Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vương Nhất Bác đi ra khỏi bữa tiệc sinh nhật của Tống Lệ Tư, bên ngoài trời đã đổ mưa lớn.

Trợ lý vì có việc nên đã sớm quay về nội thành.

Vương Nhất Bác mở cửa xe, ngồi vào chỗ điều khiển, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe. Mưa to tầm tả, anh ngẩn người một lúc, rồi khởi động xe, chậm rãi lên đường.

Trong xe rất an tĩnh, chỉ có tiếng mưa to ngoài xe. Thanh âm như vậy, lốp bốp từng phát từng phát đều như đập vào nơi lồng ngực trái yếu mềm của Vương Nhất Bác, đập khiến trái tim anh có chút hít thở không thông, sau cùng dứt khoát liền mở radio.

Bên trong truyền phát tin tiết mục, trợ lý cậu ta thích nghe nhất là kênh tiết mục tình cảm này.

Thực ra, Vương Nhất Bác khá khó hiểu, một nam trợ lý 27 tuổi, làm sao lại thích nghe loại tiết mục tình cảm đàn bà con gái này.

Vì vậy anh vươn tay, lúc đang định đổi kênh, lại nghe được MC nam bên trong, dùng giọng khàn khàn nhưng lại nhu hòa nói: "Tại sao đôi khi, tình yêu có thể khiến một người liều mạng để kiếm tiền?"

Vấn đề này, như dẫn theo một dòng điện, đánh trúng ngón tay Vương Nhất Bác.

Đầu ngón tay run rẩy một chút, sau đó liền chuẩn bị đổi tay lái, đặt trở lại lên vô lăng, mắt nhìn thẳng con đường phía trước, một bên nghe tiết mục tình cảm có phần nhàm chán này.

"Thực ra, nhiều khi, cái bọn họ kiếm cũng không phải tiền, mà là kiếm chút ít quyền lợi cho người họ yêu.
Bởi vì khi bạn yêu một người, trong trái tim bạn, người ấy chính là điều tuyệt vời nhất trên thế giới.
Nếu bạn yêu người ấy, bạn sẽ muốn đem những thứ tốt nhất dành cho người ấy."

"Tiền không nhất định là thước đo một người yêu bạn bao nhiêu, nhưng người không có đồng xu dính túi thì không thể yêu."

"Vì vậy, mọi người liều mạng kiếm tiền, chỉ là vì để cho bản thân trở nên ưu tú hơn, sau đó mới có dũng khí thổ lộ với người mà mình yêu sâu đậm."

Để cho mình trở nên ưu tú hơn, sau đó mới có dũng khí thổ lộ với người mà mình yêu sâu đậm...

Chẳng bao lâu sau, đáy lòng của anh, cũng có ý niệm như vậy.

Kế tiếp, người MC nam nói cái gì đó, Vương Nhất Bác cũng không lắng nghe kỹ, tâm trí vẫn còn vang lên những lời vừa nãy.

Sau khi mơ mơ hồ hồ, chuyện cũ giấu ở đáy lòng nơi sâu nhất, yếu mềm nhất, cứ như vậy từ từ hiện lên trong đầu.

--

Mọi người thường nói, đứa trẻ là thiên sứ do Thiên Chúa phái xuống.

Một số người sinh ra là việc vui danh chính ngôn thuận. Cũng có một số người sinh ra đã định sẵn là cái gai bị người người kỳ thị, như Vương Nhất Bác chẳng hạn, một người vốn không nên tồn tại trên thế giới này.

Tề gia là danh môn thế gia ở thủ đô, sản nghiệp lớn, có bề dày lịch sử. Tất nhiên đằng sau sự thịnh vượng lâu dài này là quan hệ thông gia - truyền thống bất ly khai nhưng lại là gông xiềng tục tĩu.

Năm mà Tề Lý và Hàn Nhu Ngọc liên hôn, Tề Lý bởi vì say rượu mà đã xảy ra mối tình một đêm với một tiểu minh tinh hạng ba trong làng giải trí.

Chỉ một đêm như thế, hai tháng sau, tiểu minh tinh lại phát hiện mình đã dính bầu. Vừa khéo, qua vài ngày, tin tức liền đưa tin Hàn Nhu Ngọc cũng mang thai.

Chín tháng một ngày, tiểu minh tinh và Hàn Nhu Ngọc cùng sinh, chỉ khác là, một ở phòng sinh hạng vip, một ở phòng sinh hạng ba bình thường.

Hai người đều sinh con trai, nhưng đứa bé của tiểu minh tinh sinh ra sớm hơn đứa của Hàn Nhu Ngọc hai tiếng.

Thực ra mấy năm nay, Vương Nhất Bác vẫn luôn không nghĩ ra, trước đây lúc tiểu minh tinh phát hiện mình mang thai, mục đích thật sự bà sinh đứa bé ra rốt cục là gì?

Có thể là tiền, có thể là địa vị, nhưng bất kể đến tột cùng là vì cái gì, người phụ nữ mãi mãi đều có lúc mềm yếu nhất.

Lúc nhìn thấy đứa bé oa oa chào đời, mục đích ban đầu cứ thế biến thành tình mẫu tử chân thật.

Tiểu minh tinh có thể là sợ bị chia cắt với cốt nhục của mình, cho nên sau cùng cái gì cũng không làm, cũng không dám để người nhà họ Tề biết, cứ như vậy chịu mệt nhọc mang theo cốt nhục tự mình nuôi dưỡng.

Có lẽ sự tình sẽ dừng ở đây rồi kết thúc. Thế nhưng năm đứa nhỏ của tiểu minh tinh lên ba, bị phát hiện ra tế bào máu có vấn đề, nhất định phải thay tủy, mới có thể sống sót.

Tiểu minh tinh trước hết thử xét nghiệm bản thân, nhưng HLA của bà và đứa bé không hợp, sau khi bị rơi vào đường cùng, liền tìm tới nhà họ Tề.

Vào lúc đó Tề Lý và Hàn Nhu Ngọc, mặc dù cưới nhau vì lợi ích nhiều hơn tình cảm, nhưng hai người có cuộc sống hôn nhân rất hài hòa, Tề Lý vẫn luôn diễn vai hình tượng người đàn ông yêu vợ thương con.

Cho nên lúc tiểu minh tinh mang theo một đứa bé đột nhiên vào cửa, đã hoàn toàn đánh vỡ hình tượng.

Tề Lý không có tình cảm với tiểu minh tinh, đêm hôm đó chẳng qua là khoảnh khắc ông hoang đường nhất thời say rượu, mà sự tồn tại của đứa bé của tiểu minh tinh là bằng chứng ông đã từng phóng đãng, vết nhơ cả đời ông.

Vì vậy trong lòng ông, vẫn luôn không muốn đứa bé Vương Nhất Bác này tồn tại ở trên đời.

Hàn Nhu Ngọc càng không bằng lòng, bởi vì không cho phép người phụ nữ khác có con với chồng mình, uy hiếp đến quyền thừa kế của con trai bà.

Thế là hai người liền cố gắng đưa cho tiểu minh tinh một ít tiền, sau đó đuổi đi.

Tiểu minh tinh sống chết không chịu, đau khổ cầu xin.

Cuối cùng, Tề lão gia, chính là cha của Tề Lý đứng dậy, tuy rằng đứa bé này tới danh bất chính, ngôn bất thuận nhưng rốt cuộc vẫn là cháu của ông.

Vì vậy, ông liền bắt Tề Lý đi làm giám định HLA, thế nhưng kết quả kiểm tra vẫn là không phù hợp.

Hy vọng cuối cùng liền để lại trên người thừa kế duy nhất của nhà họ Tề - Tề Mạn, kết quả kiểm tra xong, hai người tuy là anh em cùng cha khác mẹ nhưng HLA lại hoàn toàn phù hợp.

Vậy là con của tiểu minh tinh có thể được cứu rồi, nhưng Hàn Nhu Ngọc lại sống chết không chịu ký tên đồng ý làm phẫu thuật.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, sau khi Tề lão gia tuyên bố rằng không cho Vương Nhất Bác vào ở trong nhà họ Tề, không cho nhận tổ quy tông, không được tiếp quản tài sản của gia tộc, và Tề Mạn chính là người thừa kế duy nhất,...thì Hàn Nhu Ngọc lúc này mới đồng ý ký tên làm phẫu thuật.

Phẫu thuật hết sức thành công, sau đó, tiểu minh tinh theo như ước định ban đầu đưa Vương Nhất Bác rời đi.

Tiểu minh tinh chưa bao giờ được là tâm điểm, sau khi sinh con xong, càng không có cách nào ở lại giới giải trí.

Hiện tại mẹ anh mang theo đứa con bên mình, lại không có bằng cấp gì, thật sự rất khó khăn, cuối cùng vì sinh tồn, liền bắt đầu làm việc ở quán bar.

Cho nên khi Vương Nhất Bác còn nhỏ, đều phải ở nhà một mình vào ban đêm, trong ký ức của anh, mẹ luôn trở về khi đã uống rất nhiều rượu, sau đó không ngừng nôn ói trong nhà vệ sinh.

Mặc dù ngày nào cũng trải qua rất nhiều khổ cực nhưng tiểu minh tinh chưa bao giờ tỏ ra ủy khuất trước mặt con trai của mình, bởi vì công việc của mẹ, nên Vương Nhất Bác đến trường luôn bị rất nhiều bạn học cười nhạo.

Sự cười nhạo dù là thơ dại của đám nhóc đó, nhưng đối với Vương Nhất Bác lại có lực sát thương rất lớn.

Vương Nhất Bác sau nhiều lần cố gắng kết giao bạn bè đều thất bại, cuối cùng cũng mặc kệ tất cả, tự biến mình trở thành một người cô độc, đi đâu cũng lủi thủi một mình, dần dà cũng trở thành thói quen.

Rất nhiều khi, những lời lẽ mà Vương Nhất Bác nói ra đều rất bén nhọn, chẳng qua cũng chỉ là một cách để anh bảo vệ bản thân mình vốn đã đầy thương tích.

Khi Vương Nhất Bác học năm lớp sáu, mẹ anh bởi vì uống quá nhiều rượu, trúng độc cồn mà qua đời, anh dù còn nhiều người thân khác nhưng đều không thể tiếp cận được, chỉ có thể trở thành cô nhi.

Mẹ mất đi để lại cho Vương Nhất Bác một ít di sản, dù không nhiều nhưng cũng đủ cho anh chống đỡ được mấy năm, bên cạnh lại có bà lão hàng xóm một thân một mình không có con cái, thấy hoàn cảnh anh đáng thương liền chiếu cố anh.

Sau khi người mẹ anh yêu nhất trên đời này mất đi, tính cách anh càng trở nên lầm lì.

Ông nội tuổi càng lúc càng cao, sẽ càng nhớ tới đứa cháu nội đang lưu lạc bên ngoài. Vì vậy cứ mỗi năm ăn tết, ông sẽ cử người tới đón anh về ăn bữa cơm đoàn viên.

Mặc dù Hàn Nhu Ngọc ngoài mặt không phản đối, nhưng thái độ đối với anh vẫn rất khinh miệt.

Còn cha ruột của anh thì chưa bao giờ thèm để mắt tới anh.

Thậm chí lúc anh thấy Tề Mạn gọi "cha", anh cũng thử hô một tiếng "cha". Nhưng kết quả đổi lấy lại là lời trách mắng của Tề Lý và sự sỉ nhục của Hàn Nhu Ngọc.

Kể từ đó, chữ "cha" này không còn nằm trong từ điển của anh.

Trên thế giới này, trẻ con luôn thuần khiết hơn hẳn so với người lớn.

Tề Mạn cũng chẳng phân biệt mình cao quý hơn Vương Nhất Bác ở điểm nào, ngược lại rất thích người anh lớn hơn mình hai tiếng đồng hồ này. Vì vậy cậu chàng thường chủ động tiếp cận Vương Nhất Bác, luôn miệng gọi anh là anh trai.

Mặc dù mỗi lần bắt gặp, Hàn Nhu Ngọc đều khiển trách Tề Mạn, nhưng tình nghĩa giữa hai người một khi đã hình thành thì rất khó bị phá hủy.

Sau đó, ông nội qua đời, từ lúc đó anh cũng không bước qua cửa nhà họ Tề lần nào nữa, thế nhưng lại chạm mặt với Tề Mạn càng ngày càng nhiều.

Chính vào lúc đó, Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến.

Như Ý, Tề Mạn còn có Vương Nhất Bác, ba người cùng tuổi. Tiêu Chiến nhỏ hơn bọn họ 2 tuổi.

Tiêu gia vì muốn cho hai chị em học chung một lớp, nên hồi tiểu học đã đột ngột cho Tiêu Chiến nhảy lớp.

Tề gia và Tiêu gia cách nhau không xa, rất nhiều lần tan học, ba người Tề Mạn, Như Ý và Tiêu Chiến đều cùng nhau về nhà.

Lúc ấy Tề Mạn và Vương Nhất Bác học cấp hai, sau mỗi giờ tan học đều thích ở trong bãi tập đá banh. Như Ý bình thường đều đứng ở ngoài bãi tập, hô gọi Tề Mạn về nhà.

Tiêu Chiến và Như Ý cũng được xem là nam thanh nữ tú của trường hồi cấp hai, mọi người đều nhiều lần đem họ ra so sánh với nhau.

Như Ý tính tình tùy tiện hấp tấp, còn Tiêu Chiến thì ôn nhu điềm tĩnh hơn. Hai chị em nếu xét về nhan sắc, tất nhiên đường nét trên gương mặt Tiêu Chiến thắng thế, nhưng xét về tính tình thì Như Ý sôi nổi thú vị hơn.

Mỗi lần Như Ý lớn giọng gọi Tề Mạn về nhà, tất cả mọi người sẽ huýt sáo, hô một tiếng "Mỹ nhân".

Như Ý đến bãi tập, Tiêu Chiến cũng đi theo.

Mọi người được dịp nên đều huýt sáo trêu chọc cả hai một phen, Như Ý luôn chẳng ngượng ngùng gì, ngược lại Tiêu Chiến đứng bên cạnh cô thì âm thầm đỏ mặt.

Lúc đó Vương Nhất Bác thấy mặt Tiêu Chiến đỏ ửng, trong lòng không nhịn được cười ha hả, sau đó thầm trêu một câu: Nhóc này dễ ngại thật đấy, bị chọc vài câu mà mặt đã đỏ như tôm luộc rồi.

Có điều khi đó, anh lại tự hỏi chính mình một câu: Ơ, người ta dễ xấu hổ, thì liên quan gì tới mình chứ.

Có lẽ là thời điểm đó, anh đã chú ý tới cậu.

Lòng chàng trai còn ngây thơ chưa biết cái gì là tình yêu, cũng không biết cái gì là con tim rung động, chỉ biết là cứ mỗi ngày sau giờ tan học đi đá banh, thấy được cậu thì đáy lòng thoải mái lắm, không thấy cậu thì cảm giác mất mát sao sao ấy.

Anh cứ thế âm thầm quan sát Tiêu Chiến hơn nửa năm. Sau đó, vào một lần tan học trời mưa to, rốt cuộc đã có cơ hội gần gũi tiếp xúc với cậu trong hiện thực.

Khi đó Vương Nhất Bác có mang theo ô, đang tính lấy ra từ trong cặp, nhưng lại thấy Tiêu Chiến đội cặp chạy tới dưới mái hiên ven đường. Ngay lúc đó anh cũng không biết ra sao, đã nhét ô vào cặp lại, theo sát phía sau cậu trốn vào mái hiên kia.

Lúc đó anh đang đeo headphone, nghe bài hát của Châu Kiệt Luân, nhưng lúc đứng chung một chỗ với cậu thì liền tắt nhạc.

Từ đầu tới cuối anh cũng không quay đầu liếc nhìn cậu một cái, thẳng thắn mà nói, lúc đó tâm tình của anh có chút khẩn trương.

Đến khi mưa nhỏ đi, lúc anh chuẩn bị rời đi, mới lén lút quay đầu nhìn cậu một cái, kết quả phát hiện cậu lại đang nhìn mình chằm chằm. Giây phút đó, nhịp tim tăng tốc dữ dội, anh liền vội vàng chuyển dời tầm mắt, ba chân bốn cẳng chạy đi.

Sau lần đó Vương Nhất Bác lại có dịp tiếp xúc gần hơn với Tiêu Chiến, đó là hôm học sinh mới lớp 10 lên trường báo danh.

Thực ra anh không tính theo học phổ thông, bởi vì học phí quá tốn kém, dự định thôi học vì anh gần như đã xài hết khoản tiền mẹ tích góp để lại.

Nhưng nghe được từ miệng Tề Mạn biết cậu lên cấp ba, vì vậy anh liền đem bán mấy món trang sức còn sót lại của mẹ, cộng thêm toàn bộ tiền lương làm thêm trong kỳ nghỉ hè, sau đó nộp học phí.

Hôm báo danh tân học sinh, anh cố ý cùng đi chung với Tề Mạn, lúc Tề Mạn giới thiệu anh, thực ra Vương Nhất Bác muốn tự mở miệng nói tên mình với cậu lắm, nhưng tính cách anh lạnh nhạt thành quen rồi nên cuối cùng chỉ gật đầu, sau đó Tề Mạn đành giới thiệu tiếp phần tên của anh cho Tiêu Chiến biết.

Khi đó, hai người xem như chính thức biết nhau, ít nhất lúc thỉnh thoảng gặp mặt, cậu sẽ "Hi!" một tiếng với anh, anh cũng sẽ gật đầu một cái với cậu, hoặc đôi khi anh cũng sẽ chủ động gọi tên cậu.

Đương nhiên nơi anh thích nhất lúc ấy là sân thể dục, bởi vì mỗi buổi tối, lúc anh đá banh, sẽ thấy cậu cùng các bạn học ở trong sân trường chạy bộ.

Ừ thì thực ra còn có một bí mật không bật mí cho ai biết hết, đó chính là khi nhàm chán mọi người sẽ tụ tập một chỗ bình chọn người đẹp nhất trường, anh còn bỏ một phiếu cho cậu nữa đó.

Đến cuối cùng, cậu quả thật trở thành người đẹp ưu tú nhất trong lòng tất cả mọi người trong trường.

Lúc đó anh vừa mừng vừa lo, do là ý trung nhân của anh, tại sao bỗng nhiên lại được nhiều người theo đuổi như vậy chứ.

Về sau, khi anh nghe nói trường xếp lại lớp phân ban dựa vào điểm thi các môn khoa học tự nhiên, vì thế lúc thi cuối kỳ, anh đã không làm mấy câu cuối trong đề thi.

Biết sao được, có trách thì trách cậu nhóc anh thương học kém như vậy.

Nói chung, kế hoạch thì không sai, nhưng kết quả lại hỏng bét, có quỷ mới biết tại sao cậu đột nhiên lại đạt được thành tích cao bất ngờ như thế và vào lớp chuyên 11L-1, còn anh bị rơi vào lớp 11L-3.

Hôm có kết quả xếp lớp đó, tâm tình của anh rất không tốt. Buổi tối một mình nằm trên giường trằn trọc thật lâu, cũng không thể nào ngủ được.

Ngày hôm sau đem cái đầu đau nhức vì một đêm không ngủ đến lớp, lại nhìn thấy một bức thư tình nữa trong ngăn bàn, tâm tình của anh càng thêm tệ.

Lần đầu tiên anh và cậu có thời gian riêng với nhau là khi anh thấy cậu sắc mặt tái nhợt đứng vịn tường, tay ôm bụng, bộ dạng rất khó chịu.

Sau đó, anh liền đưa cậu đến phòng y tế.

Đó có lẽ là một buổi chiều đẹp nhất trong đời anh.

Ngày hôm đó mặt trời rực nắng, Tiêu Chiến nằm trên giường cách Vương Nhất Bác không xa, anh có vẻ như đang đọc sách, nhưng tâm trí đều là hình bóng cậu.

Sau đó có một bạn nữ đi đến, nói chuyện với anh vài câu. Đợi sau khi bạn nữ kia rời đi, cậu lại hỏi anh, bạn nữ kia có phải bạn gái anh không?

Cậu là hiểu lầm anh sao?

Anh vội vàng làm rõ, lúc giải thích anh còn nói thêm một chút lý do anh và bạn nữ kia nói chuyện.

Tiếp đó anh nghĩ thầm trong lòng rằng, đợi sau khi hoạt động phong trào lần này kết thúc, anh và bạn nữ kia tốt nhất là không nên nói chuyện nữa, và đúng là về sau anh quả thực không thèm để ý bạn nữ kia thêm lần nào.

Song, buổi chiều ngày hôm đó, mặc dù là buổi chiều đẹp nhất trong đời anh, đồng thời cũng là một buổi chiều tự ti nhất.

Đó là khi trả tiền thuốc ở phòng khám cho cậu, 28 NDT, anh lấy ra 30 NDT.

30 NDT đó là anh cuối tuần đội nắng đi phát tờ rơi cả ngày trời mới kiếm được.

Nhưng mà cậu chỉ tuỳ tiện mở ra ví tiền, bên trong toàn là xấp tờ 100 NDT thật dày, còn nhiều hơn phí sinh hoạt một năm của anh.

Chính từ thời điểm đó, ý nghĩ cố gắng kiếm thật nhiều tiền lúc nào cũng thôi thúc anh.

Giống như lời nói vừa phát ra từ radio kia, tình yêu không thể dùng tiền để đo đếm, nhưng không có tiền đồng nghĩa với không có tư cách để yêu, cố gắng khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, chính là muốn có đủ tự tin để yêu cậu.

Huống chi người anh yêu, không phải là một người bình thường, mà cậu chính là công tử thế gia xuất thân từ hào môn.

Mãi sau này anh cũng vẫn kiệm lời như thế, cho nên cũng không thích cùng bạn học đi ra ngoài chơi, nhưng Tề Mạn mỗi lần đi ra ngoài đều rủ cậu đi cùng, cho nên anh tuy rằng không muốn đi nhưng vẫn đi theo.

Thực tế chứng minh, đi cùng bọn họ giúp anh thu thập được rất nhiều thông tin, anh thấy Tiêu Chiến có vẻ thích học đại học ở Hàng Châu vì cậu luôn miệng khen nơi đó rất tuyệt.

Hàng Châu lớn như vậy, cũng có rất nhiều trường đại học, không biết cậu sẽ học trường nào, cho dù là không thể học cùng trường nhưng ở cùng một thành phố cũng rất tốt.

Nghĩ như thế, anh không chút do dự điền 3 nguyện vọng đại học đều ở Hàng Châu.

Thực tế lại chứng minh, người tính không bằng trời tính, cậu rõ ràng thích học ở Hàng Châu, thế nhưng cuối cùng vẫn ở lại Bắc Kinh.

Từ nay về sau, cậu và anh lại chia đôi ngả đường.

Thật ra anh vì cậu nên mới đi Hàng Châu, khi Tề Mạn hỏi anh vì sao không ở Bắc Kinh mà lại đi Hàng Châu, anh chỉ trả lời qua loa là có dự định đến quay phim ở Hoành Điếm gần Hàng Châu.

Một lần, tâm tình anh không được tốt, Tiêu Chiến lại cùng Tề Mạn còn có Như Ý đến Hàng Châu du lịch, khi Vương Nhất Bác gặp lại cậu, tâm tình của anh mới tốt hơn một chút.

Cũng tại thời điểm đó, anh thấy được, cuộc sống của Tiêu Chiến xa xỉ như thế nào, quần áo cậu mua đầy những bộ còn chưa mặc đến, người bán hàng nói giá thế nào cũng đều không mặc cả, lúc ấy anh có vẻ lơ đãng, nhưng thực ra lại thấy áp lực rất lớn.

Sau này, cậu vẫn thường xuyên đến Hàng Châu chơi, mỗi lần đến, anh đều mời cậu ăn cơm.

Tiêu Chiến cho đến bây giờ cũng không biết, dù Vương Nhất Bác chẳng kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn cố gắng mời cậu bữa cơm.

Cậu càng không biết, tiền mời cậu ăn cơm ấy, chính là tiền công anh làm việc vất vả cả một tháng.

Mãi cho đến năm nọ, sự nghiệp đóng phim của Vương Nhất Bác có chút khởi sắc, có một lần lúc đang quay phim, nhận được cuộc điện thoại của Tiêu Chiến.

Cậu nói ví tiền đã bị mất, dù đang ở rất xa chỗ cậu, phim trường lại mưa to, nhưng anh ngay cả trang phục diễn cũng chưa kịp thay, liền thuê ngay một chiếc xe đi đến.

Đêm hôm đó, trong lòng anh cảm thấy rất ngọt ngào, khóe môi còn mang theo ý cười, nửa đêm mà anh còn đi vào WC làm vài thứ..

Đêm hôm đó, Tiêu Chiến cũng không biết, Vương Nhất Bác còn vụng trộm hôn môi cậu một chút, sau đó, tại đáy lòng còn tự nói với mình, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu.

----

Xe của Vương Nhất Bác đã đi vào trong thành phố, trời vẫn còn mưa rất lớn, anh có chút không nỡ rời xa hồi ức cũ.

Ở bữa tiệc sinh nhật của Tống Lệ Tư, cô ấy hỏi anh, rốt cuộc Tiêu Chiến là thế nào của anh.

Anh không có trả lời.

Nếu là hiện tại bây giờ, anh chỉ có thể nói rằng.

Tiêu Chiến.

Chính là người mà anh không thể yêu...

Từ lúc anh để ý tới cậu, cho đến khi hai người trú mưa gặp nhau lần đầu tiên, rồi lại quen biết nhau thông qua Tề Mạn...Và cuối cùng là cái đêm anh và cậu ngủ chung một phòng kia, anh vẫn luôn nỗ lực để bản thân trở nên tốt hơn, vì theo quan điểm của anh, yêu một người, là phải duy trì thế giới tốt đẹp của người ấy, chứ không phải để người ấy chịu chung thế giới khổ sở của anh.

Vương Nhất Bác mười tám tuổi tiến nhập vào làng giải trí, từ lúc ban đầu với vai thế thân, càng về sau diễn một vài vai quần chúng, rồi sau đó cuối cùng cũng đóng đến nam phụ. Tất cả tiêu tốn hơn bốn năm của anh.

Trong giới giải trí, không chỉ phụ nữ bị vũ nhục, ngay cả đàn ông cũng không ngoại lệ.

Huống chi anh sở hữu khuôn mặt đặc biệt tuấn tú, cả phụ nữ và đàn ông đều có ý đồ bao nuôi anh.

Anh trước giờ nói năng rất sắc bén, lúc từ chối đã chọc giận những người có quyền thế, sau đó anh bị không ít chèn ép và bài xích.

Đó là bốn năm rưỡi khó khăn nhất đối với Vương Nhất Bác, nhưng đồng thời cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.

Mặc kệ anh gặp phải vấn đề khó khăn như thế nào, chỉ cần anh nghĩ tới mình đang nỗ lực vì người mình yêu, thì dù có chịu cực hơn nữa, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Lần cuối cùng anh đưa Tiêu Chiến rời khỏi Hàng Châu, anh chỉ còn mấy trăm đồng trên người cũng đều đưa hết cho cậu.

Khi đó được "thăng chức" trong phim mới, mặc dù là nam phụ, nhưng lại là một vai nam phụ có chiều sâu. Anh tin chắc rằng dựa vào vai diễn đó, anh hoàn toàn có thể mở ra con đường của mình.

Vì vậy, lúc đứng ở sân bay nhìn Tiêu Chiến xếp hàng kiểm tra, đáy lòng anh đã suy nghĩ, lần sau gặp lại cậu, mối tình thầm kín nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại thổ lộ lời yêu.

Thế nhưng, nhiều khi, cuộc sống thường không tốt đẹp như những gì chúng ta mong muốn.

Sau đó, nhờ vào vai nam phụ, anh đã trở nên nổi tiếng đại giang nam bắc, giá trị con người khẽ một cái liền trở mình, phố lớn ngõ nhỏ trong một đêm toàn bộ đều là tin tức về anh.

Anh mang theo thành công sau nhiều năm phấn đấu như vậy đi tìm người thương, nhưng hết thảy cứ thế dẫn đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Sự thay đổi đó đã khiến mối quan hệ vốn dĩ đang dần dần sát gần với nhau giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lại càng lúc càng xa, càng lúc càng xa... Xa đến nỗi bây giờ trở thành người xa lạ.

Cho dù đã nhiều năm trôi qua, chuyện năm đó vẫn chưa kịp hồi tưởng thì nơi mềm yếu nhất bên lồng ngực trái của Vương Nhất Bác bỗng đau âm ỉ, ngay cả chuyện bình thường như hô hấp cũng tưởng chừng quá khó khăn đối với anh.

Vương Nhất Bác nắm chặt vô lăng, nhìn chăm chăm cần gạt nước đang hoạt động liên tục trước mắt, thần tình căng thẳng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng chớp động mi mắt.

Mạch suy nghĩ vừa định ùa về khung cảnh năm năm trước, thì đôi mắt anh xuyên qua màn mưa dày đặc bất chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Dùng tốc độ thật nhanh vượt qua bóng dáng kia, Vương Nhất Bác cau mày, nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu.

Kính mờ ảo dưới trời mưa, nên tầm nhìn không được tốt, hình ảnh phản chiếu bên trong cũng mơ hồ không rõ, thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn nhận ra đó là ai.

Anh vô thức đạp phanh gấp, xe đột ngột thắng lại, hạ cửa sổ xe xuống, vươn tay lau vết nước đọng trên gương chiếu hậu, thấy Tiêu Chiến che ô, đứng dưới trận mưa to, như là đang đợi xe taxi.

Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt, nâng cửa sổ xe lên, đánh xe quay vòng lại.

-

Tiêu Chiến và A Kiều vừa mới vào thành phố, cô liền nhận được điện thoại báo trong nhà có chút việc gấp. A Kiều vốn định đưa Tiêu Chiến quay về Cẩm Tú Viên trước, rồi mới đi xử lý chuyện trong nhà.

Tiêu Chiến thấy trời còn sớm, nghĩ tới cho dù có quay về Cẩm Tú Viên cũng là một mình đối mặt với phòng ngủ trống rỗng, vì vậy liền để A Kiều lái xe của cậu đi giải quyết chuyện, còn bản thân cậu thì xuống xe nơi gần khu trung tâm.

Lúc này trời chỉ mới chạng vạng, chưa có mưa. Cậu đi dạo một vòng trong trung tâm mua sắm, rồi lên khu ẩm thực ở tầng trên cùng tìm đại một quầy ăn cơm tối.

Ăn xong cơm tối thì đã chín giờ rưỡi, tới giờ trung tâm đóng cửa. Tiêu Chiến tính tiền, rồi trực tiếp đi thang máy xuống thẳng tầng trệt.

Sau khi ra khỏi trung tâm, cậu mới phát hiện bên ngoài đổ mưa to không biết từ lúc nào.

Tiêu Chiến lấy ô trong túi rồi chạy đến ven đường đợi một hồi, mãi vẫn không bắt được chiếc taxi trống nào.

Vừa tính ngoắc tay, kết quả một Audi đen trực tiếp lướt qua xe taxi, giành trước một bước dừng ngay trước mặt cậu.

Mưa quá lớn, Tiêu Chiến không thấy rõ bảng số xe. Đang định lui về sau hai bước đi đến xe taxi kia, cửa sổ xe Audi trước mặt lại đột nhiên hạ xuống, giọng nói quen thuộc kèm theo tiếng mưa gió truyền tới: "Lên xe."

Tiêu Chiến thật không nghĩ tới đây là xe Vương Nhất Bác, giây phút nghe giọng anh, cậu hơi ngẩn người ra.

Ngay sau đó người đàn ông trong xe không kiên nhẫn liền đẩy cửa xuống xe, sau đó cũng không bung ô, bất chấp mưa lớn đi vòng qua xe, mở cửa chỗ ghế lái phụ, kéo cậu tới, ra sức đẩy vào trong.

Một loạt hành động được Vương Nhất Bác thao tác rất nhanh mà lại chắc chắn, căn bản không cho Tiêu Chiến cơ hội phản kháng, liền đóng sầm cửa ghế phụ, rồi bước nhanh vòng về ghế lái.

Vương Nhất Bác thắt dây an toàn xong, vừa định đạp ga thì khóe mắt liếc thấy Tiêu Chiến vẫn chưa nịt dây an toàn, ngón tay cầm vô lăng miết hai cái, đột nhiên xoay người, tiến tới bên người cậu.

Cậu bị anh bất thình lình tiến lại gần liền hoảng sợ, cậu không biết Vương Nhất Bác muốn làm gì, theo bản năng liền nhích ra sau một chút.

Vương Nhất Bác thấy hành động của cậu như vậy, đáy lòng không nhịn được mà hiện lên một tia trào phúng không biết làm sao.

Cậu chán ghét anh tới gần đến vậy sao?

Lập tức mặt mày Vương Nhất Bác nháy mắt lạnh lẽo, đôi môi mím thật chặt, dùng sức kéo lấy dây an toàn của Tiêu Chiến, mạnh mẽ nịt vào, sau đó rất nhanh trở về chỗ ngồi.

Tiếp đó, anh đạp thật mạnh chân ga, xe không hề có dấu hiệu báo trước liền phóng đi, mà cậu ngồi ở bên cạnh hoàn toàn không kịp chuẩn bị cả thân thể liền ngả về phía trước.

Sau giao dịch bất hòa lần trước, khiến anh giận dữ, thì đây là lần đầu tiên hai người ở chung một chỗ.

Tiêu Chiến không biết làm sao, xe đã chạy được một lúc, cậu còn vẫn duy trì tư thế khi Vương Nhất Bác nhét mình lên xe, không hề nhúc nhích.

Vương Nhất Bác không mở miệng nói chuyện, cậu cũng lặng thinh không nói, bên trong xe chỉ có tiếng mưa ngoài cửa sổ cùng tiếng quảng cáo trong radio.

Tiêu Chiến không dám quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, cho nên chỉ có thể lén lút nhìn xuyên qua tấm kính phía trên chỗ anh, quan sát thấy vẻ mặt Vương Nhất Bác nhìn qua có chút không được tốt, nhất thời tâm tình lúc đầu vì nhìn trộm anh mà có chút lo lắng, lại càng trở nên lo lắng bất an hơn, tay không một tiếng động cầm lấy túi, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút thật cẩn thận.

Không khí như vậy có chút áp lực, Tiêu Chiến dần dần cảm thấy hô hấp không thông, vì thế liền vắt hết óc suy nghĩ ra một cái đề tài. Lúc nói chuyện, liền hít sâu một hơi: "Anh...không phải là đi tham gia bữa tiệc sinh nhật của chị Lệ Tư sao? Sao đã về thành phố rồi?"

Vương Nhất Bác thật không ngờ Tiêu Chiến lại chủ động nói chuyện với mình, anh hơi ngạc nhiên một chút, sau mấy giây, mới chớp mắt tỉnh lại, mặt mày lạnh như băng hơi giảm đi, tuy rằng không có nhìn Tiêu Chiến, nhưng trong giọng nói lại có phần ôn hòa hiếm hoi: "Ra về trước."

Từ nhỏ Vương Nhất Bác bởi vì cô đơn, không thích giao tiếp cùng mọi người, cho nên vẫn luôn rất ít nói, nhưng đối với những câu hỏi Tiêu Chiến chủ động mở miệng, dù là trước kia hay là hiện tại, anh nếu có thể trả lời bao nhiêu, liền cố gắng trả lời bấy nhiêu.

Anh rời khỏi tiệc sinh nhật của Tống Lệ Tư sớm, thật ra, là vì cái cô nàng ấy không biết bị bệnh thần kinh gì, tự dưng nói lảm nhảm chuyện tâm tư thầm kín của anh, anh bị ép bí quá nên phải rút đi.

Đáy lòng anh lúc đó đã lộn tùng phèo lên hết rồi, vừa mới ra cửa là trời đổ mưa, cứ thế hiên ngang chạm vào nơi yếu mềm nhất của trái tim anh, sau đó không tự chủ lái xe hướng về Cẩm Tú Viên.

Sau biến cố năm năm đó, có vài tâm sự không dám mảy may tiết lộ, Vương Nhất Bác không muốn trả lời câu hỏi thứ hai của cậu.

Nhưng đôi khi, có thể nói chuyện với cậu nhiều thêm mấy từ thôi, anh cũng cảm thấy đó là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.

Vương Nhất Bác do dự, tìm kiếm một câu trả lời rất chung chung: "Vì có chút việc bận."

Khoảng cách giữa hai câu trả lời chừng hơn một phút. Cho nên khi Vương Nhất Bác bất chợt nói ra câu sau, Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn anh rồi mới phản ứng được rằng anh đang trả lời cho câu hỏi vừa rồi của mình, liền vội vã gật đầu bày tỏ đã biết rồi, một lát sau còn "Ừm" một tiếng.

Vương Nhất Bác đi theo con đường Tiêu Chiến hay đi hướng về Cẩm Tú Viên. Lúc cậu thấy khu trung tâm mua sắm bên ven đường, biết 100 mét phía trước có một trạm tàu điện ngầm, hiện tại mới chỉ mười giờ tối, tàu điện vẫn còn hoạt động.

Vương Nhất Bác đội mưa lớn như vậy quay về nội thành xử lý công chuyện, lại còn rời tiệc sinh nhật của Tống Lệ Tư sớm nữa, chắc hẳn là có chuyện rất gấp.

Nơi này cách Cẩm Tú Viên còn một đoạn, nếu như đưa cậu về, rồi lại vội vàng chạy đi, không biết có làm lỡ việc của anh...?

Tiêu Chiến cuối cùng vẫn mở miệng nói với Vương Nhất Bác: "Phía trước 100 mét có ga tàu điện ngầm, anh thả tôi xuống đó, tôi đi tàu điện về là được rồi. Anh cứ đi xử lý chuyện của anh trước đi."

Đáy mắt Vương Nhất Bác hơi ảm đạm, cậu thật sự suy nghĩ thấu tình đạt lý vì anh sao, hay thực ra là muốn sớm thoát khỏi anh?

Vương Nhất Bác nắm chặt vô lăng, không phản ứng, như thể không nghe thấy lời của cậu.

Nhiều khi anh đều như thế, nghe được ý muốn trốn tránh anh trong lời nói của cậu, anh sẽ trực tiếp bỏ qua.

Tiêu Chiến đương nhiên biết Vương Nhất Bác bình thường hay lơ lời cậu như thế, nên cậu cũng không đoán ra anh có đồng ý với đề nghị của mình hay không.

Lúc xe đi ngang qua trạm tàu điện ngầm, cậu vẫn nói một câu: "Trạm tàu điện ở đây..."

Theo sau lời nói của Tiêu Chiến, xe chẳng những không dừng lại, ngược lại còn tăng tốc, vèo một cái liền bỏ lại trạm tàu điện phía sau.

Lời muốn nói đột ngột bị nghẹn trong cuống họng, Tiêu Chiến kinh ngạc quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, thấy sắc mặt anh chẳng biết trầm lạnh xuống từ khi nào, trông khó coi hơn so với lúc cậu lên xe.

Cánh môi run run, nhất thời cậu chẳng nói thốt lên được tiếng nào.

Bên trong xe lại rơi vào bầu không khí bức bách như hồi đầu. Tiêu Chiến đành phải chuyển sự toàn bộ chú ý lên mục quảng cáo của radio để giảm bớt căng thẳng.

Nhưng quảng cáo chưa được hai phút, liền phát ra một bài hát. Khúc dạo đầu của bài nhạc này rất quen thuộc, là một bài nhạc xưa mà Tiêu Chiến trước đây rất thích nghe. Nhưng vì thời đi học đã trôi qua quá lâu rồi, nên nhất thời chưa nhớ ra được tên bài hát.

Khúc nhạc dạo đầu hơi dài, một hồi thật lâu mới tới lời hát. Chỉ một từ đầu, Tiêu Chiến liền nghe ra đây là giọng hát của Châu Kiệt Luân.

"Anh cố kiềm nén cảm xúc vào sâu tận đáy lòng

Cố gắng để có thể trở về với quá khứ

Rằng đẹp nhất không phải là ngày mưa

Mà là ngày đã từng cùng em trú mưa dưới mái hiên..."

Thật ra Châu Kiệt Luân có rất nhiều ca khúc kinh điển, nhất là khi cậu còn ngồi trên ghế nhà trường, tất cả học sinh trong trường gần như đều rất sùng bái Châu Kiệt Luân.

Nhưng Tiêu Chiến lại chỉ thích duy nhất một ca khúc này, không vì cái gì khác, chỉ vì trong lời bài hát có câu "đẹp nhất không phải là ngày mưa, mà là ngày đã từng cùng em trú mưa dưới mái hiên".

Lúc đó cậu xem bộ phim The Secret vì Châu Kiệt Luân là thần tượng của cậu.

Thẳng thắn mà nói, cậu vô cảm đối với phim, nhưng khúc cuối lúc Châu Kiệt Luân chơi piano hát bài này, trong nháy mắt cậu liền xúc động.

Một câu hát kia gợi lên khung cảnh ngày đó cậu và anh cùng trú mưa.

Tiêu Chiến như say như mê, nghe đi nghe lại bài hát này rất rất nhiều lần.

Vương Nhất Bác nhìn thẳng con đường phía trước, nhưng khóe mắt thỉnh thoảng liếc qua kính chiếu phía trên để nhìn cậu, thấy cậu như đang xuất hồn cứ chằm chằm vào máy radio chẳng biết đang nghĩ gì.

Anh vì vậy chau mày cũng nghe theo, sau đó nghe được câu hát "đẹp nhất không phải là ngày mưa, mà là khi ngày đã từng cùng em trú mưa dưới mái hiên."

Vương Nhất Bác nhìn trận mưa to ngoài cửa sổ xe, tay cầm vô lăng chợt ra sức, mãi thật lâu mới ổn định lại tâm tình của mình.

Lần đầu tiên anh chủ động mở miệng hỏi cậu một câu: "Đây là bài gì?"

Tiêu Chiến hoàn hồn sau những suy nghĩ miên man, trả lời: "Bí Mật Không Thể Nói."

Dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: "Bài hát của Châu Kiệt Luân hát nhiều năm trước rồi."

Anh gật gật đầu, vẫn không hề mở miệng, sau đó radio liền chuyển đến ca khúc tiếp theo.

Tiêu Chiến thấy bài hát này rất hay, tên là "Thư Tình", cậu thật ra cũng không phải quá yêu thích nó, nhưng lúc ca từ của nó hiện ra trong đầu, nhất là từ những ca từ đầu tiên, trong nháy mắt cậu liền nghĩ đến, chính mình cũng từng viết một bức thư tình.

Thư tình, hẳn là rất phổ biến ở thời trung học, bất kể là ai miễn là có ý trung nhân, đều thích viết thư tình trên sắc giấy hồng nhạt, sau đó nhờ người khác chuyển cho người mình thầm mến, hoặc là đợi lúc tan học, khi tất cả mọi người đều đã về hết, vụng trộm đặt vào ngăn kéo của người đó.

Chẳng qua là thư tình của Tiêu Chiến, không phải viết ở thời trung học.

Bởi vì khi đó, cậu căn bản không có dũng khí đi đưa thư, cậu không xác định được Vương Nhất Bác có thích mình hay không, sợ rằng sau khi nói cho anh biết mình thích anh, hai người ngay cả bạn bè cũng không thể.

Huống chi, cậu còn chính mắt trông thấy từng có một nữ sinh xinh đẹp tự mình đưa thư tình cho anh, kết quả, anh lại làm ra vẻ mặt không kiên nhẫn trực tiếp đem thư tình vừa nhận được ném vào thùng rác trước mặt cô ấy.

Lúc đó lại có rất nhiều người đứng xem một màn này, nữ sinh kia không chịu được liền bật khóc, sau đó thì chuyển trường.

Thật ra thời điểm cậu lấy hết dũng khí để viết thư tình cho anh, chính là sau lần cậu và anh ở cùng một phòng năm ấy.

Lúc đó cậu không hề nói cho A Kiều biết người mình thích là ai, chỉ là đem chuyện tình của mình kể cho A Kiều nghe dưới tình huống của một cặp đôi khác.

A Kiều nghe xong, liền khẳng định với cậu, anh chàng kia tức là Vương Nhất Bác chắc chắn có cảm giác đối với Tiêu Chiến, nếu không tại sao vừa nghe đến cậu bị trộm mất ví tiền, liền ngay lập tức bỏ lại công việc mà chạy đến tìm cậu.

Quan trọng là, sau đó anh lại ở bên cạnh cậu cả đêm mà không phát sinh bất cứ chuyện gì, không phải là do anh thích cậu, nên rất tôn trọng cậu sao?

Rất nhiều khi, mọi chuyện đều là "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường", người ngoài cuộc thường tỉnh táo còn người trong cuộc lại luôn hồ đồ.

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác không xâm phạm gì đến mình là chuyện rất bình thường, nghĩ rằng do anh không thích cậu mà thôi.

Nhưng sau khi nghe xong phân tích của A Kiều, đến buổi tối lại bắt đầu suy nghĩ miên man, sau đó càng nghĩ, càng cảm thấy Vương Nhất Bác có khả năng là đã có ý với cậu.

Bất chợt nghĩ đến, Vương Nhất Bác đã dặn mình, đến Bắc Kinh nhớ báo lại cho anh, vì thế liền cầm lấy di động, ngay cả thời gian giờ giấc cũng chưa xem, nhanh chóng gọi cho anh một cuộc điện thoại.

Vương Nhất Bác chắc là đang ngủ thì bị cậu đánh thức, âm thanh có chút ngái ngủ, Tiêu Chiến ngay lập tức đỏ mặt lên, ngượng ngùng nói: "Em không chú ý thời gian."

Vương Nhất Bác thật ra không hề có ý trách cứ, nhẹ nhàng nói:"Không có việc gì, cậu đến Bắc Kinh chưa?"

"Ừm."

Tiêu Chiến trở về liền giải thích: "Hồi chiều đi làm thẻ căn cước, quên gọi điện cho anh."

"Ừm." Vương Nhất Bác bắt chước theo cậu cũng ừm một tiếng.

Một lát sau, trong điện thoại, anh nói: "Cũng trễ rồi, đi ngủ sớm một chút, không nên thức khuya."

Những lời này tuy rất bình thường, nhưng cậu nghe ra hương vị quan tâm nho nhỏ.

Khi cúp máy, Tiêu Chiến càng chắc chắn rằng Vương Nhất Bác thích mình, sau đó suy nghĩ cả đêm, liền nghĩ ra một cách viết thư tình cho anh.

Lúc đó cậu tính toán khá tốt, viết xong thư tình, lần tới đến Hàng Châu, hẹn Vương Nhất Bác đi ăn, thừa dịp lúc anh vào nhà vệ sinh, sẽ len lén nhét bức thư vào trong túi áo khoác của anh.

Đó là bức thư tình đã tiêu tốn gần hết tất cả các tế bào não của Tiêu Chiến.

Cậu dành hơn một tuần, chỉ để viết ra một bức thư tình 800 chữ.

Vì đã lâu lắm rồi, cậu không nhớ rõ nội dung trong thư viết cụ thể những gì, chỉ nhớ là đã viết rất thương tâm, rất xúc động, hơn nữa còn mượn lời bài hát trong "Bí Mật Không Thể Nói" của Châu Kiệt Luân: Đẹp nhất không phải là ngày mưa, mà là ngày đã từng cùng anh trú mưa dưới mái hiên.

A, đúng rồi, còn có một câu tám chữ, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ như in.

Đó là phần kết cho bức thư tình, mà cậu đã vắt óc suy nghĩ trong vài giờ mới ra được tám chữ này : Suốt cuộc đời này, em chỉ yêu anh.

Lúc đầu cậu tính viết "Suốt cuộc đời này, em yêu anh nhất", lại sợ sau khi đọc xong thư, anh sẽ tưởng cậu còn thích người khác nữa.

Vì vậy liền bỏ chữ "nhất" thành "chỉ".

Sau khi sửa xong, cậu kiểm tra lần cuối, còn đặc biệt đưa Tề Mạn, bắt cậu ta đọc một lượt giám định cho mình.

Sau khi giành được lời khen ngợi của Tề Mạn, cậu chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm theo phong cách Hàn Quốc, cố tình chọn một phong bì và giấy viết thư thật đẹp.

Giấy viết thư màu đỏ nhạt, phủ bên trên với những hình nụ hôn nhỏ. Phong bì màu lục, chính giữa có miếng hình dán trái tim lớn lấp lánh.

Sau đó cậu quay về trường, cầm bút nắn nót viết lại từng chữ, gấp bỏ vào phong bì, xịt lên một ít nước hoa.

Vào lúc đó, Tiêu Chiến vẽ ra những viễn cảnh rất tốt đẹp.

Thế nhưng, bức thư tình của cậu lại không có cơ hội được gửi đi, bởi vì khi đến Hàng Châu lần nữa, Vương Nhất Bác không chịu gặp cậu.

Bạn nói xem, cậu rõ ràng cảm nhận được Vương Nhất Bác thích mình.

Chuyến đi lần trước, Vương Nhất Bác còn thân thương dặn dò cậu này kia, cớ sao không nói gì cả liền chia cắt với cậu chứ?

Tiêu Chiến càng nghĩ đáy lòng càng chua xót, viền mắt không nhịn được đỏ ửng lên. Cậu sợ mình ngồi trên xe ngay trước mặt Vương Nhất Bác sẽ chợt òa khóc, nên vẫn cúi gầm mặt, cố nén xuống cảm xúc đang cuồn cuộn nơi đáy lòng.

Mãi cho đến khi xe đột nhiên dừng lại, cậu mới ngẩng đầu. Nhìn qua cửa sổ xe thì đã tới cổng chính biệt thự Cẩm Tú Viên, Tiêu Chiến không thể chần chừ liền đẩy cửa xe, bước xuống.

Vương Nhất Bác không kịp phản ứng với hành động của cậu.

Vương Nhất Bác cau mày, nhớ lúc dừng xe trước mặt Tiêu Chiến, và đẩy cậu lên xe, cậu lo lắng bất động tại chỗ. Bây giờ vừa tới Cẩm Tú Viên, không muốn chờ thêm phút giây nào liền nhảy xuống xe.

Vương Nhất Bác mím chặt môi, rũ mi che đi mất mát nơi đáy mắt. Đang tính khởi động xe rời đi thì thấy túi đồ của Tiêu Chiến vẫn còn ở chỗ ghế phụ, anh do dự giây lát, liền bóp còi xe.

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng còi đằng sau, hơi giật mình một chút, sau đó quay đầu lại, nhưng chỉ vội vã nhìn thoáng qua anh rồi liền rũ mi mắt xuống.

Cậu sợ anh thấy khóe mắt đỏ hoe của mình, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng hỏi một câu: "Sao vậy?"

Vương Nhất Bác giơ tay chỉ chỗ ghế phụ, thấy Tiêu Chiến vẫn cúi thấp đầu, cũng không nhìn anh.

Anh không kiềm được thở dài, rồi cầm lấy túi đồ của cậu, trực tiếp đẩy cửa bước xuống xe, đi tới trước mặt cậu giao lại túi, chỉ nói một chữ: "Túi."

Tiêu Chiến lúc này mới nhận ra mình bỏ quên túi đồ trong xe.

Vương Nhất Bác đứng khá gần với Tiêu Chiến. Cậu nhanh chóng nhận lấy túi, lui về phía sau một bước nhỏ, nhưng vẫn cúi đầu, nói một tiếng: "Cảm ơn."

Nói xong, Tiêu Chiến lại nói thêm: "Tôi đi vào trước."

Vương Nhất Bác không nói gì, sắc mặt nháy mắt như đóng băng, hoàn toàn lạnh đến cùng cực.

Kết hôn với cậu lâu như vậy, mỗi khi đối mặt với anh, cậu luôn cúi thấp đầu không muốn nhìn anh, và sau đó tìm đủ loại lý do lý trấu để nhanh chóng thoát thân.

Tiêu Chiến một mực cúi đầu, cậu nhìn đôi giày da của người đàn ông trước mặt không có ý muốn rời đi, nên lại lên tiếng hỏi một câu: "Anh... Tối nay sẽ về nhà chứ?"

"Em..." Vương Nhất Bác chỉ nói một từ, liền chợt khựng lại , đáy mắt hiện lên một tia trào phúng.

Thật ra anh muốn hỏi: Em muốn anh về nhà sao?

Tuy nhiên, vừa mở miệng, anh lại cảm thấy bản thân sẽ tự rước lấy nhục...

Cậu làm sao có thể muốn anh về nhà chứ?

Vương Nhất Bác siết chặt bàn tay, liền đổi sang giọng nói lạnh cứng: "Tối nay tôi không có nhu cầu."

Tối nay không có nhu cầu...

Ý của anh là, chỉ khi nào anh có nhu cầu về chuyện ấy thì mới về nhà sao?

Tiêu Chiến cũng không biết mình bị làm sao.

Trước đây Vương Nhất Bác cũng không phải chưa từng nói mấy lời khó nghe như vậy.

Thế nhưng giây phút anh nói ra lời ấy, cơ thể cậu thoáng run rẩy, mặt trắng bệch, nước mắt trong tích tắc liền trào ra.

Giọt lệ ấm nóng rơi đúng trên ngón tay của Tiêu Chiến, ngón tay của cậu khẽ run run, liền ra sức kìm hãm nước mắt đang bắt đầu chảy ra dừng lại.

Nhưng càng nín nhịn, nước mắt càng rơi nhiều hơn, cuối cùng như những hạt trân châu bị đứt dây, một viên tiếp một viên, không dừng lại được.

Tiêu Chiến đành phải đưa tay lên lau lung tung.

Vương Nhất Bác sau khi dứt lời, vốn là muốn xoay người dời tầm mắt khỏi Tiêu Chiến.

Nhưng lúc anh định quay đầu đi, mắt anh tinh tường nhìn thấy một giọt nước trong suốt rơi lên ngón tay cậu.

Vương Nhất Bác bất chợt như người bị điểm huyệt, đứng tại chỗ không chút nhúc nhích.

Sau đó anh rõ ràng thấy nước mắt của cậu càng rơi càng nhiều, anh từ từ siết chặt tay thành quyền. Mãi cho đến khi cậu nâng tay lên lau nước mắt, anh đột nhiên vươn tay ra, giành trước một bước cầm lấy tay cậu, kéo cả người Tiêu Chiến tới trước mặt mình, sau đó một tay kia nâng cằm cậu lên.

Khuôn mặt của Tiêu Chiến ướt đẫm nước mắt như hoa lê trong mưa, cứ như vậy mà đập vào mắt anh.

Đôi mắt to tròn của cậu ngập trong nước mắt.

Tiêu Chiến ra sức cắn môi để bản thân có thể nín khóc, chóp mũi hồng hồng, thoạt nhìn có vạn phần đáng thương, vạn phần ủy khuất.

Đáy mắt Vương Nhất Bác thoáng chốc dậy sóng. Anh cầm lấy cổ tay cậu, nhịn không kiềm chế tăng thêm sức, nội tâm như đang cắn xé, tay nâng cằm của Tiêu Chiến nhiều lần muốn đưa lên lau đi nước mắt của cậu, nhưng cuối cùng lại chỉ dùng sức gạt bỏ, sau đó lại nắm chặt lấy cằm của cậu.

Khi Vương Nhất Bác vẫn nhìn chăm chăm, nước mắt Tiêu Chiến rơi càng mãnh liệt.

Cách một tầng nước mắt, cậu không nhìn rõ vẻ mặt của người đàn ông trước mắt, chỉ có thể dựa vào trực giác cảm thấy được tâm tình của anh có chút bất ổn, giống như là muốn tức giận, lại như không phải.

Nước mắt trên mặt cậu theo hai gò má liền chảy xuống ngón tay Vương Nhất Bác đang nắm lấy cằm cậu, sau đó theo ngón tay thon dài của anh, trượt vào trong lòng bàn tay.

Giọt lệ lành lạnh, lại làm nóng đáy lòng anh, nóng đến khiến cả người anh trở nên bối rối.

Một giây tiếp theo, lại thả hai tay đang nắm lấy cậu xuống, một câu cũng không nói liền đột nhiên xoay người, đi đến chiếc xe hơi ở phía trước, mở cửa xe, rất nhanh ngồi lên, sau đó dùng lực đạp ga, xe liền mạnh mẽ phóng đi.

Xe của anh rời đi, đường phố bên ngoài Cẩm Tú Viên trong nháy mắt liền trở nên trống rỗng, cô quạnh lẻ loi, chỉ còn mình Tiêu Chiến đứng đó.

Đèn cao áp ở ngã tư đường mang thứ ánh sáng mơ màng, chiếu vào thân thể gầy yếu vẫn đang run rẩy của Tiêu Chiến, đượm một chút bất lực và cô đơn khó nói thành lời.

Tiêu Chiến đứng tại chỗ hồi lâu, dần dần cũng ngừng rơi lệ, cậu mở túi lấy ra một hai tờ khăn giấy ở bên trong lau nước mắt rồi mới xoay người, đi vào biệt thự.

Cậu cầm lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, lúc đang đứng bên cạnh giá để giày, má Trần từ trong phòng ngủ đi ra, chào hỏi Tiêu Chiến trở về như thường lệ: "Cậu chủ, cậu có muốn ăn tối ngay bây giờ hay không?"

Tiêu Chiến vừa khóc xong, tâm tình cũng vơi đi ít nhiều, lắc lắc đầu nhẹ giọng nói một câu:"Không cần, con đã ăn ở bên ngoài rồi."

Dừng một chút, lại nói với má Trần một câu: "Con hơi mệt, muốn lên lầu trước."

"Tôi giúp cậu chủ đi pha nước tắm, cậu hãy nghỉ ngơi trước đi."

Má Trần nói xong, liền muốn lên lầu, Tiêu Chiến khẽ cười một chút: "Không cần đâu ạ, con tự làm được rồi, dì nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Được, vậy cậu chủ ngủ ngon."

"Ngủ ngon ạ." Tiêu Chiến lại hướng về phía má Trần hơi nở nụ cười rồi đi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Tiêu Chiến tùy ý ném túi đồ trên ghế sô pha, sau đó đi tắm nước ấm sạch sẽ, thay một bộ quần áo ngủ thoải mái đi ra.

Cậu không cảm thấy buồn ngủ chút nào, liền vào phòng thay đồ đem va li hành lý mình mang đến Cẩm Tú Viên lúc đầu ra, sau đó nhập mật mã mở ra, tìm kiếm một chiếc hộp nhỏ bên trong, ngồi vào tấm thảm mềm trải trên sàn nhà, mở chiếc hộp ra.

Bên trong rất hỗn độn, một vài vé máy bay, vé xe lửa, còn kèm theo mấy tờ 100 NDT màu đỏ chói mắt.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm những thứ kia trong chốc lát, mới đưa tay tìm một chút, lấy ra một phong thư màu lục.

Ngón tay Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt ve phong thư kia, sau đó cầm phong thư đứng lên.

Phong thư còn dính keo, chưa từng bị ai mở ra, qua rất nhiều năm, độ dính càng thêm chắc chắn.

Chẳng qua bởi vì thời gian trôi qua cũng đã lâu, màu sắc của nó đã có vẻ cũ đi, kim tuyến của miếng hình dán trái tim ở giữa kia cũng sắp rơi rụng gần hết, lộ ra từng mảnh từng mảnh trắng trắng.

-

Má Trần chờ Tiêu Chiến đi lên lầu, mới trở về phòng ngủ, sau đó gọi một cuộc điện thoại.

Thời điểm di động reo, xe Vương Nhất Bác gần tới đường Vành đai 3.

Vì trận mưa to vừa đi qua nên đường phố khá vắng, xe chạy với tốc độ rất nhanh. Khi nghe thấy tiếng chuông, anh cũng chẳng thèm giảm tốc độ, chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua số người gọi, là của biệt thự Cẩm Tú Viên.

Vương Nhất Bác do dự một chút, sau đó ở lối thoát trước mặt, tách khỏi đường Vành đai 3, từ từ đỗ lại ven đường, cầm di động lên.

Đoàn phim nghỉ ngơi ba ngày, anh biết cậu quay về nội thành, chắc chắn sẽ về nhà, cho nên đã gọi điện cho má Trần trước, để bà chuẩn bị cơm tối, đồng thời nói má Trần, khi Tiêu Chiến đã vào nhà thì gọi cho anh.

Má Trần cũng không biết là Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về nhà, cho nên đợi đến khi anh bắt máy, liền trực tiếp nói: "Ngài Vương, cậu chủ đã trở về rồi, nhưng cậu ấy bảo là đã ăn tối ở ngoài nên không ăn, liền lên lầu, nói là mệt."

Vương Nhất Bác nhạt nhẽo "Ừ" một tiếng, đang định cúp máy, thì chợt nhớ tới lúc Tiêu Chiến đứng ở ven đường cầm ô bắt taxi, quần áo tóc tai hơi ướt. Vì thế anh liền thấp giọng căn dặn má Trần: "Dì đi nấu canh gừng chống cảm, rồi đưa lên cho cậu chủ."

"Cậu chủ nói muốn nghỉ ngơi..."

"Canh gừng nấu không tốn mấy phút. Nếu cậu chủ đang ngủ thì đánh thức cậu ấy, nhất định phải để cậu ấy uống rồi ngủ tiếp cũng được."

Vương Nhất Bác không chờ má Trần nói hết câu, liền trực tiếp cắt ngang lời bà, dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Nhớ chỉnh điều hòa trong nhà cao một chút. Cậu chủ hôm nay ướt mưa, đừng để bị cảm."

"Tôi biết rồi."

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát, thấy không còn gì dặn dò, sau đó trầm mặc vài giây, lại nói một câu: "Đừng nói cho cậu chủ biết là tôi dặn dì chuẩn bị."

Sau đó liền tắt máy.

Cúp điện thoại, đang lúc chuẩn bị khởi động xe, Vương Nhất Bác chợt nhớ ra một vấn đề rất muốn hỏi, nhưng lại quên mất.

Cậu vào nhà tâm tình có tốt hơn không? Còn khóc không?

Anh nhấc điện thoại, tính nhấn số gọi lại, nhưng do dự một hồi, lại nhét di động vào trong túi.

Ngồi trên ghế lái, tay tùy ý đặt trên vô lăng, trong đầu đột nhiên hiện ra bộ dạng Tiêu Chiến lệ rơi đầy mặt.

Thẳng thắn mà nói, anh quen cậu hơn mười năm, đa số thấy cậu nếu không phải mĩm cười ngọt ngào, thì là cúi thấp đầu buồn bực không nói năng, thỉnh thoảng có lúc mất hứng cũng chỉ mím chặt môi.

Khóc như tối nay, anh là lần đầu tiên nhìn thấy.

Vương Nhất Bác nghĩ tới nghĩ lui, liền cảm thấy nước mắt cậu trượt xuống lòng bàn tay anh lại dậy lên nỗi đau, một đường đau thẳng đến con tim, đau đến ruột gan rối bời.

Sau đó anh liền khởi động xe, ngay tại giao lộ phía trước, đánh vòng cua hướng về Cẩm Tú Viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro