Chapter 19: Ai đang nói chuyện bên tai (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm Vương Nhất Bác đã tới Cục cảnh sát, tổ A và tổ B cùng ngồi trong phòng họp lớn. Tổ trưởng tổ B tên là Tần Dũng, 35 tuổi, lông mày rậm mắt to nhưng lại có dáng vẻ ngây thơ chân thành, da ngăm đen cường tráng, bởi vì có hơi mập nên tổ viên thường gọi anh ta là "Đại Hùng".

Tần Dũng và Vương Nhất Bác bắt tay, Vương Nhất Bác cảm nhận được lòng bàn tay đối phương có đầy vết chai.

"Đội trưởng Vương, vất vả cho cậu rồi, chúng tôi không đủ nhân lực nên mới yêu cầu Phó Cục trưởng giao vụ án này cho cậu."

"Không sao, điều tra rõ chân tướng sự tình là nghĩa vụ của cảnh sát hình sự chúng ta, không có gì vất vả cả."

Phó Cục trưởng Trần Ba vui mừng trong lòng vì hai vị đội trưởng hiểu chuyện thế này, ông hắng giọng ra hiệu toàn bộ đều ngồi xuống. Trần Ba nói: "Vụ án mới chuyển cho cậu từ tay Tần Dũng là vụ án có một nữ sinh viên Đại học tên là Trương Tuệ Như tự đến đầu thú."

Vương Nhất Bác lật mở khẩu cung trên bàn ra, hoài nghi hỏi: "Tự thú?"

Trần Ba ra hiệu để Tần Dũng tự nói, đội trưởng Tần tiếp lời giải thích: "Vụ án này phát sinh mấy ngày trước, Trương Tuệ Như tự tới đầu thú, căn cứ vào khẩu cung lời khai của cô ấy, cô ấy và bạn cùng phòng là Hoàng Quyên tản bộ ở dưới công viên trung tâm, lúc đi qua cầu thang, đúng lúc gặp một người phụ nữ dắt con đi bên cạnh bọn họ, Trương Tuệ Như đột nhiên đưa tay đẩy ngã đứa bé xuống cầu thang khiến cho đứa bé gãy xương đùi, cũng may đứa bé đó đội mũ lông nên não không bị tổn thương, chỉ là bị chấn động não rất nhẹ."

Vương Nhất Bác lấy ảnh chụp của nữ sinh viên kia ra xem, hỏi: "Đây là vụ giết người có âm mưu à? Trương Tuệ Như có động cơ gây án không?"

Tần Dũng nói: "Không có, mẹ của nạn nhân nói bọn họ thậm chí còn không quen biết, bạn cùng phòng Hoàng Quyên của Trương Tuệ Như cũng nói là lúc đó cô ấy đột nhiên phát điên lên."

"Có làm bài kiểm tra về thần kinh chưa?"

"Bác sĩ tâm lý nói ngoại trừ chất lượng giấc ngủ không tốt ra thì Trương Tuệ Như còn suy nhược thần kinh, ngoài ra không có bệnh thần kinh gì nghiêm trọng."

"Lúc tự thú cô ấy nói thế nào?"

Tần Dũng thở dài một hơi, đầu lông mày hơi thô nhíu chặt lại, anh ta nói: "Trương Tuệ Như cứ khóc mãi, nói mình cũng không biết vì sao lại làm thế, lúc đứa bé kia đi bên cạnh mình, cô ấy nghe thấy có người liên tục nói vào tai cô ấy."

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mấy chuyện thần bí kì quái thế này, Chiến ca đang ở đâu, muốn anh ôm vào lòng.

Hầu kết của hắn nhấp nhô, hỏi: "Nói nói nói nói cái gì?"

"Đẩy xuống, mau đẩy nó xuống."

"Đệt!"

Ghế của Vương Nhất Bác trượt trên sàn đá cẩm thạch kêu một tiếng rất vang, Trần Ba hỏi: "Đội trưởng Vương, cậu sợ sao? Phải biết là chúng ta phá án thì không bao giờ có chuyện có quỷ thần gì hết! Nếu cậu không nhận được vụ này thì tôi sẽ tìm người khác."

"Có thể có thể có thể... Tôi cũng là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật mà, nhất định tôi sẽ mau chóng phá án!" Mong Bồ Tát phù hộ cho chúng con được bình an...

Tan họp, Tần Dũng kéo Vương Nhất Bác ở lại phòng họp nói chuyện riêng một lát, lại cảm ơn hắn một lần nữa vì đã giúp đỡ.

Vương Nhất Bác cũng không nhịn được tò mò hỏi: "À Dũng ca, hôm qua anh tiếp nhận một vụ án lớn sao, có thể tiết lộ một chút không?"

Tần Dũng thần thần bí bí tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Anh lén nói cho cậu, cậu cũng đừng kể ra đấy nhé, anh cũng là bất đắc dĩ mới nhận vụ án này..."

Lòng hiếu kì của Vương Nhất Bác càng nổi lên, hắn cũng cúi đầu hạ thấp giọng hỏi: "Sao lại bất đắc dĩ?"

Tần Dũng nói: "Tối qua anh tiễn một người bạn ra ga tàu hỏa, vừa đúng lúc đi ngang qua một vụ tai nạn giao thông, tai nạn xảy ra ở đường cao tốc vành đai ngoài, anh xem xét phía trước thấy đường đều bị phá hỏng nên phải dừng xe chờ cả buổi tối, không bao lâu sau xe cứu thương rời đi thì xe cảnh sát cũng tới, anh gọi điện cho Phó Cục trưởng, hỏi ông ấy là anh có cần hỗ trợ ở chỗ này không, lúc đó Phó Cục trưởng hình như rất khẩn trương, nghe thấy anh nói sẽ qua đó xem thì lập tức thở phào, nếu lúc đấy mà có ghi âm thì tốt, haha, mà cậu biết tại sao không?"

"Vì sao?"

Rõ ràng là ở đây không có người mà Tần Dũng cứ nhìn ngó xung quanh như trong phim truyền hình, thanh âm càng thấp hơn, nói: "Người chết trong tai nạn là lãnh đạo bộ giao thông của Cục cảnh sát Thẩm Dương, Diệp Thu."

"Hả? Thế không phải ông ấy phải ở Thẩm Dương sao? Sao lại tới Bắc Tiêu?"

"Về hưu rồi nên đến Bắc Tiêu sống, con của ông ấy đang làm việc ở đây."

"Không phải là tai nạn xe cộ sao, sao lại đến tay tổ anh?"

"Pháp y một mực khẳng định là nguyên nhân tử vong có chút khả nghi, nạn nhân trước khi tử vong đã bị siết cổ."

Có một cảm giác ớn lạnh không giải thích được, Vương Nhất Bác xoa xoa đôi bàn tay lắp ba lắp bắp hỏi: "Không không không đúng anh, nếu chết trước thì sao mà xảy ra tai nạn xe được?"

"Đây mới chính là cái anh muốn tra, hiện tại bọn anh đang nghi ngờ có người siết cổ ông ấy trước rồi lái xe ông ấy đi lên cao tốc, cuối cùng là lao nhanh tới hàng rào bảo vệ, xe tổn hại rất nghiêm trọng, túi khí cũng bị bật ra."

Vương Nhất Bác mang theo sợ hãi ra khỏi phòng họp, hắn cầm bản văn kiện vụ án của Trương Tuệ Như trong tay, vừa mới chuẩn bị phân công nhiệm vụ cho tổ viên thì nghe thấy Thạch Lỗi sốt ruột hỏi Châu Xảo Xảo.

"Xảo tỷ, lần trước em nói cuốn tạp chí của Đào đại sư bói toán rất chuẩn đã mua chưa? Tính cho anh xem gần đây anh có đào hoa theo đuổi không? Anh cảm thấy giống như gặp phải nữ thần trong lòng rồi."

Châu Xảo Xảo đang tra gì đó trên máy tính, không nhịn được ném cuốn tạp chí qua, nói: "Anh tự xem đi!"

Chỉ thấy Thạch Lỗi cầm cuốn tạp chí trong tay vái mấy lần rồi mở ra chăm chú tìm kiếm, bộ dáng thành khẩn cứ như đang khẩn cầu Nguyệt lão se tơ. Vương Nhất Bác đi đến đằng sau anh mà anh cũng không phát hiện, Thạch Lỗi lẩm bẩm trong miệng nói: "Người cung Nhân Mã gần đây sẽ gặp một thứ mà mình muốn đạt được, nhưng bạn phải nghĩ kĩ trước là mình có thật sự muốn có thứ đó hay không."

"Tôi muốn tôi muốn."

"Anh muốn cái gì?"

"A!"

Cuốn tạp chí bị văng ra ngoài theo đường vòng cung, Vương Nhất Bác lại nhặt lên trả lại.

Sau khi nghe lời miêu tả sinh động như thật của Thạch Lỗi bọn hắn mới hiểu ra, hôm nay Thạch Lỗi cũng gặp cô gái hôm qua Tạ Tiểu Phong nói cậu ấy nhìn thấy, nhưng Thạch Lỗi miêu tả cụ thể hơn Tạ Tiểu Phong một chút: "Cô gái kia tóc dài tới eo, mắt ngọc mày ngài, còn cười với anh! Anh gặp cô ấy ở trước cổng Cục cảnh sát, cô ấy đi rất chậm, lúc lên cầu thang còn không cẩn thận suýt nữa thì ngã, anh nhanh chóng chạy tới đỡ cô ấy, một mùi thơm mê người xông lên mũi anh, dáng người cao gầy, da trắng như tuyết, đứng với một người đàn ông cao 1m80 như anh thì đúng là một tổ hợp chiều cao sinh ra để dành cho nhau!"

Châu Xảo Xảo nói với anh: "Anh đừng nói là làm anh em mà không giúp anh, em tra cho anh rồi, cô ấy mới tới từ hai tháng trước, nhà ăn của chúng ta không phải mới được một công ty gia công khác nhận kí hợp đồng sao, cô gái kia là nhân viên công ty đó, chắc là làm hậu cần ở nhà ăn."

Thạch Lỗi vỗ trán một cái, lập tức tỉnh táo: "Ây da! Bảo sao anh thấy lạ mặt, lâu rồi chúng ta đâu có ăn cơm ở nhà ăn đâu, hiện tại đã đổi sang công ty khác làm rồi, vậy trưa nay chúng ta đi ăn thử xem thức ăn thế nào đi?"

Vương Nhất Bác và Châu Xảo Xảo không quan trọng cái này, Tạ Tiểu Phong gục mặt xuống bàn không nói gì, không nhìn rõ được biểu cảm. Vương Nhất Bác cho rằng cậu không muốn đi liền nói: "Tiểu Phong không muốn đi thì đi ăn cùng anh đi."

Thạch Lỗi hỏi: "Bác ca trưa nay ăn gì?"

Vương Nhất Bác nín cười, lộ ra dấu ngoắc nhỏ ở khóe miệng, trên mặt đầy vẻ đắc ý: "Chiến ca làm cơm cho em."

Tạ Tiểu Phong liếc mắt nói: "Em thà đi ăn nhà ăn còn hơn ngồi ăn cơm chó."

"Được rồi, ăn cái gì thì nói sau, trước tiên phải hoàn thành vụ án của Trương Tuệ Như đã, hiện tại mẹ của nạn nhân muốn tố cáo cô ấy tội cố ý giết người, mặc dù Trương Tuệ Như tự thú nhưng cô ấy không thừa nhận là mình muốn giết người, khăn khăng nói có người khác nói bên tai giật dây khiến cô ấy làm vậy."

Châu Xảo Xảo hỏi: "Người khác? Lúc ấy bên cạnh cô ấy không phải chỉ có Hoàng Quyên sao?"

Thạch Lỗi lấy ảnh chụp hiện trường ra rồi lại xem khẩu cung của Hoàng Quyên, nói: "Cậu nhìn này, Hoàng Quyên nói lúc ấy bọn họ đang đi dạo trong công viên trung tâm, cách đó không xa còn có mấy người già đang tập múa, nếu như là Hoàng Quyên giật dây nói Trương Tuệ Như đẩy người khác xuống, vậy cô ấy nhất định phải ghé sát vào tai Trương Tuệ Như, nhưng Trương Tuệ Như là người trưởng thành, làm sao không phân biệt được là có phải Hoàng Quyên điều khiển cô ấy không, vụ án này nghĩ thế nào cũng cảm thấy kì quái."

Vương Nhất Bác lấy văn kiện trong tay vỗ xuống bả vai của Thạch Lỗi, nói: "Đừng có lái sang hướng kinh dị nữa, mẹ của nạn nhân cũng nói một cách khách quan rằng bọn họ không hề quen biết Trương Tuệ Như, nếu như chúng ta không tra được động cơ gây án của Trương Tuệ Như, cô ấy sẽ bị kết tội có âm mưu giết người."

Nạn nhân là một cậu bé 8 tuổi, đã có khả năng nhận thức rõ ràng, không có bất cứ quan hệ nào với Trương Tuệ Như, khó trách tổ B không kết án được, căn bản là không có cách nào xuống tay.

Vương Nhất Bác rất nhanh liền tới phòng thẩm vấn gặp Trương Tuệ Như, chất lượng cuộc sống thường ngày hiện hết trên gương mặt của cô gái trẻ, quầng mắt sâu, bộ dạng có chút tiều tụy, Vương Nhất Bác đưa cho cô một ly nước nóng, hỏi: "Sao thế, ngủ không ngon à? Không phải là chột dạ đấy chứ? Đối với một đứa trẻ 8 tuổi cũng ra tay được?"

Trương Tuệ Như vừa khóc vừa nói, hai mắt sưng như hạch đào: "Là tôi đẩy, cho nên tôi mới tới tự thú, nhưng tôi không cố ý đẩy đứa bé đó, là có người nào đó điều khiển tôi."

"Cô khăng khăng nói có người nói bên tai cô, là ai? Hôm đó chỉ có Hoàng Quyên đi bên cạnh cô, là cô ấy sao?"

Trương Tuệ Như cúi đầu, "Tôi không biết, hai ngày nay ngủ không ngon nhưng cũng không nghe được âm thanh đó, tôi cũng không còn nghe thấy mệnh lệnh phát ra từ địa ngục ấy nữa."

"Nói như vậy là có ý gì?"

"Tôi đang học Học viện trường Cao đẳng nghề, là tân sinh viên năm nhất, sau khi nhập học giấc ngủ của tôi bắt đầu có sự thay đổi rất lớn, lúc đầu tôi nghĩ là vì áp lực học quá lớn, nhưng học trường Cao đẳng thì có áp lực gì được, thầy giáo cũng chưa từng gây áp lực. Dần dần, tôi bắt đầu nghe thấy được một âm thanh, khàn khàn lại già nua, không rõ là nam hay nữ, người đó cứ liên tục nói với tôi "Đẩy xuống, đẩy nó xuống đi, nó đoạt lấy cuộc đời của ngươi, hại ngươi không được cha mẹ yêu thương..."

Sống lưng Vương Nhất Bác lạnh buốt, lần đầu tiên hắn không muốn hoàn thành nhiệm vụ để kết thúc buổi thẩm vấn...

"Câu nói này cô có thể hiểu rõ ý nghĩa của nó không? Ai cướp đi sống của cô?"

Trương Tuệ Như vẫn lắc đầu, nói: "Không ai cướp cuộc sống của tôi, cuộc sống của tôi là do tôi tự làm chủ, gia đình tôi hòa thuận, ba mẹ đối với tôi rất tốt, em trai tôi cũng không nghịch ngợm, có đồ ăn ngon đều giữ lại cho tôi."

Nắm bắt thông tin một cách bén nhạy, Vương Nhất Bác hỏi: Em trai cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"Nhỏ hơn tôi 10 tuổi, năm nay tôi 19 tuổi."

"Cô chắc chắn là sau khi em trai ra đời cô không có chút nào ghen ghét với nó? Ví dụ như thằng bé đã cướp đi sự yêu thương từ ba mẹ, bởi vì cô mang tâm lý ghét sự bất công nên nhìn một cậu bé khác được ba mẹ yêu thương liền không nhịn được muốn phá?"

"Không có! Tôi chưa từng có ý nghĩ ghét em trai mình, tôi yêu thương nó, thằng bé rất đáng yêu, sau khi mẹ sinh thằng bé thì phải ở cữ, ba đi công tác, tã của nó đều là tôi thay, mười tuổi tôi đã chăm sóc nó, làm sao có chuyện nảy sinh cảm giác bất công?"

"Cô nói mấy ngày nay ở đây cô không nghe được âm thanh kia nữa, vậy khi cô về nhà thì có thể nghe thấy không?"

"Không nghe được, sau khi về nhà ngủ cũng ngon hơn, chỉ có khi ở kí túc xá tôi mới nghe được nhiều nhất, ngủ cũng không yên nhất. Mẹ tôi từng mua cho tôi bùa trừ tà, nhưng cũng không có chút tác dụng nào tới giấc ngủ của tôi, ngược lại càng ngày càng kém đi, vì suy nhược tinh thần nên lúc lên lớp tôi không có tâm trạng học nữa, chỉ cần một chút ồn ào hay âm thanh chói tai cũng sẽ khiến tôi phát điên, một khi tôi tức giận là trong đầu là vang lên âm thanh quỷ dị kia, tôi sắp điên rồi!"

"Xem ra tôi cần phải điều tra phòng ngủ của cô một chút."

Đang nói thì Châu Xảo Xảo mở cửa phòng thẩm vấn, nói: "Bác ca, ba mẹ của Trương Tuệ Như và em trai cô ấy đến."

Vương Nhất Bác thầm niệm Bồ Tát hiển linh, như vậy thì có thể giúp hắn biết được gia đình của Trương Tuệ Như có thật là một gia đình vui vẻ hòa thuận không.

Sự thật chứng mình điều Trương Tuệ Như nói không sai, ba mẹ thì yêu cô ấy, em trai cũng thương cô. Cậu em trai khóc đến nỗi chảy cả nước mũi, một cậu bé 9 tuổi mới đang học tiểu học không biết rốt cuộc vì sao chị mình lại bị giam lại, chỉ một mực kéo tay cô nhất quyết không chịu buông. Mẹ của Trương Tuệ Như suýt chút nữa thì quỳ dưới chân Vương Nhất Bác, Thạch Lỗi đỡ bà qua ghế ngồi, nhìn người đàn bà có vẻ ngoài đàng hoàng nói: "Từ nhỏ Tuệ Như đã hiểu chuyện đến đau lòng, con bé rất thích trẻ con, sẽ không đi hại một đứa trẻ khác đâu, không thù không oán thì làm thế làm gì chứ? Đồng chí cảnh sát, cậu nhất định phải tìm ra chân tướng, con gái tôi đã suy nhược tinh thần cả năm nay rồi, liệu có phải trong căn phòng đó có thứ gì không sạch sẽ không?!"

Mắt thấy sự việc lại bắt đầu chuyển sang hướng quỷ thần này nọ, Vương Nhất Bác an ủi: "Bác yên tâm, bản án của Trương Tuệ Như tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng."

Đến giờ ăn trưa, Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác kể lại sự việc, anh cũng suy đoán một chút, nhưng không có chứng cứ gì thì không thể nói cho hắn, thế nên anh yêu cầu buổi chiều cho anh đi cùng Vương Nhất Bác tới phòng ngủ của Trương Tuệ Như xem thử.

"Đương nhiên là có thể, thần linh cảm của em."

Công ty gia công mới quả nhiên khác hẳn với công ty trước đó, đồ ăn mỗi ngày đều thay đổi không giống nhau, tay nghề của đầu bếp cũng vô cùng tốt. Thạch Lỗi ăn rất chăm chú, suýt quên luôn mục đích tới đây.

Ngón tay Tiêu Chiến chạm vào mu bàn tay của Vương Nhất Bác, chỉ tay vào một cô gái ngồi trong khu bán đồ ăn vặt, khẽ hỏi: "Người mà Thạch Lỗi nhìn trúng là cô ấy sao? Quả thực là rất xinh đẹp."

Vương Nhất Bác nghiêng người nhìn về hướng tay Tiêu Chiến vừa chỉ, nhẹ nhàng nói: "Chính là cô ấy, nhưng mà không đẹp bằng anh."

Châu Xảo Xảo bỗng nhiên nghe thấy Vương Nhất Bác hít một ngụm khí lạnh, hỏi hắn làm sao vậy, Vương Nhất Bác nói là bị một con mèo cào vào chân.

Dì thu dọn bàn ăn tới xếp chén đĩa lại, hỏi bọn hắn còn ăn nữa không, Vương Nhất Bác lắc đầu ngọt ngào đáp: "Cảm ơn dì."

Dì che miệng cười, đuôi mắt nhăn lại thể hiện rằng mình đang rất vui vẻ, "Cậu cảnh sát này miệng ngọt thật, dáng dấp lại anh tuấn, có đối tượng chưa?"

Vương Nhất Bác lại cười càng ngọt hơn, lộ ra hai hàm răng trắng, "Có rồi ạ! Đẹp nhất thế giới luôn!"

"Aiyo, vậy thì tốt!"

Động tác thu chén đĩa vào chậu của dì rất lưu loát, Vương Nhất Bác lại hỏi bà: "Dì à, cháu có một người anh em muốn làm quen với cô gái ngồi ở quầy bán đồ ăn vặt kia, dì có quen cô ấy không?"

Bà nhìn theo hướng tay của hắn, cười nói: "Cậu nói Trình Đình Đình à, quen, đương nhiên là quen, cô ấy làm cùng công ty với tôi mà, chúng tôi cùng đến đây làm, con người của cô gái này rất tốt a, thường xuyên giúp chúng tôi quét dọn vệ sinh." Mắt của dì nhìn một vòng nhóm bọn hắn, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Chiến, hỏi Vương Nhất Bác: "Cậu cảnh sát này, tôi thấy các cậu đều là người trưởng thành anh tuấn, không biết là vị nào nhìn trúng Đình Đình của chúng tôi?"

Vương Nhất Bác ngồi chắn phía trước ánh mắt của dì, chỉ chỉ Thạch Lỗi nói: "Ầy, là cái vị cảnh sát cao to vĩ đại tuấn tú lịch sự này của chúng cháu."

Dì hài lòng gật đầu: "Ừm, không tệ, có muốn tôi giúp các cậu xin acc wechat không? Đình Đình là người hướng nội không thích nói chuyện lắm, tôi cũng sợ có người bắt nạt con bé, có bạn trai làm cảnh sát cũng không tệ nha."

Thạch Lỗi mừng rỡ, vịn lấy tay áo của bà, nói: "Dì à, từ giờ dì là dì ruột của cháu, làm phiền dì rồi!"

Bà vỗ ngực làm ra dáng vẻ nhất định làm được đi về phía quầy bán đồ ăn vặt, Thạch Lỗi ngồi ở đây lo lắng bất an, chỉ thấy sau khi bà vừa nói dứt lời thì Trình Đình Đình nhìn về hướng này, sau đó cúi đầu thẹn thùng đưa điện thoại ra.

"Dì của anh quá lợi lại!"

Châu Xảo Xảo nói: "Vậy khi nào anh kết hôn đừng quên mời dì của anh."

Tạ Tiểu Phong nói giọng rét căm căm: "Có thể kết hôn đã rồi hẵng nói."

"Ê Tiểu Phong, đừng có lúc nào cũng đả kích anh có được không?"

Tạ Tiểu Phong đứng lên nói với Vương Nhất Bác: "Bác ca, chiều nay em xin nghỉ nửa ngày nhé, mọi người đến trường Cao đẳng nghề em không đi đâu."

"À, em có việc bận thì cứ xử lý trước đi, chiều này Chiến ca đi cùng anh, dẫn theo cả Châu Xảo Xảo nữa."

Trường Cao đẳng nghề là một trường dạy nghề phổ thông, điểm chuẩn không cao, giáo viên quản lý sinh viên cũng không nghiêm khắc như đại học, người quản túc dẫn ba người đến phòng kí túc xá của Trương Tuệ Như, ở chỗ rẽ của tầng 2 phòng 214. Vị trí của gian phòng này âm u ẩm ướt, ban ngày cũng không có nhiều ánh sáng chiếu vào, cửa phòng được mở ra phát ra âm thanh kẽo kẹt, một mùi nấm mốc cũng theo đó xông ra, trong lòng Vương Nhất Bác có chút run rẩy.

Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác trấn an, anh tiến vào đầu tiên. Anh nhìn quanh một lượt, là một gian phòng kí túc cho ba người, mỗi giường đều có chăn mền, xem ra là đều có người ngủ.

Người quản túc giới thiệu cho bọn họ, "Cái giường sát cửa này là giường của Hoàng Quyên, cô ấy lên lớp còn chưa về, ở giữa là của Trương Tuệ Như, giường đối diện kia là của nữ sinh viên khác tên là Lâm Âm, cũng đang lên lớp rồi, mấy người bọn họ đều cùng lớp.

Vương Nhất Bác hỏi: "Bình thường Trương Tuệ Như có biểu hiện thế nào, có cổ quái hay thi thoảng lẩm bẩm niệm cái gì đó, có hành vi gì kì quái không?"

Quản túc nhớ lại một chút, nói: "Nhiều sinh viên như vậy tôi vẫn thấy mấy đứa nó đều bình thường, cụ thể thế nào tôi cũng không nhớ rõ, nhưng nếu có cử chỉ hành vi kì quái thì chắc chắn tôi phải có ấn tượng, Trương Tuệ Như là một sinh viên rất bình thường."

"Hai người khác thì sao?"

"Hoàng Quyên cũng rất bình thường, quan hệ với Trương Tuệ Như rất tốt, thường xuyên cũng nhau đi ra ngoài, Lâm Âm thì không hợp với hai người họ, hầu như là ban đêm không về ngủ, trước đó tôi có hỏi qua cô ấy một lần, cô ấy nói là ở lại nhà bạn trai, chúng tôi không quản nhiều làm gì, an toàn của sinh viên trọ ở ngoài trường là trách nhiệm của bọn họ."

"Cảm ơn."

Quản túc để bọn họ tùy ý xem xét, bản thân còn có việc dưới lầu để làm, có việc gì thì gọi bà ấy lên. Vương Nhất Bác hỏi Châu Xảo Xảo trước: "Em có cảm thấy có chỗ nào kì quái không?"

Châu Xảo Xảo đi quanh một vòng giường của ba người, giường tầng ở đây là kiểu trên là giường, dưới là bàn học, trên bàn mỗi người đều có đồ vật chất cả đống, "Tất cả đồ vật trên mặt bàn của Lâm Âm đều là đồ trang điểm và dưỡng da, xem ra cô ấy là một nữ sinh rất yêu cái đẹp."

Tiêu Chiến cúi người nhìn thoáng qua, cười nói: "Cũng là một nữ sinh rất yêu bản thân, trên bàn cô ấy đều là hình selfie của mình, còn có hình chụp cùng bạn trai."

Châu Xảo Xảo vỗ tay: "Chiến ca lợi hại quá, có cảm giác giống Bác ca thật!" Vương Nhất Bác hắng giọng một cái tiếp tục hỏi: "Vậy anh thấy gì trên mặt bàn của Trương Tuệ Như?"

"Mặt bàn của Trương Tuệ Như tương đối bình thường, chỉ có mấy quyển vở và một ít đồ dùng hàng ngày thông thường, đồ trang điểm cũng không có nhiều như của Lâm Âm, nhưng có thể nhìn ra cô ấy thích thú nhồi bông, trên bàn có một cái giá đỡ đồ vật cỡ nhỏ, trên đó có rất nhiều thú bông nhân vật Disney, nhưng hình như đều là những nhân vật mà các cậu bé thích hơn? Chuột Mickey, vịt Donal và chó Goofy, đều là nhân vật nam."

Vương Nhất Bác cầm chú chó Goofy ngây thơ nhìn Tiêu Chiến kêu "gâu gâu" hai tiếng, sau đó nói: "Những con thú bông này là cô ấy sưu tầm tặng em trai, sáng nay em trai cô ấy đến Cục cảnh sát, em thấy cậu bé mặc quần áo có in chữ Disney bên trên, hẳn là một fan hâm mộ nhí chân chính, còn cô ấy là một người chị chiều em trai nên muốn sưu tầm đủ một bộ tặng cho cậu bé làm quà sinh nhật 10 tuổi."

Châu Xảo Xảo kinh ngạc nói: "Hóa ra là như vậy!"

Tiêu Chiến đi đến trước bàn của Hoàng Quyên, chỉ lên mặt bàn hỏi bọn hắn: "Hai người có phát hiện đồ vật trên bàn này khác với mặt bàn của hai cô gái kia không?"

Châu Xảo Xảo lại gần cẩn thận quan sát, nói: "Hoàng Quyên là một người thích học tập, trên bàn có rất nhiều sách giáo khoa chuyên ngành, trên giá sách cỡ nhỏ toàn bộ cũng đều là sách, gần như không có đồ dùng gì của con gái, thậm chí là sơn móng tay bình thường cô ấy cũng không cần sao?"

Quả thực là như vậy, trên bàn của Hoàng Quyên chất rất nhiều sách chuyên ngành trong học kì này, đây mới là điểm khiến Tiêu Chiến hoài nghi, hai người kia cũng có sách chuyên ngành nhưng đều xếp trên giá sách, mà sách giáo khoa của Hoàng Quyên cơ bản là đều đặt trên bàn. Tiêu Chiến lấy hết toàn bộ sách trên giá xuống lật ra, quả nhiên như anh suy đoán, tất cả những cuốn sách này đều là "sói đội lốt cừu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro