Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4 tháng sau.

"Cắt!" Sau hiệu lệnh của đạo diễn, ánh mắt đang nhìn nhau tràn đầy tình cảm của Tiêu Chiến và Lâm Ngôn trong nháy mắt liền thu lại.

"Vất vả cho mọi người rồi, hôm nay diễn rất tốt, bây giờ mọi người có thể ăn cơm nghỉ ngơi, sáng ngày mai còn có một cảnh cuối, bộ <Thần Kiếm> này cuối cùng cũng đến lúc kết thúc rồi."

Đạo diễn lại nói: "Chiều mai 5 giờ bay về Bắc Kinh, vừa đúng lúc trước đêm giao thừa, mọi người có thể về nhà ăn cơm đoàn viên."

"Cảm ơn đạo diễn!"

Bởi vì là phim cổ trang nên hóa trang tương đối phức tạp, đợi đến khi Tiêu Chiến tẩy trang thay đồ xong xuôi thì nhân viên của đoàn phim đã về gần hết, chỉ còn lại một vài người.

Cậu cùng A Kiều trở về ngôi nhà mà đoàn phim cấp cho, gần đây quay phim bận rộn ăn uống qua loa, hôm nay còn bị đau dạ dày nên cơ thể cậu có chút mệt mỏi.

Lúc này cậu đã mệt rã rời, vừa bước vào phòng, lập tức ngã lên giường, thời tiết lạnh đến tê cứng cả tay chân, cho dù đang ở trong phòng cũng không có cảm giác ấm hơn bên ngoài là bao, thậm chí còn khó chịu hơn.

Tiêu Chiến đắp lên người mình hai cái chăn vừa dày vừa nặng, mới miễn cưỡng thấy ấm hơn một tý, chỉ là bàn chân làm thế nào cũng không ấm lên được, cứ buốt lạnh đến khó chịu.

Bỗng dưng trong đầu cậu lại nhớ tới lần đau dạ dày lúc trước, đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài mua thuốc, trùng hợp thế nào lại gặp được Vương Nhất Bác, vì lo cậu gặp nguy hiểm nên anh liền đi theo phía sau cậu.

Hốc mắt bất chợt cay xè, cậu theo thói quen vùi đầu vào trong chăn.

Nháy mắt đã trôi qua 4 tháng rồi, cậu luôn không ngừng tìm kiếm anh, nhưng biển người mênh mông, một người muốn tránh một người là điều quá dễ dàng.

A Kiều hỏi Tiêu Chiến muốn ăn gì không, nhưng hỏi mãi cũng không thấy trả lời, cô nhận ra có chút khác thường nên liền đi tới bên giường, kéo chăn ra, quả nhiên thấy đôi mắt của Tiêu Chiến đỏ hoe.

Cô không nhịn được thở dài một tiếng, giúp cậu lau đi giọt nước mắt trên mặt: "Lại đang nhớ Vương Nhất Bác sao?"

Tiêu Chiến không nói gì, trên lông mi còn vương hai giọt nước mắt trong suốt.

"Hôm nay trợ lý của anh ta gọi điện đến sao?"

Cậu nhắm mắt lại, khẽ gật đầu: "Nhưng vẫn không có tin tức gì cả."

A Kiều nặng nề thở dài một cái: "Cũng đã 4 tháng rồi, Vương Nhất Bác rốt cuộc đi đâu chứ?"

Tiêu Chiến không nói gì.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, qua một lúc lâu, A Kiều lại mở miệng hỏi: "Chiến Chiến, nếu như cả đời này cậu cũng không tìm được Vương Nhất Bác thì sao? Chẳng lẽ mãi mãi tìm như vậy?"

"Ừm." Cậu nhẹ giọng trả lời, âm điệu nhẹ nhàng lại mang theo mấy phần kiên định: "Tớ vẫn sẽ tiếp tục tìm, một ngày không tìm được thì tìm tiếp một ngày nữa, nói tóm lại, lần này tớ nhất định sẽ không buông tay."

A Kiều thấy Tiêu Chiến như thế, chỉ biết đau lòng, muốn nói gì đó để an ủi cậu, nhưng chợt cảm thấy miệng đắng môi khô, không thể nói được gì.

Cô nhẹ nhàng giúp cậu đem chăn đắp lên người: "Tớ đi chuẩn bị thức ăn cho chuyến bay ngày mai, cậu nghỉ ngơi tốt đi."

Tiêu Chiến khẽ gật đầu.

A Kiều đi ra ngoài, bên trong phòng có chút yên tĩnh đến đáng sợ, cậu nằm hồi lâu, sau đó lại vùi đầu vào trong chăn, gọi một tiếng thật nhỏ: "Vương Nhất Bác."

Nhưng đáp lại cậu chỉ là một căn phòng an tĩnh.

Khóe mắt lại rơi lệ, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Em yêu anh nhất, em vẫn sẽ cố gắng đi tìm anh.

Có lẽ cả đời này em và anh cũng sẽ không có cách nào gặp lại nhau, nhưng tìm anh là việc duy nhất đem lại cho em hy vọng sẽ có ngày hai chúng ta gặp lại.

Cho nên, em mãi mãi sẽ không buông tay, sẽ giữ lại hy vọng duy nhất này.

Anh mang theo tiếc nuối cùng tuyệt vọng rời đi, để lại cho em dũng khí và chờ đợi.

Lúc A Kiều trở lại, Tiêu Chiến đã ngủ say, cô không lên tiếng đánh thức cậu, chỉ nhẹ nhàng chuẩn bị cơm đặt ở trong hộp giữ nhiệt.

Phòng để quay phim nên được xây dựng đơn giản, điều kiện kém xa khách sạn, ngay cả TV cũng không có, A Kiều từ trước đến giờ luôn thích ngủ trễ, nằm lên giường lướt Weibo hồi lâu, cuối cùng vì quá nhàm chán nên đành tắt đèn, nhắm mắt ngủ say.

Tiêu Chiến ngủ thẳng đến quá nửa đêm, trong lúc bất chợt cảm thấy có người động vào chăn mền của mình, cậu cho là A Kiều, vẫn nhắm mắt lẩm bẩm một câu: "Đừng lộn xộn", sau đó liền nắm bàn tay người đó, đẩy ra.

Nhưng cậu lại cảm thấy bàn tay kia thô ráp vô cùng, đốt ngón tay to lớn, hoàn toàn không giống với bàn tay thanh tú nhỏ nhắn của A Kiều, cậu lập tức nhận thức được bản thân đang bị một kẻ nào đó quấy rối, hoảng hốt mở mắt ra.

Bên trong phòng khoảng không gian đen kịt, mượn một chút ánh trăng mơ hồ ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến có thể thấy một bóng người đang ở trên người mình, bởi vì ánh sáng quá mờ, cậu không nhìn rõ được gương mặt của người đó, nhưng có thể xác định đó là một người đàn ông cao lớn thô kệch.

Cả người cậu theo bản năng giật thót, toàn thân cứng đờ: "Ông là ai?"

Người đàn ông kia dường như không nghĩ đến việc Tiêu Chiến đột nhiên tỉnh dậy, vốn là đang lấy tay sờ soạng tìm đồ ở bên gối, không ngờ lại động đến cậu, gã liền hốt hoảng vươn tay bịt miệng Tiêu Chiến, đem cả người cậu ép xuống.

Người đàn ông kia bịt chặt miệng cậu, sức lực to lớn, ép tới mức lỗ mũi Tiêu Chiến có chút không thể hô hấp, bản năng sinh tồn khiến Tiêu Chiến một tay kéo cánh tay của gã ra, một tay dùng hết toàn lực đánh gã.

Do ở thế bị động phía dưới nên cho dù cậu dùng sức lực lớn nhất thì chỉ có thể khiến gã đau, khẽ rên lên một tiếng, sức lực trên cánh tay che miệng cậu hơi thả lỏng một chút.

Tiêu Chiến lập tức la lên, muốn đánh thức A Kiều đang ngủ say như chết bên kia, nhưng chỉ phát ra được một chữ, thì tay của người đàn ông kia lại lần nữa hung hăng chặn miệng của cậu, sau đó lấy chiếc gối ở trên đầu cậu, dùng sức ấn xuống mặt cậu.

Bị gã dùng sức đè ép như vậy, hô hấp của Tiêu Chiến khó thông, cậu vươn tay lung tung như muốn cầm lấy thứ gì đó để đánh trả.

Trong lúc bất chợt, bên tai truyền đến một tiếng động lớn, sau đó sức lực đè trên mặt cậu liền biến mất.

Người đàn ông muốn hại Tiêu Chiến đột ngột ngã xuống giường, cậu liền phục hồi tinh thần lại, lấy chiếc gối ra, sau đó nhìn thấy có một bóng đen vội vã chạy tới cửa phòng, kéo cửa ra, dùng tốc độ cực nhanh chạy ra ngoài.

A Kiều bên cạnh đã bị đánh thức, cô mờ mịt ngồi dậy, mơ mơ màng màng gọi một tiếng "Chiến Chiến", sau đó liền thuận tay bật đèn bên cạnh, lại thấy một gã đàn ông nằm trên giường Tiêu Chiến, có vết máu từ trên ót của gã chảy ra, dần nhuộm đỏ ga giường.

A Kiều trừng lớn mắt, bị cảnh tượng này làm sợ đến có chút đứng hình, chần chừ vài giây, sau đó liền dùng sức hét lên: "A!!!"

Tiêu Chiến bị tiếng thét chói tai của A Kiều dọa cho cả người run một cái, sau đó nhìn chằm chằm cửa phòng, rồi lại nhìn A Kiều: "Cậu la cái gì!"

A Kiều không nghe Tiêu Chiến nói gì, cả người nhảy xuống giường, dùng hết toàn lực khàn cả giọng hét: "Cứu với, cứu với!!!!"

Lúc này đêm hôm khuya khoắt, A Kiều hét lên như vậy, trong nháy mắt đã đánh thức một phần lớn người trong đoàn, nghe được âm thanh lạch cạch mở cửa đóng cửa liên tiếp, ngay sau đó phòng của Tiêu Chiến cùng A Kiều liền bị người ta đẩy ra, một đám người chạy vào.

"Thế nào?"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Sao vậy?"

Bấy giờ, tất cả mọi người chợt nhìn thấy cảnh tượng trên giường Tiêu Chiến.

Lâm Ngôn đi tới trước, có chút lo lắng hỏi: "A Chiến, chuyện gì xảy ra vậy? Ổn chứ?"

Đạo diễn cũng quan tâm hỏi thăm: "A Chiến, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

"Tôi không sao." Tiêu Chiến cười cười trấn an mọi người, chỉ vào gã đàn ông đã hoàn toàn bất tỉnh, nói: "Lúc tôi đang ngủ thì gã này sờ vào đồ đạc bên gối tôi, khiến tôi bị đánh thức, sau đó gã liền nổi lòng xấu xa, cầm gối đầu muốn ép tôi ngạt chết, kết quả là có một người thần bí xông vào, thế là gã ta bị như vậy..."

Dừng một chút, Tiêu Chiến còn nói: "Chẳng lẽ gã đã chết rồi?"

Lâm Ngôn tương đối bình tĩnh, vươn tay, kiểm tra hơi thở và đầu gã một chút: "Không có gì đáng ngại, vết thương rất nông, hô hấp bình thường, chắc chỉ là bị một lực mạnh bất ngờ đánh ngất."

Lúc này A Kiều đã ổn định lại, mang theo vài phần sợ hãi hỏi: "Đây là ai? Hơn nửa đêm rồi, sao lại đi vào phòng người khác trộm đồ?"

"Hình như không phải người trong đoàn phim." Có người trả lời.

"Từ quần áo trên người, chắc là người của thôn gần đây."

"Hiện tại đã gần cuối năm, cũng rất nhiều người muốn kiếm tiền để mừng năm mới, tám phần là tới trộm đồ."

"Được rồi, đừng ở chỗ này nhiều lời, mau báo cảnh sát." Đạo diễn trực tiếp cắt đứt lời của mọi người.

Bởi vì đoạn đường xa, phải qua 1 tiếng sau cảnh sát mới tới.

Kẻ trộm đã tỉnh, lúc cảnh sát mang gã ta đi, thuận tiện cũng lấy theo cây gậy gỗ dùng để đánh gã, dĩ nhiên cũng đưa Tiêu Chiến đi lấy khẩu cung, Lâm Ngôn và A Kiều cũng đi theo.

Giống như mọi người suy đoán, gã đúng là người dân trong thôn trang, bởi vì đánh bạc thiếu không ít tiền, hiện tại gần tới cuối năm, bị người ta đòi nợ, có nhà nhưng không thể trở về, tình cờ nhìn thấy nơi đây có đoàn phim tới, sau đó liền nảy lòng xấu xa.

Về phần gã này bị ai đánh ngất, Tiêu Chiến cũng không rõ, chỉ có thể kể lại chi tiết mà mình chứng kiến.

Có thể người thần bí kia đã rời đi, cảnh sát tìm mãi vẫn không thấy ai, cuối cùng đành từ bỏ.

Đêm đã khuya lại có chuyện như vậy, đã đến 4 giờ sáng, mọi người cũng đã mệt đến mức không còn sức, trở về phòng của mình liền ngủ mất.

Trên giường Tiêu Chiến nhuốm một mảng máu lớn, trong lòng cậu có chút khó chịu, cũng không thể chen chúc trên giường với A Kiều cho nên đành nằm trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa phòng.

Rốt cuộc là ai đã xuất hiện kịp thời cứu mình như vậy, còn đánh tên trộm hôn mê?

Lúc ấy cậu vừa thoát khỏi cái chết, chưa tỉnh hồn, cho nên lực chú ý cũng không phải quá tập trung, chỉ thấy một người cao lớn, trong nháy mắt liền biến mất ngoài cửa.

Không biết có phải do cậu quá nhớ Vương Nhất Bác rồi hay không, cảm giác bóng dáng đó có mấy phần giống anh.

Tiêu Chiến suy nghĩ lung tung đến 6 giờ sáng mới nhắm mắt lại, ngủ chưa được 2 tiếng, lại bị A Kiều đánh thức.

Kế tiếp chính là bận rộn hóa trang, quay phim.

Đây là buổi quay cuối cùng, tất cả mọi người đều tích cực hoàn thành công việc, trước nay trong quá trình quay phim, Tiêu Chiến luôn luôn có trạng thái rất tốt, nhưng hiện tại mãi nghĩ tới người thần bí kia, có chút lơ đãng nên đã bị NG một lần.

Mọi người đều nghĩ cậu vì chuyện tối qua mà vẫn còn kinh hãi, nên cũng không trách cậu lãng phí thời gian, thậm chí còn có người nhiệt tình tiến lên trấn an cậu.

Kết thúc buổi quay, mọi người liền ai về phòng nấy, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Bắc Kinh.

Ga giường dính máu kia, A Kiều đang cuốn lại, lại có đồ rớt ra từ bên trong, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng lộp bộp.

Thứ đó là một hộp thuốc lá, A Kiều nói với Tiêu Chiến đang gấp quần áo: "Đây là đồ tên trộm tối qua để lại à?"

Tiêu Chiến nghe được lời nói của A Kiều, tùy tiện nhìn một cái, sau đó tầm mắt chợt dừng lại, sau đó liền khom người nhặt hộp thuốc đó lên.

Cậu không thích hút thuốc, cho nên cũng không chú ý đến nhãn hiệu thuốc lá nào.

Lúc cậu và Vương Nhất Bác đi chung với nhau, anh rất ít khi hút thuốc trước mặt cậu, chỉ có mấy lần vô tình đến tìm anh bất ngờ, mới nhìn thấy anh đang lén hút thuốc.

Thật ra khi đó Vương Nhất Bác luôn nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, hoặc là mở cửa sổ để thông gió, hoặc là đổi chỗ khác để nói chuyện với cậu, nhưng cậu vẫn thấy được hộp thuốc lá của anh, đều có một cái nhãn: Cửu Ngũ Chí Tôn.

Nhãn hiệu hộp thuốc này cũng vậy, không phải là quá trùng hợp rồi sao?

Từ qua đến giờ, trực giác luôn mách bảo cậu rằng: Người đánh ngất tên trộm kia để cứu cậu, chính là Vương Nhất Bác!

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào hộp thuốc lá trong tay, trong phút chốc lồng ngực lại phập phồng lên xuống không đều, lẩm bẩm gọi: "Vương Nhất Bác."

A Kiều đang nhét chăn vào cái túi lớn, nghe thấy Tiêu Chiến gọi cái tên này, không nhịn được liền nhíu mày.

Mấy tháng nay cậu đều như vậy, trong lúc bất chợt lại ngơ ngẩn gọi tên Vương Nhất Bác.

Đáy lòng A Kiều dâng lên một chút chua xót, quay đầu, vừa định đi an ủi Tiêu Chiến, lại chợt nhìn thấy đáy mắt cậu lóe ra một chút ánh sáng vui mừng, giơ cái hộp thuốc lá lên rồi nói: "A Kiều, Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác!"

A Kiều nghe nói như thế, trong lòng càng khó chịu hơn, chẳng lẽ Tiêu Chiến bị ngớ ngẩn rồi, một hộp thuốc sao có thể biến thành Vương Nhất Bác được?

"A Kiều, tối qua là anh ấy! Tối qua là Vương Nhất Bác!"

Tiêu Chiến vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống, nhưng trên mặt của cậu lại ngập tràn một nụ cười vô cùng rực rỡ, lập tức kích động ôm lấy A Kiều, vừa khóc vừa cười lời nói lại không mạch lạc: "Anh ấy ở bên cạnh tớ, tối qua người cứu tớ là Vương Nhất Bác! Anh ấy đang ở bên cạnh tớ!"

Tiêu Chiến nói xong liền buông A Kiều ra, giống như là một đứa bé vui mừng nắm cánh tay của cô, không ngừng lắc lắc nói: "A Kiều, tớ từng nói với cậu, Vương Nhất Bác luôn hút cái nhãn hiệu thuốc lá này! Tuyệt đối là anh ấy, không thể nào sai!"

Nước mắt Tiêu Chiến giống như một sợi dây ngọc bị cắt đứt, từng giọt từng giọt rơi xuống: "Quả nhiên anh ấy vẫn còn để ý đến tớ, tớ đã nói mà, anh ấy yêu tớ như thế, sao lại nỡ bỏ tớ lại một mình chứ?"

"A Kiều, tớ thật sự rất vui, tớ chờ anh ấy lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi được anh ấy..."

"Nhưng anh ấy hình như không muốn gặp tớ, rõ ràng tối hôm qua anh ấy đã trốn tránh tớ! Nếu không thì tại sao tối qua anh ấy lại vội vàng chạy trốn như vậy!"

"Cậu nghĩ giúp tớ một chút, tớ phải gạt anh ấy xuất hiện thế nào đây!"

Trong phút chốc dường như Tiêu Chiến đang tập trung suy nghĩ đến chuyện rất quan trọng, buông cánh tay A Kiều ra, nhìn chằm chằm hộp thuốc lá đó, khóe môi cong lên một nụ cười, vô cùng hào hứng đứng một bên lảm nhảm: "Nếu tớ giả bệnh thì sao? Nhưng lỡ giả bệnh không giống, anh không đến thì sao bây giờ? Không được..."

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, sau đó ánh sáng lại bất chợt loé lên trong suy nghĩ, liền quay đầu nhìn A Kiều, nói: "Hay là chúng ta cùng bày ra một vụ tai nạn xe?"

"A Kiều, cứ quyết định như vậy đi! Cậu lái xe tông tớ, cậu phải diễn giống thật một chút, nhất định anh Nhất Bác sẽ chạy đến cứu tớ, vậy thì tớ có thể bắt được anh ấy rồi, sẽ không cho anh ấy rời đi nữa..."

Chỉ dựa vào một hộp thuốc lá, làm sao có thể xác định 100% là Vương Nhất Bác?

A Kiều nhìn Tiêu Chiến hưng trí bừng bừng, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, bởi vì cô thật sự không đành lòng đả kích cậu.

Mặc dù mấy tháng nay, nhìn cậu có vẻ không khác gì lúc trước, nên quay phim thì quay phim, nên ăn cơm thì ăn cơm, nhưng làm bạn bè với cậu nhiều năm như vậy, cô có thể nhìn ra mỗi ngày Tiêu Chiến đều không vui, thậm chí nhiều lần lúc nửa đêm cô giật mình tỉnh dậy, đều nghe thấy tiếng khóc lén lút của Tiêu Chiến.

Cho dù A Kiều không tin, nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn nhận định rằng tối hôm qua người cứu cậu chính là Vương Nhất Bác, hộp thuốc này cũng là của anh.

Tìm Vương Nhất Bác ròng rã 4 tháng, hiện tại cuối cùng cũng có đầu mối, Tiêu Chiến cảm thấy ngọn núi lớn ép trong lồng ngực đột nhiên biến mất, hô hấp cũng theo đó là thông thuận hơn rất nhiều.

Sau khi cậu thu dọn xong hành lý của mình, còn đặc biệt trân quý cẩn thận đặt hộp thuốc kia vào trong túi của mình.

Chặng đường ngồi máy bay trở về Bắc Kinh, Tiêu Chiến không biết đã lấy hộp thuốc đó từ trong túi ra xem bao nhiêu lần.

-

Ngày hôm sau Tiêu Chiến về đến Bắc Kinh, liền nhận được cuộc điện thoại của Như Ý.

Cậu vẫn luôn tự nhủ với mình rằng, đừng nên oán giận chị họ chuyện của Vương Nhất Bác, cậu cũng hiểu, nếu Như Ý biết Vương Nhất Bác yêu cậu, nhất định trong lòng sẽ không vui.

Tiêu Chiến vẫn luôn nghĩ, nếu lúc trước Như Ý nói cho anh biết cậu đang ở trong bệnh viện, có phải kết cục bây giờ sẽ đổi khác không?

Tuy cậu thật sự không oán hận Như Ý, nhưng đáy lòng lúc nào cũng thấy khó chịu, cho nên mỗi lần Như Ý gọi tới, cậu vẫn luôn chần chờ rất lâu, ổn định tâm tình của mình mới nghe máy.

"Tiểu Chiến, sao em nhận máy lâu thế?" Giọng nói của Như Ý vẫn dễ nghe trong trẻo như trước.

Tiêu Chiến lấy cớ nói dối: "Vừa rồi em đang tắm."

"Đã 12 giờ trưa rồi, mới rời giường sao? Có phải vẫn chưa ăn trưa không?"

Cậu khẽ "Ừm" một tiếng, hỏi: "Chị gọi điện cho em có chuyện gì không?"

"Không có chuyện thì không thể gọi cho em à?"

Như Ý hỏi ngược lại một câu, sau đó cười khanh khách nói, "Tiểu Chiến, chị điện thoại cho em là để nhắc nhở em, tối mai là sinh nhật của dì Tề, em không được quên đâu đấy."

Tiêu Chiến nghe thấy câu này, ánh mắt lập tức lạnh xuống, trong nháy mắt liền nghĩ đến đứa con của mình bị Hàn Nhu Ngọc hại chết.

Như Ý đợi một hồi vẫn không nghe thấy Tiêu Chiến đáp lại, mở miệng gọi: "Tiểu Chiến?"

Tiêu Chiến hoàn hồn, nói một câu: "Em biết rồi."

Có lẽ là giọng nói của Tiêu Chiến quá mức lạnh nhạt, khiến đáy lòng Như Ý dâng lên chút thấp thỏm nói không nên lời, cô lập tức nhớ đến hình ảnh lúc trước Vương Nhất Bác đợi Tiêu Chiến ở trước cửa Tiêu gia 3 ngày 3 đêm.

Tuy nghĩ rằng cậu không biết chuyện này, nhưng bây giờ Như Ý chợt nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt như vậy của Tiêu Chiến, đáy lòng liền trở nên chột dạ.

Cô dùng sức nắm chặt điện thoại, chần chừ một chút, hỏi: "Tiểu Chiến, có phải tâm tình của em không được tốt không?"

Tiêu Chiến bị Như Ý hỏi câu này, có chút mơ hồ: "Dạ không có."

"Ừm." Như Ý nghe thấy giọng của Tiêu Chiến không có gì khác thường, cho là mình quá nhạy cảm rồi, vì vậy liền cười vang: "Được rồi, lát nữa chị còn có hội nghị, cúp trước đây."

"Tạm biệt chị."

Lúc Như Ý chuẩn bị tắt điện thoại, ngón tay hơi khựng lại một chút, hô một tiếng: "Tiểu Chiến."

"Hả?"

Như Ý muốn thẳng thắn nói mọi chuyện với cậu, tuy nhiên lại không biết mở miệng như thế nào, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nuốt nước bọt một cái, giống như không có chuyện gì, vui vẻ nhắc một câu: "8 giờ tối mai, ở Tề gia, đừng quên nhé."

-

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến đã lấy tiền thù lao đóng phim mua một căn nhà ở trong thành phố, diện tích không quá lớn, nhưng cũng đủ ở một mình.

Trong bốn tháng này, cậu ngoại trừ trở về Tiêu gia mấy lần để thăm chú thím ra, thì không hề bước vào cổng chính Tề gia dù chỉ một bước.

Mặc dù hiện tại Tề thị đang nằm trong tay Vương Nhất Bác, nhưng vì mối quan hệ hai nhà xưa nay thân thiết, Tề Lý và Hàn Nhu Ngọc tuy không còn quyền lực gì nữa, nhưng vẫn thường xuyên mời Tiêu gia cùng ăn cơm, nhưng lần nào Tiêu Chiến cũng tìm mọi lý do không đi.

Nhưng sinh nhật Hàn Nhu Ngọc lần này, Tiêu Chiến lại muốn đi.

Bây giờ Tề gia không còn được như xưa, sinh nhật Hàn Nhu Ngọc cũng không thể làm long trọng giống như những năm trước.

Chỉ ở trong nhà làm một bàn thức ăn ngon, ngoại trừ người của Tiêu gia thì không còn người nào khác.

Tiêu Chiến đến muộn nhất, lúc cậu đến, thức ăn đều đã làm xong, được đặt hết lên trên bàn.

Quản gia ra mở cửa, nhìn thấy Tiêu Chiến thì lập tức hướng vào trong nhà hô một câu: "Bà chủ, cậu Tiêu tới rồi."

Theo tiếng hô của quản gia, không lâu sau Hàn Nhu Ngọc đã đi tới, vẫn mang theo gương mặt tươi cười ấm áp kia: "A Chiến, cuối cùng con cũng đến rồi, tất cả mọi người đang đợi con đấy."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm bà ta vài giây, mới đưa ra quà tặng của mình, cong môi cười lanh lợi: "Dì Tề, sinh nhật vui vẻ."

"Con thật có lòng, còn mua quà tặng dì nữa." Hàn Nhu Ngọc nhận lấy món quà, vui vẻ đưa cho quản gia đứng bên cạnh, nắm tay dẫn cậu đi vào nhà.

Người đã đến đông đủ, thức ăn cũng chuẩn bị xong, tất cả mọi người đều ngồi xuống.

Quản gia còn mở hai chai rượu đỏ, rót cho mỗi người một ly.

Mọi người vừa nói vừa cười về vài chuyện trong nhà, bầu không khí trên bàn ăn vô cùng hòa hợp, Tiêu Chiến từ đầu đến cuối nói rất ít, cũng chỉ ăn một chút.

Đợi sau khi ăn uống no nê, quản gia liền mang bánh sinh nhật lên.

Đốt nến, Như Ý dẫn đầu hát bài hát sinh nhật vui vẻ cho Hàn Nhu Ngọc, đến khi thổi tắt nến, lúc bà ta cắt bánh trong tiếng chúc mừng của mọi người, thì Tiêu Chiến vốn luôn im lặng bỗng dưng mở miệng, giọng điệu mang theo vài phần ngây thơ hỏi: "Dì ơi, tổ yến lần trước dì cho con, trong nhà còn không? Đột nhiên lúc này con rất muốn ăn."

Hàn Nhu Ngọc và quản gia nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt khẽ khựng lại.

Tiêu Chiến ngây thơ cười nói tiếp: "Tổ yến của dì là mua từ đâu vậy? Ai cũng nói tổ yến an thần bổ máu, nhưng tổ yến con mua sau này, ăn không ngon bằng hai hộp tổ yến an thần hiệu quả của dì cho con."

Cậu cố ý nhấn mạnh hai chữ "an thần" ở câu sau, tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên mặt Hàn Nhu Ngọc, cậu nhìn thấy rất rõ lúc mình nói câu này, trong đáy mắt vốn có chút kinh ngạc của bà ta ẩn hiện một tầng hốt hoảng rất khó phát hiện ra.

Thím Tiêu cũng biết chuyện Hàn Nhu Ngọc tặng tổ yến cho Tiêu Chiến, nghe thấy cậu chủ động đòi ăn, mặc dù không phải mẹ ruột, nhưng vẫn mở miệng mang theo vài phần nuông chiều, nói: "Nhu Ngọc, Tiểu Chiến bị chị dạy hư rồi, xem Tề gia thành nhà của mình, muốn ăn cái gì thì đòi ăn cái đó."

"Mẹ con thích A Chiến như thế mà." Tề Mạn cười lên tiếp lời, sau đó quay sang Hàn Nhu Ngọc ngồi đối diện mình: "Đúng không, mẹ?"

Không nghe thấy Hàn Nhu Ngọc đáp lại, mọi người liền nhìn phía về bà ta, quản gia đứng bên cạnh bà ta ngược lại rất nhanh hồi thần: "Bà chủ, bà đừng mải mê cắt bánh kem nữa, cậu chủ hỏi bà kìa, sao bà lại không lên tiếng? Như vậy sẽ khiến cho cậu Tiêu tưởng rằng, bà không xem cậu ấy như là thành viên của Tề gia chúng ta đấy."

Hàn Nhu Ngọc nhanh chóng hoàn hồn lại, bà ta vội rũ mi xuống, che đậy sự bối rối trong mắt mình, ngữ điệu êm dịu nói: "Nói bậy bạ gì vậy, tôi còn ước gì có thêm A Chiến là con trai nữa kìa."

Sau đó bà ta bình tĩnh phân phó quản gia: "Tôi nhớ trong nhà còn mấy hộp tổ yến đấy, ông hãy lấy hâm lại rồi đem ra đây đi."

"Dạ." Quản gia đáp một tiếng, liền xoay người vào phòng bếp.

Tiêu Chiến thu hết cảnh này vào mắt, trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười đẹp đẽ, nhưng đáy lòng lại nổi lên vài tia lạnh lẽo.

Chẳng mấy chốc, tổ yến nóng hổi đã được đem lên cho mọi người, giống y như đúc với loại lúc trước tặng cho Tiêu Chiến.

Lúc quản gia đem tổ yến đến trước mặt Tiêu Chiến, ánh mắt của cậu trong phút chốc trở nên lạnh xuống, giống như bị cái gì đó kích thích, đũa trên tay bỗng rơi xuống đất.

"Tiểu Chiến, em sao vậy? Nhìn thấy tổ yến kích động lắm à?" Như Ý cười híp mắt trêu chọc cậu một câu.

Tề Mạn khom người nhặt đũa lên, đưa cho quản gia, thay cho Tiêu Chiến đôi đũa mới.

Tiêu Chiến nghe thấy lời của Như Ý, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trong trẻo lóe lên ánh sáng khôn khéo, bĩu môi làm nũng, giống như là không vui với câu trêu chọc của Như Ý, lúc nhận lấy đôi đũa Tề Mạn đưa tới, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."

Chỉ là lúc cúi đầu xuống, ánh sáng trong mắt lại lạnh đến cực độ, tay cầm đũa, sức lực cũng trở nên mạnh hơn nhiều.

Thím Tiêu cầm muỗng ăn thử hai miếng, còn tán thưởng hai câu: "Cũng khó trách Tiểu Chiến đòi ăn, tổ yến này thật sự rất ngon."

Hàn Nhu Ngọc cười nói: "Tổ yến này là do quản gia tự tay hầm, đặc biệt mua loại nguyên liệu tốt nhất, là thực phẩm thiên nhiên tinh khiết."

Như Ý cũng gia nhập vào chủ đề tán dóc: "Tổ yến là phải chú ý, rất nhiều loại không tốt, ăn vào đừng nói là bồi bổ thân thể, xảy ra vấn đề chút là gây ung thư đấy!"

Từ khi đem tổ yến lên, Tiêu Chiến rất lâu không nói câu nào, đột nhiên lại không mặn không nhạt tiếp một câu: "Cũng có thể chết người."

Nói xong, cậu còn nâng mắt, dò xét Hàn Nhu Ngọc.

Rõ ràng vẻ mặt của bà ta trở nên có chút cứng đờ, giống như nghe thấy ý bóng gió trong lời nói của Tiêu Chiến, bàn tay cầm muỗng chợt siết chặt.

Tiêu Chiến dứt khoát lơ đi sự khác thường của Hàn Nhu Ngọc, mang dáng vẻ vô cùng ngây thơ đáng yêu tiếp tục mở miệng: "Kỳ lạ, lúc trước, khi con ăn xong tổ yến dì Tề đưa cho, lập tức cảm thấy mệt và buồn ngủ, sao lần này ăn vẫn tỉnh táo như vậy nhỉ?"

Như Ý không biết có chuyện gì ẩn giấu sau tổ yến, không nhịn được vươn tay vỗ đầu Tiêu Chiến: "Tiểu Chiến, em nói nhảm cái gì đấy, tổ yến chỉ có tác dụng an thần, không phải là thuốc ngủ!"

Cậu bĩu môi, có chút không vui vuốt lại đầu tóc của mình: "Chị, em đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, đừng đánh lên đầu em..."

Nói xong, cậu lại quay đầu nhìn về phía Tề Mạn, ra vẻ đáng thương tố cáo: "Anh Tề Mạn, chị ấy lại đánh em..."

"Lại đây, anh xoa cho em." Tề Mạn mang vẻ mặt dung túng, xoa xoa chỗ vừa mới bị Như Ý đánh của Tiêu Chiến.

Cậu quay đầu, hả hê trừng mắt với Như Ý, nhìn như cực kỳ ngây thơ vô tình mở miệng nói: "Vừa rồi em không có nói láo, tổ yến dì Tề đưa cho em, thật sự có tác dụng giống như thuốc ngủ!"

Lời Tiêu Chiến vừa nói xong, liền vang lên tiếng đồ sứ rơi xuống đất.

Cậu, Tề Mạn, Như Ý vốn đang cãi nhau sôi nổi, lại chuyển sự chú ý tới nơi phát ra âm thanh.

Chính là chén tổ yến Hàn Nhu Ngọc cầm trong tay, không cẩn thận đã rơi xuống đất, làm bẩn hết lễ phục cao quý trên người bà ta.

"Bà chủ, sao bà không cẩn thận như vậy?" Quản gia vội vàng rút khăn giấy, lau cho Hàn Nhu Ngọc.

Sắc mặt của bà ta nhìn có chút không tốt, hình như là tâm trạng hơi phiền não, trực tiếp đẩy cánh tay quản gia ra, đứng lên, giọng nói vẫn bình tĩnh thong dong như trước: "Tôi lên lầu thay đồ, mọi người chờ một lát."

Lúc Hàn Nhu Ngọc thay đồ xong đi xuống, Tề Lý và chú Tiêu đã vào phòng đọc sách chơi cờ, những người còn lại thì ngồi cười nói trên ghế sô pha trong phòng khách.

Một bình trà nóng được bày ra trên khay trà bằng đá cẩm thạch được bày, hơi nóng lượn lờ.

Như Ý đang nói chuyện điện thoại với Lâm Ngôn, thỉnh thoảng lại cười một tiếng, rồi nũng nịu nói một câu: "Đồ đáng ghét!"

Tiêu Chiến cùng Tề Mạn đang xem một bộ phim điện ảnh cũ, Hàn Nhu Ngọc chỉ liếc qua một cái, thấy bên trong phim có một cô gái mặc áo đỏ, khuôn mặt xinh đẹp, phong cách xuất chúng, bà ta rất ít khi chú ý đến giới giải trí, nhưng lại biết, đây là ảnh hậu nối tiếng nhất vài năm nay, tên là Tống Lệ Tư gì đó.

Bà ta ngồi bên cạnh thím Tiêu, dường như thím Tiêu cũng không cảm thấy hứng thú lắm với bộ phim này, hai người họ liền nói chuyện phiếm một chút.

Từ nãy đến giờ, Tiêu Chiến luôn chú ý tới Hàn Nhu Ngọc, cậu chờ đến lúc bà ta cùng thím Tiêu tán gẫu xong, đột nhiên mở miệng nói: "Diễn xuất của anh Nhất Bác thật sự là không thể chê."

Tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều biết Vương Nhất Bác là con riêng của Tề gia, sau đó lại thu mua công ty Tề thị, một câu nói này của Tiêu Chiến trong nháy mắt liền làm cho không khí trong phòng trở nên có chút lúng túng.

Thím Tiêu nhìn nét mặt của Hàn Nhu Ngọc, ngượng ngùng cười cười, liền hắng giọng một cái, nhắc nhở Tiêu Chiến chú ý kiêng dè.

Trong lòng cậu đã hiểu ám hiệu này, nhưng vẫn cố tình giả vờ như không hiểu gì, quay đầu, vô cùng tự nhiên nói: "Con đã từng diễn chung với anh Nhất Bác, bởi vì diễn xuất của anh ấy quá tốt nên gây cho con áp lực rất lớn. Mẹ anh ấy cũng là một minh tinh, kỹ năng diễn xuất chắc là di truyền từ mẹ nhỉ..."

"Tiểu Chiến!"

Nói đến Vương Nhất Bác còn đỡ, lại còn nhắc đến mẹ anh, thím Tiêu thấy sắc mặt từ từ trở nên lạnh lẽo của Hàn Nhu Ngọc, không nhịn được liền mở miệng ngăn Tiêu Chiến lại.

Cậu vô tội nhìn chằm chằm thím Tiêu một hồi, sau đó giống như đã bừng tỉnh hiểu được cái gì: "Con quên mất, trước kia mẹ của anh Nhất Bác và bác Tề có..."

Tiêu Chiến nói tới đây, lập tức dừng lại, sau đó giơ tay lên bịt kín miệng của mình, giả vờ như đã lỡ lời: "Thật xin lỗi, dì Tề, không phải là con cố ý."

Lúc này sắc mặt Hàn Nhu Ngọc đã vô cùng khó coi.

Thím Tiêu vội vàng quay đầu, ôn tồn nói: "Từ nhỏ Tiểu Chiến đã có tật xấu nói chuyện mà không suy nghĩ trước, chị đừng để trong lòng."

Cái gai lớn nhất trong lòng Hàn Nhu Ngọc, chính là Vương Nhất Bác và mẹ của anh, hôm nay là sinh nhật bà ta, Tiêu Chiến lại lấy chuyện chồng phản bội bà ta ra bàn luận, trong nháy mắt liền phá hủy tất cả tâm tình tốt đẹp của bà ta.

Trong lòng bà ta cực kỳ không vui, nhưng vì e ngại Tiêu gia có ở đây nên không thể phát giận, chỉ có thể cố gắng để cho mình nặn ra một nụ cười thoáng qua, giả vờ rộng lượng không để ý chút nào, nói: "Nào có chứ, tôi hiểu rõ A Chiến không cố ý, sao tôi lại giận thằng bé được."

Thím Tiêu nghe được lời này của Hàn Nhu Ngọc, lập tức quay đầu nói với Tiêu Chiến: "Con mau nói xin..."

Cậu biết tiếp theo thím muốn mình làm gì, liền đứng dậy, mở miệng trước một bước: "Con muốn đi nhà vệ sinh một chút."

Sau đó cũng không đợi ai có phản ứng, đã đi thẳng về phía nhà vệ sinh.

Để lại thím Tiêu mới vừa nói được một nửa, chỉ có thể cười trừ với Hàn Nhu Ngọc, nói: "Thật xin lỗi, trở về tôi phải quản Tiểu Chiến cho tốt mới được!"

"Không sao mà."

Tiêu Chiến chỉ nghe được Hàn Nhu Ngọc nói một câu này, đã đóng cửa nhà vệ sinh, cậu đứng dựa vào cánh cửa một lát, sau đó đi tới trước bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Nếu không phải hôm nay là sinh nhật Hàn Nhu Ngọc, nhất định cậu sẽ không bước vào cửa chính Tề gia nửa bước.

Hôm nay cậu tới đây, chính là muốn làm cho Hàn Nhu Ngọc ngột ngạt, day dứt không yên.

Không phải đều nói, sinh nhật vui vẻ sao?

Tiêu Chiến dùng sức bóp chặt bồn rửa mặt, nhếch môi cười lạnh.

Mối thù giết con, sao cậu có thể nhắm mắt bỏ qua, nhìn bà ta có được một bữa sinh nhật vui vẻ chứ?

Lúc Tiêu Chiến đi ra từ trong nhà vệ sinh, không khí trong phòng khách đã khôi phục như thường, tivi đã đổi kênh, Như Ý cũng đã cúp điện thoại.

Có lẽ bởi vì chuyện vừa rồi cậu lỡ lời, thím Tiêu có chút áy náy, nên đã tìm một chút chuyện Hàn Nhu Ngọc thích nghe mà nói, Như Ý ôm gối ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng nói chêm vào một câu.

Còn Tề Mạn vẫn nhìn chằm chằm vào tivi, tựa như bộ phim điện ảnh vừa rồi vẫn còn đang được chiếu, cả người có chút mất hồn, giống như đang nghĩ chuyện gì đó.

Tiêu Chiến ngồi trở lại chỗ cũ trên sô pha, nghe bọn họ nói chuyện mấy câu, sau đó giả vờ như nhớ tới chuyện gì, quay đầu nói với Như Ý: "Chị, mấy ngày trước lúc em quay phim, có nói chuyện phiếm với một nhân viên ở trong đoàn phim, cậu ấy nói với em một chuyện rất đáng buồn."

"Chuyện gì?" Như Ý đang nhắn tin với Lâm Ngôn lại đặt điện thoại xuống, tiến tới trước mặt Tiêu Chiến, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc lắng nghe.

Cậu cố ý lớn tiếng hơn một chút, nói với Như Ý: "Chính là sau khi kết hôn, mẹ chồng rất muốn có cháu trai, nhưng lần cậu ấy mang thai đầu tiên lại là con gái. Bởi vì việc quản lý kế hoạch hoá gia đình có vẻ nghiêm khắc, với lại điều kiện nhà bọn họ không khá giả nên chỉ có thể sinh một đứa."

Câu chuyện này của Tiêu Chiến, đối với những người lớn tuổi đã kết hôn như thím Tiêu và Hàn Nhu Ngọc mà nói, vô cùng có hứng thú muốn nghe.

Cho nên lúc Tiêu Chiến hơi dừng lại một chút, thím Tiêu có chút sốt ruột thúc giục hỏi một câu: "Sau đó thì sao?"

"Chồng rất yêu cậu ấy, mặc dù cũng rất muốn có con trai, nhưng mà bởi vì cậu ấy không đành lòng bỏ đứa bé này, vì vậy hai người liền quyết định sinh đứa bé này ra."

"Ban đầu mẹ chồng phản đối kịch liệt chuyện giữ lại đứa bé, nhưng sau đó lại bỗng nhiên không làm khó nữa."

"Cậu ấy và chồng đều phải đi làm rất mệt, nhưng đã có mẹ chồng ở nhà chuẩn bị cơm nước, thỉnh thoảng còn làm tiếp việc nhà, lúc đó bầu không khí vô cùng hòa thuận."

"Cho tới khi cậu ấy đến bệnh viện khám thai, bác sĩ lại nói cái thai đã chết ở trong bụng!"

Tiêu Chiến nói đến bốn chữ "chết ở trong bụng" này, cố ý nhấn giọng, thậm chí còn mang theo vài phần cắn răng nghiến lợi, khiến sắc mặt của Hàn Nhu Ngọc và quản gia ở bên cạnh nghe câu chuyện trở nên gượng gạo.

Thím Tiêu cũng sợ hãi, mang dáng vẻ đáng tiếc: "Tại sao đang yên đang lành lại chết ở trong bụng?"

"Đúng vậy, sao đang bình thường mà thai nhi lại bị chết cơ chứ? Lúc đó cậu ấy cũng hỏi y chang như vậy, cậu ấy cho là mình công việc bận rộn nên mới làm chết con, rất đau lòng, nhưng đợi đến làm xong giải phẫu, thì bác sĩ chợt nói cho cậu ấy biết, kiểm tra ra trong máu của cậu ấy có thành phần của thuốc ngủ."

"Thuốc ngủ?!"

Thím Tiêu lại kinh ngạc la một câu: "Mang thai không thể uống thuốc ngủ đâu!"

"Cậu ấy cũng biết điều đó mà, chưa bao giờ uống thuốc ngủ gì cả. Tất cả là vì người mẹ chồng kia đã bỏ thuốc ngủ vào trong bữa ăn hằng ngày!" Tiêu Chiến dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng, nói ra câu này.

"Hả? Mẹ chồng cho uống thuốc ngủ sao?" Dáng vẻ thím Tiêu như không thể tưởng tượng nổi, sau đó liền lắc đầu một cái: "Bà mẹ chồng này cũng quá đáng ghét rồi! Lại nỡ xuống tay ác độc như vậy, một sinh mạng đang yên lành, nói giết chết liền giết chết, sớm hay muộn cũng sẽ gặp phải báo ứng!"

Ngay cả Như Ý xưa nay đối với mấy chuyện này luôn không cảm thấy hứng thú gì, nhưng sau khi nghe xong câu chuyện Tiêu Chiến kể, cũng có chút tức giận: "Bà mẹ chồng này đúng là cặn bã!"

Tiêu Chiến không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Hàn Nhu Ngọc, khi cùng ánh mắt bà ta giao nhau, cậu nhếch môi cười khẽ.

Không biết có phải bởi vì nụ cười của Tiêu Chiến hay không, rõ ràng thím Tiêu với Như Ý chỉ mắng người mẹ chồng trong câu chuyện kia, nhưng vào giờ phút này, bà ta lại cảm thấy là đang chửi mình.

Bà ta từ trước đến giờ đều cao ngạo, chưa từng bực tức như vậy, cố gắng ổn định cảm xúc ngồi trên ghế sô pha, lồng ngực bởi vì nén giận mà có chút phập phồng lên xuống.

Mặc dù biết rõ Hàn Nhu Ngọc đang tức giận vì chuyện gì, nhưng cậu vẫn cố tình dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Dì Tề, sao dì lại tức giận như vậy? Có phải dì cũng cảm thấy, người mẹ chồng kia không phải là con người, đúng không?"

Hàn Nhu Ngọc đương nhiên biết câu chữ "Không phải là con người" trong miệng Tiêu Chiến là đang ám chỉ mình, tay của bà ta chợt nắm chặt chiếc gối, trừng mắt với cậu, hừng hực lửa giận.

Nhưng bởi vì thím Tiêu ngồi ở bên cạnh, nên vẫn phải miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi cùng với lúng túng, giọng điệu cứng đờ nói: "Ừ."

"Con cũng cảm thấy như vậy!"

Tiêu Chiến cười ngọt ngào với Hàn Nhu Ngọc một cái, nhưng lời cậu nói ra lại khiến cho bà ta tức giận gần chết: "Dì cũng không cần bức xúc như vậy, loại người như bà ta, tự mình làm bậy thì không thể sống, sớm muộn gì cũng sẽ bị cô lập xa lánh, chết không được tử tế!"

Lời nguyền rủa của Tiêu Chiến vô cùng độc ác, nhưng cậu lại nói ra một cách tự nhiên lưu loát như thế, thậm chí còn khiến cho Như Ý với thím Tiêu ủng hộ.

Hàn Nhu Ngọc cố gắng duy trì nụ cười, lời nói vô cùng bình tĩnh: "Tôi có chút không thoải mái, mọi người cứ ngồi ở đây trước một lát, tôi lên lầu nghỉ ngơi ít phút."

Nói xong, Hàn Nhu Ngọc đứng lên.

Thím Tiêu hoàn toàn không biết sóng ngầm lưu động giữa Hàn Nhu Ngọc với Tiêu Chiến, quan tâm hỏi: "Nhu Ngọc, chị không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là sau một lần tức giận đến nỗi ngất đi của mấy tháng trước, thân thể đã không được như xưa, tôi nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏe ngay." Bà ta miễn cưỡng hướng về phía thím Tiêu nặn ra một nụ cười tươi tắn.

"Bà chủ, tôi đỡ bà đi lên." Quản gia nói xong, liền dìu Hàn Nhu Ngọc đi về phía cầu thang.

Hàn Nhu Ngọc lên lầu nghỉ ngơi, thím Tiêu ở lại chỗ này cũng không còn hứng thú gì, liền đứng dậy chuẩn bị trở về nhà mình, Như Ý nghĩ đến buổi tối còn có chút công việc phải làm, liền cùng với mẹ rời đi.

Trước khi đi, hai người hỏi Tiêu Chiến có muốn cùng nhau trở về Tiêu gia không, cậu liếc mắt nhìn Tề Mạn vẫn còn mất hồn xem tivi, lắc đầu một cái, cười ôn hòa nói: "Con ở lại đây một lát nữa."

Bên trong phòng khách hiện tại có chút vắng vẻ.

Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh Tề Mạn một lúc, liếc nhìn về phía trên lầu, đứng dậy, đi lấy một cốc nước, sau đó lại trở về ghế sô pha, gọi một tiếng: "Anh Tề Mạn."

Tề Mạn không có phản ứng, ánh mắt nhìn thẳng cũng không chớp một cái.

"Anh Tề Mạn?" Cậu lại gọi một tiếng, sau đó vỗ bả vai của hắn một cái.

Tề Mạn chợt hoàn hồn, sau đó mới ý thức được mình bởi vì nhìn thấy Tống Lệ Tư trong phim, cho nên mới thất thần lâu như vậy.

Thật là gặp quỷ, hắn với Tống Lệ Tư chỉ là quan hệ giao dịch hai bên cùng thoả thuận xong, hắn nhớ tới cô làm cái gì.

Tề Mạn chợt lắc đầu một cái, sau đó nhìn Tiêu Chiến: "Sao vậy?"

Cậu giơ cốc nước đến trước mặt Tề Mạn: "Vừa rồi dì Tề nói cơ thể không khỏe, đã lên lầu nghỉ ngơi, anh đem cốc nước ấm này cho dì uống đi."

Tề Mạn gật đầu một cái, nhận lấy cốc nước, đi về phía cầu thang.

-

Hàn Nhu Ngọc trở về phòng ngủ liền rất tức giận, vươn tay vứt đồ sứ trang trí đặt ở trên kệ xuống mặt đất, vỡ thành mảnh vụn.

"Bà chủ, coi chừng thân thể của mình." Quản gia vội vàng lên tiếng khuyên bảo.

Bà ta giống như không nghe thấy lời nói của quản gia, cất bước đi xung quanh phòng ngủ vài vòng, hít một hơi thật mạnh, nghiến răng nói: "Thằng nhóc Tiêu Chiến chết tiệt đó, từ trước đến nay luôn nhìn thấy nó ngoan ngoãn khéo léo, không ngờ miệng lưỡi cũng sắc bén như vậy!"

"Bà chủ, sợ là cậu ta đã biết, đứa bé trong bụng của cậu ta lúc trước, là do chúng ta hại chết."

Một lát sau, quản gia còn nói: "Rốt cuộc cậu Tiêu đã biết bao nhiêu chuyện của chúng ta? Cậu ta có biết lúc trước chúng ta hại cậu ta té từ trên cầu thang xuống không?"

"Chuyện này nếu như bị người Tiêu gia phát hiện, rất có thể quan hệ hai nhà cứ như vậy tan vỡ, bây giờ Tề gia chúng ta kém xa so với ngày trước, rất nhiều chuyện vẫn cần dựa vào Tiêu gia..."

Hàn Nhu Ngọc không đợi quản gia nói hết lời, trực tiếp cắt đứt lời của ông ta: "Nếu như nó có chứng cứ, thì tối nay người của Tiêu gia làm sao có thể đến chúc mừng sinh nhật tôi chứ! Nhưng mà, cũng chính là bởi vì nó không có chứng cứ, cho nên mới vòng vo mỉa mai tôi!"

"Thật bực mình, một ngày sinh nhật tốt đẹp như vậy, lại bị nó làm cho không khí ngột ngạt. Lúc trước tại sao không đẩy mạnh thêm một chút, để cho nó té chết..."

Hàn Nhu Ngọc còn chưa nói hết lời, cửa phòng vốn đang đóng, đột nhiên bị đẩy ra.

Hai người đồng thời bị dọa sợ, sau đó liền quay đầu, thấy Tề Mạn cầm một cốc nước đứng ở cửa, vẻ mặt tối sầm nặng nề.

Bà ta cùng quản gia liếc nhau một cái, đáy mắt đều mang mấy phần hoảng hốt, Hàn Nhu Ngọc nở một nụ cười, dịu dàng nói: "Tiểu Mạn, sao con lại lên đây?"

Tề Mạn không lên tiếng, đứng ở cửa không nhúc nhích, đôi mắt nhìn thẳng vào Hàn Nhu Ngọc.

Bà ta bị hắn nhìn đến mức làm cho kinh hãi, bà ta đứng tại chỗ một lát, mới cất bước đi tới trước mặt của Tề Mạn, muốn cầm lấy tay của Tề Mạn, lại bị hắn né tránh.

Ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn bà ta, giọng nói trầm thấp, mang theo mấy phần đè nén lửa giận: "Vừa rồi lời hai người nói đều là thật?"

Hàn Nhu Ngọc cũng biết con trai mình đã nghe được đối thoại giữa mình với quản gia, nhưng bà ta lại không rõ Tề Mạn nghe được bao nhiêu, cho nên lại vươn tay ra: "Tiểu Mạn, con nghe mẹ nói..."

"Con chỉ muốn biết, những lời hai người vừa nói đều là sự thật có đúng không?"

Tề Mạn dường như là sợ Tiêu Chiến ở dưới lầu nghe được, giọng điệu đè rất thấp: "A Chiến bị té từ trên cầu thang xuống, là hai người hại?"

Vậy là Tiểu Mạn không nghe thấy chuyện thai nhi chết...

"Lúc trước mẹ cũng là hết cách rồi, mới làm như vậy."

"Cho nên, ý của mẹ nói chính là, mẹ thật sự làm như vậy?"

Tề Mạn gằn từng chữ hỏi lại một lần, sau đó tầm mắt liền đối mặt với quản gia đang tay chân luống cuống đứng ở bên cạnh: "Còn ông nữa...Hai người..."

Hắn đột nhiên ném cốc nước cầm trong tay xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ bắn tung tóe, nước đổ đầy mặt đất.

Cảnh tượng này, khiến cho Hàn Nhu Ngọc sinh lòng sợ hãi, bà ta theo bản năng nắm lấy cánh tay Tề Mạn: "Mẹ biết mình sai rồi, mẹ sẽ giải thích cho con nghe, chuyện không phải như con nghĩ, con trai..."

"Có phải chờ đến khi A Chiến té chết rồi, chuyện mới đúng như con nghĩ phải không!"

Tề Mạn xoay người, phẫn nộ đi xuống lầu.

"Tiểu Mạn! Tiểu Mạn!"

Hàn Nhu Ngọc hoang mang sợ hãi gọi tên Tề Mạn, sau đó liền đuổi theo sát phía sau, bởi vì bà ta chạy có chút vội vàng, không cẩn thận trẹo cổ chân, cả người đột nhiên ngồi xổm dưới đất, phát ra một tiếng kêu đau.

"Bà chủ!" Quản gia vội vàng xông lên trước đỡ Hàn Nhu Ngọc.

Bà ta gắng gượng từ dưới đất đứng dậy, khập khiễng tiếp tục bước chân đuổi theo xuống lầu.

Quản gia đau lòng gọi: "Cậu chủ! Cậu chủ!"

Dưới lầu, Tiêu Chiến thấy Tề Mạn đang trong cơn giận dữ đi xuống, vội vàng đứng lên: "Anh Tề Mạn, anh làm sao vậy?"

Tề Mạn không nói gì, vẫn bước đi về phía cửa.

Cậu nhìn thoáng qua Hàn Nhu Ngọc ở đầu cầu thang, vươn tay nắm lấy cánh tay Tề Mạn: "Dì Tề ngã rồi."

Bước chân Tề Mạn hơi dừng lại, như muốn quay đầu nhìn về phía sau một cái, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tiêu Chiến, bày ra vẻ mặt âm trầm, không nói tiếng nào liền đi ra ngoài.

"Anh Tề Mạn!" Tiêu Chiến giả vờ như rất lo lắng, nhưng chân lại không có ý định muốn đuổi theo Tề Mạn.

Đợi đến lúc hắn đóng sầm cửa, mới thu hồi vẻ mặt sốt ruột lo lắng của mình, chậm rãi xoay người, vô cùng bình tĩnh lạnh nhạt đối diện với tầm mắt của Hàn Nhu Ngọc.

Có một số thứ không cần phải nói, chỉ cần một ánh mắt, đối phương đã có thể hiểu rõ ý tứ của cậu.

Không sai, thật ra lúc cậu thấy quản gia cùng đi lên lầu với Hàn Nhu Ngọc, đã nghi ngờ rằng rất có thể hai người họ sẽ nói chuyện gì đó với nhau.

Nếu như không phải Hàn Nhu Ngọc nói tổ yến là do quản gia tự tay hầm, thì cậu cũng sẽ không nghĩ rằng chuyện của đứa bé cũng có liên quan tới quản gia.

Thẳng thắn mà nói, Tiêu Chiến cũng không dám khẳng định chắc chắn Hàn Nhu Ngọc và quản gia sẽ nói gì đó ở trên lầu, mà chỉ thử ôm suy nghĩ biết đâu gặp được vận may một lần, đưa cốc nước cho Tề Mạn, kêu hắn đi lên lầu.

Lúc từ trên lầu truyền đến tiếng vỡ nát của cốc thủy tinh, cậu liền biết bản thân mình đúng là gặp được vận may rồi.

Khi Hàn Nhu Ngọc chạm phải ánh mắt của Tiêu Chiến, lập tức ý thức được bản thân mình đã bị cậu hãm hại.

Bà ta tức giận bừng bừng, đang định mở miệng, thì Tiêu Chiến lại giơ tay làm tư thế "Suỵt" với Hàn Nhu Ngọc, sau đó chỉ chỉ vào phòng đọc sách, giọng nói không nóng không lạnh: "Dì Tề, con trai của dì đã bỏ đi, chẳng lẽ cũng muốn bác Tề tức giận với dì như vậy sao? Đừng quên, chú tôi còn đang ở đây."

Hàn Nhu Ngọc bị Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói một câu liền nghẹn họng, mặt bà ta đỏ bừng bừng vì phẫn nộ.

Bà ta càng như thế này, cậu càng cười rạng rỡ động lòng người, sau đó sắc mặt đột nhiên lại trở nên lạnh lẽo: "Hàn Nhu Ngọc, tôi tặng bà món quà sinh nhật này, không biết bà có thích không?"

Hàn Nhu Ngọc tức giận đến mức khuôn mặt trở nên hơi vặn vẹo, bà ta ôm lấy lồng ngực, chỉ tay vào Tiêu Chiến, một chữ cũng không thốt thành lời.

Cậu đạt được mục đích, không cần thiết phải dây dưa với bà ta nữa, ung dung bình tĩnh kéo cửa chính đi ra.

Trên thế giới này, không có người nào là tuyệt đối lương thiện, sở dĩ lương thiện và hồn nhiên, chẳng qua chỉ là chưa từng bị dồn ép đến cực hạn.

Hàn Nhu Ngọc làm hại cậu và Vương Nhất Bác, một lần lại một lần lỡ mất nhau, có lẽ nếu không phải do bà ta, thì cậu và anh sớm đã ở bên nhau rồi.

Nỗi đau xót mất con, uyên ương ly biệt... Bao nhiêu thù sâu hận lớn, sao cậu có thể ngồi yên không để ý đến?

Hàn Nhu Ngọc thiếu nợ cậu, cậu muốn đòi từng chút từng chút một về.

Không chỉ vì cậu, mà còn vì anh, vì đứa con đã mất của hai người....

Lúc Tiêu Chiến nghĩ tới đây, đáy mắt lóe lên tia sắc bén, ngay cả trên khuôn mặt từ trước đến giờ vẫn luôn dịu dàng điềm tĩnh, nay cũng đã lộ ra ý lạnh thấu xương.

Phải biết rằng, trong phòng khách Tề gia, những lời nguyền rủa cậu đã nói với Hàn Nhu Ngọc, cũng không phải là chỉ nói cho có lệ.

Hàn Nhu Ngọc giết chết đứa con của cậu, vậy cậu sẽ khiến cho bà ta nếm thử mùi vị con trai của mình nuôi dưỡng yêu thương gần 30 năm nay, càng lúc càng xa cách mình.

Bị cô lập ghẻ lạnh, chính là kết cục cuối cùng cậu muốn dành cho Hàn Nhu Ngọc!

Cho nên đêm nay, chẳng qua cũng chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro