Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tốc độ lái xe của Vương Nhất Bác rất nhanh, dọc theo đường đi hai người cũng không nói chuyện với nhau.

Từ chỗ quay phim đến nội thành ít nhất phải mất 2 tiếng lái xe, nhưng chỉ qua nửa tiếng, anh đã đưa cậu tới bệnh viện.

Anh đương nhiên sẽ không hỏi ý kiến Tiêu Chiến, trực tiếp kéo cậu đến phòng khám đặc biệt của bệnh viện, sau đó ném một câu về phía bác sĩ: "Kiểm tra tổng quát cho cậu ấy!"

Thời gian kiểm tra tổng quát hơi lâu, anh đứng trong hành lang chờ có chút nhàm chán.

Anh thỉnh thoảng giơ tay lên bấu từng đốt tay sau lưng, sau đó lại nhíu chặt mi tâm, giống như đang thầm chịu đựng điều gì đó.

Cuối cùng giống như không chịu đựng nổi nữa, lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra nhưng vừa mới chuẩn bị châm thuốc thì thấy trên vách tường có mấy chữ to 'Cấm hút thuốc', liền buồn bực rút điếu thuốc trong miệng xuống nhét vào bao thuốc lá, bỏ vào trong túi lần nữa.

Trầm ngâm một hồi, anh nhớ tới vết thương trên trán cậu tuy không nghiêm trọng nhưng lại ở phần mặt, bèn lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.

Trợ lý ở nội thành nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã chạy tới bệnh viện, cầm một bình thuốc nhỏ đưa cho Vương Nhất Bác: "Ngài Vương, thuốc này đã hết, chỉ còn lại duy nhất một lọ. Nếu đưa cho cậu Tiêu, thì khi bản thân ngài bị thương sẽ không có mà dùng."

Thuốc đó là khi Vương Nhất Bác đi Vân Nam quay phim mấy năm trước, vô tình gặp một lão trung y mua được ba lọ thuốc mỡ trị sẹo gia truyền của ông ấy.

Thời gian đó anh hay phải đi quay, khó tránh khỏi thương tích đầy mình. Bất kể vết thương có nặng hơn, thì chỉ cần bôi thuốc này lên sẽ không để lại sẹo.

Vương Nhất Bác nghe trợ lý nói, mặt mày không dao động, chỉ nhận lấy thuốc mỡ, nhét vào trong túi mình, nhàn nhạt bảo: "Khi có cơ hội, đi Vân Nam tìm lão trung y đó mua một ít."

Trợ lý giật giật khóe môi, không nói gì, nhưng suy nghĩ trong bụng: Chỉ gặp được lão trung y một lần, giờ đã trôi qua nhiều năm thì biết đi nơi nào tìm người mua thuốc chứ?

-

Tiêu Chiến kiểm tra xong đã là chín giờ tối, kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại, vết thương trên trán cũng đã được bác sĩ tiệt trùng bằng oxy già.

Tuy bác sĩ nói không sao, nhưng anh vẫn bắt cậu cho xem giấy tờ kiểm tra một lần, xác nhận không có vấn đề gì mới trả phiếu khám lại cho Tiêu Chiến, xoay người đi ra khỏi bệnh viện.

Cậu nhét phiếu vào trong túi, rồi nhanh chóng đuổi theo.

Anh không đưa cậu quay về đoàn phim, mà đi về Cẩm Tú Viên. Anh chạy xe một mạch đến cửa biệt thự rồi mới dừng xe.

Má Trần dường như nghe thấy có tiếng động, xe còn chưa dừng hẳn, bà liền chạy ra.

Tiêu Chiến tháo dây an toàn, xuống xe chào hỏi má Trần một tiếng.

Cửa sổ chỗ ghế phụ hạ xuống, Vương Nhất Bác lấy lọ thuốc kia từ trong túi ra giao cho cậu qua ô cửa, nhẹ nhàng nói: "Có thể chống sẹo."

Tiêu Chiến không đưa tay ra nhận, thuận miệng nói: "Bác sĩ bảo sẽ không lưu sẹo..."

Một lọ thuốc mỡ cũng muốn từ chối anh?

Vương Nhất Bác xụ mặt, ngắt lời Tiêu Chiến: "Nếu lưu lại sẹo, thì ai chịu trách nhiệm? Cậu Tiêu, cậu đừng quên, diễn viên phải dựa vào gương mặt. Mặt sẹo sẽ ô nhiễm mắt khán giả. Phiền cậu có chút tinh thần chuyên nghiệp đi!"

Anh mở miệng nói không chút lưu tình nào, nói xong cũng không thèm nhìn Tiêu Chiến mà tiện tay đưa thuốc mỡ cho má Trần.

Má Trần vội vã nhận lấy thuốc, sau đó lại cười mở miệng nói:"Tôi đã chuẩn bị xong cơm tối bây giờ vẫn còn nóng, mau vào ăn đi."

Nói xong, má Trần mới nhận thức Vương Nhất Bác vẫn còn ngồi trên xe, vì thế lại hỏi một câu: "Ngài Vương, đêm nay sẽ ở lại đây chứ?"

"Không ở." Vương Nhất Bác ném hai chữ rõ ràng, sau đó đổi tay lái vòng xe lại, ra sức đạp lên chân ga, xe lại nhanh chóng lao vút ra khỏi Cẩm Tú Viên.

Cậu nhìn xe Vương Nhất Bác từ từ khuất xa, rũ mi che giấu sự mất mát trong đáy mắt, sau đó lại giống như không có chuyện gì xảy ra, nhợt nhạt nở nụ cười với má Trần: "Chúng ta đi vào thôi."

Ăn cơm xong, lúc Tiêu Chiến đi lên lầu, má Trần cầm thuốc mỡ mà anh giao đưa tới trước mặt cậu: "Cậu chủ, thuốc mỡ của cậu."

Tiêu Chiến nhìn lọ thuốc trong tay má Trần một hồi, sau đó vươn tay nhận lấy rồi lẳng lặng lên lầu.

Bận rộn suốt một ngày, Tiêu Chiến cũng hơi mệt, tắm xong rồi leo lên giường.

Lúc mở đèn ngủ thì nhìn thấy bình thuốc nhỏ trên tủ đầu giường, cậu cầm lọ thuốc nhỏ trong tay rồi chui vào trong chăn mềm mại, sau đó nhắm mắt lại, nhưng thế nào cũng không ngủ được.

Anh vì điều gì mà cứu cậu?

Vẻ mặt anh lúc đó là lo lắng cho cậu sao?

Nhưng mà sau đó, dáng vẻ anh đối xử với cậu vẫn lạnh nhạt, nói chuyện cũng khó nghe.

Tiêu Chiến nhịn không được xoay người lại, dưới đèn ngủ mỏng manh mờ nhạt, cậu nhìn lọ thuốc cầm trong tay.

Anh cho cậu thuốc là thật sự e ngại trên mặt cậu để lại sẹo sẽ ảnh hưởng người nhìn, hay là không nỡ để lại sẹo trên mặt cậu?

Tiêu Chiến càng nghĩ, trong lòng càng rối loạn.

Hơn năm năm trước kia, cậu đến Hàng Châu lần đầu tiên chung sống cùng anh rồi trở về cũng miên man suy nghĩ như vậy, cậu nghĩ rằng anh có ý với mình, nhưng rốt cuộc sau này mới biết được, chẳng qua chỉ là cậu tự mình đa tình.

Huống chi anh từng nói với cậu rằng, mặc kệ người trong lòng anh là ai, cũng vĩnh viễn không phải là cậu.

Cho nên bây giờ hà tất trong lòng nghĩ những điều ảo tưởng này, sau cùng thì chẳng qua người thất vọng cũng chỉ là mình, khổ sở cũng chỉ là mình.

Tiêu Chiến cắn môi, ôm ấp lọ thuốc nhỏ trong lòng, nhắm hai mắt lại, sau đó trên mặt chậm rãi tràn đầy bi thương.

-

Vương Nhất Bác lái ô tô thẳng đến biệt thự giữa sườn núi Nghi Sơn.

Trong biệt thự trống không, không có ai, anh bấm mật mã rồi đi vào, uống một ly nước.

Sau đó mới cởi bỏ áo khoác âu phục, rồi cắn răng cởi sạch áo trên người, cúi đầu nhìn đến cái áo sơ mi màu trắng của mình nhuốm đầy máu tươi.

Vương Nhất Bác mím môi, tiện tay ném cái áo vào trong sọt, sau đó lên lầu tìm hộp thuốc đứng trước gương trong phòng thay đồ rộng rãi, cầm bông vải cố hết sức đưa cánh tay ra, khử trùng vết thương sau lưng.

Bởi vì đau đớn, vẻ mặt của anh hơi đanh lại. Có nhiều chỗ không thể với tới, Vương Nhất Bác thử nhiều lần vẫn không bôi thuốc được, cuối cùng đành từ bỏ cất hộp thuốc đi, thân trên không mặc áo, đứng trước cửa sổ.

Bầu trời đêm giữa lưng chừng núi, ánh trăng soi sáng nhẹ nhàng, ánh sao lấp lánh vô cùng xinh đẹp.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm bầu trời một lát, mơ hồ phảng phất nhìn thấy gương mặt của Tiêu Chiến, cả người anh lập tức bình tĩnh lại.

Bất chợt điện thoại vang lên, anh phát hiện mình lại thấy ảo giác.

Vương Nhất Bác rũ mi mắt xuống, đứng tại chỗ một lát mới xoay người trở về phòng ngủ cầm điện thoại lên, liếc nhìn số máy hiển thị là đạo diễn gọi đến, ngón tay Vương Nhất Bác trượt qua màn hình, nhận nghe.

"Ngài Vương, sự cố quay phim buổi chiều đã điều tra xong. Là do tổ đạo cụ không chú ý sợi dây thừng kia bị hỏng, tôi đã mắng bọn họ một trận, ngài xem kế tiếp nên xử lý như thế nào?"

Gương mặt Vương Nhất Bác hơi lạnh, hỏi lại: "Xác định đã điều tra xong?"

"Là người trong tổ đạo cụ chính miệng nhận lỗi".

Vương Nhất Bác cầm điện thoại, không mở miệng nói chuyện.

Mặc dù cách một cú điện thoại, đạo diễn vẫn bị sự im lặng của anh đè nén đến mức khó thở, trên trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi.

Thật lâu, Vương Nhất Bác mới nhàn nhạt mở miệng nói: "Nếu đã điều tra xong, tự ông xử lý đi."

Vương Nhất Bác nói, không rõ ràng tâm tình gì nhưng đạo diễn lại nghe được đáy lòng có chút chột dạ, ông ta dùng giọng thương lượng, cẩn thận nói: "Tôi lập tức sa thải bọn họ, đổi một nhóm nhân viên mới tới làm việc, ngài thấy vậy có được không?"

"Tùy ông, tôi chỉ hy vọng trong đoàn phim không xảy ra tình huống như thế nữa." Anh lạnh nhạt nói một câu rồi cúp điện thoại.

-

Đạo diễn nghe thấy tiếng cúp máy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Lệnh Hạ là người của bầu Tôn, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán: "Cậu cũng không phải không biết, ngài Vương vốn không thích chuyện mâu thuẫn với nhau trong đoàn phim. Lần này tôi nể mặt mũi nhà sản xuất Tôn mới giúp cậu thoát nạn, nếu còn có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện như vậy nữa."

Gương mặt Lệnh Hạ lấy lòng nhìn đạo diễn cười cười: "Lần này thật sự rất cảm ơn ông, đạo diễn."

"Cậu đừng cảm ơn tôi, nên cảm ơn bầu Tôn mới đúng."

Đạo diễn xua tay, nói: "Tốt nhất là cậu hãy nhanh chóng đưa tiền cho mấy nhân viên công tác kia, nhân lúc ngài Vương không có ở đoàn làm phim, để bọn họ rời đi nhanh một chút, tránh đêm dài lắm mộng, đến lúc đó lại bị người khác phát hiện ra sơ hở."

-

Tuy rằng ngày hôm qua lúc quay phim xảy ra sự cố lớn như vậy, nhưng bởi vì không có ai bị thương, cho nên ngày hôm sau vẫn tiếp tục quay phim như cũ.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vốn là buổi sáng có một cảnh quay chung, nhưng bởi vì hôm qua bị chậm trễ nên bị dời xuống buổi chiều, nhường thời gian quay cho vai chính.

Buổi chiều là quay ở trong thành phố, Tiêu Chiến đóng vai thứ chính vì biết người anh yêu say đắm trở về nước và hai người họ vẫn giữ liên hệ với nhau, cho nên cậu có chút hồn siêu phách lạc đi dọc trên đường.

Anh bắt gặp được liền đi phía sau cậu, sau đó lúc cậu qua đường vì thất thần mà suýt nữa bị xe tông, anh liền vươn tay kéo lấy cậu.

Con đường dùng để quay phim sớm đã bị phong tỏa, người trên đường đi lại đều là do đoàn làm phim tìm đến.

Bởi vì muốn đi đến ngã tư đường cũng khoảng một ngàn mét, cho nên chia thành ba phân cảnh.

Cảnh thứ nhất chỉ có mình cậu, cảnh thứ hai là anh thấy cậu rồi đi theo sau, cảnh cuối cùng là lúc cậu suýt bị xe tông, anh đưa tay kéo lấy cậu.

Những cảnh quay trước đều quay đúng một lần liền đạt, nhưng đến cảnh cuối, anh vừa mới chuẩn bị bắt lại cánh tay cậu, thì không biết vì chuyện gì mà tay anh chỉ đưa lên đến giữa chừng, liền đột nhiên dừng lại.

Đạo diễn hô một tiếng "Cắt", lông mày nhăn lại, lớn tiếng kêu gào một câu: "Sao lại đưa tay đến một nửa liền dừng lại?"

Vương Nhất Bác không nói gì, tay vẫn để giữa chừng như vậy được một lát sau đó mới chậm rãi bỏ tay xuống, quay đầu nhìn đạo diễn có chút áy náy: "Xin lỗi, làm lại một lần nữa đi."

Nói xong, Vương Nhất Bác liền bước đi đến vị trí lúc đầu của mình, sau đó chuyên gia trang điểm liền đi đến dặm phấn cho anh.

Bố trí tốt hiện trường, tất cả đạo cụ cũng đã chuẩn bị, đạo diễn hô một tiếng: "Chuẩn bị."

Vương Nhất Bác giơ tay lên xoa bóp bờ vai của mình, khẽ thở dài một hơi. Khi đạo diễn hô một câu "Bắt đầu" liền nhanh chóng nhập vai.

Lúc xe sắp tông trúng Tiêu Chiến, cả người Vương Nhất Bác tựa như một con báo trong phút chốc liền duỗi tay ra, dùng sức kéo cậu vào lòng.

Anh âm thầm cắn chặt khớp hàm, cố nén đau đớn phía sau lưng, diễn thật tốt lần này.

Đạo diễn mở miệng, vừa lòng hô một tiếng: "Tốt, không sai, chuẩn bị cảnh tiếp theo."

Vương Nhất Bác nghe đạo diễn nói xong, cả người vô lực lui về phía sau vài bước rồi xoay người, nhanh chóng bước chân rời khỏi.

"Nước của ngài..." Trợ lý thấy Vương Nhất Bác vừa quay xong, lập tức lấy nước mang đến.

Lúc này chợt nhận ra sắc mặt anh đang có chút tái nhợt, trợ lý nhíu mày, vừa nghĩ muốn hỏi thăm anh xem có chỗ nào không thoải mái, thì nhìn thấy một mảng áo phía sau lưng anh nhuộm màu đỏ hồng.

Cậu ta đột nhiên trợn to mắt: "Ngài Vương, sau lưng ngài sao lại có máu?"

Vương Nhất Bác nhăn trán lại, không nói gì, chỉ đưa tay cởi từng cúc áo rồi bỏ hẳn áo ra.

Sau đó trợ lý liền thấy trên lưng bên trái của anh có một vết thương kéo dài từ vai đến eo, thâm tím nặng nề, bây giờ còn có vài tơ máu.

"Ngài bị thương nặng như vậy, sao lại không nói gì?"

Trợ lý ném chai nước khoáng sang một bên, sau đó mở hộp y tế luôn mang theo bên người, muốn tìm kiếm thuốc mỡ nhưng một lúc sau mới nhớ ra, hôm qua đã đưa cho Tiêu Chiến rồi.

Cậu ta trực tiếp lấy chìa khóa xe: "Tôi đưa ngài đi bệnh viện kiểm tra."

"Không cần."

Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói, ngăn cản trợ lý, bởi vì đau đớn mà anh hít sâu vào một hơi, rồi lại mở miệng dặn dò: "Không được để ai biết tôi bị thương."

Từ sau một lần anh được ông nội mang về Tề gia ăn cơm tất niên, buổi tối lại cùng em trai đốt pháo hoa, Tề Mạn lúc đó không cẩn thận nên ngón tay bị bỏng có chút phiếm hồng.

Lập tức toàn bộ người trong Tề gia đều vây quanh Tề Mạn hỏi han, còn trách mắng anh không bảo vệ tốt cho em trai, sau đó bọn họ gọi bác sĩ tư gia đến xem xét cho Tề Mạn như bảo bối.

Chỉ còn một mình anh đứng lẻ loi trong sân, không ai phát hiện ra lòng bàn tay anh đang chảy máu, so với Tề Mạn, anh bị thương nặng hơn rất nhiều lần.

Bọn họ đương nhiên không biết, nếu như lúc ấy không có anh đưa tay nắm lấy pháo hoa nóng rực kia vứt đi, thì có thể mắt của Tề Mạn đã bị mù rồi.

Rất nhiều lúc, vì đã bị người khác coi thường quá nhiều, nên anh cũng không quá xem trọng chuyện mình bị thương nữa.

Trợ lý bên cạnh, vẫn khăng khăng muốn đưa anh đến bệnh viện.

"Tự tôi sẽ xử lý." Giọng nói Vương Nhất Bác nói chuyện có chút không kiên nhẫn, dường như muốn kết thúc vấn đề này.

Trợ lý có chút không yên lòng, muốn mở miệng khuyên thì bỗng dưng nghe anh nói: "Đúng rồi, có chuyện cậu điều tra giúp tôi."

"Chuyện gì?"

"Ngày hôm qua quay phim dây xích đu bị cắt đứt, cậu đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Không phải đạo diễn cũng nói là do nhân viên sơ xuất sao?"

"Nếu lời đạo diễn nói là thật, vậy tôi còn kêu cậu điều tra làm gì nữa?"

"Đã biết, tôi nhất định sẽ điều tra rõ."

Vương Nhất Bác không nói gì, dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại bình tĩnh một chút, sau đó lại mở mắt hỏi trợ lý: "Tối nay Kim Bích Huy Hoàng đãi tiệc?"

"Dạ, cậu Lâm vừa được nhận giải thưởng, tối nay muốn mời đoàn phim đến ăn mừng."

Trợ lý dừng một chút, rồi tiếp tục nói:"Nếu không khoẻ thì tối nay ngài đừng đi. Bị thương không nên uống rượu..."

"Không sao."

Vương Nhất Bác nhàn nhạt cắt đứt lời của trợ lý, sau đó chỉ chỉ phía sau chỗ ngồi, nói: "Cậu hãy lấy giúp tôi một bộ quần áo sạch sẽ."

"Dạ.."

Lâm Ngôn đã đặt trước phòng lớn ở Kim Bích Huy Hoàng, người trong đoàn phim được mời cũng đã đến.

Lúc A Kiều lái xe chở Tiêu Chiến do nhầm đường nên phải vòng lại, vừa vặn lại kẹt xe cho nên lúc tới nơi thì cũng chỉ còn thiếu mình cậu.

Hàng ghế salon đã ngồi đầy người, Lâm Ngôn thấy cậu đi vào, lập tức nghênh đón, sau đó quét mắt nhìn một vòng hàng ghế liền thấy bên cạnh Vương Nhất Bác còn chỗ trống, lập tức chỉ chỗ ngồi cho cậu: "A Chiến, bên cạnh ngài Vương còn một chỗ ngồi kìa."

Cậu đành tâm trạng thấp thỏm đi tới, yên vị ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác.

Mọi người đến đông đủ, Lâm Ngôn đi tới sân khấu cầm micro nói lời cảm ơn khách sáo, sau đó đi tới trước bàn đá cẩm thạch bưng một ly rượu, nói:"Đành phải mời mọi người dùng rượu trước, vì chúng ta còn phải chờ một người."

"Người nào vậy? Sẽ không phải là người yêu của cậu chứ?" Một diễn viên có quan hệ không tệ với Lâm Ngôn, nghe thấy câu này liền nhíu mày ồn ào hỏi.

Lâm Ngôn xấu hổ cười, cũng không vòng vo với mọi người, dứt khoát gật đầu một cái: "Đúng."

Không khí buổi tiệc, trong nháy mắt trở nên sôi nổi.

Lâm Ngôn phất phất tay, ý bảo mọi người không nên kích động: "Chẳng qua vì bảo vệ tình cảm nên tạm thời tôi không muốn công khai, trước mắt xin mọi người giữ bí mật giúp tôi."

Lâm Ngôn vừa mới dứt lời, liền lấy điện thoại trong túi quần ra, sau đó hướng mọi người làm tư thế xin lỗi rồi vừa đi ra khỏi phòng vừa nghe điện thoại.

Chẳng được bao lâu, Lâm Ngôn dắt theo một cô gái vô cùng xinh đẹp trở về phòng.

Tiêu Chiến không quen thân với Lâm Ngôn lắm, nên cũng không mấy quan tâm tới người yêu của anh ta, chỉ cúi đầu lướt Weibo.

Một minh tinh ngồi bên cạnh cậu thì thầm khen ngợi một câu: "Lâm Ngôn tìm người yêu thiệt là xinh đẹp nha."

Tiêu Chiến đơn thuần xuất phát từ hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn lướt qua, sau đó cả người chợt khựng lại.

Vương Nhất Bác lạnh nhạt ngồi ở một bên, trông như đang nhìn di động, nhưng thật ra vẫn luôn để ý cậu ở kế bên mình.

Anh phát giác cậu bỗng nhiên cứng đờ người, bèn nghiêng đầu nhìn theo tầm mắt cậu, thì thấy Lâm Ngôn đang tay trong tay, cười cười nói nói với Như Ý.

Anh khẽ giật mi tâm, sau đó xem như không liên quan đến mình, thờ ơ gục đầu tiếp tục nhìn điện thoại.

Lâm Ngôn khom người bưng hai ly rượu, một ly đưa cho Như Ý, một ly cho chính mình, sau đó khoác vai cô thoải mái giới thiệu với mọi người trong phòng: "Đây chính là người tôi vừa nói mọi người đợi, bạn gái của tôi, Tiêu Như Ý."

Khi Tiêu Chiến thấy Như Ý, đầu cũng đã nổ tung, bây giờ nghe Lâm Ngôn nói thì đầu óc càng rối tung hơn.

Cách đây không lâu, Như Ý còn bảo Vương Nhất Bác anh có thể sẽ trở thành bạn trai của chị ấy trong tương lai kia mà?

Thế nào mà đảo mắt một cái, liền đi chung với Lâm Ngôn rồi?

Như Ý và Tiêu Chiến cùng họ, trong nháy mắt có người liền thắc mắc: "Họ Tiêu? Không phải là chị em của A Chiến đấy chứ?"

Tiêu Chiến chưa kịp trả lời, Như Ý liền cầm ly rượu, duyên dáng yêu kiều nghiêng đầu: "Tiểu Chiến là em họ tôi."

Người vừa hỏi nhịn không được hò reo: "Ôi trời, thật đúng là trùng hợp, Lâm Ngôn cậu lại đi tìm người nhà của người trong đoàn làm bạn gái."

Tiêu Chiến khó hiểu trong lòng nhưng cũng không tiện chạy đến hỏi Như Ý ngay, cậu chỉ đành nhìn chằm chằm Lâm Ngôn và Như Ý, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Khi Như Ý giới thiệu mối quan hệ của hai người, cậu liền ở chỗ ngồi lễ phép chào Như Ý: "Dạ chị."

Như Ý tươi cười ấm áp với Tiêu Chiến, mắt nhìn lướt qua Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh cậu.

Vẻ mặt cô rõ ràng khựng lại một chút, thấy anh như thể không quen biết liền quét mắt đi qua, lần nữa tươi cười rực rỡ.

Tính cách của Như Ý vẫn luôn cởi mở, cùng người lạ gặp mặt không quá ba phút, liền có thể làm bầu không khí trở nên sôi nổi.

Cô đến góp vui, buổi tiệc bớt đi sự tẻ nhạt mà trở nên náo nhiệt hơn, thường xuyên nghe thấy những câu như: "Như Ý, cô tốt nghiệp trường nào?", "Như Ý, cô với Lâm Ngôn quen nhau như thế nào?", "Như Ý, tới đây hát một bài đi?",...

Tiêu Chiến vẫn yên lặng ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, cậu đối với những tình huống như vậy đã sớm tập thành thói quen.

Từ khi biết cha mẹ mình đã qua đời, mãi mãi không thể trở về nữa, đành sống ở nhà chú thím sau đó dần dần đã mất đi tự tin và cởi mở như chị họ.

Cho nên rất nhiều lúc cùng Như Ý ra ngoài chơi, chị họ có thể dễ dàng hòa nhập với người khác, còn cậu vẫn luôn ngồi lặng lẽ ở một chỗ, mỉm cười xem náo nhiệt.

Âm thanh uống rượu, tiếng nói chuyện, tiếng hát và cả tiếng cười đều ồn ào không dứt, nhưng Vương Nhất Bác dường như không hề bị ảnh hưởng, anh vẫn duy trì tư thế lạnh nhạt ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay mình.

Tiêu Chiến tiến gần lại quan sát Vương Nhất Bác, vô ý nhìn lướt qua màn hình điện thoại của anh, phát hiện anh đang dùng điện thoại để xem báo cáo của Hoàn Ảnh.

Trong tình huống huyên náo như vậy, anh vẫn có thể ung dung làm việc?

Tiêu Chiến thầm cảm thán, sau đó trong lòng lại nghĩ thầm: Nếu đã muốn làm việc, anh còn đến đây làm gì?

"Tiểu Chiến." Như Ý đưa tay, vỗ về đầu của Tiêu Chiến.

Cậu đưa tay sờ sờ chỗ đầu của mình bị Như Ý vỗ, chỉnh sửa lại tóc của mình, sau đó nhanh chóng bắt lấy tay Như Ý: "Chị mau nói đi, sao lại trở thành người yêu của Lâm Ngôn?"

"Một lần tình cờ gặp nhau ở dạ hội từ thiện, sau đó lưu lại phương thức liên hệ của nhau. Tán gẫu nhiều lần, cảm giác rất hợp sau đó liền hẹn hò." Như Ý nhẹ nhàng nói.

"Nhưng...nhưng không phải trước đây, chị còn nói thích Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến rất quan tâm đến Như Ý, cũng muốn biết tâm tình của chị họ đối với anh là như thế nào.

Như Ý vừa nghe đến ba chữ "Vương Nhất Bác", liền nghĩ ngay đến hình ảnh anh cự tuyệt mình cách đây không lâu, liền mở miệng đánh gãy lời nói của Tiêu Chiến: "Anh ta nói đã có người trong lòng nhưng không phải là chị, hoa rơi có ý nhưng nước chảy lại vô tình, chị cần gì phải lãng phí thời gian với anh ta?"

Như Ý nói tới đây, dừng lại, sau đó nhìn Tiêu Chiến, hỏi một câu: "Chiến Chiến, em biết người Vương Nhất Bác thích là ai không?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

"Thôi quên đi."

Như Ý nhìn cậu cười cười, dáng vẻ không muốn nói thêm nữa, nói thẳng: "Chút nữa có thời gian hãy nói tiếp."

-

Mấy ngày nay Lệnh Hạ luôn hết sức lo lắng đề phòng, ngày hôm qua giận dữ nên đã cắt đứt dây xích đu mà Tiêu Chiến dùng để quay phim. Nhưng kết quả cậu không có hề có chuyện gì, ngược lại chọc cho Vương Nhất Bác tức giận, nhất định muốn đạo diễn tra rõ chuyện này.

Lúc ấy có vài nhân viên làm việc biết hắn đi qua nơi xích đu đó, vì không muốn để cho người khác tra được liên quan đến mình bỏ ra một số tiền lớn để mua sự im lặng của nhân viên kia.

Sau đó còn đồng ý ngủ mấy đêm với bầu Tôn, mới đổi lấy được sự giúp đỡ của ông ta, ra mặt thay hắn tìm đạo diễn giúp một tay che giấu chuyện thật sự xảy ra.

Hắn ta càng muốn hại chết Tiêu Chiến thì phát hiện ra mình càng xui xẻo, tâm trạng buồn bực đến mức không cách nào tả hết.

Vừa rồi chẳng qua Lệnh Hạ chỉ muốn vào toilet hút điếu thuốc đè ép sự khó chịu trong lòng, kết quả không ngờ lại nghe thoáng qua được cuộc nói chuyện của Tiêu Chiến và Như Ý.

Thì ra là... Như Ý thích Vương Nhất Bác?

Thật ra rốt cuộc Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến có gian tình hay không, hắn ta thật sự không xác định được.

Nhưng duy nhất một điều hắn ta xác định được, chính là Tiêu Chiến đã khiến cuộc sống hiện tại của hắn trở nên khó chịu như vậy, Lệnh Hạ cũng muốn khiến cho Tiêu Chiến phải sống trong sự bứt rứt.

Cho nên, Lệnh Hạ liền đứng ở ngoài cửa chờ Như Ý.

Như Ý quả nhiên là xuất thân nhà giàu, ngắm nhìn thế nào cũng thấy cô là một thân cao quý.

Lệnh Hạ hai mắt đánh giá Như Ý cẩn thận, sau đó mở miệng gọi: "Cô Tiêu."

Như Ý quay đầu, nhìn về phía Lệnh Hạ cười cười: "Xin hỏi, có chuyện gì?"

Tính tình Lệnh Hạ cũng thẳng thắn, không hề vòng vo với Như Ý, trực tiếp mở miệng nói: "Cô Tiêu, có phải cô rất muốn biết người Vương Nhất Bác thích là ai không?"

Mi tâm Như Ý nhíu lại, không nói chuyện.

Lệnh Hạ cong môi, nhìn cô cười cười: "Không biết cô Tiêu có xem qua tin tức hot trên Weibo gần đây không? Em trai của cô và Vương ảnh đế đã lên hotsearch. Đêm khuya cậu ta vào phòng ngài ấy, ở lại vài tiếng cũng chưa ra ngoài."

Như Ý rất thông minh, nghe đến đó liền biết ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lệnh Hạ.

Cô cong môi nở một nụ cười xinh đẹp, duy trì lễ độ của danh môn quý tộc, lời nói tương đối lưu loát: "Trong giới giải trí, có bao nhiêu tin tức là thật? Đều là một phần scandal thôi! Còn chuyện em trai tôi, tôi hiểu rõ thằng bé hơn anh."

"Vậy cô cũng hiểu rõ ngài Vương? Chắc chắn người trong lòng ngài ấy không phải Tiêu Chiến sao?"

Đối với câu hỏi của hắn, Như Ý chỉ che miệng khẽ cười sau đó cẩn thận nhìn Lệnh Hạ một hồi, mở miệng hỏi: "Nếu tôi không nhầm, anh là Lệnh Hạ nhỉ?"

Lệnh Hạ chớp mắt, không nói gì.

Như Ý vẫn duy trì vẻ quý phái, nhưng lời nói ra không chút nể nang: "Anh Lệnh, tuy rằng tôi không lăn lộn trong giới giải trí, nhưng tôi cũng quan tâm đến mấy chuyện showbiz. Tiểu Chiến là em của tôi, về chuyện của nó, tôi cũng biết chút ít. Vai thứ chính bộ phim này vốn dĩ là của anh nhỉ? Sau đó lại bị em tôi giành mất... Chỉ dựa vào điểm này, thì dù anh ở trước mặt tôi bất luận nói cái gì, tôi đều chỉ cảm thấy anh đang ngầm lợi dụng."

"Tôi với anh chỉ mới tình cờ gặp nhau có một lần, xin hỏi anh từ đâu dám chắc rằng tôi sẽ tin tưởng lời của anh, mà không tin em trai tôi?"

Như Ý nói xong, bèn dịu dàng cười với Lệnh Hạ, dứt khoát để lại một câu "Xin lỗi không tiếp chuyện được", định xoay người đi khỏi.

"Cô Tiêu, còn một việc có thể cô chưa biết? Đó là hôm qua lúc Tiêu Chiến đang quay ở phim trường thì xảy ra chuyện, ngã khỏi xích đu. Vương Nhất Bác lúc ấy đã không ngần ngại do dự trực tiếp lao ra đỡ lấy cậu ta, còn đưa cậu ta đến bệnh viện. Còn bởi vì cậu ta mà tức giận, trực tiếp sa thải toàn bộ nhân viên công tác tổ đạo cụ!"

Mặc dù Lệnh Hạ nói sự thật, nhưng hắn ta cũng không xác định được hành động của Vương Nhất Bác có phải là vì Tiêu Chiến hay không.

Chỉ có điều để đạt được kế hoạch ly gián, hắn liền biến thành giọng khẳng định, cũng thêm mắm thêm muối một số tình tiết.

Như Ý nghe được câu này, khẽ khựng lại bước chân.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến quen biết nhau nhiều năm như vậy, tuy hai người thoạt nhìn cũng không đến nỗi quen thuộc nhưng Tiêu Chiến đã kết hôn với Tề Mạn, Vương Nhất Bác lại là anh trai của Tề Mạn.

Cho nên cậu gặp phải nguy hiểm, thì anh cứu cậu cũng rất đỗi bình thường.

Như Ý quay đầu nhìn vào mắt Lệnh Hạ, hơi chút tức giận: "Anh Lệnh, tôi mặc kệ ngày hôm nay rốt cuộc anh ý đồ gì nhưng tôi muốn nói rõ cho anh biết. Anh đừng vọng tưởng phá hoại quan hệ giữa tôi và Tiểu Chiến. Đối với tôi mà nói, Tiểu Chiến là đứa em trai mà tôi yêu thương nhất."

"Tôi cũng cảnh cáo anh, những chuyện trước kia tôi sẽ không tính toán với anh, nhưng nếu tôi biết anh lần nữa gây bất lợi cho Tiểu Chiến, người khác không so đo, nhưng Tiêu Như Ý tôi tuyệt đối sẽ là người đầu tiên đứng ra dìm anh chết trong làng giải trí này."

"Đừng tưởng tôi nói đùa, nhà họ Tiêu chúng tôi một chút bản lĩnh này vẫn phải có!"

Như Ý ném ra những lời vừa độc vừa thẳng này, khiến cho Lệnh Hạ liền biến sắc mặt trông chật vật lúng túng.

Như Ý cười thầm, trực tiếp xoay người đạp gót, vô cùng cao ngạo rời đi.

-

Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi im lặng ở trong phòng, nhưng cậu vừa nghe thấy trò chơi kế tiếp của Như Ý nghĩ ra, trong đầu liền xuất hiện ý nghĩ muốn bỏ chạy.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Như Ý bắt được dịp tổ chức trò chơi, thì cô đều rủ mọi người chơi trò oẳn tù tì.

Người thắng được an toàn, người thua lại tiếp tục chỉ định người tiếp theo chơi với mình, người cuối cùng thua trận đó sẽ bị trừng phạt.

Cách thức trừng phạt cũng rất não tàn, hoặc là phải nói thật, hoặc là phải chịu mạo hiểm lớn.

Sở dĩ trong tiềm thức của Tiêu Chiến muốn bỏ chạy, là bởi vì nhiều năm qua mỗi lần chơi trò này, cậu đều bị thua thê thảm.

Không phải bị bắt trả lời thành thật một câu hỏi, thì cũng là chịu mạo hiểm bị trêu chọc đến xấu hổ.

Từ chối quyết liệt đến đâu, thì Tiêu Chiến cũng bị ép chơi chung.

Như Ý lúc nãy muốn ra ngoài rửa tay một chút, trước khi đi cô còn bảo mọi người cứ chơi trước, không cần đợi mình.

Thế là trò chơi chính thức bắt đầu.

Trong phòng tràn đầy tiếng cười ồn ào không dứt, một lát đã đến lượt Tiêu Chiến.

Cậu đành phải chơi, ba lần oẳn tù tì đều thất bại, quá thê thảm rồi...

Đoàn làm phim đều biết, Vương Nhất Bác luôn không thích kiểu náo nhiệt như thế này, cho nên ngay từ đầu đã không trông mong gì anh sẽ tham gia, liền tự động bài xích anh ở bên ngoài.

Mọi người chuẩn bị ầm ĩ đòi Tiêu Chiến lựa chọn nói thật hay mạo hiểm, thì Như Ý cũng mở cửa trở vào phòng nhập cuộc vui.

"A Chiến, cậu chọn đi, nói thật hay là mạo hiểm?"

"Người thua nên uống ba ly rượu, sau đó mới lựa chọn."

"Nói thật chính là nói xem ban đêm ngủ cùng ai? Mạo hiểm chính là ra ngoài thân mật với một người nào đó một chút."

Tùy mọi người ồn ào, có người đã mang ba ly rượu lớn đẩy đến trước mặt Tiêu Chiến.

Từ khi vào phòng đến bây giờ, Vương Nhất Bác vẫn nhìn chằm chằm điện thoại không hề có phản ứng gì, nhưng vừa nghe đến hai lựa chọn vừa rồi, trán anh hơi nhăn lại sau đó nâng mắt lên nhìn.

Nhìn thấy trước mặt Tiêu Chiến đang đặt ba ly rượu, trán anh càng nhăn chặt hơn, sau đó cất điện thoại, không nóng không lạnh nói một câu: "Tôi còn chưa chơi, sao lại quyết định người bị phạt rồi?"

Vương Nhất Bác đột nhiên nói một câu này, khiến không khí trong phòng yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều khó tin chớp mắt.

Ngay cả Như Ý cũng nhìn chằm chằm anh, có vẻ chấn động.

Vương Nhất Bác lạnh nhạt xoay người, đối mặt với Tiêu Chiến, thấp giọng nói một câu: "Chơi."

Tiêu Chiến giật mình, mới ý thức được Vương Nhất Bác muốn tham gia trò chơi này, sau đó vội vàng đưa tay ra.

Lúc học trung học, Tiêu Chiến luôn bách chiến bách thua đối với trò này, chỉ thắng được mỗi Vương Nhất Bác.

Vì cậu nhận ra được điểm sơ hở của Vương Nhất Bác, chính là anh luôn luôn ra đúng một thứ tự duy nhất: Bao, kéo, búa.

Khi Tiêu Chiến phát hiện ra người mình thầm thích có đặc điểm như vậy, đáy lòng đã vui vẻ phấn khích hồi lâu.

Bởi vì cậu nghĩ mình hiểu anh hơn những người khác, nghĩ chỉ có mình cậu biết được điều nhỏ nhặt này của anh mà thôi.

Sau này cậu và anh cùng chơi oẳn tù tì, chỉ cần nhớ điểm sơ hở đó của anh, thì chắc chắn sẽ thắng.

Nhưng giờ đây, không biết anh có còn giữ thói quen đó nữa không?

Mặc dù Tiêu Chiến không quá chắc chắn, nhưng vẫn ra 'kéo' trước, và quả nhiên Vương Nhất Bác ra chính là 'bao'.

Cậu thắng rồi.

Lần thứ hai cậu ra 'búa', còn Vương Nhất Bác ra chính là 'kéo'.

Cậu lại thắng tiếp.

Lần thứ ba cậu ra 'bao', Vương Nhất Bác ra chính là 'búa'.

Cậu toàn thắng luôn.

Không ngờ, qua nhiều năm như vậy mà anh vẫn còn giữ thói quen này?

Lòng Tiêu Chiến khó nhịn được nổi lên một tia vui vẻ nhỏ bé.

"Vương ảnh đế thua rồi!"

Tống Lệ Tư cười híp mắt nói kết quả, sau đó chỉ chỉ ba ly rượu trên bàn: "Ba ly uống cạn nào!"

Sau đó cô nhìn mọi người trong phòng: "Mọi người suy nghĩ một chút, nên hỏi Vương ảnh đế vấn đề gì đây? Cũng nên suy nghĩ tiếp, nếu Vương ảnh đế không chịu trả lời câu hỏi thì nên trừng phạt làm gì đây?"

Vương Nhất Bác bằng lòng nhận thua, nâng ly rượu trên bàn, hoàn toàn xem nhẹ những lời trợ lý liên tục dặn dò anh trước khi tham gia buổi tiệc này: Sau lưng có vết thương, không nên uống rượu.

Trong nháy mắt, Vương Nhất Bác uống cạn ba ly rượu lớn.

Không chỉ là một người, chính xác là tất cả mọi người đều tò mò, vì sao Vương Nhất Bác vẫn cô độc nhiều năm như vậy?

Có thể là bởi vì mọi người uống một chút rượu nên gan cũng lớn một chút. Hoặc cũng có thể bởi vì Vương Nhất Bác chịu tham gia trò chơi này, khiến cho mọi người cảm giác khoảng cách rút ngắn lại.

Cho nên có người liền thừa dịp mời rượu, hỏi một câu: "Vương ảnh đế, ngài có yêu ai không, yêu người đó từ lúc nào?"

Chỉ một vấn đề này hỏi ra, trong nháy mắt cả phòng liền yên tĩnh.

Ngay cả Tiêu Chiến, Như Ý và Tống Lệ Tư dù biết rõ Vương Nhất Bác có người trong lòng rồi, nhưng vẫn tập trung chú ý.

Có thể là bởi vì uống ba ly rượu, vẻ mặt Vương Nhất Bác có hơi mơ màng.

Ánh đèn nhiều màu sắc trong phòng chiếu vào trên gương mặt đặc biệt anh tuấn, lộ ra vẻ cực kỳ kinh diễm.

Anh im lặng chừng năm giây, mới chậm rãi mở miệng: "Học kì một năm lớp 9, tôi đã chú ý đến người ấy."

Mới đầu thật ra chỉ là chú ý, một lần, hai lần, ba lần... Sau đó liền biến thành quan tâm, tiếp đó lại lẳng lặng trở thành tình yêu sâu đậm hơn cả mạng sống.

Chẳng qua là, những tâm sự này anh không thể quang minh chính đại nói cho cậu nghe, nên chỉ có thể dựa vào cách thức chịu phạt, truyền vào tai cậu.

Cũng giống như chơi trò oẳn tù tì, không phải anh đều ra thứ tự 'bao, kéo, búa' với người khác, mà là chỉ ra với một mình cậu thôi.

Bao, kéo, búa.

5, 2, 0.

Anh yêu em...

Đây là lời tỏ tình bằng thủ ngữ mà anh dành cho cậu.

Chỉ tiếc, cậu vẫn chưa nhìn hiểu được.

Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh Vương Nhất Bác, đáy lòng nổi lên một tia nhàn nhạt chua xót.

Hóa ra, anh từ học kỳ một đã bắt đầu yêu người kia?

Còn cậu thì học kỳ hai mới gặp được anh, sau đó yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đến nay đã tròn mười ba năm.

Vậy thì anh đã yêu người kia đã gần mười bốn năm rồi...

Cậu vẫn luôn cho rằng mình rất cố chấp, thật không ngờ, anh còn cố chấp trong tình yêu hơn cả cậu.

Như Ý đặc biệt chăm chú nghe câu trả lời thật lòng của Vương Nhất Bác, thậm chí trong khoảnh khắc đó, cô bỗng ngẩn ngơ và chợt vô thức thốt ra một câu: "Không ngờ anh lại si tình như vậy."

Tống Lệ Tư cầm ly rượu vang, chậm rãi lắc hai vòng, đồng tình với Như Ý: "Quả thật rất si tình, tính ra đã yêu hơn tận mười năm, người kia thật là hạnh phúc, được Vương đại ảnh đế của chúng ta nhớ mãi không quên."

Nói xong, Tống Lệ Tư còn đưa mắt đến chỗ Tiêu Chiến ngồi, sau đó nhếch miệng về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác biết Tống Lệ Tư đang cười nhạo mình, vẻ mặt phớt lờ nhích về phía ghế, không đáp lời Tống Lệ Tư.

-

Trò chơi vẫn tiếp tục, Tiêu Chiến vẫn thua nhiều thắng ít.

Tuy nhiên, lúc cậu thắng, người khác chơi oẳn tù tì với Vương Nhất Bác thì anh luôn vững vàng đánh bại họ.

Lúc cậu thua, liền ỷ vào điểm yếu của anh, nên miễn cưỡng tránh được một kiếp.

Sau lần người to gan khơi mào hỏi tình sử của Vương Nhất Bác, những người theo sau liền bám vào đó mà lải nhải với anh.

"Vương ảnh đế, vậy ngài và người ấy có đang ở bên nhau không?"

Vương Nhất Bác: "Không có."

"Vương ảnh đế, nhiều năm như vậy chẳng lẽ ngài vẫn luôn là đơn phương thầm mến sao? Không định thổ lộ à?"

Vương Nhất Bác: "Muốn, nhưng không thành công."

Vương Nhất Bác trả lời câu này, dẫn tới toàn bộ người trong phòng rối loạn cả lên.

"Trời ạ, không thể nào, ai lại ngốc đi cự tuyệt Vương ảnh đế?"

"Người kia chẳng lẽ bị mù rồi?"

"Chắc chắn mù rồi, người chồng quốc dân, có nằm mơ thì ai cũng muốn rước về nhà mà!"

Mọi người đều rất muốn biết chuyện về nhân vật huyền bí kia, muốn moi tất tần tật thông tin giữa anh và ý trung nhân.

Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ, từ khi cậu biết anh thích một người, không ít lần thầm nghĩ: Người anh yêu có đẹp hay không? Anh và người ấy có ở bên nhau không? Liệu anh có còn yêu người ấy không?

Mọi sự hiếu kỳ cất giấu dưới đáy lòng cậu, đều được mọi người trong phòng lên tiếng thay mặt hỏi.

Nhưng khi những điều tò mò được giải đáp thì lòng lại càng buồn hơn.

Trò chơi qua được nhiều vòng, rốt cục cũng tới hồi kết.

Thời điểm Vương Nhất Bác lại một lần nữa thua, có người mở miệng hỏi điều cậu muốn biết nhất: "Vương ảnh đế, người ngài yêu tên là gì?"

Vương Nhất Bác lần nữa bị thua, không đợi mọi người mở miệng nhắc nhở phạt rượu, liền tự giác bưng ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.

Khi anh đặt ly xuống và nhấc ly thứ hai lên, thì nghe được có người đặt câu hỏi ấy, cánh tay bất chợt khựng lại.

Không khí trong phòng bắt đầu lại được khuấy động.

"Đúng rồi, hỏi cả nửa ngày trời, còn chưa biết người ngài yêu là ai."

"Nếu ngài không muốn nói tên, lấy hình cho chúng tôi xem cũng được."

"Đúng đúng đúng, nếu đã lọt vào mắt xanh của Vương ảnh đế, dung mạo người đó tuyệt đối cũng không tệ phải không!"

Vương Nhất Bác nghe mọi người anh một lời tôi một câu, vẻ mặt bình thản không lộ ra bất kỳ kẽ hở, anh nâng ly thứ hai lên, ngẩng đầu ừng ực rót hết vào bụng.

Vương Nhất Bác buông ly thứ hai, không dừng lại bưng tiếp ly thứ ba, vẫn như cũ không chớp mắt uống một hơi cạn sạch.

Sau đó anh cầm ly rượu, nhìn một vòng những con người trong phòng đều đang đợi câu trả lời thật của mình, mắt khẽ chớp, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ hát cho mọi người nghe một bài."

Mọi người thất vọng thở dài.

Ngay tại điểm mấu chốt, anh đã bỏ qua trả lời thật, mà chọn mạo hiểm!

Vương Nhất Bác từ tốn đứng lên khỏi ghế, đi tới trước màn hình chọn bài hát.

Khi anh theo thói quen đưa tay phải ra nhấn chọn bài, động tác chợt cứng đờ, bèn đổi sang tay trái, tay kia nhẹ nhàng nắm mở vài cái.

Căn phòng lập tức yên ắng, nhường chỗ cho tiếng nhạc dịu nhẹ vang lên.

Vương Nhất Bác không thích hát, bài anh hát được tốt cũng không nhiều, trong đó chỉ có quốc ca là có thể hát hoàn chỉnh.

Chắc hẳn hiện tại, anh sẽ chọn ca khúc có thể hát được đến nơi đến chốn.

Bài anh chọn là nhạc phim trong một bộ bốn năm trước anh tham gia diễn xuất.

Bài hát này được khắc sâu vào tâm khảm của anh, bởi vì lời bài hát chính là những lời anh muốn nói với Tiêu Chiến.

Bài này khúc nhạc dạo không dài, cũng không tính là bản "hit", vì vậy mọi người không tài nào nhớ ra được đấy là bài gì.

Chế độ chọn là hình thức hát đệm, nên khi lời bài hát phát sáng thì chỉ có âm thanh tao nhã của Vương Nhất Bác vang lên.

"Nói thì dễ nhưng muốn quên một người chưa bao giờ là dễ dàng. Không oán trách em, đều là vì anh không tốt."

"Yêu em nhiều sâu tận đáy đại dương, yêu thật lòng cũng chẳng ai sánh được. Nhưng như thế nào, em cũng không để ý."

Trên thực tế, ở đây có vài người quen biết Vương Nhất Bác đã lâu, nhưng lại chưa từng nghe qua anh hát.

Ngày thường anh luôn mang bộ mặt lạnh nhạt xa lánh, thật khó khiến người khác tin rằng anh có thể hát một bản ballad êm tai thâm tình đến vậy.

Trong nháy mắt, trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hát của anh.

"Nhớ em là cảm xúc chân thật không gian dối, dám một mình chống lại cả thế giới vì em."

"Vì em, anh có thể chịu mọi ủy khuất. Vì em, anh sẵn sàng chịu mọi đắng cay."

Tức khắc trong đầu Vương Nhất Bác hiện ra khoảng thời gian trước đây.

Anh vì muốn có đủ tiền cùng Tiêu Chiến học chung một trường cấp ba, nên trong những tháng hè đã bất chấp cái nắng oi ả mùa hạ mà đi làm thuê ở công trường.

Vương Nhất Bác nghĩ đến năm lớp mười một, vào ngày sinh nhật cậu, Tề Mạn vì có việc đột xuất nên đành cầu xin anh đi mua một chiếc bánh sinh nhật cho Tiêu Chiến giúp cậu ta, giá cả đắt đến năm con số.

Đối với anh lúc đó mà nói, đúng là giá trên trời, đã tiêu hao hết toàn bộ tiền anh tiết kiệm từ trước đến giờ.

Trước đó Tề Mạn có đưa tiền cho anh, nhưng anh không động đến một xu nào mà đem trả lại cho cậu ta.

Anh chính là muốn tự mình, tặng cho cậu chiếc bánh sinh nhật đẹp nhất.

Vương Nhất Bác nghĩ đến lúc anh mới vào giới giải trí, bị người ta sỉ vả chèn ép nhưng vẫn liều chết giãy giụa.

Trước kia anh quả thật là có lá gan lớn, đem toàn bộ những gì mình có để đi yêu cậu, yêu đến khổ đau nhiều như vậy, nhưng đối với anh là ngọt ngào.

"Thật đáng tiếc, anh mất em thật rồi, xin lỗi em, anh đã cố hết sức."

"Anh không buông tay từ bỏ, chỉ là không với tới được nữa. Muốn lặng yên đứng phía sau em, bảo vệ tình yêu nhỏ bé của anh."

Anh biết, sau này cậu đã tới Hàng Châu ba lần, lại bị anh tìm đủ các loại lý do từ chối không gặp.

Lúc ấy Vương Nhất Bác nghĩ rằng, chỉ cần không thấy cậu, anh có thể dần dần quên đi tình yêu ấy, và tim của anh cũng sẽ không chảy máu nữa...

"Thật đáng tiếc, chúng ta thật sự không thể bên nhau, trái tim này đau nhói, liệu giọt nước mắt có thể ngừng rơi?"

"Anh đã từ chối mọi tình cảm của người khác, chỉ vì anh nghĩ, em sẽ yêu anh."

"Anh nguyện chờ đợi tình yêu của em đến suốt cuộc đời."

Từ khi sinh ra, anh luôn đứng trong tâm thế bị người khác thương tổn, một mình cô độc lạnh lẽo.

Lời nói của anh cay độc, đối với bất kỳ kẻ nào anh cũng không nể mặt, vì anh muốn bảo vệ tốt bản thân mình.

Nhưng thật ra đến tận bây giờ, anh vẫn chưa học được cách yêu thương bản thân.

Theo từng tiếng hát của Vương Nhất Bác, không khí náo nhiệt ồn ào lúc đầu dần dần trở nên có chút đau thương, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng nghiêm túc.

"Trong lòng anh rất nhớ em... đừng bao giờ rời xa anh..."

Lúc Vương Nhất Bác hát đến đoạn này, giọng có chút run run.

Từ nãy đến giờ anh không hề nhìn Tiêu Chiến, lúc này lại chậm rãi đặt ánh mắt trên gương mặt cậu.

Tay nắm micro tăng thêm lực, anh cố gắng ổn định tâm tình của mình, vẫn duy trì âm thanh vững vàng, hát tiếp đoạn cao trào cuối cùng của bài hát.

Sau khi âm thanh của Vương Nhất Bác chấm dứt, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Ai cũng không mở miệng nói chuyện, mà ngay đến một chút tạp âm nhỏ cũng không có.

Trong nháy mắt, toàn bộ mọi hoạt động đều dừng lại.

Ánh mắt của Vương Nhất Bác vẫn còn đối diện với Tiêu Chiến, cậu nhìn vào đôi mắt anh, nhìn vào sâu thẳm trong anh, có chờ mong, có tuyệt vọng.

Lòng cậu không còn yên ổn, cậu như bị kéo đến một nơi xa lạ, không thể bình ổn lại cảm xúc.

Ước chừng qua một phút, Vương Nhất Bác mới di chuyển tầm mắt của mình đang đặt trên mặt cậu, sau đó đặt micro xuống bàn, không nói năng gì với mọi người, trực tiếp cất bước chân rời khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro