Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo lời của chuyên gia nói, Tề Mạn có phản ứng thì có nghĩa là đã phục hồi lại ý thức, không còn là người thực vật nữa.

Còn khi nào thì tỉnh lại, thì không thể nói trước được, nhưng sẽ rất nhanh thôi.

Biết được Tề Mạn rốt cuộc cũng đã có hy vọng tỉnh lại, khiến Hàn Nhu Ngọc hết sức vui mừng.

Thật ra Tiêu Chiến cũng rất vui, Tề Mạn là một trong những người bạn tốt nhất trên thế giới này của cậu, chỉ là khi vui mừng đi qua, trong lòng lại hơi nhàn nhạt bi thương.

Cứ nghĩ tới Vương Nhất Bác đối với cậu lúc tốt lúc xấu, cũng bởi vì chuyện mất mát ở đêm sinh nhật của anh mà luôn thấy khổ sở.

Cứ nghĩ tới bây giờ anh dịu dàng với cậu, cũng là bởi vì, trước đó anh đã trút giận lên người cậu, áy náy chuộc lỗi mà thôi.

Cậu thương anh, nhưng cậu cũng là con người, cậu không thể cứ mãi chịu oan ức bởi anh, rồi sau đó lại hạ mình bám lấy anh, van xin anh.

Cậu hơi không vui, có chút tức giận, người nào cũng có tự trọng của riêng mình, nhưng cậu lại chưa từng nghĩ sẽ bỏ mặc anh.

Hiện tại Tề Mạn bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, cho đến lúc ấy, cậu và anh sẽ không thể diễn kịch được nữa, hai người có phải sẽ mỗi người một ngả, trở lại quan hệ xa lạ như trước đây không?

Hàn Nhu Ngọc ngây ngốc ở trong bệnh viện đến 11 giờ trưa mới rời đi, Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác đưa tới, không hề lái xe, cho nên tiện lên xe của Hàn Nhu Ngọc.

Tiêu Chiến chợt nhớ mấy ngày nay dạ dày của mình có hơi không thoải mái, khi nãy Vương Nhất Bác còn nhắc nhở cậu nên đi tìm bác sĩ kiểm tra.

Tiêu Chiến nhìn nhiều người chờ đợi khám bệnh, nghĩ dạ dày của mình không có gì nghiêm trọng, cũng lười đi kiểm tra.

Cậu cũng không phải lần đầu tiên bị đau dạ dày, chỉ cần uống thuốc, hai ngày nữa là khỏe rồi.

Vương Nhất Bác đã gọi điện thoại thay đổi lịch quay, cho nên cả ngày nay cậu cũng không có chuyện gì làm, lên xe, Hàn Nhu Ngọc hỏi: "A Chiến, con muốn đi đâu?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, phát hiện dường như mình không có ý đi chỗ nào khác, cuối cùng nói: "Về Cẩm Tú Viên ạ."

Lúc Hàn Nhu Ngọc khởi động xe, liếc mắt nhìn thời gian, đã gần buổi trưa, mở miệng nói: "Bây giờ cũng đến giờ cơm trưa, con hãy theo dì trở về Tề gia đi, đúng lúc bác Tề bận việc nên trong nhà chỉ có một mình dì, không có ai nói chuyện, xem như về nhà ăn cơm với dì cho vui, sau đó dì bảo tài xế đưa con về nhà."

Tiêu Chiến nghĩ đến hai ngày trước mình ở Cẩm Tú Viên chuẩn bị bất ngờ cho anh lại trở thành sự mất mát, trở về cũng khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới những hình ảnh thương tâm kia, gật đầu: "Dạ."

Chợt nghĩ đến Tề gia và Tiêu gia gần nhau, lại nói: "Con ăn cơm xong, sẵn đường đến Tiêu gia, lâu rồi cũng không đi thăm chú thím."

Hàn Nhu Ngọc cười khen cậu hiếu thảo, sau đó chạy xe về Tề gia, dọc theo đường đi, hai người nói vài ba câu về chuyện nhà cửa.

Quản gia thấy Tiêu Chiến và Hàn Nhu Ngọc cùng trở về, vô cùng vui mừng, nhiệt tình chào hỏi mời Tiêu Chiến ngồi xuống rồi pha trà cho cậu, thậm chí còn để cho người hầu chuẩn bị mấy món cậu thích ăn.

Mặc dù chỉ có Hàn Nhu Ngọc và Tiêu Chiến ăn cơm trưa, nhưng người hầu chuẩn bị một bàn món ăn vô cùng phong phú.

Trước kia, cậu và Như Ý cũng thường đến Tề gia ăn cơm, Hàn Nhu Ngọc và quản gia cũng biết khẩu vị của hai người, cho nên thức ăn vừa lên tới, Hàn Nhu Ngọc liền gắp một miếng thịt gà đặt ở trong chén của Tiêu Chiến: "A Chiến, đây chính là món con thích ăn, quản gia đã nấu đó, rất lâu rồi ông ấy không xuống bếp, hôm nay con tới, ông ấy mới tự mình làm."

Món thịt gà này Tiêu Chiến rất thích, suy nghĩ cũng lâu rồi không ăn, cậu có hơi thèm ăn, cười híp mắt nói một tiếng "Cảm ơn dì", không câu nệ cầm đũa ăn.

Mùi vị vẫn như cũ, không có thay đổi chút nào, cậu không nhịn được khen ngợi quản gia đôi câu.

Quản gia nghe cậu khen, lại gắp thêm thịt cá mình làm cho cậu.

Là món cá kho, nghe thấy tên đã cảm thấy rất ngon miệng, Tiêu Chiến không thể chờ đợi mà gắp bỏ vào trong miệng, nhưng mới vừa nhai thì đã mơ hồ cảm thấy mùi cá tanh, sau đó trong dạ dày quằn quại, cậu giơ tay lên che miệng, lập tức đứng lên.

"A Chiến, sao vậy?"

"Cậu Tiêu đang khỏe mạnh, sao vậy?"

Hàn Nhu Ngọc và quản gia đồng thời quan tâm hỏi.

Tiêu Chiến ra hiệu không sao rồi chạy nhanh vào phòng vệ sinh, đi về phía bồn cầu, tiếp tục nôn.

Hàn Nhu Ngọc vội vàng đi tới, nhưng cửa bị Tiêu Chiến khóa trái nên bà ta đẩy vào không được, chỉ nghe bên trong có tiếng nôn mửa không ngừng truyền ra.

Hàn Nhu Ngọc gõ cửa hai cái: "A Chiến? Có sao không?"

"Con không sao..." Tiêu Chiến nói được ba chữ thì lại nôn tiếp.

Bà ta nghe thấy âm thanh nôn mửa, lo lắng cau mày lại, nhìn về phía quản gia: "Gọi điện thoại cho bác sĩ đến đây một chuyến, A Chiến nôn thành như vậy, nhất định là có gì đó không thoải mái."

Quản gia đứng tại chỗ không động đậy.

Hàn Nhu Ngọc nhịn không được lên tiếng thúc giục một chút, sau đó quản gia tiến đến gần bên tai bà ta, nhỏ giọng nói: "Bà chủ, nôn mửa không nhất định là bị bệnh, cũng có thể là mang thai."

Hàn Nhu Ngọc đã từng sinh con, là người từng trải, nghe câu như thế, nháy mắt liền hiểu ra, bà ta quay đầu liếc mắt nhìn cửa toilet một cái, sau đó liền bước chân đi về phía phòng khách.

Đi qua đi lại, nhìn về phía quản gia vẫy vẫy tay, ghé vào bên tai của ông ấy, nhỏ giọng nói: "Đi gọi điện cho chị Thẩm, nói chị ấy qua đây một chuyến."

"Dạ." Quản gia lập tức làm theo.

Giống như buổi sáng, Tiêu Chiến nôn ra xong thoải mái rất nhiều, từ toilet đi ra, liền thấy Hàn Nhu Ngọc đứng ngoài cửa, lập tức ngượng ngùng nói: "Xin lỗi dì, ảnh hưởng tới dì ăn cơm."

"Không có việc gì, ngược lại là con, sao lại thế này, nôn thành như vậy."

Hàn Nhu Ngọc cùng trở về phòng ăn với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đáp: "Đêm sinh nhật của anh Tề Mạn, uống hơi nhiều rượu, kết quả ngày hôm sau dạ dày liền không thoải mái, hai ngày nay đều muốn nôn."

"Dạ dày không thoải mái, để dì cho tài xế đưa con trở về, không cẩn thận lại phát hiện ra nhiều vấn đề khác."

Cậu cười cười, ngây thơ nói: "Dạ."

Hàn Nhu Ngọc không nói gì, cùng cậu ngồi xuống bàn ăn, tiếp tục ăn cơm.

Bà ta nhìn canh dưa chua cách thủy thịt gà, sau đó tự mình múc thêm một chén nữa đưa cho Tiêu Chiến.

Cậu nói một tiếng "Cảm ơn", rồi nhận lấy, cầm thìa uống một ngụm, hương vị chua nồng, rất là ngon, vì thế lại tiếp tục uống thêm vài hớp.

Hàn Nhu Ngọc ngồi ở đối diện nhìn hành động này của Tiêu Chiến, mắt lóe lên, bên miệng lộ ra một tia cười đoan trang, tiếp tục tao nhã ăn cơm.

Ăn cơm xong thì có khách đến, Hàn Nhu Ngọc mời người khách đó ngồi xuống, sau đó nói với Tiêu Chiến: "A Chiến, con còn nhớ không? Đây là dì Thẩm, lúc trước khi con cùng Tiểu Mạn kết hôn, dì ấy có tặng con một chiếc xâu chuỗi tay bạch ngọc."

Nhắc tới chiếc xâu chuỗi bạch ngọc, cậu liền nhớ tới người khách này là một người chị em đặc biệt tốt của Hàn Nhu Ngọc, làm bác sĩ ở khoa sản trong bệnh viện.

Tiêu Chiến lập tức lễ phép lên tiếng chào: "Con chào dì Thẩm."

Người phụ nữ được gọi là dì Thẩm này lập tức nở nụ cười dịu dàng, nhìn từ trên xuống dưới Tiêu Chiến, sau đó mở miệng nói với Hàn Nhu Ngọc: "Nhu Ngọc, vợ của Tiểu Mạn ngày càng đẹp đấy."

Hàn Nhu Ngọc cười, cũng lên tiếng khen Tiêu Chiến một câu.

"Xem bộ dạng đắc ý của em kìa!" Bà Thẩm cười cười nói đùa với Hàn Nhu Ngọc, sau đó khách sáo hỏi thăm Tiêu Chiến vài vấn đề.

Sau đó ánh mắt nhìn đến chiếc vòng chỉ tay màu đỏ trên cánh tay của cậu, nhìn thật kỹ rồi vươn tay bắt lấy cổ tay của Tiêu Chiến, ngón tay lặng lẽ đặt lên mạch tượng của cậu, ngoài miệng lại nói: "Chiếc vòng này làm thật khéo, không biết con mua nó ở đâu?"

"Dạ đây là thím của con đan vòng chỉ đỏ tặng nhân dịp sinh nhật, mong con được bình an."

Tiêu Chiến cùng bà Thẩm này cũng không quen biết, cậu không thích người khác động vào mình thân mật như vậy. Nhưng cũng phải theo lễ phép, không thể đẩy bàn tay bà ấy ra được, cậu chỉ có thể để yên, cười yếu ớt trả lời.

Bà Thẩm tiếp tục khen ngợi chiếc vòng của Tiêu Chiến, sau đó yên lặng nhìn về phía Hàn Nhu Ngọc.

Hàn Nhu Ngọc uống chén trà, nhìn thấy ánh mắt của bà Thẩm, sau khi nhìn nhau vài giây, bà ta từ từ đặt chén trà xuống, hơi khó chịu nói với Tiêu Chiến: "A Chiến, không phải con muốn tới Tiêu gia hay sao? Mẹ bảo quản gia chuẩn bị thức ăn nhẹ để con mang qua nhé."

Tiêu Chiến nghe nói như vậy liền biết Hàn Nhu Ngọc muốn một mình nói chuyện cùng bà Thẩm, vì thế cậu lễ phép tạm biệt hai người, mang theo một chút thức ăn mà Hàn Nhu Ngọc đã chuẩn bị, rời khỏi Tề gia.

Quản gia đưa Tiêu Chiến vào tới sân lớn của Tiêu gia rồi mới trở về, nói với Hàn Nhu Ngọc đang ngồi trong phòng khách: "Bà chủ, cậu Tiêu về rồi."

Hàn Nhu Ngọc gật đầu một cái, nhìn thoáng qua người hầu đứng xung quanh, quản gia liền hiểu chuyện đưa tất cả bọn họ ra khỏi phòng, lúc này Hàn Nhu Ngọc mới mở miệng, hỏi bà Thẩm: "Thế nào?"

"Chị đã nhân cơ hội bắt mạch cho thằng bé, theo như mạch tượng thì chắc chắn là mang thai. Bởi vì sợ thời gian bắt mạch hơi lâu sẽ bị thằng bé phát hiện, nên thai bao nhiêu tháng thì chị không xác định được, nhưng có lẽ cũng trên một hai tháng rồi."

Bà Thẩm dừng một chút, mở miệng hỏi: "Mang thai có cháu là việc vui, tại sao em lại thản nhiên như vậy, có chuyện gì xảy ra à?"

Nét mặt Hàn Nhu Ngọc trông thật bình tĩnh, tiếp tục tao nhã ung dung cầm ly trà, chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó mới ngẩng đầu lên, mở miệng nói: "Chị Thẩm, chị cứ xem như chưa từng xảy ra việc gì đi."

Bà Thẩm nhìn thấy vẻ mặt trở nên nghiêm túc trong nháy mắt của Hàn Nhu Ngọc, tuy cảm thấy nghi ngờ, nhưng sau một lúc vẫn gật đầu: "Được, chị sẽ coi như không biết gì cả."

Hàn Nhu Ngọc tươi cười, mời bà Thẩm tiếp tục uống trà chiều.

Không lâu sau bà Thẩm có việc trong bệnh viện, nên chỉ một lát liền từ biệt rời khỏi.

Hàn Nhu Ngọc đi đến phòng ngủ trên lầu, quản gia cũng đi theo vào, đóng cửa, đi đến bên cạnh người bà ta, đè thấp giọng hỏi: "Bà chủ, cậu Tiêu thật sự có thai?"

Hàn Nhu Ngọc trước mặt bà Thẩm luôn luôn bình tĩnh, giờ đây ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn quản gia "Ừ" một tiếng.

"Đứa nhỏ trong bụng cậu ấy là con của ai?" Quản gia vừa nói ra nghi ngờ, biểu tình sau đó cũng nghiêm túc theo: "Không phải là nghiệt chủng của Vương Nhất Bác chứ?"

Hàn Nhu Ngọc không hé răng, sắc mặt càng u ám.

Qua một lúc lâu, quản gia lại hỏi: "Bà chủ, bà tính làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tùy ý để cậu ấy sinh đứa bé ra?"

Lời này giống như hỏi đến điều trong lòng của Hàn Nhu Ngọc, bà ta hơi buồn phiền: "Ông ra ngoài trước đi, để tôi suy nghĩ một chút."

"Dạ." Quản gia cung kính trả lời một câu, rời khỏi phòng ngủ.

Trong phòng chỉ còn Hàn Nhu Ngọc, không khí vô cùng âm trầm.

-

Tiêu Chiến quay về Tiêu gia không báo trước, nhưng vận may cũng không tệ lắm, chú thím đều ở nhà.

Chú thím Tiêu thấy Tiêu Chiến trở về, vô cùng vui vẻ.

Sống với Tiêu Chiến từ lúc 10 tuổi sau khi cha mẹ cậu qua đời, tình cảm đã sớm sâu sắc hơn rất nhiều so với tình cảm họ hàng, yêu thương Tiêu Chiến như con trai của mình.

Người hầu của Tiêu gia nhìn thấy Tiêu Chiến cũng vui vẻ, dọn nhiều đồ ăn ngon lên bàn, đặc biệt tiếp đón tiểu thiếu gia trở về.

Lúc đầu, chú thím nghĩ muốn để Như Ý gả cho Tề Mạn, dù sao cũng là cha mẹ, thiên vị con gái ruột của mình một chút cũng không thể bị chỉ trích nặng nề, nhưng về sau Tề gia lại chỉ đích danh Tiêu Chiến, bọn họ cũng không có ý kiến nhiều lắm.

Sau khi Tiêu Chiến kết hôn với Tề Mạn, liền dọn ra khỏi Tiêu gia, cũng bởi vì bận quay phim nên rất ít khi có thời gian trở về.

Giờ đây chú thím đều vây quanh cậu, hỏi đông hỏi tây, sợ cậu ở bên ngoài gặp người không tốt.

Hàn Nhu Ngọc cũng quan tâm Tiêu Chiến, nhưng cậu cũng không cảm động gì, chỉ mang theo sự lễ phép cơ bản cùng tôn trọng đối với bà ta.

Hiện tại cậu đối mặt với chú thím quan tâm đến mình, đáy lòng lại tràn đầy cảm động cùng ấm áp.

Lúc cậu 10 tuổi, mất đi một gia đình, nhưng ông trời đối đãi với cậu không tệ, bù đắp cho cậu một gia đình khác.

Tiêu Chiến vốn muốn trở về đoàn phim, nhưng chú thím quá nhiệt tình khiến cậu không thể chối từ, vì thế toàn bộ một buổi chiều, Tiêu Chiến cùng thím đan áo len, rồi cùng chú chơi cờ, mãi cho đến chạng vạng, cậu mới mở miệng nói phải về.

Lúc 3 giờ chiều, Hàn Nhu Ngọc gọi điện tới cố ý dặn thím Tiêu, trước khi Tiêu Chiến tạm biệt rời khỏi, thì nhớ báo cho bà ta biết.

Cho nên lúc Tiêu Chiến chuẩn bị về, thím Tiêu liền gọi điện thoại cho Hàn Nhu Ngọc.

Qua không quá năm phút, xe của Tề gia đã xuất hiện ở trước cửa Tiêu gia, Hàn Nhu Ngọc trước tiên nói vài câu vui vẻ khách sáo với chú thím Tiêu, sau đó mới xoay người nói với Tiêu Chiến: "Mẹ đặc biệt bảo tài xế đến đưa con về."

Tiêu Chiến khôn khéo, lập tức cười nói một tiếng: "Cảm ơn mẹ."

Hàn Nhu Ngọc mở cửa xe sau, chỉ chỉ vào bên trong hai hộp tổ yến, nói: "Cái này mở ra là có thể ăn, mẹ cố ý bảo quản gia chuẩn bị cho con, đặc biệt lựa chọn loại tổ yến tốt nhất, con ở trong đoàn phim khẳng định ăn rất khổ, người gầy đi rất nhiều, mấy ngày nay dạ dày lại không tốt, nên ăn những thứ này để bồi bổ thân thể."

Chú thím Tiêu nhìn thấy Hàn Nhu Ngọc thay Tiêu Chiến nghĩ chu đáo như vậy, vô cùng hài lòng.

Cậu nói cảm ơn, sau đó cùng chú thím dặn dò vài câu, rồi lên xe.

Hôm nay cực kỳ tắc đường, bình thường 1 tiếng là có thể đến nơi, hôm nay ước chừng mất đến 2 tiếng.

Đợi đến lúc dừng ở khách sạn của đoàn phim, đã là 10 giờ đêm.

Xa xa cảnh quay phim buổi tối còn chưa kết thúc, dưới lầu khách sạn có vẻ hơi vắng vẻ.

Tài xế xuống xe, trước tiên thay Tiêu Chiến mở cửa xe ra, sau khi chờ Tiêu Chiến xuống xe rồi mới đi đến mở đến cốp xe đằng sau, xách lấy hai hộp tổ yến mà Hàn Nhu Ngọc chuẩn bị cho cậu xuống, lễ phép mở miệng nói: "Cậu Tiêu, cậu ở phòng nào, tôi mang lên giúp cậu."

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua hai chiếc hộp tổ yến lớn trong tay người tài xế, nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn", sau đó xoay người hướng về phía khách sạn, tài xế cầm theo tổ yến, cung kính đi theo cách phía sau cậu khoảng hai bước.

Hai người đều không chú ý tới, trong một chiếc xe cách đó không xa, có một người đang ngồi bên trong...

-

Sau khi Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến vào bệnh viện, vẫn luôn không rời đi, đại khái lúc 11 giờ, nhìn thấy cậu vào xe của Hàn Nhu Ngọc thì trong đầu lại vô tri vô giác, ngồi hồi lâu trong xe mới chuyển tay lái, rời đi.

Mãi đến lúc hoàng hôn, anh trở về khách sạn của đoàn phim, cũng không lên lầu mà yên vị ở trong xe, đợi suốt 4 tiếng, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc,.

Đó là xe của Tề gia.

Xe dừng ở cửa chính của khách sạn, tài xế của Tề gia xuống trước rồi mở cửa xe phía sau cho Tiêu Chiến, sau đó xách thứ gì đó từ trong cốp xe ra, theo sau cậu đi vào khách sạn.

Hẳn là Tề gia lại đưa cho Tiêu Chiến thuốc bổ linh tinh gì đó, Tề gia đối với cậu vẫn rất tốt, giống như là người một nhà, nếu như Tề Mạn tỉnh lại, bọn họ chắc chắn sẽ trở thành một gia đình hoàn mỹ.

Vương Nhất Bác hạ cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc, cảm thấy có một nỗi đau đớn nói không nên lời, từ trong xương tủy toát ra bên ngoài không dứt.

A Kiều không có trong phòng khách sạn, tài xế đặt đồ xuống khoảng sàn trống, sau đó cung kính nói tạm biệt.

Một ngày Tiêu Chiến không làm gì cả, nhưng vẫn cảm thấy có chút uể oải, tắm nước nóng sạch sẽ một cái, liền leo lên giường.

Lúc mơ màng sắp đi vào giấc ngủ, cửa phòng bị mở ra, sau đó liền truyền đến giọng nói của A Kiều: "Tổ yến! Chiến Chiến, tớ có thể ăn không?"

Tiêu Chiến ngay cả mắt cũng không mở, chỉ nói một câu "Ừm" với A Kiều, sau đó liền trở mình đi tắt đèn, lại nhìn hộp chằm chằm túi thuốc hôm qua bị cậu ném sang bên.

A Kiều mở một lọ tổ yến, vừa ăn vừa khen hương vị không tệ, sau đó đi đến trước mặt Tiêu Chiến, hỏi một câu: "Chiến Chiến, cậu có muốn ăn hay không? Ngon lắm!"

Buổi tối Tiêu Chiến chưa ăn gì, vốn dĩ cũng không thấy đói nhưng bị A Kiều mời gọi ăn chung, lại cảm giác trong bụng trống rỗng.

Cho nên liền hướng về phía A Kiều gật đầu một cái, cô đặt lọ tổ yến trong tay mình xuống, vui vẻ đi lấy cho Tiêu Chiến một lọ.

Đúng như lời A Kiều nói, hương vị tổ yến rất ngon, Tiêu Chiến ăn vài miếng cũng không cảm thấy dạ dày khó chịu, liền tiếp tục ăn.

Từ trước đến nay, A Kiều là cú đêm, ăn xong tổ yến liền ngồi chơi máy vi tính, chơi chưa được 30 phút, đã liên tục ngáp, cuối cùng thật sự không thể chịu được mới đứng lên, đi tắm, lúc lên giường thì đã thấy Tiêu Chiến đã sớm ngủ say.

-

Sau hai ngày, Tiêu Chiến vẫn hay nôn mửa, trước kia cậu cũng thường xuyên thấy trong bụng khó chịu, nhưng cùng lắm cũng chỉ hai ba ngày đã không sao nữa.

Ai ngờ lần này giằng co đến mấy ngày cũng không thấy tốt lên, trong tâm trí cậu nổi lên chút bất an, vẫn muốn đi bệnh viện kiểm tra xem sao, kết quả hôm sau đã khỏe lại, không còn buồn nôn nữa.

Tiêu Chiến cho rằng mình đã bình thường như mấy lần trước, vì thế yên tâm một cách triệt để.

Lấy tổ yến của Hàn Nhu Ngọc ra, ước chừng có khoảng 40 lọ, mỗi đêm A Kiều đều ăn một lọ, dù Tiêu Chiến không ăn mỗi ngày giống như A Kiều, nhưng cũng đã ăn hết 5-6 lọ.

Cũng không biết có phải hay không gần đây quay phim quá mệt mỏi, Tiêu Chiến luôn cảm thấy mệt rã rời, còn A Kiều cũng thường xuyên ngáp liên tục.

Mãi đến một lúc trời tối, khi Tiêu Chiến quay phim xong cũng mới có 8 giờ, cậu thế mà không thể mở mắt nổi nữa, lúc diễn chung cùng Vương Nhất Bác, còn ngáp một cái, khiến cho cảnh quay bị NG, phải diễn lại.

Tiêu Chiến uống hết nửa chai nước lạnh, muốn tỉnh táo tinh thần một chút, muốn quay lần thứ hai được thuận lợi thông qua.

Kết quả khi sắp quay xong thành công, lại không thể khống chế được ngáp mấy cái, khiến cho lần nữa bị NG.

Từ khi Tiêu Chiến tiến vào đoàn phim, biểu hiện luôn rất tốt, vậy mà giờ lại bị NG hai lần, đạo diễn cũng không hề tức giận, chỉ phân phó tiếp tục cho cậu nghỉ ngơi 30 phút.

Tiêu Chiến cũng không biết gần đây mình có chuyện gì, luôn ngủ rất nhiều, hai ngày nay luôn mệt muốn chết, tuy đạo diễn không mắng cậu, nhưng đã NG hai lần liên tục cũng chậm trễ không ít thời gian, liên lụy nhiều người cùng thức trắng theo.

Lần quay thứ ba của cậu thành công xong, một mình cậu đi ra khỏi phim trường.

Vừa mới có một trận mưa đổ xuống, nhiệt độ giảm không ít, Tiêu Chiến chỉ mặc một chiếc áo mỏng, gió lạnh thổi qua khiến cậu rùng mình, trong nháy mắt tinh thần đã tỉnh táo không ít.

Vì muốn duy trì loại tinh thần này, Tiêu Chiến trực tiếp đi bộ ở bên ngoài, sau cùng nhìn thấy một gốc cây hoa dâm bụt vừa nở, liền ngừng lại ngắm nhìn.

Vừa lúc lại có một trận gió lạnh thổi đến, không khí ẩm ướt hỗn loạn sau cơn mưa, khiến cánh hoa rơi lả tả xuống, có giọt nước mưa bắn vào da thịt của cậu, buốt lạnh khiến cậu run rẩy cả người, xoa xoa tay cho ấm, đột nhiên có một chiếc áo choàng lên vai cậu.

Tiêu Chiến sửng sốt một phen, quay đầu, nhìn thấy Vương Nhất Bác chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ xuất hiện ở phía sau mình.

Anh dường như không hề chú ý đến sự kinh ngạc trong mắt cậu, vươn tay, chỉnh áo vest choàng trên vai cậu ngay ngắn lại, thấp giọng nói: "Trời lạnh, cẩn thận bị cảm."

Sau đêm kia, quan hệ của hai người vẫn cực kỳ lạnh nhạt, trừ lúc trao đổi khi quay phim, những cái khác đều không cùng xuất hiện.

Tiêu Chiến nghe đến âm thanh của Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng nói một câu: "Cảm ơn."

Anh không nói tiếp, chỉ nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó theo tầm mắt của cậu, nhìn thấy hoa dâm bụt đang nở kiều diễm tuyệt đẹp.

Cậu yên lặng đứng một bên, không nói gì, khoác áo vest trên người, mùi hương của anh nhàn nhạt bay vào trong mũi, khiến tâm tình của cậu giống như thủy triều lên xuống không xác định được.

Anh ấy đang quan tâm mình...

Nếu không thì sẽ không mua thuốc dạ dày cho mình, sẽ không choàng áo cho mình...

Nếu anh ấy thật sự quan tâm mình, vậy tại sao đêm đó lại tàn nhẫn như vậy với mình?

Hai người cũng không biết cứ im lặng như vậy trong bao lâu, tầm mắt của Vương Nhất Bác vẫn nhìn hoa dâm bụt không hề dời đi, đột nhiên lại nhàn nhạt mở miệng, phá đi sự yên tĩnh: "Tình hình của Tề Mạn thế nào? Có phải đã tỉnh rồi không?"

Tiêu Chiến nhẹ nhàng đáp lại: "Anh Tề Mạn đã cử động, chuyên gia nói việc này có ý nghĩa khẳng định anh ấy đã phục hồi lại ý thức, nhưng cụ thể lúc nào có thể tỉnh lại, thì vẫn chưa xác định được."

Lúc nói những lời này, Tiêu Chiến rất chú ý đến Vương Nhất Bác, muốn nhìn ra được chút tiếc nuối trên khuôn mặt của anh, nhưng cậu nhìn chăm chú rất lâu, cũng chỉ thấy dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng như cũ, thậm chí anh còn bình tĩnh "Ừm" một tiếng, cực kỳ nhạt nhẽo nói: "Có thể tỉnh lại là tốt."

Tiêu Chiến có chút suy sụp cúi đầu, đáy lòng có chút khổ sở.

Không phải cậu không hy vọng Tề Mạn tỉnh lại, mà cậu chỉ buồn vì Vương Nhất Bác biết rõ em trai tỉnh lại, thì anh và cậu sẽ không còn chút quan hệ nào nữa, nhưng anh lại không có lấy một chút phản ứng khó chịu nào.

Tiêu Chiến bình ổn lại tâm trạng mất một lúc lâu, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Tôi đi vào trước, đã đến lúc quay phim rồi."

Vương Nhất Bác không nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú ngắm nhìn hoa dâm bụt nở rộ như cũ.

Tiêu Chiến đứng một lúc lâu, thấy anh không có phản ứng, mới cởi áo vest xuống đưa cho anh, xoay người, đi về phía phim trường.

Anh nghe tiếng chân của cậu từ từ rời xa, mãi đến khi không nghe thấy, mới chậm rãi quay đầu nhìn về hướng cậu vừa mới rời đi.

Tề Mạn đã sắp tỉnh lại, em ấy nhất định đang rất vui, muốn ngay lập tức thành đôi bên cậu ta...?

Còn mình? Mình phải làm sao đây? Từ từ rút lui? Cô độc sống nốt quãng đời còn lại?

-

Liên tục đến lúc kết thúc quay phim, Tiêu Chiến có 10 ngày nghỉ.

Cậu còn rất nhiều tổ yến, vì thế liền đưa cho A Kiều một nửa, đem phần còn lại quay về Cẩm Tú Viên.

Tiêu Chiến không cần quay phim trong 10 ngày ở nhà, nhưng Vương Nhất Bác thì không như vậy.

Lúc cậu ngẫu nhiên xem tin tức giải trí, có thể thấy được một chút tin tức của anh, cũng biết được mấy ngày nay anh đều ở Bắc Kinh, nhưng lại không hề quay về Cẩm Tú Viên.

Nghỉ phép buổi trưa ngày thứ tư, Tiêu Chiến mơ hồ cảm thấy bụng có hơi khó chịu, cảm giác giống như lại bị đau dạ dày.

Nhưng buổi chiều lại không sao nữa.

Lúc ăn cơm tối, má Trần còn hỏi một câu: "Cậu chủ, gần đây ngài Vương bận công việc sao? Không thấy về nhà?"

Những lời này hỏi Tiêu Chiến có hơi sững sờ, sau một lúc lâu, mơ hồ không rõ "Dạ" một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm tối xong, má Trần hâm lại tổ yến của Hàn Nhu Ngọc cho cậu, Tiêu Chiến ăn xong, thì đi lên lầu, nằm ở trên ghế sô pha xem tivi, lại cảm thấy đau bụng, cậu sợ lạnh nên kéo một tấm chăn lên trên người, tiếp tục xem tivi rồi dần dần ngủ thiếp đi.

-

Mấy ngày nay Vương Nhất Bác có trở về Cẩm Tú viên, nhưng chỉ dừng xe đến ngoài cửa, không có vào nhà.

Vốn là hôm nay có một bữa tiệc, lúc kết thúc cũng mới 9:30, ông chủ bữa tiệc mời mọi người chơi đánh bài, Vương Nhất Bác cũng không biết tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra, tinh thần cứ cảm thấy bất an, đành từ chối.

Trợ lý mở cửa xe cho Vương Nhất Bác, nhưng anh không đi vào mà đứng bên cạnh xe một lát, mở miệng nói: "Đưa chìa khóa xe cho tôi, cậu đi về trước đi."

Đợi đến lúc trợ lý đón chiếc taxi rời đi thì anh mới ngồi lên xe, tốc độ tim đập tăng nhanh, đè nén hơi thở dồn dập, cho nên hạ cửa sổ xe xuống, hơi thở ổn định một chút, lại cảm thấy khó chịu bất an, định khởi động xe nhưng lại ngừng.

Qua hồi lâu, sự nặng nề bất an trong lòng Vương Nhất Bác vẫn không giảm bớt chút nào, anh lập tức cầm điện thoại gọi về Cẩm Tú Viên.

Má Trần giật mình khi thấy số điện thoại của anh hiện lên, liền nghe máy: "Ngài Vương."

Vương Nhất Bác "Ừm" một tiếng, không thể chờ đợi hỏi thăm: "Chiến Chiến có khỏe không?"

Má Trần cảm thấy cuộc điện thoại này của Vương Nhất Bác rất khó hiểu, sửng sốt hồi lâu mới nói: "Cậu chủ rất khỏe, đang ở trên lầu xem tivi."

Vốn tâm trạng Vương Nhất Bác đang bất ổn, nghe tới đây rốt cuộc đã bình tĩnh lại, âm thầm thở phào một hơi, "Ừm" một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.

Anh muốn đến công ty làm thêm giờ, nhưng lúc lái xe đến ngã ba, không biết tại sao rõ ràng má Trần cũng nói Tiêu Chiến không sao, nhưng anh vẫn cảm thấy không ổn, cuối cùng dứt khoát chọn quay về Cẩm Tú Viên.

Vương Nhất Bác lái xe vào trong biệt thự Cẩm Tú Viên đã 10:30, má Trần còn chưa ngủ, nghe được tiếng xe thì đi đến cửa xem thử.

Vương Nhất Bác xuống xe, nhanh chóng đi vào trong nhà, ngay cả giày cũng không cởi ra, sau đó chạy từng bước lên lầu, tới trước cửa phòng ngủ, chợt đẩy cửa đi vào.

Má Trần đứng ở dưới lầu, nhìn một loạt hành động làm cho người ta không phản ứng kịp của anh, trố mắt hồi lâu, vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang nằm trên sô pha một cái, sau đó tầm mắt nhìn xung quanh đánh giá phòng ngủ một phen.

Trên người Tiêu Chiến đắp một tấm chăn màu trắng, im lặng ngủ say.

Toàn bộ phòng ngủ đều giống như mọi ngày, không có gì khác biệt, không gian yên tĩnh.

Vương Nhất Bác chậm rãi ngồi xuống thở dài một hơi, sau đó bước chân rất chậm và nhẹ đi đến trước sô pha, vươn tay cầm chiếc điều khiển trong tay cậu, tắt tivi.

Anh nghiêng đầu nhìn cậu đang ngủ say trong chốc lát, vươn tay xoa đầu cậu một chút, ngón tay chạm vào hai gò má mềm mại của cậu, cảm giác vô cùng chân thật.

Vương Nhất Bác trong lòng hoảng loạn cả đêm, lúc này mới bình ổn lại.

Thì ra hết thảy là do tâm tình của anh không yên, nên mới bị luống cuống bất an.

Có lẽ là do gần đây cậu và anh quá xa cách hoặc là do Tề Mạn sắp tỉnh lại, khiến lòng của anh trở nên phức tạp, cho nên đêm nay mới có cảm giác như thế.

Vương Nhất Bác nghĩ đến đây, mới phát giác có một tầng mồ hôi lạnh ở sau lưng từ lúc nào không biết, đáy lòng cảm thấy may mắn giống như sống sót sau tai nạn, anh nhịn không được cảm thấy dở khóc dở cười, đáy mắt nhìn Tiêu Chiến lộ ra một tia thâm tình.

Cõ lẽ trên đời này, cũng chỉ có một mình cậu, mới có thể khiến anh hoảng hốt lo sợ như vậy.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán cậu, sau đó bế cậu từ trên sô pha cẩn thận đặt lên trên giường lớn mềm mại, cầm chăn đắp cho cậu thật tốt.

Toàn thân đều là mồ hôi, Vương Nhất Bác có chút không thoải mái, cởi áo vest ra rồi tùy tiện ném lên sô pha, vừa tháo cà vạt vừa đi về phía phòng tắm.

Đi được hai bước thì anh đột nhiên dừng lại bước chân, anh nhíu mày, quay đầu lại nhìn về phía sô pha, thấy tấm chăn màu trắng Tiêu Chiến vừa đắp có một mảng máu đỏ tươi.

Vương Nhất Bác lùi về phía sau hai bước, đứng trước sô pha cầm lên tấm chăn kia, đây rõ ràng là vết máu, còn mang theo một chút ấm cùng ẩm ướt, tức là vừa mới lưu lại.

Mà tấm chăn này là Tiêu Chiến vừa đắp...

Lòng Vương Nhất Bác vừa rồi thật vất vả mới bình tĩnh lại được, trong nháy mắt lại nổi lên cuồng phong bão táp, anh kéo cà vạt qua loa rồi vứt lên sàn nhà, chạy vọt tới bên giường xốc chăn lên, kiểm tra thân thể Tiêu Chiến.

Kết quả khi lật lại thân mình của cậu, phát hiện trên giường cũng có một chút vết máu, đồ ngủ trên người Tiêu Chiến cũng nhuốm máu đỏ tươi.

Vương Nhất Bác nhìn thấy máu liền hết sức căng thẳng, vỗ vỗ gò má của cậu: "Chiến Chiến? Chiến Chiến?"

Nhưng mà Tiêu Chiến vẫn nhắm mắt, một chút phản ứng cũng không có.

"Chiến Chiến?" Vương Nhất Bác lại hô lên một tiếng, lay động hai bả vai Tiêu Chiến, sau đó liền nhìn về phía dưới lầu lớn tiếng hô: "Dì ơi! Dì ơi!"

Má Trần chợt nghe thấy tiếng la của Vương Nhất Bác truyền từ trên lầu vọng xuống, không dám chần chừ vội chạy lên lầu, đẩy cửa ra thì nhìn thấy Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, vội vã chạy ra nhìn má Trần la lên một câu: "Nhanh đi chuẩn bị xe!"

Vốn là má Trần muốn hỏi "Cậu chủ làm sao vậy?", nhưng bị Vương Nhất Bác hét to như thế, lời nói lập tức nghẹn vào bụng, vội vã chạy đi.

Lúc Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến đi ra, má Trần đã mở sẵn cửa xe, anh đưa cậu vào xe cài dây an toàn.

Anh đạp lên chân ga, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Tốc độ lái xe của Vương Nhất Bác cực nhanh, vừa lái xe vừa lấy điện thoại ra, lúc gọi điện cho trợ lí, ngón tay có chút run rẩy: "Cậu liên hệ với bác sĩ ở bệnh viện... Không phải tôi, là Chiến Chiến, khoảng 10 phút nữa tôi sẽ đến."

Ngắt điện thoại, Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, không biết rốt cuộc cậu bị làm sao, chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt.

Lúc xe của anh dừng trước cửa cấp cứu của bệnh viện thì trợ lý đã đến, nhìn thấy Vương Nhất Bác lập tức tiến lên đón.

Trợ lý đã sắp xếp tất cả mọi việc, anh bế cậu bước xuống xe, trợ lý liền dẫn anh lên lầu ba, Tiêu Chiến lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật.

Hành lang thật im lặng, Tiêu Chiến vào phòng chỉ mới có mười phút, nhưng đối với Vương Nhất Bác như đã qua một thế kỷ.

Chờ đợi như dày vò hành hạ, từ trước đến nay anh gặp chuyện gì cũng có thể giữ bình tĩnh im lặng, nhưng lúc này làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được, anh rối bời hỏi trợ lý: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Trợ lý bị Vương Nhất Bác hỏi như vậy, trong lòng hoảng hốt, nhịn không được liền an ủi: "Ngài Vương, cậu Tiêu sẽ không sao, ngài ngồi xuống trước đi."

Sẽ không sao thật chứ?

Anh miễn cưỡng bình tĩnh một chút, ngồi xuống bên cạnh trợ lý, rốt cuộc ngồi chưa được vài giây đã đứng lên trở lại.

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một nữ y tá từ bên trong đi ra, tháo khẩu trang xuống, hỏi dứt khoát: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"

"Là tôi."

Giờ khắc này, Vương Nhất Bác hoàn toàn quên mất mình chỉ là người chồng thay thế, không suy nghĩ liền nói theo bản năng.

Nữ y tá đưa cho anh một tập tài liệu: "Bệnh nhân đã có thai hai tháng, nhưng lúc kiểm tra, chúng tôi phát hiện thai nhi đã chết trong bụng gần một tuần rồi. Bởi vậy cần phẫu thuật ngay, nếu không thì bệnh nhân có thể bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng."

Y tá nói xong, Vương Nhất Bác liền sửng sốt, đầu óc quay cuồng, nhất thời không thể hiểu được hàm ý trong câu nói của nữ y tá.

Trái lại, trợ lý ngồi ở một bên liền mạnh mẽ đứng lên, nắm lấy trọng điểm vấn đề: "Chết ở trong bụng sao?"

"Đúng."

Tình huống trong phòng phẫu thuật tương đối nguy cấp, y tá đưa giấy tờ về phía Vương Nhất Bác, mang theo vài phần thúc giục mở miệng, nói: "Phiền anh nhanh chóng ký tên, bên trong vẫn còn chờ để phẫu thuật."

Vương Nhất Bác không lên tiếng, sắc mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhận lấy giấy tờ trong tay y tá, mới vừa nhìn lướt qua bốn chữ trên tờ cam kết "Phẫu Thuật Bỏ Thai", trái tim bỗng mãnh liệt co rút lại.

Người anh yêu mang thai con của anh, rõ ràng là một chuyện vui, nhưng lúc anh biết mình làm cha, cũng là lúc mất đi con của mình...

Vương Nhất Bác cố gắng giữ bình tĩnh, cầm lấy cây bút, ngón tay run run hồi lâu, sau đó nhờ y tá chỉ chỗ, đặt bút, lại chậm chạp chưa ký.

Biết rõ bốn chữ "Thai chết trong bụng", nghĩa là đứa bé kia đã không thể nào cứu được nữa, nhưng bây giờ để cho anh ký tên phẫu thuật lấy thai chết ra, vẫn cảm thấy đáy lòng đau đớn không thể chịu nổi.

"Người nhà bệnh nhân!" Y tá đứng cạnh Vương Nhất Bác, thấy anh chậm chạp vẫn không nhúc nhích lại một lần nữa lên tiếng thúc giục.

Anh cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm cam kết trong tay, dùng sức mím môi, sau đó đặt bút.

Ba chữ "Vương Nhất Bác" này không biết rốt cuộc đã viết bao nhiêu lần, kể từ lúc anh thành danh thì dường như đều ký suốt, ký cho fans, cũng có ký trên hợp đồng.

Nhưng nhiều lần ký tên như vậy, anh nghĩ, đây chính là lần ký tên đau khổ nhất trong cuộc đời mình.

Y tá thấy anh ký một chữ "Vương" rồi lại ngừng đầu bút lần nữa, dường như cũng cảm thấy lòng Vương Nhất Bác nặng nề, không nhịn được mở miệng, trong giọng nói mang theo một tia oán giận và bất mãn: "Hai người cũng thật là... thoạt nhìn tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đã kết hôn luôn rồi, cũng không biết suy tính rõ ràng chuyện có nên mang thai hay không sao?"

"Bây giờ còn mất một đứa bé...Nhưng đáng thương nhất vẫn là bệnh nhân, nếu như biết con mình yên lặng mà ra đi, có lẽ sẽ vô cùng khổ sở!"

Sắc mặt Vương Nhất Bác tái nhợt, đối mặt với sự chỉ trích của y tá, anh không nói gì, không cách nào phản bác, cuối cùng đành đè ép đau đớn trong lòng, ký xong hai chữ cuối cùng, đưa cam kết cho y tá.

Y tá nhìn Vương Nhất Bác ký tên xong, cầm lấy tờ cam kết đồng ý phẫu thuật, vội vã đi vào phòng cấp cứu.

Cửa phòng lại một lần nữa nặng nề đóng lại, cả hành lang trở nên yên tĩnh.

Trợ lý nhìn Vương Nhất Bác đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhẹ giọng mở miệng: "Ngài Vương, ngài đừng quá đau lòng."

Trợ lý vừa dứt lời, hốc mắt của Vương Nhất Bác lập tức nóng lên, sau đó nói với trợ lý: "Cậu về trước đi, tôi ở đây là được rồi."

Trợ lý nói: "Ngài Vương, có chuyện gì cứ gọi cho tôi."

Anh gật đầu, không lên tiếng.

Trợ lý đứng hồi lâu tại chỗ, vươn tay vỗ vỗ bả vai Vương Nhất Bác, sau đó rời đi.

Vương Nhất Bác nghe tiếng bước chân phía sau ngày càng xa, cho tới khi biến mất không còn nghe thấy nữa, thì toàn bộ sức lực trên người anh giống như bị rút hết, mệt mỏi ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, trong đầu lúc này mới mang tất cả các sự việc vừa phát sinh, cẩn thận nghĩ lại một lần.

Có thai hai tháng, chết ở trong bụng...

Vương Nhất Bác giống như bị trúng tà, từ đầu tới cuối, trong đầu chỉ có câu nói này.

Chiến Chiến mang thai đã được hai tháng, sau hai tháng nữa là có thể biết là con gái hay con trai, qua mấy tháng nữa là có thể chào đón một đứa con khỏe mạnh khóc oa oa chào đời.

Qua một năm lẻ tám tháng nữa, con sẽ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước mặt mình, lời nói bi bô trẻ thơ gọi mình là cha...

Đây là một chuyện tốt đẹp hạnh phúc đến nhường nào, nhưng tại sao lại có một kết cục tàn nhẫn như vậy?

Đứa con của mình...đứa con của mình và Chiến Chiến...Tại sao lại bị chết ở trong bụng chứ?

Vương Nhất Bác nghĩ tới đây, rốt cuộc nhịn không được cúi đầu, giơ tay lên ôm kín mặt, bả vai bắt đầu run run, từng giọt từng giọt nước mắt cay đắng từ khe hở ngón tay bắt đầu chảy xuống.

Chẳng lẽ bởi vì mình là một đứa con hoang không nên tồn tại trên đời này, vì thế đứa con của mình cũng phải bị trừng phạt theo sao?

-

Trợ lý đi xuống tới lầu, mới chợt nhớ bản thân quên đưa đơn thuốc của Tiêu Chiến cho Vương Nhất Bác, cho nên quay trở lại.

Cậu ta mới từ trong thang máy đi ra, liền nhìn thấy một người ngồi ở hành lang ôm kín mặt, dù khoảng cách còn rất xa, nhưng cậu ta vẫn có thể thấy được bả vai anh đang run rẩy không ngừng.

Trợ lý trong nháy mắt đứng yên tại chỗ, không dám đi về phía trước, cậu ta lẳng lặng nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng không đi quấy nhiễu người đàn ông đang bi thương thống khổ kia, chỉ lặng lẽ bước vào trong thang máy, rời đi, xem như chưa từng nhìn thấy gì cả.

Cậu ta đi theo Vương Nhất Bác đã được 7 năm, trong những năm đấy, cậu ta đã kết hôn cũng đã có con, tuy Vương Nhất Bác lớn hơn cậu ta một tuổi nhưng so ra thì...anh vẫn luôn cô độc.

Cậu ta cũng từng tò mò rằng, Vương Nhất Bác rốt cuộc có biết yêu là gì hay không?

Cho tới tận nửa năm trước, Vương Nhất Bác đồng ý với Tề gia sẽ làm thế thân cho Tề Mạn, nhớ lúc ấy cậu ta đã kịch liệt phản đối, kịch liệt khuyên bảo, quả thực là liều mạng vô cùng.

Nhưng lúc cậu ta gặp được Tiêu Chiến, trong khoảnh khắc ấy, cậu ta mới biết được, mấy năm qua Vương Nhất Bác không phải muốn độc thân suốt đời, mà là bởi vì đáy lòng anh đã yêu một người rồi, không thể tìm thêm người khác nữa.

Cậu ta nghĩ, không có ai hiểu Vương Nhất Bác bằng cậu ta, cũng biết xuất thân của anh không được tốt, là một người con riêng.

Thoạt nhìn Vương Nhất Bác kiêu ngạo, lạnh lùng, cô độc, thanh cao, không coi ai ra gì, tất cả mọi người đều nói tính cách của anh rất tệ.

Nhưng mà có ai biết đến, rõ ràng đều là con trai của Tề gia, nhưng một người là đại thiếu gia được chiều chuộng nâng niu, còn một người thì lại sống dưới đáy của xã hội, không có thân phận cùng sự quan tâm, từng bước từng bước dựa vào chính mình, cố gắng kiên cường trở thành một người rất mạnh mẽ, đứng trên đỉnh tháp cao nhất.

Thật ra, anh chỉ là không muốn bất kì một ai nhìn thấy mặt yếu đuối của bản thân...

Cậu ta nghĩ trên đời này, người mà Vương Nhất Bác yêu nhất, có lẽ cũng chỉ có một mình Tiêu Chiến mà thôi.

Bây giờ đứa con của anh và Tiêu Chiến đã không còn, nhất định anh sẽ rất đau đớn, rất khó mà chấp nhận được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro