Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Lý và Hàn Nhu Ngọc có thể do bận bịu, nên có khả năng còn chưa đến đây.

Quan hệ giữa Vương Nhất Bác và Tề Mạn từ xưa đến nay vẫn rất tốt, lúc Tiêu Chiến muốn rủ anh cùng lên lầu xem Tề Mạn, thì anh cũng gật đầu đồng ý, sau đó dừng xe ở bãi đỗ xe, khóa kỹ càng, theo Tiêu Chiến đi vào.

Y tá chăm sóc Tề Mạn ở sẵn trong đại sảnh chờ Tiêu Chiến, thấy cậu tiến vào, lập tức dẫn cậu lên lầu, vừa đi vừa nói lại quá trình tỉnh lại của Tề Mạn: "Sau lần trước, mỗi ngày anh Tề đều có nhúc nhích một chút, chỉ là tối hôm nay thường xuyên động đậy, lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, vừa lúc tôi đi toilet về, phát hiện thấy anh Tề đang mở mắt..."

Theo y tá miêu tả, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi vào phòng bệnh, giống như y tá nói, Tề Mạn nằm trên giường bệnh, trên cánh tay đầy vết kim châm, mở to mắt nhìn trần nhà, như đang nhớ đến điều gì đó.

Tuy không có tình yêu cũng không có huyết thống, nhưng đối với Tiêu Chiến mà nói, Tề Mạn giống như là anh trai ruột của mình, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bảo vệ cậu, nhất là sau khi cha mẹ cậu qua đời, Tề Mạn càng thêm thương cậu.

Cho nên cậu thấy Tề Mạn hôn mê bất tỉnh lâu như vậy, bây giờ thật sự mở mắt ra, đáy lòng không nhịn được kích động, không nghĩ ngợi chạy tới bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm Tề Mạn hồi lâu, sau đó mới mở miệng hô một tiếng: "Anh Tề Mạn."

Tề Mạn nhìn Tiêu Chiến, vẻ mặt ngây ngốc, giống như không hề quen biết cậu, chỉ ngơ ngác nhìn cậu, không có phản ứng gì.

Tiêu Chiến bị ánh mắt xa lạ như thế nhìn lại khiến cậu có chút sợ hãi, tiếp tục hô một tiếng: "Anh Tề Mạn?"

Sau đó lại mở miệng, cẩn thận nhẹ giọng nói: "Anh Tề Mạn, anh không nhận ra em sao?"

Tề Mạn nghe được câu sau cùng của Tiêu Chiến, ánh mắt mới giật giật, nhìn chằm chằm cậu, có một tia sáng.

Tiêu Chiến nhìn Tề Mạn, không dám lên tiếng, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Tề Mạn nhìn cậu rất lâu, sau đó mới miễn cưỡng giật giật tay mình, mò lên tay của Tiêu Chiến, muốn nắm thử một cái, nhưng thế nào cũng không dùng lực được, sau cùng đành lực bất tòng tâm nhìn về phía cậu cong môi lên, biên độ cười cũng rất nhỏ, hao tổn một lượng sức rất lớn, mới nói ra được hai chữ mơ hồ không rõ nghĩa: "A...Chiến..."

Nước mắt của Tiêu Chiến liền rơi xuống, cậu gắt gao nắm lấy tay của Tề Mạn, giọng nói có phần kích động: "Anh Tề Mạn, rốt cuộc anh cũng tỉnh lại, anh có biết mình đã dọa bao nhiêu người rồi không, anh Tề Mạn, em còn nghĩ anh sẽ không thể..."

Vương Nhất Bác theo Tiêu Chiến tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy cảnh như vậy, chỉ cảm thấy như có rất nhiều kim đâm chi chít cắm vào trái tim anh.

Tiêu Chiến cầm lấy tay của Tề Mạn, kích động rất lâu mới nhớ tới Vương Nhất Bác, sau đó liền giơ tay lên lau nước mắt, mũi hơi hồng hồng, nhìn Tề Mạn nói: "Anh Tề Mạn, còn có Vương Nhất Bác, anh ấy cũng đến."

Vương Nhất Bác nghe lời nói của Tiêu Chiến, phải mất rất nhiều sức lực mới cứng rắn đè lại sự khó chịu trong lòng, duy trì vẻ mặt điềm đạm, nhìn về phía Tề Mạn, mở miệng gọi một tiếng: "Tề Mạn."

Tề Mạn nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt hiện lên một tia ấm áp, hôn mê đã lâu cũng không ảnh hưởng đến tình cảm anh em hai người, Tề Mạn mất rất nhiều sức lực, mới phát ra một từ: "Anh."

Tề Mạn mới vừa tỉnh lại, không nói được nhiều, còn Vương Nhất Bác thì rất ít nói, cho nên trong phòng bệnh chỉ có một mình Tiêu Chiến nói luyên thuyên.

Nói trong lúc Tề Mạn hôn mê mấy tháng đã xảy ra một vài chuyện, còn nói lại cảnh tượng lúc xảy ra tai nạn giao thông.

Đối với Tiêu Chiến mà nói, người bạn quan trọng nhất với mình có thể sống sót sau tai nạn, thật sự là một chuyện vô cùng vui vẻ và phấn chấn.

Có một vài chuyện, thật ra thì rất bình thường, không có gì mờ ám, nhưng luôn luôn có một số người sẽ không kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung.

Cho nên, Tiêu Chiến vui vẻ và phấn chấn như thế, rơi vào trong mắt Vương Nhất Bác lại mang theo mấy phần ý nghĩa sâu xa, nhất là khi Tiêu Chiến cứ liên tục gọi "anh Tề Mạn", khiến Vương Nhất Bác ghen tị.

Tiêu Chiến nhìn về phía Tề Mạn: "Anh Tề Mạn, anh phải nhanh chóng khỏe lại, sắp tới sẽ chiếu phim của em rồi. Anh từng nói, nếu như em xuất hiện trên phim, thì anh muốn là người xem đầu tiên..."

Nghe cậu nói đến đây, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, lên tiếng nói một câu: "Tôi đến phòng vệ sinh."

Sau đó, anh đi ra khỏi phòng bệnh.

Cho đến tối nay, nghe Tề Mạn và cậu nói chuyện, anh mới biết, thì ra là giữa bọn họ có nhiều giao ước như vậy...

Mặc dù Tề Mạn phản ứng có hơi chậm lại, nhưng lúc Tiêu Chiến nhắc tới phim ảnh, trong đầu Tề Mạn liền nhớ lại ba chữ "Tống Lệ Tư", trong lồng ngực không khỏi cuồn cuộn có một sự tức giận.

Tề Mạn tỉnh lại lần đầu tiên, ngủ mê man lâu như vậy, thân thể còn mệt mỏi, cho nên không có sức, tinh thần chưa đủ tỉnh táo, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nặng trĩu ngủ.

Tiêu Chiến đắp chăn cho Tề Mạn xong, xoay người dặn dò vài điều với người chăm sóc Tề Mạn, sau đó mới cầm túi đồ của mình lên, đi ra khỏi phòng bệnh.

-

Vương Nhất Bác không có trở về phòng bệnh, anh đứng ở hàng lang, nhìn xuyên qua kính thủy tinh của phòng bệnh, thấy Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh giường bệnh, dáng vẻ nói không ngừng.

Mặc dù không biết rốt cuộc cậu nói gì, nhưng đáy lòng anh vẫn nổi lên sự ngưỡng mộ, thậm chí anh cũng có ý nghĩ ngu ngốc, muốn trở thành người bị tai nạn giao thông như Tề Mạn.

-

Tiêu Chiến đi ra khỏi phòng bệnh, cảm thấy lâu như vậy mà Vương Nhất Bác vẫn chưa trở lại, lấy điện thoại ra gọi cho anh nhưng không ai bắt máy, cậu vào phòng vệ sinh tìm vẫn không thấy anh, liền nhanh chân đi xuống lầu.

Tiêu Chiến đi ra khỏi khu nhập viện, vẫn không nhìn thấy Vương Nhất Bác, vì vậy lần nữa lấy điện thoại ra gọi cho anh, sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ phía trước truyền tới.

Tiêu Chiến tìm nơi phát ra tiếng chuông, đi tới, cuối cùng cũng nhìn thấy Vương Nhất Bác đang dựa vào một cây cột hút thuốc.

Cậu nhíu mày một chút, cúp điện thoại, oán trách: "Vì sao không nghe điên thoại?"

Anh nghe thấy tiếng của cậu, có chút kích động dụi tắt lửa ở điếu thuốc đi, mở miệng lảng tránh: "Tề Mạn thế nào?"

"Ngủ." Tiêu Chiến trả lời một câu, lại hỏi: "Sao anh lại xuống dưới đây một mình? Gọi điện thoại cũng không trả lời."

Vương Nhất Bác lấy ra điện thoại, nhìn thấy có 3 cuộc gọi nhỡ của cậu, giật giật môi, trả lời câu hỏi phía trước của Tiêu Chiến: "Khu thăm bệnh cấm hút thuốc, nên đành phải xuống dưới đây châm một điếu."

Dừng lại một lát, anh trả lời nửa câu oán thầm đằng sau của cậu: "Vừa rồi không có nghe thấy chuông điện thoại reo, thật xin lỗi."

Lúc đầu Tiêu Chiến không có gọi điện được cho Vương Nhất Bác cũng không nhìn thấy người, đáy lòng quả thực có chút tức giận, nhưng vừa nhìn thấy anh, một chút tức giận này đã biến mất không còn một chút.

Bây giờ nghe anh xin lỗi, lập tức cúi đầu cười cười, nhưng khi nhìn thấy thùng rác ở bên cạnh có rất nhiều tàn thuốc lá, lập tức nhìu mày lại lần nữa: "Anh hút nhiều điếu như vậy?"

Vương Nhất Bác không nói gì.

Tiêu Chiến vừa tức giận vừa lo lắng nói: "Hút thuốc không tốt đối với thân thể, tốt nhất là không nên hút, biết không..."

Anh gật đầu, sau đó bước xuống cầu thang, mở ra cửa xe ở tay lái phụ, chờ Tiêu Chiến ngồi vào trong, mới đóng cửa xe, rồi cũng lên xe.

Lực chú ý lái xe của Vương Nhất Bác không được tập trung bằng lúc nãy, thậm chí suýt nữa xông qua đèn đỏ, may mà Tiêu Chiến nhắc nhở đúng lúc, anh mới hoàn hồn, vội vàng phanh lại.

Cậu ngồi ở ghế phụ, bởi vì anh tặng quà sinh nhật cộng thêm việc Tề Mạn tỉnh lại, nên trong lòng rất vui, mặt mày hớn hở.

Anh nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, nhìn nét rạng rỡ trên gương mặt của cậu, tâm trạng anh lại tụt xuống đáy vực.

Tề Mạn tỉnh lại, em ấy vui vẻ vậy sao?

Mùa hạ ở Bắc Kinh, vào lúc đêm khuya luôn có những cơn mưa bất chợt, xe rời đi cách bệnh viện không xa, liền có một cơn mưa to giáng xuống, nhưng mà chỉ mưa trong khoảng 10 phút rồi ngừng lại.

Vương Nhất Bác nhìn trên cửa kính xe thỉnh thoảng có những giọt nước mưa lăn xuống, mở miệng hỏi vấn đề mà bản thân nghĩ suốt đêm nay: "Bác sĩ có nói, Tề Mạn khi nào có thể hoàn toàn bình phục không?"

"Bình phục nhanh thì mất gần 1 tháng, chậm thì mất khoảng 2-3 tháng." Tiêu Chiến thành thật thuật lại những gì mình nghe được cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác "Ừm" một tiếng, không có tiếp tục nói chuyện, suy nghĩ trở nên loạn một chút.

Nhanh thì 1 tháng, chậm thì 2-3 tháng...

Nghĩa là thời gian mình và em ấy ở cùng nhau, lâu nhất là 2-3 tháng, ngắn nhất thì chỉ có thời gian 30 ngày thôi sao?

Ngã tư đường Bắc Kinh, buổi tối đều sửa chữa.

Đường thông đến Cẩm Tú Viên, đêm nay bị chặn lại, tu sửa.

Anh vừa định chạy đường vòng, thì không hiểu tại sao xe lại không khởi động được nữa, có vẻ là bị trục trặc gì đó, vì thế cậu liền đề nghị đi bộ trở về, xe có thể gọi trợ lý nhờ người kéo về.

Vương Nhất Bác không có ý kiến, trực tiếp dừng xe ở ven đường, hai người đi bộ về phía Cẩm Tú Viên.

Bởi vì vừa mới mưa xuống, nên trên đường còn đọng lại nước, Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến sẽ bị ngã, liền ngồi xổm xuống: "Tôi cõng em."

Cậu bị hành động bất thình lình này của anh dọa ngẩn ra, nhìn chằm chằm phía sau lưng anh một lúc lâu, lại lần nữa nghe thấy âm thanh của anh truyền đến: "Trời mưa, đường không dễ đi."

Tiêu Chiến có chút được sủng ái mà kinh sợ nói: "Không cần, tôi có thể tự đi, đường cũng không xa lắm."

Vương Nhất Bác vẫn duy trì tư thế ngồi xổm như cũ: "Trèo lên đi."

Theo lời nói của anh, anh xoay người tóm lấy cánh tay của cậu, kéo cậu lên trên lưng mình, sau đó nâng hai chân của cậu rồi đứng lên.

Cậu sợ ngã, vội vàng ôm lấy bả vai của Vương Nhất Bác, thật cẩn thận ghé vào trên lưng anh, cũng không dám động đậy.

Phía sau lưng anh cực kỳ rộng lớn, bước đi của anh rất ổn định, trầm ổn vượt qua hết vũng nước này đến vũng nước khác, Tiêu Chiến trong lòng sinh ra một loại cảm giác không nói nên lời, thân thể căng cứng cũng dần được buông lỏng.

Tay của Tiêu Chiến theo bản năng ôm chặt lấy anh, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy từng đường cong hoàn mỹ trên gương mặt anh.

Lồng ngực cậu dán vào sau lưng anh, dù có quần áo ngăn cách nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, độ ấm áp truyền tới trong lòng cậu, khiến tay đang ôm anh, không nhịn được tăng thêm sức.

Bởi vì hai người ở rất gần, cậu có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người anh, mặt mày cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều, âm thanh nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng: "Vương Nhất Bác..."

"Ừm?" Giọng điệu của anh cũng rất nhẹ, bước chân ung dung vững vàng.

Tiêu Chiến tiến đến gần lỗ tai của anh, thì thầm nói: "Chúng ta đã là bạn học của nhau nhiều năm rồi."

Vương Nhất Bác không hiểu tại sao đột nhiên cậu lại nói những lời này, lại "Ừm" một tiếng, sau đó mở miệng nói: "Tính cả sơ trung là 6 năm."

"Chúng ta chỉ là bạn bè của nhau thôi sao?" Lúc Tiêu Chiến nói ra những lời này, tâm tình không hiểu sao có chút khẩn trương.

Nếu bọn họ là bạn bè của nhau, sau khi Tề Mạn xuất viện, cho dù anh và cậu không thể diễn vai vợ chồng như hiện tại, nhưng vẫn có thể liên lạc với nhau, không phải sao?

Cho dù anh thật sự yêu người khác, cho dù anh mãi mãi không thay đổi chân tình, nhưng người kia cũng đã lập gia đình, sau này anh cũng phải có gia đình của mình, cho đến lúc đó chỉ cần cậu và anh vẫn còn liên lạc với nhau, không phải cậu vẫn có hy vọng sao?

Bạn bè...

Ban đầu bởi vì vô cùng nghèo khó tự ti, cho nên chỉ có thể yên lặng làm bạn bên cạnh cậu, nhưng thật ra trong lòng anh, cho tới bây giờ đều không muốn chỉ làm bạn bè với cậu.

Sau này lại biết cậu và Tề Mạn có hôn ước, anh liền suy nghĩ rằng, mình và cậu sẽ không gặp nhau nữa, hãy quên cậu đi.

Nhưng đợi đến khi anh và cậu càng lúc càng xa, anh mới phát hiện, thì ra cuộc sống của anh nếu không có cậu, thì sẽ vô cùng tối tăm.

Khi đó, anh hi vọng rằng mình có thể có một lý do nào đó để đến gần cậu, dù không thể nói chuyện, chỉ cần có thể đứng từ xa nhìn thấy, thì anh cũng thỏa mãn.

Nhưng dù chỉ là một nguyện vọng hèn mọn như vậy, cũng không cách nào thực hiện, cuối cùng hai người cứ thế thành người xa lạ.

Nếu không phải Tề Mạn bị tai nạn giao thông, thì anh và cậu sẽ mãi mãi giống như hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau.

Nhưng hôm nay Tề Mạn đã tỉnh lại, anh và cậu cũng phải kết thúc...

Nếu như đến cuối cùng, cậu cùng với Tề Mạn thành đôi viên mãn, thì anh sẽ bằng lòng biến tình yêu của mình thành bí mật không thể nói, vĩnh viễn ở bên cạnh cậu.

Lúc cậu khổ sở anh sẽ an ủi cậu, lúc cậu gặp vấn đề anh sẽ giúp cậu, lúc cậu vui vẻ anh sẽ chân thành chúc phúc cho cậu, với tư cách...là một người bạn thân thiết.

Vương Nhất Bác nghĩ tới đây, nhìn về phía Tiêu Chiến đang dựa vào bả vai của mình, giọng nói nhàn nhạt: "Không phải chúng ta vẫn luôn là bạn sao?"

Không phải chúng ta vẫn luôn là bạn sao?

Tiêu Chiến nghĩ đi nghĩ lại lời này, mới hoàn toàn hiểu được ý anh là gì, tâm trạng cũng bị dẫn dắt theo, giống như uống một viên thuốc an thần, đồng ý với Vương Nhất Bác, "Ừm" một tiếng, nói: "Đúng, chúng ta vẫn luôn là bạn bè."

Yêu đối phương sâu sắc như vậy, cố gắng hết sức muốn làm một nửa của đối phương, nhưng bởi vì sợ mất đi, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì yêu quá sâu nặng, cho nên càng nhát gan, chỉ cần có thể làm bạn bè, chính là Thượng Đế đã ban cho rồi.

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ cõng Tiêu Chiến đi qua một mảng đèn xanh lờ mờ, lúc đến gần Cẩm Tú viên, trong sân có một cây hoa quế, lúc này hoa quế bắt đầu nở, mùi thơm khắp nơi.

Tiêu Chiến nằm ở trên lưng Vương Nhất Bác, ngửi mùi hoa quế, khóe môi không nhịn được hơi cong lên.

Bước chân anh cố ý chầm chậm, giống như muốn kéo dài giây phút tốt đẹp này thành vô hạn.

Đi ngang qua một biển quảng cáo, Tiêu Chiến thấy phía trên lời quảng cáo có hai chữ "Bảy năm", sau đó mới chợt nhớ tới khi nãy mình muốn hỏi Vương Nhất Bác một chuyện, vì vậy lần nữa phá vỡ sự yên lặng giữa hai người: "Vương Nhất Bác, lúc nãy trên xe, anh nói với tôi, anh tặng tôi bảy món quà sinh nhật, anh còn nhớ bảy món quà đó là gì không?"

Tặng cậu một món quà, đều tỉ mỉ chuẩn bị, làm sao anh lại không nhớ chứ?

Vương Nhất Bác lại giả vờ như không nhớ, hỏi: "Là quà gì?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, sau đó từ từ kể ra: "Lớp 10, là một hộp âm nhạc."

Hộp âm nhạc đó đối với anh lúc trước rất đắt, hơn 100 đồng, đó cũng là lần đầu tiên anh đi tham gia sinh nhật của cậu, thấy Tề Mạn và Như Ý tặng các thứ xa xỉ, khiến đáy lòng anh cực kỳ thất vọng.

"Lớp 11, là một cuốn nhật ký rất đẹp."

"Lớp 12, là một chiếc bình nước giữ nhiệt."

"Đại học năm nhất, là một chiếc máy ảnh."

"Đại học năm hai và năm ba, là một sợi dây chuyền bạc và một chiếc áo sơ mi....Món quà cuối cùng, chính là con búp bê sứ mà đêm nay anh tặng."

Tiêu Chiến mang từng món quà mà Vương Nhất Bác tặng bản thân ra kể lại, hoàn toàn trùng khớp với trí nhớ của Vương Nhất Bác, nhưng lúc cậu nói xong món quà cuối cùng, anh lại nhíu mày.

Món quà thứ bảy, đại học năm tư anh đã tặng một bó hoa hồng và bánh sinh nhật kèm tấm thiệp mà?

Hơn nữa đó là món quà quý nhất từ trước đến nay mà anh tặng cậu, cậu vì sao chưa kể?

Đáy lòng Vương Nhất Bác cảm thấy mơ hồ khó hiểu: "Đại học năm tư, tôi có tặng quà sinh nhật, em không biết sao?"

"Đại học năm tư?"

Tiêu Chiến có chút nghi hoặc hỏi: "Anh có nhớ nhầm không, ngày sinh nhật vào đại học năm tư của tôi, anh không có tặng quà cho tôi mà?"

Tuy rằng Vương Nhất Bác không thấy rõ khuôn mặt của Tiêu Chiến, nhưng từ bên trong lời nói của cậu, có thể nghe ra sự ngỡ ngàng của cậu, vì thế lập tức lên tiếng hỏi ra nghi ngờ của bản thân: "Không có sao?"

Đối với quà của anh, từ trước đến nay cậu vẫn cất giữ cẩn thận, vì thế cậu sẽ không bao giờ nhớ nhầm, nhưng để tránh ngoài ý muốn, Tiêu Chiến vẫn nghiêm túc nghĩ kỹ lại, khi chắc chắn mới nói với Vương Nhất Bác: "Thật sự không có, năm đó một câu sinh nhật vui vẻ anh cũng không nói với tôi."

Vương Nhất Bác không trả lời, mơ hồ dười đáy lòng dần trở nên rõ ràng, năm đó anh đạt được giải thưởng, ngàn dặm xa xôi đến Bắc Kinh, nhìn thấy quà tặng ở trong đống rác, thì ra cậu căn bản không nhận được, nói cách khác, có người chặn quà tặng lại.

Sẽ là ai?

Trong đầu Vương Nhất Bác ngay lập tức hiện lên cái tên Hàn Nhu Ngọc.

Là bà ta, nhất định là bà ta!

Chuyện đêm đó, đả kích quá lớn đối với anh, nên anh căn bản không nghĩ ra lỗ hổng trong đó.

Bây giờ nghĩ lại, anh mới phát hiện, Hàn Nhu Ngọc nhất định là muốn biết anh có yêu Tiêu Chiến hay không, nên bà ta mới xem quà mà anh tặng cho Tiêu Chiến.

Từ trước tới nay bà ta vẫn luôn ghét anh, biết anh yêu người mà Tề Mạn thích, cho nên mới làm như vậy.

Hóa ra, người đàn bà đó, không chỉ hại chết con anh, mà còn hại anh hiểu lầm cậu nhiều năm như vậy.

Đáy lòng của anh bây giờ, vừa ảo não vừa vui sướng.

Vui mừng vì người anh yêu, tuy rằng không thương anh, nhưng cũng chưa bao giờ chà đạp lên tâm ý của anh.

Ảo não là vì anh thế mà bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, trách nhầm Tiêu Chiến.

Cậu thấy Vương Nhất Bác một lúc lâu không có nói gì, lại lên tiếng: "Sinh nhật của tôi vào đại học năm tư, anh thật sự có tặng quà sao?"

Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, mở miệng bình thản trả lời: "Hình như là tôi nhớ lầm."

Tiêu Chiến nhất thời hạ mi mắt xuống, ôm cổ Vương Nhất Bác: "Anh có phải rất thích thương hiệu Shmily không?"

"Ừm."

Vương Nhất Bác lên tiếng hỏi lại: "Làm sao vậy?"

"Tôi phát hiện những món quà anh tặng đều được khắc chữ Shmily, đặc biệt là quà của năm nay, khắc rất đẹp."

Hằng năm Tiêu Chiến nhận được quà của anh, đều nhìn thấy chữ Shmily, lúc ấy cậu không biết đó là cái gì, mãi đến khoảng hơn 4 năm trước, ở trên đường cậu tình cờ nhìn thấy một tiệm bán quà tặng treo biển Shmily, mới biết được đó là tên một thương hiệu.

Ngữ điệu của Vương Nhất Bác vẫn lạnh nhạt như cũ: "Quà tặng của thương hiệu đó, cũng được lắm."

"Là rất đẹp mới đúng."

Tiêu Chiến còn nói: "Anh có biết, đằng sau cái tên thương hiệu này còn có một câu chuyện rất cảm động không?"

"Câu chuyện gì cơ?"

"Tôi đọc được trên Sina, Shmily là viết tắt của See, How, Much, I, Love, You ghép lại, nghe nói người sáng tạo ra thương hiệu này là một người đàn ông cực kỳ si tình. Anh ấy làm vậy là vì muốn nói lên tình cảm của mình đến người mà anh ấy yêu."

"Thế nhưng sức cạnh tranh quá lớn, thương hiệu này bị lắng đọng nhiều năm, gần đây mới bắt đầu hưng thịnh, sau đó câu chuyện cũ này cũng được kể lại."

"Hóa ra còn có câu chuyện lãng mạn như vậy."

"Thật sự rất lãng mạn."

Trong lời nói của Tiêu Chiến còn mang theo sự ngưỡng mộ: "Người kia thật hạnh phúc khi được một người si tình như anh ấy yêu."

Vương Nhất Bác cười cười, không nói gì, quẹo phải đi vào Cẩm Tú Viên.

Shmily.

Quà của anh tặng cho cậu có giá rất rẻ, nhưng lại có ý nghĩa rất sâu sắc.

Mấy chữ đó đều do anh tự khắc lên.

Càng về sau, đại khái hơn 4 năm trước, lúc ấy anh và cậu đã không còn liên lạc với nhau, khi đó anh đã có chút tiền bạc, liền khai trương cửa tiệm mang thương hiệu "Shmily" này, bán những món quà rất đẹp nhưng giá cả rất hợp lí.

Tiền thuê mặt bằng ở Bắc Kinh rất đắt, nên anh không hề thu lại được lợi nhuận gì, đều là lỗ vốn cả.

Lúc ấy trợ lý còn nói anh không có đầu óc kinh doanh, khuyên anh hãy ngừng kinh doanh cửa tiệm đó, nhưng anh kiên quyết không chịu, bởi vì đó chính là tình yêu của anh dành cho cậu.

Shmily.

See, How, Much, I, Love, You.

Hãy nhìn xem, anh yêu em sâu đậm đến nhường nào...

-

Sau khi Hàn Nhu Ngọc biết tin con trai mình đã tỉnh, dù đêm đã khuya, vẫn muốn quản gia chở mình đến bệnh viện.

Đường từ Tề gia đến bệnh viện, vừa lúc đi qua lối vào khu biệt thự Cẩm Tú Viên.

Dọc đường đi, Hàn Nhu Ngọc chỉ nghĩ đến con trai, căn bản không hề chú ý đến bên ngoài, nhưng quản gia đột nhiên dừng xe lại.

Hàn Nhu Ngọc khó hiểu ngẩng đầu, thấy quản gia nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, không biết nhìn cái gì, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Quản gia nghe được tiếng của bà ta, mới chỉ ra bên ngoài, nói: "Bà chủ, bà nhìn kìa, đó là cậu Tiêu."

Hàn Nhu Ngọc nhìn theo ngón tay của quản gia, quả nhiên thấy Tiêu Chiến, thế nhưng cậu lại đang ở trên lưng người khác, mà người đó, là Vương Nhất Bác.

Bởi vì khoảng cách rất xa, trên con đường vẫn còn đang thi công, cho nên không thể biết hai người đang nói cái gì, nhưng từ vẻ mặt của họ, có thể đoán là đang trò chuyện rất vui vẻ.

Quản gia: "Thoạt nhìn, quan hệ của cậu Tiêu và đứa con hoang kia cũng không tệ, thiếu gia rất thích cậu Tiêu, bây giờ thật vất vả thiếu gia mới tỉnh lại..."

Quản gia nói tới đây, đúng lúc thấy Tiêu Chiến nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác rồi cười, nhất thời đạp phanh xe, dừng ở ven đường, sau một lát mới nói tiếp: "Chẳng lẽ cậu Tiêu thích nó rồi? Vậy thiếu gia nên làm sao bây giờ?"

Sắc mặt Hàn Nhu Ngọc trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, không nói một lời, chỉ ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm hai người ngoài cửa sổ, cho đến khi Vương Nhất Bác cõng Tiêu Chiến vào nhà, bà ta mới thu hồi tầm mắt.

Quản gia có chút tức giận nói: "Thật uổng công thiếu gia đối xử tốt với cậu ta, vậy mà cậu ta đáp lại thiếu gia..."

Hàn Nhu Ngọc nghe đến mấy lời này, vẻ mặt càng thêm khó coi, giọng nói lành lạnh cắt đứt lời quản gia: "Lái xe."

Sau đó, xe khởi động, rời đi.

-

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác hàn huyên lâu như vậy, cũng hơi mệt, cuối cùng không nói lời nào, nằm ở trên lưng Vương Nhất Bác, nhắm hai mắt lại.

Hơi thở cậu rất nhẹ, không ngừng phả vào cổ anh, khiến đáy lòng anh dâng lên một tia đen tối, đến cả bước chân cũng có hơi cứng ngắc.

Một trận gió thổi tới, mang theo vài phần lạnh lẽo, thức tỉnh Vương Nhất Bác, anh đè ép ngọn lửa trong lòng, bước chân càng chậm.

Mặc dù lúc này hai người không nói chuyện với nhau, nhưng so với không khí nói chuyện lúc nãy tốt hơn nhiều, khiến cho người ta cảm thấy năm tháng trôi qua thật tốt.

Dù Vương Nhất Bác đang suy nghĩ muốn con đường này kéo dài, nhưng cuối cùng cũng kết thúc, bước vào biệt thự của mình.

Đi tới trước cửa, Vương Nhất Bác giơ tay lên nhấn chuông cửa, tiếng chuông cửa còn chưa ngừng, má Trần đã mở cửa: "Ngài Vương, cậu chủ."

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.

Tiêu Chiến nằm úp sấp sau lưng anh, mở mắt, gọi một tiếng: "Má Trần."

Vào phòng khách, Tiêu Chiến không có ý muốn xuống, Vương Nhất Bác cũng không lên tiếng, cứ như vậy tiếp tục cõng.

Đi tới cầu thang, anh giống như nhớ tới điều gì đó, nhìn cậu: "Đến nhà."

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác muốn để mình xuống, đáy lòng có chút tiếc nuối, dừng lại vài giây, mới không tình nguyện lên tiếng nói: "Ừm, cho tôi xuống đây đi."

Anh hạ thấp người, để cậu thuận thế tuột xuống từ trên người của anh.

Sau đó, Vương Nhất Bác mở miệng nói: "Tôi cần gọi một cuộc điện thoại, em lên lầu trước đi, chuẩn bị nước tắm giúp tôi."

Tiêu Chiến gật đầu, xoay người, chạy lên lầu.

Vương Nhất Bác nhìn bóng dáng Tiêu Chiến biến mất ở khúc quanh cầu thang, gương mặt cong lên một nụ cười, xoay người nhìn má Trần, má Trần lập tức thức thời chạy vào phòng bếp.

Trong phòng ngủ không bật đèn, Tiêu Chiến đẩy cửa phòng ngủ ra, theo bản năng sờ soạng công tắc đèn, còn chưa bật, thì phát hiện trong phòng ngủ có ánh sáng, cau mày lại, bước chân đi vào, sau đó liền sững sờ đứng tại chỗ.

Chân của cậu hạ xuống, là hai ngọn nến song song, độ rộng ở giữa hai ngọn nến ước chừng khoảng một thước, như là một cái đường nhỏ, uốn lượn qua giường và sô pha, đi qua ban công, bên trong có ánh sáng tỏa ra lớn hơn.

Dọc theo con đường nhỏ mà những ngọn nến tạo nên, đi về phía ban công, cậu liền nhìn thấy toàn bộ trên ban công, bày đầy những ngọn nến nhen nhóm, ánh lửa màu da cam không ngừng mà tỏa sáng.

Tiêu Chiến nhìn tứ phía trên vách tường, treo đầy cánh hoa hồng nhạt cùng với bong bóng, vách tường đối diện xếp bong bóng thành dòng chữ "Chiến Chiến, sinh nhật vui vẻ!"

Những thứ này, rõ ràng ở ngày sinh nhật của Vương Nhất Bác, cậu cũng chuẩn bị muốn cho anh một bất ngờ.

Lúc Tiêu Chiến còn đang đắm chìm trong bất ngờ của bản thân, thì có một người đi đến phía sau cậu, tiếng bước chân quen thuộc truyền tới.

Cậu theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Vương Nhất Bác trên người vẫn còn mặc bộ lễ phục, hai tay cầm một chiếc bánh sinh nhật với những ngọn nến đang cháy, thong dong tao nhã bước chân dọc theo con đường nhỏ của những ngọn nến, đi về phía cậu.

Ánh sáng của ngọn nến chiếu lên mặt anh, càng khiến cho dung mạo của anh thêm phần tuấn mỹ đẹp đẽ.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác từng bước từng bước đến bên cạnh mình, trong lòng chợt hoảng hốt, nghĩ bản thân đang ảo giác.

Anh đi đến, hai tay đưa chiếc bánh sinh nhật tới trước mặt cậu, dịu dàng nói: "Bởi vì không có thời gian chuẩn bị, nên không thể giống như em, tự mình làm một cái bánh sinh nhật, cuối cùng đành bảo cho trợ lý đến tiệm bánh em thích nhất mua một cái về."

Anh ấy biết việc mình chuẩn bị bất ngờ cho anh ấy sao?

Cậu nhìn anh, giọng nói có chút run rẩy: "Anh cũng biết?"

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đang hỏi cái gì, ánh mắt hơi chớp chớp, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cậu, đầu tiên gật đầu một cái, sau đó mới mở miệng: "Ừm, tôi biết."

Đôi môi cậu khẽ run lên, cũng muốn hỏi anh làm sao biết được, nhưng còn chưa kịp hỏi, anh đã mở miệng nói tiếp, kể ra chuyện anh trở về Cẩm Tú Viên sau ngày sinh nhật, nên mới biết điều đó.

"Tôi thật xin lỗi, bởi vì tâm trạng đêm hôm đó của tôi không tốt, đã làm tổn thương em, cũng thật xin lỗi, vì đã phụ tấm lòng của em."

Vương Nhất Bác dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp: "Cũng muốn nói cảm ơn em, vì những gì em làm cho tôi đêm đó."

Đáy mắt ngày càng ướt át, cuối cùng biến thành một tầng sương, rưng rưng ở khóe mắt, khiến cho Tiêu Chiến không thấy rõ hình ảnh trước mắt mình.

Cậu cố gắng muốn nói một tiếng "Cảm ơn anh", nhưng cánh môi vừa mới hé mở, nước mắt đã không thể khống chế, theo hai gò má của cậu lăn xuống.

Một tay Vương Nhất Bác cầm bánh, một tay khác lau đi giọt nước mắt trên mặt cậu, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nên ước nguyện rồi."

Tiêu Chiến gấp gáp gật đầu, lại có vài giọt lệ mới rơi xuống, cậu cong khóe môi nhiều hơn, nhắm mắt lại thầm ước nguyện trong lòng, đợi đến khi ước xong, mở to mắt, lại một dòng nước mắt rơi xuống, thổi tắt ngọn nến, sau đó nở nụ cười hạnh phúc nhìn anh, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn anh..."

Cậu đang muốn nói gì đó, nhưng làm sao cũng không nói nên lời, nước mắt ngày càng rơi nhiều hơn.

Cậu yêu anh lâu như vậy, trước đây chỉ đúng một lần rơi nước mắt trước mặt anh, lúc ấy anh chỉ nhìn cậu một cái, rồi xoay người rời đi.

Từ sau đó, mặc kệ anh đối xử với cậu như thế nào, cho dù muốn khóc, cậu cũng chỉ vụng trộm khóc một mình.

Rõ ràng đêm sinh nhật anh hôm đó đã qua lâu như vậy, cậu cũng cảm thấy tủi thân như thế nào, cũng không có khóc nhiều như bây giờ.

Hiện tại, cậu không biết rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì, nước mắt không thể dừng lại được.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến khóc như một đứa trẻ, đáy lòng cũng có chút xao động, liền đặt bánh sang một bên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, nhưng đầu ngón tay hơi run nhẹ nhẹ đã tố cáo sự hoảng hốt của anh, đến sau cùng, anh hơi căng thẳng nói: "Đừng khóc..."

Trong thâm tâm Tiêu Chiến cũng hiểu được mình khóc nhiều đến mức quái đản, nhưng mà cậu có nhiều khi rất lạ, gặp phải chuyện thương tâm, rõ ràng nên khóc thì lại cắn răng chịu đựng không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lúc đáng lẽ nên cười thì lại khóc đến rối tinh rối mù.

Cậu cố gắng muốn ngăn nước mắt lại, đến sau cùng cũng đã cười thanh tiếng, sau đó liền đưa tay ôm lấy eo của anh, tựa đầu trước ngực anh.

Cả người anh cứng đờ, mãi đến khi cảm giác được nước mắt của cậu làm ướt đẫm áo của anh, mới vươn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cậu, động tác có chút gượng gạo không biết phải làm sao.

Tiêu Chiến dần dần bình tĩnh cảm xúc của chính mình, đem nước mắt cọ cọ vào lòng anh, mới ngẩng đầu, đôi mắt đã trở nên đỏ hoe, nhìn Vương Nhất Bác cười cười: "Xấu hổ quá, tôi không khống chế được cảm xúc..."

Bởi vì vừa khóc, đáy mắt cậu sáng ngời, lúc cậu cười rộ lên, mang theo vài nét trẻ con, trên hốc mắt vẫn còn một giọt lệ vương lại.

Vương Nhất Bác nhìn đến thất thần, theo bản năng giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào giọt lệ kia, sau đó tay lại đặt trên gò má của cậu không hề động đậy.

Tiêu Chiến còn chưa nói hết câu, liền bị hành động của anh ngăn lại, đôi mắt sáng ngời mở to, ngơ ngác nhìn anh.

Hai người chăm chú nhìn nhau rất lâu, không khí bên trong phòng đã dần trở nên ái muội.

Trực giác nói cho Tiêu Chiến biết, kế tiếp sẽ có chuyện gì xảy ra, từ sau đêm sinh nhật anh, bọn họ cũng chưa từng làm gì cả, cậu vừa chờ mong vừa khẩn trương, nhịn không được cắn cắn cánh môi.

Ánh mắt của Vương Nhất Bác trở nên thâm thúy, tay nâng mặt cậu lên, sau đó cúi đầu hôn lên môi của cậu.

Động tác của anh có chút đột ngột, mãi đến khi cánh môi truyền đến cảm giác ấm áp tê dại, cậu mới ý thức được lúc này hai người đang làm gì, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, sau đó cậu rõ ràng cảm giác được, đầu lưỡi nóng bóng của người kia thăm dò vào trong miệng cậu, rung động rất lâu, khiến cho tất cả suy nghĩ trong đầu của Tiêu Chiến như bị trút hết ra ngoài.

Bóng đêm mê ly, ánh nến lẳng lặng thiêu đốt, thi thoảng có gió đêm thổi vào từ ngoài cửa sổ, thổi đến khiến quả bóng treo ở gần ban công lắc qua lắc lại, còn mang theo sự tươi mát của khí trời sau cơn mưa.

Bên tai cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của anh, còn có âm hưởng hôn môi vọng lại.

Về sau, cậu nắm lấy tay của anh, có chút không khống chế được sức lực, trong lòng bàn tay ướt đầy mồ hôi.

Hôn đến rất sâu, rất nồng nàn, hai người đều trở nên say mê, sau đó theo bản năng lại nghĩ đến chuyện tiếp theo.

Một tay Vương Nhất Bác nắm tay cậu, mãnh liệt hôn, một tay anh mở cúc áo lễ phục của cậu.

Lễ phục hôm nay của cậu có chút rườm rà nhiều lớp, Vương Nhất Bác mò mẫm hồi lâu cũng chưa mở ra được, đáy lòng anh như phát hỏa, ngược lại càng ngày càng nồng nhiệt.

Sau đó, bởi vì hơi gấp gáp nên cậu bị anh đẩy lùi về phía sau một bước, chân cậu đá đến chỗ hai ngọn nến kia, thủy tinh vỡ vụn trong nháy mắt, truyền đến âm thanh vang vọng, làm Vương Nhất Bác thức tỉnh, lý trí của anh trở về, hô hấp nặng nề, di chuyển khỏi cánh môi của cậu.

Anh suýt nữa quên mất, cậu vừa mới phẫu thuật xong chưa đến một tháng, may mắn là cậu đá vào ngọn nến, nếu không sợ rằng đã gây ra sai lầm lớn.

Hô hấp của Vương Nhất Bác dồn dập, lại cúi đầu, còn chưa hết ý muốn hôn môi cậu, cực lực áp chế lửa nóng trong người mình, khàn khàn mở miệng nói: "Có muốn ăn bánh sinh nhật không?"

Một giây trước còn đang mãnh liệt hôn nhau, một giây sau hỏi cậu có muốn ăn bánh sinh nhật không, thay đổi quá nhanh khiến Tiêu Chiến không theo kịp ý nghĩ của anh, đại não ngây ngốc một lúc lâu mới lắc đầu.

"Tôi bảo má Trần để vào trong tủ lạnh, để ngày mai em ăn."

Âm thanh nói chuyện của anh nhiễm một chút dục vọng, nhắm chặt mắt lại, đưa Tiêu Chiến ra xa mình một khoảng, chỉnh sửa lại quần áo hỗn độn của cậu, sau đó mở miệng nói: "Đi tắm đi."

Chuyện vừa mới như vậy, cũng đã bắt đầu, vậy mà tự dưng lại ngừng lại, người khó chịu ngoài Vương Nhất Bác ra còn có Tiêu Chiến, đáy lòng mất mát, nhưng nội tâm vẫn rất rụt rè, không có dũng khí chủ động quấn lấy anh tiếp tục chuyện tình cảm mãnh liệt vừa rồi.

Cho nên sau khi nghe thấy anh nói, còn chần chờ một lúc, cuối cùng cũng không tình nguyện gật đầu, chậm rãi đi vào phòng tắm.

Vương Nhất Bác chờ cửa phòng tắm đóng, mới cầm bánh kem lên trên bàn đi xuống lầu, để cho má Trần đặt vào trong tủ lạnh, rồi ra khỏi biệt thự.

Gió đêm mát lạnh, thổi qua khiến anh sảng khoái, bản năng lấy ra bao thuốc lá trong túi, rút một điếu thuốc ngậm lên miệng, cầm cái bật lửa đang chuẩn bị đốt, thì nghĩ đến tối nay ở trong bệnh viện, Tiêu Chiến nói với mình: Hút thuốc có hại cho sức khỏe, tốt nhất đừng nên hút nữa.

Động tác của anh dừng một chút, cuối cùng cầm điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, nhét vào trong bao thuốc lá, chần chờ một chút, bao thuốc và cái bật lửa đều ném vào bên trong thùng rác.

Vương Nhất Bác ở ngoài đứng tầm nửa tiếng, đợi đến lúc cả người cũng bình tĩnh lại, mới trở vào biệt thự, đi lên lầu.

Đẩy ra cửa phòng ngủ, thì nghe được trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy rào rào, Vương Nhất Bác nghe được trong lòng lại bị quấy nhiễu, thật vất vả đè xuống hỏa dục lại bốc lên, anh dứt khoát đi đến tủ đồ, cầm một bộ quần áo, rồi đi ra phòng ngủ, vào phòng làm việc bên cạnh, đi tắm nước lạnh.

Tóc Vương Nhất Bác còn ướt, lúc trở lại trong phòng ngủ, Tiêu Chiến đang đứng ở trước bàn gương, chuẩn bị sấy tóc.

Mặc dù đã chải tóc, nhưng bởi vì ướt, vẫn còn bị rối một số chỗ.

Vương Nhất Bác ném khăn lau tóc trong tay xuống, cầm lược trên bàn, không nói tiếng nào chải tóc cho Tiêu Chiến.

Cậu hơi sững sốt, ngẩng đầu lên, nhìn qua gương trước mặt thì thấy Vương Nhất Bác, cũng không lên tiếng từ chối.

Vương Nhất Bác chải tóc cho cậu xong, mới cầm máy sấy lên, nghiêm túc sấy khô.

Sấy xong tóc, Vương Nhất Bác không quên tiếp tục chải lại mái tóc cho cậu một lần nữa, sau đó mới đặt lược xuống, mở miệng nói hai chữ: "Ổn rồi."

Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác, nở một nụ cười, rồi bắt đầu thoa sữa dưỡng da.

Vương Nhất Bác cũng không nói gì nữa, nhanh chóng sấy khô tóc mình, rồi nằm lên giường.

Dưỡng da xong, Tiêu Chiến cũng trèo lên giường, chờ cậu nằm xuống, Vương Nhất Bác liền tắt đèn.

Trên đất xếp những cây nến còn chưa cháy hết, trong phòng ngủ vương vấn ánh sáng màu vàng.

Hai người nằm ở trên giường, không ai nói chuyện với ai, lúc này thời gian đã không còn sớm nhưng mà cậu lại không cảm thấy buồn ngủ, trong đầu luôn nghĩ chuyện vì sao Vương Nhất Bác chợt dừng lại, sao anh chạm vào cậu rồi, cũng không làm chứ?

Tiêu Chiến thi thoảng cố tình di chuyển thân thể.

Vương Nhất Bác mới vất vả tắm nước lạnh để bình tĩnh, thì lần nữa bị cậu lăn qua lộn lại có chút dao động, cuối cùng lúc cậu lại lật người lần nữa, rốt cuộc có chút không chịu nổi kéo cổ tay của cậu, ngăn cản cậu nhích tới nhích lui thân thể.

Lúc Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kéo, vốn cho là anh muốn tiếp tục chuyện chưa làm xong, nhưng mà không nghĩ tới anh chỉ nắm cổ tay của cậu, không còn những hành động khác.

Đáy lòng của cậu dâng lên một tia nhàn nhạt mất mát và ủ rũ, cả người lại có chút phiền não xoay người.

"Không ngủ được?" Giọng Vương Nhất Bác vang lên, nghiêng đầu, mượn ánh nến trong phòng, nhìn về phía Tiêu Chiến.

Cậu còn chưa lên tiếng, anh liền bất đắc dĩ thở dài một hơi, kéo cậu vào lồng ngực của anh, ôm chặt lấy: "Thời gian không còn sớm, ngủ đi."

Tuy rằng hai người cách nhau bởi quần áo, nhưng cậu vẫn cảm nhận được độ ấm trên người anh, cậu gối lên cánh tay của anh, bên tai nghe tiếng đập của tim anh, trong nháy mắt cảm thấy an tâm.

Trong đầu của cậu, chợt nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cậu có thể cảm giác được, anh rất quan tâm cậu.

Đêm nay dưới ánh nến lung linh, anh nắm tay cậu. Còn cõng cậu về nhà, tổ chức sinh nhật cho cậu....Quá khứ, anh chưa bao giờ làm những việc này.

Anh vì sao đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?

Cuối cùng, trong đầu của cậu hiện lên một cái giả thuyết to gan, có phải hay không là do anh ở bên cạnh cậu một thời gian dài, nên anh có tình cảm với cậu?

Càng nghĩ thần trí của Tiêu Chiến càng trở nên hỗn loạn, nhịn không được mở to mắt, nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Anh đang nhắm mắt lại, vẻ mặt rất bình yên, như đang chuẩn bị ngủ.

Cậu nhìn nhìn anh, đáy lòng có một loại xúc động, hơn nữa sự xúc động này ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng, cậu rốt cuộc không khống chế được gọi tên của anh: "Vương Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác đang nhắm mắt, nghe thấy âm thanh của Tiêu Chiến, phản ứng có điều kiện "Ừm" một tiếng, sau đó mới mở mắt.

Vừa tiếp xúc với tầm mắt của anh, đáy lòng cậu liền có chút hoảng hốt, vốn định hỏi "Anh có phải thích tôi không?" bỗng nhiên dừng lại ở cổ họng.

Đầu óc của cậu hơi thanh tỉnh một ít, anh từng nói qua, người anh yêu vĩnh viễn không thể là cậu, cho nên có phải là do cậu suy nghĩ nhiều hay không?

Vương Nhất Bác thấy một lúc lâu Tiêu Chiến cũng không có phản ứng, hơi khó hiểu, mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiêu Chiến hoàn hồn, nhìn Vương Nhất Bác, nội tâm rối rắm một lúc, liền uyển chuyển tìm một chủ đề khác, mở miệng nói: "Anh hiện tại buồn ngủ hay không buồn ngủ?"

Trong lòng ôm người mình yêu, chỉ cần là một người đàn ông bình thường, đều khó có khả năng ngủ, Vương Nhất Bác hắng giọng một cái: "Không buồn ngủ."

Sau đó lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Trầm mặc một lát, Tiêu Chiến lại nói: "Tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?"

"Em hỏi đi."

Cậu có chút khẩn chương, tay lặng lẽ nắm chặt chăn, sau đó mang theo tinh thần quyết hỏi đến cùng, hỏi lên vấn đề của chính mình: "Anh cảm thấy tôi có chỗ nào không tốt?"

Vấn đề này của cậu, khiến cho anh không biết trả lời thế nào.

Ở trong lòng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chính là người tốt đẹp nhất trên đời này...

Cậu thấy anh trầm mặc, bản thân càng trở nên hồi hộp, vì thế lại mở miệng, giống như để dịu đi không khí, giải thích vấn đề đột ngột vừa rồi của mình: "Là như thế này, lúc trước, anh Tề Mạn nói với tôi, anh có người trong lòng."

"Sau đó tôi liền tò mò, muốn tìm một cơ hội đến hỏi anh, người trong lòng anh là ai, thì anh đã nói..."

Lúc Tiêu Chiến kể lại chuyện cũ, vẫn cố gắng để cho giọng nói của mình phát ra bên ngoài không quá gấp gáp, cậu cho rằng bản thân đã nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng lại không nghĩ tới, lúc nói đến đây, đáy lòng vẫn truyền đến cảm giác đau đớn như bị dao đâm vào.

Cậu âm thầm hít vào một hơi thật sâu, khống chế được cảm xúc của mình, mới tiếp tục thoải mái kể lại sự việc đã khiến mình bật khóc rất nhiều lần sau khi thức dậy từ trong giấc mộng: "Mặc kệ người trong lòng anh là ai, cũng vĩnh viễn không thể là tôi."

Ngữ điệu của cậu rất vững vàng, thậm chí lúc nói xong, khóe môi còn cong lên một cái, hiện ra chút tươi cười, sau đó rũ mi xuống, che giấu đau thương và khổ sở nơi đáy mắt, tiếp tục nói đùa, thoải mái: "Anh biết không, những lời này thực sự rất đả kích với tôi, lúc ấy tôi rất tổn thương, chỉ muốn hỏi anh một câu tán gẫu, không ngờ anh lại trả lời gay gắt như vậy, chẳng lẽ tôi kém cỏi như thế sao?"

Đại não của Vương Nhất Bác càng thêm mơ hồ, anh thật sự không nhớ rõ chuyện đó, nhớ tới 5 năm trước, hai người gặp nhau hôm tổ chức sinh nhật cho Tề Mạn, anh chỉ một mình uống rượu, còn xuất hiện ảo giác, nghĩ rằng cậu đến nói chuyện với mình.

Sau khi anh thức dậy, cậu đã không thấy đâu, uống rượu say đến mức đầu đau như vỡ ra, không nhớ ra được chuyện gì, vì thế liền xem đó thật sự là ảo giác.

Sau khi im lặng một lúc lâu, anh mới hỏi: "Là 5 năm trước, lúc Tề Mạn tổ chức sinh nhật sao?"

"Ừm?" Âm thanh trả lời của cậu rất nhẹ.

"Trước đêm đó tôi mới biết người tôi yêu sẽ kết hôn với người khác, cho nên tâm tình không tốt, sau đó liền uống hơi nhiều, sau cùng cũng hơi mơ màng, cho rằng mình xuất hiện ảo giác..."

Ảo giác...?

Tiêu Chiến không nói rõ được cảm xúc của mình bây giờ là thế nào, đầu ngón tay cố sức nắm lấy đệm, đem hết toàn bộ sức lực ra để kiềm chế phản ứng mãnh liệt của bản thân: "Nói như vậy nghĩa là, đêm đó, thật ra là anh đã xem tôi là người anh yêu hả? Anh tưởng là người ấy hỏi anh, nên mới nói như vậy?"

Vương Nhất Bác dùng lực mấp máy môi, trên mặt hiện lên chút thương cảm, qua một lúc lâu, mới nhàn nhạt lên tiếng, giải thích: "Câu nói kia, tôi cũng không phải là nói cho người tôi yêu nghe, mà là nói cho bản thân nghe."

Hóa ra là như vậy...

Nhưng mà dù câu nói kia không phải nói cho cậu nghe, thì người anh yêu cũng không phải là cậu...

Thâm tâm cậu vừa vui sướng được một chút, trong nháy mắt lại nhiễm lên một tầng đau thương, lại vẫn cố gắng cong lên nụ cười nói: "Tôi còn tưởng rằng mình thật sự kém cỏi như vậy."

Cậu lại nói: "Thế nhưng, người anh yêu rất hạnh phúc, có thể khiến anh mãi mãi chung tình như vậy."

Môi Vương Nhất Bác khẽ cong nhẹ, không lên tiếng, qua thật lâu, anh mới mở miệng: "Chiến Chiến..."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác: "Dạ?"

Ánh mắt anh nhìn cậu có chút phức tạp, thật ra thì anh rất muốn nói cho cậu biết, người anh yêu thật ra chính là cậu, nhưng rồi lại sợ nói xong, ngay cả cơ hội làm bạn cũng mất.

Bởi vì đã từng hoàn toàn mất đi, cho nên thật sự không muốn dẫm lên vết xe đổ, thời gian 5 năm kia không có cậu, anh trải qua mỗi ngày rất mệt mỏi.

Trong lòng Vương Nhất Bác hỗn loạn, sau khi bình tĩnh, giọng nói anh cất lên: "Em là một người rất tốt."

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nghe từ trong miệng Vương Nhất Bác khen ngợi mình như vậy, đáy lòng lại có một cỗ xúc động, rất muốn hỏi anh một câu, cậu thật sự rất tốt sao? Nếu cậu tốt đẹp như vậy, thì tại sao anh không yêu cậu?

Trong đầu Tiêu Chiến dao động, cậu bật thốt lên tên Vương Nhất Bác.

Nhưng mà, cậu thấy anh đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt chờ đợi mình nói chuyện, thì cậu lại không có dũng khí tiếp tục hỏi.

Bây giờ hai người chung sống, là thời gian đẹp nhất của bọn họ trong những năm qua, thật sự rất sợ, một khi mở miệng, mộng đẹp kết thúc, cơn ác mộng lại đến.

Mặc dù anh nói cậu là một người rất tốt, nhưng mà cũng không có nghĩa là anh sẽ yêu.

Tiêu Chiến muốn nói, cuối cùng vẫn không thể thốt ra, chỉ hóa thành một câu: "Ngủ ngon" .

Qua hồi lâu, giọng của Vương Nhất Bác cũng truyền đến: "Ngủ ngon."

Sau đó hai người không nói chuyện với nhau nữa, nhắm mắt lại, nhìn có vẻ là đã ngủ, nhưng trong lòng mỗi người đều thổn thức.

-

Tối hôm qua làm sao ngủ quên, Tiêu Chiến cũng không nhớ rõ, khi tỉnh dậy đã là 11 giờ trưa, Vương Nhất Bác đã không còn trong phòng ngủ.

Cây nến trên mặt đất đã bị dập tắt, bong bóng trên tường vẫn treo như cũ, nói cho Tiêu Chiến biết tất cả chuyện xảy ra tối qua không phải là một giấc mộng.

Cầm lên điện thoại, Tiêu Chiến thấy rất nhiều tin nhắn chúc mừng bạn bè và người nhà gửi tới, cậu vừa đánh răng vừa trả lời từng người một, sau đó xuống lầu ăn cơm trưa xong, A Kiều đúng lúc tới đón cậu trở về đoàn phim.

Tiêu Chiến thu dọn đồ xong, chuẩn bị lúc ra cửa, nhớ tới Vương Nhất Bác tự mình chuẩn bị bánh kem, vì vậy để cho má Trần đặt bánh vào hộp, dứt khoát cầm đến đoàn phim.

Buổi chiều không có cảnh quay của Vương Nhất Bác, cho nên anh cũng không xuất hiện, nhưng mới tách ra chỉ mấy tiếng ngắn ngủi, Tiêu Chiến phát hiện mình có hơi nhớ anh.

Sau khi quay phim xong, Tiêu Chiến từ phim trường quay trở về khách sạn, thấy được xe của Vương Nhất Bác, biết anh đã tới, nghĩ đến mình và anh còn chưa ăn bánh, cho mình một lý do để có thể đi tìm anh.

Trở lại phòng, Tiêu Chiến cắt một miếng bánh lớn, đang chuẩn bị đem lên phòng anh, thì điện thoại lại reo lên...

Cậu bắt máy, thì đầu dây bên kia nói: "Xin hỏi có phải cậu Tiêu Chiến không?"

Cậu vừa cầm bánh, vừa trả lời một tiếng: "Phải."

"Chào cậu Tiêu, cậu có hai phần chuyển phát nhanh, xin hỏi bây giờ có thể đưa qua cho cậu không?"

Trong đó có một phần Tiêu Chiến biết, là quà sinh nhật Như Ý đưa.

Vốn dĩ Như Ý muốn tự mình mang đến, nhưng vì tạm thời đang ở Thượng Hải công tác, nên đành phải chuyển phát nhanh tới đây, về phần còn lại....

Tiêu Chiến hơi nhíu mi, tò mò một chút là của ai tặng, nhưng vì muốn đi lên lầu tìm Vương Nhất Bác, cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều, liền nói lễ phép ôn hòa qua điện thoại: "Vậy làm phiền anh."

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến nhờ A Kiều giúp mình nhận đồ, sau đó vội vàng đi về phía cửa, lúc chuẩn bị mở cửa thì cậu dừng lại một chút, chợt vào lại phòng.

Cậu đặt bánh xuống rồi sửa sang lại đầu tóc của mình, nhìn bản thân trong gương lớn một lát, làm nhiều biểu cảm xem sao, thấy mình tràn đầy sức sống mới hài lòng cầm bánh sinh nhật lên, rời khỏi phòng.

Tiêu Chiến đi đến cửa phòng của Vương Nhất Bác ở trên tầng cao nhất, vẫn không quên lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình soi soi chính mình, xác định không có bất ổn, mới bấm chuông cửa.

Trợ lý của anh mở cửa, nhìn thấy Tiêu Chiến, lập tức đứng sang một bên: "Cậu Tiêu, mời vào."

Tiêu Chiến cầm bánh vào phòng, nhìn quanh bốn phía không có thấy anh, hỏi: "Anh Nhất Bác đâu?"

"Ngài Vương ở trong phòng ngủ."

Trợ lý dẫn cậu đến phòng ngủ, gõ cửa, đợi đến khi truyền đến một tiếng lãnh đạm "Vào đi", mới đẩy cửa phòng ngủ ra.

Vương Nhất Bác ngồi ở trước bàn làm việc, đầu không có hướng cửa phòng ngủ liếc mắt một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Trợ lý đã sớm quen với sự lạnh nhạt của Vương Nhất Bác, thấp giọng nói: "Ngài Vương, cậu Tiêu tìm ngài."

Trợ lý vừa dứt câu, Vương Nhất Bác lập tức quay người lại, nhìn Tiêu Chiến đang đứng ở cửa.

Tiêu Chiến lập tức nở nụ cười rạng rỡ với Vương Nhất Bác, ánh hoàng hôn đẹp đẽ xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên mặt Tiêu Chiến, nụ cười trên mặt cậu càng trở nên lung linh, khiến Vương Nhất Bác thất thần trong chốc lát.

Anh đứng lên, thanh âm nhẹ nhàng: "Sao em lại đến đây?"

Tiêu Chiến cười cười, giơ lên bánh sinh nhật trong tay: "Muốn đem bánh đến cho anh."

Vương Nhất Bác vội thu gọn lại một số văn kiện lộn xộn trên bàn làm việc, rồi nhận lấy phần bánh.

Bánh sinh nhật của Tiêu Chiến là do trợ lý đi mua, cho nên biết hôm nay là sinh nhật của cậu, lập tức mở miệng chúc mừng: "Cậu Tiêu, sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn."

Tiêu Chiến nhìn cậu ta nở nụ cười, nghĩ đến trợ lý đang ở đây, không mời ăn cũng không được, vì thế nói với trợ lý: "Anh cũng tới ăn bánh đi."

Trợ lý vừa định gật đầu nói "Được", nhưng lại cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất Bác quét qua, khiến yết hầu của cậu ta như bị nghẹn, nuốt nước bọt, nói một câu trái với lương tâm: "Cảm ơn cậu Tiêu, nhưng từ nhỏ tôi đã không thích ăn đồ ngọt, thật ngại quá."

"Vậy sao..." Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, trên mặt người kia lúc này vô cùng nhạt nhẽo, không còn vẻ uy hiếp như lúc nãy, cậu hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Trên miệng cậu nở một nụ cười vui vẻ: "Vậy tất cả bánh đều là của anh đấy."

Vương Nhất Bác "Ừm" một tiếng, thừa dịp cậu không chú ý, lại liếc nhìn trợ lý.

Trợ lý ngay lập tức bừng tỉnh, lại mở miệng nói: "Ngài Vương, tôi vừa nhớ ra, hôm nay đã đồng ý với vợ sẽ về nhà sớm, nếu không còn việc gì, tôi có thể về trước không?"

Biết rõ là vì sự cảnh cáo của mình, trợ lý mới bịa ra như vậy, nhưng Vương Nhất Bác lại bày ra vẻ mặt như mọi thứ đều không liên quan đến mình, chỉ gật đầu nói: "Ừ, cậu về đi."

Trợ lý như được nhận lệnh đại xá, nói với Tiêu Chiến một tiếng: "Cậu Tiêu, hẹn gặp lại", sau đó ngay lập tức chạy ra khỏi phòng.

Trợ lý đi rồi, Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ đã là giờ ăn, liền hỏi: "Em muốn ăn gì không?"

"Nào cũng được ạ..."

Cậu nghĩ tới lúc mình đến hình như anh hơi gấp gáp chuyện gì đó, vì thế liền nói: "Vừa rồi có phải anh đang bận công việc không? Có thể xử lý xong rồi đi cũng được."

Tạm dừng một lúc, cậu lại nói dối: "Bây giờ tôi còn chưa đói, vừa mới ăn bánh xong."

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, gật đầu, đưa ipad cho Tiêu Chiến chơi đỡ buồn: "Chờ tôi."

"Được." Cậu nhận ipad, sợ mình ở trong phòng sẽ quấy rầy anh, liền chỉ chỉ ra phòng khách: "Tôi ra ngoài chờ anh."

Vương Nhất Bác gật đầu, không nói gì.

Tiêu Chiến nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào, ôm ipad đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại, cầm theo phần bánh sinh nhật đặt vào tủ lạnh cho anh.

Vương Nhất Bác nhìn cửa phòng đóng chặt lại, đứng tại chỗ rất lâu, mới cúi đầu như có như không cong môi cười, sau đó ngồi xuống ghế tiếp tục xử lý công việc.

Lúc anh xong hết mọi việc, bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu tối lại, anh nhìn qua thời gian, không ngờ đã trôi qua 2 tiếng rồi, nhớ tới Tiêu Chiến vẫn đang chờ mình liền đứng lên đi ra phòng khách, thấy cậu đang cầm ipad xem phim trên ghế sô pha, có thể do sợ quấy rầy anh làm việc, nên bật âm thanh rất nhỏ.

Bước chân của anh liền dừng lại, vẻ mặt trở nên dịu dàng.

Cậu cảm giác được có một người ở sau lưng mình, theo bản năng quay đầu nhìn thử, chẳng biết Vương Nhất Bác đã đứng ở đó từ lúc nào, liền đặt ipad xuống, cười tít mắt hỏi: "Anh xong việc rồi hả?"

Anh nhìn nụ cười của cậu, đáy lòng hiện lên một sự vui vẻ và hạnh phúc chưa bao giờ có, anh nghĩ điều đẹp nhất trên đời này, chính là như vậy, dù bạn bận rộn công việc có bao nhiêu buồn phiền mệt mỏi, nhưng có thể thấy người bạn yêu cười ấm áp như vậy, thì mọi lo âu đều tan biến.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm đường nét mềm mại trên mặt Tiêu Chiến, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Đói bụng không?"

"Cũng đói."

1 tiếng trước đúng là rất đói, nhưng mà bây giờ cơn đói cũng qua, cho nên cũng bình thường.

Vương Nhất Bác cầm chìa khóa xe và ví tiền: "Đi thôi, tôi chở em đi ăn."

-

Đi từ nhà hàng ra ngoài, bóng đêm ngày càng đậm, cả thành phố đều đã lên đèn.

Vương Nhất Bác lái xe chở Tiêu Chiến trở về đoàn phim.

Cậu không muốn tách ra khỏi anh, lúc xe dừng hẳn, cậu có chút không bằng lòng cởi dây an toàn, thấy Vương Nhất Bác đẩy cửa xe ra xuống xe, cậu cũng chậm rãi xuống xe.

Hai người vai sánh vai đi vào khách sạn, phục vụ nhấn thang máy, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi vào, lúc anh chọn tầng, thuận tay nhấn số tầng của cậu trước.

Tiêu Chiến nhìn con số màu đỏ hiện trên thang máy, từng bậc từng bậc nhảy, rất nhanh đã đến tầng của mình, cửa thang máy mở ra, cậu mang theo một tia nuối tiếc tạm biệt Vương Nhất Bác: "Tôi đi trước."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gật đầu, nói một tiếng: "Ngủ ngon."

Tiêu Chiến tiếp tục đứng một lát trong thang máy, mãi cho đến khi tiếng thang máy vang lên báo động, cậu mới vội vàng cất bước đi ra khỏi thang máy, cậu đang chuẩn bị xoay người vẫy tay với Vương Nhất Bác ở phía sau, thì cửa thang máy cũng đã đóng.

Anh vừa về tới phòng, liền cởi cà vạt, đang chuẩn bị vào phòng tắm, lại nhận được tin nhắn Tiêu Chiến gửi: "Cảm ơn anh vì bữa ăn ngon tối nay."

Một tay Vương Nhất Bác mở nút áo chậm lại, một tay khác nhanh chóng gõ trên điện thoại, một câu "Không cần khách sáo." rồi gửi đi.

Cậu rất nhanh gửi lại cho anh một khuôn mặt tươi cười, sau đó lại gửi một câu: "Ngủ ngon."

Vương Nhất Bác cũng trả lời một câu "Ngủ ngon", sau đó đi vào phòng tắm.

Sau khi từ phòng tắm đi ra, Vương Nhất Bác theo thói quen định hút một điếu thuốc, kết quả khi sờ soạng trong túi thì phát hiện trống rỗng, mới chợt nhớ ra bản thân đã ném bao thuốc đi, quyết định cai từ từ.

Anh tự rót cho mình một ly nước ấm, ngồi trên sô pha của phòng khách, mở tivi ra.

Đều là những chương trình nhàm chán, anh tắt tivi, tùy tiện ném điều khiển lên bàn trà, nhìn thoáng qua đồng hồ đã 12 giờ đêm, anh đứng dậy chuẩn bị quay trở lại phòng ngủ, thì điện thoại lại nhắc nhở có một sự kiện vào ngày mai, Vương Nhất Bác nhìn lướt qua, ngày mai là ngày kiểm tra lại sau khi phẫu thuật.

Cậu không biết bản thân đã mất đi đứa con, làm thế nào đưa cậu đi bệnh viện?

Nhưng ngày kiểm tra lại không thể không đi, nếu như lưu lại di chứng thì biết làm sao?

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong chốc lát, ánh mắt lóe lên, giống như nghĩ đến điều gì đó, mở ra danh bạ, gọi điện cho trợ lý.

-

Tối hôm qua sau khi ăn cơm xong, trở lại phòng khách sạn, Tiêu Chiến tắm rửa một chút, nhắn tin cho anh, sau đó liền lên giường ngủ một giấc.

Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy rất sớm, sau khi cậu rửa mặt xong, A Kiều mới mơ màng đi vào nhà tắm.

Lúc Tiêu Chiến đang đợi A Kiều thì nhớ ra đồ chuyển phát nhanh của mình, vì thế nhìn quanh phòng một lần, phát hiện trên bàn làm việc có cái hộp, mở ra, nhìn thấy bên trong là một chai nước hoa mới nhất năm nay của Chanel, bên dưới còn có một tấm thiệp: Tiểu Chiến, sinh nhật vui vẻ, Như Ý.

Cậu cong lên khóe môi, mang tấm thiệp và nước hoa cất kỹ, thu gọn lại hộp quà một chút, mới phát hiện bên dưới còn một phong thư khác, không có ghi là ai gửi.

Tiêu Chiến nhíu mày, liền bóc phong thư, mở ra, phát hiện bên trong có một tấm giấy, cậu nhìn thoáng qua nội dung bên trong, sắc mặt trong nháy mắt không có huyết sắc.

Khi cậu thấy được chữ ký trên tờ đơn kia, ngón tay kịch liệt run rẩy.

Vương Nhất Bác.

Là anh đồng ý ký tên cho cậu làm giải phẫu bỏ thai.

Đáy mắt cậu tràn ngập kinh hãi, không dám tin những gì mình đã thấy, đúng là giấy trắng mực đen rõ ràng như thế, không hề giống một trò đùa.

Trong não cậu trống rỗng, nhìn tờ giấy kia vài lần, đến sau cùng, những chữ viết rõ ràng trên đó, cậu cũng không hề thấy rõ, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Tiêu Chiến không biết chính mình cứng ngắc ở đó nhìn chằm chằm tờ giấy kia trong bao lâu, mãi đến khi A Kiều từ nhà tắm đi ra, hỏi cậu máy sấy ở đâu, cậu mới vội vàng lấy lại tinh thần, gấp tờ giấy kia lại, nhét lung tung vào trong túi đồ của mình, sau đó hít vào một hơi, thật bình tĩnh chỉ lên sofa, nói: "Ở...ở chỗ kia."

Dù biểu hiện của cậu rất bình tĩnh, A Kiều lại nghe ra được gì đó bất thường, ngẩng đầu nhìn cậu, quan tâm hỏi: "Chiến Chiến, cậu làm sao thế?"

"Không sao."

Tiêu Chiến lắc đầu, trong đầu cậu lúc này vô cùng chấn động, cố gắng nhìn A Kiều cười cười: "Tớ đói rồi, có thể do đường huyết đang thấp, nên thấy không thoải mái, cho nên tớ đến nhà ăn trước, chờ cậu ở đó nhé."

A Kiều gật đầu.

Tiêu Chiến không nói gì thêm, cầm túi đồ của mình lên, sau đó ngay lập tức đi ra khỏi phòng.

Cậu không đến nhà ăn mà trực tiếp bấm thang máy ra khỏi khách sạn, hoa viên sau khách sạn không có một bóng người, ngồi trên ghế đá, tiếp tục lấy tờ giấy kia ra, lại nhìn một lần nữa, ngón tay bởi vì dùng lực, khiến tờ giấy kia trở nên nhăn nhúm.

Theo như đơn giải phẫu bỏ thai, thời gian cậu làm phẫu thuật là khoảng hơn 20 ngày trước.

Thế nhưng lúc đó cậu đang ngủ say, không có ấn tượng gì quá lớn, hôm sau tỉnh lại, đã ở trong phòng ngủ của Cẩm Tú Viên, má Trần nói là, cậu bị đau dạ dày đến ngất đi.

Từ nhỏ cậu đã bị đau dạ dày nghiêm trọng, mỗi lần đau đều khiến cậu như mất đi nửa cái mạng, cho nên lúc đó cũng không nghĩ nhiều.

Chẳng lẽ, lúc đó... thật sự là cậu vừa làm phẫu thuật bỏ thai?

Nhưng bức thư này cũng rất kỳ lạ, người gửi giấu tên, có khi nào là cố tình hãm hại không?

Tiêu Chiến càng nghĩ trong lòng càng hỗn loạn, cậu tin tưởng anh sẽ không làm hại đứa con của mình, nhưng lại cứ bị bức thư này quấy nhiễu tâm tư.

Trong lòng cậu xảy ra đấu tranh rất lâu, sau cùng xếp tờ giấy lại, bỏ vào túi đồ, lái xe đến bệnh viện.

Cứ miên man suy nghĩ, không bằng trực tiếp đến bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro