Chapter 23: Phía sau tuyết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Tết Nguyên Đán cư xá không có người nào, bởi vì trời lạnh nên cũng ít hàng xóm đến xem náo nhiệt, Vương Nhất Bác vội vã chạy trước, Tiêu Chiến nhắm mắt nhắm mũi chạy theo sau.

Ngoài cư xá, một chiếc xe Nissan SUV và một chiếc Zotye va vào nhau, Vương Nhất Bác vội đến xem, chiếc Nissan của ba hắn đang theo hướng đi thẳng vào cư xá, mà chiếc Zotye thì đang đi nửa đường đột nhiên rẽ ngoặt sang, đèn xe va vào nhau, có điều trách nhiệm chủ yếu là từ ai hắn cũng không định đoạt được.

"Ba, mẹ, xảy ra chuyện gì?"

Mẹ Vương nghe thấy tiếng thằng con trai nhà mình thì lập tức thay đổi sắc mặt, trước đó còn đang nộ khí hừng hực bây giờ lại vui mừng nhướn mày, bà kéo cánh tay Vương Nhất Bác, có chút tự hào nói: "Thấy không? Con trai tôi là cảnh sát! Muốn gây với tôi, không có cửa đâu!"

Chủ chiếc xe Zotye là một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn 40 tuổi, sau khi nghe thấy Vương Nhất Bác là cảnh sát thì có chút bối rối, nhưng ông ta vẫn giữ bình tĩnh thở hắt một hơi: "Hừ, cảnh sát cũng không thể chống lại pháp luật, tội say rượu mà điều khiển giao thông ông không thoát tội được đâu."

Nghe thấy vậy Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, hắn đi đến gần người ba, mùi rượu nồng đậm xông đến khoang mũi, không tin được hỏi: "Ba, ba sao vậy? Say rượu rồi còn điều khiển giao thông?"

Ba Vương liên tục lắc đầu, giải thích nói: "Ba gọi người lái xe giúp, cậu ấy vừa lái đến cổng cư xá thì đột nhiên kêu đau bụng, nói với ba là dù sao cũng đã đến tiểu khu rồi, để ba tự tiến vào, không có cảnh sát giao thông trong cư xá đâu, mẹ con thì không biết lái xe, ba vừa ngồi vào ghế lái, chìa khóa còn chưa cắm vào khởi động thì chiếc xe kia đã đụng vào."

Người đàn ông trung niên nói: "Tin gì được lời mấy người, ông có uống rượu không? Có đúng là đã ngồi lên ghế lái không? Nói có người lái dùm ai mà tin?"

"Ba, ba đưa đơn tìm người lái dùm cho con xem chút." Vương Nhất Bác thu liễm, đưa tay về phía ba mình, đối phương giống như một đứa trẻ vừa mắc lỗi giao điện thoại ra.

"Quả nhiên là có số."

Hắn thả lại điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, mơ hồ nhớ đến lúc đầu hắn ưu tiên chọn thuê nhà ở tiểu khu này là vì ở đây có nhiều camera giám sát, thế nhưng người quản lý ở đây đều đã về nhà ăn Tết, không có người ở đây. Lúc này Tiêu Chiến yên lặng nãy giờ mới đi qua ghé vào tai hắn nói cái gì đó, lông mày Vương Nhất Bác dần dần giãn ra, lại lấy điện thoại ra một lần nữa gọi điện.

"Đội trưởng Hà sao? Tôi là cảnh sát hình sự Vương Nhất Bác, đúng, phiền anh một chuyện, giúp tôi tra biển số chiếc xe này."

Vương Nhất Bác đọc biển số chiếc xe Zotye cho đối phương, trong quá trình chờ đợi, trên trán người đàn ông trung niên kia đổ đầy mồ hôi, giọng nói bỗng nhiên hơi lớn, không nhịn được trách móc bọn họ: "Làm gì mà nhiều chuyện vậy, dù gì ông cũng đã uống rượu khẳng định là không thoát tội được đâu, không muốn ngồi tù thì đưa tôi ít tiền giải quyết riêng cho xong đi."

"Cảm ơn đội trưởng Hà, ở ngay cổng tiểu khu của tôi, được."

Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhất Bác nói với người đàn ông trung niên kia: "Đúng là đã uống rượu, nhưng rốt cuộc là có lái xe hay không chỉ cần kiểm tra lại camera giám sát là sẽ biết ngay, nhưng mà ông." Hắn dùng bộ dáng áp chế tiến lại gần, bức bách người đàn ông kia lui về phía sau một bước, Vương Nhất Bác nhanh chóng tóm lấy cổ tay người kia nhếch khóe miệng, cười nói: "Làm giả biển số xe còn dám giả làm người bị đụng xe sao?"

Thấy sự tình bị bại lộ, cánh tay trái không bị nắm lại của người đàn ông kia chậm rãi đút vào trong áo khoác da, Tiêu Chiến đứng ở phía sau nhìn thấy rõ ràng, lập tức lớn tiếng nhắc nhở: "Cẩn thận!"

Lúc người đàn ông kia vừa có hành động lạ Vương Nhất Bác đã chú ý tới, tiếng gọi của Tiêu Chiến chỉ là để Vương Nhất Bác tiếp tục hành động của mình, hắn chuyển cổ tay một cái vặn cánh tay cái người đang có ý đồ xấu kia ra sau lưng.

"Đau đau đau!"

"Biết đau thì thành khẩn một chút!"

Vương Nhất Bác nói xong còn ra tay mạnh hơn, không đầy một lát sau xe cảnh sát giao thông đã đến ngoài cổng cư xá. Hắn giao người trong tay cho đối phương, ngại ngùng nói: "Tết rồi còn làm phiền anh, cảm ơn."

"Đâu có, tiện tay thôi mà, còn dám giả biển xe?" Đội trưởng Hà gõ nhẹ lên đầu người đàn ông kia, còn nói: "Một lát nữa tôi sẽ để bộ phận kĩ thuật kiểm tra lại camera giám sát, đây cũng là một tập thể gây án."

"Làm phiền anh quá, vậy ba của tôi..."

"Yên tâm, chỉ cần lúc ấy xe không nhúc nhích là được mà!"

Ba Vương vội vàng phụ họa nói: "Không nhúc nhích không nhúc nhích, thật sự một chút cũng không nhúc nhích!"

Không muốn để người đã lớn tuổi rồi đêm hôm còn phải theo về Cục cảnh sát, đội trưởng Hà ghi chép sơ lược tình huống, nói có tin gì sẽ liên lạc lại. Sau khi đội trưởng Hà đã áp giải người đi, Vương Nhất Bác đỗ xe của ba mẹ vào cư xá, dẫn hai người đã đi đường suốt đêm lên lầu.


Trong thang máy Vương Nhất Bác bất đắc dĩ hỏi: "Muộn vậy rồi sao ba mẹ còn tới đây?"

Sợ con trai mình tức giận, mẹ Vương giải thích nói: "Ba mẹ không cố ý đâu, bạn học cũ của ba con ở Bắc Tiêu mời ba mẹ đến ăn cơm, ba con cũng muốn thuận tiện đến thăm con, mẹ cũng khuyên rồi, nói là không nên quấy rầy con trai làm việc, nhưng mà lão ấy cứ ngoan cố không nghe."

"Sao lại đẩy hết tội lỗi lên người tôi rồi? Nếu không phải bà đề nghị trước thì tôi có đi không?"

"Thôi được rồi." Thang máy dừng lại, Vương Nhất Bác lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa vào nhà liền thấy một vali hành lý xộc xệch còn chưa thu dọn xong bị bỏ quên trên sofa. Nguyên nhân nó bị lãng quên chợt xẹt qua não, mặt Vương Nhất Bác bỗng đỏ ửng lên.

"A... Sao lại thu dọn hành lý vậy, muộn như vậy rồi còn muốn đi đâu? Con phải đi công tác à?"

Mẹ Vương tự động để ý đến cái vali trên ghế, vừa đi dép vào liền chạy đến bên cạnh vali hành lý sắp xếp quần áo cho con trai. Ba Vương vẫn còn mùi rượu vỗ vỗ đầu, nhìn về phía Tiêu Chiến, vội hỏi: "Con xem, đầu óc người già đúng là chán quá, quên luôn đến việc cảm ơn người ta, Tiêu Chiến đúng không? Cảm ơn con, con làm việc ở đâu?"

Ở trong thang máy mới chỉ giới thiệu sơ lược, vào đến phòng ba Vương mới để ý đến chàng trai anh tuấn trước mắt, đẹp trai, lịch sự lại cao cao. Nhắc đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại không kìm lòng được nhếch khóe miệng lên, hắn đứng bên cạnh ôm ngang người Tiêu Chiến, hào phóng giới thiệu: "Tiêu Chiến là một pháp y ưu tú trong đội cảnh sát."

"Là pháp y bình thường thôi ạ, chú và dì không cần cảm ơn đâu." Tiêu Chiến khiêm tốn đáp, mẹ Vương cười hiền lành, gật đầu nói theo: "Ài, xem xem thằng con trai tôi dẻo mồm này, cậu ấy là pháp y ưu tú, con cũng là cảnh sát ưu tú a."

Cánh tay buông thõng xuống một bên, sau đó Vương Nhất Bác lại nắm chặt tay thành nắm đấm, ngay lúc mẹ mình bước đi một bước hắn cũng bước theo, nhưng lại bị Tiêu Chiến kéo áo hắn lại.

"?"

Vương Nhất Bác hoài nghi quay đầu nhìn, Tiêu Chiến lắc đầu, hắn lại thu chân lại.

"Còn đứng đấy làm gì?"

"Mẹ, đêm rồi hai người đừng đi nữa, ngủ lại nhà con đi."

Mẹ Vương không hiểu ngẩng đầu hỏi hắn: "Ba mẹ ngủ ở đây thì con ngủ đâu?"

"Con đến nhà Tiêu Chiến ngủ cũng được."

"A, vậy cũng được."

Tiêu Chiến cũng có thể nhìn ra, mẹ Vương hẳn là một người sống vô tư, mặc dù cũng hơi hời hợt, nhưng không phải kiểu người nhạy cảm.

Tạm biệt ba mẹ xong, Tiêu Chiến cầm chiếc vali ngồi yên sau motor của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác giúp anh đội mũ bảo hiểm lên. Trên trời lại có tuyết rơi, một bông tuyết rơi trên môi Vương Nhất Bác, cánh môi mềm mại mím lại, bông tuyết tan ra không nhìn thấy nữa, tiếp đến lại có bông tuyết thứ hai thứ ba.

"Anh không thích đội mũ bảo hiểm."

"Sao thế?"

Lấy tay mở khóa an toàn ra, Tiêu Chiến tự cởi mũ bảo hiểm xuống. Hoa tuyết không ngừng rơi xuống lông mi và chóp mũi Tiêu Chiến, càng ngày càng nhiều, thoáng qua lại hóa thành một giọt nước nhỏ xuống, chảy xuống xương hàm. Vương Nhất Bác dùng ngón tay cái lau đi giọt nước trên mặt Tiêu Chiến, "Bị cảm thì đứng có trách em nha."

"Không đâu."


Vương Nhất Bác cầm lấy mũ bảo hiểm, cúi đầu chạm môi lên môi Tiêu Chiến, chân dài leo lên xe, chân ga bắt đầu nổ vang, chậm rãi đi qua những ánh đèn đường dọc theo đống tuyết đọng.

Ba Vương ở trên lầu vừa tắm xong liền gọi người bạn già đang đứng bên cửa sổ không nhúc nhích: "Đứng đấy làm gì? Tranh thủ tắm rửa đi, đừng để bị cảm lạnh."

Vương Nhất Bác bị tỉnh dậy vì khô họng, nhiệt độ vào đợt Tết Nguyên Đán hạ xuống thấp, điều hòa không khí mở cả ngày lẫn đêm, ban đêm đi ngủ bật lên vừa bị khô da lại còn dễ khát nước. Hắn mông lung mở mắt ra, tia sáng chen vào từ một khe hở trên rèm cửa, tạo thành một tia sáng chiếu lên chăn. Cánh tay của hắn bị đầu Tiêu Chiến nằm lên có chút tê, mới hơi cử động tay Tiêu Chiến đã phát ra tiếng bằng giọng mũi, tựa như oán trách người bên cạnh đánh thức anh.

Nhân lúc Tiêu Chiến xoay người Vương Nhất Bác liền rút tay ra lắc lắc một lúc, lúc này mới cảm thấy máu đã khôi phục tốc độ chảy. Điện thoại trên tủ đầu giường reo lên mấy tiếng, Vương Nhất Bác cầm lấy ấn kết nối, mẹ Vương nói muốn ở lại Bắc Tiêu chơi mấy ngày, không cần phải lái xe về sớm như vậy, chí ít cũng phải ăn cơm với con trai một bữa.

Vương Nhất Bác trả lời: "Trưa mai con mời ba mẹ đi Việt Cảng Hiên."

Kéo xuống thêm chút nữa, ngoại trừ nhóm chat công việc còn có một số tin nhắn ngoài, Tần Dũng cũng gửi một tin nhắn cho mình, hẹn tối nay đi ăn lẩu, địa chỉ là nhà anh ấy. Vương Nhất Bác phát ra một âm thanh nghi hoặc, lần này Tiêu Chiến thật sự tỉnh rồi, anh duỗi lưng một cái, cánh tay thon dài từ trong chăn bông vươn ra đánh lên mặt Vương Nhất Bác.

So với tay của hắn thì tay anh vừa trắng vừa nhỏ hơn, Vương Nhất Bác vuốt nhẹ mấy lần. Người kia vừa tỉnh ngủ vẫn còn chút giọng mũi, không ý thức được còn đang mang theo ý nũng nịu, tựa như những bông tuyết rải rác rơi không có trọng lượng, nhưng rơi vào trong tim Vương Nhất Bác liền lập tức tan ra thành máu.

"Có chuyện gì sao?"

Giọng nói êm dịu, giống mèo con. Vương Nhất Bác xoa xoa đỉnh đầu Tiêu Chiến, khiến cho mấy sợi tóc đang rối trở nên rối tung lên.

"Đội trưởng Tần hẹn chúng ta đến nhà anh ấy ăn lẩu."

"Hả?"

Phản ứng của Tiêu Chiến cũng không khác gì hắn, "Có chuyện cần thương lượng sao?" Trong ấn tượng của anh thì anh ta và Vương Nhất Bác chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp bình thường.

Lật lại ghi chép thông tin, Vương Nhất Bác nói: "Hay để em gọi điện hỏi thử chút." Vừa dứt lời, đội trưởng Tần lập tức gọi điện thoại tới, hắc liếc mắt xem thời gian, đã hơn 10 giờ sáng, xem ra đội trưởng Tần đã đợi rất lâu.

"Đội trưởng Tần, à chào... Ừm, vừa tỉnh... A, là vậy và... Có thể, tạm biệt."

Vương Nhất Bác có chút im lặng mắt nhìn Tiêu Chiến, lúc sự nghi hoặc đã tràn ngập trong ánh mắt đối phương mới giải thích: "Đội trưởng Tần nói cái cậu Trương Hàn trong tổ đội của anh ấy, cái người hôm nọ cũng tới vườn bách thú ý, hình như cũng có ý với Trình Đình Đình, nhưng mọi người đều biết Thạch Lỗi đang theo đuổi người ta, anh ấy muốn mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm để xem bọn họ ai có bản lĩnh theo đuổi được."

"A, người kia rõ ràng biết Thạch Lỗi thích người ta còn nhất quyết muốn thò chân vào."

"Anh ấy nói tổ viên như con của anh, dù thế nào cũng muốn để cậu ấy thử một lần."

Tiêu Chiến vuốt vuốt góc chăn trong tay, nhếch miệng: "Không nhìn ra Trình Đình Đình được hoan nghênh vậy đấy."

"Nơi này của em không hoan nghênh cô ấy là được rồi."

"Cái gì a."

Vương Nhất Bác tựa đầu vào vai Tiêu Chiến, túm góc chăn cùng anh, lại ngẩng đầu lên nhìn cái cằm của Tiêu Chiến, hôn chóc một cái lên nốt ruồi nhỏ dưới môi anh, hỏi: "Sao nào? Chuẩn bị đi xem triển lãm tranh đi."

"Được."


Người tham quan triển lãm tranh không nhiều, đối với tranh minh họa, Vương Nhất Bác mới chỉ thấy trong tạp chí, hắn không hiểu rõ loại văn hóa này lắm, hiển nhiên loại tranh Tiêu Chiến thích cũng không phải loại này. Tiêu Chiến từng nói trước kia anh từng học vẽ tranh, kí họa màu nước đều có thể vẽ một chút.

Hứa Dã Tùng giống như đã chờ rất lâu, cửa ngoài trung tâm triển lãm không có hệ thống chắn gió, mũi anh ta bị thổi đến ửng đỏ. Vóc người tầm trung tóc để hơi dài, mang theo một cái kính mắt, phong cách ăn mặc điển hình của nghệ thuật gia.

Thấy Tiêu Chiến vừa bước lên bậc thang, Hứa Dã Tùng cũng vội vàng đến chào đón, ân cần hỏi: "Tiêu Chiến, lạnh không?"

"Không lạnh."

"Chờ em rất lâu rồi, anh dẫn em đi dạo một vòng nhé?"

"Không cần đâu, chúng tôi tự đi xem cũng được."

Tiêu Chiến cười hữu nghị với anh ta, quay đầu lại nói với Vương Nhất Bác vẫn đang đứng sau lưng: "Đi dạo cùng anh một lát đi, xem một lúc rồi về."

"Được."

Bọn họ sóng vai đi qua Hứa Dã Tùng, thái độ của Tiêu Chiến khiến cho Vương Nhất Bác vô cùng yên tâm. Người đến tham quan không nhiều, đại sảnh triển lãm tổng cộng có hai tầng, tầng một là tranh minh họa vẽ tay, tầng hai là một vài mô hình thạch cao. Đến cũng đến rồi, Tiêu Chiến sẽ không keo kiệt với việc chiêm ngưỡng tranh, có bức họa đẹp cũng sẽ dừng chân lại nhìn một lát.

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác không hề có hứng thú với mấy thứ này, nhưng hắn cũng không thúc giục, yên lặng đứng ở một bên, Tiêu Chiến đi một bước, hắn cũng đi một bước.

Phía cuối triển lãm có một bức họa khá thu hút người khác, bốn phía đều có đầy người đứng xung quanh, Tiêu Chiến cũng muốn đi qua xem thử một chút, "Anh muốn qua đó xem một chút."

Vương Nhất Bác nhìn theo hướng ngón tay của Tiêu Chiến, nói: "Đi thôi."

Hắn xoay người, tay phải chống bên hông, Tiêu Chiến luồn tay trái của mình vào tay phải của hắn. Hai người lại làm mấy chuyện ngọt ngào khó hiểu tại đây, Vương Nhất Bác giữ chặt tay Tiêu Chiến, mắt nhìn thẳng đi qua hành lang phía trước: "Cẩn thận kẻo lạc."

Tiêu Chiến nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Làm gì có nhiều người đến mức ấy?"

Hóa ra bức họa phía cuối ấy thu hút sự quan tâm của nhiều người không phải là vì giá trị nghệ thuật của nó xao mà bởi vì họa sĩ minh họa nổi tiếng đang vẽ tranh ngay tại đó. Tiêu Chiến vừa nhìn một cái liền hết hứng thú, anh đề nghị về trước, Vương Nhất Bác đương nhiên là đồng ý.

Hứa Dã Tùng nghe thấy bọn họ muốn rời đi, có chút thất vọng, "Tôi còn định mời cậu... Mời hai cậu ăn tối, xem ra là không đi được."

Tiêu Chiến khoát tay nói: "Không cần đâu, tối nay chúng tôi có hẹn rồi."

"Sức khỏe của cha cậu gần đây vẫn tốt chứ? Cha tôi cũng đã lâu không gặp ông ấy, lần sau mời nhà cậu đến nhà tôi ăn cơm có được không?"

"Chuyện này cậu cứ thương lượng với cha tôi đi, công việc ở Cục cảnh sát rất bận rộn, nhất định là tôi không có thời gian đâu."

Nói đến nước này rồi, trong lòng Hứa Dã Tùng đương nhiên cũng hiểu rõ đối phương có ý gì, huống hồ đây cũng không phải lần đầu tiên Tiêu Chiến cự tuyệt lời mời của anh ta, chỉ là anh ta càng áp chế thì quan hệ càng tệ hơn. Tiêu Chiến dẫn theo một chàng trai khác tới mặc dù không giới thiệu thì anh ta cũng tự biết, dựa theo sự nhạy bén của nghệ thuật gia và sự đa nghi của thương nhân, trong lòng Hứa Dã Tùng ít nhiều cũng có thể đoán ra được bọn họ hiện tại là quan hệ gì, chỉ có điều người kia mặc dù tướng mạo anh tuấn nhưng lại hơi trẻ con, anh ta là một người đàn ông trưởng thành giàu có, trời sinh mang theo chút kiêu ngạo, không quá xem trọng tình yêu niên hạ này của bọn họ.

Sau khi tạm biệt Hứa Dã Tùng, Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe, tuyết đọng trên đường khá nhiều, Tiêu Chiến không cho hắn lái motor.

Cảnh tuyết rất đẹp, rất nhiều người dùng tuyết để ví von với dung mạo của phụ nữ, nhưng vẻ ngoài càng xinh đẹp thì bên trong sẽ ẩn giấu một trái tim càng nguy hiểm. Những nhà giả học và nhân văn lại thường dùng tuyết làm văn chương, lại không thấy bởi vì nó mà tạo ra rất nhiều thảm họa.

"11 người xếp hàng, chờ một chút đi, có lạnh không?"

Vương Nhất Bác cất điện thoại vào túi áo, lúc nói chuyện với Tiêu Chiến thở ra đầy hơi trắng. Thân cao cao dài cổ rụt lại còn dậm chân, không cần trả lời cũng biết đã lạnh đến mức không trả lời được rồi, Vương Nhất Bác nắm tay anh nhét vào trong túi áo của mình, tiến thêm một bước về phía Tiêu Chiến.

"Nhà đội trưởng Tần có xa không?" Thời điểm Tiêu Chiến đặt câu hỏi âm cuối sẽ mang theo giọng mũi, giống như nũng nịu lại giống như ủy khuất, Vương Nhất Bác rất thích anh như thế này.

"Mười phút đi xe thôi, ngay trên đường Du Dương."

"Muốn về nhà a... Đúng rồi, em với Thạch Lỗi đã nói qua chuyện này chưa?"

"Người ta muốn cướp người của anh ấy, có thể không nói sao, đội trưởng Tần coi tổ viên của anh ấy như con, không phải em cũng nên như vậy à?"

"Em thôi khoác lác đi, cần anh nói em rất bất công không, sao em không đối xử với Tạ Tiểu Phong như vậy?"

Vương Nhất Bác nhớ lại một chút, ngoại trừ những lúc phải huy động toàn đội, hắn cơ bản là đều kêu Thạch Lỗi đi cùng, "Anh nói em mới để ý, hình như em cộng tác cùng Thạch Lỗi tương đối nhiều, nhưng em cũng xem như là một đồng nghiệp mà, tuyệt đối không có bất công."

"Châu Xảo Xảo cũng nhìn ra gần đây Tiểu Phong có chút thần bí, em phải quan tâm đến tổ viên của mình một chút, tối nay cậu ấy có tới không?"

"Em có hỏi trong nhóm chat, cậu ấy nói có việc không tới..."

Tiêu Chiến bày ra vẻ mặt anh biết ngay mà, Vương Nhất Bác mượn cơ hội nói sang chuyện khác: "Ài, xe tới rồi, nhanh lên thôi."


Vật lộn với tuyết một hồi mới vào tới chỗ ở của Tần Dũng, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đứng ngoài cửa lớn vỗ vỗ tuyết trên người xuống, lúc Tần Dũng mở cửa hai người còn đưa cho anh ta một túi hoa quả mua dưới lầu, người đàn ông vạm vỡ kia cười chất phác, hơi ấm trong phòng hơi phả ra, "Mua hoa quả làm gì vậy, vào nhà ngồi đi, phòng cũng hơi nhỏ, mọi người chịu ủy khuất một chút."

"Bác ca! Hai người tới rồi!"

Vương Nhất Bác lúc chiều có nhắc tới lí do hôm nay tới đây cùng Thạch Lỗi, để anh ấy chăm sóc Trình Đình Đình thật tốt, đừng để bị người của tổ B cướp mất, nhưng không nghĩ Thạch Lỗi lại thể hiện đến mức này, đã chăm chỉ mặc tạp dề bắt đầu bày đồ ăn ra, ai không biết còn tưởng đây là nhà anh ấy.

"Ai chà, tiểu tử anh được quá nha, có cảm giác chân thành ghê, cái cậu Trương Hàn kia tới chưa? Anh có nắm chắc phần thắng không thế?"

"Vẫn chưa tới đâu, tuyết lớn thế này đội trưởng Tần nói chưa chắc cậu ta đã đến."

"Vậy cậu ấy không có hi vọng rồi, muốn theo đuổi người ta còn sợ thời tiết không tốt."

Hai người xì xào bàn tán giống như đang bí mật âm mưu chuyện gì đó, Tiêu Chiến đi đến bên cạnh Trình Đình Đình, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện cùng một cô gái, "Có gì cần tôi giúp không?"

Cô gái này đang bày bát đũa, nghe thấy tiếng hỏi liền ngước mắt lên, không nói gì mà chỉ khẽ lắc đầu. Rõ ràng đang ở trong phòng, Trình Đình Đình lại buộc một chiếc khăn lụa trên cổ, Tiêu Chiến suy đoán không biết có phải cổ họng cô ấy không khỏe hay không, hoặc là từng làm phẫu thuật ở cổ họng, cho nên không thể nói chuyện, hơn nữa mỗi lần gặp đều thấy cô ấy đeo khăn quàng cổ, càng làm anh muốn phỏng đoán sâu hơn.

--------------------------------

Mọi người có phỏng đoán gì về Trình Đình Đình không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro