Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Nhất Bác lần nữa đi ra từ Beijing Grand Hotel, trợ lý đã đỗ xe trước cửa chính chờ, thấy Vương Nhất Bác thì lập tức từ trên xe bước xuống, mở ra cửa sau xe.

Vương Nhất Bác không nói tiếng nào khom người lên xe.

Lúc cậu ta đóng cửa xe, thuận thế ngẩng đầu, liếc nhìn Vương Nhất Bác, phát hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh xám đen, khóe môi căng chặt.

Trợ lý bị vẻ mặt như thế của Vương Nhất Bác dọa sợ tới mức đáy lòng một trận chột dạ, vội vã đóng cửa sau xe, ngồi trên vị trí ghế lái khởi động xe, quay vô lăng lái xe rời đi.

Cậu ta theo Vương Nhất Bác rất nhiều năm, chỉ cần anh có một biểu cảm nhỏ trên mặt thôi, liền có thể đoán được tâm tình của anh.

Khi anh căng khóe môi, tám chín phần mười là biểu hiện tâm tình không tốt.

Chỉ là rõ ràng lúc nãy, tâm tình anh vẫn bình thường không nóng không lạnh, như thế nào một mình lên lầu một chuyến, trở ra liền biến thành như vậy?

Trợ lý đáy lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không có can đảm đi hỏi Vương Nhất Bác rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ khi xe ra đến đường chính mới mở miệng xử lý việc công: "Ngài Vương, bây giờ chúng ta ra thẳng sân bay chứ ạ?"

Vương Nhất Bác không lên tiếng.

Bên trong xe càng trở nên tĩnh lặng.

Vương Nhất Bác tính tình vốn là thiên lãnh, làm cho người ta một loại cảm giác rất khó tiếp cận, nhưng lúc này hơi thở lạnh băng xen lẫn cỗ cảm giác áp bách từ trên người anh tỏa ra lan tràn, khiến không khí bên trong xe bị đè ép mà lạnh lẽo.

Trợ lý nhìn thẳng mặt đường, không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ chuyên chú lái xe, nhưng đáy lòng ngày càng căng thẳng.

Khi xe từ vành đai 2 chạy đến vành đai 3 (đường cao tốc của Bắc Kinh có 7 đường vành đai), tiết trời đang êm đẹp đột ngột chuyển mưa.

Để làm dịu lại sự căng thẳng của bản thân, cậu ta lần nữa lên tiếng: "A, trời mưa rồi!"

Lời nói vừa dứt, mưa càng nặng hạt hơn, vẫn không nghe thấy tiếng của Vương Nhất Bác, chỉ có âm thanh mưa rơi lạch tạch đập vào kính xe.

Trợ lý liên tục hai lần nói chuyện, đều không nhận được trả lời, lần này hoàn toàn hết hy vọng liền im bặt.

Mưa càng lúc càng lớn, tầm nhìn không tốt, tốc độ xe cũng chậm lại. Vào lúc xe chuẩn bị quẹo vào hướng ra sân bay, Vương Nhất Bác luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng: "Dừng xe!".

Vương Nhất Bác thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ để trợ lý có thể hoàn toàn nghe thấy, liền lập tức thắng phanh lại.

Quay đầu, nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Thưa ngài, làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác rất lâu không lên tiếng, đôi mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ xe.

Có hai người mặc đồng phục học sinh đang vội vội vàng vàng chạy dưới cơn mưa như trút, cuối cùng cũng núp được dưới mái hiên một tòa nhà bên lề đường, họ trú được khoảng hai phút, một chiếc taxi đến mở cửa, họ liền chui vào trong xe rời đi.

Nhưng tầm mắt Vương Nhất Bác lại vẫn như cũ, dừng lại ở nơi mái hiên mà hai em học sinh ấy vừa tránh mưa.

Trợ lý cũng không hiểu được Vương Nhất Bác đang nhìn cái gì, thấy anh hô dừng xe, lại không nghe thấy phân phó gì cả, nhịn không được lại lên tiếng: "Ngài Vương?"

Vương Nhất Bác vẫn không nói chuyện, dường như đang thất thần, kỉ niệm nhiều năm về trước bỗng nhiên ùa về trong đầu anh.

Hôm đó cũng là một ngày mưa to như vậy, anh và Tiêu Chiến cùng chạy vào mái hiên của một ngôi nhà cũ nát tránh mưa, đó là nơi anh và cậu gặp nhau lần đầu tiên, hai người ai cũng không lên tiếng, cứ thế im lặng nhìn nhau, sau đó thấy đồng phục trên người đối phương mới biết là cả hai học cùng trường.

"Ngài Vương?"

Không biết qua bao lâu, bên trong xe lại vang lên tiếng của trợ lý, Vương Nhất Bác mi tâm hơi hơi giật, nhàn nhạt quay đầu, đáy mắt tối đen thâm thúy, bình thản không có bất kỳ sắc thái và cảm xúc nào.

"Thưa ngài, chưa đến hai tiếng nữa là tới giờ máy bay cất cánh, chúng ta cần phải đi làm thủ tục..."

Cậu ta còn chưa nói hết, Vương Nhất Bác đã nhẹ giọng đánh gãy lời: "Cậu xuống xe ở trạm taxi gần nhất đi."

"Dạ?"

Trợ lý kinh ngạc, vừa định tiếp tục nói, Vương Nhất Bác giọng điệu thăng trầm mở miệng: "Hôm nay không đi Rome, cậu hãy đổi vé máy bay thành sáng mai.".

Đợi cho trợ lý xuống xe, Vương Nhất Bác ngồi ở ghế lái, tay đặt trên vô lăng, ngón tay gõ lên một nhịp như đã quyết định điều gì, phiền não vặn chìa khóa, thuần thục lái xe, quay lại giao lộ hướng vào thành phố.

-

Tiệc mừng công phim <Địa Lão Thiên Hoang> kết thúc, A Kiều lái xe đưa Tiêu Chiến quay về Cẩm Tú Viên.

Cẩm Tú Viên là khu dân cư cao cấp ở Bắc Kinh, ba mặt núi vây quanh, tấc đất tấc vàng, và nhà cưới của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nằm ở khu biệt thự Cẩm Tú Viên.

A Kiều vững vàng đỗ xe trước cổng biệt thự anh và cậu sinh sống.

Tiêu Chiến chào tạm biệt A Kiều, chờ sau khi cô lái xe rời đi, cậu mới từ trong túi lấy ra chìa khóa, mở cổng biệt thự.

Trời vừa đổ cơn mưa, vốn trong sân hoa nở ngập tràn, giờ trên sân lác đác vài cánh hoa rơi, những hạt mưa đọng lại trên những đóa còn trụ vững nhẹ nhàng từng giọt từng giọt tí tách trôi.

Lối vào biệt thự tuy không xa, nhưng Tiêu Chiến lại từng bước chậm rãi.

Anh từ Rome trở về Bắc Kinh, không biết tối nay có quay về Cẩm Tú Viên hay không? Hoặc là, bây giờ, anh đã về Cẩm Tú Viên rồi?

Chuyện xảy ra ba tháng trước kia, Tiêu Chiến thật sự không biết nên đối mặt với Vương Nhất Bác như thế nào, vừa nghĩ tới cậu có thể sẽ chạm mặt anh, toàn thân Tiêu Chiến liền vô thức trở nên căng thẳng luống cuống lên.

Cậu đứng trước cửa ra vào ngôi biệt thự, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mới cầm chìa khóa mở cửa.

Trong biệt thự không có gì ngoài người giúp việc cứ mỗi ngày hai lần đến quét tước vệ sinh ở bên ngoài, cũng không có người hầu ở lâu dài, cho nên cực kỳ yên tĩnh.

Tiêu Chiến đứng ở lối vào phòng khác, đảo mắt xung quanh, thấy không có bóng dáng của anh mới thay giày, từ từ đi lên lầu, nhìn đến trên lầu cũng trống rỗng, cậu lúc này mới âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Bây giờ anh không có ở Cẩm Tú Viên...

Chỉ là không biết liệu đêm nay anh sẽ về?

Hai tháng đầu khi họ kết hôn, anh cũng chỉ thỉnh thoảng mới ở lại Cẩm Tú Viên một lần, tuy rằng mỗi lần về thời gian không cố định, nhưng cũng sẽ không muộn quá nửa đêm.

Lúc này là mười một giờ khuya, nói cách khác, đợi thêm chút nữa, nếu như anh vẫn chưa về, thì có nghĩa là đêm nay anh sẽ không về.

Trong suốt khoảng thời gian này, Tiêu Chiến luôn thấp thỏm không yên, thời gian chậm rãi trôi, kim đồng hồ trên vách tường phòng ngủ chỉ số một giờ.

Cậu thân thể căng thẳng suốt một đêm, rốt cuộc cũng được thả lỏng, cả người vô lực nằm trên ghế sô pha.

Đã một giờ sáng rồi, đêm nay anh chắc chắn sẽ không xuất hiện.

Tiêu Chiến đợi cho tâm tình hoàn toàn bình lặng xuống, mới từ trên sô pha đứng lên, cầm một bộ đồ ngủ, vào phòng tắm. Cậu vặn nước vào bồn tắm trước, cầm bàn chải đánh răng chuẩn bị bôi kem, nhưng xuyên qua âm thanh nước chảy róc rách lại truyền đến vài tiếng bước chân.

Động tác của cậu trong nháy mắt cứng đờ, nắm chặt bàn chải đánh răng trong tay, bất động trước bồn rửa mặt một hồi, sau đó đẩy cửa phòng tắm ra, kết quả liền thấy Vương Nhất Bác đứng trước ghế sô pha trong phòng ngủ.

Cậu lo lắng đề phòng hơn nửa đêm anh có thể hay không trở về, thẳng đến khi thấy sắc trời đã khuya, nghĩ rằng anh sẽ không về nên tâm tình mới buông lỏng xuống.

Lúc này cậu không hề chuẩn bị tâm lý gặp Vương Nhất Bác, đáy lòng rùng mình, sự sợ hãi và căng thẳng này không thua gì khi toàn bộ trái tim cậu bị chôn vùi.

Vương Nhất Bác như là nghe thấy tiếng đẩy cửa, hơi nghiêng đầu, hướng ánh mắt về phía cậu nhưng không có chút cảm xúc nào quét qua.

Tiêu Chiến bị ánh mắt của Vương Nhất Bác làm cho toàn thân run lên, theo bản năng thu lại tầm mắt nhìn anh, rất nhanh cúi đầu.

Mặc dù cậu biết mở miệng nói chuyện với Vương Nhất Bác thì anh tám chín phần đều bỏ mặc, nhưng vẫn là chần chờ một chút, ôn thanh ôn khí mở miệng hỏi một câu: "Anh đã về?"

Cậu đưa đỉnh đầu về phía anh, thậm chí không nhìn anh một cái, chỉ một mực cúi thấp đầu...

Vương Nhất Bác mím môi thật chặt, ánh mắt hờ hững rời khỏi trên người cậu, căn bản không có quan tâm gì, chỉ là điềm nhiên giơ tay lên, cởi từng chiếc cúc áo tây trang của mình.

Cậu sớm đã quen bị anh lơ đi lời nói của mình, nhưng lúc này đây, không biết có phải vì chuyện ba tháng trước hay không, Tiêu Chiến lại mẫn cảm nhận ra từ thời khắc sống chung, người này có tấm kén lạnh lẽo băng giá, càng khiến cậu khẩn trương cùng sợ hãi và muốn chạy trốn.

Cậu nắm chặt bàn chải đánh răng, rốt cuộc cũng không chịu nổi đành tìm đại cho mình cái cớ tạm thời né tránh: "Cái kia... bồn tắm có thể đã đầy rồi, tôi đi tắm trước."

Vương Nhất Bác vẫn như cũ một chút phản ứng đều không có, chỉ là hai ba lần kéo áo khoác tây trang, tiện tay ném vào một bên trên sô pha, trực tiếp cất bước đi ra ngoài.

Anh rời đi một hồi lâu, cậu mới hồi phục lại tinh thần, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, một lần nữa xoay người đi vào phòng tắm.

Nếu có thể, Tiêu Chiến thật muốn ở trong phòng tắm trốn cho đến khi Vương Nhất Bác rời khỏi Cẩm Tú Viên, nhưng mà, mặc kệ cậu cố gắng chậm chạp như thế nào, thì vẫn phải chui ra khỏi phòng tắm.

Tiêu Chiến vừa mở cửa phòng tắm, liền thấy Vương Nhất Bác từ căn phòng khác tắm rửa xong quay lại, anh mặc áo ngủ lên giường nằm, hai tay khoanh sau đầu, nhắm mắt lại ngủ.

Cậu ngay cả vẻ mặt Vương Nhất Bác đều không thấy rõ, liền vội vội vàng vàng thu hồi tầm mắt của mình, rũ mi mắt tới trước bàn trong phòng ngồi xuống.

Tấm gương lớn trên bàn đối diện với chiếc giường của hai người, vì thế mỗi lần soi gương, Tiêu Chiến đều lén quan sát Vương Nhất Bác xuyên qua tấm gương kỳ diệu này.

Ban đầu, cậu chỉ dám vội vã liếc mắt nhìn anh, cứ lén la lén lút như thế cho đến khi phát giác anh luôn nhắm mắt như thể thật sự đã ngủ.

Khuôn mặt của anh, dù cậu nhắm mắt lại vẫn có thể hình dung ra đầy đủ từng đường nét.

Thế nhưng, khi lần đầu tiên gặp anh cho đến tận bây giờ, cứ mỗi một lần cậu nhìn vào gương mặt anh đều có một loại cảm xúc kinh diễm.

Có lẽ là do anh nhắm mắt lại, ít đi sự thờ ơ lạnh nhạt nơi đáy mắt, hàn khí trên người anh tiêu tán đi rất nhiều, khiến cho đường nét trên khuôn mặt anh cũng nhu hòa hơn.

Tiêu Chiến nhìn có chút xuất thần mê mẩn.

Mặc dù đây chỉ là Tiêu Chiến đơn phương thầm thương trộm nhớ, nhưng có thể an tĩnh như vậy mà nhìn anh, đáy lòng cậu cũng bắt đầu nảy sinh ra một loại ấm áp và hạnh phúc không thể diễn tả.

Nếu lúc anh mở mắt thức giấc, cậu tuyệt đối không dám nhìn thẳng vào anh như vậy.

Tiêu Chiến mặt mày đều trở nên dịu dàng ôn nhu, cậu không kìm lòng được nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào ảnh phản chiếu Vương Nhất Bác trong gương.

Ngón tay không thể cưỡng lại được di chuyển theo đường nét miêu tả hình dáng anh, sau đó vuốt ve lên gương mặt anh, từ cánh mũi cao của anh, đôi mắt sáng của anh và dừng lại trên đôi môi hồng nhạt của anh.

Tâm trí cậu ngay lập tức hiện ra đêm hôm đó ba tháng trước, chính cậu đã chủ động hôn lên đôi môi này.

Cho dù đã qua ba tháng, cậu vẫn còn nhớ rõ cánh môi anh mềm mại ấm áp vô cùng.

Nhịp tim không nhịn được đập dồn dập càng lúc càng nhanh, ngón tay cậu vẫn mân mê đôi môi anh phản chiếu trong gương.

Ngay tại thời điểm Tiêu Chiến sắp hoàn toàn chìm đắm trong thế giới tình yêu vụng trộm của mình, thì đột nhiên điện thoại vang lên âm thanh tin nhắn nhắc nhở, sau đó Vương Nhất Bác đang nằm trên giường bị làm ồn, hơi cau mày.

Cậu nhất thời bị kinh hãi, theo phản xạ có điều kiện rút nhanh tay về.

Có thể là bởi vì hành động nhìn lén Vương Nhất Bác suýt nữa bị bắt tại trận, nên Tiêu Chiến không dám xuyên qua gương liếc mắt đến bên giường nơi anh nằm nữa, chỉ là thân thể cứng đơ, mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt mình, luống cuống bôi bôi trét trét dung dịch dưỡng da.

Đáy lòng cho rằng dù hiện tại Vương Nhất Bác đã tỉnh lại, nhưng với tính toán nhỏ nhặt trong đầu rằng chỉ cần cậu thành thật dưỡng da như thường ngày thì anh sẽ không phát hiện chuyện gì bất thường, lại ngủ tiếp thôi.

Thành ra cậu cố gắng đem hết kỹ năng diễn xuất của mình từ trước tới nay làm từng động tác một cách chân thật nhất, chậm rãi từ tốn nhất.

Dưỡng da xong, nương theo động tác đứng lên, xuyên qua gương trộm nhìn Vương Nhất Bác một cái, phát hiện anh nằm trên giường, cầm trong tay điện thoại di động chẳng biết xem cái gì.

Tiêu Chiến lặng lẽ đi đến một bên, đầu tiên tắt đèn phòng ngủ, sau đó mới rón rén tới bên giường, ngay lúc cậu đang chuẩn bị xốc chăn lên định nằm xuống, bất chợt như là suy nghĩ cái gì, xoay người, đi tới phòng thay quần áo, từ bên trong tủ lấy ra một chú gấu bông to bằng người.

Khi Tiêu Chiến ôm con gấu một lần nữa đi tới bên giường, Vương Nhất Bác dửng dưng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua cậu, ánh mắt lộ ra có chút hàn khí.

Cậu sợ đến kinh hồn bạt vía, không dám thở một hơi, chỉ ôm con gấu vội vàng nằm xuống, sau đó đem con gấu đặt ở giữa mình và Vương Nhất Bác, hoàn toàn ngăn cách hai người.

Cậu lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng thân thể lại nằm ngay ngắn, không dám cử động.

Con gấu bông này là sau khi anh và cậu kết hôn, hai người nằm chung một giường hai lần rồi quyết định mua.

Lúc ban đầu khi cậu nằm trên giường, tư thế rất có quy tắc, không dám di chuyển, thế nhưng đợi cho đến khi ngủ thiếp đi, tinh thần sẽ khó tránh khỏi thư giãn, tư thế ngủ cũng sẽ trở nên tùy ý, do không ý thức được mình đang ở dưới tình huống nào, có khả năng sẽ đụng trúng anh.

Vào đêm đầu tiên, anh chỉ dùng lực đẩy cậu ra, nhưng khi đêm thứ hai, anh trực tiếp đứng dậy mặc quần áo và đi ra khỏi phòng.

Khi đó, Tiêu Chiến biết rằng anh không thích mình đụng chạm vào anh, thậm chí là buổi tối ngủ cũng không cho phép vô ý đụng chạm.

Vì để tránh cho về sau phát sinh tình huống tương tự, cậu đã cố ý mua một chú gấu bông cao to một thước tám, sau đó cứ mỗi lần cùng anh ngủ chung một giường liền đem "bé bự" này đặt ở giữa hai người, có thể phòng ngừa chính mình buổi tối lại đụng đến anh, mà vừa có thể che chắn người của anh giảm đi sự hồi hộp trong lòng cậu.

Bên trong phòng ngủ chỉ là ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ, tầm nhìn được tốt lắm, làm cho thính giác con người trở nên nhạy bén khác thường.

Tiêu Chiến nằm một bên, nhắm mắt lại, nhưng không có nửa điểm buồn ngủ, trên người Vương Nhất Bác có một mùi hương dễ chịu nhẹ nhàng, chậm rãi bay vào mũi cậu, khiến đáy lòng cậu trở nên xao động.

Quanh quẩn bên tai cậu là tiếng bíp bíp nho nhỏ của Vương Nhất Bác thỉnh thoảng gõ màn hình di động.

Không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bác khóa màn hình, toàn bộ phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến nỗi Tiêu Chiến có thể nghe thấy được hơi thở của anh.

Do vừa nãy nằm xuống quá nhanh nên tư thế có chút không thoải mái. Cậu không dám cử động mạnh, chỉ cẩn thận mà thay đổi tư thế nằm một chút.

Thế nhưng cho dù thế, vẫn gây động tĩnh đến Vương Nhất Bác, anh lập tức mạnh mẽ xoay người đưa lưng về phía cậu, động tác có chút mạnh, Tiêu Chiến sợ đến mức hoàn toàn không dám cử động.

Có vẻ tâm tình anh không được tốt lắm, chắc là có chuyện phiền não. Toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt lên người Vương Nhất Bác nên cậu cũng không ngủ được.

Đột nhiên, anh xốc chăn đứng lên, động tác có chút hung hăng làm cậu khẽ giật mình.

Tiêu Chiến không dám mở mắt nhìn Vương Nhất Bác, giả vờ nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng bước chân của Vương Nhất Bác, sau đó là tiếng bật lửa vang lên, theo sau là thoang thoảng mùi thuốc lá lan ra khắp phòng.

Cậu luôn nghĩ rằng anh không hút thuốc, đây là lần đầu tiên từ lúc kết hôn tới nay anh hút thuốc trước mặt cậu.

Đáy lòng Tiêu Chiến có chút mơ hồ, Vương Nhất Bác rốt cuộc là từ khi nào thì học được và bắt đầu hút thuốc?

Vương Nhất Bác hút hai ngụm rồi nhìn lướt qua giường nơi cậu đang nằm, sau đó liền hờ hững quay đầu đi tới ban công, mở cửa sổ ra.

Sau khi hút xong, đợi cho mùi thuốc lá trong phòng tản dần đi, Vương Nhất Bác mới đóng cửa sổ, quay về giường ngủ.

Lần này anh nằm xuống, liền không động đậy.

Vương Nhất Bác không gây ảnh hưởng nữa, Tiêu Chiến tuy trong lòng lo lắng nhưng vì hôm nay thật sự cũng có chút mệt, cả người dần dần buông lỏng cảnh giác, sau đó chậm rãi tiến vào giấc mộng.

Tiêu Chiến cũng không biết mình rốt cuộc ngủ bao lâu, đột nhiên cổ tay của cậu bị người khác hung hăng nắm lấy, trong nháy mắt cơn đau buốt truyền khắp toàn thân.

Cậu đang mơ ngủ khẽ nhíu mi, từ từ mở mắt, sau đó liền nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi phía bên kia con gấu với ánh mắt lạnh như băng mà nhìn chằm chằm mình.

Anh dùng âm điệu không chút ấm áp nói chuyện với cậu: "Lại muốn thừa dịp lúc tôi ngủ mà quyến rũ tôi?"

Tiêu Chiến chợt tỉnh ngủ, khó hiểu cúi đầu mới phát hiện không biết từ khi nào mà bàn tay cậu lại xuyên qua bé gấu, đưa tới bên cạnh Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến theo bản năng muốn rụt tay về, lại bị Vương Nhất Bác càng dùng sức giữ lấy, giọng điệu rõ ràng mang theo ý giễu cợt: "Thế nào? Vừa diễn xong bộ phim thứ nhất, hiện tại không thể chờ đợi lại muốn dùng thân đổi lấy bộ phim thứ hai sao?"

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác châm chọc, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Trớ trêu thay, chuyện đêm hôm ấy hình thành định kiến trong lòng anh, cho dù cậu giải thích, anh cũng sẽ không tin, áp chế đáy lòng bi thương, nhẹ giọng nói: "Tôi không có ý đó."

"Không có?"

Vương Nhất Bác trào phúng cười nhạo một tiếng, mặt anh lúc này lạnh như băng, lời nói sắc bén không chút lưu tình: "Thật không nghĩ tới, cậu Tiêu không chỉ thừa nước đục thả câu, mà ngay cả kỹ năng khẩu thị tâm phi đều là số một! Trước đây không biết là ai, thừa dịp tôi uống say liền liền bò lên giường tôi? Nếu tôi nhớ không lầm, một đêm kia đều là cậu chủ động, hơn nữa miệng còn luôn cầu xin tôi, muốn tôi ngủ cùng cậu!"

Lời nói của Vương Nhất Bác như dao găm, từng nhát từng nhát cứa vào tim gan khiến lòng Tiêu Chiến rỉ máu đỏ tươi đến chói mắt.

Đêm đó, đúng là cậu đã xin anh, nhưng cùng lắm lúc đó là vì cậu uống rượu, đầu óc không tỉnh táo, tưởng rằng đó chỉ là một giấc mơ, cho nên mới thì thầm vào tai anh: "Hãy để em làm người của anh..."

Tiêu Chiến thật sự không nghĩ tới Vương Nhất Bác sẽ lấy chuyện tình đêm đó mang ra chế nhạo cậu, ngay lập tức sắc mặt của cậu trở nên đỏ ửng vì nhục nhã hổ thẹn và cũng thật thảm hại.

Cậu lấy tay nhéo chính mình, muốn dùng đau đớn này để át đi nỗi đau mà lời nói Vương Nhất Bác gây ra, giọng điệu bình tĩnh nhìn Vương Nhất Bác tiếp tục mở miệng giải thích: "Tôi thật sự không có ý muốn quyến rũ anh, tôi chỉ là đang ngủ, không biết sao tay lại đụng trúng anh."

"Tốt nhất là như cậu nói, tuy nhiên, nói cho cậu biết, mặc dù trò chơi là do cậu bắt đầu, nhưng chơi tiếp như thế nào là do tôi quyết định. Cậu dùng thân thể thật sự có thể chiếm được vài thứ tốt ở chỗ tôi, nhưng không phải cậu muốn cái gì liền có thể đạt được, cũng phải nhìn xem tôi có hứng thú muốn ngủ với cậu hay không."

Vương Nhất Bác dừng một chút, giọng điệu mang theo cao ngạo lạnh lẽo, tiếp tục bạc bẽo nói: "Nếu tôi không có hứng thú, cho dù cậu cố sống cố chết cầu xin tôi như lần trước, tôi cũng chẳng thèm chạm vào một ngón tay cậu!"

Nghe những lời Vương Nhất Bác vừa nói, huyết sắc trên mặt Tiêu Chiến từng chút từng chút biến mất gần như không còn một giọt.

Khi anh nói những lời này, cậu vẫn luôn duy trì tư thế cúi đầu, từ đầu đến cuối không có can đảm ngẩng đầu nhìn nét mặt anh.

Vương Nhất Bác nói xong, liền lạnh nhạt hất cổ tay cậu ra, xoay người xuống giường, đi vào phòng thay quần áo.

Thời điểm Vương Nhất Bác ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng thay đồ, Tiêu Chiến vẫn duy trì tư thế từ lúc trước khi anh rời giường.

Bóng dáng cậu cô độc, hơn nữa còn cúi đầu, giống như đứa trẻ vì làm sai mà bị người lớn khiển trách, trong ánh đèn lờ mờ chiếu xuống trông có vẻ cực kỳ tội nghiệp.

Vương Nhất Bác đứng ở cửa phòng thay đồ, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến một lát, sau đó ánh mắt trầm xuống, liền xoay người, mở cửa phòng ngủ, rời đi.

Thật lâu sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào nơi Vương Nhất Bác vừa mới nằm trong chốc lát, sau đó đặt bé gấu qua một bên, vùi mặt vào nơi mà anh vừa nằm ấy, nơi đó còn vương lại chút hơi thở ấm áp của anh.

Tiêu Chiến tham lam hít hơi ấm còn lưu lại trên chăn của anh, sau đó cọ cọ mặt vào chăn, nơi mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, đáy lòng bắt đầu dâng lên một chút chua xót.

Ở buổi tiệc mừng công phim 《Địa Lão Thiên Hoang》 tối qua, A Kiều nói không sai, lúc trước kia giữa cậu và anh không phải như thế này.

Những năm ở trường học, có rất ít người có thể cùng anh nói chuyện và cậu quả thật thuộc trong số đó.

Đương nhiên, cậu có thể cùng anh nói chuyện, không phải bởi vì anh đối với cậu có chút để ý, mà là vì Tề Mạn.

Tề gia cùng Tiêu gia có thâm giao, cho nên cậu và Tề Mạn từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt.

Mà Vương Nhất Bác là anh trai cùng cha khác mẹ với Tề Mạn, nói cách khác, Vương Nhất Bác cũng là người của Tề gia, nhưng anh chỉ là con riêng.

Vương Nhất Bác cùng Tề Mạn, hai người họ không vì mối quan hệ căng thẳng của người lớn mà xuất hiện vấn đề xa cách, ngược lại cảm tình của bọn họ đặc biệt tốt.

Tiêu Chiến chính là thông qua Tề Mạn mà có thể quen biết, có thể cùng Vương Nhất Bác nói chuyện nhiều hơn so với người khác.

Nhưng cũng chỉ là nói xã giao mà thôi, hơn nữa đa số đều là "Xin chào" , "Hi" , "Tạm biệt", toàn những câu nói khách sáo không quan trọng.

Thời điểm còn trẻ không có nhiều cố kỵ như bây giờ, tim rung động liền sẽ chủ động tấn công.

Khi đó cậu tuy rằng không táo bạo giống các học sinh khác dám thổ lộ với anh, viết thư tình cho anh, ở lễ tình nhân trao tặng anh chocolate.

Nhưng cậu luôn âm thầm quan sát từng động thái của anh, ví dụ như ở trường học, sân thể dục gặp anh trên đường về nhà, sau đó cố gắng kiềm chế sự kích động, giả vờ trùng hợp rồi chờ anh lên tiếng gọi, anh có đôi khi đáp lại cậu, có đôi khi chỉ gật đầu, cho dù khô khan không một đoạn đối thoại thú vị như thế, cậu vẫn hạnh phúc mà nhảy nhót thật lâu.

Tiêu Chiến không phải chưa từng ảo tưởng được ở cùng anh, nhưng lại không có dũng khí mà thổ lộ, mối quan hệ của bọn họ cứ như vậy ôn hoà, duy trì khoảng cách không xa không gần.

Nhưng cậu thích anh, từng ngày từng giờ khắc sâu, đến cuối cùng liền biến thành tình yêu sâu đậm khắc cốt ghi tâm.

Sau này lên đại học, cậu cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thái độ Vương Nhất Bác đối với mình trở nên lạnh nhạt và cực kỳ chán ghét.

Ban đầu, cậu chỉ nghĩ mình quá nhạy cảm, quá để ý đến anh nên mới suy nghĩ nhiều và xuất hiện ảo tưởng.

Nhưng mãi đến sau này, cậu vô tình từ trong miệng Tề Mạn nghe được anh nói đã có người thương. Sau đó trong bữa tiệc sinh nhật của Tề Mạn đã gặp anh, cậu nhịn không được liền hỏi, người trong lòng anh là ai.

Vào thời điểm đó, Vương Nhất Bác vẫn luôn có thái độ kiên nhẫn đối với cậu, thế nhưng một lần kia, anh đã không giữ được kiên nhẫn với cậu nữa.

Thậm chí cho đến bây giờ, cậu vẫn còn nhớ rõ khi ấy anh dùng vẻ mặt rất lạnh nhạt mà nói với cậu: "Bất kể người tôi thích là ai, thì cũng vĩnh viễn không thể là cậu!"

Vào lúc đó, cậu mới hoàn toàn hiểu được, Vương Nhất Bác thật sự rất chán ghét mình.

Tuy rằng không rõ lắm, anh rốt cuộc bởi vì sao mà chán ghét và ghê tởm cậu, nhưng từ thời điểm đó Tiêu Chiến cũng thức thời bắt đầu né tránh Vương Nhất Bác.

Giống như lời A Kiều nói, anh và cậu từ khi đó đã bắt đầu ít liên lạc, cho dù là ngẫu nhiên gặp mặt, cũng như những người xa lạ mà không biết nhau, không trao đổi, bất đắc dĩ phải nói chuyện thì trong lời nói của anh, luôn là những câu khó nghe đến mức tổn thương.

Vì quá yêu, cho nên mới để tâm đến những lời anh nói.

Vì quá yêu, cho nên luôn dễ dàng bị cứa nát tim gan nơi yếu mềm nhất của cậu, dần dần lâu ngày, cậu sợ hãi khi đối mặt với anh, sợ nói chuyện với anh.

Tại sao?

Chính là vì sợ anh vừa mở miệng, lời nói ra liền khiến cho cậu rướm đầy máu và thống khổ.

Kỳ thật Tiêu Chiến vẫn luôn nghĩ rằng, hai người sẽ không có khả năng cùng xuất hiện, hai người cứ như vậy mỗi người một ngả.

Cho đến một ngày, ông trời trêu ngươi, cậu và anh lại mơ hồ trở thành bạn đời của nhau.

Chắc chỉ có ông trời mới hiểu, khi cậu biết mình và anh tương lai sẽ trở thành gia đình, cậu đã hạnh phúc và vui mừng như thế nào.

Biết anh chán ghét mình, cho nên trong đêm tân hôn, cậu liền thức thời nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến anh, lại càng sẽ không để bất kì ai biết quan hệ giữa anh và cậu.

Cậu chính là quá yêu anh, cho nên đêm đó mới theo cơn say mơ mơ màng màng hồ đồ chủ động ôm lấy anh.

Tiêu Chiến nghĩ rằng anh thật sự chán ghét cậu tới cực điểm, mới có thể sau khi ngủ với mình liền phẫn nộ như vậy.

Kỳ thật cậu thật không muốn anh cho rằng vì vai diễn của bộ phim, mới nhảy vào trong lòng anh, nhưng cậu không có cách nào khác, chỉ có thể vờ như mình là một người ham hư vinh, giống những kẻ khác vì danh lợi mà không tiếc rẻ việc bán thân để ngụy biện cho lần "yêu" kia.

Bởi vì, Vương Nhất Bác đã từng nói: Bất kể người tôi thích là ai, thì cũng vĩnh viễn không thể là cậu!

Nghĩ đến đây, khóe mắt Tiêu Chiến có chút cay.

-

Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến mãi cho đến rạng sáng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Mấy ngày kế tiếp, cậu không gặp lại Vương Nhất Bác nữa, thậm chí ngay cả một chút tin tức của anh cũng đều không có.

Qua khoảng một tuần, Tiêu Chiến nhìn thấy tin tức mới nhất trong làng giải trí về việc Vương Nhất Bác đang quay phim điện ảnh, sau đó cậu mới biết rõ tình hình anh quay phim ở Rome.

Những ngày ảm đạm tiếp theo cứ trôi đi, mới nháy mắt đã qua nửa tháng, đã đến cuối tháng Tư.

Tiêu Chiến vào làng giải trí đã hơn nửa năm, không có tiếng cũng chẳng có miếng. Dù cho cậu dựa vào Vương Nhất Bác mà có được vai diễn trong <Địa lão thiên hoang>, nhưng là hiện tại bộ phim đang ở hậu kỳ chế tác, vẫn chưa công chiếu.

Hơn nữa ngay cả khi tung ra trailer, nhưng cũng chỉ là dành cho những diễn viên nổi tiếng trong phim, đó là lý do mà Tiêu Chiến vẫn như cũ không được ai biết đến, không có ai tìm đến cậu để thử vai diễn, cũng không có thương hiệu nào mời cậu làm đại diện, cho nên cậu mỗi ngày đều có thời gian nhàn rỗi.

Nhưng A Kiều vẫn luôn là một người đại diện có trách nhiệm, không ngừng giúp cậu tìm không ít cơ hội thử vai của các bộ phim mới.

Trong làng giải trí từ trước đến nay luôn thâm sâu, không phải bạn có gương mặt đẹp, diễn xuất tốt, liền nhận được vai diễn. Vì thế trong hơn nửa tháng nay, Tiêu Chiến đã tám lần đi thử vai, mỗi lần đều kết thúc trong thất bại.

Mà hôm nay, là lần thứ chín Tiêu Chiến thử vai, kết cục giống như tám lần trước, vẫn là không được chọn.

"Chiến Chiến, gần một tháng rồi, đừng nói vai kha khá, ngay cả một vai người hầu cũng không diễn thử thành công. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chết đói mất."

So sánh với A Kiều nóng nảy hấp tấp, Tiêu Chiến ngược lại có vẻ vô cùng bình thản, cậu ngồi ở ghế lái phụ, một bên tùy ý xem lướt qua điện thoại, một bên ngữ điệu bình ổn nói: "Trước kia, không phải chúng ta cũng thế này sao?"

Tiêu Chiến nói tới đây, vừa vặn thấy trên Weibo đứng đầu hotsearch là tên "Vương Nhất Bác", lời đang nói tức khắc đứt đoạn, một lát sau mới làm như không có chuyện gì, tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu như chết đói thật, tớ cũng không để cậu cùng chết đói đâu."

"Tớ đương nhiên biết cậu sẽ không bỏ đói tớ, cho dù nửa năm qua không nhận được vai diễn, nhưng mỗi tháng đều cấp cho tớ tiền lương đều đặn. Thế nhưng, Chiến Chiến, cho dù cha mẹ cậu có để lại cho cậu bao nhiêu tài sản, cũng sẽ không chịu nổi đâu!"

A Kiều vừa nói, một bên nhìn qua kính chiếu hậu liếc Tiêu Chiến một cái, liền nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động của cậu xuất hiện ba chữ "Vương Nhất Bác".

Một lát sau, tiếp tục nói: "Chiến Chiến, hay là cậu tìm Vương Nhất Bác sắp xếp một vai diễn đi, thừa dịp cậu bây giờ còn có thể từ trên người anh ta moi được thứ tốt, liền mạnh mẽ lợi dụng anh ta một chút. Dù sao tên đàn ông này luôn không đối xử tốt với cậu, không cần phải xót".

"Cha mẹ cậu mất sớm, từ nhỏ được chú thím nuôi lớn, chẳng lẽ cậu muốn sau khi không còn gì cả lại quay về ăn nhờ ở đậu nhà chú thím của cậu?"

A Kiều nói không sai, tuy suy nghĩ có hơi thực tế, nhưng mọi chuyện đều là lo nghĩ cho cậu.

Tiêu Chiến cũng biết, lời nói của A Kiều không có ác ý, chẳng qua là muốn tình hình hiện tại của cậu nhanh chóng vực dậy trong làng giải trí thì chỉ còn cách nương tựa vào thế lực của Vương Nhất Bác.

Tương lai nếu phải rời xa anh, cậu cũng còn có thể được một cuộc sống giàu sang, ai cũng vì bản thân mà tính toán, chung quy không có sai.

Cũng không phải cậu thanh cao mà khinh thường loại giao dịch này. Mà là, người đàn ông kia chán ghét cậu, ngay cả ngủ cùng cậu cũng khiến anh chán ghét.

Tiêu Chiến rũ mi che đi đáy mắt buồn bã, sau đó cong môi nở nụ cười: "Anh ấy đang quay phim ở Rome, việc này không phải cậu cũng biết sao? Tớ cũng không thể chạy đến Rome để ngủ cùng anh ấy."

A Kiều nghe được câu này, biểu tình hơi sửng sốt.

Tiêu Chiến mi tâm cau lại, nghi ngờ hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

"Chiến Chiến, cậu không biết gì sao?"

"Biết cái gì?"

A Kiều qua thật lâu mới mở miệng nói: "Vương Nhất Bác đã về nước từ hai ngày trước, anh ta lẽ nào vẫn chưa về nhà sao?"

Anh đã trở về ... Nhưng cậu lại chẳng hề hay biết.

Biểu tình của Tiêu Chiến cứng đờ, sau đó phảng phất như anh cùng mình không có quan hệ gì vậy, dửng dưng cười nói: "Anh ấy bình thường không hay về nhà, tớ đạt được kỷ lục lâu nhất là trong ba tháng không có tin tức của anh ấy, hiện tại chỉ mới hơn nửa tháng."

A Kiều không nói tiếp, trong xe nháy mắt trở nên yên tĩnh, một lát sau, cô vẫn là không nhịn được liền nói: "Chiến Chiến, hai ngày trước từ người khác mà tớ biết được anh ta đã trở về, người đó hình như nghe nói từ ban lãnh đạo Truyền thông Hoàn Ảnh, hôm Vương Nhất Bác mới từ Rome trở về liền tới công ty họp, kết quả hội nghị mới diễn ra một nửa, anh ta lại đột nhiên ngất xỉu, sau đó được đưa đến bệnh viện."

Tiêu Chiến nghe được tin này, sau một lúc lâu, mới nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.

"Tớ còn nghe mấy người lãnh đạo đó nói, Vương Nhất Bác rất kỳ quái, sốt cao tới 40 độ, kết quả đưa đến bệnh viện, sống chết cũng không chịu để cho bác sĩ kiểm tra, cứ thế ầm ĩ đòi xuất viện, mọi người cố gắng khuyên như thế nào cũng không lay chuyển được anh ta. Cuối cùng anh ta cứ thế mặc bản thân đang sốt cao, bỏ lại mọi người, một mình đón xe taxi rời đi."

Nói xong lời cuối cùng, A Kiều nhịn không được cảm thán một câu: "Vương Nhất Bác đúng là kì lạ, đã sốt thành cái bộ dạng kia rồi, cũng không chịu cho bác sĩ khám, cậu nói anh ta có thể chết cháy vì sốt quá cao hay không?"

Tiêu Chiến vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng hai tay cậu ở nơi A Kiều không nhìn thấy, âm thầm bấu chặt vạt áo mình.

A Kiều không chớp mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước lái xe, qua một lúc lâu, lại lên tiếng hỏi một câu: "Chiến Chiến, cậu không định đi xem anh ta sao?"

Tiêu Chiến trầm mặc một hồi, lắc đầu: "Tớ đã nói với anh ấy sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau."

A Kiều "Ờ" một tiếng, sau đó hai người liền không nói chuyện nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro