Chapter 10: Sự kiện "Ma cà rồng" (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua đêm giao thừa, toàn bộ tổ A phải tăng ca, Vương Nhất Bác cũng đồng cảm với tổ viên thật không dễ dàng gì, cho bọn họ gọi rất nhiều thức ăn bên ngoài, lại một mình cầm một phần đồ ăn mang lên lầu, Tiêu Chiến quả nhiên vẫn chưa tan làm, theo lí mà nói thì cảnh sát hình sự có trách nhiệm phải tăng ca để theo dõi và tìm thêm tình tiết vụ án, nhưng mỗi lần Vương Nhất Bác tăng ca, Tiêu Chiến cũng không tan làm theo giờ bình thường.

"Tiêu pháp y, Tiêu Chiến?"

Người ngồi ở trước bàn sách ngẩng đầu, mắt kính phản xạ ánh sáng của đèn, anh nhìn Vương Nhất Bác tiến đến ngồi, nhận lấy đồ ăn trong tay cảnh sát nói cảm ơn.

Vương Nhất Bác tò mò nhìn, chỉ vào một chồng báo cáo trên bàn hỏi: "Mấy cái này là gì vậy?"

Tiêu Chiến nói: "Chiều nay anh kiểm tra thi thể của Lương Hán Sơn một lần nữa, phát hiện móng tay của hắn có thành phần hóa học và một ít sợi nhân tạo, báo cáo vừa mới được chuyển đến, anh không biết em đã tan làm chưa, định sáng mai mới đưa cho em."

"Thật sao? Tiêu Chiến anh tuyệt vời thật đấy! Báo cáo nói gì thế?"

Tiêu Chiến bị chọc cười bởi đôi mắt vì kích động mà mở to của Vương Nhất Bác, anh đùa: "Cảm thấy em bây giờ thật giống Đậu Đậu."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu hỏi: "Đậu Đậu là ai?"

"Em thế này lại càng giống hơn này, Đậu Đậu là một con chó nghiệp vụ đã xuất ngũ."

"..."

Tiêu Chiến chỉ vào kết luận của báo cáo, nói: "Trong móng tay của Lương Hán Sơn có nhiều bùn, giống với chỗ bùn ở hiện trường, cũng không phải bởi vì giãy giụa, rất có thể trong quá trình đi lại bị ngã nên không cẩn thận bị dính bùn vào móng tay, ngoại trừ cái này còn có một ít sợi polyester, sợi lông cừu và một ít thành phần hóa học, kì thật cái này không phải là chứng cứ gì quá rõ, bởi vì sợi polyester và lông cừu là thành phần thường gặp trong vải may quần áo, đi qua nắm đại cái quần cái áo nào cũng có thể dính phải thứ này."

Vương Nhất Bác như đang suy nghĩ điều gì đó, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh tấm chăn lông cừu được đắp trên chân Tiêu Viễn Trình khi ngồi xe lăn, "Thành phần hóa học là gì?"

"Là butyl acetat."

"Cái này dùng để làm gì?"

"Thường thấy là thành phần trong nước tẩy sơn móng tay."

Nghe đến đó, trong đầu Vương Nhất Bác lại xuất hiện mười ngón tay được sơn móng đỏ chói kia. Nhưng hắn không định nói những chuyện này cho Tiêu Chiến ngay bây giờ, dù sao cũng chỉ là phỏng đoán, hắn quay mặt hỏi: "Tiêu Chiến, Tết Dương lịch này trải qua thế nào đây?"

Pháp y tháo kính ra, nói: "Còn có thể trải qua thế nào? Cười một tiếng cho qua thôi."

"Hóa ra anh cũng biết nói đùa."

"Ai nói đùa với em."

"Vì sao không trở về nhà? Hôm nay cha anh còn hỏi em sao anh không đi cùng."

Tiêu Chiến rũ mắt, lông mi như cánh quạt mềm chớp chớp mấy lần, "Bọn họ không chào đón anh, huống hồ anh cũng không muốn đi, có lẽ ngày nào đó xảy ra án mạng thì anh có thể đến một lần."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ lắc đầu: "Hôm nay em cũng đã nói như vậy."

Hắn cầm bản báo cáo pháp y mới phát hiện đi xuống lầu tìm tổ viên, đã thấy bọn họ đều nằm xuống bàn chợp mắt, thế là hắn vỗ vỗ bàn, để bọn họ về nhà trước, "Hiện tại nhất thời cũng không phá được án, mọi người về nghỉ ngơi trước đi, sáng Tết Dương lịch cũng buông thả nửa ngày đi, ở nhà ăn cơm cùng gia đình, đúng một giờ chiều có mặt tại đây họp, còn Châu Xảo Xảo, khách sạn bên kia đã trả lời chưa?"

Châu Xảo Xảo dụi dụi mắt, nói: "Đã để bên khách sạn tra lại, bọn họ nói mười giờ trưa mai nhất định sẽ gửi cho em."

"Được, trở về đi."

Để tổ viên đi về hết rồi, Vương Nhất Bác lại chưa về, hắn ngồi ở chỗ ngồi của Tạ Tiểu Phong, nơi này đối diện với cầu thang, là có thể nhìn thấy người xuống lầu trước tiên, nếu hỏi hắn sao lại làm như vậy, hắn cũng không rõ nữa. Kì thật có một số việc hắn muốn hỏi Tiêu Chiến, ví dụ như, chuyện bạn gái cũ của hắn và bạn trai cũ của anh hiện tại sắp đính hôn, Tiêu Chiến nghĩ thế nào, lúc trước đến quán bar Monet chẳng lẽ là vì muốn cứu vãn tình cảm? Nhưng hắn cảm thấy Tiêu Chiến không phải kiểu người đa tình, hắn thậm chí còn không nghĩ Tiêu Chiến là gay, coi như chỉ là do tên Tiêu Vận kia lắm mồm. Càng nghĩ càng bực bội, Vương Nhất Bác vò đầu mình thành cái tổ chim, ngay lúc hắn đang giao chiến với suy nghĩ của bản thân, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, Vương Nhất Bác lập tức ngồi nghiêm chỉnh, quả nhiên là Tiêu Chiến đang đi xuống.

Tiêu Chiến cầm mũ bảo hiểm trong tay, thấy Vương Nhất Bác đoan đoan chính chính ngồi đó liền hơi ngây người, anh tròn mắt hỏi: "Em còn chưa đi sao?"

"A... Đang nghĩ một số chuyện."

Mũ bảo hiểm màu đen đặt ở trước mặt, Tiêu Chiến nói: "Đúng lúc thật, cái này trả cho em, lúc đầu đang định đặt trong phòng em."

Vương Nhất Bác cầm lấy cái mũ bảo hiểm, nói mà không suy nghĩ: "Nhưng anh đang cầm rồi hay là em đưa anh về lần nữa đi?"

Tiêu Chiến không biết vì sao mình lại ngồi ở yên sau motor của Vương Nhất Bác, có lẽ là vì chàng trai này nói: "Anh thấy cũng trễ như vậy rồi, ngày Tết đón xe không tiện, em tiện đường với anh, làm tài xế miễn phí luôn."

Đội mũ bảo hiểm thở dài một hơi, nhiệt độ hôm nay lại hạ, không biết mấy ngày nữa có thể có tuyết rơi hay không? Tiêu Chiến nhớ khi còn bé vào lúc nghỉ đông, anh ngồi một mình bên đống người tuyết trong sân nhà, mẹ của anh thì cứ uống rượu, tính tình không tốt lắm, nhìn thấy anh đi chân trần đứng trên đống tuyết cũng không nhắc anh đi giày, đến tận khi chân Tiêu Chiến lạnh đến không còn cảm giác nữa, cúi đầu xem xét, ngón chân đã sưng như đầu cây củ cải, đỏ tím lên, sau đó bảo mẫu bế anh đi ngâm chân mới có thể bình thường trở lại, kết quả ngày thứ hai vẫn sốt cao, mẹ không thèm quan tâm anh, dặn anh nhớ uống thuốc xong lại tiếp tục uống rượu. Trong nhà chỉ có một bảo mẫu, tầm 30 tuổi, tất cả việc nhà đều là do bà ấy làm, cho nên thấy Tiêu Chiến vì nghịch ngợm mà phát sốt, bảo mẫu cũng lải nhải, nói anh là quỷ phiền phức, không biết nghĩ cho người khác, bà phải làm việc nhà đã bộn bề nhiều việc còn phải chăm sóc cho một lớn một nhỏ, bà nội cũng không cho nhiều người qua đây làm việc, ông chủ cũng không đến đây. Thế nhưng Tiêu Chiến không bỏ được thói quen đi chân trần, anh cảm thấy chỉ có như thế anh mới cảm nhận được mình thực sự tồn tại trên thế giới này.

Motor của Vương Nhất Bác dừng lại ở tầng dưới khu nhà của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chỉ cho Vương Nhất Bác đưa anh đến bên ngoài tiểu khu như thường ngày, thanh niên motor nói đây là đãi ngộ cho người tìm ra manh mối mới, Tiêu Chiến có chút bất đắc dĩ cười, anh đưa trả lại mũ bảo hiểm trả lại nhưng lại bị từ chối, anh lại nói: "Em không cần cái mũ bảo hiểm này nữa à?"

"Không phải, em cảm thấy nó rất hợp với anh."

"Nhưng anh cũng không thể lúc nào cũng mang theo nó đi làm."

Tiêu Chiến nói không sai, tỉ lệ Vương Nhất Bác đưa anh về nhà kì thực không phải rất nhiều, anh vẫn cầm nó thật lâu, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nhận lại mũ bảo hiểm, hắn vỗ vỗ đỉnh mũ tròn trịa, ủy khuất nói: "Xem ra không ai muốn thu nhận mày."

"Vương Nhất Bác, em thật ngây thơ nha."

Thanh niên ngây thơ chu chu miệng tỏ vẻ ủy khuất, lần này Tiêu Chiến vẫn không có ý định mời hắn lên nhà, chỉ lắc lắc tay hai cái nói cảm ơn. Vương Nhất Bác cũng không phải người thích lễ nghi rườm rà kiểu mời vào nhà chơi, hắn cũng lắc lắc tay, sau đó nói: "Trong Tết Dương lịch nhiệt độ sẽ hạ thấp đấy, anh mặc nhiều vào một chút đi, áo khoác lông cừu không tránh gió lạnh được, đừng chỉ cần phong cách mà không cần ấm, đến lúc già anh sẽ bị bệnh thấp khớp đấy."

Tuy là hắn nói chuyện không khách khí, nhưng trong lòng Tiêu Chiến vẫn như có gió mát thổi qua, anh nói biết rồi, mắt nhìn theo hướng Vương Nhất Bác đã rời đi.

Vương Nhất Bác cho tổ viên nghỉ nửa ngày ở nhà, nhưng không có ai thật sự nghỉ ngơi, tất cả đều nghĩ đến cương vị của mình đội trưởng Vương rất vui mừng, Lưu Tiểu Ba chỉ vào màn hình laptop nói: "Khách sạn bên kia gửi video đến, tại đêm Lương Hán Sơn chết lúc 22 giờ La Chí Thân ra khỏi phòng, trời vừa rạng sáng liền trở về."

Thạch Lỗi nói: "Như vậy thời gian này và thời gian Lương Hán Sơn tử vong hoàn toàn ăn khớp."

Vương Nhất Bác khoát khoát tay, nói: "Ngược lại thì video này đã rửa sạch một nửa hiềm nghi của La Chí Thân, từ Bắc Kinh đến quốc lộ 305 mất 3 tiếng đi xe, bỏ qua thời gian giết người, thời gian của ông ta vẫn không đủ."

Đang nói, Vương Nhất Bác lại chỉ vào màn hình đang tạm dừng, nói với Châu Xảo Xảo: "Phóng to tay áo của ông ta."

Theo hình ảnh phóng to, bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng đêm đó La Chí Thân không mặc âu phục mà là áo phao thông thường, tất cả dường như đều quay về điểm ban đầu, từng chứng cứ đều bị lật đổ. Vương Nhất Bác khoanh tay trầm tư một hồi, nói: "Xem ra chúng ta cần phải đến Tiêu gia một chuyến nữa, mang manh mối mới đến cho Tiêu pháp y."

Lần này toàn tổ đều được điều động, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến đang vội vã ra ngoài, hắn lại tạm dừng nổ máy đến hỏi thăm: "Sao thế? Gấp gáp như vậy."

Tiêu Chiến vừa lấy điện thoại di động ra vừa nói: "Cha anh đột nhiên phát bệnh tim, anh muốn trở về một chuyến."

"Vậy anh đi cùng xe em đi, vừa lúc chúng em cũng đến Tiêu gia."

Trong bụng Vương Nhất Bác bây giờ đầy những câu hỏi nhưng lại bởi vì trong xe có nhiều người nên không thể hỏi, hắn biết Tiêu Chiến không muốn nói thêm về chuyện nhà mình trước mặt người khác, bao gồm cả hắn cũng chỉ là chắp vá mấy câu chuyện nhỏ thành một kịch bản cho gia đình này. Hắn sau khi thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy Tiêu Chiến cắn môi cầm điện thoại, dáng vẻ có chút không tập trung, nhịn không được an ủi: "Tiêu Chiến, anh đừng gấp, nếu có chuyện gì thì đã không gọi anh về nhà mà là đến bệnh viện rồi."

Nghe vậy Tiêu Chiến cũng thở dài một hơi cất điện thoại đi, anh cũng nhìn Vương Nhất Bác qua gương, nhẹ nhàng cười với hắn. Châu Xảo Xảo lại phảng phất nhìn ra một câu chuyện tình cảm trong đầu, lấy tay che mắt mình niệm trong đầu đây không phải sự thật.

Bệnh tim của Tiêu Viễn Trình là bệnh cũ, không thể vận động mạnh, không thể bị kích động, mới ngày đầu năm mới ông muốn dọn dẹp lại thư phòng của mình một chút, bởi vì ngồi xe lăn rất bất tiện nên ông bị ngã xuống, suýt chút nữa bị đập đầu vào tường, cũng bởi vì nguyên nhân này mà bệnh tim tái phát, may mà người hầu phát hiện kịp thời, đặt thuốc dưới lưỡi cho ông mới cứu được, nhưng Tiêu Viễn Trình vẫn kiên quyết muốn gọi cho Tiêu Chiến, nói ngày đầu năm mới nhất định phải gặp đứa con trai này, lỡ như ông có làm sao nói đi là đi.

Tiêu Chiến ngồi bên giường biết được đầu đuôi câu chuyện, anh cầm tay Tiêu Viễn Trình, nói: "Cha, con không có ý kiến gì với cha, chỉ là con không thích cuộc sống ở nơi này, ở một mình rất tốt."

Môi Tiêu Viễn Trình tím tái, đây là đặc điểm điển hình của người bệnh tim, ông khàn khàn nói, thanh âm tràn ngập sự áy náy cùng đau lòng: "Con trước sau gì cũng là con của cha, năm đó cha quá nhu nhược, thế lực gia tộc đều là bà nội của con nắm giữ, vì tiền vì quyền cha không thể không nghe bà, lúc này mới khiến mẹ con ân hận suốt đời."

"Vâng, con hiểu."

"Cha không bắt ép con ở lại đây, nhưng ít nhất ngày lễ ngày tết cũng về thăm cha một chút, cũng không biết cha còn có thể cố gắng được bao lâu nữa."

Tiêu Chiến cúi đầu không nói, anh thật sự không thích nơi này, trang nhã sang trọng nhưng không có tình cảm, một đòn đánh vào liền rất dễ tan vỡ, chính Tiêu gia bọn họ còn không có tính đoàn kết, chứ đừng nói chi người ngoài có ý khác muốn thò một chân vào.

Vương Nhất Bác và tổ viên ở trong thư phòng hỏi La Chí Thân, hỏi đêm hôm đó vì sao lại ra ngoài, La Chí Thân lắp bắp không trả lời được, cuối cùng Thạch Lỗi phải lấy lí do ông ta cố ý giấu diếm sự thật nên muốn tiến hành tạm giam, La Chí Thân lúc này mới nói thật đêm đó ông ta đi tìm tình nhân cũ, nhưng bởi vì quá ít thời gian nên mới ầm ĩ với tình nhân, cuối cùng ông ta giận đùng đùng bỏ về khách sạn sau đó liền ngủ, quên đặt đồng hồ báo thức nên mới đến trễ buổi tọa đàm.

Thạch Lỗi rất nghiêm chỉnh nói: "Ông hẹn hò ban đêm chứ đâu phải đi chơi gái, vì cái gì mà không thể nói?"

La Chí Thân lau mồ hôi trên trán, nói: "Bởi vì em rể tôi, cũng chính là Tiêu Viễn Trình không cho phép tôi chơi loạn bên ngoài, nói nếu tôi kết hôn thì không thể ở lại Tiêu gia."

Lưu Tiểu Ba đồng ý gật đầu: "Cái này cũng không sai, bản thân Tiêu Viễn Trình giữ ông lại cũng chỉ bởi vì em gái ông, mặt khác ông lại lập gia đình, vậy khẳng định là không còn quan hệ gì với Tiêu gia."

Vương Nhất Bác lấy ra tấm ảnh chụp cúc áo, hỏi: "Ông có bộ quần áo nào có đính chiếc cúc áo này không?"

La Chí Thân nheo mắt nhìn một lát, nói: "Có, bộ này vẫn còn treo trong tủ quần áo của tôi đấy!"

Ông ta nói xong lại thấy mấy vị cảnh sát đều trầm mặc không nói, bắt đầu hoảng lên, mồ hôi lạnh thấm đầy áo lông, "Sao thế? Sao mấy người lại có vẻ mặt này?"

Châu Xảo Xảo lấy còng tay ra nói: "Rất xin lỗi, hiện tại chúng tôi phải bắt giữ ông vì nghi ngờ ông có liên quan đến vụ án giết Lương Hán Sơn."

La Chí Thân liên tục lùi về sau, "Không phải tôi có chứng cứ ngoại phạm sao? Tại sao lại muốn bắt tôi?"

"Nhưng chiếc cúc áo này có tại hiện trường vụ án, về việc ông có chứng cứ ngoại phạm, chúng tôi cần phải tìm cô tình nhân kia xác minh lại, trong lúc xác minh, chúng tôi có quyền tạm gia ông."

Châu Xảo Xảo tìm trong tủ quần áo của La Chí Thân quả nhiên phát hiện một bộ vest đơn giản thiếu một chiếc cúc áo.

La Chí Thân kêu oan từ trên lầu xuống dưới lầu, Nhị phu nhân Dương Hoài Cẩn ngồi trên ghế sofa ngắm nhìn bộ móng của mình cười lạnh: "Muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, không ngờ rằng ông và Lương Hán Sơn đều không phải thứ tốt đẹp gì."

La Chí Thân không để ý, chỉ không ngừng nói mình bị oan. Mặt khác Vương Nhất Bác vẫn không tra ra được hai manh mối còn lại, hắn không muốn đánh rắn động cỏ, Tạ Tiểu Phong dẫn La Chí Thân về Cục cảnh sát, hắn mượn cớ còn cần điều tra phòng ở của La Chí Thân để kéo dài thời gian chờ Tiêu Chiến, không ngờ rằng Tiêu Chiến còn chưa xuống, Tiêu Mỹ Vân và Phan Dịch Thần một trước một sau bước từ cửa lớn của biệt thự vào phòng. Dương Hoài Cẩn vừa thấy con gái và con rể tương lai về liền lập tức thu lại dáng vẻ chanh chua của mình, bà sửa sang lại mái tóc xoăn bị ghế sofa làm cho rối lên, đi đến bên cạnh con gái hỏi: "Tiễn bác sĩ về rồi à? Bên ngoài lạnh lắm, để mẹ sai người hầu nấu cho hai đứa chút canh nấm tuyết?"

Tiêu Mỹ Vân không để ý đến mẹ mình, đôi mắt to trực tiếp nhìn thẳng Vương Nhất Bác, người kia chỉ khẽ gật đầu với cô. Vừa mới cảm xúc dâng trào lại lập tức yên lặng, Tiêu Mỹ Vân muốn tiến lên chào hỏi lại sợ bị vị hôn phu của mình phát hiện mình vẫn chưa dứt tình với bạn trai cũ.

Vương Nhất Bác đánh giá cái người tên Phan Dịch Thần đã nghe qua rất nhiều lần kia, lần đầu tiên nghe tên hắn đã cảm thấy có chút quen tai, hóa ra là bởi vì hắn ta là hôn phu của Tiêu Mỹ Vân, lúc vừa mới chia tay đã nghe đám bạn kể Tiêu Mỹ Vân vừa chia tay đã liền có bạn trai mới làm đại lý dược tên Phan Dịch Thần.

Hắn và Tiêu Mỹ Vân ngay từ đầu cũng chỉ là yêu nhau qua mạng, lúc ấy Vương Nhất Bác còn đang ở Cục cảnh sát thành phố Định Hoài thực tập, khi ấy miệng còn hôi sữa, ngoài trừ công việc còn muốn yêu đương, tùy tiện điền thông tin trên một phần mềm kết bạn, Tiêu Mỹ Vân liền chủ động tìm hắn nói chuyện, Tiêu Mỹ Vân hỏi ảnh đại diện hắn dùng có phải ảnh thật không, khi biết là ảnh thật, cô đã lập tức muốn yêu đương, lòng hư vinh của Vương Nhất Bác đã được nhan sắc của Tiêu Mỹ Vân thỏa mãn, ngay lập tức xác nhận quan hệ, hai người yêu đương được một năm, cuối cùng vì Tiêu Mỹ Vân tính tình tiểu thư mà chia tay, hai người chia tay đã hai, ba năm rồi, hắn cũng từ nhân viên cảnh sát thực tập thăng chức thành đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, mà Tiêu Mỹ Vân cũng sắp kết hôn.

Ngũ quan của Phan Dịch Thần rất đoan chính, bề ngoài nhã nhặn, quàng một chiếc khăn quàng cổ kẻ caro, khi cười trong ánh mắt không hề có ý cười, khiến Vương Nhất Bác cảm thấy người này có chút thâm sâu khó lường, hắn ta lễ độ vươn tay ra với Vương Nhất Bác, nói: "Chào cảnh sát Vương, tôi là Phan Dịch Thần, chồng sắp cưới của Tiêu Mỹ Vân."

Châu Xảo Xảo đứng sau lưng hắn thầm kinh ngạc hô: "Trời ạ, Tu La Tràng! (*)"

(*): chỉ một trận chiến bi tráng. Bình thường người yêu cũ và người yêu mới gặp nhau rồi khẩu chiến mình vẫn hay đùa là Chiến tranh Thế giới thứ 3 ấy.

Vương Nhất Bác dùng ngón tay nắm nhẹ đầu ngón tay của Phan Dịch Thần tỏ ý đã nắm tay, "Xin chào."

"Lần này cha đột nhiên phát bệnh nhưng không có gì nghiêm trọng, cũng coi như trong họa có phúc."

"Cha?"

"Ừm, tôi và Tiêu Mỹ Vân vừa đính hôn, Tiêu tiên sinh trực tiếp để tôi gọi ông ấy là cha."

Vương Nhất Bác thấy rất không hiểu vì sao Phan Dịch Thần lại nói mấy cái này với hắn, tuyên thệ chủ quyền sao? Nhưng mà hắn chẳng cảm nhận được chút địch ý nào, đối phương giống như đang kể với một người khác, hoặc là mượn cớ đang nói chuyện với hắn để nói với người khác? Quả nhiên ngay sau đó Tiêu Chiến từ cầu thang đi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, anh không nhìn Phan Dịch Thần, giật giật tay áo Vương Nhất Bác hỏi: "Đi chưa?"

Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, Dương Hoài Cẩn giống như một con nhím dựng thẳng lông, gặp người liền đâm: "Còn tưởng là ai chứ, đây không phải là con trai của tiểu tam sao? Không phải rất khí thế nói không trở về Tiêu gia sao? Sao thế, nghe nói Viễn Trình phát bệnh nên vội vã trở về chia tài sản sao?

Tiêu Chiến lạnh lùng trả lời: "Cha gọi tôi về."

"A, sao trước kia không nghe thấy mày nghe lời cha thế nhỉ?"

"Vậy có thể là do bà mắt mù."

Vương Nhất Bác cười thành tiếng , thì ra thỏ lúc nóng nảy cũng sẽ cắn người. Dương Hoài Cẩn bị chửi một câu đã mất hết mặt mũi, bà ta ôm lấy bụng của mình sắc mặt đột nhiên trắng bệch, Tiêu Mỹ Vân vội vàng đỡ lấy bà, ân cần hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sức khỏe không tốt phải đi khám chứ."

Người phụ nữ làm móng đỏ tươi đẩy con gái ra, ủy khuất khóc thành tiếng: "Khám cái gì, chết đi cho xong, dù sao cả đám các người đều chê tôi vướng víu."

Vương Nhất Bác liếc mắt ra hiệu cho Châu Xảo Xảo, người kia nhanh chóng tới đỡ Dương Hoài Cẩn, an ủi bà: "Phu nhân, tôi rất hiểu cho bà, bà và mẹ tôi, đều là phận đàn bà số khổ, không cần phải tức giận hại thân." Châu Xảo Xảo nói dối không chớp mắt, dỗ được Dương Hoài Cẩn cảm động lây, nghe lời đi về phòng ngủ của mình.

Người đại náo hiện trường vừa đi phòng khách đã rơi vào một mảng yên ắng, Phan Dịch Thần gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, mà Tiêu Chiến thì có chút thấp thỏm nghiêng người kéo góc áo Vương Nhất Bác.

Lưu Tiểu Ba chỉ vào cái khăn caro trên cổ Phan Dịch Thần, hỏi: "Phan tiên sinh, cái khăn này của anh nhìn có vẻ rất ấm áp, không biết anh mua ở đâu vậy?"

Phan Dịch Thần khách khí nói cho cậu biết: "Khăn quàng cổ này là cha tặng, ông rất thích sưu tầm những sản phẩm bằng lông cừu, nói mùa đông có thể giữ ấm, mỗi người trong nhà đều có một cái."

"À, ra là vậy, cảm ơn."

"Không có gì."

Từ đầu đến cuối Vương Nhất Bác đều cảm thấy rất kì lạ, từ khi bước vào cửa, ánh mắt của Phan Dịch Thần không dừng ở chỗ Tiêu Mỹ Vân một giây nào, sau khi vào nhà hắn ta có nhìn qua mình, nhìn qua Dương Hoài Cẩn, thậm chí ngay cả người hầu treo áo khoác hắn ta cũng nhìn, ánh mắt dừng lại lâu nhất vẫn là ở trên người Tiêu Chiến, nhưng đối với vị hôn thê của hắn ta, một chút cũng không nhìn đến.

Có lẽ là Vương Nhất Bác đang lâm vào suy nghĩ của riêng mình, ánh mắt của hắn không tập trung vào nơi nào cả, nhưng trong mắt người khác, hắn là đang chăm chú nhìn Tiêu Mỹ Vân, Thạch Lỗi đánh vào cánh tay gọi hồn hắn quay về, "Đừng có nhìn nữa! Tiêu pháp y đi rồi!"

"Cái gì?"

Mới vừa rồi còn khẩn trương kéo áo hắn vậy mà đã không thấy đâu nữa rồi, Thạch Lỗi nói Tiêu Chiến nói chuyện với hắn mà hắn chẳng phản ứng gì, trong lúc tức giận đã đẩy cửa đi rồi.

"Có cần khoa trương đến vậy không?" Vương Nhất Bác rất hoài nghi.

"Tra nam!" Thạch Lỗi giận dữ mắng.

Bọn họ chỉ nói thầm để không bị người khác nghe thấy, Châu Xảo Xảo quay lại dựng ngón tay "Ok" với hắn, Vương Nhất Bác lập tức nói với người của Tiêu gia là lục soát xong rồi, lập tức trở về.

Tiêu Mỹ Vân nhịn không được giữ chặt cổ tay Vương Nhất Bác nói: "Nhất Bác, có thời gian tâm sự một lát không?"

Thạch Lỗi đứng ở một bên nhìn lên trần nhà ho khan một cái, giống như đang nhắc nhở cái gì đó, Vương Nhất Bác hất tay Tiêu Mỹ Vân ra, nói: "Cô Tiêu, hiện tại tôi đang trong thời gian làm việc." Hắn vẫy tay với tổ viên sau lưng ra cửa biệt thự.

Tiêu Mỹ Vân cũng đi theo hắn ra khỏi cửa, lớn tiếng nói: "Vậy lúc anh được nghỉ em sẽ đến tìm anh!"

Vương Nhất Bác cũng không để ý, kéo cửa xe ra, vừa ngẩng đầu liền trông thấy Tiêu Chiến đang đút hai tay vào áo phao từ từ đi ra, thế là hắn vứt chìa khóa xe cho Thạch Lỗi, nói: "Anh lái xe về đi."

Thạch Lỗi nhìn theo ánh mắt của hắn, hiểu ý nói: "Ok!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro