Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bất kỳ một màn biểu diễn nào đều không cần phải vội vàng đưa ra hiệu quả cuối cùng. Các nút thắt phải từ từ tháo gỡ mới có ý nghĩa, giống như chơi Poker, từng lá từng lá bài được rút ra mới thú vị"

=====

Lá bài 10 Cơ được Vương Nhất Bác nhét lại vào trong bộ bài một cách ngẫu nhiên. Hắn đứng thẳng người, sau khi xáo bài xong liền chia bộ bài ra làm hai tụ bài gần bằng nhau, bắt đầu từ người ở gần nhất, yêu cầu mỗi người chọn lấy một lá bài ở trên cùng.

Người bạn đầu tiên làm theo, Vương Nhất Bác muốn người đó để lá bài đã rút lên mặt bàn, tạm thời không cho bất kỳ ai xem chất bài.

Không một ai hỏi vì sao không xòe bộ bài thành hình cánh quạt rồi ngẫu nhiên rút, cũng không có ai hỏi vì sao chỉ có thể chọn 1 trong 2 lá bài ở trên cùng. Vương Nhất Bác đứng tại vị trí đó đưa hai tay ra, tựa như tự mang theo quy tắc của chính mình. Quy tắc này chỉ có một tư tưởng duy nhất, chính là hắn muốn người khác làm như thế nào thì người đó phải làm theo như thế.

Dựa theo chiếc ghế sô pha hình tròn, Tiêu Chiến là người cuối cùng. Tiêu Chiến đã có kinh nghiệm từ mấy ngày trước, anh mơ hồ đoán lá bài 10 Cơ có lẽ sẽ được đặt dưới lá bài chốt nào đó. Mặc dù mỗi lần Vương Nhất Bác đều chia bài khiến các lá bài dường như đã sớm trộn lẫn với nhau, nhưng chỉ cần có lá bài chốt, Vương Nhất Bác có thể dễ dàng ngăn cản bất cứ ai rút lá bài 10 Cơ.

Vương Nhất Bác lựa chọn trò "Thần giao cách cảm" cũng được thôi, lá bài được chọn là 10 Cơ cũng chẳng sao cả, vì trong mắt Tiêu Chiến tất cả đều không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Anh cảm thấy lo lắng trò ảo thuật này cuối cùng sẽ nhằm trúng anh. Suy nghĩ này chợt nảy ra anh lại thấy bản thân đang tự đa tình. Suy cho cùng, anh cũng không hiểu rõ được với xác suất 50-50 thì làm thế nào Vương Nhất Bác có thể đảm bảo chắc chắn anh sẽ rút trúng lá bài 10 Cơ.

Cả căn phòng bao chìm trong yên tĩnh, cảm giác hồi hộp đầy thú vị bao trùm mỗi khi có một lá bài được chọn. Ánh mắt của Tiêu Chiến và mọi người giống nhau, đều vô thức đặt lên người Vương Nhất Bác.

Bản thân Tiêu Chiến cũng là một người đàn ông lớn lên trong sự cay mắt của những người khác, nên anh có thể nắm bắt chính xác khí chất đáng ghen tị toát ra từ Vương Nhất Bác đối với những người đồng giới. Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo len màu đen hơi cao cổ, đường vai vừa vặn làm tôn lên dáng người mảnh khảnh rất có phong cách của hắn. Viền cổ áo len vừa khéo nằm ngay phía dưới hầu kết nổi bật, đường nét khuôn mặt nghiêng sắc xảo, hơi thở đầy nam tính còn nồng đậm hơn so với những người đồng trang lứa ở đây.

Vương Nhất Bác rất đẹp trai, chỉ đáng tiếc là không biết cách nói chuyện.

Trong lòng Tiêu Chiến thầm cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, anh khoanh tay trước ngực, ngồi tựa người về phía sau giả vờ như không để ý.

Đến lượt người thứ năm, là bạn thân do bạn gái của Văn Hạo đưa tới, ánh mắt cô gái này chưa từng rời khỏi người Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến liếc nhìn cô gái đó, rất trẻ trung xinh đẹp, Vương Nhất Bác rất lịch sự nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô gái, tư thế khiến người ta mê mẩn, thế nhưng khuôn mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì. So với sự kiên nhẫn và thân mật khi chơi bài cùng với anh, Vương Nhất Bác lúc này có cảm giác xa cách hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến không biết vì sao lại nhớ đến khung cảnh lần đầu tiên anh một mình chứng kiến Vương Nhất Bác biểu diễn ảo thuật. Khi đó, Trịnh Vân Kiệt dẫn anh đến văn phòng làm việc của Vương Nhất Bác xem hắn ghi hình. Vương Nhất Bác đang quay một màn ảo thuật thị giác, bốn đồng xu được đặt trên một miếng vải đặc chế, hai cánh tay được đặt ngang trong suốt cả quá trình. Chỉ với một số động tác đơn giản, cả bốn đồng xu lại có thể dịch chuyển một cách thần kỳ từ nhiều vị trí khác nhau.

Anh chưa bao giờ được xem ảo thuật ở khoảng cách gần như thế, xem một cách thích thú. Sau đó, mọi người ăn tối cùng nhau, Vương Nhất Bác thấy anh liên tục cảm thán, tâm tình của hắn rất tốt nên đã giải thích cặn kẽ cho anh, tấm vải đó là một đạo cụ đặc chế, sau đó kết hợp với một vài kỹ xảo và thủ pháp, luyện cho đến khi nào người khác không thể nhìn ra khe hở thì được xem là thành công.

Anh còn nhớ Vương Nhất Bác nói rằng, bản chất của ảo thuật chính là trò chơi liên quan đến thao túng và dẫn dắt, thu hút sự chú ý, điều khiển suy nghĩ, thao túng trái tim con người v.v... Tiêu Chiến không có khái niệm gì về mấy kiến thức lý luận này, anh chỉ đơn giản tin rằng Vương Nhất Bác, người đã giành hai giải thưởng quốc tế, chắc chắn là một nhân tài kiệt xuất trong giới.

Suy nghĩ của Tiêu Chiến tựa như làn sóng đang dao động, trôi đi miên man, thế nhưng dù trôi đến đâu anh cũng không thể tránh khỏi cái tên gọi Vương Nhất Bác. Cho đến khi anh định thần lại thì Vương Nhất Bác đã đi đến trước mặt Trịnh Vân Kiệt. Trịnh Vân Kiệt chọn một lá bài ở tụ bài bên tay trái của Vương Nhất Bác, sau đó hắn không tiến thêm bước nào, chỉ vừa chia bài vừa xoay người hướng về phía Tiêu Chiến, muốn anh lựa chọn:

"Anh muốn lá bài nào?" Vương Nhất Bác trầm giọng hỏi.

Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt của Vương Nhất Bác rất bình tĩnh, khiến anh cảm thấy nụ cười hư hư thực thực lúc trước chỉ là ảo giác của anh.

Anh cảm nhận bản thân như đang được Vương Nhất Bác dẫn đi một cách tinh vi trong một không gian vô hình. Một làn sóng dao động thôi thúc anh làm trái quy tắc.

"Chỉ được chọn lá bài ở trên cùng thôi sao?" Anh ngạo nghễ đặt tay lên tụ bài bên tay phải của Vương Nhất Bác, không vội rút bài mà chỉ rũ mắt xuống, tùy hứng nói:

"Tôi muốn chọn lá dưới cùng."

Anh quyết định đi ngược lại xác suất 50-50, cho dù Vương Nhất Bác có tính toán như thế nào, anh đều không muốn để cho người đã dùng lời nói làm nhiễu động cảm xúc của anh được như ý.

Trịnh Vân Kiệt ngồi bên cạnh anh sửng sốt, không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại làm ngược lại với mọi người. Vương Nhất Bác không hề ngạc nhiên, giống như vấn đề này đối với hắn chẳng có gì to tát, hắn còn cười thành tiếng:

"Đương nhiên là có thể."

Tiêu Chiến đảo mắt, nhanh chóng rút ra một lá bài, vừa định đặt xuống mặt bàn thì Vương Nhất Bác liền ngăn lại:

"Tìm thấy rồi." Vương Nhất Bác cúi người lấy lá bài từ trong tay của Tiêu Chiến, trực tiếp giơ lên rồi quay người hướng về phía mọi người:

"Lá bài 10 Cơ may mắn tối nay, tôi nghĩ mình đã tìm đúng rồi?"

Đây là bộ bài Poker do quán KTV này đặt làm, hoa văn mặt sau còn có logo của KTV nên không thể ngẫu nhiên lấy lá bài khác bỏ vào. Phản ứng của Tiêu Chiến đôi khi chậm hơn người khác một chút. Anh "A" lên một tiếng, sau đó mới thật sự ngẩn người.

Người bạn đứng gần Vương Nhất Bác nhất đã nhanh chóng tiến đến lấy lá bài để kiểm tra. Sau khi xác nhận là đúng, hắn ta lập tức khen ngợi Vương Nhất Bác quá đỉnh. Sự phản nghịch của Tiêu Chiến lại trở thành một tình tiết thúc đẩy cao trào, khiến tất cả đều hồi hộp theo, tạo nên một cái kết rất đặc sắc cho sự mong đợi của những người ở đây.

Bầu không khí lập tức sôi nổi, bên cạnh có người hỏi làm thế nào mà tìm được, còn hỏi Tiêu Chiến không lựa chọn vị trí lá bài như những người khác có phải là do hai người đã thông đồng với nhau không.

Vương Nhất Bác không hề giải thích nguyên lý giống như khi chơi bài riêng với Tiêu Chiến, mà chỉ mỉm cười đặt lá bài xuống, rồi từ trong túi quần lấy ra một đồng xu ảo thuật đặc chế, tiếp tục biểu diễn trong bầu không khí này mà không nói một lời.

Tiêu Chiến vẫn ngẩn người, anh mơ hồ có thể nhận ra Vương Nhất Bác đang phát tín hiệu gì đó, chỉ là anh không ở trong khu vực có thể tiếp nhận. Tựa như ngón tay nhà ảo thuật nhẹ nhàng gảy lên dây thần kinh nhạy cảm của anh, nhưng anh lại không thể nắm bắt được cảm giác kỳ lạ này.

Vương Nhất Bác không nhìn anh, mà thong thả đúng trước màn hình TV, giơ cao cánh tay lên một chút. Mọi người nhìn Vương Nhất Bác vén cổ tay áo lên, đồng xu liền biến mất giữa hai bàn tay; sau đó tay phải vuốt xuống ống tay áo bên trái, hai đồng xu liền rơi ra; ngón tay uyển chuyển giơ lên, lúc này đồng xu lại hoàn toàn biến mất, giây tiếp theo, ngón tay giữa bên trái nhè nhẹ chuyển động, và một đồng xu được Vương Nhất Bác lấy ra một cách khéo léo.

"Đồng xu còn lại đang ở trên người các bạn." Vương Nhất Bác tung cao đồng xu lên, dùng một tay bắt lấy, "Mọi người tìm đi?"

Tiêu Chiến không muốn để ý đến dự cảm khiến anh rối bời, nhưng bàn tay lại tự sờ vào túi của mình như những người khác. Hôm nay anh mặc một chiếc quần ống suông rộng, không ôm sát người, nếu không anh cũng chẳng ngồi lâu được như vậy. Cho đến khi ngón tay ấn vào chỗ đó, anh mới cảm nhận bên trong có một đồng xu không biết đã được người khác nhét vào từ lúc nào.

Nhận thấy Tiêu Chiến lại đờ người đi, Trịnh Vân Kiệt trêu đùa kéo lấy tay của anh, thay anh chạm nhẹ vào túi quần:

"Đừng bảo lại ở chỗ anh nha?"

Vương Nhất Bác thu lại ý cười, bình tĩnh nhìn về phía anh.

Tiêu Chiến vẫn chưa hoàn hồn lại, ấn đường của anh nhíu lại. Trịnh Vân Kiệt không hay biết gì từ trong túi quần của Tiêu Chiến lấy ra đồng xu ảo thuật của Vương Nhất Bác.

"Vãi! Hai người đã thông đồng với nhau, đúng không?" Văn Hạo nửa tin nửa ngờ đi tới giật lấy đồng xu, rồi đưa cho bạn gái của mình để kiểm tra tính xác thực:

"Lúc tìm lá 10 cơ cũng thế, vừa rồi hai người đúng gần nhau như vậy, là để sắp xếp chuyện này đấy à?"

Vương Nhất Bác vẫn không lên tiếng. Trịnh Vân Kiệt khi nghe thấy câu này liền cảm thấy không vui. Cậu ta đưa tay xoa lên cổ, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, và cũng không rõ được nỗi khó chịu từ đâu mà có:

"Đừng nói bừa. Tôi thấy hai người họ có đụng chạm tay chân đâu......"

Trịnh Vân Kiệt nhìn về Tiêu Chiến, còn Tiêu Chiến đang rũ mắt nhìn xuống, nỗi khó chịu và bực bội cùng nhau dâng lên trong lồng ngực.

Thứ ảo thuật nhảm nhí.

Lúc này anh lười quan tâm đến cái gọi là thể diện, Tiêu Chiến thản nhiên *thừa nhận* trước mặt tất cả mọi người bằng giọng nói trong trẻo của mình, "Đúng là vậy nha." Anh nặn ra một nụ cười xinh đẹp đầy giả tạo rồi chỉ vào Vương Nhất Bác:

"Vừa rồi chúng tôi có gặp nhau ở hành lang. Vị đại ảo thuật gia này đã đưa đồng xu cho tôi, muốn tôi hỗ trợ cậu ấy."

Trong nháy mắt tất cả ai nấy đều im lặng. Trong ấn tượng của bọn họ, tính tình của Tiêu Chiến rất tốt, lúc này anh lại cười đến mức khiến người ta phải rùng mình, chứng tỏ anh không được vui cho lắm.

Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn nhau một cách lúng túng. Trịnh Vân Kiệt là người thân cận nhất, nhưng cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy một Tiêu Chiến nóng nảy như thế này. Tiêu Chiến luôn là người xinh đẹp thanh lịch, hiếm khi bực tức, dù có cũng không mang lực sát thương. Nhưng lúc này, Tiêu Chiến khoanh tay trước ngực, nhướng mắt lên, như thể anh sẽ dùng miệng lưỡi mềm mại nhưng sắc bén như có gắn dao của mình để đâm vào những kẻ gây sự với anh bất cứ lúc nào.

"Làm sao vậy? Chuyện này..." Trịnh Vân Kiệt tiến lại gần, ôm lấy vai Tiêu Chiến, vừa muốn mở miệng hỏi, thì Vương Nhất Bác cầm đồng xu trong tay, vỗ tay một cái, đồng xu biến mất rồi nói:

"Đúng. Hôm nay tôi hoàn toàn dựa vào sự hợp tác của Tiêu Chiến. Nếu không có Tiêu Chiến thì màn ảo thuật này không thể thành công rồi."

"A.... ảo thuật cũng phải có hỗ trợ, điều này rất bình thường mà, đúng không!" Văn Hạo nhìn thấy khuôn mặt thường ngày lạnh nhạt của Vương Nhất Bác không hề có chút tức giận, liền vội vàng làm dịu bầu không khí. Tiêu Chiến cong cong đôi mắt mỉm cười, ăn ý nói ra một câu cậu phải tử tế cảm ơn tôi đấy.

Nhìn hai người họ giống như đang đùa giỡn, mọi người tự hiểu xem như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Vương Nhất Bác mỉm cười ngồi xuống cầm lấy bộ bài, rồi nói chơi trò khác với mọi người.

Trịnh Vân Kiệt vẫn còn căng thẳng, đưa tay ôm lấy Tiêu Chiến hỏi anh làm sao thế, Tiêu Chiến không nói gì thêm, chỉ muốn để Trịnh Vân Kiệt yên tâm ngồi chơi.

Anh uống một ngụm đồ uống, không vùng vằng đứng dậy muốn rời đi, cũng không để lộ ra bất kỳ sự không vui nào.
Các trò ảo thuật với Poker sau đó, Vương Nhất Bác đều chỉ yêu cầu 1 hoặc 2 người tham gia, giữa hai người bọn họ cách nhau ba cái bàn dài.

Vương Nhất Bác không còn nhìn về phía anh.

Sự khó chịu của Tiêu Chiến lại không vì thế mà mất đi.

-

Cả hội tụ tập với nhau đến tận 1h sáng.

Phần sau của bữa tiệc, mọi người đều đã quá chén, chơi các trò náo loạn như ném bánh gato, trét kem. Tiêu Chiến cũng giống như Vương Nhất Bác, mỗi người ngồi ở một đầu ghế sô pha, không tham gia vào màn náo nhiệt.
Đến lúc ra về, những người không say sẽ dìu người say, đứng nói chuyện rôm rả bên đường bàn cách làm sao để về nhà.

Trịnh Văn Kiệt hôm nay không lái xe tới, Tiêu Chiến vốn định tự bắt taxi về sớm, kết quả vì Trịnh Văn Kiệt nói nhất định sẽ bắt xe đưa anh về, vì thế anh cũng bị giữ lại cho đến lúc này.

Giữa những người đàn ông không có cái gọi là cần bảo vệ mỗi khi đi về muộn, Trịnh Vân Kiệt đơn thuần chỉ vì Tiêu Chiến không ở cùng với cậu ta, nên thường tranh thủ thời gian muốn ở cạnh Tiêu Chiến lâu hơn một chút. Trịnh Vân Kiệt lúc này uống say ngất ngưởng, Tiêu Chiến và một người bạn khác cùng nhau đỡ cậu ta, anh muốn nhờ mấy cô gái không uống say gọi xe giúp anh, đúng lúc đó một chiếc Q7 đã dừng ngay bên lề đường.

Tiêu Chiến nheo mắt lại và nhìn thấy Vương Nhất Bác, không biết hắn đã rời khỏi nhóm từ lúc nào, từ phía bên ghế lái vòng qua đầu xe đi tới:

"Để tôi đưa mọi người về"

Tiêu Chiến hiện tại buồn ngủ khinh khủng, cung phản xạ của anh càng chậm hơn trước. Anh đứng ngây ngốc, Vương Nhất Bác liền kéo anh ra, đỡ lấy Trịnh Vân Kiệt, vừa dìu cậu ta vừa nhờ một người bạn khác giúp hắn mở cửa xe.

"Không cần! Chúng tôi đã gọi được xe rồi." Tiêu Chiến từ chối, Vương Nhất Bác lờ anh đi, đỡ người đưa vào ghế sau. Tiêu Chiến đuổi theo, lần đầu tiên anh chủ động kéo giữ lại Vương Nhất Bác:

"Đại ảo thuật gia nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói chúng tôi đã tự gọi xe rồi." Tiêu Chiến hoàn toàn không cần biết đến thể diện khi ở trước mặt Vương Nhất Bác nữa, chỉ cần một ngày Vương Nhất Bác không nói chuyện rõ ràng với anh, thì ngày đó anh vẫn cảm thấy hắn là một kẻ phiền phức:

"Không cần phiền đến cậu."

"Không phiền, giúp đỡ bạn bè là điều nên làm."

Tiêu Chiến cười chế giễu khi nghe thấy lời này. Chưa bàn đến việc Trịnh Vân Kiệt có đi xem mắt thật hay không, chỉ nói tới Vương Nhất Bác có thật sự coi trọng mối quan hệ với Trịnh Vân Kiệt không, thì đến cả anh còn phải đặt câu hỏi thay Trịnh Vân Kiệt:

"Cậu quả thật là một người bạn tốt của em ấy đấy."

"Đúng vậy." Vương Nhất Bác dường như có thể tiếp lời được với bất kỳ câu nói nào.

Vương Nhất Bác không quay đầu lại, chỉ cùng với một người bạn khác cúi người đỡ Trịnh Vân Kiệt vào ghế sau. Người bạn đó không hiểu vì sao Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lại giương cung bạt kiếm với nhau như vậy, chỉ dám len lén nhìn hai người họ.

Sau khi ổn định được Trịnh Vân Kiệt, người bạn thức thời chào tạm biệt rồi đánh bài chuồn. Vương Nhất Bác mở cửa ghế lái phụ, hếch hếch cằm muốn Tiêu Chiến ngồi lên.

Gió đêm rất lạnh, Tiêu Chiến cũng không muốn dây dưa với Vương Nhất Bác, cúi người chui vào ghế sau giúp Trịnh Vân Kiệt điều chỉnh lại tư thế nằm, bản thân anh cũng ngồi vào. Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười, định sải bước tới giúp anh đóng cửa, thì có ai đó ở phía sau gọi hắn:

"Anh Vương, có thể chờ một chút được không...." Bạn gái của Văn Hạo cũng học theo người khác gọi hắn với danh xưng thân mật này. Cô ấy cùng với một người khác đang đỡ một cô gái ngà ngà say, ý tứ rất rõ ràng:

"Uhm, anh Vương, chúng em từng người gọi xe taxi đều không thuận tiện lắm, anh có thể giúp em đưa bạn của em về được không...."

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng đưa mắt nhìn sang, nhận ra đây là cô gái vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác khi ở trong phòng bao.

"Xin lỗi. Không tiện lắm. Tôi phải đưa A Kiệt bọn họ về." Vương Nhất Bác không hề nhìn cô gái kia, chỉ làm một động tác tay với bạn gái của Văn Hạo và nói "Tôi đi trước đây", rồi vòng ra đầu xe để lên xe.

Tiêu Chiến ngồi phía sau nhìn ba cô gái đang đứng sững sờ tại chỗ, lấy làm ngại thay cho họ. Đến cả cơ hội đi nhờ xe cũng không cho, thái độ của Vương Nhất Bác không thể rõ ràng hơn được nữa. Anh dõi theo bóng dáng của Vương Nhất Bác, từ khoảng trống giữa các ghế xe, anh nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đến vô cảm của Vương Nhất Bác.

Người này một khi trở nên lạnh lùng thì hoàn toàn khác hẳn với người con trai đã chơi ảo thuật với anh.

Anh hoàn toàn hiểu, nếu đã không thích thì sẽ không cho người khác nuôi hy vọng là đúng, nhưng nghĩ đến hành vi vượt quá phép tắc của Vương Nhất Bác gần đây, Tiêu Chiến liếm khóe môi, kéo lên một nụ cười đầy chế nhạo "con người hai mặt" vừa ngồi vào kia:

"Cũng lạnh lùng quá nhỉ."

Bàn tay đóng cánh cửa xe chững lại, "Anh muốn tôi đưa họ về?"

Tiêu Chiến đỡ đầu Trịnh Vân Kiệt gối lên đùi của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không phải việc của tôi."

Vương Nhất Bác cài dây an toàn, nhìn biểu tình tức giận xen lẫn sự mệt mỏi của Tiêu Chiến qua giương chiếu hậu, hắn muốn cười nhưng không cười, chỉ thưởng thức lời nói của Tiêu Chiến.

Bắt đầu từ lúc đối mặt trên hành lang, tính cách thật sự của Tiêu Chiến chưa từng kiềm chế lại đối với hắn. Tiêu Chiến trong nhận thức của hắn chính là phải như thế này, khi ngoan hiền thì rất hoà nhã, nhưng một khi đã xù lông thì không ngại bất kỳ ai.

Lúc đầu, Trịnh Vân Kiệt cho hắn xem ảnh và nói bản thân đang theo đuổi người đàn ông này. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy người này rất đẹp, hẳn khó theo đuổi lắm. Cho đến khi Trịnh Vân Kiệt dành cả nửa năm để có được điều mình muốn, sau đó giới thiệu cho họ với nhau, hắn mới thật sự hiểu được Tiêu Chiến rốt cuộc là hợp thành từ những điều gì.

Đâu chỉ mỗi xinh đẹp, nếu phân tích kỹ có thể thấy đôi con ngươi màu hổ phách mỗi khi cười lên sẽ lan tỏa vị ngọt ngào như caramen; mỗi lời khen đều rất chân thành mang theo vị tươi mát không gây chán ngấy; hỏi anh vì sao lại chọn nghề tạo mẫu thời trang, anh sẽ nói ngoại trừ việc kiếm tiền thì có thể giúp người khác tự tin hơn đối mặt với thế giới, khiến anh có cảm giác đạt được thành tựu; chưa kể đến việc khi anh tận tâm tận lực quan tâm đến hắn, sự đáng yêu dù rất kín kẽ của anh khi ở trước mặt Vương Nhất Bác đều mang theo sự ấm áp, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Trịnh Vân Kiệt chỉ có được sự dịu dàng của anh, sự tao nhã của anh, sự hiểu chuyện của anh.

Vương Nhất Bác muốn có toàn bộ.

Vương Nhất Bác không có bất kỳ sự do dự nào, chỉ khi nhìn thấy Tiêu Chiến bên cạnh Trịnh Vân Kiệt khiến hắn cảm thấy bức bối, thì hắn đã biết bản thân mình phải làm gì.

-

Khi xe chạy được nửa đường, Trịnh Vân Kiệt đột nhiên tỉnh lại, Tiêu Chiến ôm giữ lấy đầu cậu ta, nhẹ giọng vỗ về nói sắp tới rồi. Vương Nhất Bác vừa rẽ vừa nhìn vào giương chiếu hậu, ánh mắt đó chiếu thẳng vào mắt Tiêu Chiến, khiến Tiêu Chiến cảm thấy bí bách vô cớ.

Lại là một ánh nhìn nhìn không thấu. Tiêu Chiến vừa thấy ánh mắt ý tứ sâu xa này liền khó chịu:

"Vương Nhất Bác, lá bài 10 cơ vừa rồi là như thế nào?" Vương Nhất Bác không chịu nói chuyện rõ ràng, nên chỉ có thể do anh tự chủ động hỏi, nhưng mà ở ngay trước mặt Trịnh Vân Kiệt thế này, anh cũng chỉ có thể hỏi về ảo thuật.

"Lá bài 10 cơ vẫn luôn được tôi đặt ở dưới cùng, lúc lật bài tôi đổi lá bài là được." Vương Nhất Bác không còn sự im lặng đầy cẩn thận như trong phòng bao nữa, hắn thản nhiên tiết lộ bí mật với Tiêu Chiến:

"Tôi vốn muốn chọn Văn Hạo, không ngờ anh lại chủ động chọn lá bài dưới cùng."

Vương Nhất Bác nói xong liền bật cười. Tiêu Chiến từ phía sau nhìn chéo về phía hắn, bờ vai rắn rỏi của người này cứ rung lên, cũng không biết đang cười cái quái gì.

Mặc dù kết quả này do sự tùy hứng của anh mà ra, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy như mình bị chơi đùa, "....Buồn cười lắm sao?"

"Ừ"

Trong tấm gương nhỏ kia phản chiếu hành động của Tiêu Chiến từ đang cúi đầu vỗ về Trịnh Vân Kiệt liền biến thành nhe răng trợn mắt hung dữ với hắn, dùng khẩu hình chửi một câu: "Ừ cái mông".

Vương Nhất Bác cười càng to hơn, Tiêu Chiến tức giận quay đầu đi. Xe chạy được thêm 10 phút nữa liền đến tiểu khu nơi Trịnh Vân Kiệt ở. Tiêu Chiến đã chuẩn bị sẵn thẻ mở cửa và quẹt thẻ giúp Vương Nhất Bác. Nếu có nhiều người thì việc mở cửa bằng vân tay sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Tiêu Chiến vào cửa, tự nhiên như ở nhà đi lấy khăn chuẩn bị lau mặt cho Trịnh Vân Kiệt.
Công việc của anh càng gần đến ngày cuối tuần thì càng bận, ngược lại với tư cách là ông chủ, anh có thể lựa chọn cho mình một ngày nghỉ vào thứ hai, thứ ba. Sau khi xác định ngày nghỉ, anh mới tuỳ theo tình hình mà tới nhà Trịnh Vân Kiệt ở một ngày, hoặc Trịnh Vân Kiệt sẽ đến nhà anh ăn cơm và ở lại một đêm.

"Tôi sẽ ở lại đây chăm sóc em ấy." Tiêu Chiến cởi áo khoác ngoài của Trịnh Vân Kiệt, dùng khăn ướt lau mặt cho cậu ta, nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn đứng yên bên cạnh, anh dùng thái độ của chủ nhà để đuổi người:

"Hôm nay rất cảm ơn cậu, đã muộn rồi, cậu cũng nên về nghỉ ngơi đi...."

"Anh vẫn chưa hỏi cậu ấy về chuyện đi xem mắt?"

Tiêu Chiến đang ngồi bệt liền đứng bật dậy, anh gần như muốn ném khăn vào mặt Vương Nhất Bác, "Cậu nhất định phải nói chuyện này ở đây sao?"

"Anh sợ cái gì, người xem mắt cũng chẳng phải là anh."

".... Thôi được rồi, tôi tiễn cậu ra thang máy"

Tiêu Chiến quyết định đích thân tiễn vị quý đại thần này đi, anh đặt chiếc khăn mặt xuống, rồi kéo Vương Nhất Bác ra ngoài. Vương Nhất Bác cố nén nụ cười, để mặc cho Tiêu Chiến dẫn hắn đi.

Dẫn dắt gây ra sơ suất cơ bản như thế này hoàn toàn áp dụng thành công lên người Tiêu Chiến.

——Hắn đã chủ động lái xe chở người, tất nhiên sẽ không để cho Tiêu Chiến ở đây cả đêm rồi.

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác bước nhanh về phía thang máy, nhấn nút thay hắn và hỏi một cách rõ ràng rành mạch:

"Từ hôm đó đến bây giờ, rốt cuộc là cậu có ý gì?"

Vương Nhất Bác bình tĩnh quan sát sự tức tối dao động trong đôi mắt của Tiêu Chiến. Sự khó chịu, mệt mỏi, tức giận của anh, tất cả đều rất chân thật, đều hiện rõ trong đôi mắt đầy quyến rũ đó.

Như thế này rất là tốt.

Tiêu chuẩn của hắn từ trước đến nay vẫn luôn cao. Thỏ con thu hút mọi ánh nhìn ẩn trong chiếc mũ ảo thuật không phải cứ nghe lời là đủ.

"Anh không tin những gì tôi đã nói." Vương Nhất Bác không trả lời câu hỏi mà chỉ đưa ra kết luận cho Tiêu Chiến.

"Tôi quen biết cậu được bao lâu? Tôi có quan hệ gì với cậu chứ?" Tầng này có 5 căn hộ, Tiêu Chiến cũng không muốn làm phiền cư dân ở đây, thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn luôn nói chuyện nửa vời, bức anh muốn chửi người:

"Cậu là cái thá gì, tôi không tin bạn trai của mình chẳng lẽ đi tin cậu?"

"Anh dữ ghê." Vương Nhất Bác gập ngón tay trỏ rồi dùng đốt ngón tay khẩy khẩy lên chóp mũi của mình, tựa hồ như muốn cười, "Anh muốn xem bằng chứng hả?"

"Bớt diễn trò ở đây đi" Thà nói anh chẳng có lý do gì để tin còn hơn là nói anh có tin hay không:

"Nếu cậu có thì cậu đã cho tôi xem từ lâu rồi, còn cần phải ở đây ra vẻ sao?"

"Vậy anh đi cùng với tôi xuống dưới xem chứng cứ nhé?"

Tiêu Chiến không bao giờ có thể tưởng tượng được Vương Nhất Bác sẽ tiếp lời anh như thế nào, anh muốn đáp trả nhưng lời bị nghẹn lại.
Vương Nhất Bác không vội vã, vẫn ung dung đợi anh. Lúc mới học ảo thuật, thầy giáo có nói với hắn, bất kỳ một màn biểu diễn nào đều không cần phải vội vàng đưa ra hiệu quả cuối cùng, các nút thắt phải từ từ tháo gỡ mới có ý nghĩa, giống như chơi Poker, từng lá từng lá bài được rút ra mới thú vị:

"Cuối tuần sau, một vị trưởng bối của cậu ta sẽ đến, có vẻ muốn nói kỹ hơn với cậu ta về cô gái đã xem mắt trước đó." Vương Nhất Bác vẫn bộ dạng thoải mái đưa ra vấn đề cho Tiêu Chiến:

"Người nhà cậu ta lần này thật sự để tâm tới."

Dây thần kinh của Tiêu Chiến rung lên theo âm thanh báo thang máy đã đến, tạo một hồi chuông vọng vào trong tai của anh.

Cổ tay của anh vẫn đang chững lại liền bị Vương Nhất Bác nắm chặt.

Vương Nhất Bác nhân lúc này không nói không rằng kéo Tiêu Chiến vào thang máy.

===🐰🎩===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro