Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông báo thức của điện thoại vang lên, Tiêu Chiến giật mình tỉnh giấc, cậu phát hiện ra mình đang ngủ trong lòng Vương Nhất Bác.

Hoảng hốt vài giây, cậu mới lờ mờ nhớ được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đêm qua, liền như bị điện giật bật dậy nhảy xuống giường, vội vã chạy vào phòng tắm.

Những tiếng động không nhỏ do Tiêu Chiến gây ra, cộng với chuông điện thoại đã đánh thức Vương Nhất Bác. Vừa hé mắt ra anh liền thấy Tiêu Chiến đang chạy vào phòng tắm.

Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua trong chốc lát, nhưng anh vẫn thấy rõ ràng Tiêu Chiến toàn thân lõa lồ, trên làn da trắng nõn đầy những dấu hôn đậm nhạt.

Bỗng từng đoạn hình ảnh nối nhau hiện ra trong đầu anh, là Tiêu Chiến chủ động nhào vào trong lòng anh, hôn anh, vuốt ve anh, cởi bỏ quần áo của anh...

Vương Nhất Bác tức giận cau mày, tầm mắt theo bản năng quét một vòng quanh phòng ngủ, nhìn thấy bên giường một đống hỗn độn, những quần áo lớn nhỏ của cả hai ném cùng một chỗ...

Vương Nhất Bác đêm qua uống nhiều rượu, sau cơn say đầu anh có chút nhức nhưng vẫn không ảnh hưởng đến những suy nghĩ, anh liền sáng tỏ chuyện xảy ra tối qua giữa anh và Tiêu Chiến.

Hóa ra anh không mơ, mà đó là sự thật.

Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt rồi mạnh mẽ xốc chăn lên vùng dậy, mặc lại quần áo, cơn tức giận bừng bừng bốc lên, Vương Nhất Bác cũng lao theo vào phòng tắm.

Tiêu Chiến sau khi đóng cửa phòng tắm, mặc lại quần áo xong mới lặng lẽ hít một hơi dài.

Tối hôm qua, cậu cũng uống chút rượu, nửa tỉnh nửa mê mơ mơ hồ hồ mà chui vào lòng Vương Nhất Bác hồi nào không hay.

Cậu còn tưởng mình đang mơ cho nên mới đánh bạo hôn anh, rồi như phản xạ tự nhiên anh cũng cuồng nhiệt hưởng ứng, và diễn biến càng đi xa khỏi nụ hôn ban đầu...

Ai cũng ngỡ mình đang trong giấc mơ nên cứ việc buông thả.

Cậu và Vương Nhất Bác kết hôn đã hai tháng, nhưng đây không phải cuộc hôn nhân vì tình yêu.

Người ngoài không ai biết bọn họ là bạn đời, từ ngày cưới hai người đã thỏa thuận ngầm không đụng chạm lẫn nhau, ra khỏi cửa thì xem như không hề quen biết, vậy mà cậu dám phá vỡ ký kết ấy rồi...

Nghĩ tới đó, đáy lòng Tiêu Chiến dâng lên một nỗi hoang mang và sợ hãi, phải một hồi cậu mới run rẩy mở vòi nước, đang chuẩn bị đưa mặt vào dòng nước mát lạnh để lấy lại bình tĩnh, thì cửa phòng tắm đột ngột bị Vương Nhất Bác hung hăng đạp một cước đá bung ra.

Trong cơn giận hừng hực anh nhào tới túm lấy cổ tay cậu, cậu dùng hết sức vung ra, anh lại nhanh tay bóp lấy cổ, đẩy cậu áp sát vào tường.

Vương Nhất Bác nóng nảy ra tay không hề nhẹ, toàn thân Tiêu Chiến ê nhức và nghẹt thở.

Không bớt tức giận, Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mặt cậu mà rít lên: "Tiêu Chiến, tôi không ngờ cậu có bản lĩnh như vậy, thừa dịp tôi uống say chủ động nhào vào lòng tôi, rồi cả gan trèo lên giường của tôi nữa!"

Vương Nhất Bác nói tới đây thì ngưng lại như là nghĩ đến điều gì, ánh mắt trầm xuống, ra sức vừa siết cổ Tiêu Chiến vừa nhìn chằm chằm vào mắt của cậu, nét mặt lạnh lùng nói: "Tiêu Chiến, nếu tôi nhớ không lầm trong đêm tân hôn, cậu tỏ ra thuần khiết lắm mà! Câu nói đầu tiên của cậu là không cho tôi chạm vào! Thế nào? Mới kết hôn có hai tháng mà cậu đã thay đổi suy nghĩ, chủ động bò lên giường tôi?"

Khi Vương Nhất Bác nói những lời này, trên gương mặt anh tuấn không biểu hiện chút xíu tình cảm, đôi mắt đen sâu thẳm đẹp mê hồn trở nên sắc lạnh, cả người anh bất động ngoại trừ bàn tay đang siết cổ cậu càng lúc càng mạnh như trút vào đó tất cả sự giận dữ, làm người ta khiếp sợ.

Tiêu Chiến vốn đã luống cuống vì sự cố đêm qua, bây giờ lại bị anh một mực chất vấn thì càng kinh hoảng, cậu suy nghĩ cả buổi, nhưng vẫn không thể nói ra một chữ.

Vương Nhất Bác cũng không mở miệng nói thêm câu nào, trông bộ dạng có vẻ kiên nhẫn chờ đợi cậu trả lời.

Phòng tắm trở nên im lặng, ngột ngạt đến nín thở, ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn không rời khỏi gương mặt của Tiêu Chiến.

Đáy lòng cậu đang vô cùng sợ hãi, cảm giác như anh có thể đọc thấu tâm can mình, tim cậu đập càng ngày càng mạnh, ngay lúc Tiêu Chiến cho là mình sắp chịu đựng không nổi, Vương Nhất Bác lại lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh: "Hay là, ngay từ đầu cậu đã muốn lên giường với tôi..."

Tiêu Chiến nghe đến đó toàn thân run lên, anh thật sự nghĩ con người cậu là vậy sao?

Tiêu Chiến chớp mắt thoáng kinh ngạc, nhưng để che giấu điều kia, cậu theo phản xạ tự nhiên nói: "Tôi muốn diễn bộ phim truyền hình<Địa Lão Thiên Hoang>"

Thanh âm của Tiêu Chiến cất lên, đã dứt khoát cắt đứt lời nói kia của Vương Nhất Bác.

Có lẽ do Tiêu Chiến nhận lỗi quá nhanh khiến Vương Nhất Bác có chút ngẩn người, nín lặng hồi lâu.

Tiêu Chiến cảm giác được tim mình đập thình thịch gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu cố gắng lấy hết sức bình tĩnh, nhìn chằm chằm gương mặt khôi ngô của Vương Nhất Bác, cố gắng trấn tĩnh, tiếp tục lý lẽ: "Anh biết đấy, tôi bước vào làng giải trí đã hơn nửa năm rồi, nhưng vẫn chưa có vai diễn nào tốt cả. Anh được coi là ông trùm trong giới nên chỉ cần anh nói giúp một câu, thì nhất định là tôi sẽ được diễn một vai trong bộ phim<Địa Lão Thiên Hoang>"

Tiêu Chiến nói tới đây, dừng lại một chút, khẽ mím môi, ngữ điệu không hấp tấp vội vàng chêm thêm câu: "Còn tối hôm qua, là hồi báo của tôi."

Tiêu Chiến vừa dứt lời, Vương Nhất Bác đồng tử kịch liệt co rút.

Anh cố đè ép lại cơn tức giận, những ngón tay anh đang siết chặt khẽ run lên rồi dần dần buông lỏng khỏi cổ cậu.

Giây sau đó, anh liền giận quá thành cười: "Tiêu Chiến, cậu đây là muốn chơi quy tắc ngầm với tôi sao?"

Vương Nhất Bác cười khẽ hai tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu, lời nói cay nghiệt mà lạnh lẽo: "Được lắm, Tiêu Chiến, nếu cậu đã muốn chơi với tôi, thì tôi sẽ để cho cậu biết thế nào là địa ngục!"

Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi ném lại lời cuối cùng, liền buông bàn tay đang siết cổ cậu, rồi không thèm liếc nhìn lấy một cái liền rời đi.

Biết thế nào là địa ngục...

Sắc mặt Tiêu Chiến trở nên trắng bệch, dựa sát vào tường không nhúc nhích, cho đến khi truyền đến tiếng đinh tai nhức óc của cánh cửa đóng sầm, cậu mím môi nuốt một ngụm nước bọt, vô lực ngồi xổm xuống, khóe mắt nổi lên một tầng ướt át.

Cậu làm sao có thể chỉ để trở thành diễn viên trong bộ phim truyền hình <Địa Lão Thiên Hoang> kia mới lên giường với anh chứ?

Chẳng qua cậu chỉ lấy đó làm cái cớ để che giấu đi tâm tư của mình.

Mà điều đó, là một bí mật chỉ riêng duy nhất cậu biết, rằng... cậu yêu anh!

Đúng vậy, yêu anh, cậu thầm yêu anh suốt 13 năm, cậu không dám cho anh biết, cũng không thể để anh biết.

Cậu vốn tưởng rằng mình đã giấu những điều này rất tốt, nhưng lại không ngờ tới, tối hôm qua cậu chỉ uống chút rượu, liền để lộ ra tâm ý của mình, cậu đúng là đã đánh giá quá cao năng lực của bản thân rồi.

Mặc dù Vương Nhất Bác có bao nhiêu phẫn nộ việc Tiêu Chiến chủ động leo lên giường anh, nhưng 3 ngày sau, cậu vẫn nhận được cuộc gọi từ bên <Địa Lão Thiên Hoang>, thông báo cậu đến thử vai diễn.

Tiêu Chiến cũng không biết vai diễn này của cậu là Vương Nhất Bác phân phó, hay là đạo diễn của <Địa Lão Thiên Hoang> ưng ý mình.

Tần suất cậu xuất hiện trong các bộ phim tuy không coi là nhiều, vai diễn lần này so với những vai diễn lúc trước, đúng là tốt hơn ngàn lần.

Bởi vì dựa vào "thủ đoạn bất chính" mà lấy được vai diễn này, cho nên Tiêu Chiến chỉ cần diễn thử một cảnh liền trực tiếp ký hợp đồng.

Sau đó, Tiêu Chiến tiến vào đoàn phim chính thức khởi quay, mà Vương Nhất Bác cũng bay đi Rome quay bộ phim mới của anh.

Kết hôn hai tháng, hai con người ân ái một đêm, liền chia cách ra hai con đường.

Ba tháng sau.

Ngày sát thanh, đoàn phim <Địa Lão Thiên Hoang> đã thuê một biệt thự có phong cảnh tuyệt đẹp trị giá đắt đỏ ở vùng ngoại ô phía đông của thủ đô, mọi người trong đoàn ai nấy đều hân hoan.

Cao hứng nhất phải kể đến đạo diễn, ông sảng khoái đến Beijing Grand Hotel bao cả đại sảnh trên tầng thượng đãi toàn bộ người của đoàn bữa tiệc rượu.

Thời gian dự tính của bữa tiệc là 7 giờ tối, nhân viên đoàn phim phải thu dọn đạo cụ, diễn viên thì phải tẩy trang và thay quần áo, mọi người đều bận việc cho nên bữa tiệc đành dời xuống 8 giờ.

Vương Nhất Bác gần đây luôn ở Rome, bởi vì công ty trong nước nảy sinh một chút việc, hiện giờ tận dụng thời gian hai ngày nghỉ ngơi chờ quay tiếp để về nước một chuyến.

Bởi vì thời gian cấp bách, Vương Nhất Bác căn bản không có giây phút nghỉ ngơi trên chuyến bay đường dài mệt mỏi. Vừa hạ cánh, anh liền trực tiếp từ sân bay quốc tế Bắc Kinh đến công ty.

Tới công ty, các nhân sự cấp cao đã chờ sẵn trong phòng hội nghị, Vương Nhất Bác ngay cả miếng nước cũng chưa uống, lập tức bắt đầu cuộc họp.

Hội nghị kéo dài liên tục từ 3 giờ chiều đến 6 giờ tối mới kết thúc, khi Vương Nhất Bác quay về văn phòng, trợ lý cũng tiến theo vào: "Ngài Vương, tôi đã đặt vé máy bay 12 giờ tối nay quay lại Rome, đến nơi thì ngài còn 15 tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi trước lúc quay phim tiếp."

Bay một quãng đường dài cộng với buổi hội nghị lúc chiều khiến cho Vương Nhất Bác có vẻ thoáng chút mệt mỏi.

Anh ngồi trên ghế làm việc, vừa nghe trợ lý báo cáo hành trình, vừa thuận tay lấy ra chiếc điện thoại đã tắt âm trong khi họp, cũng không có tin tức gì quan trọng.

Trong lúc đang chuẩn bị tắt điện thoại thì WeChat buzz lên, Vương Nhất Bác vô tình tiện tay nhấn mở xem tin nhắn trong group: "<Địa Lão Thiên Hoang> đã hoàn thành tốt đẹp, 8 giờ tối nay ở Beijing Grand Hotel mở tiệc, mọi người có thời gian thì ghé qua đây!"

Vương Nhất Bác đọc đi đọc lại lời nhắn kia, sau đó mới lặng lẽ ngẩng lên, gật đầu đồng ý với trợ lý đã báo cáo xong, tỏ vẻ đã biết.

Trợ lý theo Vương Nhất Bác lâu năm rồi nên hiểu rõ tính anh trầm tĩnh ít nói, không bao giờ để lộ cảm xúc ra vẻ mặt, tiếp tục nói: "Ngài Vương, từ giờ tới lúc máy bay cất cánh còn 6 tiếng đồng hồ, ngài dùng bữa tối trong thành phố, hay là để ra thẳng đến sân bay rồi ăn ạ?"

"Ăn trong thành phố đi."

Vương Nhất Bác thản nhiên trả lời, không đợi trợ lý hỏi đi nơi nào ăn, liền nói tiếp: "Đi Beijing Grand Hotel."

Vương Nhất Bác cùng trợ lý ăn xong bữa cơm tối, đã là 8:30 tối rồi. Sau khi thanh toán, đúng lúc hai người một trước một sau bước ra cửa chính, Vương Nhất Bác bỗng dừng bước.

Trợ lý cũng vội vàng ngừng theo: "Thưa ngài, có chuyện gì sao?"

Vương Nhất Bác vẫn yên lặng không đáp một hồi lâu, đến khi trợ lý định lên tiếng hỏi lại một lần nữa thì anh mới từ tốn mở miệng nói: "Cậu vào trong xe trước chờ tôi, tôi có chút chuyện, lên lầu một lúc đã."

Nói xong, Vương Nhất Bác xoay người, bước về phía thang máy.

-

Tuy Tiêu Chiến chỉ đóng vai phụ trong bộ phim, nhưng cũng phải tham gia bữa tiệc mừng công này. Cậu dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa, thay quần áo, sau đó liền vội vội vàng vàng chạy đến Bejing Grand Hotel.

Nhưng rốt cuộc cậu vẫn không kịp, khi cậu tới nơi thì đạo diễn đã đứng trên sân khấu, đang trang trọng đọc bài diễn văn cảm tạ.

May mà mọi người tập trung chú ý nhìn đạo diễn trên sân khấu nên không thấy Tiêu Chiến đến trễ, cậu đứng ở bên ngoài đám đông nhìn quanh một vòng, sau đó quyết định hướng về phía người đại diện A Kiều đang đứng phía ngoài đi tới.

Đạo diễn nói cũng không dài, sau khi chấm dứt, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Mọi người cụng ly, vui vẻ hàn huyên.

Tuy Tiêu Chiến trong giới giải trí này không phải là người có danh tiếng, nhưng lại sở hữu gương mặt đẹp đẽ, khí chất tao nhã, hơn nữa còn biết cách đối nhân xử thế.

Cho nên ở bữa tiệc xã giao thế này, đối với người trên kẻ dưới cậu đều có ngôn từ cử chỉ tao nhã thân thiện không chê vào đâu được.

Sau khi Tiêu Chiến kính rượu những người có máu mặt trong giới xong, thì cậu đã đói đến nỗi bụng muốn dán vào lưng, không lên tiếng liền lôi kéo A Kiều qua khu buffet cùng cậu, rồi tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Nhưng Tiêu Chiến còn chưa ăn được mấy miếng, thì bữa tiệc vốn đang ồn ào náo nhiệt, trong phút chốc đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

Tiêu Chiến vừa cố nuốt nốt miếng thức ăn, vừa tò mò ngẩng đầu lên nhìn theo phương hướng ánh mắt của mọi người, bỗng thấy bóng hình Vương Nhất Bác đập vào trong mắt.

Ngay lập tức sự việc của 3 tháng trước ùa về trong đầu cậu, bởi vì uống say nên hàm hồ leo lên giường của anh, đã bị anh tức giận vừa bóp cổ vừa mắng nhiếc.

Tiêu Chiến, cậu đây là muốn chơi quy tắc ngầm với tôi sao?

Được lắm, Tiêu Chiến, nếu cậu đã muốn chơi với tôi, tôi sẽ để cho cậu biết thế nào là địa ngục!

Nhớ đến đó, Tiêu Chiến siết chặt đôi đũa đang cầm trong tay, trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập loạn xạ.

Ngày hôm đó, nhất định là anh vô cùng tức giận nên mới có thể thốt ra những lời khó nghe như vậy.

Suốt 3 tháng qua cậu luôn trốn tránh anh, nhưng cho dù trốn thế nào, cuối cùng bây giờ vẫn phải chạm mặt nhau.

Bộ vest màu đen cắt may vừa vặn khéo léo càng tôn thêm dáng người hào hoa nho nhã của Vương Nhất Bác, ánh đèn đại sảnh yến tiệc làm gương mặt anh tỏa sáng lung linh hơn, tạo hóa ưu ái ban cho anh khuôn mặt hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ, mũi cao, mày ngài, đôi mắt đen láy, đôi môi gợi cảm, không thể diễn tả hết được vẻ đẹp kia.

Làng giải trí từ trước đến nay luôn không thiếu những nam thanh nữ tú, tùy tiện kéo bất kỳ ai trong đám người này ra, đều là sặc sỡ loá mắt.

Nhưng khi có mặt anh thì hết thảy không ai sánh kịp, ở Vương Nhất Bác toát ra một sức quyến rũ kỳ lạ, nó biến anh trở thành tâm điểm cho mọi người.

Toàn bộ khung cảnh bữa tiệc bởi vì anh đột nhiên xuất hiện mà bỗng chốc im lặng, đạo diễn <Địa Lão Thiên Hoang> là người đầu tiên phục hồi tinh thần, bưng ly rượu, ân cần khách sáo tiến lên đón: "Ngài Vương."

Theo tiếng đạo diễn mở miệng, không khí bữa tiệc thoáng dịu đi một chút, tuy rằng mọi người biết rõ ràng đi bắt chuyện sẽ không được đáp lại, nhưng tất cả đều khuôn mặt tươi cười hướng phía Vương Nhất Bác chào hỏi: "Xin chào ngài Vương."

Vương Nhất Bác như không nghe được lời chào hỏi của người xung quanh, chỉ nhìn không chớp mắt hướng về phía khu ghế ngồi, bước đi thong thả.

Đạo diễn cầm ly rượu, lẽo đẽo đi theo bên cạnh Vương Nhất Bác, vẻ mặt hớn hở, miệng nói không ngớt.

Tiêu Chiến vẫn đang yên vị ở chỗ ngồi, ban đầu khoảng cách còn khá xa và có đám người che chắn, cậu mới dám tranh thủ trộm ngắm anh một chút.

Khi bước chân anh càng ngày càng gần, cậu chỉ dám thỉnh thoảng liếc nhanh qua một cái.

Đến lúc Vương Nhất Bác tới gần kề thì cậu ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, chỉ cầm đôi đũa mà gắp đồ ăn một cách cứng ngắc, giả vờ bình tĩnh thờ ơ không mảy may để ý tới sự xuất hiện của anh.

"Ngài Vương, ngài đến mà không nói trước một tiếng, để tôi bảo người đi đón ngài..."

Nghe tiếng đạo diễn nói, Tiêu Chiến cảm giác được Vương Nhất Bác đang đi tới chỗ mình rất gần, cậu vô thức nắm chặt chiếc đũa hơn, lưng duỗi thẳng, nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn không chớp mắt, ngay cả động tác nhai cũng trở nên thật cẩn thận..

Rốt cuộc Vương Nhất Bác cũng bước đi ngang qua khỏi chỗ cậu ngồi, Tiêu Chiến vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì phát hiện anh tới ngồi xuống chiếc ghế ngay sau lưng mình.

Lúc ban đầu khi Tiêu Chiến thích Vương Nhất Bác, nằm mộng cũng muốn có thể mỗi ngày nhìn thấy anh, nhưng sau đó, cậu trở nên có chút e ngại khi thấy anh.

Lúc anh đứng xa thì không đến nỗi, nhưng chỉ cần ở khoảng cách gần, cậu liền không thể nói nên lời, khẩn trương cùng sợ hãi, huống chi 3 tháng trước còn xảy ra chuyện như vậy...

Lúc này anh ngồi đằng sau cậu, giọng nói của anh, hơi thở của anh, cậu đều có thể cảm nhận rõ ràng.

Tiêu Chiến khẩn trương tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Vương Nhất Bác cùng đạo diễn đàm luận về một số phim điện ảnh và chương trình truyền hình. Anh nói rất ít, chủ yếu đều là đạo diễn thao thao bất tuyệt.

Nhưng mỗi lần Vương Nhất Bác lên tiếng, đều làm cho đáy lòng cậu run lên kịch liệt...

Đến cuối cùng, cậu không chịu nổi nữa, đành buông đôi đũa trong tay xuống, lấy cớ đi toilet nói với A Kiều rồi đứng lên.

Không biết có phải trùng hợp hay không, lúc cậu đứng lên, anh cũng bật dậy.

Toilet phía sau Tiêu Chiến, cửa ra đại sảnh bữa tiệc sau lưng Vương Nhất Bác. Cậu xoay người, anh cũng xoay người, hai người cứ như vậy không kịp phòng bị bất ngờ đối mặt nhau.

Tiêu Chiến vừa chạm phải tầm mắt của Vương Nhất Bác, liền hoảng sợ vội vã cúi đầu, tránh đi ánh nhìn của anh.

Hai người họ trở thành gia đình của nhau đã được năm tháng, nhưng là kết hôn trong bí mật, nên trong mắt của người ngoài, hai người bọn họ chỉ là người xa lạ không có quan hệ.

Cậu siết chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế đáy lòng đang rung động của mình, giả vờ không quen biết Vương Nhất Bác như những người khác, hướng phía anh cung kính chào hỏi: "Chào ngài Vương."

Vương Nhất Bác không thay đổi sắc mặt nhưng đứng bất động, ánh mắt có chút mơ hồ dường như căn bản là không nghe thấy tiếng của cậu.

Qua một hồi thật lâu, anh chợt chớp mắt, xoay người, vòng qua bên sải bước hướng về cửa ra đại sảnh buổi tiệc rời đi.

Từ đầu đến cuối, anh đều không liếc mắt nhìn Tiêu Chiến lấy một cái, như thể người đứng trước mặt anh không phải là người bạn đời đã kết hôn cùng anh năm tháng qua.

-

Vương Nhất Bác tính tình cô lãnh, toát ra hơi thở người lạ chớ tới gần. Hơn nữa, trong giới giải trí anh một tay che trời, khiến mọi người gặp anh khó tránh khỏi căng thẳng cẩn trọng.

Hiện tại anh đã đi rồi, không khí bữa tiệc dần khôi phục lại sự huyên náo, tất nhiên cũng bởi vì sự xuất hiện của anh, nhiều người không kiềm chế được bàn tán xôn xao về anh.

"Vương Nhất Bác thật đúng là huyền thoại của giới giải trí!"

"Đâu chỉ là huyền thoại thôi, mà còn là một huyền thoại khó tin! Phải biết rằng từ lúc ngài ấy gia nhập đến nay, suốt 10 năm mà không có một scandal hay vụ bê bối tình ái nào."

"Hơn nữa ngài ấy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nghe nói lúc gia nhập giới giải trí chỉ là một thanh niên nghèo, tiền không có, gia thế cũng không, chịu không ít uất ức, nhẫn nhịn hơn bốn năm mới hết khổ. Từ đó vượt ra khỏi tầm kiểm soát, liên tiếp trong sáu năm nay, mười kiệt tác điện ảnh được bình chọn trên mạng, trong đó có bảy bộ phim đảm nhiệm vai chính, ba bộ là vai phụ."

"Hơn nữa là ba năm trước đây, Truyền thông Hoàn Ảnh gặp phải nguy cơ muốn phá sản, ngài ấy đã dùng toàn bộ đồng lương dành dụm được trong mấy năm để thu mua lại Truyền thông Hoàn Ảnh, trở thành chủ tịch mới của Hoàn Ảnh."

"Lúc đó tất cả mọi người đều nghĩ ngài ấy sẽ thua lỗ đi tới kết cục phá sản không đồng xu dính túi, ai mà ngờ được chỉ trong 3 năm ngắn ngủi, Hoàn Ảnh lụi tàn kia thật sự niết bàn trùng sinh, trở thành công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất trong nước. Những nghệ sĩ nổi tiếng bây giờ, có người nào mà không phải xuất thân từ Truyền thông Hoàn Ảnh chứ."

"Nhưng tôi nghe nói rằng Vương Nhất Bác này có tính cách hơi quái gở, không giao thiệp với người khác, chỉ thích làm việc một mình. Bất quá thì trong giới giải trí mấy năm nay không ai vượt qua được gương mặt anh tuấn, năng lực diễn xuất của ngài ấy. Khó trách mọi người đều gọi là người chồng quốc dân, chỉ là không biết người chồng quốc dân này cuối cùng sẽ cưới ai đây?"

"Lại nói, Vương Nhất Bác gia nhập từ năm 18 tuổi đến nay cũng đã 28 tuổi rồi, cho dù là không kết hôn, thì cũng phải có người yêu rồi chứ? Như thế nào một chút tin tức cũng không có?"

"Đúng vậy, đừng nói người yêu, mà ngay cả đối tượng ái muội cũng không thể chụp được luôn, nói xem liệu ngài ấy có phải không biết tình yêu là gì không...?"

-

A Kiều nghe những người xung quanh nghị luận, nhịn không được ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến trước mặt đang cầm thìa khuấy cà phê, hỏi: "Không phải anh ta ở Rome quay phim còn chưa kết thúc sao? Thế nào lại đột nhiên quay về Bắc Kinh?"

Tuy rằng chuyện kết hôn của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác giữ bí mật với bên ngoài, nhưng thân là bạn tốt nhiều năm kiêm người đại diện của Tiêu Chiến - A Kiều cô biết rất rõ, cho nên từ "anh ta" trong lời của cô tuy không nêu tên, nhưng cậu hiểu được là đang ám chỉ Vương Nhất Bác.

Tay cầm thìa hơi dừng lại, sau đó cậu ngẩng đầu lên và nhìn A Kiều, lắc lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Không biết."

"Không biết?!"

A Kiều vẻ mặt kỳ quái xem xét Tiêu Chiến: "A Chiến, cậu rốt cuộc có phải là người kết hôn với anh ta không vậy? Anh ta từ Rome quay về Bắc Kinh, lẽ nào không thông báo cho cậu?"

Tiêu Chiến tiếp tục lắc đầu: "Không có."

A Kiều đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng mới vừa rồi hai người họ chạm mặt nhau, nhưng mà Vương Nhất Bác từ đầu tới cuối đều không nhìn Tiêu Chiến một cái nào.

Lúc đó, cô chỉ nghĩ là hai người chỉ diễn kịch để che giấu việc kết hôn, nhưng bây giờ cô lại thấy có vẻ không giống như cô nghĩ.

A Kiều cau mày, mở miệng hỏi lần nữa: "Cậu và anh ta đã từng vụng trộm quen nhau như thế nào? Bình thường khi không gặp nhau thì bao lâu mới liên lạc một lần?"

Tiêu Chiến rũ mi, không nói gì, cậu và Vương Nhất Bác không có xảy ra cái gì gọi là vụng trộm, từ khi kết hôn tới giờ đã được năm tháng, số lần nói chuyện không vượt quá ba, một lần bọn họ nói chuyện nhiều nhất là vào ba tháng trước, khi cậu ngà ngà say mà ôm ấp "yêu" anh một lần, và lần đó cũng là ngày anh mắng cậu thậm tệ nhất.

Nghĩ tới điều ấy, Tiêu Chiến cười nhạt, bỏ qua câu đầu mà trả lời thẳng vấn đề thứ hai của A Kiều: "Anh ấy và tớ đã ba tháng không liên lạc rồi."

"Ba tháng?!"

A Kiều mở to hai mắt, vẻ mặt bất khả tư nghị: "A Chiến, cậu rốt cuộc là chính thất hay là tiểu tình nhân bên ngoài? Nói cậu là tiểu tình nhân cũng là coi trọng cậu lắm rồi. Tiểu tình nhân bồi kim chủ ngủ một đêm, còn có thể moi được không ít cái tốt, mà cậu thì sao? Thân là chính thất, nhìn xem cậu từ đầu tới chân, ăn với mặc, có cái nào giá trị vượt qua năm con số đâu."

"Còn nữa, anh ta trong giới giải trí hô mưa gọi gió, muốn đưa cậu lên thành ngôi sao sáng chói là việc dễ như trở bàn tay, nhưng lại chỉ cho cậu một vai trong <Địa Lão Thiên Hoang> nhỏ nhoi này..."

Tiêu Chiến không nói bất cứ điều gì, nhưng đáy lòng lại bởi vì lời nói quyết liệt của A Kiều mà khẽ run.

A Kiều nói đúng, cậu đích xác ngay cả tiểu tình nhân cũng không bằng, tuy rằng cũng đều là bồi ngủ, nhưng tiểu tình nhân tốt xấu gì cũng có khả năng khiến kim chủ yêu thích, mà cậu bồi anh ngủ, ngược lại còn chọc anh phẫn nộ cùng chán ghét...

Tiêu Chiến cầm lên cà phê hung hăng nuốt một ngụm, áp chế đáy lòng quằn quại cay đắng, ngữ điệu nhẹ nhàng như thể đang nói đến chuyện tình của người khác: "Cậu cũng không phải không biết, tớ và anh ấy là bất đắc dĩ mới kết hôn, hai người không có tình cảm, không liên lạc cũng là bình thường."

A Kiều và Tiêu Chiến quen nhau từ thời tiểu học, tuy rằng sở thích của hai người khác nhau một trời một vực, nhưng tình bạn luôn rất tốt, cho nên về một số chuyện cũ, A Kiều cũng biết.

Cô nghe Tiêu Chiến nói những lời này, trầm mặc một lúc lâu, tầm mắt nhiều lần nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vẫn đang duy trì bình tĩnh của cậu, rốt cuộc nhịn không được thở dài một hơi, lên tiếng: "A Chiến, hồi cấp 3, những người có thể nói chuyện với anh ta không nhiều, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà cậu chính là nằm trong số đó. Hơn nữa lúc ấy anh ta đối với cậu cũng không tệ, còn nhiều lần đi chơi với cậu kia mà."

"Sau khi lên đại học, tại sao đột nhiên hai người không ai liên lạc với đối phương nữa? Cho dù là gặp mặt, cũng xem như người xa lạ, như thể chưa bao giờ gặp trước đây, thậm chí đôi khi anh ta còn thường nói những câu khó nghe với cậu. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra giữa hai người?"

Xảy ra chuyện gì?

Trong nháy mắt Tiêu Chiến trở nên có chút hoảng, cậu nhìn chằm chằm tách cà phê truớc mặt một hồi thật lâu, mới chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tớ không biết...Mấy năm nay, tớ còn muốn biết hơn cả cậu, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro