Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh chịu giẫm nát trái tim em, em sẽ nói một lời cảm ơn với anh."

====

Khí áp quá thấp ập đến, khiến Tiêu Chiến rùng mình co rụt đôi vai.

Tất cả đều đang làm những chuyện trái với lương tâm, nhưng khi đứng trước mặt Vương Nhất Bác, anh luôn cảm thấy có lỗi mà không thể nào giải thích. Vì không thể khiêu khích lại nên mới muốn trốn, nhưng cớ sao lại gặp phải một người như vậy, anh muốn trốn mà cũng không được.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, những câu hỏi như tại sao không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn, tất cả đều không cần thiết phải lôi ra nữa. Một bước lùi nhỏ của người này đã chứng minh tất cả. Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, tiếp tục nói:

"Nếu anh rảnh thì có thể nói chuyện với tôi rồi phải không."

Tiêu Chiến cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, anh liếc trái nhìn phải, người cũng chặn đến đây rồi, cuối cùng cũng đến lúc phải nói rõ ràng ra mọi chuyện. Hành lang lúc này quá yên tĩnh, anh đứng thẳng người, ôn tồn nói với Vương Nhất Bác:

"Vậy chúng ta xuống dưới nói chuyện....."

"Vào nhà nói chuyện."

Lời nói vỏn vẹn 4 chữ cũng đủ khiến trái tim Tiêu Chiến thắt lại, anh cắn răng lắc đầu, không muốn nói thêm gì nữa:

"Vậy thì đừng nói."

Vương Nhất Bác lại cười, giọng điệu của hắn còn lạnh hơn cả ánh mắt, "Anh sợ nói chuyện với tôi đến thế sao?"

Tiêu Chiến mặc kệ hắn, lẩm bẩm nói một câu "Chủ yếu là chẳng có gì để mà nói" rồi đi cúi đầu đi về phía trước, anh rất muốn nhanh chóng đi qua Vương Nhất Bác để về nhà.

Vương Nhất Bác đứng chặn ở hành lang cũng không nói thêm lời nào thừa thãi, lúc Tiêu Chiến vừa lướt ngang qua, hắn liền kéo lấy cánh tay anh, dùng sức lôi anh đi về phía cánh cửa. Tiêu Chiến vốn dĩ trong người đã ngấm vài cốc rượu nên chân tay anh không còn sức lực nữa, vào giờ này anh cũng không dám kêu lên. Vương Nhất Bác đẩy anh vào cửa, cầm lấy tay anh rồi ấn mở vân tay.

Sau vài lần kháng cự vô ích, Tiêu Chiến bị đẩy qua cửa.

Vương Nhất Bác vẫn giữ vẻ mặt u ám của mình từ đầu đến cuối.

Tiêu Chiến loạng choạng bước tới bám vào vách tường của lối vào, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh đóng sầm cửa lại. Tiêu Chiến không còn nổi loạn phản kháng với Vương Nhất Bác, cũng không la hét. Anh chỉ nhắm mắt lại, xoa lên bờ vai bị kéo đau của mình, thành thành thật thật để lộ ra vẻ mệt mỏi của mình trước mặt Vương Nhất Bác:

"Vương Nhất Bác, cậu đừng hù dọa tôi...." Tiêu Chiến còn một cách riêng để giảm sự tổn thương xuống mức thấp nhất:

"Tôi thật sự rất sợ."

Vương Nhất Bác nhìn vào đôi mắt chất chứa nỗi sợ hãi của Tiêu Chiến, hắn không nói gì, giữ vai Tiêu Chiến rồi áp tới hôn anh, tay còn lại di chuyển xuống dưới bắt đầu cởi thắt lưng của anh.

Biết là đang gặp nguy hiểm, trái tim đập dữ dội, nhưng Tiêu Chiến không còn sức lực, càng không muốn tranh cãi nảy lửa với Vương Nhất Bác. Như thế sẽ rất khó coi, cho dù với bất kỳ ai, anh đều không muốn tranh cãi đến mức mất hết thể diện.

Anh để mặc Vương Nhất Bác vừa hôn vừa dùng tay nhào nắn trêu chọc anh qua một lớp quần lót, anh không phản kháng, cũng không hưởng ứng.

Cảm nhận được Tiêu Chiến ngoan ngoãn đến kỳ lạ, Vương Nhất Bác dừng lại nụ hôn, chăm chú nhìn anh với đôi mắt chứa đầy sự tức giận của mình.

Tiêu Chiến bị hôn đến mức gần như rơi nước mắt, sau đó giọng nói trở nên khàn hơn, anh nói:

"Vương Nhất Bác, cậu tìm người khác chơi đi."

Dù sao sự yếu đuối đều đã được bộc lộ ra cho Vương Nhất Bác thấy, Tiêu Chiến không muốn giữ lại nó nữa. Vương Nhất Bác nhìn anh, giữa hai lông mày nhíu lại nổi lên vết hằn nhỏ, tựa như tất cả đau đớn, nuối tiếc đều được ẩn giấu ở bên trong.

Hắn buông một tay ra, đưa lên vuốt ve khóe mắt Tiêu Chiến. Tiêu Chiến mím chặt đôi môi, không hề tránh né.

Trước khi đến đây, Vương Nhất Bác đã tưởng tượng ra rất nhiều, Tiêu Chiến sẽ nói với hắn những lời gì, hắn nghĩ nếu Tiêu Chiến muốn bỏ rơi hắn, vậy cãi vã là điều không thể tránh khỏi. Hắn cho rằng hai người sẽ anh một câu tôi một câu, cãi nhau không dứt, suy cho cùng một số chuyện cũng đã đến lúc phải được tiết lộ.

Hắn ôm nỗi tức giận đến mức chính bản thân hắn cũng không đếm nổi nguyên nhân, là khi hắn nhìn thấy Tiêu Chiến dựa đầu vào vai Trịnh Vân Kiệt trong bức ảnh, cũng là khi Tiêu Chiến nhìn thấy hắn liền muốn bỏ trốn. Nhưng kỳ lạ thay, ngay lúc Tiêu Chiến từ bỏ sự kiêu ngạo và bướng bỉnh của mình, nhẹ giọng thể hiện sự yếu đuối trước mặt hắn, thì cơn tức giận hữu hình của hắn lập tức tan biến không còn dấu vết.

Lúc trước, anh Thành thường hay nói đùa với hắn, nói rằng sau này lửa của hắn đã có Tiêu Chiến đến dập rồi, khi đó hắn chỉ coi như là một lời nói vớ vẩn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới câu nói này thực sự có thể đúng theo nghĩa đen.

Vương Nhất Bác thả lỏng vẻ mặt của mình, không còn vẻ lạnh lùng mà nói với anh:

"Không phải đang chơi đùa anh."

Tiêu Chiến nước mắt lưng tròng, anh lắc đầu, anh không muốn nghe. Nói tới nói lui, anh đều không muốn nói chuyện với Vương Nhất Bác, anh sợ sẽ nghe thấy những lời khiến trái tim anh run lên:

"Thật đó, cậu không tìm được người để chơi cùng sao, vì sao cứ phải là tôi?"

Trước đây, mỗi khi tụ tập, mấy người bạn đều nói đùa với nhau, ai ai cũng nói người như Vương Nhất Bác vừa nhìn là biết tay chơi đào hoa, hắn muốn tìm loại kích thích nào mà chẳng được. Một người khó nắm bắt như thế, anh làm thế nào để chơi lại được đây:

"Thi thoảng chơi đùa cũng tốt, rất kích thích, tôi thừa nhận, tôi cũng thích, nhưng...."

"Không phải vì muốn chơi đùa mà tiếp cận anh."

Vương Nhất Bác nhè nhẹ xoa lên khuôn mặt của Tiêu Chiến. Thật sự hung dữ với Tiêu Chiến liệu có tác dụng gì, rõ ràng chỉ cần anh né tránh, thì người hoảng sợ nhất, bối rối nhất vẫn là bản thân hắn. Trên thế giới này, có lẽ chỉ có mỗi mình Tiêu Chiến, mới là người có thể từng bước đánh bại sự phòng thủ khôn ngoan của hắn:

"Từ khi giúp anh chuyển đổi phòng làm việc, là đã nghĩ tới việc cướp lấy anh. Tôi không thể đợi cho đến ngày hai người chia tay và cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc phải chờ đợi."

Hơi thở của Vương Nhất Bác tiến lại gần. Tiêu Chiến cong cánh tay mình để đẩy ra. Đây có lẽ chính là bức vách ngăn cuối cùng mà anh có thể tạo ra cho hai người.

Làm chuyện hạ lưu khi nghe điện thoại, thi thoảng diễn thành công một kẻ nói dối đúng là rất kích thích, khiến một người luôn tuân theo quy tắc như anh nhất thời bị mê muội. Nhưng anh sẽ không đánh giá bản thân mình quá cao, nếu chỉ vì niềm vui ngắn ngủi mà gạt bỏ đi mọi thứ đang nắm trong tay, gạt đi tất cả sự quen thuộc, để rồi liều mình lao vào chốn nguy hiểm không thể nào hay biết, thật sự anh không thể nào làm được.

"Nói những lời này chẳng có nghĩa gì cả. Trịnh Vân Kiệt đối với tôi rất tốt, tôi không thể......"

Anh đẩy Vương Nhất Bác ra, không biết làm thế nào để có thể nói được hết câu.

Cổ tay lại bị nắm lần nữa, Vương Nhất Bác không cần anh phải nói hết:

"Anh không muốn chia tay thì đừng chia tay."

Hắn biết Tiêu Chiến có sự nhát gan, vì thế Vương Nhất Bác mới kiên quyết giúp anh gánh mọi trách nhiệm. Giống như Cát Á hay anh Thành cũng đã từng nói với hắn về quan điểm của thế thường. Đối với hắn, người khác nghĩ gì hay nói gì cũng chẳng quan trọng, nhưng với Tiêu Chiến, mỗi một bước đi của anh đều là sự đấu tranh, là sự hoảng sợ mà anh sẽ phải trải qua nhiều hơn rất nhiều so với hắn.

Làm thế nào để ép buộc Tiêu Chiến, giúp Tiêu Chiến là chuyện của sau này. Ngay lúc này hắn muốn bấm nút tạm dừng cho bản thân.

Hắn cũng muốn cố gắng không nghĩ tới tương lai mà chỉ đấu tranh cho hiện tại.

"Không phải, nhưng cậu...." Tiêu Chiến hoài nghi đầu óc của mình đã bị đặc lại, anh nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác với ánh mắt ngờ vực, cố gắng hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

Vương Nhất Bác đắm đuối nhìn anh, đưa bàn tay anh lên đặt trên ngực trái của mình. Nơi đó đang đặt một bộ máy mà sự sống của con người hoàn toàn bị lệ thuộc vào, Vương Nhất Bác muốn Tiêu Chiến hãy dùng một tay mà nắm giữ lấy nó.

Hóa ra tình yêu rất khó khi dựa vào kỹ xảo, càng khó hơn khi nói về lý trí.

"Anh cầm lấy giẫm đi, em không sao cả."

Anh chịu giẫm nát trái tim em, em sẽ nói một lời cảm ơn với anh.

"Vương Nhất Bác——"

Tiêu Chiến lại không thể nói xong. Vương Nhất Bác đã đập vỡ bình kẹo, những gì có thể cho và không thể cho đều được lấy ra toàn bộ.

Anh bị người ta đè ra hôn lần nữa, hôn đến mức đầu óc anh choáng váng. Mọi thứ quá phức tạp, anh không thể nghĩ thêm được gì, năng lực có hạn của anh và sự ích kỷ cố hữu của anh, khiến anh chỉ có thể nghĩ đến những gì anh muốn vào lúc này.

Anh muốn Vương Nhất Bác. Muốn biết Vương Nhất Bác sẽ mang lại những gì cho anh. Tiêu Chiến lúc này không còn nghĩ thêm bất kỳ điều gì nữa, tất cả những gì anh ngửi thấy nghe thấy nhìn thấy nghĩ đến, toàn bộ đều là Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mút môi dưới của anh và hôn anh cho đến khi hơi thở của anh sắp cạn kiệt. Tiêu Chiến hơi động cánh tay của mình, nghiêng đầu một chút, Vương Nhất Bác tạm thời tách ra, một tay của hắn giữ lấy cánh tay của Tiêu Chiến, tay còn lại giữ cằm của anh:

"Anh trốn cái gì."

Khoảng khắc Tiêu Chiến chớp mắt.

Một nụ hôn không thể cưỡng lại, lại được rơi xuống thêm lần nữa.

Anh lùi nửa bước.
Vương Nhất Bác sẽ nhường toàn bộ.

-

Ánh sáng trong phòng được điều chỉnh xuống mức thấp nhất.

Ba ngón tay được rút ra khỏi miệng nhỏ trơn trượt, cùng với âm thanh dâm thủy chảy ra, khiến hơi thở của Tiêu Chiến trở nên gấp gáp.

Cơ thể ngấm rượu, lại không có người vỗ về, hạ thể không thể bắn tinh đã sưng cứng lên rất nhiều. Ngón tay của Vương Nhất Bác vừa rút ra, huyệt nhỏ liền khát khao đến mức thít lại. Tiêu Chiến rùng mình rên rỉ, một tầng nước trào lên trong mắt anh:

"Có thể rồi....."

Cảm giác đau đớn khô khan đã dần dần qua đi, một lượng lớn dầu bôi trơn cùng với sự kiên nhẫn đến cực hạn của Vương Nhất Bác, đã vây nhốt Tiêu Chiến trong làn sóng tình ái.

Anh hơi híp mắt lại, vẫn còn ngà ngà say. Đầu óc nặng trĩu, thân thể nóng như lửa đốt, nhưng anh biết rõ hơn bất kỳ ai, anh đang cùng với ai và đang làm ra loại chuyện nào.

Khi Vương Nhất Bác đẩy anh xuống giường, anh đều biết rõ. Khi Vương Nhất Bác cởi hết toàn bộ quần áo của anh, anh đều biết rõ. Khi Vương Nhất Bác hôn anh, dùng ngón tay thâm nhập vào cơ thể anh, anh hoàn toàn biết rõ.

Không có sự mơ hồ nhất thời, mỗi một người khi bị cám dỗ đều có thể mắc sai lầm một cách tỉnh táo.

"Vương Nhất Bác....." Tiêu Chiến gọi hắn, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, "Thật sự có thể rồi."

Vừa thúc giục xong, bờ mông liền bị bóp một cái. Vương Nhất Bác bật ra tiếng cười khúc khích, mang theo trong đó là sự sốt ruột không thể bỏ qua.

Trong tiếng sột soạt, Tiêu Chiến gắng gượng cử động nhấc cổ của mình. Anh nhìn lên, Vương Nhất Bác bò ra mép giường, lấy ra một hộp gì đó từ trong túi áo khoác đang nằm trên sàn cạnh giường. Sau đó, quỳ giữa hai chân của anh, lúc này Tiêu Chiến mới nhìn thấy hắn đang bóc một cái bao mới, và tự đeo vào cho mình.

"Em còn tự mang theo nữa cơ à...."

"Kích thước khác nhau."

Tiêu Chiến sững sờ một lúc, sau đó mới nhớ vừa rồi lúc lấy dầu bôi trơn trong ngăn kéo ra, Vương Nhất Bác chỉ liếc nhìn cái hộp đã được bóc, hoàn toàn không có ý định sử dụng.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác lại tách hai đầu gối của mình, Tiêu Chiến khịt mũi, thở hổn hển, hai mắt đỏ hoe:

"Em hôm nay tới tìm anh với mục đích không hề trong sáng nhỉ."

"Không phải chỉ hôm nay mới không trong sáng." Sự nóng bỏng như thiêu như đốt đều dồn lên thứ đồ đang cứng đến thẳng tưng, Vương Nhất Bác nhịn đến mức cơ bụng căng cứng, giọng nói vừa khô vừa khàn:

"Ngày nào em cũng đều có mục đích không trong sáng với anh."

Vương Nhất Bác nói xong, liền nắm chặt cây gậy của mình áp sát vào.

Tiêu Chiến đang mở rộng hai chân nằm ngay trước mặt hắn. Huyệt nhỏ mềm mại bị ngón tay hắn chơi đùa đến ướt mềm, khẽ mở ra rồi khép lại trước mắt hắn, âm thầm nhắc nhở hắn rằng, nó đang mong muốn được nuốt một thứ dài hơn, to hơn ba ngón tay kia đến nhường nào.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ thấy một Tiêu Chiến như thế này. Khi anh rơi vào bể tình ái, làn da sẽ ửng đỏ, một tầng mồ hôi mỏng nổi lên, dưới một góc độ phản chiếu vầng ánh sáng nào đó, cả người như thể phát ra những tia sáng óng ánh rực rỡ.

Đây chính là sự tồn tại mà hắn sẵn sàng dành cả trái tim và sức lực để cướp lấy. Vương Nhất Bác dụ dỗ anh từng chút từng chút một, dùng tất cả sự kiên nhẫn mà hắn chưa từng bỏ ra trước đây để thấu hiểu anh từ trong ra ngoài.

Mà sự kiên nhẫn lúc này của hắn đã cạn kiệt, Vương Nhất Bác cúi người giữ lấy hông của Tiêu Chiến, không nói không rằng đẩy mình vào giữa hai chân của anh.

Mặc dù anh đã chuẩn bị sẵn sàng để bị xâm chiếm, nhưng khi Vương Nhất Bác xuyên vào, vẫn khiến thân thể Tiêu Chiến co rút vì đau.

Vương Nhất Bác không cho Tiêu Chiến có thời gian thích ứng, tính khí của hắn cong lên ở huyệt nhỏ, chỉ sau vài cú mài nông, Vương Nhất Bác trực tiếp hạ eo đâm vào sâu hơn.

Tính khí vẫn chưa đi vào hết hoàn toàn, Vương Nhất Bác hít sâu một hơi. Hắn cố gắng hết sức để giải phóng khoái cảm tuyệt vời được bao bọc chặt chẽ trong lớp thịt mềm mại, cúi đầu nhìn thấy Tiêu Chiến vừa nhăn mày vừa oán trách:

"Ưm..... đau quá....."

Vương Nhất Bác chỉ mới tạm nhấp hai cái thì đã khiến Tiêu Chiến đau đến mức trong mắt nổi lên một tầng sương mù. Anh nắm lấy ga trải giường vùng vẫy một cách khó khăn, nhưng miệng của anh vẫn ngọt ngào quyến rũ:

"To quá...."

"Sau này anh sẽ quen."

Vương Nhất Bác bật cười rồi hít một hơi thật sâu, hắn giữ nguyên tư thế chôn mình trong huyệt nhỏ của Tiêu Chiến, giữ lấy cằm Tiêu Chiến cúi người hôn anh thêm lần nữa.

Từ nốt ruồi bên khóe môi cho đến nốt ruồi ở bên cánh mũi, từ gò má đến khóe mắt ẩm ướt, mỗi một nụ hôn rơi xuống như thể đang đánh dấu sự trân quý mà cuối cùng hắn cũng đã dám thể hiện ra.

Vương Nhất Bác vừa hôn vừa chuyển động, nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa thể điều chỉnh được nhịp thở của mình, lại không thể cựa quậy chỉ đành chịu tiếp nhận sự đưa đẩy cuồng nhiệt.

Người đàn ông ra vào thân thể anh một cách dữ dội ngay khi vừa tiến vào, hắn đè chặt anh, mỗi một cú đâm đều rất mạnh, như thể hắn rất sợ anh sẽ bỏ chạy mất. Thế nhưng nụ hôn của hắn rất nhẹ, giống như chút mát lạnh và ngứa ngáy từ những hạt mưa khi rơi xuống mu bàn tay anh, cũng giống như hơi thở dịu dàng mà anh luôn nhớ về mỗi khi màn đêm buông xuống trong mấy ngày nay.

Vương Nhất Bác vừa hôn anh không ngừng, sau đó lại cong người nhấm nháp đầu ngực của Tiêu Chiến. Những nốt li ti xung quanh hiện rõ đều là dấu vết do hắn hút lấy, đầu lưỡi áp vào đầu ngực đỏ hồng mà chà qua chà lại, Vương Nhất Bác nghe thấy âm thanh rên rỉ của Tiêu Chiến mà lùi eo ra, sau đó đột nhiên tiến vào thật sâu hơn.

Tiêu Chiến bị đỉnh khiến mũi anh bỗng cảm thấy chua xót, vùng dưới mí mắt của anh ửng lên một màu đỏ mỏng manh.

Đau là đau, nhưng Tiêu Chiến lại chưa bao giờ trải qua cảm giác sung sướng được kéo căng bao trọn đến như vậy. Huyệt nhỏ của anh run lên dữ dội, dữ dội hơn trái tim đang chìm trong khoái cảm, trong nhịp thở gấp gáp, anh cố gắng hết sức dang rộng hai chân, để toàn thân mở ra một cách ngoan ngoãn với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cảm nhận được Tiêu Chiến hoàn toàn chấp nhận thuần phục, hắn nâng thân trên của mình lên, ép chặt Tiêu Chiến, mỗi một lần hạ xuống đều một cú thúc mạnh mẽ.

Một cú thúc mạnh đổi lại âm thanh rên rỉ ướt át của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác càng thúc vào một cách vừa liều lĩnh vừa cuồng dã. Tiêu Chiến giống như một con thỏ non không thể thoát khỏi sự thao túng của hắn, chỉ có thể đánh hơi thấy bản năng khát máu của hắn, dù hoảng sợ đến run rẩy nhưng vẫn kích động cùng với hắn.

Tay chân Tiêu Chiến tê dại vì những cú đâm liên tục, nước mắt không tự chủ chảy xuống từ khóe mắt. Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn anh, eo vẫn không ngừng chuyển động nhưng vẫn có thể thanh thản hỏi ra một câu đầy từ bi:

"Đau à?"

"Ừm....."

"Vậy em nhẹ hơn nhé?"

Tiêu Chiếm liếm vệt nước bên khóe môi, tiếng thì thầm phát ra từ cổ họng của anh có chút uỷ mị nhưng lại rất gợi tình:

"......không muốn."

Vương Nhất Bác nghiến răng nén cười, thứ đồ của hắn càng thêm mãnh liệt xuyên vào huyệt nhỏ mềm mại nóng bỏng. Tính khí của Tiêu Chiến thẳng đứng trước bụng dưới của anh, đung đưa rỉ ra nước theo từng nhịp đỉnh của Vương Nhất Bác.

Tâm trí và thân thể của anh đều bị choáng váng, người cũng muốn xỉu đến nơi rồi. Huyệt nhỏ phía dưới vẫn đi theo tiếng gọi dục vọng nơi con tim mà càng cắn chặt hơn. Vương Nhất Bác bị thít chặt đến nỗi thắt lưng tê dại, nhìn Tiêu Chiến bộ dạng lẩm ba lẩm muốn được lên đỉnh nhưng lại không thể lên, hắn cắn răng rút ra, sau đó đưa tay vào hậu huyệt ướt át trơn trượt của Tiêu Chiến để nghiền vào điểm nhạy cảm trong vách thịt.

Những ngón tay vỗ về rất chuẩn xác, tốc độ rất nhanh, khiến cơn khoái cảm vỡ tan tràn qua huyết quản của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cuộn người lại nhưng không được, hoàn toàn mở ra nhưng không được, Vương Nhất Bác đang đè anh, anh chỉ có thể khẽ run lên để cho tuyến dịch lẫn tuyến lệ cùng chảy.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào người đang nằm trong sự kiểm soát của mình —— Làn da mỏng manh của Tiêu Chiến phủ lên một màu đỏ nhạt gợi tình khi làm tình; đôi mắt tinh anh đang nhắm nghiền, hàng lông mi bị nước mắt kết thành từng lọn nhỏ, đọng lại trên đó là những giọt lệ mong manh; môi dưới của anh vô tình mím lại như thể cầu xin được cưng chiều nhiều hơn.

Tiêu Chiến dường như tan thành nước trong lớp sương mù, như thật như giả, đẹp đến mức người ta không thể nào bắt lấy. Vương Nhất Bác có thể tưởng tượng mỗi khi bị làm Tiêu Chiến sẽ xinh đẹp đến dường nào, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, tất cả vẫn hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Hắn khẩy khẩy trong huyệt vài lần giúp Tiêu Chiến rồi không thể chịu nổi nữa, hắn rút ngón tay ra, vỗ nhẹ vào mông Tiêu Chiến để lật người anh lại.

Tiêu Chiến không còn sức lực, anh mơ mơ màng màng đến mức chỉ nghe theo lời chỉ dẫn của Vương Nhất Bác mà gắng gượng quỳ xuống.

Vương Nhất Bác ấn vào thân trên của Tiêu Chiến tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, ôm lấy hai bờ mông của anh rồi dùng lực tách ra, sau đó chà sát phần non mềm rồi chầm chậm tiến vào bên trong.

Hắn chăm chú nhìn vào nơi đó, hắn và Tiêu Chiến đồng thời cùng cảm nhận cơn sảng khoái, huyệt nhỏ đầy quyến rũ đang từng chút từng chút một nuốt lấy thứ thô ráp của hắn.

Tiếng thút thít, khe khẽ bên tai, khiến các mạnh máu trên từng thớ thịt và cổ của Vương Nhất Bác đập cùng một lúc. Càng hiểu lý do tại sao Trịnh Vân Kiệt không chịu buông tay, thì sự ghen tuông vô cớ lại càng khiến hắn khó chịu:

"Ở trên giường người khác cũng dâm như vậy à?

"....Anh không có!" Thắt lưng của Tiêu Chiến buộc phải hõm xuống bởi cơn đau nhức sau lưng, biết rõ bản thân trông phóng đãng như thế nào khi vểnh mông nuốt lấy thứ đó, nhưng anh vẫn vùi mặt xuống và nhỏ giọng bênh vực cho mình:

"Hôm nay anh đã uống rượu....."

"Nói dối." Vương Nhất Bác rút ra một nửa, sau đó lại liên tục đẩy người về phía trước, khiến Tiêu Chiến toàn thân lắc lư, "Anh là yêu tinh nói dối hả?"

"Không phải!"

Vách thịt bị chà xát đến mức tê ngứa, Tiêu Chiến không thể chịu được sức lực này, túm lấy ga trải giường muốn bò về phía trước.

Vừa hơi giãy dụa thì anh liền bị Vương Nhất Bác tóm lấy eo kéo lại, bờ mông bị đâm liên tiếp phát âm thanh mê người.

"Còn không phải?"

Tiêu Chiến há miệng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở ư a ư a, làm sao anh có thể trả lời được. Những cú thúc đẩy không lưu tình phía sau anh, Tiêu Chiến cảm thấy uất ức khi bị hắn làm đến phát đau, mà chịu uất ức thì anh liền vô thức kẹp mông lại.

Thứ đồ của Vương Nhất Bác chôn sâu bên trong liền bị vách thịt mềm mại hút chặt, huyệt khẩu lại nhanh chóng mở ra rồi cắn chặt lấy dây thần kinh của hắn, sảng khoái tới mức cơ bụng kéo căng.

Hắn bất đắc dĩ phải tạm ngừng một lúc rút ra, sau đó lật người Tiêu Chiến lại, đè xuống vừa vân vê đầu ngực cương cứng, vừa liếm đi giọt nước mắt trên mặt anh:

"Không phải là yêu tinh nói dối, vậy chính là thỏ dâm đãng."

Huyệt nhỏ trống rỗng, Tiêu Chiến càng thêm khó chịu. Anh ưỡn thẳng eo của mình lên, cọ tính khí của mình vào Vương Nhất Bác, như thế muốn cầu xin hắn chạm vào vuốt ve anh.

Vương Nhất Bác ấn giữ Tiêu Chiến đang thiếu kiên nhẫn, giọng nói mang theo ý cười đầy xấu xa mà hỏi anh:

"Có phải là thỏ dâm đãng của em không? Hửm?"

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác bắt nạt đến nỗi tầm nhìn của anh mịt mờ. Dâm đãng, anh thừa nhận, vừa động tình anh liền co rút cái miệng tham lam phía dưới, khát khao muốn được cây gậy của Vương Nhất Bác xâm nhập vào bên trong.

Bị xuyên vào thôi chưa đủ, anh còn muốn Vương Nhất Bác trói chặt hai tay, không ngừng đỉnh càng sâu vào bên trong, tốt nhất đỉnh đến khi cảm giác ngứa ngáy xấu hổ không còn quấn lấy làm nhiễu trái tim anh nữa.

Bao nhiêu ham muốn thầm kín, tất cả những thú vui bí mật đầy tội lỗi, giờ đây đều được giải phóng ra toàn bộ dưới sự thao túng của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến mím môi rên rỉ, miễn cưỡng đưa tay lên, sờ loạn nửa phút rồi mới ôm giữ lấy khuôn mặt của Vương Nhất Bác.

Anh nâng người lên, đôi môi của anh cọ xát vào môi Vương Nhất Bác, mang chút vẻ ngây thơ hỏi hắn:

"Vậy em có thích không?"

Cơ cắn trên má của Vương Nhất Bác vô hình giật mấy cái, con ngươi đen lay láy như thể đang nuốt chửng tất cả ánh sáng trong đôi mắt Tiêu Chiến.

Không nghe thấy câu trả lời, Tiêu Chiến dùng đầu lưỡi liếm những giọt mồ hôi đọng trên cằm Vương Nhất Bác, câu lấy hắn bằng âm giọng mềm dính:

"Nếu em thích, anh sẽ dâm hơn một chút nữa nha~"

Tiêu Chiến quá lanh lợi, biết nghe lời, ngoan ngoãn đến mức tựa như muốn lấy mạng của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ đáp lại Tiêu Chiến bằng những nụ hôn ngấu nghiến và những cú thúc thô bạo hơn.

Ban đầu Tiêu Chiến chỉ có chân tay tê dại, xương cụt ngứa ngáy, nhưng lúc này Vương Nhất Bác làm càng lúc càng mạnh, khiến hơi thở của anh trở nên gấp gáp, trán và lưng bắt đầu thẫm đẫm mồ hôi.

Điểm G nhạy cảm bị thứ thô ráp của Vương Nhất Bác chèn ép, Tiêu Chiến lúc thì kéo căng thắt lưng muốn bắn, lúc thì run rẩy chân muốn tiểu. Cơ bắp gần như căng cứng, theo đó huyệt nhỏ cũng bắt đầu co rút dữ dội không theo một quy luật nào.

Khoái cảm dồn dập tuôn trào trong cơ thể của hai người, kéo dài liên tục. Mông của Tiêu Chiến đã ướt đẫm thành một mảng, huyệt nhỏ sưng đỏ tham lam thèm khát đang hưởng thụ sự hành hạ của Vương Nhất Bác.

Vách thịt hút chặt Vương Nhất Bác, khiến hắn không nhịn được mà chửi bậy hai tiếng. Vương Nhất Bác vừa duỗi thẳng hông, vừa cúi người tước đoạt lấy quyền thở của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bị thúc quá mạnh rồi, đến nỗi bụng dưới của anh cũng cảm thấy đau nhói bởi cú va đập của Vương Nhất Bác, cổ họng tắt nghẽn bật ra tiếng khóc thút thít.

Vương Nhất Bác bịt miệng phía trên của anh, lực tàn phá miệng nhỏ phía dưới lại càng mạnh thêm —— Làm gì có con thỏ con nào ngây thơ và thuần khiết, Tiêu Chiến rõ ràng là một con thỏ dâm thuần thục và quyến rũ đang chờ đợi bị hắn ăn thịt.

Tiêu Chiến vừa lắc lư vừa ôm lưng Vương Nhất Bác, phóng túng cào loạn trên lưng của hắn. Âm thanh da thịt va chạm vào nhau mỗi lúc một vang, tính khí cương cứng đã lâu của Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác mạnh mẽ thao lộng đến mức bắn tinh ra ngoài.

Sự sảng khoái từ sâu bên trong kích thích tinh dịch và thủy dịch khác từ miệng chuông chảy từng dòng từng dòng ra ngoài, làm ướt đẫm lưng anh, làm thân trước của anh trở nên nhếch nhác.

Dòng nước không thể kìm lại được phun ra liên tục. Thi thoảng, Vương Nhất Bác ngừng nụ hôn, Tiêu Chiến sẽ luôn miệng không ngừng hét lên Không! Đừng! Cảm giác sung sướng chưa từng có, hòa cùng với men rượu giống như đang hun nóng đầu óc Tiêu Chiến, sẽ khiến anh bốc cháy bất cứ lúc nào.

Tiêu Chiến nức nở đáng thương bao nhiêu, thì Vương Nhất Bác càng làm mạnh bạo bấy nhiêu. Hắn bình tĩnh quan sát Tiêu Chiến mở to con mắt khi lên cao trào, nhưng hắn vẫn mặc kệ.

Nhịp điệu ra vào ngày càng trở nên hung bạo, tiếng thở hổn hển của Vương Nhất Bác vừa thấp vừa gấp. Tiêu Chiến nằm dưới thân hắn bị hắn làm đến mức không thể bắn được nữa, cả người anh mềm nhũn, đung đưa thân thể một cách thụ động theo từng cú thúc của Vương Nhất Bác.

Cuối cùng cũng đợi được Vương Nhất Bác giảm tốc độ, thẳng lưng bắn, thì cũng là lúc toàn thân Tiêu Chiến chỗ nào cũng đều đau nhức, anh vẫn chưa thể nào hồi phục lại tinh thần.

Anh thất thần nhìn lên trần nhà, đầu óc choáng váng, để mặc cho Vương Nhất Bác đè xuống rải từng nụ hôn lên khắp khuôn mặt của mình. Vương Nhất Bác hồi phục sức lực rất nhanh sau khi bắn, hắn hít một hơi thật sâu, rút ra rồi tháo bao cao su.

Tiêu Chiến mịt mờ nhìn Vương Nhất Bác, anh vẫn đang bị vây nhốt trong dư âm của cơn khoái cảm, đến nỗi vừa mở miệng, chỉ có một âm thanh rung nhẹ phát ra từ cổ họng:

"Em cũng ác liệt quá..."

Vương Nhất Bác vừa cười vừa buộc thắt lại bao cao su, không quên giải thích:

"Em đã cố kiềm chế lại rồi đó."

Tiêu Chiến bĩu môi, kêu ca hai tiếng. Bên trong bên ngoài huyệt nhỏ vẫn còn dính rất nhiều tinh dịch, đôi chân dang ra quá lâu đến nỗi khép lại rất khó khăn, Tiêu Chiến như thể bị tê liệt, muốn cử động cũng không được, nên anh đành cam chịu nghiêng đầu muốn chìm vào giấc ngủ.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến như vậy, hắn đi đến đầu giường lấy khăn giấy ra lau giúp anh. Sau khi thu dọn xong, lại nhìn thấy một đống hỗn độn trên giường, hắn kéo Tiêu Chiến ngồi dậy, bế anh vào lòng hỏi anh:

"Bế anh đi tắm nhé?"

Tiêu Chiến nhìn hắn bằng nửa con mắt, dù mệt mỏi nhưng vẫn đùa cợt hắn, "Em còn bế được thì có ma mới tin."

"Anh cho rằng cơ bắp của em là từ đâu mà có hả?"

Bờ mông bị một bàn tay to nhéo vào, Tiêu Chiến liền sửng sốt, vừa giống như muốn trốn, lại giống như muốn khảm vào vòng tay của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác để mặc Tiêu Chiến làm loạn. Tiêu Chiến lẩm bẩm vài câu, cuối cùng cũng tìm được một tư thế thoải mái. Anh ngoan ngoãn đặt cằm lên vai Vương Nhất Bác, ôm lấy eo thon của người đàn ông này, nhẹ giọng hỏi:

"Hôm nay em muốn ngủ ở đây à?"

"Anh quyết định đi." Sau khi làm xong, Tiêu Chiến cực kỳ yếu đuối dính người, Vương Nhất Bác vuốt lưng anh, tỉ mỉ tìm kiếm sự lưu luyến trong giọng nói của anh:

"Anh muốn em rời đi?"

"Đâu có đâu."

"'Đâu có đâu' nghĩa là gì."

Biết rõ Vương Nhất Bác đang trêu chọc mình, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy mắt cay cay, đột nhiên muốn khóc:

"Em đừng đi mà....."

Tiêu Chiến không hiểu tại sao Vương Nhất Bác luôn cho anh quyền lựa chọn, nhưng anh lại nảy sinh ra cảm giác quyến luyến hoàn toàn khác biệt đối với Vương Nhất Bác. Anh không muốn Vương Nhất Bác đi rồi để lại anh một mình với những suy nghĩ vẩn vơ. Có thể trốn được lúc nào hay lúc nấy, ít nhất là hôm nay, anh muốn Vương Nhất Bác hãy lấp đầy thời gian của anh, để anh không phải đối mặt với những phiền toái của hiện thực.

Anh siết chặt vòng tay, lần đầu tiên chủ động ôm Vương Nhất Bác thật chặt. Trong vài phút đồng hồ, cả hai đều im lặng. Tiêu Chiến rất sợ Vương Nhất Bác sẽ nói ra điều gì đó khiến anh không thể trả lời, vì thế anh buông thả bản thân dựa vào Vương Nhất Bác, và không nghĩ ngợi về bất cứ điều gì.

"Hết ngẩn người chưa?" Vương Nhất Bác đợi hơi thở của Tiêu Chiến dần dần thả lỏng, xoa lên đầu anh dỗ dành:

"Vậy đi tắm thôi."

Tiêu Chiến hơi ngọ nguậy một chút, vùi đầu vào cổ Vương Nhất Bác, "Anh không muốn cử động."

Vương Nhất Bác tận hưởng sự âu yếm thân mật của Tiêu Chiến, đang định bế anh lên thì điện thoại của Tiêu Chiến rung lên ở đầu giường. Tiêu Chiến không có lựa chọn nào khác, đành phải uể oải rời khỏi người Vương Nhất Bác. Anh lấy điện thoại mở ra xem là Trịnh Vân Kiệt gửi wechat hỏi anh đã về nhà chưa, đã ngủ chưa và sao không thấy tin nhắn nào.

Anh cắn môi và bất giác liếc nhìn Vương Nhất Bác. Anh và Vương Nhất Bác lăn lộn đến gần một giờ sáng, vào giờ này, Tiêu Chiến chỉ có thể trả lời anh vừa về nhà liền đi ngủ ngay, vừa mới dậy đi tắm rửa xong giờ chuẩn bị đi ngủ tiếp.

Sau khi nói lời chúc ngủ ngon rất ngắn gọn với Trịnh Vân Kiệt, vừa đặt điện thoại xuống, anh liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nhìn chằm chằm vào anh nhếch khóe miệng cười với anh, một nụ cười cực kỳ khó hiểu.

"Em cười cái gì....."

"Không có gì."

Vương Nhất Bác nhướng nhướng lông mày, dứt khoát nhanh gọn bò đến đầu giường cầm lấy hộp bao cao su. Tiêu Chiến nhìn thấy động tác của hắn, anh mới phát hiện ra anh hỏi cũng bằng thừa.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác quay người lại sau khi lấy đồ, ánh mắt cực kỳ sắc bén, Tiêu Chiến vặn eo muốn chạy trốn, kết quả Vương Nhất Bác còn nhanh hơn cả anh, giữ chặt lấy mắt cá chân của anh kéo lại.

Vương Nhất Bác dốc hộp đổ xuống, 5 gói nhỏ còn lại bên trong rơi xuống rải rác trên giường. Hắn cầm một cái lên, làm động tác giống như đang phóng lá bài Poker, chuẩn xác sượt qua đầu ngực đang sưng đỏ của Tiêu Chiến, kích thích anh hít một hơi thật sâu:

"Em làm gì vậy....."

"Anh và Trịnh Vân Kiệt, một tuần, dùng nhiều nhất là mấy cái?"

Toàn thân Tiêu Chiến nóng bừng lên khi nghe thấy câu hỏi này, anh xấu hổ đến mức chỉ muốn khép chân lại, lấy chăn trùm lên mặt:

"Có thể không nói chuyện này được không....."

Đùi trong bị đánh một cái, Tiêu Chiến đành ngậm ngùi tủi thân mở chân ra, không làm loạn nữa.

Vương Nhất Bác rất hài lòng bóp mông anh, cầm lấy cái thứ hai ném lên vai Tiêu Chiến. Tiêu Chiến run rẩy, gói nhỏ hình vuông theo đó trượt xuống và rơi xuống bên cạnh vành tai đang đỏ bừng của anh.

Cái thứ ba bị Vương Nhất Bác chà qua chà lại lên tính khí của Tiêu Chiến, sau đó ném lên bụng dưới Tiêu Chiến, nhấp nhổm lên xuống theo từng nhịp thở của anh.

Vương Nhất Bác cầm cái thứ tư lên, để dọc nó rồi nhét vào giữa khe mông của Tiêu Chiến nhẹ nhàng chà qua chà lại:

"Mấy cái."

Cảm nhận chút nước ướt át động tình đang rỉ ra từ huyệt nhỏ khép lại, Tiêu Chiến kìm nén tiếng nức nở ngượng ngùng, lấy tay che mặt:

"Ba... ba bốn cái...."

"Được." Vương Nhất Bác bật cười, hắn ném cái thứ tư đi, rồi cầm lấy cái thứ năm đưa đến bên môi.

Xoẹt một tiếng, Vương Nhất Bác dùng răng xé mở gói bóng:

"Những cái này —— "

Ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên ngực Tiêu Chiến, một tay tự đeo bao cho mình, một tay dùng sức tách mở huyệt nhỏ của Tiêu Chiến:

"Hôm nay chúng ta sẽ dùng hết toàn bộ."

===🐰🎩===

Toát mồ hôi 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro