đãi người khác rất tốt, cho dù là đối xử với người khác lạnh lùng hờ hững nhưng cũng có người coi cậu ấy là bảo bối."

"... Anh về nghỉ ngơi đi, hôm nay vất vả rồi."

"Đội trưởng cậu cũng bớt chút thời gian ngủ một lát đi."

Sau khi Thạch Lỗi đi Vương Nhất Bác không buồn ngủ nữa, hiện tại trong đầu hắn chỉ còn vang lên mấy câu mà Thạch Lỗi nói "Cậu ấy lạnh lùng, không phải người xấu"

Muốn nói đến việc vì sao Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến lại hiếu kỳ như vậy, phải tìm hiểu ngược lại về đêm thứ bảy tuần trước, ngày đó hắn cùng một thành viên khác trong tổ là Châu Xảo Xảo đóng giả làm người yêu vào quán bar Monet đuổi bắt nghi phạm, lúc hai người đang giả vờ tình nồng ý mật, Vương Nhất Bác nhìn qua đỉnh đầu cô nhìn một vòng qua ánh đèn lấp lóe thấy một thân ảnh quen thuộc, thị lực của hắn rất tốt, chen chúc qua đám người cứ lắc lắc liên hồi, là pháp y của Cục bọn họ, Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác mặc dù chỉ mới được điều đến đây ba tháng, trong tay đã phá được mấy vụ án hình sự, tiếp xúc với Tiêu Chiến nói nhiều không nhiều, nói ít thì cũng quả thật là rất ít, nhưng không ảnh hưởng đến việc Tiêu Chiến để lại ấn tượng cho hắn rất sâu, lần đầu tiên gặp mặt là lúc Vương Nhất Bác tự đi vào phòng giải phẫu cầm báo cáo khám nghiệm tử thi, đối mặt với một gương mặt thanh lãnh xinh đẹp, Vương Nhất Bác tự giới thiệu: "Xin chào Tiêu pháp y, tôi từ thành phố Định Hoài được điều tới đây làm đội trưởng tân nhiệm, tôi ở tổ A, về sau còn cần làm phiền anh nhiều hơn."

Lúc ở dưới lầu hắn nói đùa thề son sắt với tổ viên rằng mình muốn làm bạn với Tiêu pháp y, nói xong liền bị một đám người chế giễu, Thạch Lỗi động viên hắn, nói: "Đội trưởng cố lên."

Dù Tiêu Chiến có đeo cặp kính gọng vàng cũng không che giấu được đôi mắt có hồn quyến rũ kia, lúc ấy phòng giải phẫu rất tối, chỉ có một chiếc đèn bàn trên bàn công tác là nguồn sáng duy nhất phản chiếu ra ánh sáng trắng, nhưng lại làm cho Vương Nhất Bác muốn xem thử liệu ánh sáng ấy có phải phát ra từ đáy mắt của Tiêu Chiến hay không.

"Báo cáo ở trên bàn bên kia, cậu trực tiếp lấy đi đi."

Tiêu Chiến nói chuyện rất nhẹ nhàng, trên mặt không có biểu lộ gì, anh tiếp xúc ánh mắt với Vương Nhất Bác chỉ trong 5 giây rồi liền thu về tiếp tục cúi đầu đọc sách, Vương Nhất Bác cười ngượng ngùng, chậm rãi cầm lấy bản báo cáo, vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Tiêu pháp y, không biết tôi có thể làm bạn với anh không."

Người kia lật thêm một trang sách, đầu cũng không hề ngẩng lên.

Nghĩ tới đây, Vương Nhất Bác rất khó liên hệ được người ở trong phòng phẫu thuật và người trước mắt đang lẫn vào với đám người lắc mông khiêu vũ kia, hắn thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải Tiêu Chiến có anh em sinh đôi không, hai người tính cách trái ngược nhau? Tiêu Chiến mặc áo sơ mi cổ V, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, anh cười rất vui vẻ, nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy nụ cười của anh rất giả, chưa nói đến khóe mắt, ngay cả nếp nhăn ơt khóe mắt cũng không có. Nhưng cho dù Tiêu Chiến có cười giả thì vẫn khiến nhiều con mắt của cả nam lẫn nữ dán lên người anh, đuôi mắt của anh có ánh nước, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.

"Rõ ràng không cần thiết phải đến đây, tại sao phải đến nơi này."

Vương Nhất Bác lẩm bẩm một câu, uống một ngụm nước chanh trong tay, bọn họ đang thi hành nhiệm vụ, không thể uống rượu, lúc gọi đồ uống Vương Nhất Bác lấy lý do bạn gái không thể uống rượu nên gọi một ly nước chanh. Châu Xảo Xảo không nghe rõ, xích lại gần một chút hỏi: "Cái gì cơ?"

"Không có gì, à mà tin tức này chuẩn xác không? Nghi phạm thật sự tới đây đánh bạc?"

Bọn họ đã ngồi đây đợi hai tiếng đồng hồ, ngay cả một sợi tóc của nghi phạm cũng không thấy. Cái này Châu Xảo Xảo cũng không thể xác định được, do dự đáp: "Thạch Lỗi nói là người của anh ấy cung cấp thông tin... Em cũng càng ngày càng cảm thấy không đáng tin, em ra ngoài gọi điện hỏi một chút."

Sau khi Châu Xảo Xảo đi khỏi, Vương Nhất Bác cũng phân tâm, một bên nhìn chằm chằm cửa quán bar, một bên còn phải xác nhận vị Tiêu pháp y kia vẫn an toàn, tuy nói sau giờ làm việc ai muốn ở đâu chơi là việc của người đó, nhưng nơi này tốt xấu lẫn lộn, quá mức phức tạp, cùng là đồng nghiệp, vẫn phải chiếu cố nhau nhiều hơn một chút.

Bỗng nhiên đám người khiêu vũ kia tản ra, Tiêu Chiến một mình ở giữa vẫn còn chưa thỏa mãn tiếp tục nhảy, một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu đi tới, tóc vuốt ra sau, lông mày và mắt lại giống Tiêu Chiến tới sáu phần. Người kia kéo Tiêu Chiến vẫn còn đang khiêu vũ ra, trên mặt cười lạnh tỏ vẻ khinh thường, xung quanh yên tĩnh trở lại, âm nhạc bị kêu dừng lại, Vương Nhất Bác nghe rất rõ cuộc đối thoại giữa hai người, người đàn ông kia nói với Tiêu Chiến: "Thế nào, trước đây một tháng tới một lần, bây giờ lại một tuần tới một lần? Muốn câu dẫn đàn ông à?"

Tiêu Chiến lạnh mặt rút cánh tay ra, "Liên quan gì đến anh?"

"Anh là ông chủ nơi này, không muốn nhìn thấy người của Tiêu gia ở chỗ này làm mất thể diện!"

Nghe được câu này Tiêu Chiến nhếch một bên lông mày, nói: "Ồ? Bây giờ tôi được làm người của Tiêu gia rồi?"

"Anh cút xa tôi ra một chút."

Người đàn ông ra lệnh cho hai người mặc đồ đen trông như vệ sĩ ở phía sau: "Ném nó ra ngoài, sau này không cho phép nó tới đây nữa."

Ngay lúc hai tên vệ sĩ muốn đưa tay kéo Tiêu Chiến ra, Vương Nhất Bác từ phía sau kéo anh lại, người đàn ông kia thấy thế liền dùng đôi mắt với ý vị sâu xa đánh giá Vương Nhất Bác, nói: "Đây là bạn trai mày?" Tiêu Chiến vẫn lạnh như băng nói: "Liên quan gì tới anh?"

"Chuyện không liên quan đến anh." Người đàn ông kia nói xong liền bước tới gần Tiêu Chiến một bước, mùi nước hoa Eau de Cologne nồng nặng ngay lập tức tràn vào khoang mũi, Vương Nhất Bác lùi về sau một chút, chỉ nghe người kia nói: "Khuyên cậu trông chừng bạn trai cậu cho tốt, đừng để nó đi khắp nơi câu dẫn người khác, dù sao mẹ nó cũng..."

"Tiêu Vận!"

Hóa ra người đàn ông này tên là Tiêu Vận, nghe thấy em trai gọi tên mình, Tiêu Vận giơ hai tay lên đầu làm tư thế đầu hàng: "Được thôi, không nói thì không nói, nhưng sự thật vẫn ở đó, đi thong thả, không tiễn."

Đám người tản đi, âm nhạc mở điếc cả tai lại vang lên một lần nữa, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy lồng ngực bị chấn động nên đau hơn, hắn thậm chí còn quên mình vẫn đang nắm chặt cổ tay Tiêu Chiến, một đoạn cổ tay nhỏ gầy rất giống người kia, lạnh buốt.

"Buông tay."

Cho dù ở loại hoàn cảnh này, Vương Nhất Bác vẫn bị rùng mình bởi giọng nói không có nhiệt độ, hắn giống như đang đứng ngoài đường cái âm mười độ, bị gió lạnh luồn vào cơ thể. Sau khi buông tay ra, Tiêu Chiến đi đến chỗ ngồi cầm áo khoác muốn rời đi, Vương Nhất Bác bị ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi anh lại, Tiêu Chiến dừng bước nhưng không quay người lại, cũng không nói gì, Vương Nhất Bác sợ anh không nghe được, đi theo sau vài bước, hắn vỗ ngực mình cam đoan: "Tiêu pháp y anh yên tâm, tôi sẽ không đem chuyện đêm nay nói ra."

"Tùy cậu."

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, cam đoan có thành ý như vậy mà cũng không làm lay động được người kia, chẳng lẽ anh ấy là động vật máu lạnh?

Sau khi Tiêu Chiến đi Châu Xảo Xảo cũng ôm áo bông tiến đến, cô ấy nói tin tức có sai xót, tan làm thôi.

Nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn, Vương Nhất Bác cầm đi lên lầu. Hắn đi tới bên ngoài cửa phòng giải phẫu, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có ai đáp lại, "Chẳng lẽ ra ngoài rồi?" Vương Nhất Bác nhìn chốt cửa, đẩy nhẹ một cái, cửa liền mở ra. Hắn thò đầu vào dò xét trước, bàn giải phẫu lẻ loi trơ trọi ở kia, bên trên đã được thu thập sạch sẽ, mùi khử trùng nồng nặc tràn ngập khắp phòng. Nói đây là văn phòng không bằng nói đây là phòng giải phẫu, dụng cụ giải phẫu đa dạng, còn có các lọ Formalin khác nhau đặt ngay ngắn trên giá. Bên cạnh giá để đồ có một tấm chắn màu xanh lá cây, sau tấm chắn là một khu nghỉ ngơi giản dị, có bàn đọc sách và một cái giường gấp. Vương Nhất Bác giữ cửa nhẹ nhàng bước vào, sau tấm chắn kia là Tiêu Chiến đang ngủ, đắp kín chăn lông trên người. Kính mắt của anh để trên bàn sách, lúc này Vương Nhất Bác mới nhìn rõ được cặp lông mày của anh, Tiêu Chiến lúc bình thường không thích đối mặt cùng người khác quá lâu, bình thường không nhìn quá năm giây đã thu ánh mắt lại, nhưng chỉ vẻn vẹn năm giây, đã có thể khiến Vương Nhất Bác phát hiện trong đôi mắt anh luôn mang theo một ánh sáng vô hình không tên.

Thì ra khóe miệng của Tiêu pháp y có một nốt ruồi nhỏ, Vương Nhất Bác còn nhớ khi còn bé mình cũng có một nốt ruồi nhỏ ngay dưới khóe miệng, bà ngoại nói là nốt ruồi tham ăn, cho nên lúc hắn còn bé đã thích ăn đường, bây giờ lớn rồi những lúc suy nghĩ về tình tiết vụ án cũng ăn một que kẹo, dù sao ăn kẹo cũng tốt hơn hút thuốc.

Vương Nhất Bác ngắm Tiêu Chiến hướng từ đỉnh đầu nhìn sang, gương mặt xinh đẹp trong mắt hắn bị lộn ngược, mặc dù như thế cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả thị giác, giờ phút này trong đầu Vương Nhất Bác chỉ hiện ra một từ: Cao Lãnh chi hoa.

Dường như cảm thấy từ này rất mới mẻ, Vương Nhất Bác nhịn không dược cười ra tiếng, tiếng cười rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức giấc ngủ nông của Tiêu pháp y. Tiêu Chiến cau mày mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt phóng đại của người kia, con ngươi của anh vô thức chấn kinh, nhưng rất nhanh chóng lại khôi phục vẻ bình tĩnh như thường ngày.

"Cậu đang cười cái gì?" Vừa tỉnh ngủ nên giọng có chút khàn khàn, Tiêu Chiến hắng giọng.

Vương Nhất Bác ý thức được lúc này mình giống như một người thích nhìn trộm, lập tức đứng thẳng người, Tiêu Chiến cũng đứng dậy khỏi cái giường xếp, giường xếp qua năm này tháng nọ đã có chút cũ, phát ra tiếng kẽo kẹt.

"A, cảm thấy lúc Tiêu pháp y ngủ rất đẹp..."

"..."

Dường như càng nói càng mơ hồ, Vương Nhất Bác nắm tay đặt tên miệng ho khan một tiếng, nói: "Tôi nói đùa thôi, tôi muốn xác nhận báo cáo lại một chút, có phải là không nên cho gia đình nạn nhân biết để nhằm chỗ hở này? Dù sao người nhà nạn nhân có chút... hơi khó dây."

Tiêu Chiến đứng lên mặc áo khoác trắng, nói: "Ngoại trừ những triệu chứng trên người thi thể tôi đã nói trước đó ra, các chi nổi da gà do cơ pili co lại, dương vật, tinh hoàn, đầu ngực bị thu nhỏ rõ rệt, các khớp xương bị tổn thương do giá rét, sau khi giải phẫu phát hiện trong sọ xuất hiện các chất bị đông cứng, bành trướng thể tích, xuất huyết đốm dưới màng tim, đây đều là những triệu chứng điển hỉnh do chết cóng, tôi chỉ cung cấp báo cáo y học thôi."

Vương Nhất Bác hiểu rõ, ý của Tiêu Chiến là nếu như người nhà nạn nhân nghi ngờ nguyên nhân tử vong rồi làm loạn, vậy chuyện này cũng không liên quan tới anh.

"Được rồi, vậy tôi đi đây."

Cuối cùng Vương Nhất Bác vẫn không thể nói ra lời khuyên anh ít lui tới quan bar Monet đi, hắn cảm thấy đối phương chưa chắc sẽ cảm kích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro