Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Má Trần không ở đây, biệt thự tối đen như mực, ngay cả đèn ngoài cửa cũng không bật lên.

Tiêu Chiến mở đèn, nhìn thoáng qua phòng khách trống rỗng, sau đó kéo lê thân thể mệt mỏi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, cậu liếc mắt nhìn vách tường đối diện một cái, đủ mọi ngọn nến màu sắc xếp thành dòng chữ "Vương Nhất Bác, sinh nhật vui vẻ", cả người cậu liền cứng ngắc đứng ở cửa.

Cho tới bây giờ cậu mới đau đớn nhớ rõ, chính mình đã nghiêm túc ngồi bố trí phòng này như thế nào, thậm chí trong đầu còn không ngừng ảo tưởng đến lúc Vương Nhất Bác nhìn thấy sẽ là cảm giác như thế nào.

Cậu làm cho anh bất ngờ, nhưng chính cậu còn cảm thấy mong chờ hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến vẫn ngơ ngác đứng ở ngoài cửa hồi lâu mới đi vào phòng ngủ, cậu nhìn một lượt những hàng nến kia, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở vài ngọn nến mà mình đặt ra đến tận ban công, cả người giống như mất hết sức lực, chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó ôm lấy đầu gối, gục đầu ở đó.

Cậu có ngốc cũng biết, lúc ở trên xe, anh đã phát tiết hết tức giận với cậu.

Nhưng cậu nghĩ thế nào vẫn không thể rõ ràng, mình đã làm gì chọc đến anh, khiến cho anh tức giận như vậy.

Tiêu Chiến càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, bả vai của cậu cũng bắt đầu nhè nhẹ run rẩy, cố sức không để lộ ra âm thanh nức nở nghẹn ngào.

Qua hồi lâu, Tiêu Chiến mới ngẩng đầu lên, nước mắt đã đầm đìa, hai hốc mắt đỏ hoe, bởi vì ngồi lâu nên lúc cậu đứng lên, chân bị tê rần, cả người lại ngã ngồi trên sàn nhà.

Tiêu Chiến cắn môi, nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ treo tường, đã là 12 giờ, sinh nhật của anh đã qua rồi.

Cậu ngồi tại chỗ trong chốc lát mới rũ mi mắt xuống, đi ra khỏi phòng ngủ.

Biệt thự trống trải, chỉ có một mình cậu, chỉ nghe được tiếng bước chân của cậu, Tiêu Chiến cô đơn không nói nên lời.

Cậu đi xách cái thùng giấy về phòng ngủ, sau đó quỳ gối trên sàn nhà, đem từng ngọn nến nhặt bỏ vào trong thùng, sau đó lại ôm xuống lầu, bỏ vào phòng chứa đồ.

Lúc trở lại phòng ngủ, Tiêu Chiến cầm một thanh sắt bén nhọn, hướng về phía những quả bóng bay ở trong phòng, đâm vài cái, tất cả bóng bay đều bị vỡ, cậu không hề kinh động, vẻ mặt rất bình tĩnh, ngón tay còn chậm rãi gỡ những mảnh bị dính trên tường xuống, nhét vào túi rác.

Thu dọn xong phòng ngủ, Tiêu Chiến liền đem túi rác xuống lầu, chuẩn bị ném ra khỏi cửa, lại nghĩ đến bánh sinh nhật trong tủ lạnh, sau đó bước về phía phòng ăn, mở tủ lạnh ra, đem bánh ngọt ra ngoài, hai bàn tay nắm chặt lại, giây tiếp theo liền đem tất cả bánh bỏ vào trong túi rác, sau đó trực tiếp ra khỏi biệt thự, ném vào thùng rác công cộng.

Đợi cho Tiêu Chiến làm xong mọi việc đã là 1 giờ sáng, cậu đi tắm rửa thay đồ, sau đó lên giường.

Mấy đêm gần đây luôn có Vương Nhất Bác bên cạnh, hôm nay cậu có cảm giác như thiếu thứ gì đó, lăn qua lộn lại, thế nào cũng không ngủ được, sau đó thật vất vả mới đi vào giấc ngủ, kết quả chốc lát lại đột nhiên tỉnh lại, nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, trời đã hơi ửng sáng, bên kia giường vẫn đang trống rỗng, anh vẫn chưa trở về.

Tiêu Chiến ngồi dậy trong chốc lát, nghe được dưới lầu truyền đến âm thành mở cửa, cậu theo bản năng xốc chăn lên rồi nhảy xuống giường, nhanh chân chạy ra khỏi phòng ngủ, vừa mới đi tới cầu thang đã nhìn thấy bóng dáng của má Trần mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào nhà bếp.

Trong lòng cậu dâng lên từng hồi mất mát, đứng tại chỗ trong chốc lát mới xoay người trở về phòng ngủ, cậu không có nửa điểm buồn ngủ nữa nên đi rửa mặt một chút, nghĩ đến hôm nay phải quay trở về đoàn làm phim, vì thế liền gọi điện cho A Kiều, nhắc cô đến sớm đón mình.

-

Vương Nhất Bác đã một đêm không ngủ, mãi cho đến 7 giờ sáng, nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài văn phòng truyền đến, mới hoàn hồn lại, sau đó đi vào trong phòng nghỉ tắm giặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Lúc 9 giờ mở một cuộc họp, lúc kết thúc đã là 10 giờ.

Hôm nay phải đến đoàn làm phim, tối hôm qua để xe lại cho Tiêu Chiến, xe khác thì đang để ở Nghi Sơn và Cẩm Tú Viên, cho nên lát nữa anh trực tiếp bảo trợ lý lái xe riêng đưa anh về Cẩm Tú Viên.

Tuy rằng Tiêu Chiến nói A Kiều đến sớm một chút để đón cậu quay về đoàn làm phim, nhưng lúc cô đến thì đã không còn sớm, đã là gần 11 giờ.

A Kiều không đem xe tiến vào, mà đậu ở ngoài cửa biệt thự.

Tiêu Chiến và má Trần cùng cầm đồ đi ra, lúc này A Kiều đã quay đầu xe lại, đứng ở phía bên đường.

Tiêu Chiến vừa mới chuẩn bị qua đường thì một chiếc Mercedes đã dừng ở cửa chính của biệt thự, cậu vội vàng dừng bước, chuẩn bị đi vòng qua xe, lại thấy cửa xe bị đẩy ra, trợ lý của Vương Nhất Bác xuống từ chỗ ghế phụ rồi đi lùi lại hai bước, mở cửa xe phía sau ra.

Vương Nhất Bác xuống xe, thấy Tiêu Chiến đứng ở cửa lớn liền dừng lại.

Hai người đứng cách nhau một khoảng, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.

Trợ lý không chú ý đến tình huống phía sau, xoay người phân phó với tài xế rằng đã hết việc hãy quay về công ty, chợt thấy Vương Nhất Bác đứng tại chỗ không hề động đậy, không nhịn được liền hỏi một câu: "Ngài Vương?"

Sau đó đi lên phía trước hai bước, nhìn thấy anh đứng trước mặt Tiêu Chiến, liền cung kính chào một tiếng: "Cậu Tiêu."

Tiêu Chiến hoàn hồn, gật đầu với trợ lý, không liếc nhìn Vương Nhất Bác, sau đó đi sang một bên vòng qua anh, băng qua đường.

Tiêu Chiến đi có chút gấp gáp, không hề chú ý đến xe của Vương Nhất Bác đã khởi động, suýt nữa bị va chạm vào, cũng may Vương Nhất Bác phản ứng đúng lúc, mạnh mẽ kéo lấy cánh tay của Tiêu Chiến, cả người cậu lùi lại mấy bước, sau đó xe liền chạy qua trước mắt cậu.

Trợ lý bị hoảng sợ, sắc mặt có chút tái nhợt hỏi Tiêu Chiến: "Cậu Tiêu, cậu không có việc gì chứ?"

Tiêu Chiến miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, lắc đầu nhìn trợ lý, sau đó mới phát giác cánh tay của mình vẫn còn bị Vương Nhất Bác nắm lấy.

Thân thể cậu hơi cứng ngắc một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, anh cũng cúi đầu, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cậu, Tiêu Chiến theo bản năng rũ mi mắt xuống, do dự một chút liền vùng vẫy cánh tay, sau đó không nói gì cúi thấp đầu, đi qua đường.

Tay Vương Nhất Bác cứng đờ giữa không trung, anh vẫn duy trì tư thế như đang nắm lấy cái gì đó, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng hình của cậu.

Tiêu Chiến mở cửa xe, A Kiều đang nói chuyện điện thoại, thấy cậu đi vào liền cúp điện thoại, sau đó khởi động xe, giẫm chân ga, rời đi.

Xe rẽ ngay ở phía trước một đoạn, hoàn toàn không nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn đang đứng tại chỗ ngẩn người.

Trợ lý đã theo Vương Nhất Bác nhiều năm, linh cảm được có gì đó không ổn, thức thời đứng cách xa anh vài bước, trầm mặc giả vờ câm điếc.

Qua hồi lâu, ánh mắt của anh mới nhẹ nhàng chớp chớp, tầm mắt được thu hồi lại, sau đó buông cánh tay xuống, sắc mặt bình tĩnh quay đầu, không nói gì bước đi vào trong biệt thự.

Trợ lý chờ Vương Nhất Bác đi được một đoạn, mới chuyển động bước chân, đã có nhiều kinh nghiệm từ lúc theo anh, ví dụ như lúc này thoạt nhìn anh có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra tâm tình của anh đang rất tệ.

Trợ lý cũng không đi theo anh vào trong nhà, chỉ cầm chìa khóa mở cửa xe, ngồi trước vào ghế lái.

Má Trần vừa mới tiễn Tiêu Chiến đi, đang chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, lại nghe thấy cửa bị người khác đẩy ra, tưởng cậu quên đồ gì nên trở lại, vội vàng đặt bát đũa xuống đi ra: "Cậu chủ..."

Má Trần vừa mới hô một tiếng, lại nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng ở cửa thay giày, vì thế vội vàng sửa lại giọng điệu: "Ngài Vương, ngài đã trở về."

Vương Nhất Bác không nhìn má Trần, cũng không nói chuyện, thậm chí trong đầu đã chẳng muốn làm gì.

Má Trần sớm đã quen với tính tình lạnh lùng của Vương Nhất Bác, tiếp tục cười hỏi: "Ngài có ăn cơm trưa không? Có muốn ăn chút gì đó không?"

Nhìn thấy anh vẫn như cũ không hề phản ứng lại, vì thế biểu cảm trên mặt có chút ngượng ngùng, sau đó nói một câu: "Cậu chủ vừa mới rời đi."

"Tôi biết rồi." Lúc anh nghe thấy câu đó, liền mở miệng đáp lại.

Má Trần nhìn thấy Vương Nhất Bác nói chuyện, lại nói nhiều hơn: "Ngài Vương, tối hôm qua chắc được đón sinh nhật rất vui vẻ nhỉ?"

Nhắc đến tối hôm qua, sắc mặt anh liền thay đổi vô cùng u ám, đáy mắt anh lóe lên một tia lạnh lẽo, liền bước đi thật nhanh về phía cầu thang.

Má Trần từ đầu đến cuối đều không chú ý tới cảm xúc của anh, tiếp tục đứng tại chỗ lảm nhảm nói: "Cậu chủ muốn cho ngài một sự bất ngờ, đã chuẩn bị cả một buổi chiều."

Bất ngờ, bất ngờ cái gì?

Vương Nhất Bác giống như bị điểm huyệt, dừng lại ở cầu thang.

"Cậu chủ đã tự mình mua rất nhiều dụng cụ làm bánh, muốn làm cho ngài một cái bánh sinh nhật. Cậu chủ nói, đó là lần đầu tiên cậu làm bánh, vất vả mãi cuối cùng cũng thành công, tôi thấy cậu chủ rất có năng khiếu, một lần đã thành công rồi."

"Cậu chủ còn thắp nến khắp phòng, còn xếp nến thành một dòng chữ..."

Má Trần còn chưa nói xong, Vương Nhất Bác đã chạy lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, lại phát hiện trong phòng giống hệt như bình thường, hoàn toàn không có những thứ giống như má Trần vừa nói.

Vương Nhất Bác chỉ đứng trong phòng ngủ chốc lát, sau đó xoay người lại đi xuống lầu, thẳng vào trong nhà bếp.

Má Trần cũng lập tức theo vào: "Ngài Vương, nhà bếp này chỉ có tôi nên vào thôi, ngài muốn làm gì, tôi sẽ làm cho ngài."

Vương Nhất Bác không nói chuyện, chỉ nhìn qua một vòng quanh nhà bếp, quả nhiên giống như lời má Trần nói, anh thật sự thấy có một chiếc lò nướng mới tinh, sau đó anh lần lượt kéo những ngăn kéo trong tủ bếp, sau đó lại xem tủ chứa đồ, thấy được một ít nguyên liệu làm bánh.

Vương Nhất Bác cảm thấy yết hầu của mình như bị thứ gì đó hung hăng bóp chặt lại, có chút khó chịu, lại có chút kích động không nói thành lời.

Anh mạnh mẽ đóng lại ngăn tủ, sau đó bước ra khỏi nhà.

Trợ lý nhìn thấy anh xuất hiện, lập tức xuống xe, mở cửa sau xe ra.

Kết quả anh lại không để ý đến, trực tiếp đi ra ngoài cổng lớn biệt thự.

Trợ lý nghi ngờ nhìn theo hướng anh vừa đi, lại thấy vẻ mặt má Trần cũng hệt như mình, sau đó liền đuổi theo anh.

Kết quả, trợ lý nhìn thấy Vương Nhất Bác đang tìm kiếm thứ gì đó trong thùng rác.

Đồ bỏ đi của Cẩm Tú Viên, mỗi ngày đều có người đúng giờ đến lấy, hiện tại lại là mùa hè, thùng rác bốc mùi rất khó chịu.

Trợ lý sửng sốt mất vài giây, nhanh chóng đi lên phía trước, bịt mũi, mở miệng nói: "Ngài Vương, nơi này bẩn như vậy, ngài muốn tìm thứ gì? Để tôi thuê người khác đến tìm!"

Anh dường như không hề nghe thấy lời trợ lý nói gì, chỉ chuyên tâm tìm kiếm trong thùng rác, sau đó đáy mắt liền sáng lên, từ bên trong lôi ra một túi rác màu đen.

Trợ lý sợ hãi vội vàng lui về phía sau một bước, thấy Vương Nhất Bác mở túi rác ra, giống như người mất hồn, ở cạnh thùng rác không hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm bên trong.

Bánh sinh nhật đã thối nát nhìn không ra được hình dạng gì, bơ dính hết lên toàn bộ túi rác, còn tỏa ra một chút vị sữa tươi.

Trong nháy mắt, Vương Nhất Bác rất kinh ngạc, cảm thấy như có một đôi tay nắm lấy trái tim anh, cảm giác nhoi nhói ngay lập tức lan ra khắp cả người, ngón tay cầm lấy túi rác bắt đầu phát run.

Trợ lý không biết anh đang nhìn cái gì, chỉ thấy vẻ mặt của anh rất không ổn, đứng bên cạnh cũng không dám thở mạnh một phen.

Vương Nhất Bác vẫn duy trì tư thế cứng ngắc ban đầu khi mở túi rác ra, đứng đó rất lâu, hơi hơi nháy mắt, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm những thứ bừa bãi trong túi rác kia, như là muốn nhìn ra được hình dạng lúc đầu của chiếc bánh ngọt.

Mất chừng vài phút đồng hồ, anh mới lại chớp chớp mắt, sau đó cầm túi rác trong tay chậm rãi bỏ lại thùng rác, tiếp tục bước chân đi vào trong nhà.

Má Trần nhìn thấy Vương Nhất Bác đi vào, lên tiếng hô một câu: "Ngài Vương."

Anh giống như không nghe thấy gì, tiếp tục đi thẳng lên lầu, sau đó đi vào trong phòng ngủ khóa cửa lại, cả người dựa vào cánh cửa, anh hơi ngửa đầu nhìn đèn thủy tinh trong phòng, vẻ mặt trầm tĩnh hơi mơ màng.

Vốn dĩ, những điều dì nói đều là sự thật.

Tối hôm qua em ấy đã chuẩn bị cho mình một sự bất ngờ.

Dì còn nói, đây là lần đầu tiên em ấy làm bánh sinh nhật.

Chỉ cần hôm qua mình về nhà, những thứ tốt đẹp thiêng liêng đó đều là của mình.

Tại sao mình lại không trở về?

Tại sao mình lại không trở về nhà chứ?

Nghĩ tới đây, đáy mắt anh vô cùng chua xót, yết hầu khó khăn lên xuống, anh vươn tay ôm lấy mặt mình, trong cổ họng phát ra âm thanh không rõ ràng, mang theo vài phần nghẹn ngào: "Vương Nhất Bác, tại sao tối qua mày lại không trở về cùng em ấy chứ?"

-

Lúc Vương Nhất Bác đi xuống lầu, đã khôi phục lại sự cao ngạo và lạnh nhạt lúc đầu, anh tắm rửa thay một bộ quần áo sạch sẽ, không nói gì lên xe rời đi.

Dọc đường đi, anh vẫn duy trì tư thế lúc vừa mới lên xe, không có thay đổi gì, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, như hơi ngẩn người hoặc như đang suy nghĩ điều gì đó.

Không khí bên trong xe, có một loại áp lực không nói nên lời.

Trợ lý không dám thở mạnh, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, nhanh nhẹn điều khiển xe, hướng về phía studio.

-

Tiêu Chiến không ăn cơm trưa ở Cẩm Tú Viên, cùng A Kiều đến chỗ đoàn làm phim, liền đến luôn nhà ăn.

Tối hôm qua ngủ không ngon, tâm tình cũng không tốt, cho nên tinh thần hơi kém cỏi, cậu cầm chén đĩa, tùy ý chọn một ít thức ăn rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Tiêu Chiến rõ ràng cảm giác được bụng mình hơi đói, nhưng lại không quá muốn ăn, động tác ăn cơm kì kèo mè nheo.

A Kiều bưng tới chiếc mâm, các món ăn chất đầy cùng với hai bát nhỏ màu trắng.

Cô ngồi xuống, đem một bát nhỏ đặt trước mặt cậu: "Chiến Chiến, món thịt xào khô này vừa mới làm xong, lấy cho cậu một phần đó."

"Cảm ơn."

Tiêu Chiến lên tiếng, xốc cái nắp bát lên, mùi thịt nồng đậm bay tới chính diện, chẳng những không gợi lên hứng thú muốn ăn của cậu, ngược lại còn khiến dạ dày có chút không thoải mái.

Thịt xào khô của nhà ăn này là do đầu bếp nổi tiếng ở Hàng Châu làm, món này Tiêu Chiến vốn khá thích ăn, nhưng lần này không biết vì cái gì, cầm đôi đũa chọn một miếng thịt nạc, vừa mới đưa vào trong miệng liền cảm thấy hương vị hơi là lạ, khiến cả người không được tự nhiên, nên liền phun ra, đành ăn rau xanh.

"Sao vậy?" Miệng A Kiều chứa nhiều đồ ăn, âm thanh nói chuyện dường như không rõ.

"Bụng rất không thoải mái."

Tiêu Chiến cảm thấy dạ dày co thắt lại, buông đũa trong tay xuống, nhìn A Kiều ở đối diện, nói: "Có thể là do hôm qua uống rượu hơi nhiều."

Ăn cơm xong, lúc trở lại trong phòng, cậu uể oải nằm trên giường thoáng chốc đã ngủ luôn.

Không biết có phải do tối hôm qua ngủ quá ít không, cậu cảm giác được mình ngủ rất ngon, còn bị A Kiều chụp hình.

Tiêu Chiến ngủ ngon nên còn chưa phục hồi lại ý thức, vẻ mặt đần độn mở to mắt mơ màng hỏi một câu: "Sao vậy?"

"Cái gì sao vậy? Buổi tối cậu còn có cảnh quay, nhanh đi ăn cơm chiều rồi đến phim trường thôi!" A Kiều nói xong, tiện tay đem tấm chăn trên người cậu xốc lên.

Tiêu Chiến nghe nói như thế, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đang hoàng hôn, sau đó cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, vậy mà đã sắp 6 giờ tối.

Cả người cậu tỉnh táo lại, vội vàng sốt ruột bò xuống giường, đi vào toilet rửa mặt súc miệng, sau đó cùng A Kiều đến nhà ăn luôn.

Buổi tối cậu vẫn không có khẩu vị, chọn tới chọn lui, cuối cùng chỉ chọn một phần rau trộn và một chén cháo trắng.

A Kiều ăn hơn phân nửa đĩa cá tê cay, ở bên cạnh cậu ăn với khí thế ngất trời.

Hương vị của món cá không ngừng lan vào trong mũi của Tiêu Chiến, khiến cậu cảm thấy cháo trắng của mình cũng đã nhiễm mùi cá, không hiểu sao trong bụng lại cồn cào, nghĩ chỉ muốn phun hết ra.

Trong phòng ăn có không ít người ở đây, Tiêu Chiến sợ chính mình nôn ra sẽ ảnh hưởng đến người khác, vì thế liền nhanh chóng buông đũa xuống, ra hiệu tay với A Kiều rồi thần tốc chạy ra khỏi nhà ăn phóng nhanh vào toilet.

Cảm giác muốn nôn không hiểu sao lại dần biến mất, Tiêu Chiến đành phải rửa sạch tay rồi trở về nhà ăn.

Ai ngờ vừa đi tới cửa, ngửi thấy mùi vị trong nhà ăn thì trong bụng lại thấy không thoải mái, nghĩ đến bản thân cũng không có hứng thú muốn ăn gì, vì thế gửi cho A Kiều một tin nhắn, trực tiếp ra ngồi nghỉ trên sofa ở bên ngoài.

-

Buổi tối đóng phim, cảnh quay hơi nhiều, lúc Tiêu Chiến chạy tới phòng hóa trang, Tống Lệ Tư và Lâm Ngôn đều đã ở đó.

Tiêu Chiến chỉ đơn giản chào hỏi với bọn họ một tiếng, sau đó ngồi trên ghế hóa trang của mình.

Người phụ trách hóa trang cho Tiêu Chiến là một người phụ nữ ước chừng 30 tuổi, cực kỳ có thâm niên, cũng không biết trên người có mùi nước hoa gì, cách một khoảng vẫn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt mê người.

Lúc trang điểm cho Tiêu Chiến, mùi hương quá mức nồng đậm, khiến tâm trí cậu nóng nảy, trong bụng đã bắt đầu lờ mờ khó chịu.

Thời gian trang điểm hơi lâu, Tiêu Chiến mạnh mẽ chịu đựng sự không thoải mái trong bụng, cuối cùng cảm giác đó ngày càng mãnh liệt, trong bụng có thứ gì như đang dồn ứ lên.

Tiêu Chiến cực lực khắc chế cảm giác muốn nôn xuống, không dễ dàng gì mới chờ đến lúc trang điểm xong, lập tức khẩn cấp rời xa thợ trang điểm, qua một đoạn thời gian thật dài, trong bụng cậu mới bắt đầu hồi phục lại.

Tiêu Chiến thay quần áo, cùng A Kiều đến phim trường cảnh quay, đạo diễn đang ở nơi đó nói những nội dung chính của kịch bản tối nay với các diễn viên, nhìn thấy Tiêu Chiến đi tới, lập tức vẫy vẫy tay với cậu.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh Tống Lệ Tư, lập tức xê dịch người di chuyển một chút, để lại một chỗ trống cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dừng lại bước chân, chỉ nâng mí mắt nhìn thoáng qua quần áo của anh, sau đó cứng ngắc đi tới đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, ánh mắt nhìn thẳng vào kịch bản, không hề nhìn anh.

Đạo diễn nói gần 20 phút mới ngừng lại, ý bảo mỗi diễn viên đều có vị trí và cương vị riêng.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác phải diễn cùng nhau, cho nên hai người đều đến cùng một vị trí, sau khi đạo diễn hạ lệnh, anh theo bản năng nhìn cậu, Tiêu Chiến lờ mờ cảm giác được tầm mắt của anh, lại ra vẻ như không hề biết gì, không hề nhìn anh, chỉ bước chân gượng gạo tránh ra.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến chừng vài giây, mới đi tới bắt kịp.

Tiêu Chiến nghe được tiếng bước chân phía sau, có chút cứng ngắc, hao phí sức lực rất lớn mới khiến cho bản thân duy trì ung dung kiên định, từng bước đi về phía trước.

Đi đến nơi, Tiêu Chiến ngừng lại, sau đó Vương Nhất Bác cũng theo vậy đứng bên cạnh cậu.

Cánh tay của anh sát cạnh cánh tay của cậu, chỉ hơi nhúc nhích thì da thịt của hai người đã có thể chạm vào nhau.

Hai người ai cũng không nói chuyện với ai, thậm chí trao đổi ánh mắt cũng không có, xem ra giống như đều coi đối phương như người xa lạ, ngay cả không khí xung quanh cũng hơi ngưng trệ.

May mà qua không lâu, khẩu lệnh của đạo diễn vang lên, bắt đầu đóng phim.

《Khuynh Thành Thời Gian》đã quay được một thời gian rất dài, mọi người đối với vai diễn của mình ngày càng nắm bắt được thuần thục hơn, trên cơ bản rất ít khi có NG, cho nên kết thúc cực kỳ thuận lợi.

Đạo diễn thỏa mãn hô "Tốt", sau đó phân phó cho nhân viên công tác nhanh chóng đi dàn dựng phân cảnh thứ hai, thợ trang điểm cũng lập tức đến trang điểm lại cho diễn viên mà mình phụ trách.

Thợ trang điểm đến gần, Tiêu Chiến lần nữa ngửi thấy mùi hương không thoải mái, vì để giảm bớt sự khó chịu trong dạ dày, cậu cưỡng ép mình nghĩ đến những chuyện khác.

Nhưng cuối cùng lúc người thợ trang điểm mắt cho cậu, bởi vì lại quá gần nên mùi hương xộc vào trong mũi, khiến cậu nhất thời không nhịn được, đột nhiên nghiêng đầu nôn ra.

Vốn buổi tối Tiêu Chiến cũng không có ăn gì nhiều, bây giờ đã sớm tiêu hóa không còn gì, nôn ra ngoài cũng chỉ là một chút acid.

"Cậu Tiêu thế nào? Thân thể không thoải mái?" Thợ trang điểm quan tâm hỏi một câu.

Tiêu Chiến nôn mửa một chút, thân thể đã dễ chịu hơn, sau đó A Kiều đưa chai nước suối, súc miệng, rồi mới mở miệng nói với thợ trang điểm: "Ngày hôm qua uống một chút rượu, trong dạ dày có hơi khó chịu."

Thợ trang điểm: "Mùa hè đồ ăn dễ hư, không chú ý cũng rất dễ dàng bị đau dạ dày, tốt nhất nên uống thuốc."

"Dạ." Tiêu Chiến cười cười, không nói gì thêm.

Tống Lệ Tư đứng ở bên cạnh Tiêu Chiến trang điểm, đúng lúc nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của cậu và thợ trang điểm, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, anh cũng vừa thấy được cậu nôn mửa nên hơi nhăn trán lại.

Tống Lệ Tư bĩu môi, âm thầm cười, chờ thợ trang điểm xong liền đi tới bên cạnh Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác biết rõ có người đứng bên cạnh, nhưng lại không phản ứng.

Tống Lệ Tư vẫn ung dung vòng quanh Vương Nhất Bác một chút, sau đó sánh vai đứng ở bên cạnh anh.

Cho đến lúc đạo diễn nói bắt đầu quay cảnh thứ hai, cô mới cúi đầu chậm rãi mở miệng: "Hình như dạ dày cậu Tiêu không thoải mái, nói là do ngày hôm qua uống rượu", sau đó cất bước đi về phía phim trường.

Bắt đầu quay cảnh thứ hai, Vương Nhất Bác đứng ở trong đoàn lưu ý Tiêu Chiến đang trang điểm, phát hiện cậu nôn mửa lần nữa liền nhíu mày, trực tiếp xoay người trở về phòng hóa trang.

Sau khi tẩy trang xong, Vương Nhất Bác mở cửa xe ngồi xuống, trợ lý khởi động xe.

Lúc đi tới ngã ba, Vương Nhất Bác bất chợt ngẩng đầu lên, nói một câu: "Tìm một nhà thuốc lớn gần đây, đến đó một chuyến."

Trợ lý "Dạ" một tiếng, vừa kiểm tra dẫn đường, vừa hỏi một câu: "Ngài Vương, ngài có chỗ nào không thoải mái sao?"

Vương Nhất Bác không lên tiếng, chỉ xoay đầu nhìn về phía ngoài cửa xe.

Trợ lý không hỏi nữa, theo sự dặn dò của anh, tìm được địa chỉ một nhà thuốc mở cửa suốt 24 giờ, định vị, rồi khởi động xe.

Song 20 phút sau, xe đã đến cửa tiệm, trợ lý hỏi: "Ngài muốn mua thuốc gì? Tôi mua cho."

"Tôi đi mua." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói ba chữ, rồi đẩy cửa xuống xe, đi vào trong tiệm thuốc.

Thuốc dạ dày có rất nhiều loại, Vương Nhất Bác không biết mua loại nào, cuối cùng thuật lại lời nói của Tống Lệ Tư cho người bán.

Người bán hàng giới thiệu cho anh mấy loại thuốc, có thuốc Đông y cũng có thuốc Tây y, Vương Nhất Bác chọn một loại thuốc Đông y cho dạ dày, trả tiền rồi rời đi.

Trở lại thấy Tiêu Chiến vẫn quay phim chưa xong, Vương Nhất Bác trực tiếp để cho trợ lý xuống dưới cửa khách sạn, ngồi trong xe cùng anh.

Quá nửa giờ, nơi xa mới có xe lục tục trở về.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm ra ngoài xe, mãi đến khi xe của Tiêu Chiến từ xa đi đến, anh mới mở cửa đi xuống.

Trợ lý theo anh nhiều năm như vậy, hiện tại cũng đã hiểu Vương Nhất Bác ngồi lâu trong xe như vậy, là để đợi Tiêu Chiến, cho nên thấy anh xuống xe cũng vội vàng xuống theo.

Chỗ đậu xe ngoài cửa khách sạn đã bị người ta chiếm mất, A Kiều đành phải dừng xe ở đối diện, sau đó cùng Tiêu Chiến xuống xe đi bộ.

Lúc sắp đi đến cửa khách sạn, trợ lý của Vương Nhất Bác thức thời hô một tiếng: "Cậu Tiêu."

Hai người họ đồng thời dừng bước, theo âm thanh đó mà nhìn lại, thấy Vương Nhất Bác và trợ lý của anh đang đứng ở gần một gốc cây không xa, ánh sáng ở nơi đó hơi tối, không thấy rõ được vẻ mặt anh.

A Kiều quay đầu nhìn Tiêu Chiến một cái: "Vương Nhất Bác tìm cậu."

Cậu giống như không hề nghe thấy lời cô nói, mấp máy môi, đứng tại chỗ không hề động đậy.

Trợ lý theo bản năng nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, sau đó lại lên tiếng: "Cậu Tiêu, nơi này!"

A Kiều: "Chiến Chiến, cậu ngốc nghếch đứng ở chỗ này làm gì?"

Tiêu Chiến vẫn như cũ, không hề có ý đi qua.

Đáy lòng trợ lý không yên, vừa định mở miệng lần nữa gọi Tiêu Chiến, kết quả Vương Nhất Bác đứng bên cạnh lại chủ động cất bước đi về phía Tiêu Chiến.

Trợ lý mở to hai mắt, sửng sốt một chút mới nhanh chóng chạy theo.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn Tiêu Chiến rất lâu, ý thức được cậu không hề có ý tứ nào muốn mở miệng, đáy mắt xẹt qua một chút mất mát, sau đó cầm lấy túi lớn trong tay đưa cho Tiêu Chiến: "Cho em."

Túi lớn trong suốt, cậu lờ mờ nhìn ra là thuốc đau dạ dày.

Đầu ngón tay run nhè nhẹ, đáy lòng có một loại khổ sở nói không nên lời.

Nếu đổi lại là trước đây, anh đưa thuốc cho cậu, cậu sẽ cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cực kỳ hạnh phúc.

Nhưng từ sau chuyện tối qua, cậu không thể cảm nhận được trong lòng anh, rốt cuộc coi cậu là gì.

Có lẽ là một thời gian trước ở chung với anh rất tốt, đáy lòng cậu có chút hy vọng, cho rằng bản thân và anh có thể có tương lai, nhưng tối hôm qua ở trong xe, anh tàn nhẫn hung ác với cậu như thế, trong nháy mắt như làm cậu thức tỉnh.

Phải biết rằng, hi vọng qua đi thất vọng lại đến, là tuyệt vọng vô cùng.

Thật sự cậu có chút sợ hãi, mỗi lần anh dịu dàng với cậu, dường như sau lưng đều đã cất giấu một con dao bén nhọn, có thể giết chết tâm can của cậu bất cứ lúc nào.

Tay cậu chỉ giật giật, sau đó nắm chặt lấy áo của mình, không hề vươn tay ra tiếp nhận chiếc túi.

Trán Vương Nhất Bác nhăn lại, lực cầm chiếc túi tăng thêm một chút, tay vẫn duy trì tư thế đang đưa thuốc cho cậu, không hề rút về.

Lúc này, bóng đêm càng đậm, mọi người trong đoàn làm phim đã vào trong từ lâu, ánh sáng lờ mờ ở góc rẽ, bốn người đứng đó, người nào cũng không nói chuyện, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Tay Vương Nhất Bác đưa ra rất lâu, Tiêu Chiến vẫn cố chấp duy trì dáng vẻ thờ ơ, không khí giữa hai người có chút giằng co.

A Kiều và trợ lý đứng bên cạnh, đáy lòng có chút ngượng ngùng.

Trợ lý thấy cảnh như vậy, phản ứng nhanh chóng cầm lấy túi lớn trong tay Vương Nhất Bác, đưa về phía A Kiều: "Cậu Tiêu dạ dày không thoải mái, ngài Vương đã có lòng đi mua."

A Kiều nhanh chóng phối hợp, vươn tay nhận lấy thay Tiêu Chiến: "Cảm ơn."

Sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, nhưng cậu lại không có vẻ mặt gì quá lớn, quay đầu lại, cất bước rời đi.

Cậu đi được một đoạn xa, âm thanh của Vương Nhất Bác bỗng truyền đến sau lưng cậu: "Nếu thân thể thật sự không thoải mái, ngày mai tôi sẽ dời lịch diễn của em chậm lại vài ngày."

Bóng dáng Tiêu Chiến cứng ngắc, quay đầu nhìn anh một cái, ánh mắt cực kỳ nhạt nhẽo, lời nói trong miệng cũng cực kỳ xa cách: "Ngài Vương không cần phải làm chuyện phiền phức như vậy, cảm ơn."

Ngài Vương...

Vương Nhất Bác bị mấy chữ của cậu làm cho thất thần, nhìn Tiêu Chiến không chớp mắt một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, động tác có chút kích động, như là đang che giấu bất an và khủng hoảng ở đáy lòng.

Anh dừng một lát, mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, sau đó quay đầu nói nhỏ một câu với A Kiều "Đi thôi", tiếp tục cất bước rời đi.

A Kiều ngượng ngùng gãi gãi đầu, nở một nụ cười với Vương Nhất Bác: "Ngài Vương, hẹn gặp lại."

Sau đó liền một đường chạy đuổi theo Tiêu Chiến.

Sau khi bóng dáng của hai người họ khuất sau chỗ rẽ, Vương Nhất Bác mới thu lại tầm mắt, cũng mở miệng nói một câu "Đi thôi", sau đó dẫn đầu cất bước đi về phía khách sạn.

-

"Chiến Chiến, cậu và Vương Nhất Bác có chuyện gì sao?" Sau khi A Kiều đi vào thang máy, rốt cuộc cũng không nhẫn nại được nữa mở miệng hỏi.

Tiêu Chiến không nói gì, tầm mắt rơi xuống chiếc túi trong tay A Kiều, mấp máy môi.

"Thời gian trước đây hai người vẫn tốt mà? Anh ta chọc giận cậu hả?"

"Chiến Chiến, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Dọc đường đi A Kiều nhiều lần hỏi, nhưng Tiêu Chiến đều không nói gì, lúc trở lại phòng, trực tiếp đi vào nhà tắm, sau khi tắm xong, lại bò lên giường.

Tiêu Chiến đang chuẩn bị giũ chăn ra, một thứ gì đó đã bay đến trước mặt cậu.

Là thuốc dạ dày mà anh mua cho cậu.

"Chiến Chiến, đây là Vương Nhất Bác mua cho cậu, cậu muốn uống liền uống, không thích uống thì tự mình ném đi, dù sao tớ cũng sẽ không xử lý giúp cậu." A Kiều nói rõ ràng một câu, sau đó đi vào nhà tắm.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm hộp thuốc một lúc, sau đó tiện tay đặt lên tủ đầu giường, nằm xuống giường, mở tròn mắt nhìn trần nhà, đáy lòng như đang xoắn xuýt vào nhau.

Cậu rất muốn uống thuốc mà anh mua nhưng lại không muốn, giống như lúc ở dưới lầu, muốn tiếp nhận nó, nhưng lại bắt ép chính mình không được đưa tay ra nhận lấy.

Trong lòng cậu hiểu rõ, đây chỉ là một phương thức vụng về của bản thân cậu, muốn vãn hồi lại sự tổn thương quá lớn mà anh gây ra.

Có lẽ là do đau dạ dày, Tiêu Chiến cảm thấy cả người đều mệt mỏi, rõ ràng một giây trước trong đầu còn đang tự hỏi có nên uống thuốc không, kết quả một giây sau đã đi vào giấc ngủ từ lúc nào.

Một đêm này thật sự ngủ ngon giấc, ngày hôm sau tỉnh dậy, Tiêu Chiến thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.

Từ sáng đến tối liên tục quay phim, cậu nhanh chóng thu xếp cho bản thân, cùng A Kiều đi xuống lầu, đến nhà ăn dùng bữa sáng.

Bữa sáng thường ngày đều có dinh dưỡng rất phong phú, Tiêu Chiến đặc biệt muốn ăn, còn cố ý lấy hai phần.

Cùng A Kiều ngồi xuống, cậu uống hai cốc sữa đậu nành trước, mới cầm chiếc đũa kẹp lấy thức ăn rồi cho vào miệng.

Ngày thường ăn không hề thấy dầu mỡ, nhưng hôm nay không biết có chuyện gì, Tiêu Chiến lại cảm thấy ngấy vô cùng, tưởng rằng bụng qua một đêm đã khỏe, cậu lập tức buông đũa xuống, không chờ A Kiều hỏi han, ngay lập tức chạy ra khỏi nhà ăn, phóng nhanh vào trong toilet.

Tiêu Chiến còn chưa kịp tiến vào phòng vệ sinh trong WC, chỉ có thể úp sấp người ở bồn rửa tay bên ngoài, nôn ra từng trận.

Vương Nhất Bác định xuống ăn sáng, vừa ra khỏi thang máy, đã thấy Tiêu Chiến vội vã đi vào trong toilet.

Sau đó liền nghe trợ lý ở bên cạnh kêu lên: "Cậu Tiêu có vẻ không ổn."

Trán Vương Nhất Bác hơi cau lại, trực tiếp để cho trợ lý đến phòng ăn trước chờ mình, sau đó đuổi theo Tiêu Chiến.

Anh không có chút chần chừ chạy nhanh tới trước mặt cậu: "Sao vậy? Trong bụng vẫn còn khó chịu sao?"

Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói của anh, cả người liền run lên một cái, vẫn chưa kịp phản ứng gì, lại cúi đầu nôn mửa.

Anh lại khẩn trương mở miệng: "Ngày hôm qua uống thuốc chưa? Bây giờ tôi đưa em đến bệnh viện."

Vương Nhất Bác vừa nói vừa lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho trợ lý, dặn dò chuẩn bị xe.

Dạ dày Tiêu Chiến không có thứ gì nhưng cứ nôn mãi, cậu nhìn qua gương thấy hành động của anh, miễn cưỡng đứng thẳng người nhìn Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không cần..."

Câu nói bị bỏ lửng, Tiêu Chiến lại nôn vào bồn rửa tay, đợi đến lúc không còn cảm giác muốn nôn nữa, mới vươn tay mở vòi nước rửa sạch bồn, sau đó ngậm nước súc miệng, nhìn Vương Nhất Bác: "Tôi không sao, chút nữa còn phải quay phim, không cần đến bệnh viện. "

Nói xong, cậu rút một khăn giấy xoa xoa tay ướt nhẹp, rồi đi ra ngoài.

Nhưng cậu vừa đi được hai bước, tay Vương Nhất Bác đã đặt trên bả vai cậu, kéo cậu tới trước mặt anh, liếc mắt nhìn gương mặt cậu có hơi tái nhợt, mím chặt môi, sau đó dứt khoát nắm cổ tay của cậu đi ra ngoài.

Vừa đi, vừa dùng giọng nói không muốn thương lượng điều gì, kiên quyết nói: "Phải đi bệnh viện."

"Thật sự không cần."

Tiêu Chiến vừa nói vừa muốn thoát khỏi Vương Nhất Bác, nhưng sức lực của cậu so với anh hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì, cuối cùng vẫn bị anh kéo ra xe trước khách sạn.

Anh mở cửa xe ra, đang chuẩn bị đưa Tiêu Chiến ngồi vào, bất chợt truyền đến tiếng chuông điện thoại.

Vương Nhất Bác dừng lại, nghe thấy là của Tiêu Chiến, sau đó động tác không chần chờ chút nào tiếp tục đỡ cậu vào chỗ ngồi, còn anh thì ngồi xuống chỗ ghế lái.

Đang chuẩn bị khởi động xe, lại nghe thấy Tiêu Chiến nhận điện thoại, giọng nói mang theo vài phần vui mừng nói một câu: "Thật sao? Anh Tề Mạn có phản ứng rồi?"

Vương Nhất Bác định đạp chân ga thì chợt dừng lại, sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến qua kính chiếu hậu, thấy trên mặt của cậu tràn đầy nụ cười rực rỡ, tiếp tục thể hiện sự vui mừng trong điện thoại: "Vậy thật sự là quá tốt, con biết, con sẽ qua, dạ... Tạm biệt."

Tiêu Chiến cúp điện thoại mới nhớ mình đang ở trên xe Vương Nhất Bác, nụ cười trên mặt nhất thời thu lại, im lặng một hồi, mở miệng nói: "Dì Tề gọi điện thoại tới, nói anh Tề Mạn có phản ứng, muốn tôi đến đó."

Dừng lại, cậu lại nói: "Tôi thăm anh Tề Mạn xong, tự mình đi kiểm tra tổng quát là được rồi, không cần phiền anh đâu."

Tay Vương Nhất Bác nắm tay lái, bởi vì dùng sức nên khớp xương có chút trắng bệch, khẽ mấp máy môi, không nói gì, chỉ im lặng đạp chân ga, lái xe rời khỏi khách sạn.

Đi được một đoạn, anh mới mở miệng, giọng nói nghe có chút khàn khàn: "Tôi đưa em đi."

Tiêu Chiến gật đầu, không lên tiếng, kế tiếp hai người cũng không nói chuyện với nhau.

Vương Nhất Bác chợt nghĩ tới điều gì đó, cầm điện thoại gọi cho trợ lý, để cậu ta thông báo đạo diễn đổi ngày quay phim hôm nay.

Xe đỗ ở trước cửa bệnh viện, Tiêu Chiến quay đầu nói với Vương Nhất Bác: "Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây."

Anh nhìn không dời mắt khỏi cửa bệnh viện, nắm chặt tay lái, một lát sau mới "Ừm" một tiếng.

Cậu dừng lại một lát, nói với anh: "Tôi đi vào trước, dì Tề còn đang ở bên trong chờ tôi."

"Được..." Vương Nhất Bác hơi kéo dài thanh âm, cổ họng dâng lên một cỗ chua xót.

Tiêu Chiến đẩy cửa xe một chút, phát hiện bị khóa trái, quay đầu nhắc Vương Nhất Bác.

Anh "À" một tiếng, sau đó bối rối mở khóa cửa xe thì nhấn nhầm đèn xe, anh lại vội vàng sửa lại.

Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh mở khóa liền mở cửa xe ra, xuống xe, lúc đi vào bệnh viện chợt nghĩ một chút, lại xoay người nói với Vương Nhất Bác một câu: "Tạm biệt."

Anh gật gật đầu, lúc cậu sắp quay đi thì lên tiếng: "Chiến Chiến..."

Tiêu Chiến bỗng nhiên giống như bị điểm huyệt, cả người lập tức cứng đờ.

Cậu và anh quen biết nhiều năm như vậy, anh luôn gọi cậu là Tiêu Chiến, bạn học Tiêu, cậu Tiêu... Chưa bao giờ nghe anh gọi tên thân mật của cậu: Chiến Chiến.

Tiêu Chiến bên ngoài sóng yên biển lặng, nhưng trong lòng thì lại dậy lên sóng lớn.

Dường như Vương Nhất Bác cũng ý thức được bản thân vừa bật thốt lên tên húy của cậu, nét mặt trì hoãn một chút, cuối cùng bình tĩnh tiếp tục nói: "Thăm Tề Mạn xong, nhớ đi gặp bác sĩ khám."

"Tôi nhớ rồi."

Tiêu Chiến cũng không hiểu được vì sao trong lòng có chút khó chịu, cậu cố gắng nở một nụ cười với Vương Nhất Bác, sau đó nói một câu "Tạm biệt", rồi quay người đi vào bệnh viện.

Anh ngồi ở trong xe, nhìn bóng lưng của cậu rời đi, cậu biến mất khỏi tầm mắt của anh rất lâu rồi, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm.

Trong khoảnh khắc này anh đột nhiên phát hiện, anh dường như luôn luôn nhìn theo bóng lưng của cậu.

Từ trước đến nay, vẫn luôn như thế...

Thật ra có rất nhiều lúc, chỉ cần cậu quay đầu lại thì đã có thể nhìn thấy anh, nhưng mà cậu lại không bao giờ quay đầu nhìn đằng sau dù chỉ một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro