Chapter 2: "Sát nhân" thực phẩm chức năng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người nhà của nạn nhân chết cóng cuối cùng cũng tiếp nhận kết quả khám nghiệm tử thi, kêu khóc trở về nhà. Châu Xảo Xảo uống trà nóng cảm thán: "Vụ án này là vụ án nhanh nhất em từng thấy từ trước đến nay đấy."

Tạ Tiểu Phong nói: "Còn không phải toàn bộ đều nhờ Tiêu pháp y ra báo cáo nhanh sao?"

Châu Xảo Xảo đồng ý: "Nói cũng đúng, Tiêu pháp y chăm chỉ chịu khó, anh ấy nói đây cũng là có thể gọi là đòi công đạo cho người đã khuất, nhất định phải chăm chú lắng nghe lời bọn họ nói, dù sao nếu như không làm tốt cái nghề pháp y này, người ta vẫn có thể trở về kế thừa sản nghiệp hàng tỉ nữa kìa."

Nghe được câu này Vương Nhất Bác bị nước nóng làm bỏng đầu lưỡi, hắn hỏi: "Ý của em là nhà Tiêu pháp y rất giàu sao?"

Nơi nào có đàn bà nơi đó có đàm tiếu, nơi có đàn ông thì những lời đàm tiếu cũng chẳng hề ít đi, Tạ Tiểu Phong cười hề hề nói: "Đội trưởng mới đến đây không lâu, đây không phải bí mật a, cha của Tiêu pháp y là CEO của Dược phẩm Viễn Trình đó, chỉ có điều nhà anh ấy quá phức tập, ông ấy có hai hay ba bà vợ gì đấy, con cái càng không phải nói, anh trai lớn là con của bà cả, em trai là con bà hai, gia tộc cũng lớn lắm.

Dược phẩm Viễn Trình thì Vương Nhất Bác biết, lúc trước hắn ở thành phố Định Hoài phá vụ án thuốc giả có cùng tập đoàn Dược phẩm này liên hệ một chút, nhưng hắn không chủ động quan tâm đến tên của các tập đoàn doanh nghiệp trên giấy tờ tài chính. Hắn tò mò hỏi: "Tiêu pháp y không muốn tham thương sao?"

Châu Xảo Xảo lắc lắc ngón tay trỏ, có chút đau lòng nói: "No, nghe nói mẹ của anh ấy là vợ lẽ nhỏ nhất, mà danh không chính, ngôn không thuận, giấy tờ hôn chứng đều không lĩnh, cho nên gia tộc không chào đón anh ấy, Tiêu pháp y đành tự lập."

Vương Nhất Bác nghĩ đến cái người đàn ông vuốt tóc tên Tiêu Vận kia, như vậy Tiêu Chiến hẳn là em trai của anh ta, khó trách hai anh em bất hòa, nhưng cảnh cáo hắn đừng để Tiêu Chiến đi khắp nơi câu dẫn người là vì đã xảy ra chuyện gì sao?

"Đội trưởng, sao anh ngẩn người như ông già thế, có phải mệt rồi không? Hay là ngủ một lát đi?"

Tạ Tiểu Phong thấy đội trưởng nhà mình cứ thất thần, cho là hắn không ngủ đủ, rất quan tâm kéo Châu Xảo Xảo ra khỏi văn phòng, Vương Nhất Bác cảm thấy vị pháp y lạnh lùng này cũng quá thần bí.

Hôm sau chính là đông chí, dù cho ra ngoài chỗ có ánh mặt trời nhiệt độ cũng thấp hơn âm độ, người trên đường chân tay co cóng, khắp nơi có thể thấy được băng tuyết, người già ra ngoài ít hơn, lượng người đi lại rõ ràng ít đi rất nhiều. Sáng sớm mọi người trong Cục cảnh sát đều có chút uể oải, Phó cục trưởng Trần Ba đi ngang qua cửa phòng tổ A, ho khan một tiếng, mọi người lập tức giữ vững tinh thần. Sau khi Trần Ba rời đi Châu Xảo Xảo lại ngả xuống ghế, Vương Nhất Bác cầm thẻ nhân viên cảnh sát đeo lên cổ đi ra từ văn phòng, hắn vỗ tay hô: "Làm việc."

Người báo án là một đôi vợ chồng vùng nông thôn ở ngoại thành, hai người đều khoảng năm mươi tuổi, đang nhận lệnh tra hỏi của cảnh sát.

Vương Nhất Bác đi vòng quanh ngôi nhà một vòng, xây gạch đỏ rất phổ thông, mặt ngoài trát xi măng, cửa chính có một khối gạch xây bậc thang, xung quanh có chút bùn đất bắn ra, Tiêu pháp y đang kiểm tra sơ bộ cho nạn nhân, hắn chậm rãi bước đến sau lưng Tiêu Chiến, chăm chú chờ kết quả.

Tiêu Chiến đứng lên nhìn Vương Nhất Bác, sau đó ánh mắt lập tức dời đi chỗ khác, vừa tháo găng tay vừa nói: "Trên cổ nạn nhân có vết dây hằn, thời gian tử vong khoảng 11 giờ đêm đến rạng sáng, quần áo xộc xệch, trước khi chết có dấu hiệu giãy dụa, toàn bộ sơn móng tay đều bị cạo sờn.

Nói xong Tiêu Chiến liền đi qua Vương Nhất Bác, trực tiếp hướng về phía xe cảnh sát, Vương Nhất Bác đột nhiên tiếp nhận một đống thông tin không biết nói gì, ngoại trừ có mùi nước khử trùng quen thuộc, còn ngửi thấy một mùi hương hoa, hắn gọi pháp y lại, hỏi: "Hết rồi?"

Bước chân Tiêu Chiến vẫn không dừng lại, nói: "Kết luận cụ thể đợi trở về giải phẫu xong sẽ báo lại cho cậu."

Vương Nhất Bác thở dài, đi về phía Châu Xảo Xảo, giương cái cằm lên, hỏi: "Tình hình thế nào?" Châu Xảo Xảo mở laptop cầm trên tay, thành thật trả lời: "Từ giấy tờ tùy thân mang theo bên người thì biết nạn nhân tên là Trương Mạn Lệ, năm nay 24 tuổi, quê ở Thâm Quyến, trước mắt đang làm ở một công ty thực phẩm chức năng."

"Phát hiện nạn nhân trong tình huống nào?"

Châu Xảo Xảo chỉ vào bậc thang bên ngoài căn nhà kia, nói: "Sáng sớm Lâm Mỹ Hoa, cũng chính là người báo án, vừa mở cửa đã thấy có người nằm trước bậc thang nhà bà, lúc đó sắc trời vẫn tương đối tối, Lâm Mỹ Hoa tưởng là người nào trong thôn say rượu, muốn gọi cô ấy tỉnh lại nhưng người đã lạnh cóng rồi.

Vương Nhất Bác nhận lấy túi đựng vật chứng chứa một loạt văn kiện, bên trong có giấy chứng nhận tiêu thụ và nhập hàng thực phẩm chức năng của Trương Mạn Lệ vừa in ra, "Liên hệ với công ty thực phẩm chức năng này một chút, Lâm Mỹ Hoa biết nạn nhân không?"

"Biết, Lâm Mỹ Hoa nói chồng bà ấy từng mua thực phẩm chức năng ở nơi đó để điều trị cao huyết áp nhưng không có tác dụng, đoạn thời gian trước Trương Mạn Lệ tới thêm lần nữa liền xảy ra cãi vã, đúng lúc người trong thôn đi qua nên trông thấy, đã ghi chép lại khẩu cung."

"Ừm, dẫn bọn họ về."

Ánh sáng đèn bàn phòng thẩm vấn lóe lên, Thạch Lỗi và Vương Nhất Bác ngồi bên trong thẩm vấn như thường lệ, đầu tóc người đàn bà quá năm mươi tuổi có chút rối bời, tay cầm ly giấy không khống chế nổi sự run rẩy, nghĩ cũng phải, lao động hơn nửa đời người chưa từng đến qua nơi này, chứ đừng nói hiện tại còn đang trở thành nghi phạm.

"Bà Lâm, không cần căng thẳng như vậy, chúng tôi chỉ dựa theo quá trình thẩm vấn bình thường." Thạch Lỗi cầm lấy ly giấy, muốn trấn an cảm xúc của Lâm Mỹ Hoa. Vương Nhất Bác hỏi: "Hai vợ chồng bà từng xảy ra tranh chấp với nạn nhân Trương Mạn Lệ?"

Lâm Mỹ Hoa vừa ngẩng đầu đối diện với đôi mắt như chim ưng của Vương Nhất Bác liền bị hù dọa cúi đầu xuống, run lẩy bẩy đáp: "Mấy ngày trước là cãi nhau, cô ấy bán thực phẩm chức năng chẳng có chút hiệu quả nào, chồng tôi uống thuốc mà huyết áp vẫn không hề giảm xuống, lúc đầu chúng tôi đều dự định không truy cứu chuyện này, vậy mà Trương Mạn Lệ lại tới cửa chào hàng thêm lần nữa, nói chúng tôi không có văn hóa, chồng tôi nóng tính nên ầm ĩ với cô ấy vài câu, muốn cô ấy trả lại tiền cho chúng tôi."

"Cho nên các người vì nóng giận nên đã giết cô ấy, giả bộ làm người đầu tiên phát hiện rồi báo cảnh sát?"

Lâm Mỹ Hoa bị dọa đến hai mắt trợn tròn liên tục lắc đầu: "Không có! Chồng tôi bị cao huyết áp, hôm đó ầm ĩ xong liền phát bệnh, tôi đuổi cô ấy đi rồi gọi điện cho bác sĩ trong thôn đến khám bệnh, sau đó mười phút ông ấy có tới nhà khám cho ông nhà tôi, ông ấy có thể làm chứng!"

Thạch Lỗi tiếp nhận chỉ thị qua ánh mắt của Vương Nhất Bác, vội vàng ra ngoài nói Châu Xảo Xảo gọi điện xác nhận, năm phút sau chứng thực là Lâm Mỹ Hoa không nói dối, tạm thời rửa sạch hiềm nghi. Vương Nhất Bác lại hỏi: "Công ty thực phẩm chức năng của Trương Mạn Lệ nằm ở khu đô thị trong nội thành, coi như là chào hàng thì cũng nên ở nội thảnh, sao lại chạy đến chỗ của hai người?"

Lâm Mỹ Hoa đáp: "Ông nhà tôi trước kia làm đầu bếp ở nội thành, ông ấy chuyên nấu cơm cho Viên lão gia bán đồ cổ, bởi vì cũng trạc tuổi nhau, bọn họ nói chuyện rất hợp, Viên lão gia ra tay cũng hào phóng, sau đó ông nhà tôi vì cao huyết áp nên không đi làm nữa, nửa năm trước bọn họ gọi điện thoại với nhau, Viên lão gia giới thiệu Trương Mạn Lệ, nói thuốc bổ của cô ấy hiệu quả khá tốt, muốn chúng tôi thử một chút."

Đang thẩm vấn, Châu Xảo Xảo gõ cửa phòng thẩm vấn, nói chị họ Trương Mạn Lệ đến.

Bởi vì thi thể vẫn chưa giải phẫu xong nên chị họ Trương Mạn Lệ không có cách nào đến nhận thi thể, Tạ Tiểu Phong đem ảnh chụp hiện trường cho cô xem, đối phương gật đầu lau nước mắt. Sau khi hỏi chút chuyện, Trương Mạn Lệ từ vùng nông thôn của Thâm Quyến đến thành phố Bắc Tiêu làm việc, làm việc cùng một công ty thực phẩm chức năng với chị họ là Lâm Thắng Nam.

"Công việc của em họ cô thế nào?"

Nghe thấy bị tra hỏi, Lâm Thắng Nam lau nước mắt, "Em ấy rất nỗ lực làm việc, có thể là nghĩ đến việc phải dành dụm bao nhiều tiền tiết kiệm gửi về nhà, thường xuyên bận đến khuya mới nghỉ."

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Tiếp thị thực phẩm chức năng cũng phải tăng ca sao?"

Lâm Thắng Nam ngẩng đầu nhìn thoáng qua đôi mắt sắc bén kia, lập tức dời ánh mắt, miệng lẩm bẩm nói: "Cái đó tôi cũng không biết..."

Mùi thuốc khử trùng từ phía sau Vương Nhất Bác truyền đến, đây không tính là thẩm vấn chính thức, bọn hắn không ở trong phòng thẩm vấn, ngồi ở văn phòng tổ A, Tiêu Chiến lạnh lùng đến và mang theo một phần báo cáo khám nghiệm.

Vương Nhất Bác đứng dậy nhận báo cáo, hai người dù có muốn tránh ánh mắt chạm nhau cũng không tránh được, Tiêu Chiến lập tức rũ mi xuống đút tay vào túi áo khoác trắng, "Nạn nhân bị dây thừng siết chết, không có dấu hiệu bị xâm hại, trước khi chết có phản kháng, nhưng trong móng tay không có mảnh da nào, cũng không có bùn đất trước cửa nhà Lâm Mỹ Hoa.

"Cho nên hiện trường xảy ra án mạng đầu tiên không phải ở đó?"

Tiêu Chiến nhìn Lâm Thắng Nam ngồi trên ghế cúi đầu uống nước, xoay người: "Đó là công việc của cậu."

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Vẫn lạnh lùng như vậy a..."

Hắn quay đầu gọi Lâm Thắng Nam, đối phương không có phản ứng, lại gọi thêm lần nữa, Lâm Thắng Nam có chút giật mình, nước bên trong ly giấy vẩy vào áo lông màu xám của cô thấm một vòng nước, cô hỏi sao vậy, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm cô nói: "Phiền cô đến phòng thẩm vấn ghi lại lời khai của mình đi."

Án giết người thường thì đều sẽ không phá án dễ dàng được, người làm cảnh sát đều giác ngộ được điều này, Vương Nhất Bác biết rõ không thể gấp gáp nóng nảy, nhưng lúc này hắn ngồi ở văn phòng cắn móng tay, rung chân không ngừng, dáng vẻ như một con kiến trên chảo nóng. Châu Xảo Xảo có chút bận tâm hỏi: "Đội trưởng, không phải Phó cục trưởng tạo áp lực cho anh chứ? Chúng ta mới tiếp nhận bản án này chưa được 24 giờ đâu."

Vương Nhất Bác thả tay xuống tựa vào ghế xoay bọc da, hắn hỏi: "Em nói xem có phải ánh mắt của anh rất đáng sợ không? Lâm Mỹ Hoa, Lâm Thắng Nam và Tiêu Chiến đều không muốn đối mặt với anh."

Châu Xảo Xảo thổi phù một tiếng bật cười, "Ôi, em còn tưởng vì chuyện gì chứ, Lâm Mỹ Hoa và Lâm Thắng Nam có khả năng là bởi vì hai người bọn họ có tật giật mình, Tiêu pháp y thì vẫn luôn như vậy mà, anh ấy không muốn tiếp xúc với chúng ta, có khả năng là mắc chứng sợ xã giao đi."

"Nhưng mà anh cảm thấy có đôi khi thăm dò hiện trường hoặc là lúc thảo luận về tình tiết vụ án, giao lưu ánh mắt là cần thiết a, lỡ như có gì không thể nói ở trước mặt nghi phạm, vậy nhất định phải giao tiếp qua ánh mắt a."

"Vương đội trưởng, anh vẫn nên từ bỏ đi, Tiêu pháp y không cần cái gọi là cửa sổ tâm hồn đâu, ý của em là anh ấy không cần cửa sổ tâm hồn của anh, báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi không có vấn đề gì chứ? Em cầm đi trả sự yên tĩnh cho anh nha."

Vương Nhất Bác khoát khoát tay, lại gọi cô lại: "Ngày mai em cùng Tạ Tiểu Phong theo anh đến nhà Viên lão gia."

Dựa theo địa chỉ, ba người đi tới một ngôi nhà bày đồ cổ trong đường Triều Thiên Môn, Viên lão gia trong lời khai của Lâm Mỹ Hoa chính là ở nơi này, phía trước là cửa hàng, đằng sau là nhà, mặt trước cửa hàng để trưng bày chút đồ cổ và đồ thu mua cất giữ, đằng sau là hai căn phòng, Vương Nhất Bác đứng ở phòng khách nhìn một vòng, nhìn chằm chằm vào ảnh gia đình hỏi: "Ông và con trai con dâu ở cùng nhau?"

Viên lão gia tên đầy đủ là Viên Vĩ, con trai tên là Viên Kiệt, con dâu là Đơn Lệ Lệ, hai người này đều không ở nhà. Viên Vĩ ngồi trên ghế bành bằng gỗ, trong tay bưng lấy chén trà sứ Thanh Hoa, đang hưởng thụ Thiết Quan Âm, ông ta rót cho ba vị cảnh sát mỗi người một chén, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.

"Tôi chỉ là một lão già cô độc lẻ loi, con trai hiếu thuận, muốn chăm sóc tôi nên chuyển đến ở cùng tôi."

Vương Nhất Bác lại nhìn tấm ảnh gia đình kia, mặt không đổi sắc hỏi: "Nói như vậy, dường như là con trai của ngài tự mình quyết định? Con dâu của ngài có đồng ý không? Bọn họ kết hôn mấy năm rồi đã có con chưa?"

Mặc dù Viên Vĩ đã hơn sáu mươi tuổi nhưng tinh thần phấn chấn, trong mắt của ông hiện vẻ tán thưởng, cười nói: "Chàng trai cảnh sát này làm sao biết được là con trai tôi tự quyết định?"

Châu Xảo Xảo và Tạ Tiểu Phong cũng tò mò y như ông, sao đội trưởng nhìn ra được vậy, Vương Nhất Bác đứng lên cầm tấm ảnh gia đình kia, nói: "Đầu tiên ngài chỉ nói là con trai hiếu thuận, chứ không nói là 'các con của tôi hiếu thảo với tôi', có điều cái này thực ra cũng không nói lên điều gì, chỉ là tôi tương đối nhạy cảm thôi, tiếp theo, tấm ảnh gia đình này con dâu của ngài không cười, khoảng cách đứng với con trai ngài tương đối xa, nếu như trước đó tôi chưa xem qua hồ sơ, có thể sẽ coi người phụ nữ trên tấm hình này bị ép kéo qua chụp ảnh." Hắn đặt khung hình về chỗ cũ, đôi mắt lại liếc thêm một vòng quanh phòng khách, nói tiếp: "Lại nói, đồ vật trong phòng khách của ngài tất cả đều thuộc về ngài, bình thường nếu trong nhà có phụ nữ, ít nhiều sẽ có chút dấu vết sinh hoạt, ví dụ như sẽ mua hoa để cắm vào bình thủy tinh chứa nước kia, hoặc có ít trang sức nhỏ, cứ cho là Đơn Lệ Lệ không phải người có sở thích như những thiếu nữ khác, nhưng nhà vệ sinh ít nhất cũng phải có sữa rửa mặt của phụ nữ, vừa rồi lúc tôi đi rửa tay phát hiện nhà vệ sinh không có vật dụng nào của phụ nữa cả, giống như cô ấy hoàn toàn không sống ở đây, chẳng lẽ là cô ấy muốn xóa hết những dấu vết cuộc sống của mình?"

Một pha suy luận khiến hai cấp dưới muốn vỗ tay khen hay quá, Viên Vĩ thu lại ý cười trên mặt, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, cô ta không ở đây, một con gà không đẻ được trứng thì giữ lại làm gì, cũng không biết con trai tôi vừa ý cô ta ở điểm nào."

Vương Nhất Bác hiểu rõ gật đầu, thì ra là con dâu không đồng ý sinh con, bố chồng không thừa nhận con dâu. Có điều chuyện vặt gia đình không liên quan gì đến hắn, Vương Nhất Bác ngồi xuống lần nữa, hỏi: "Chuyện nhà các vị không nằm trong phạm vi của tôi, lần này tôi tới là muốn hỏi chút chuyện liên quan đến Trương Mạn Lệ."

"Mạn Lệ? Ài, hôm qua lúc cảnh sát các người gọi điện cho tôi, tôi đã nghe rồi, một cô gái tốt như vậy sao đột nhiên lại ra nông nỗi này chứ." Nhắc đến Trương Mạn Lệ, trong mắt Viên Vĩ lộ ra vẻ ân cần cùng một loại tình cảm khác mà Vương Nhất Bác không muốn đoán.

Châu Xảo Xảo hỏi: "Ngài quen Trương Mạn Lệ sao?"

"Quen biết gần một năm đi, nhắc tới cũng khéo thật, chị họ của cô ấy và Đơn Lệ Lệ và bạn rất thân, lúc đầu đứa con dâu này của tôi cũng rất quan tâm tôi, giới thiệu Trương Mạn Lệ cho tôi, bởi vì trước đó tôi bị mỡ máu cao, sau khi mua thực phẩm chức năng của cô ấy đến giờ vô cùng khỏe mạnh, cô bé kia miệng ngọt lắm, cứ gọi tôi là ba ba, mỗi lần tới đều mang nhiều hoa quả, ngày lễ ngày tết mua quà với thuốc bổ cho tôi, ài, không bao lâu sau tôi và con dâu cãi nhau, cô ta không muốn sinh con, con trai tôi thì nuông chiều cô ta, lần trước vì tức giận tiểu tử thối kia, tôi còn nói sẽ đem một nửa gia sản chia cho Mạn Lệ."

Tạ Tiểu Phong kinh ngạc nói: "Gia sản? Nhưng Trương Mạn Lệ là người ngoài mà."

"Người ngoài thì làm sao, cô bé là người ngoài tốt nhất với tôi, con trai ruột cả ngày chỉ biết đi theo con gà mái không biết đẻ trứng kia, cũng không biết bị bùa ngải gì quấn thân nữa, đừng nói một nửa gia sản, bảo tôi cưới cô ấy cũng có thể!"

Châu Xảo Xảo nói thầm: "Không phải nói hắn rất hiếu thuận à..."

Vương Nhất Bác hỏi: "Mười giờ tối hôm qua đến sáu giờ sáng nay ngài ở đâu? Có ai làm chứng?"

Viên Vĩ nhìn hắn vẻ kì quái, nói: "Muộn như vậy đương nhiên là đang ngủ a, có điều hơn 11 giờ tỉnh lại một lần, không biết bên ngoài có xe nhà ai mở cốp xe một hồi rồi đóng lại, làm cho cái máy báo động của cái xe bên kia kêu ầm lên, tôi ở trong nhà mắng hai câu, sau đó cái xe đó lái ra ngoài."

"Hôm qua con trai ngài không trở về sao?"

"Hai đứa nó có đôi khi ở đây, có đôi khi lại về nhà riêng ở, tôi với con dâu không hợp nhau, Viên Kiệt không muốn để vợ nó ủy khuất."

Châu Xảo Xảo đóng laptop lại, nói với Viên Vĩ: "Liên quan đến việc chứng minh ngài không có mặt tôi sẽ chứng thực lại với hàng xóm, mong ngài đưa cho chúng tôi địa chỉ nhà Viên Kiệt."

Tạ Tiểu Phong mở cửa xe cảnh sát lái đến hướng nhà Viên Kiệt, Châu Xảo Xảo lấy được số biển số xe của Viên Kiệt, sau khi tra hỏi là một chiếc xe hiện đại màu trắng, cô tìm đồng nghiệp trong bộ giao thông tìm trên camera, bất ngờ phát hiện chiếc xe đó 11 giờ đêm qua đi tới đường cái Thiên Môn, nhưng lúc tiến vào trong ngõ nhỏ thì bị khuất tầm nhìn của camera, có điều chưa đến nửa tiếng, chiếc xe kia lại từ trong ngõ đi ra, hai chiếc đèn xe màu trắng lóe lên, Châu Xảo Xảo truy lùng dấu vết, phát hiện chiếc xe lái về phía vùng ngoại thành.

Vương Nhất Bác lật tức phái người đến bắt Viên Kiệt, sắp xếp cho thanh tra kiểm tra xem trên xe có mô da trùng khớp với nạn nhân không.

Sau khi kiểm tra, xác thực ở cốp xe của chiếc xe trắng kia có mô da trùng khớp với DNA của Trương Mạn Lệ, mặc dù đã tẩy rửa qua, mô da vẫn còn sót lại trong cốp xe. Viên Kiệt ngồi cúi đầu trong phòng thẩm vấn, Vương Nhất Bác hỏi hắn có giết người không, Viên Kiệt không thừa nhận cũng không phản bác.

Phòng thẩm vấn có một mặt là tường kính, từ bên ngoài có thể nhìn vào bên trong, Thạch Lỗi đứng bên ngoài trên mặt tràn đầy sự nghi ngờ: "Kì lạ, đã tìm thấy mô da trùng khớp, vì sao Viên Kiệt còn chưa nhận tội? Cái này rõ ràng là chứng cứ vô cùng xác thực rồi."

Trong phòng bỗng nhiên xuất hiện mùi nước khử trùng, Thạch Lỗi quay lại thấy người đằng sau thì kinh ngạc nói: "Tiêu pháp y?"

Tiêu Chiến nhìn vị đội trưởng trẻ tuổi đang nghiêm mặt thẩm vấn phạm nhân qua kính trong suốt, mím môi đưa ra văn kiện, nói: "Nói với đội trường của các cậu, có phát hiện mới, trong miệng của Trương Mạn Lệ có sợi tóc của nữ giới nhưng không phải của nạn nhân."

- Đoán xem ai là hung thủ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro