Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất kể Tiêu Chiến ở trước mặt A Kiều biểu hiện không quan tâm Vương Nhất Bác, A Kiều vẫn đưa cậu về Cẩm Tú Viên, Tiêu Chiến do dự một hồi, cuối cùng vẫn là mở garage lấy xe của mình, ra khỏi nhà.

Cậu có nghe Tề Mạn nhắc qua, ở vùng ngoại ô phía Bắc thành phố, Vương Nhất Bác có một căn biệt thự riêng biệt giữa sườn núi.

Cậu còn thông qua Tề Mạn mà biết nơi mà Vương Nhất Bác ghét nhất chính là bệnh viện, mỗi lần anh ngã bệnh, đều muốn chạy đến cái nơi biệt thự rừng rú hoang vắng đó mà một mình trốn tránh.

Kỳ thực khi đó, Tề Mạn cũng chỉ là bởi vì anh bị bệnh nhưng sống chết cũng không chịu đi bệnh viện, nên mới thuận miệng mà tiết lộ với cậu.

Nhiều khi người nói vô tâm, nhưng người nghe có ý, nên lúc đó cậu đã âm thầm ghi nhớ.

Tuy rằng Tiêu Chiến không xác định được Vương Nhất Bác có ở trong căn biệt thự đó hay không, thế nhưng, cậu vẫn ôm một chút hy vọng thử vận may, chuẩn bị đi một chuyến.

Trước khi đi Tiêu Chiến còn cố ý đi đến tiệm thuốc, cậu không biết Vương Nhất Bác rốt cuộc là bị bệnh gì. Cho nên cậu chỉ mua một ít thuốc hạ sốt.

Cậu cũng chưa từng đến căn biệt thự đó, chỉ là mơ mơ hồ hồ nhớ được, Tề Mạn nói căn biệt thự của Vương Nhất Bác nằm ở nơi cao nhất của ngọn núi, mà cái ngọn núi kia tên là Nghi Sơn.

Cho nên cậu chỉ là tìm kiếm đường đi Nghi Sơn, sau đó phát hiện quả thật nó nằm ở phía bắc Bắc Kinh, lúc này mới khởi động xe, lên đường.

Cũng may Nghi Sơn không lớn, chỉ có một khu biệt thự, Tiêu Chiến lái xe chạy thẳng tới đỉnh cao nhất của ngọn núi, thấy phía trên là một tòa biệt thự trơ trọi, cậu đoán đó có lẽ là biệt thự của anh.

Tiêu Chiến khởi hành đi lúc ba giờ chiều, cho tới khi cậu đến Nghi Sơn, đã hơn năm giờ chiều.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, ánh mặt trời đỏ vàng chiếu vào phía lên biệt thự, làm nổi bật như một tòa thành, đẹp huy hoàng.

Cổng biệt thự đóng chặt, Tiêu Chiến dừng thẳng xe trước cổng, nhìn xung quanh trái phải, thấy một bên hàng rào rất thấp, liền trực tiếp trèo qua.

Cậu không có chìa khóa của biệt thự nên đành gõ cửa, nhưng không có ai ra mở, hướng đến cửa sổ nhìn xuyên vào căn biệt thự rộng lớn, cũng không thấy bóng dáng Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đi vòng quanh biệt thự một vòng, cuối cùng phát hiện phía sau biệt thự có một cái cửa sổ sát đất đang hé mở một nửa, cậu do dự một chút, liền nhẹ nhàng chui vào.

Trong biệt thự trang hoàng cực kỳ xa hoa, cậu trước tiên đi quanh một vòng ở tầng một, không thấy bóng dáng Vương Nhất Bác, liền bước lên tầng hai.

Toàn bộ biệt thự rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của cậu, Tiêu Chiến lần lượt kiểm tra từng phòng, cuối cùng trong căn phòng ngủ lớn cuối lầu hai cũng thấy được Vương Nhất Bác.

Anh đang mặc tây trang trên người, mắt nhắm lại, yên tĩnh nằm trên giường.

Tiêu Chiến giơ tay lên gõ cửa một cái, thấy người đàn ông trên giường không có phản ứng, lúc này cậu mới bước nhanh vào.

Tiến lại gần, Tiêu Chiến mới nhìn rõ Vương Nhất Bác nằm tùy ý trên giường.

Cơ thể khẽ run, cậu vô thức vươn tay sờ lên trán anh kiểm tra nhiệt độ, mới thấy nóng kinh người. Mà người đàn ông này, ngay cả khi cậu đã chạm vào anh, từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ một phản ứng nào, chắc hẳn sốt đến hôn mê rồi.

Tiêu Chiến vội vàng đem thuốc hạ sốt đã mua ra, lấy hai viên theo hướng dẫn liều lượng thuốc, với lấy chai nước suối trên tủ đầu giường mở nắp.

Sau đó cậu cố sức nâng người Vương Nhất Bác lên, nhét viên thuốc vào miệng anh, cầm chai nước đưa tới bên miệng anh đổ vào.

Vương Nhất Bác sốt đến hoàn toàn không có một chút ý thức, căn bản không có cách nào tự uống.

Cậu nâng chai nước lên, rót một ít nước vào trong miệng của anh, ai ngờ anh thậm chí ngay cả nước và thuốc đều phun ra.

Tiêu Chiến tiếp tục lặp lại việc đút thuốc những hai lần, nhưng vẫn tốn công vô ích, nhiệt độ cơ thể anh càng ngày càng cao, ngay cả không khí quanh thân anh cũng trở nên có chút nóng rực.

Đáy lòng cậu liền nảy lên lo lắng, anh như thế này căn bản là không có cách uống thuốc, ở nơi rừng núi hoang vắng này, để đi đến bệnh viện bác sĩ gần nhất cũng phải mất hơn mấy tiếng.

Nghĩ tới đây, Tiêu Chiến bất chợt nhớ tới chính mình khi còn bé lúc sốt cao không ngừng, mẹ cậu đã cầm túi nước đá chườm cho cậu hạ nhiệt.

Vì vậy cậu liền đặt thuốc hạ sốt và nước khoáng lại trên tủ đầu giường, nhanh bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống nhà bếp ở tầng dưới, mở tủ lạnh tìm mấy cục đá để hạ nhiệt cho Vương Nhất Bác, nhưng trong tủ lạnh ngoại trừ vài chai nước suối ướp lạnh thì không còn thứ gì khác.

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, trực tiếp cầm chai nước suối lạnh, trở lại trên lầu, đem khăn mặt thấm ướt nước, vắt khô, rồi đặt lên trán Vương Nhất Bác.

Sau đó cậu cố sức cởi bộ tây trang Vương Nhất Bác mặc trên người, tháo mở từng khuy áo sơ mi của anh, rồi cầm một cái khăn được ngâm trong nước mát lau cơ thể nóng bừng của anh, giúp anh hạ nhiệt.

Khăn lông mát lạnh, khiến cho Vương Nhất Bác sốt cao cực kỳ thoải mái, mi tâm đang cau chặt theo từng đợt lau của Tiêu Chiến mà từ từ giãn ra, thậm chí cơ thể run rẩy cũng từ từ dịu xuống. Vốn dĩ bởi vì anh sốt cao nên hô hấp có chút dồn dập, giờ đã trở nên yên tĩnh hơn, hoàn toàn lâm vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến nhìn đến Vương Nhất Bác không còn run rẩy cả người như lúc đầu nữa, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cẩn thận tỉ mỉ đắp kín chăn cho anh, ngồi xổm xuống bên cạnh giường, nhu thuận trông nom, tầm mắt lại nhịn không được nhìn trên gương mặt anh.

Môi của anh tái nhợt dị thường, vẫn còn chau mày, khuôn mặt uể oải. Mặc dù là bộ dáng bệnh tật như vậy, anh vẫn như cũ tuấn mỹ đến kinh người.

Tiêu Chiến nhịn không được nhìn anh đến xuất thần.

Đến khi cậu hoàn toàn phục hồi tinh thần, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, biệt thự ở giữa sườn núi đã yên tĩnh, lúc này lại càng yên tĩnh hơn, mơ hồ có thể nghe được tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót trong khu rừng bên ngoài biệt thự.

Trong phòng ngủ đèn chưa mở, tối đen như mực, Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, nhờ vào ánh sáng từ màn hình điện thoại, mở công tắc đèn, sau đó vươn tay sờ vào trán Vương Nhất Bác, phát hiện cơn sốt đã giảm, tuy nhiên vẫn còn rất nóng.

Vì vậy cậu một lần nữa thay một cái khăn lạnh khác chườm lên trán anh.

Tiêu Chiến một mực thức để trông chừng Vương Nhất Bác, cứ cách một lúc, cậu sẽ cho thay khăn lạnh khác cho anh.

Đợi đến mười hai giờ đêm, nhiệt độ của anh không còn cao đến mức dọa người nữa, Tiêu Chiến mới hoàn toàn thả lỏng, cậu ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa vào bên giường, không chịu nổi mà thiếp đi.

Bởi vì tư thế ngủ không tốt, cậu căn bản chỉ chợp mắt được một lúc liền tỉnh dậy.

Cậu đưa tay theo quán tính sờ vào trán Vương Nhất Bác, phát hiện nhiệt độ vốn đã giảm nay lại tăng trở lại.

Tiêu Chiến vội vã cầm khăn lau khắp người Vương Nhất Bác để hạ nhiệt độ, thế nhưng lúc này không có bất kỳ tác dụng gì, thậm chí nhiệt độ càng cao, đến cuối cùng, trong lúc mê man, bởi vì vô cùng khó chịu mà anh khẽ rên lên một tiếng.

Khăn lạnh chỉ làm giảm nhiệt độ tạm thời, nếu muốn hết cơn sốt, thì phải dùng đến thuốc.

Đêm hôm khuya khoắt, rừng núi hoang vắng, Tiêu Chiến thật sự sợ Vương Nhất Bác sốt đến mức nghiêm trọng, thế nhưng anh vẫn cứ hôn mê bất tỉnh như này thì không thể uống được thuốc...

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một hồi, sau đó hạ quyết định đứng lên, lấy thuốc ở tủ đầu giường nhét vào trong miệng Vương Nhất Bác, sau đó chính mình nhấp một ngụm nước, từ từ cúi đầu tiến tới môi anh.

Với cái cúi đầu của Tiêu Chiến, mặt của anh ngày càng gần cậu.

Cậu có thể cảm nhận được hô hấp của anh, toàn thân cậu đều khẩn trương, cánh môi cậu run run áp lên môi Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cảm thấy tim mình như ngừng đập, đây là lần thứ hai cậu cùng anh môi chạm môi.

Cậu nín thở đưa nước từ trong miệng mình truyền vào miệng Vương Nhất Bác, rồi dùng đầu lưỡi đẩy thuốc và nước đến thẳng cổ họng của anh.

Chờ nước và thuốc đều được nuốt xuống, Tiêu Chiến liền nhanh chóng rời khỏi môi Vương Nhất Bác, giơ tay lên che miệng mình, từng hơi từng hơi thở dốc. Trái tim cậu đập loạn cả lên, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thật lâu sau cậu mới phục hồi lại tinh thần sau khi môi chạm môi với Vương Nhất Bác.

Có thể thuốc hạ sốt đã phát huy tác dụng nên anh mới ngủ được yên ổn.

Tiêu Chiến thay Vương Nhất Bác đắp chăn, cầm lấy hướng dẫn thuốc hạ sốt nhìn một chút, mặt trên ghi chú rõ nếu bốn tiếng sau vẫn sốt cao không lùi, lại dùng một lần thuốc.

Bốn tiếng sau, chính là ba giờ sáng...

Tiêu Chiến tính cầm điện thoại cài chuông báo thức, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Vương Nhất Bác, cuối cùng đành luyện tinh thần thép ép chính mình không được ngủ thiếp đi.

Trong khoảng thời gian đó, Tiêu Chiến liên tục sờ trán Vương Nhất Bác, nhiệt độ dần dần hạ thấp.

Thật vất vả chịu đựng đến ba giờ sáng, so với cái nóng như thiêu như đốt lúc trước, nhiệt độ Vương Nhất Bác bây giờ chỉ có thể được coi là hơi cao.

Cậu sợ anh sau giấc ngủ sẽ sốt trở lại, vì lý do an toàn, cho nên cậu tiếp tục hành động vừa rồi, dùng miệng đút thuốc cho Vương Nhất Bác.

Lần trước khi Tiêu Chiến đút thuốc cho Vương Nhất Bác xong liền lập tức tách ra, nhưng lúc này đây, cậu lại mang theo vài phần tham luyến ở trên cánh môi anh, ngập ngừng một chút.

Khoảnh khắc đó, bất quá cũng chỉ mấy giây, Tiêu Chiến liền cuống quít tính ngẩng đầu lên tách ra.

Nhưng môi của cậu vừa mới rời khỏi môi anh, đột nhiên đầu của cậu liền bị người tóm lấy chế trụ đè xuống. Sau đó môi cậu một lần nữa lại cùng môi Vương Nhất Bác dán thật chặt vào nhau.

Sốt cao khiến cho ý thức của Vương Nhất Bác trở nên có chút mơ hồ, anh cảm giác được có người chăm sóc mình, lại cảm thấy như là giấc mộng.

Trong mơ mơ màng màng, anh lại cảm giác được bị người khác nhét thứ gì đó vào miệng, đăng đắng chan chát, ngay tại lúc anh chuẩn bị nhổ ra, đột nhiên bị một đôi môi mềm mại ấm áp ngăn chặn.

Anh nhớ rằng đã từng có qua cảm giác này.

Tiêu Chiến...

Cảm giác tê dại nháy mắt truyền khắp toàn thân anh, cơ thể anh lại bắt đầu nóng rực lên, nhưng lần này không phải cái nóng sốt cao, mà là trong cơ thể có một ngọn lửa dồn dập mãnh liệt bắt đầu bùng cháy.

Anh ra sức muốn dập tắt ngọn lửa kia, thế nhưng sốt cao khiến sự tự chủ của anh trở nên kém đi, đến cuối cùng, anh liền theo bản năng hôn lên đôi môi đang dán vào môi mình.

Tiêu Chiến sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, cho đến khi cậu phục hồi tinh thần thì chiếc lưỡi nóng bỏng của anh không biết từ khi nào đã thăm dò vào miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi của cậu, đưa đẩy hút lấy ngọt ngào của cậu.

Vương Nhất Bác sốt đến ngây dại, nghĩ rằng đây là ảo giác và cảnh trong mơ, cơ thể anh theo bản năng phản ứng càng mãnh liệt, hôn Tiêu Chiến càng ngày càng sâu, ngay cả bàn tay cũng bắt đầu cởi bỏ quần áo của cậu.

Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng, cả nửa ngày cũng không cởi được áo của Tiêu Chiến.

Bực tức, anh trực tiếp dùng sức xé toạc quần áo cậu ra.

Tiếng vải "rẹt" vang lên, đầu óc cậu lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng nhận thức được hiện tại mình và anh đang làm gì.

Tiêu Chiến vô thức nghiêng đầu sang một bên nhìn khuôn mặt của Vương Nhất Bác, liền thấy vẻ mặt anh đang mê man.

Tiêu Chiến bỗng sực nhớ cái lần ba tháng trước kia, khi ấy anh cũng dưới tình huống không tỉnh táo, rồi hai người mới phát sinh quan hệ, cho đến khi anh tỉnh dậy thì lại tức giận hận không thể bóp chết cậu.

Tiêu Chiến lạnh hết cả người, giãy giụa muốn đẩy Vương Nhất Bác ra.

Vương Nhất Bác nhăn mày, vươn tay bắt lấy hai tay cậu, dùng cơ thể nặng nề của mình đè áp trụ cậu, rồi cứ thế tiếp tục động tác của mình.

Cánh môi của Vương Nhất Bác chậm rãi từ cổ của cậu trở lại đôi môi ngọt ngào.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy như bị điện giật theo đôi môi có chất dẫn điện của anh truyền khắp trái tim yếu ớt của cậu, cố sức đẩy nhưng lại hoàn toàn không có lực.

Tiêu Chiến đè ép đáy lòng rung động, buộc mình phải lơ đi cảm xúc mà Vương Nhất Bác tạo ra, dùng hết sức để thoát khỏi anh.

Nhưng mà, cho dù sức của cậu có mạnh đến đâu, thì chung quy vẫn không thể thắng nổi anh.

Anh dễ dàng chế ngụ được cậu, sau đó không nói một lời liền đè cậu ra chiếm đoạt.

Khi anh tiến nhập vào địa phận ấy, Tiêu Chiến trong nháy mắt như một quả bóng xì hơi, không còn sức giãy giụa nữa, lòng cậu phút chốc liền chìm nghỉm xuống tận đáy.

Anh rõ ràng là khinh thường ngủ với cậu, chỉ có khi sốt đến đờ đẫn mới chạm vào cậu mà thôi.

Đợi cho đến khi anh tỉnh táo, phát hiện lại một lần nữa cùng cậu giẫm lên vết xe đổ...

Nghĩ tới đây, cậu cũng không dám tưởng tượng tiếp nữa, cắn chặt môi và để mặc anh muốn làm gì thì làm.

-

Thỏa mãn được dục vọng, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lòng, tiếp tục lâm vào giấc ngủ sâu.

Tiêu Chiến bị anh cưỡng đoạt, toàn thân bủn rủn vô lực, mệt mỏi kiệt sức, nhưng lại không có nửa điểm buồn ngủ. Đợi đến khi cậu hoàn hồn trở lại, ý niệm đầu tiên chính là rời khỏi vòng tay của anh.

Tuy rằng cái ôm ấm áp của Vương Nhất Bác làm cho cậu ham mê lưu luyến, khiến cậu rất muốn nằm lại lâu hơn chốc lát.

Nhưng cậu biết, cái ôm này không thuộc về mình, chỉ là anh đang mê sảng mà phạm phải sai lầm thôi.

Khi Tiêu Chiến giơ tay lên định đẩy cánh tay Vương Nhất Bác đang đặt trên eo mình ra, thì ánh mắt chợt quét qua chiếc điện thoại.

Cậu chần chừ một chút, vươn tay cầm lấy điện thoại của mình, mở camera và chụp một tấm ảnh của hai người họ.

Trong hình, anh ôm cậu ngủ rất thâm tình.

Mặc dù anh ôm cậu chỉ là một sai lầm ngoài ý muốn, thế nhưng cậu vẫn muốn lưu lại khoảnh khắc này.

Như vậy những lúc cô đơn lẻ loi, cậu có thể lấy tấm hình này ra, một mình xem, rồi tự lừa dối mình rằng anh thật tâm thật ý ôm cậu cùng đi vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến lưu hình xong, đặt điện thoại sang một bên, sau đó hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh.

Có phải là anh khí chất thiên sinh, nên cho dù lúc này anh đang an tĩnh ngủ say, thế nhưng vẫn mang đến cho người ta một loại cảm giác cô lãnh cấm người lạ chớ tới gần?

Tiêu Chiến lặng lẽ quan sát Vương Nhất Bác một hồi, mới vươn tay chạm vào hai gò má của anh.

Một dòng điện chạy dọc theo ngón tay của cậu, nhảy nhanh vào trái tim, khiến nhịp tim của cậu không tự chủ được mà loạn cả lên.

Nếu là lúc anh tỉnh dậy, cậu tuyệt đối không dám giống hiện tại to gan lớn mật vuốt ve anh như vậy.

Tiêu Chiến có chút ngẩn ngơ, rõ ràng lúc này đưa tay là có thể chạm tới anh, thế nhưng cậu lại luôn cảm thấy khoảng cách giữa anh và mình rất xa, cả đời này cậu đều không thể tiếp cận.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, thật đúng là không thể tin được, cậu vậy mà đã âm thầm lặng lẽ yêu anh suốt 13 năm rồi.

Không phải là không chua xót, từ 13 tuổi còn trẻ ngây thơ đến nay đã 26 tuổi, những năm tháng đẹp nhất cuộc đời của một người, cậu đã dành cho anh không chút do dự.

Tiêu Chiến nghĩ tới đây, trên gương mặt toát ra một nỗi niềm nghẹn ngào, cậu dùng thanh âm nhẹ đến không thể nhẹ hơn, hướng về anh đang ngủ say, thấp giọng thì thầm: "Vương Nhất Bác, anh biết không? Em chỉ có ở trong ảo tưởng của chính mình mới dám nói...em yêu anh."

Tiêu Chiến nói xong câu đó, khẽ thở ra một hơi, sau đó liền rũ xuống mi mắt, lặng lẽ vươn tay, đẩy ra cánh tay Vương Nhất Bác đang ôm cậu, lặng yên không tiếng động xuống giường.

Không biết có phải hay không nguyên do rời khỏi vòng tay ôm ấp của anh, cậu cảm thấy thân thể hơi lạnh.

Quần áo bị Vương Nhất Bác xé rách, đã không thể mặc được nữa, cậu không thể làm gì khác hơn là đi tìm quần áo trong phòng thay đồ của anh.

Cậu tìm nửa ngày mới tìm được một cái áo sơ mi đơn giản, rồi mặc vào người.

Vương Nhất Bác cao hơn cậu rất nhiều, áo sơ mi mặc vào người cậu dài xuống tận ngang đùi.

Bởi vì đút thuốc cho anh mà lại xảy ra quan hệ một lần nữa, cậu không dám đứng gần bên giường nữa, chỉ ngồi trên ghế sô pha xa xa trong phòng ngủ.

Tiêu Chiến vùi ở trên ghế sô pha, đờ đẫn thiếp đi, chỉ là ngủ chập choạng cũng không được sâu, khi tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ hắt vào mặt, cậu liền mở choàng mắt, tỉnh táo lại, nhìn về trên giường, Vương Nhất Bác vẫn còn chưa tỉnh.

Tiêu Chiến đứng lên, đi tới bên giường, vươn tay định sờ trán Vương Nhất Bác để xem anh đã đỡ sốt hay chưa, chỉ là tay cậu vừa đưa tới, còn chưa có chạm vào da thịt của anh, cổ tay liền bị hung hăng nắm lấy.

Tiêu Chiến cả kinh, cùng Vương Nhất Bác mắt đối mắt nhìn nhau.

Có thể do mới vừa tỉnh ngủ nên vẻ mặt Vương Nhất Bác có chút ngơ ngơ. Anh nhìn chằm chằm Tiêu Chiến khoảng hai giây, sau đó tầm mắt dừng lại ở cổ tay của cậu đang bị mình nắm lấy, không hiểu Tiêu Chiến đưa tay đến trước mặt mình để làm gì, mi tâm chau lại, mở miệng nói, thanh âm lạnh nhạt xen lẫn vài phần còn ngái ngủ: "Cậu muốn làm gì?"

Vương Nhất Bác vừa nói xong, liền nhớ lại chính mình đã trở về biệt thự Nghi Sơn, vì thế mang theo vài phần nghi hoặc nghiêng đầu nhìn khung cảnh chung quanh, thấy đây đúng là phòng ngủ của biệt thự Nghi Sơn.

Sau đó tầm mắt mạnh mẽ nhìn chăm chú về phía Tiêu Chiến, trực tiếp dùng giọng nói lạnh lẽo chất vấn: "Sao cậu lại biết tôi có biệt thự ở chỗ này? Là ai cho phép cậu đến biệt thự này?"

Vương Nhất Bác vừa nói dứt, liền lướt nhanh đến trên người cậu đang mặc áo của anh, càng chau mày chặt hơn.

Sau đó anh mới phát giác mình dưới tấm chăn... vậy mà đang khỏa thân trần trụi, rồi mơ hồ trong đầu ẩn ẩn hiện hiện hình ảnh đứt đoạn hai người ngủ với nhau, vì thế tầm mắt lại nhìn trên người Tiêu Chiến, phát hiện trên phần da thịt lộ ra ngoài có rất nhiều dấu hôn...

Vương Nhất Bác cầm lấy cổ tay Tiêu Chiến, trong nháy mắt tăng sức lực: "Buổi tối hôm qua... "

Tiêu Chiến vừa nghe đến bốn chữ này, cả trái tim hoảng lên, việc gì đến sẽ đến...

Cậu theo bản năng mở miệng giải thích: "Tôi nghe nói anh bị bệnh nên đến đây thăm anh, sau đó giúp anh uống thuốc..."

Cậu giải thích một nửa, rồi không biết kế tiếp giải thích thế nào việc sau đó họ cùng nhau lên giường.

Tuy rằng Vương Nhất Bác tối hôm qua sốt đến mơ hồ, nhưng anh vẫn nhớ đại khái những gì đã xảy ra. Thì ra viên thuốc đắng chát nhét vào trong miệng anh tối qua đó, là cậu chặn môi anh để đút anh uống thuốc...

Cánh môi Vương Nhất Bác khẽ giật, gương mặt lạnh như băng đã giảm một ít.

Tiêu Chiến thấy anh một lúc lâu cũng không lên tiếng, có chút không rõ trong lòng anh đang nghĩ gì, đáy lòng càng khẩn trương, do dự một chút, tiếp tục nói: "Tối hôm qua, tôi cũng không có nghĩ rằng sẽ cùng anh làm chuyện đó..."

Cậu còn chưa nói xong, đột nhiên Vương Nhất Bác chợt hung hăng hất cánh tay của cậu ra.

Anh hơi dùng sức nên Tiêu Chiến bị hất liền lui về sau hai bước, cả người không đứng vững, lại nghe được giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Cậu muốn cái gì?"

Vương Nhất Bác ném ra bốn chữ này quá đột ngột, Tiêu Chiến trong chốc lát cũng không hiểu lời nói này của anh là có ý gì.

Cậu nhìn ánh mắt của anh, tràn ngập nghi hoặc.

Vương Nhất Bác chậm rãi mặc lại quần áo, như hiểu được sự mơ hồ của Tiêu Chiến, thản nhiên mở miệng nói: "Đã một lần cậu vì vai diễn <Địa Lão Thiên Hoang> mà chủ động cầu được ngủ cùng tôi, lần này sau khi được ngủ với tôi, cậu muốn tôi hồi báo gì nữa?"

Trái tim Tiêu Chiến nặng trĩu rơi xuống nơi sâu và lạnh nhất.

Lúc trước cậu nói dùng thân thể để đổi lấy vai diễn, chỉ vì dưới tình thế cấp bách đó sợ bị anh nhìn thấu lòng mình nên mới nói vậy.

Nhưng bây giờ, anh lại thật sự xem cậu thành loại người dựa vào cơ thể để làm giao dịch.

Tiêu Chiến mím môi, không nói gì.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến từ đầu đến cuối không có ý muốn mở miệng, anh lại lên tiếng: "Tại sao không nói gì? Dùng trăm phương ngàn kế thăm dò được tôi ở nơi này, biết tôi ngã bệnh, liền vội vàng chạy tới đây đưa thuốc cho tôi, còn chăm sóc tôi cả đêm. Cậu làm những việc này, chẳng lẽ không phải đang muốn gì từ tôi sao?"

"Cậu vừa mới nói, tối hôm qua, cậu cũng không muốn cùng tôi làm chuyện đó..."

Vương Nhất Bác nói tới đây, bỗng dưng dừng lại, anh cảm thấy chính mình có ý nghĩ kỳ lạ, cả người trầm mặc một hồi thật lâu, nhưng vẫn là nuốt một ngụm nước bọt, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của Tiêu Chiến, giống như muốn từ mắt của cậu nhìn ra một vài chuyện.

Anh dùng cái giọng nói lạnh lùng không có bất kỳ tình cảm nào, nhàn nhạt tiếp tục nói: "Chẳng lẽ cậu tới đây, tuyệt nhiên không nghĩ muốn hồi báo..."

Tiêu Chiến bất ngờ khi tâm tư của mình liền bị Vương Nhất Bác dễ dàng nói ra như vậy, tay cậu theo tiềm thức nắm chặt, cố gắng ổn định chính mình khỏi kích động, giọng điệu bình tĩnh mở miệng nói: "Hai ngày trước tôi đi thử vai thứ chính bộ phim chủ chốt năm nay của Truyền thông Hoàn Ảnh - Khuynh Thành Thời Gian, nhưng không thành công."

Cậu thật sự không nghĩ tới, chính mình một lần nữa vì che giấu tâm tư mà tiếp tục đem mình trở thành hàng hóa giao dịch.

Tiêu Chiến tự bấu lòng bàn tay mình đến đau buốt, nhưng sắc mặt cậu vẫn như cũ không thay đổi, ung dung bình thản tiếp tục nói: "Đội hình dàn diễn viên bộ phim này rất nổi tiếng, phim còn chưa quay mà tiếng tăm đã lan xa, nếu anh thật sự muốn hồi báo, vậy hãy cho tôi vai thứ chính này."

Vương Nhất Bác không nói gì, đôi mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm thẳng vào Tiêu Chiến, nhìn rồi lại nhìn.

Con ngươi Vương Nhất Bác trầm xuống, bất chợt mạnh mẽ xuống giường, sau đó sải bước đi đến trước mặt Tiêu Chiến, cầm lấy cổ tay của cậu, dùng sức kéo cậu ra khỏi phòng ngủ, kéo xuống lầu.

Đi đến cửa biệt thự, sau đó mở cửa ra, không chút do dự đẩy cậu ra ngoài cửa biệt thự, theo sau đó dùng sức đóng "rầm" cửa lại.

Một loạt động tác này của Vương Nhất Bác bất thình lình lại hung mãnh, Tiêu Chiến căn bản không kịp phản kháng, đợi cho cậu phục hồi tinh thần, cả người đã bị Vương Nhất Bác đẩy ra khỏi biệt thự.

Nhưng mà chìa khóa xe, điện thoại và cả áo khoác của cậu, vẫn còn ở trên lầu...

Ngay lúc Tiêu Chiến lưỡng lự có nên gõ cửa để lấy đồ của mình hay không, đột nhiên cánh cửa vốn đang đóng chặt liền bị giật mạnh ra, sau đó mấy đồ đạc lạch tạch từ bên trong bị ném ra.

Cậu còn chưa thấy rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cửa biệt thự lại "rầm" một tiếng bị anh hung hăng đóng sầm.

Tiêu Chiến ở bên ngoài biệt thự kinh ngạc sửng sốt một hồi, sau đó mới ngồi xổm người xuống, nhặt đồ đạc của mình lên.

Thu dọn xong tất cả mọi thứ, lại nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt một cái, mím chặt môi, sau đó liền lặng lẽ xoay người, cất bước rời đi.

-

Vương Nhất Bác trở lại phòng ngủ, khi định lấy thuốc lá trong ngăn kéo tủ ra, lại phát hiện trên đầu giường có đặt một hộp thuốc.

Là do Tiêu Chiến mua.

Ánh mắt Vương Nhất Bác hơi trầm xuống, trực tiếp cầm lên ném vào thùng rác, rồi rút một điếu thuốc, châm lửa, đi tới trước cửa sổ, ra sức hút vài hơi, mùi thuốc lá làm cho cả người anh bình ổn xuống một chút.

Khi Vương Nhất Bác hút được một nửa, xuyên qua cửa sổ thấy Tiêu Chiến.

Nhìn đến bóng dáng cậu rời đi, ngón tay anh hơi run lên, sau đó lại đưa điếu thuốc đến bên miệng, hung hăng hút một hơi, ngậm trong miệng hồi lâu, mới chậm rãi phun ra làn khói lượn lờ.

Anh thấy rõ ràng cậu mở cửa xe, ngồi xuống, sau đó khởi động xe rời đi.

Vương Nhất Bác đợi cho đến khi xe không còn thấy bóng dáng, mới giơ tay lên tiếp tục hút thuốc, sau đó dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn ở ban công, rồi xoay người trở về phòng ngủ.

Sau đó gọi một cuộc điện thoại: "Tôi muốn sắp xếp đưa một người vào vai thứ chính của bộ phim <Khuynh Thành Thời Gian>."

"Ngoài ra, hãy hoãn lại mấy bộ phim sắp tới của tôi đi, tôi muốn diễn vai cặp đôi với nhân vật thứ chính của <Khuynh Thành Thời Gian>."

"Không có gì là không ổn, nhiều năm diễn vai chính như vậy, thỉnh thoảng diễn cặp thứ chính một lần cũng tốt."

"Được rồi, cậu không cần nói nữa, cứ theo lời tôi nói mà làm."

Vương Nhất Bác nói xong câu đó, không cho người đầu dây bên kia cơ hội nói tiếp, liền trực tiếp cúp máy.

Anh sau khi sốt, thân thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, tiện tay vứt điện thoại lên trên giường, sau đó cũng có chút mệt ngồi ở bên giường, ánh mắt không biết làm sao lại nhìn về phía thùng rác.

Anh nhìn hồi lâu, sau đó lắc lắc đầu đứng lên, đi tới trước thùng rác, nhặt lên hộp thuốc hạ sốt bên trong.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm hộp thuốc, đáy mắt có một tia ảm đạm không nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro