Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa phòng ngủ truyền đến giọng nói trầm thấp của người quản gia: "Bà chủ."

Nhìn thoáng qua Hàn Nhu Ngọc trông như đã ngủ say, nhưng lúc này lại nhanh nhẹn nhấc chăn lên, cầm lấy áo khoác, đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn quản gia chỉ chỉ vào phòng, ý bảo đừng lên tiếng, rồi đi xuồng lầu.

Quản gia theo sát phía sau bà ta.

Hai người đi tới sau vườn hoa không có một bóng người, lúc này quản gia mới mở miệng nói: "Bà chủ, cậu Tiêu vừa mới được đưa tới bệnh viện, tôi đã cho người tới đó hỏi thăm một chút, thai nhi đã...chết ở trong bụng."

Đêm đã khuya, quản gia cố gắng đè thấp giọng nói, lúc nói ra bốn chữ cuối cùng, Hàn Nhu Ngọc sợ tới mức nắm chặt áo khoác, vẻ mặt tỏ ra như vô cùng bình tĩnh, thật lâu sau mới gật gật đầu, nói: "Biết rồi."

Dừng một chút, bà ta nói tiếp: "Ông về trước đi, tôi muốn ở đây một mình."

"Dạ, bà chủ." Quản gia cung kính rời đi.

Một trận gió đêm thổi tới, mang theo cái lạnh thấu xương, Hàn Nhu Ngọc nhìn chằm chằm chiếc ao trước mặt, hít sâu một hơi.

Trong mắt mọi người, Tề gia là một gia đình hạnh phúc, hôn nhân mỹ mãn, vợ chồng thương yêu nhau, con cái hiếu thảo, nhưng có ai từng nghĩ đến, đằng sau những điều đó, bà ta đã chịu biết bao nhiêu khổ cực hay không?

Trước kia, Hàn Nhu Ngọc luôn nghĩ rằng mình có được một gia đình hạnh phúc nhất, cho đến khi có một người đàn bà ôm đứa con nhỏ xuất hiện trước cửa Tề gia, bà ta mới biết, ảo tưởng hạnh phúc kia thật quá buồn cười!

Tề Lý vậy mà có một người con riêng bên ngoài, hơn nữa lại sinh ra cùng một ngày với Tề Mạn, bà ta đã nghĩ đến những ngày vui vẻ của tương lai, nhưng lại biến thành những ngày tối tăm chịu đựng nhục nhã nhất.

Mấy năm nay, mỗi khi Hàn Nhu Ngọc tổ chức sinh nhật cho con trai, thì lại nhớ đến chồng mình ở bên ngoài có đứa con riêng với người khác.

Bà ta hận, bà ta trách móc, toàn bộ thế giới của Hàn Nhu Ngọc chỉ có mỗi Tề Mạn, bởi vì bà ta biết, chỉ có con cái là không bao giờ phản bội mình.

Hàn Nhu Ngọc dành trọn yêu thương cho Tề Mạn, vô cùng cưng chiều và dung túng cho con mình, cho nên lúc nghe Như Ý nói con mình thích Tiêu Chiến, bà ta liền chọn Tiêu Chiến là người kết hôn với Tề Mạn.

Thậm chí, vào ngày sinh nhật của Tiêu Chiến, bà ta thấy trợ lý của Vương Nhất Bác đưa quà sinh nhật cho người hầu của Tiêu gia, lúc ấy bà ta đã không chút do dự ra tay xử lý hai món quà đó, nhanh chóng cắt đứt tâm tư của anh đối với Tiêu Chiến thay cho con trai mình.

Nếu không phải ông trời gây tai họa khiến Tề Mạn bị tai nạn, bà ta buộc phải làm cách kia, bằng không bà ta tuyệt đối không để hai người họ có cơ hội gặp lại nhau.

Thật ra lúc đó cũng không còn cách nào cả, người duy nhất có thể đóng giả Tề Mạn, chỉ có Vương Nhất Bác.

Hàn Nhu Ngọc dĩ nhiên sẽ không ăn nói khép nép đi cầu xin Vương Nhất Bác giúp đỡ, bà ta biết chắc chắn anh sẽ giúp, bởi vì Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến.

Ai ngờ hai người họ sống chung một nhà, lại xuất hiện một đứa bé!

Bây giờ, Tiêu Chiến vẫn là người được gả cho Tề Mạn trong mắt người ngoài.

Tiêu Chiến mang thai, chắc chắn mọi người đều sẽ cho rằng đó là con của Tề Mạn, đứa bé kia khi sinh ra, tất nhiên Tề gia cũng phải có trách nhiệm nuôi dưỡng.

Bà ta đã không cho Vương Nhất Bác vào Tề gia, bây giờ làm sao có thể để con của anh vào nhà?

Hàn Nhu Ngọc biết Tiêu Chiến sẽ không thể nhẫn tâm bỏ đứa bé, đến lúc đó nếu bà ta cứ khăng khăng làm khó dễ, thì sẽ không tránh khỏi xuất hiện hiềm khích.

Tiêu Chiến vì bảo vệ con của mình, dưới tình thế cấp bách, mối quan hệ sẽ hoàn toàn rạn nứt, đối với bà ta không có lợi gì cả.

Bởi vì bây giờ Tề Mạn chưa tỉnh lại, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn còn có ích.

Cho nên, xế chiều hôm đó, Hàn Nhu Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến cuối cùng, biện pháp xử lý tốt nhất, chính là...

Khiến cho đứa bé ấy, lặng lẽ chết đi không ai hay biết!

-

Vương Nhất Bác ngồi yên hồi lâu mới đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó đờ đẫn ra ngoài, tiếp tục chờ khoảng 1 tiếng sau, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, Tiêu Chiến được đẩy ra ngoài, trực tiếp đưa vào phòng bệnh đặc biệt.

Mặt cậu có chút tái nhợt, yên tĩnh nằm ở trên giường ngủ, dường như cậu vẫn chưa biết tất cả những chuyện đã xảy ra.

Phẫu thuật lấy thai chết không hẳn là phẫu thuật lớn, nhưng lưu ý sau khi phẫu thuật cũng khá nhiều, không nên để bị lạnh, phải chú ý nghỉ ngơi, tránh quan hệ,... bác sĩ nói một lần rõ ràng cho Vương Nhất Bác nghe, anh cũng cẩn thận nhớ ở trong lòng.

Đến cuối cùng, giống như bác sĩ nhớ tới điều gì, hỏi Vương Nhất Bác một câu: "Bệnh nhân bị mất ngủ à?"

Anh bị hỏi vấn đề này, hơi nhăn trán lại, anh chưa bao giờ thấy cậu bị mất ngủ, vì vậy có hơi nghi ngờ nhìn bác sĩ: "Có chuyện gì sao?"

"Vừa rồi tôi lấy máu của cậu ấy, phát hiện trong máu có thành phần thuốc ngủ, cho nên tôi nghĩ cậu ấy ngủ không ngon giấc, sẽ có thói quen dùng thuốc ngủ."

"Không nên để cho cậu ấy tiếp tục uống, uống nhiều rất hại cơ thể. Có lẽ là cậu ấy không biết mình mang thai, cho nên vẫn luôn không ngừng uống, thai nhi cũng sẽ ngủ theo, chậm phát triển. Tuy ảnh hưởng đến cậu ấy không nhiều, nhưng đứa bé thì khác, liều thuốc kia đủ để bóp chết đứa bé."

Khi bác sĩ nói tới đây, dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Cho nên, nguyên nhân con của hai người chết ở trong bụng, là do bệnh nhân dùng quá nhiều thuốc ngủ."

Vương Nhất Bác sửng sốt, sắc mặt thoáng tái nhợt.

"Hơn nữa, cậu ấy uống phải một loại thuốc ngủ, bên trong có thành phần an thần, tác dụng của an thần một khi phát tác sẽ làm cho con người lâm vào hôn mê, điều này chính là nguyên nhân tại sao bệnh nhân đêm nay bị hôn mê."

"Bởi vì không biết chuyện này, nên khi nãy lúc phẫu thuật, có dùng thêm thuốc gây mê cho cậu ấy, vì thế thời gian tỉnh lại phỏng đoán còn rất lâu, tỉnh lại sẽ không có vấn đề gì nữa, đến lúc đó là có thể làm thủ tục xuất viện."

"Thân thể cậu ấy sẽ suy yếu, về nhà nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, nhất định phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra."

Bác sĩ sau khi nói xong, nhìn sắc mặt khó coi của anh, liền lắm miệng nhiệt tình khuyên bảo hai câu: "Tôi biết hiện tại anh nhất định rất khó chịu, nhưng cũng hi vọng anh đừng có trách cứ cậu ấy, anh khổ sở vì mất đi đứa nhỏ bao nhiêu, thì bệnh nhân càng đau khổ hơn bấy nhiêu."

"Hơn nữa nếu cậu ấy biết chính vì bản thân uống thuốc ngủ mà làm cho đứa nhỏ tử vong, chỉ sợ là sẽ vô cùng áy náy, không chịu nổi đả kích này."

Nếu so với anh thì cậu càng đau khổ hơn?

Anh chỉ đơn thuần nghĩ như vậy đã cảm thấy có chút gì đó không thể chấp nhận được, thật sự không thể chấp nhận, đó chính là sự tự trách bản thân sâu sắc.

Chuyện này là anh đã không cẩn thận, mỗi lần ân ái cùng cậu, anh đều quên chuyện tránh thai, mà thật khéo, cậu cũng quên mất, sau đó mới xảy ra bi kịch này.

Lúc ở ký túc xá, không phải không có chuyện vụng trộm yêu đương ăn trái cấm, tất cả mọi người đều trẻ người non dạ, nên cũng gây ra chuyện ảnh hưởng đến mạng người.

Anh nhớ rõ có một lần học thể dục, một học sinh không biết mình có thai, còn tham gia chạy cự li dài, lúc chạy đến vòng cuối cùng, đột nhiên chảy máu rất nhiều, sau đó mới biết được là sảy thai.

Lúc ấy trường học thấy điều đó ảnh hưởng đến uy tín, cuối cùng đuổi học bạn đó, lúc bạn đó đến trường thu dọn đồ đạc, khóc đến sưng vù mắt, mà chẳng lâu sau tra nam kia liền có người yêu mới, mỗi lần mọi người nói về chuyện này, đều mắng người bạn đó không biết giữ gìn.

Năm đó bởi vì việc không liên quan đến mình, nên căn bản anh không để ý tới, chuyện này qua đi cũng rơi vào quên lãng, cho đến lúc đứa con của anh và cậu chết ở trong bụng, không biết tại sao sự việc trên lại xuất hiện rõ ràng trong trí nhớ.

Khi đó anh cũng thấy tra nam kia thật cặn bã, người bạn đó thì quá mức đáng thương, thậm chí anh còn âm thầm thề trong lòng, nếu có một ngày anh có thể may mắn cùng Tiêu Chiến, anh tuyệt đối không để cậu trải qua những điều xấu xa như vậy, anh muốn dốc hết sức mang đến cho cậu những điều tốt đẹp nhất trên đời.

Nhưng mà, hiện tại thì thế nào?

Anh đã khiến cậu trải qua một sự việc đau thương...

Nếu anh không chạm vào cậu, nếu anh kiềm chế bản thân, nếu anh nhớ tới việc tránh thai...

Nếu vài ngày trước anh thấy cậu nôn liền nghĩ đến cậu bị nghén... Nếu như...

Vương Nhất Bác nắm chặt tay, vừa chua xót vừa đau đớn.

Rõ ràng có rất nhiều cách để tránh xảy ra chuyện đau lòng, nhưng anh lại không làm được dù chỉ một cái "nếu như".

Anh thật sự rất muốn xin lỗi cậu.

Không để cậu được hạnh phúc, lại mang đến cho cậu sự tối tăm...

Cả đêm Vương Nhất Bác không ngủ, vẫn canh bên giường bệnh của Tiêu Chiến.

Theo như lời bác sĩ, thuốc mê và thuốc ngủ khiến cậu ngủ lâu như vậy mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ vừa đến đã nói không có gì trở ngại, chỉ là ngủ say thôi.

Lúc 7 giờ sáng, anh gọi điện cho trợ lý tới đón mình, rồi làm thủ tục xuất viện cho cậu, trở về Cẩm Tú Viên.

Má Trần nhìn thấy xe trở về, lập tức ra đón, nhìn Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến còn đang ngủ say, vẻ mặt lo lắng lập tức hỏi: "Ngài Vương, cậu chủ thế nào rồi?"

Bên ngoài hơi lạnh, Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến bị cảm lạnh, nên không thể để ý đến lời nói của má Trần, trực tiếp vào nhà.

Lúc anh thay giày, nhớ tới câu hỏi của má Trần, nhẹ nhàng trả lời: "Không có gì, cậu chủ chỉ là bị xuất huyết dạ dày mà thôi."

Dừng một chút, Vương Nhất Bác nhớ tới lời bác sĩ nhắc nhở, còn nói: "Dì hãy làm món gì đó nhiều dinh dưỡng một chút, để bồi bổ cơ thể cho cậu chủ."

Vừa nghe đến chỉ bị dạ dày, trong lòng má Trần lập tức nhẹ nhõm hẳn, không chút do dự gật đầu với lời căn dặn của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến lên giường, đắp chăn lên, không quên điều chỉnh cho nhiệt độ máy điều hòa ấm lên một chút, rồi mới ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, trợ lý của anh còn chờ ngoài cửa.

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua trợ lý, không nói gì, đi nhanh đến phía sau vườn hoa.

Trợ lý vội vàng đuổi theo.

Lúc khoảng cách đã xa, anh mới dừng bước, lấy ra một điếu thuốc trong túi, châm lửa, hít hai hơi dài, sau đó mới nói với trợ lý: "Gần đây tôi sẽ không tới công ty, có chuyện gì có thể trì hoãn thì cứ trì hoãn, nếu có gì quan trọng thì gửi cho tôi, buổi tối tôi sẽ xử lý, cố gắng đừng gọi điện cho tôi."

Vương Nhất Bác nói tới đây lại dùng sức hút một hơi, giọng nói bình tĩnh: "Tôi phải ở nhà chăm sóc em ấy một thời gian."

Trợ lý biết "em ấy" trong lời nói của anh là Tiêu Chiến, gật đầu nói: "Tôi biết rồi, thưa ngài."

Anh sau khi suy nghĩ lại dặn một câu: "Còn năm ngày nữa là đến lịch diễn của em ấy, cậu cũng hoãn lại đi, bác sĩ nói cần tịnh dưỡng ít nhất là một tuần."

Trợ lý nói: "Tôi sẽ báo với đạo diễn."

Vương Nhất Bác không nói gì nữa.

Một lúc sau trợ lý nói: "Ngài Vương, còn chuyện gì nữa không?"

Ánh mắt của anh đang nhìn vào một đóa hoa ở cách đó không xa, nhìn hồi lâu mới quay đầu trả lời: "Chuyện em ấy mất con... cậu đừng để em ấy biết..."

"Nhưng mà, chắc chắn cậu Tiêu sẽ cảm nhận được điều gì đó, vậy phải làm sao?"

"Tôi nói với má Trần là em ấy chỉ bị dạ dày, phía bệnh viện cũng đã bảo bọn họ sẽ không tiết lộ tin tức, và cậu hãy xem tối qua có bị người nào theo dõi chụp ảnh hay không, nếu có thì chặn lại."

"Tôi cũng hỏi bác sĩ rồi, sau khi phẫu thuật ngoại trừ cơ thể yếu đi, thì chỉ có bụng to hơn một chút, không sao đâu."

Vương Nhất Bác lại hút một hơi, giọng nói mang theo vài phần bi thương: "Mặc kệ như thế nào, cứ làm như tôi nói là được, huống hồ..."

Anh nói tới đây, cảm thấy cổ họng nghẹn đi, khó chịu, đau đớn, dừng một lúc lâu rồi mới nói tiếp, giọng nói hơi run run: "Việc này vốn là lỗi của tôi, tôi có thể nhận lấy hình phạt, chỉ là không muốn em ấy cũng phải khổ sở thế này."

Nếu không có anh, thì cũng không có bi kịch tối qua.

Nếu tối qua cậu bị chìm vào trạng thái hôn mê, cái gì cũng không biết, thì cứ tiếp tục không biết vậy.

Mất con đau đớn, thống khổ.

Khổ sở như vậy, một mình anh chịu đựng là đủ rồi.

Trợ lý nhìn anh im lặng không nói chuyện, chỉ hút thuốc, rõ ràng giờ khắc này trên mặt anh chính là lạnh nhạt cùng thanh cao, nhưng lại làm người ta cảm nhận được một nỗi đau nghẹn ngào.

Trợ lý cũng không biết nói gì, trong lòng cậu ta nghĩ rằng, có rất nhiều người làm chuyện sai trái, đều cố hết sức che giấu, hầu hết đều xuất phát từ việc sợ bị ghét bỏ, sợ bị chỉ trích.

Nhưng với việc giấu giếm này của Vương Nhất Bác, chỉ đơn giản vì không muốn người mình yêu đau lòng.

Hai người im lặng lúc lâu, trợ lý mới thu hồi dòng suy nghĩ miên man của mình, cậu ta nói: "Ngài Vương, nếu không còn chuyện gì dặn dò nữa, thì tôi quay về công ty trước."

Anh gật đầu, "Ừ" một tiếng.

Trợ lý cúi đầu, xoay người đi khỏi.

-

Khi Tiêu Chiến tỉnh lại đã là 3 giờ chiều.

Sau giấc ngủ dài đến 18 tiếng đồng hồ, lúc cậu mở mắt, đầu óc hơi mơ hồ.

Cậu nằm trên giường mờ mịt một lúc lâu mới biết mình đang ở phòng ngủ của Cẩm Tú Viên, sau đó nhớ lại một chút, tối hôm qua rõ ràng cậu đang xem tivi, sau đó không biết tại sao lại ngủ.

Tiêu Chiến chóng mặt, nhìn đồng hồ trên vách tường, tại sao cậu lại ngủ lâu như vậy?

Trong lòng cậu kinh ngạc, theo bản năng muốn xuống giường, mới phát hiện toàn thân yếu ớt không có chút sức lực.

Tiêu Chiến nhíu mày, cảm thấy cơ thể là lạ ở chỗ nào đó, dùng nhiều sức lực mới có thể xốc chăn lên, xuống giường.

Trong phòng ngủ không một bóng người, ngoài cửa sổ đang đóng kín là ánh nắng tươi sáng đến chói mắt.

Cậu giẫm lên chiếc thảm lông trên sàn nhà, đi tới đẩy cửa phòng ngủ ra, nói vọng xuống dưới lầu: "Dì ơi?"

Có lẽ bởi vì ngủ lâu quá, khi mở miệng giọng nói hơi khàn khàn, rõ ràng dùng sức, nhưng giọng lại rất thấp, vì thế cậu hắng giọng một cái, tăng âm lượng, hô lên: "Dì ơi."

Ai ngờ má Trần còn chưa xuất hiện, cửa phòng bên cạnh đã được mở ra.

Tiêu Chiến xoay đầu lại, nhìn thấy Vương Nhất Bác đi ra từ phòng làm việc, hơi kinh ngạc khi thấy anh ở nhà, cậu lặng đi một chút.

Anh hơi nhíu mày, chậm rãi đi tới trước mặt cậu, bất ngờ ôm lấy cậu, thấp giọng hỏi: "Em gọi dì ấy làm gì?"

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ôm lấy nên có chút kinh ngạc, cậu ngơ ngác trả lời: "Tôi...tôi khát nước."

Vương Nhất Bác quay đầu, hô lên: "Dì ơi!"

Giọng nói của anh to hơn của cậu rất nhiều, má Trần lập tức chạy lên: "Ngài Vương, ngài có gì dặn dò?"

Má Trần vừa hỏi vừa ngẩng đầu nhìn, thấy Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác ôm trong lòng, vẻ mặt vui mừng ngạc nhiên nói: "Cậu chủ, cậu tỉnh rồi?"

"Dì hãy pha ly nước, rồi đem lên đây."

"Dạ."

Vương Nhất Bác nói xong liền bế Tiêu Chiến quay về phòng ngủ, đặt cậu lên giường, đắp chăn cho cậu, sau đó mở miệng nói: "Mấy ngày nay cơ thể em không tốt, nên nằm nghỉ ngơi nhiều hơn."

Tiêu Chiến nghe lời nói của anh, bây giờ mới phát hiện bụng mình hơi trướng lên, hơi ê ẩm đau.

Chẳng lẽ cậu lại bị đau dạ dày nghiêm trọng, đã lâu ngày như vậy vẫn chưa hết sao?

Trong đầu Tiêu Chiến thoáng qua nghi ngờ, má Trần bưng một ly nước lên: "Cậu chủ, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi, hôm qua cậu ngất đi đột ngột, chính là ngài Vương phát hiện ra."

Vương Nhất Bác phát hiện? Vậy cũng có nghĩa là, hôm qua anh quay về Cẩm Tú Viên?

Má Trần nói xong, tiếp tục lảm nhảm: "Ngài Vương nhìn thấy cậu bị hôn mê, liền bế cậu vội vàng chạy tới bệnh viện, lúc ấy tôi thật sự rất sợ."

Tối qua vậy mà xảy ra việc náo loạn như thế sao?

Tiêu Chiến nhịn không được nhìn Vương Nhất Bác một cái.

Biểu hiện trên mặt anh cũng bình tĩnh như thường, rất tự nhiên cầm lấy ly nước trong tay má Trần, dường như muốn kiểm tra độ ấm nên đợi một lát mới đi tới bên giường.

Sau đó không nhanh không chậm nói với má Trần: "Cậu chủ vừa tỉnh, chắc chắn là đói bụng rồi, dì hãy hâm chút thức ăn rồi đem lên cho cậu chủ đi."

Được Vương Nhất Bác nhắc nhở, má Trần lập tức nhớ tới việc chính, nói: "Tôi đi ngay đây."

Sau đó xoay người, chạy xuống lầu.

Vương Nhất Bác thấy gương mặt Tiêu Chiến đã hồng hào hơn, lúc này mới yên tâm, đưa ly nước tới trước mặt cậu: "Nước của em này!"

Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, vội ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhận lấy ly nước.

Lúc cậu uống được một nửa thì má Trần đem đồ ăn lên.

Bà đặt khay thức ăn ở trên đầu giường, có canh, hai món trộn, đang chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác đứng một bên lại thản nhiên lên tiếng: "Để tôi."

Theo lời nói ra, anh liền ngồi xuống bên giường, còn đặt hai chiếc gối dựa vào sau lưng Tiêu Chiến.

Má Trần giật mình một cái, lập tức đưa chén canh cho anh.

Anh lấy thìa múc canh, đưa lên miệng thổi thổi, rồi đưa tới bên miệng cậu.

Cậu vừa mừng vừa lo, đôi mày hơi cau lại, chần chừ một lúc để xác định mình không nằm mơ, mới mở miệng uống canh.

Anh đút cậu uống xong canh, liền giúp cậu ăn cơm.

Má Trần làm món cá hấp, Vương Nhất Bác mỗi lần gắp đều cẩn thận lấy xương ra.

Ánh mắt vô cùng chăm chú, giống như đang xử lý việc gì đó quan trọng lắm.

Gương mặt của Tiêu Chiến có chút ngẩn ngơ, cảm thấy giờ phút này, mình đang nằm mơ.

Cậu cứ như vậy si mê nhìn anh, mãi đến khi mình ăn no, mới lắc lắc đầu nhìn anh.

Vương Nhất Bác cũng không miễn cưỡng, để bát đũa xuống, má Trần lập tức đem mâm cơm ra khỏi phòng ngủ.

Vương Nhất Bác rút chiếc gối sau lưng cậu ra, đỡ thân thể của cậu nằm xuống, còn không quên đắp chăn cho cậu.

Tiêu Chiến ngủ một thời gian dài, thân thể suy yếu lại có chút bối rối, nằm mãi cũng thấy nhàm chán, muốn đứng dậy đi lấy điện thoại của mình, kết quả cậu vừa mới xốc chăn lên, âm thanh của anh đã truyền đến: "Em muốn làm gì?"

Tiêu Chiến sửng sốt một phen, ngẩng đầu, ánh mắt vô tội nhìn Vương Nhất Bác nói: "Lấy điện thoại."

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ đi đến trước bàn trà, cầm điện thoại đưa cho cậu.

Cậu ngượng ngùng nằm lại giường, động tác như xem mấy trang web trên điện thoại, nhưng căn bản ánh mắt vẫn luôn hướng đến Vương Nhất Bác ngồi trên ghế sô pha.

Anh và cậu quen nhau lâu như vậy, cho dù là lúc hai người hòa nhã với nhau trước kia, trước mặt cậu, anh cũng vẫn lạnh lùng xa cách. Nhưng hôm nay anh lại dịu dàng chăm sóc cậu, thậm chí có chút sủng nịnh và dung túng, khiến cậu không biết phải làm sao.

Còn có lúc anh mua thuốc cho cậu... Quay phim bị NG liên tục, cậu muốn ra ngoài hít thở không khí, anh choàng áo vest của mình cho cậu... gần đây, anh vẫn rất tốt với cậu, nhưng hôm nay chính là đặc biệt chăm sóc...

Cậu bắt đầu có chút dao động, cậu rất muốn không so đo chuyện xảy ra hôm sinh nhật anh nữa, giống như trước đây ấm áp hòa thuận ở chung với anh, nhưng cậu lại sợ không biết khi nào anh lại trở nên lãnh khốc vô tình.

Tâm tình cậu vô cùng phức tạp.

Cuối cùng, Tiêu Chiến bởi vì mệt mỏi suy yếu mà dần đi vào giấc ngủ.

Cậu ngủ cực kỳ ngon, hơn 7 giờ tối mới tỉnh lại.

Buổi chiều ăn cơm hơi trễ, không hề đói, cậu nằm ru rú trên giường, xem một bộ phim điện ảnh, đến hơn 9 giờ tối mới ăn cơm.

Lúc 11 giờ, anh nhờ má Trần pha một cốc sữa nóng cho cậu.

Má Trần đi về phòng bếp, lúc mở tủ lạnh ra lấy sữa, nghĩ đến tổ yến mấy ngày trước mà Tiêu Chiến mang về, vì thế quay đầu hỏi Vương Nhất Bác đang chuẩn bị lên lầu một câu: "Ngài Vương, trong nhà có tổ yến, có cần hâm nóng lại cho cậu chủ ăn khuya không?"

Anh không dừng lại bước chân: "Cho cậu chủ ăn đi."

"Ngài có muốn ăn luôn không? Tổ yến là do cậu chủ mang về nhà đấy."

"Cậu chủ mua?" Vương Nhất Bác dừng bước, nghiêng đầu, từ trên bậc cầu thang nhìn xuống, hỏi má Trần.

"Hình như không phải là cậu chủ mua..."

Tình huống cụ thể, má Trần cũng không rõ ràng, cho nên có chút do dự: "Là hôm cậu chủ từ đoàn phim trở về, có mang theo tổ yến này về."

Mang từ đoàn phim về?

Đột nhiên, Vương Nhất Bác nghĩ đến vài ngày trước cậu đến bệnh viện thăm Tề Mạn, buổi tối Tề gia có bảo tài xế đưa cậu về khách sạn đoàn phim, lúc ấy còn xách hộ cậu mấy hộp này nọ.

Lúc đó anh đang ở trong xe, cách một khoảng xa, lại là buổi tối, ánh sáng không tốt, cho nên căn bản không thấy rõ hộp đó là gì.

Chẳng lẽ là tổ yến?

Trán anh nhăn lại, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ...

Anh nhớ rõ buổi sáng hôm đó, Tiêu Chiến vẫn nôn ra rất nhiều, lúc ấy anh chỉ đơn giản nghĩ là trong bụng cậu khó chịu, thậm chí còn đang chuẩn bị bức ép đưa cậu đi bệnh viện, kết quả lại vừa mới lên xe thì nhận được điện thoại của Hàn Nhu Ngọc, nói Tề Mạn đã có phản ứng.

Hình như qua ngày hôm sau, Tiêu Chiến dần dần không nôn mửa nữa, anh còn tưởng rằng dạ dày của cậu đã hết bệnh rồi, cũng yên tâm không lo lắng nữa...

Nhưng lúc đó là cậu đang có thai, những triệu chứng nôn mửa đó là nôn nghén, sau khi thai nhi chết từ trong bụng, thì những triệu chứng tự nhiên đó cũng sẽ dừng lại.

"Ngài Vương?"

Má Trần nhìn Vương Nhất Bác đứng trên cầu thang lặng yên không nói gì, không biết suy nghĩ cái gì, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Vương Nhất Bác hoàn hồn, cảm xúc trên mặt không hề có thay đổi gì quá lớn, mở miệng: "Thôi, chỉ cho cậu chủ uống sữa thôi, em ấy vừa ăn cơm tối nên không cần ăn thêm nữa."

"Dạ."

Anh gật đầu, không nói gì nữa.

Má Trần lại đi vào phòng bếp.

Tầm mắt của anh buông xuống chỗ vừa nãy má Trần đặt lọ tổ yến.

Má Trần hâm nóng sữa, đem từ phòng bếp ra, thì thấy Vương Nhất Bác vẫn đứng ở bậc cầu thang.

Má Trần: "Ngài Vương? Sao ngài vẫn còn đứng ở đây?"

"Ừm." Anh nhàn nhạt lên tiếng, nhìn thoáng qua ly sữa trong tay má Trần, vươn tay: "Để tôi mang lên."

Má Trần vội vàng đưa tới.

Anh xoay người lên lầu, trở lại phòng ngủ.

Tiêu Chiến đang nằm trên giường xem ti vi, nghe được tiếng mở cửa, chỉ nhìn lướt qua người anh, sau đó tầm mắt lại đặt vào chiếc tivi.

Anh đi đến bên giường, đem sữa đưa tới: "Dì vừa mới hâm nóng lại."

Cậu nhìn Vương Nhất Bác một cái, sau đó vươn tay nhận lấy, hai tay ôm ly sữa, uống một ngụm, tiếp tục chăm chú xem ti vi.

Vương Nhất Bác ngồi ở bên giường, ánh mắt nhìn cậu một lúc, anh luôn luôn ít nói, chợt đột nhiên mở miệng hỏi một câu: "Em thường bị mất ngủ à?"

"Không có..."

Tiêu Chiến nghi ngờ không biết tại sao đột nhiên Vương Nhất Bác lại hỏi vấn đề này, lắc lắc đầu nhìn anh, lại hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì."

Vương Nhất Bác nhàn nhạt lên tiếng, một lúc sau lại hỏi: "Nghe dì nói, lúc em đi từ đoàn phim về, có đem theo mấy hộp tổ yến?"

Cậu uống ngụm sữa, gật đầu.

"Thích ăn tổ yến sao? Trong tủ lạnh còn mấy lọ, ngày mai, để dì đi mua thêm." Giọng Vương Nhất Bác vẫn bình tĩnh, một mực như nước chẳng lay động.

Hành động này của Vương Nhất Bác giống như đang tìm đề tài cùng cậu tán gẫu...

Rõ ràng là cậu thấy tủi thân, cũng đã nghĩ không muốn để ý đến anh, nhưng mỗi lần đối mặt với anh, cậu lại phát hiện mình không nỡ.

"Không cần."

Tiêu Chiến dứt khoát từ chối, sau đó thấy cánh môi anh mím chặt, đáy lòng cậu cũng hơi co rút lại, một trận đau đớn lan tràn cả người, rũ mi xuống lặng yên một lúc, giọng nói hòa hoãn: "Tôi không thích ăn tổ yến lắm, là do mấy hôm trước dì Tề đưa cho tôi, tôi liền chia một nửa cho A Kiều, còn mấy lọ thì tiện tay mang về."

Tổ yến quả nhiên là do Hàn Nhu Ngọc đưa cho...

Lúc ở dưới lầu, anh đã đoán được, nhưng vẫn muốn từ trong miệng cậu chắc chắn một lần nữa. Vừa rồi cậu cũng nói, cậu không có bị mất ngủ...

Trong đầu anh, đột nhiên hiện lên một giả thuyết rất lớn mật mà anh cũng không dám xác định, nhưng có lẽ chỉ là anh nghĩ nhiều mà thôi.

Mặt mày Vương Nhất Bác vẫn duy trì bình tĩnh, nhìn Tiêu Chiến gật đầu: "Hóa ra là vậy..."

"Ừm." Tiêu Chiến nhẹ giọng đáp lại một câu, không biết nói gì.

Đột nhiên trong phòng trở nên yên tĩnh, cậu chỉ lo uống sữa, mãi cho đến khi uống xong, anh mới vươn tay tiếp nhận ly sữa, sau đó đỡ cậu nằm xuống, nhàn nhạt mở miệng nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Cậu không nói gì, chỉ ngoan ngoãn nằm xuống nhắm hai mắt lại, rõ ràng cảm giác được anh đứng bên giường nhìn mình một lúc lâu, mới đi ra khỏi phòng ngủ.

Vương Nhất Bác đem cốc sữa đặt trong bồn rửa bát, dựa vào vách tường trong phòng bếp, lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho trợ lý.

Chỉ đơn giản mấy chữ: "Bây giờ cậu đến Cẩm Tú Viên một chuyến."

Vương Nhất Bác gửi xong tin nhắn, lập tức nhận được hồi âm, sau đó liền cất điện thoại vào trong túi quần, như là không có việc gì, lại đi lên lầu.

Tiêu Chiến nằm trên giường đã ngủ say, Vương Nhất Bác tắt đèn lớn đi, chỉ để lại đèn ngủ mờ nhạt, anh đi đến bên giường đắp lại chăn bị cậu đá ra, sau đó chỉnh độ sáng của đèn ngủ tối hơn một chút, lúc này mới rón ra rón rén đi ra ngoài ban công.

Điện thoại trong túi anh vang lên, nhìn thoáng qua màn hình là tin nhắn của trợ lý, liền nhìn lướt qua xuống sân, thấy lờ mờ có ánh sáng của đèn xe.

Vương Nhất Bác đi đến bên giường nhìn cậu một lúc mới đi ra khỏi phòng ngủ, đến nhà bếp lấy một lọ tổ yến trong tủ lạnh ra, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Trợ lý đã chờ sẵn trong sân.

Đi đến một gốc cây, Vương Nhất Bác mới ngừng lại, sau đó cầm lọ tổ yến trong tay đưa cho trợ lý, nói: "Cậu cầm tổ yến này đi kiểm tra, nhớ tìm một bác sĩ có thể tin cậy được, đừng để người của Tề gia phát hiện, khi nào tra được kết quả phải báo ngay cho tôi."

-

Bởi vì cả người mệt mỏi, đại đa số Tiêu Chiến đều ngủ, mỗi lần tỉnh lại, Vương Nhất Bác đều ở trong phòng ngủ, sau đó cho cậu uống nước hoặc là bảo cậu ăn cơm.

Lúc đầu, cậu thấy những hành động của anh dịu dàng như vậy, tay chân có chút luống cuống, nhưng mấy ngày trôi qua, dần dần trở thành thói quen.

Đúng theo lịch diễn thì 5 ngày nữa, cậu phải quay về đoàn phim, nhưng kết quả đạo diễn lại gọi điện nói là có việc bận, chậm lịch 2 ngày.

Đợi đến ngày thứ 6, thân thể cậu không suy yếu như trước nữa, bắt đầu xuống giường đi lại, một ngày ba bữa cũng tự xuống ăn.

Vương Nhất Bác giống như đang nghỉ ngơi, ngày nào cũng đều ở nhà, tuy nhiên chẳng hiểu tại sao trong lòng Tiêu Chiến vẫn luôn canh cánh trong lòng về sự việc xảy ra hôm sinh nhật anh, nhưng hai người ngày đêm đều thấy nhau, khó tránh khỏi phải tiếp xúc nên cậu cũng đã bớt lạnh lùng với anh hơn rất nhiều, dù không thân mật gần gũi như trước đây, nhưng bây giờ hai người cũng được xem là bình tĩnh và an ổn.

Ngày thứ 7, trạng thái tinh thần cậu tốt hơn rất nhiều, thời gian ngủ trưa cũng không dài như mấy ngày trước, chỉ ngủ khoảng 1 tiếng hoặc hai 2 tiếng là đã tỉnh lại.

Cậu theo quán tính nhìn quanh phòng ngủ một vòng, kết quả không thấy bóng dáng của Vương Nhất Bác đâu, đáy lòng không nhịn được dâng lên cảm giác mất mát.

Lúc trước, mỗi khi cậu ngủ dậy, đều thấy anh ở trong phòng...

Tiêu Chiến rầu rĩ không vui, mang dép lê đi xuống lầu, ánh mắt tìm kiếm một vòng trong phòng khách, vẫn không thấy bóng dáng của anh.

Má Trần đang ngồi trong phòng khách xem tivi, nhìn thấy cậu đi xuống, lập tức đứng lên hỏi: "Cậu chủ, cậu dậy rồi à?"

"Dạ." Tiêu Chiến đi rót một ly nước, ngẩng đầu uống cạn, sau đó hỏi: "Dì ơi, anh Nhất Bác đâu?"

"Ngài Vương? Ngài ấy không ở trên lầu sao?" Má Trần kinh ngạc hỏi lại một câu, còn nói: "Ăn cơm xong, ngài ấy liền lên lầu vẫn còn chưa xuống mà."

Tiêu Chiến lần nữa đi lên lầu, đến phòng tắm trong phòng ngủ và phòng thay đồ nhìn một vòng, vẫn không thấy bóng dáng anh, sau đó liền đi vào phòng làm việc.

Phòng làm việc của anh, cửa cũng không khóa, Tiêu Chiến chỉ nhẹ nhàng đẩy nắm cửa, cửa đã mở ra.

-

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đã ngủ say, liền nhận được tin nhắn của trợ lý: "Ngài Vương, thứ ngài muốn tra đã có kết quả rồi."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm tin nhắn của trợ lý, trong lòng không hiểu sao có chút khẩn trương, anh xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, đến phòng làm việc ở bên cạnh, gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý.

Trợ lý nghe máy, bắt đầu báo cáo lại cho anh: "Tôi đã tìm một bác sĩ từng là bạn học rất đáng tin nhờ làm xét nghiệm, thật ra ngày hôm trước đã có thể tra ra kết quả, nhưng bạn tôi lại xuất ngoại, hôm qua mới về, sáng nay tôi đã đến tìm cậu ta."

"Ừm." Vương Nhất Bác lên tiếng, bày tỏ là mình đang nghe.

Trợ lý không đi thẳng vào vấn đề, ngược lại hỏi một câu: "Ngài Vương, tổ yến của ngài từ đâu mà có?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, trong lòng lờ mờ có dự cảm không tốt.

Trợ lý nhớ rõ hôm Vương Nhất Bác nhờ mình đi kiểm tra tổ yến, nói đừng để người của Tề gia biết, vì thế lại hỏi: "Tổ yến này có phải người của Tề gia đưa cho?"

Vương Nhất Bác nghe đến đó, đã hoàn toàn khẳng định suy đoán trong lòng anh, mở miệng nói: "Tổ yến...có phải bị hạ thuốc ngủ không?"

Trợ lý bỗng im lặng, Vương Nhất Bác không lên tiếng thúc giục, như đang cực kỳ bình tĩnh đợi, qua hồi lâu, trợ lý mới mở miệng nói: "Ngài Vương, quả thật là có cho thuốc ngủ, liều lượng không hề ít, mà thành phần của thuốc ngủ kia, nếu dùng quá nhiều, sẽ dẫn đến giấc ngủ sâu như là hôn mê."

Lúc anh nghe thấy má Trần nói tổ yến là do Tiêu Chiến mang về từ đoàn phim, liền thấy nghi ngờ, sau đó đi hỏi cậu, vẫn là nghi ngờ, không bằng nói đó là một loại trực giác bất an.

Giống như đứa con của họ mất đi, cả đêm đó anh đều thấy không ổn, nên mới trở về Cẩm Tú Viên.

Bởi vì anh lại lần nữa có trực giác bất an kia, nên mới để trợ lý đi điều tra.

Anh cho rằng ngày hôm sau trợ lý sẽ thông báo luôn kết quả cho mình, ai ngờ qua nhiều ngày như vậy, anh cũng không thúc giục, hoặc nói đúng hơn là, trong lòng anh đã biết sự thật, nhưng vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt.

Cuối cùng, kết quả vẫn là vậy, giống như suy đoán của anh, tổ yến chính xác là bị bỏ thuốc.

Đầu ngón tay của anh bắt đầu run rẩy kịch liệt, cánh môi hết sức căng lên, một câu cũng không nói nên lời.

Đáy mắt Vương Nhất Bác như là nhuốm máu, trở nên đỏ au, nghiến răng nghiến lợi: "Giết con của tôi..."

Bên kia điện thoại, trợ lý còn đang lải nhải gì đó, đột nhiên nghe Vương Nhất Bác nói những lời này, không thật sự rõ ràng, nhưng cảm giác được rất rõ sát khí truyền đến, khiến người khác rùng mình một cái, theo bản năng liền hô một tiếng: "Ngài Vương?"

Vương Nhất Bác vốn không hề nghe thấy âm thanh của trợ lý, chỉ tiếp tục lặp lại: "Giết con của tôi..."

Lúc này trợ lý đã hoàn toàn nghe rõ được những gì mà anh nói, nhưng có chút không phản ứng kịp là anh có ý gì, vì thế liền hỏi: "Đứa bé...?"

Thế nhưng, cậu ta trong nháy mắt đã hiểu ý của anh, một lát sau, mới mở miệng nói: "Ý của ngài là, cậu Tiêu vì ăn tổ yến của Tề gia đưa cho, mới khiến đứa nhỏ chết ở trong bụng?"

"Chết ở trong bụng" bốn chữ này, lập tức khiến Vương Nhất Bác bừng tỉnh, anh giống như bị điều gì kích thích, mạnh mẽ cúp điện thoại, hung hăng ném điện thoại vào vách tường đối diện.

Trên vách tường treo một bức bích họa được đóng khung kính, thủy tinh bị điện thoại làm hỏng, rơi lả tả xuống đất, giữa bức bích họa cũng có một lỗ thủng.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Vương Nhất Bác có một tầng hàn khí bao phủ, vẻ mặt băng lãnh nhìn bức họa quý giá của mình bị vỡ nát trong nháy mắt, nhưng không có chút phản ứng nào.

Anh chỉ cảm thấy trong ngực như có một ngọn lửa lớn, thiêu đốt tất cả lục phủ ngũ tạng, mãnh liệt dồn dập, giống như có thể cháy rụi bất cứ lúc nào.

Anh có một sự kích động, hận không thể ngay lúc này chạy tới Tề gia, giết chết tất cả người của Tề gia.

Anh cũng biết, Tề gia chán ghét anh, năm đó là sai lầm của mẹ anh, anh có thể chịu đựng, nhưng vì sao ngay cả đứa con vô tội của anh và cậu cũng không tha?

Lúc còn thiếu thời trẻ người non dạ, anh cũng từng oán hận cha mình, hận Tề gia, nhưng không hề giống như bây giờ, nỗi hận lan đến tận xương tủy.

Hận ý càng dày đặc, Vương Nhất Bác càng tức giận, giống như dao găm không ngừng đâm vào tim của anh, khiến anh cảm thấy đau đớn như sắp chết.

Đến cuối cùng, anh giống như bị mất đi lý trí, không thể nói hết được phẫn nộ đến dường nào, mạnh mẽ giơ chân lên đá vào chiếc bàn trà trong phòng làm việc, thủy tinh trên bàn bị va chạm mà trượt mạnh ra ngoài, bắn vào cửa sổ, thủy tinh lại rầm rầm nứt vỡ.

Dường như anh không biết mình đang làm gì, chỉ muốn phát tiết hết đáy lòng oán hận và tức giận, cái gì có thể đổ vỡ thì không chút do dự nào đập nát nó.

Đèn đặt dưới đất, máy tính, văn kiện, đèn bàn... đều bị anh đập loạn, thậm chí đến giá sách, bàn học cũng bị anh đạp đổ, bên trong đầy những sách vở anh thích, cũng bị anh ném lung tung.

Vương Nhất Bác khiến mọi thứ trở nên lung tung và rối loạn, được một lúc mới thở hổn hển dừng lại, hai mắt đỏ bừng bừng nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh, đột nhiên giống như bị mất hết sức lực, cả người suy yếu ngã trên đất.

Trên đất có rất nhiều mảnh thủy tinh nhỏ, đâm khắp nơi trên người anh, máu cứ thế chảy xuống, nhưng dường như anh đã mất hết cảm giác đau, cứ nằm im như vậy.

Vương Nhất Bác lặng thinh, phẫn nộ cũng dần dần tiêu tán, đáy lòng chỉ còn lại đau đớn và hối hận khắc sâu.

Nếu đứa nhỏ trong bụng Tiêu Chiến không phải của anh, có lẽ cậu cũng sẽ không bị làm hại như thế.

Nếu ngày đó anh có thái độ kiên quyết, cùng cậu vào bệnh viện kiểm tra, có lẽ sẽ biết là cậu đang mang thai, sẽ chăm sóc cậu tốt hơn.

Là anh không bảo vệ tốt đứa con của hai người, là anh có lỗi với Tiêu Chiến.

Đều là lỗi của anh, anh sinh ra vốn đã là một sai lầm, năm 3 tuổi bị bệnh sắp chết, đó là bởi vì ông trời muốn sửa lại sai lầm này, nhưng mẹ anh lại sốt ruột quỳ ở cửa Tề gia, đau khổ cầu xin cứu lấy tính mạng của anh, sau đó, sai lầm này, lại liên lụy đến Tiêu Chiến.

Rõ ràng còn chưa yêu thương cậu một ngày nào, đã gây cho cậu thương tổn sâu sắc như vậy.

Hô hấp của anh bắt đầu có chút rối bời, cảm thấy bây giờ mình như đang rơi vào một hồ nước băng giá, toàn thân đều rét run.

Cả người đau đớn như thế nào, cũng không sánh bằng nỗi đau trong lòng anh...

Đứa con mới có hai tháng, cũng chưa thành hình, đã bị người ta lặng lẽ hãm hại, chết ở trong bụng...

Tề gia rất yêu thương cậu, sao có thể đối với cậu tàn nhẫn như vậy?

Rốt cuộc là tâm địa hiểm độc như thế nào, mới có thể gây ra chuyện này?

-

Cửa phòng làm việc của anh không khóa trái, Tiêu Chiến nhẹ nhàng mở cửa ra.

Trong phòng rất im lặng, cậu theo thói quen đưa đầu vào dò xét trước, kết quả liền ngây ngốc ngay tại cửa, nhịn không được hét lên.

"A!"

Vốn dĩ phòng làm việc được trang trí rất tinh xảo và xa xỉ, giờ đây giống như bị một vụ trộm cướp, thật khó coi, một đống hỗn độn, sô pha cũng bị đạp ngã trên sàn.

Tiêu Chiến nhìn phòng làm việc một vòng, sau đó nhìn thấy Vương Nhất Bác nằm ngã ở gần bàn máy tính, không biết anh đang suy nghĩ cái gì, trên mặt đều là vẻ thống khổ.

Trong lòng cậu lo lắng, nhanh chóng chạy vào trong phòng.

Đến gần anh, Tiêu Chiến mới phát hiện trên người anh có nhiều vết thương bị thủy tinh đâm vào, lòng của cậu căng thẳng, theo bản năng liền vươn tay muốn nâng anh dậy.

Nhưng tay cậu vừa mới chạm vào tay của anh, cả người anh giống như bị điện giật, phản ứng rất lớn, sau đó giật nảy cánh tay mình, khiến cậu ngã ra trên đất.

Chỗ Tiêu Chiến ngã xuống không có mảnh thủy tinh, nhưng cánh tay cậu cọ vào chiếc đèn bàn bị vỡ có chỗ bén nhọn, liền chảy máu.

Cậu khẽ nhíu mày, lại không màng đến vết thương, tiếp tục nhìn Vương Nhất Bác.

Khuôn mặt của anh vẫn lạnh lẽo, ánh mắt giống như lưỡi dao, có thể khiến người khác đau đớn.

Tiêu Chiến chưa từng thấy Vương Nhất Bác phẫn nộ như vậy, sắc mặt có chút dữ tợn, giống như huyết hải thâm thù đại hận.

Cậu bị ánh mắt của anh làm cho sợ đến mức khiếp đảm, vốn dĩ muốn tới gần anh, liền đột nhiên dừng lại, đề phòng nhìn anh một lúc, thấy anh không có hành động cực đoan gì kế tiếp, mới chậm rãi đến gần anh.

Cậu đẩy nhẹ anh một cái sau đó rụt tay trở về, thấy anh không có phản ứng mãnh liệt như vừa nãy, lá gan mới lớn hơn một chút, thật cẩn thận tiến lên, nhẹ nhàng gọi tên anh.

Tuy rằng lá gan to hơn nhưng vẫn lo lắng không dứt, âm điệu của cậu đặc biệt mềm mại mang theo một sức mạnh thần kỳ, kéo anh trở lại.

Đáy mắt đỏ bừng dần dần có tiêu điểm, nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy vẻ đề phòng của Tiêu Chiến, cả người hoàn toàn tỉnh lại.

Má Trần ở dưới lầu xem tivi, nghe thấy tiếng hét chói tai của Tiêu Chiến, nghĩ đến đã xảy ra việc lớn gì, liền hô lên "Cậu chủ", kết quả không thấy đáp lại, vì thế liền vội vàng chạy lên lầu.

Mở cửa phòng làm việc ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, sợ đến mức hô lên một tiếng: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Má Trần vừa nói vừa đi đến gần, sau đó bị dọa sợ nói: "Ngài Vương, trên người ngài sao lại có nhiều vết thương như vậy? Để tôi đi gọi bác sĩ."

"Không cần..."

Bởi vì mẹ anh chết ở trong bệnh viện, nên Vương Nhất Bác không thích gặp bác sĩ, ngay cả bác sĩ tư cũng không có mời.

Tuy rằng trên người có nhiều vết thương, nhưng không nghiêm trọng lắm, vì thế liền lên tiếng ngăn cản.

"Nhưng mà..." Nhiều vết thương như vậy, nhỡ đâu có chuyện gì thì làm sao bây giờ, nếu thủy tinh ghim lại trong người thì làm sao...

Má Trần vừa định nói tiếp, kết quả lại thấy cánh tay của Tiêu Chiến bị thương, liền hoảng: "Cậu chủ, sao cậu cũng bị thương?"

Má Trần nói một câu khiến tầm mắt của Vương Nhất Bác lập tức nhìn đến trên cánh tay bị thương của cậu, thấy miệng vết thương đang chảy máu, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, liền nhăn trán lại, không hề chần chừ nhìn má Trần mở miệng nói: "Dì nhanh đi gọi bác sĩ đến đây đi."

Má Trần nghe thấy thế, lập tức "A!" lên một tiếng, chạy ra khỏi phòng, vội vàng xuống lầu gọi điện thoại.

Má Trần gọi bác sĩ ở một bệnh viện tư gần nhất, nhưng 10 phút sau mới đến nơi.

Lúc này, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã về phòng ngủ, má Trần dẫn bác sĩ lên lầu, gõ cửa phòng ngủ, mở cửa ra, mời bác sĩ đi vào.

So với vết thương của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chỉ bị thương ngoài da, mấy ngày nữa cũng sẽ khỏi hẳn, cho nên trước tiên má Trần chỉ vào Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế, nói với bác sĩ: "Hãy xử lý miệng vết thương của ngài ấy trước."

Bác sĩ đặt hộp thuốc y tế xuống, đang chuẩn bị kiểm tra vết thương của Vương Nhất Bác, kết quả còn chưa đi đến bên cạnh anh, anh đã thản nhiên mở miệng: "Khám cho em ấy trước."

"Tôi không sao." Hiện giờ, ngay cả vết thương cũng không còn cảm giác đau đớn nữa, cậu lắc lắc đầu.

Hai người đều nhường nhau, bác sĩ có chút khó xử đứng yên tại chỗ, nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn Tiêu Chiến, dùng ánh mắt lặng lẽ trưng cầu ý kiến của hai người.

Cậu nhìn bác sĩ nói: "Anh ấy bị thương nặng hơn, ông khám cho anh ấy trước đi."

"Khám cho em ấy trước." Cậu vừa dứt câu, Vương Nhất Bác lại bình thản mở miệng, trong giọng nói có một chút bắt buộc kiên quyết.

Anh sợ cậu lại cùng anh giằng co, nên quay đầu nhìn cậu, giọng dịu dàng hơn rất nhiều: "Em kiểm tra trước đi."

Lần này bác sĩ không hề do dự, trực tiếp đi tới trước mặt Tiêu Chiến: "Cậu hãy đưa cánh tay cho tôi xem."

Vốn dĩ cậu còn muốn tranh cãi, nhưng nghe thấy mấy chữ kia của anh, liền ngoan ngoãn đưa cánh tay cho bác sĩ.

Vết thương này ai cũng có thể tự xử lý, cho nên bác sĩ rất nhanh nhẹn xử lý cho cậu, bôi thuốc, quấn một lớp băng gạc, chưa đến 5 phút đã xong hết, sau đó liền quay đầu nhìn Vương Nhất Bác nói: "Ngài Vương, ngài..."

Vương Nhất Bác giống như không nghe thấy lời nói của bác sĩ, thẳng thắn mở miệng nói: "Bao nhiêu tiền?"

Bác sĩ nhất thời sửng sốt, cái gì bao nhiêu tiền?

Ý là, bảo ông đặc biệt chạy đến đây một chuyến, chỉ vì để xử lý một vết thương vốn dĩ ai cũng có thể làm được?

Tiêu Chiến nhíu mày, vừa định mở miệng nói chuyện, thì má Trần đứng ở một bên, có chút lo lắng nói trước: "Ngài Vương, vết thương của ngài còn chưa khám."

"Tôi không cần khám."

Vương Nhất Bác không kiên nhẫn nói, đối với má Trần, rõ ràng tỏ ý tiễn khách: "Dì đưa tiền cho bác sĩ, rồi tiễn bác sĩ về đi."

"Ngài Vương..."

"Tôi nói không cần là không cần." Anh trực tiếp đánh gãy lời nói của má Trần.

"Cậu chủ..." Má Trần nhìn quần áo bê bết máu của Vương Nhất Bác, đành phải hướng về Tiêu Chiến cầu cứu.

Cậu liếc mắt nhìn anh một cái, biết anh không thích gặp bác sĩ, bị bệnh đều thích trốn đi, vì thế liền đứng lên nhìn bác sĩ cười cười: "Thật xin lỗi ông, làm phiền ông phải chạy đến đây một chuyến, tôi đưa ông xuống nhé."

Tiêu Chiến cũng nói như vậy, má Trần dù rất lo lắng cho Vương Nhất Bác cũng không thể nói thêm được gì, đành phải đi theo phía sau cậu, dẫn bác sĩ xuống lầu.

Cậu cũng không tiễn bác sĩ ra khỏi nhà, chỉ đứng trong phòng khách, mở miệng nói: "Bác sĩ, có thể đưa thuốc xử lý vết thương cho tôi được không? Tôi sẽ gửi lại tiền cho ông?"

Bác sĩ gật đầu, mở hộp thuốc ra, lấy mấy lọ thuốc mỡ và băng gạc cùng băng dán, nghĩ ngợi một chút lại đưa thêm một hộp thuốc tiêu độc, sau đó má Trần trả tiền rồi tiễn bác sĩ về, còn cậu cầm thuốc mà bác sĩ đưa, đi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, thấy Vương Nhất Bác đứng trước cửa sổ, đang hút thuốc.

Tiêu Chiến nhíu mày, đặt thuốc lên trên ghế, bước nhanh đến bên cạnh anh, không nói gì trực tiếp cướp lấy điếu thuốc trong tay anh.

"Trên người nhiều vết thương như vậy, sao còn hút thuốc?"

Cậu chỉ trích một câu, đem điếu thuốc bỏ vào trong gạt tàn, sau đó thấy tay kia của anh còn đang cầm hộp thuốc và bật lửa, không hề nghĩ ngợi lại vươn tay ra đoạt lấy, lưu loát ném chúng vào thùng rác.

Một loạt hành động này của cậu, làm vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng Vương Nhất Bác cũng không hề tức giận.

Xử lý xong xuôi, cậu liền kéo tay anh đi đến sô pha.

Vương Nhất Bác nhìn đôi tay của cậu chủ động cầm lấy tay anh, khuôn mặt anh mềm mại hơn rất nhiều, không hề phản kháng, di chuyển bước chân theo cậu.

Tiêu Chiến chỉ lên sô pha, nói hai chữ đơn giản: "Ngồi xuống."

Sau đó, liền lấy khăn ướt khử trùng lau sạch tay của mình, để lát nữa xử lý vết thương cho anh.

Vương Nhất Bác không nói gì, rất ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cậu ngồi lấy ra mấy loại thuốc bác sĩ vừa đưa, sau đó cầm gói bông, kéo ra ngoài một ít, nhìn anh: "Cởi quần áo ra."

Anh nhìn hành động của cậu, biết cậu muốn bôi thuốc cho mình, như một người máy nghe lời, đặc biệt thuận theo, cởi hết đồ ra.

Cậu cầm lấy bông gòn chấm vào dịch tiêu độc, nhẹ nhàng thoa lên vết thương của anh, theo miệng vết thương, cậu cũng đau đến tận đáy lòng.

Vương Nhất Bác đưa lưng về phía cậu, khóe môi lại cong lên một nụ cười yếu ớt không dễ nhận ra.

Thủy tinh cắm vào rất nhiều, vết thương trên người anh có mấy chỗ đã sớm không còn đổ máu, Tiêu Chiến nghiêm túc xử lý, sau đó bắt đầu bôi thuốc mỡ.

Anh cảm giác được cậu chạm vào người mình, tâm tình oán hận đứa con bị Tề gia hãm hại vơi đi một chút, chỉ còn lại sự áy náy và đau lòng.

Má Trần tiễn bác sĩ sau đó lo lắng lên lầu, kết quả đi đến cửa phòng ngủ, còn chưa đi vào đã thấy cậu ngồi bôi thuốc cho anh.

Hai người không hề nói gì với nhau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào, soi rõ toàn bộ phòng ngủ, một hình ảnh đặc biệt đẹp đẽ.

Má Trần thức thời không đi vào quấy rầy, lặng yên không tiếng động rời đi.

Tiêu Chiến đưa thuốc cho Vương Nhất Bác, đứng dậy rót một ly nước rồi mang đến cho anh: "Uống chút thuốc tiêu viêm, khỏi bị nhiễm trùng, hôm nay không cần tắm rửa, ngày mai chắc sẽ kết vảy."

Tuy rằng trên mặt anh không có cảm xúc quá lớn, nhưng đáy lòng vô cùng mềm mại, không hề từ chối nhận lấy thuốc, sau đó nuốt xuống.

Cậu nhìn anh uống nước, sau đó nói: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra khiến anh tức giận như vậy, đập phá tan phòng làm việc?"

Vương Nhất Bác nghe thấy thế, cảm thấy trong cổ họng như bị nghẹn lại, sau đó buông cốc nước, lạnh nhạt nói một câu: "Công ty có chuyện."

Lúc anh trả lời vấn đề này, rõ ràng cậu thấy ánh mắt anh có một tia tức giận nhanh chóng xẹt qua.

Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác đang nói dối, cậu cũng biết, sở dĩ anh nói dối chẳng qua cũng đang dối gạt bản thân, không muốn chấp nhận chân tướng sự việc.

Tuy cậu không biết rốt cuộc tại sao anh lại phản ứng gay gắt như vậy, cậu cũng rất tò mò, nhưng anh không muốn nói nên cậu cũng không miễn cưỡng.

Bất luận là ai, đối diện trước người mình yêu lúc nóng lúc lạnh này, đều có một loại lo lắng tuyệt vọng.

Cậu biết rõ anh không thích mình, cũng có lúc quan hệ giữa hai người đang dịu đi, nhưng vào đêm sinh nhật anh, cậu hoàn toàn trở về với thực tế, tự nói với bản thân, không cần tự lừa gạt mình.

Sau đêm đó cậu có thể mãi mãi rời đi không cần để ý đến anh nữa, nhưng cậu không làm được.

Cậu yêu anh 13 năm, yêu điểm tốt cũng như yêu những điểm chưa tốt của anh, nói cậu ngốc cũng được, nói cậu điên cũng không sao, cậu cứng rắn lạnh nhạt bao nhiêu ngày như vậy, trong nháy mắt toàn bộ đều biến thành sự quan tâm.

Cậu nhịn không được nhẹ giọng nói: "Đừng buồn nữa, rồi sẽ qua nhanh thôi, sau này dù có tức giận thế nào cũng đừng làm tổn hại đến bản thân."

Đôi khi, yêu một người, dường như có một loại ma lực nào đó, chỉ một câu đơn giản cũng có thể chạm vào nơi yếu ớt nhất của đối phương.

Nghe Tiêu Chiến nói những lời này, Vương Nhất Bác cảm giác như mình được một dòng nước ấm ôm lấy, trong lòng dâng lên một nỗi cảm động không nói nên lời.

Anh quay đầu nhìn về phía cậu, nhìn tới miếng băng gạc trên tay cậu, anh muốn nói gì đó nhưng lại nói không được, cuối cùng, anh đột nhiên vươn tay ôm cậu vào lòng mình.

Anh ôm lấy cậu thật chặt, hốc mắt hơi nóng lên, đáy lòng cũng ấm áp.

Vương Nhất Bác nhịn không được thấp giọng: "Thật xin lỗi, làm em bị thương rồi."

Tiêu Chiến vì lời xin lỗi này của anh, trong lòng nhanh chóng cảm thấy mềm mại như một dòng nước, cậu giơ tay lên ôm lưng anh, nhẹ giọng nói: "Không sao."

Vương Nhất Bác cọ cọ đầu mình vào hõm vai cậu, im lặng một chút, rồi mở miệng lần nữa: "Thật xin lỗi."

Cậu tưởng rằng anh đang nói chuyện vết thương, lại lần nữa trả lời: "Không có gì mà."

Dừng một chút, cậu quả quyết nói: "Thật sự không sao cả, vả lại, vết thương cũng không nghiêm trọng."

Anh không nói gì, chỉ dùng sức ôm lấy cậu.

Câu "Thật xin lỗi" thứ hai của anh, không phải vì vết thương kia, mà là vì đứa con của hai người họ, anh muốn xin lỗi cậu.

Thật xin lỗi, Chiến Chiến, là anh khiến em bị liên lụy, hại em mất đi đứa con.

Thật xin lỗi, con yêu, cha không phải là người cha tốt, cha đã không bảo vệ được cho con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro