Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến làm thủ tục xong, đi thẳng lên máy bay, tới chỗ ngồi của khoang hạng nhất mới tìm thấy Vương Nhất Bác.

Dáng vẻ anh dường như rất buồn ngủ, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Trực giác nhạy bén của anh cảm nhận được cái gì đó, liền mở mắt ra, lúc nhìn thấy cậu, tựa như thấy người không liên quan đến mình, tiếp tục nhắm mắt.

"Chào cậu, xin hỏi chỗ ngồi của cậu là số mấy?" Cô tiếp viên hàng không nhìn thấy Tiêu Chiến đứng một chỗ không nhúc nhích, mặt mỉm cười tiến lên hỏi.

Tiêu Chiến cười cười xin lỗi cô tiếp viên hàng không.

Cậu ngồi xuống vị trí của mình chưa lâu thì cửa máy bay đóng lại, sau đó vang lên những điều an toàn cần biết.

Cậu lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn đến nhóm: "Máy bay sắp cất cánh."

Cậu đọc một loạt tin nhắn cổ vũ của A Kiều và trợ lý, tận đáy lòng bỗng dâng lên sự cảm động, cậu đáp lại một câu "Cảm ơn", sau đó liền khóa máy.

Dựa lưng vào ghế, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, âm thầm thề rằng, ngày về nước, nhất định phải là ngày cậu và Vương Nhất Bác trở về cùng nhau.

-

Chuyến bay kéo dài 15 tiếng, rốt cuộc máy bay cũng hạ cánh xuống Los Angeles Mỹ.

Ngoại trừ điện thoại, ví tiền và hộ chiếu ra, Tiêu Chiến không còn đồ gì khác, cho nên căn bản không cần sắp xếp hành lý gì cả, thần tốc chạy đến chỗ anh.

Lúc trợ lý đặt vé thì đã không còn vé khoang hạng nhất giống Vương Nhất Bác, cậu đành phải ngồi khoang phổ thông, cho nên lúc đi từ khoang phổ thông đến khoang hạng nhất liền bị tiếp viên ngăn lại: "Thật xin lỗi, xin cậu chờ một chút, để cho người khoang trước xuống máy bay trước."

Giọng nói của tiếp viên truyền vào khoang hạng nhất, Vương Nhất Bác đang thu thập đồ đạc, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về bên này một cái, khi tầm mắt nhìn thấy Tiêu Chiến cũng không có phản ứng gì quá lớn, dáng vẻ như việc không liên quan đến mình, kéo vali đi xuống máy bay.

Đợi cho người khoang hạng nhất đi hết, tiếp viên mới cười với Tiêu Chiến, đưa tay ra hiệu xin mời: "Cậu có thể đi rồi ạ."

Tiêu Chiến căn bản không để ý tới tiếp viên, trực tiếp lao ra ngoài, lúc bước vào sân bay, cậu nhìn quanh trái phải một vòng, nhìn đến cuối con đường bên trái, thì thấy anh đang kéo vali chuẩn bị rẽ, vì thế liền vội vàng đuổi theo.

Không biết là trùng hợp, hay là do có sự tồn tại của yếu tố nào đó, mà mỗi lần cậu sắp mất dấu anh, thì luôn có thể nhìn thấy bóng dáng anh, ngay cả lúc đón taxi, dường như Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng đồng thời đón được.

Cậu cũng không biết sẽ đi đâu, cho nên chỉ nói với tài xế đuổi theo chiếc xe của anh đang ngồi.

Lúc này ở Los Angeles đang là sáng sớm, xe trên đường cũng không nhiều, cho nên hai chiếc taxi gần như là một trước một sau đến trước cửa một khách sạn.

Khi Tiêu Chiến xuống xe, vừa lúc Vương Nhất Bác xách vali từ chiếc taxi kia xuống, trực tiếp kéo vào khách sạn, cậu trả tiền taxi xong cũng theo vào khách sạn.

Anh đứng trước đại sảnh đặt phòng tổng thống, cậu cũng đi đến đặt phòng.

Khi cần ký tên, bàn tay của hai người ăn ý cùng nắm lấy một cây bút, Tiêu Chiến mở to mắt, hốt hoảng nhìn Vương Nhất Bác, còn anh lại chẳng thèm nhìn cậu một cái, vẻ mặt thản nhiên buông tay ra, lưu loát lấy cây bút khác, ký tên, sau đó lấy thẻ phòng, trực tiếp kéo vali tới thang máy.

Cậu cũng vội vàng ký xong, sau khi lấy thẻ phòng, liền chạy theo tới thang máy.

Hai người cùng bước vào thang máy lên tầng, trong thang máy vô cùng yên tĩnh, ngoài anh và cậu ra, thì còn có hai người phục vụ khách sạn.

Toàn thân Vương Nhất Bác lạnh lùng đứng đó, tay nắm chặt vali, còn Tiêu Chiến thì đứng bên cạnh anh, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người anh, vậy mà anh lại xem cậu như không khí.

Cậu bị anh lơ đi, trong lòng có chút buồn bã, từ khoảnh khắc cậu nhìn thấy anh, đã muốn giải thích với anh chuyện lúc trước mình lỡ hẹn, nhưng anh vừa nhìn thấy cậu liền đi, ở trong nhà bà, anh trực tiếp tiễn khách.

Ở trong khách sạn, cậu chỉ vừa mới nhắc đến đêm hôm lễ tình nhân, đã bị anh phẫn nộ khác thường đẩy ra khỏi phòng, nhưng lúc này đây anh và cậu đang ở trong thang máy, anh không thể xua đuổi cậu được nữa...

Nghĩ tới đây, Tiêu Chiến lập tức mở miệng, phá tan bầu không khí tĩnh mịch trong thang máy.

Cậu sợ mình lại giống như lần trước, chưa nói hết câu đã bị anh bóp cổ không cho nói tiếp, vì thế liền dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp đưa ra vấn đề trọng điểm, đơn giản rõ ràng nói ra: "Em ở bệnh viện."

Nữ nhân viên phục vụ là người Mỹ nên nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng lại cho rằng Tiêu Chiến đang tự nói chuyện với mình, vì thế quay đầu mỉm cười nhìn cậu, kết quả lại phát hiện cậu đang nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, liền hiểu rằng cậu đang trò chuyện với anh, nên nữ phục vụ đành đem lời tới bên miệng nuốt trở vào bụng.

Đè nén lâu như vậy rốt cuộc cũng có cơ hội nói ra, khiến cho đáy lòng Tiêu Chiến thoải mái hơn một chút, tiếp tục bổ sung: "Đêm lễ tình nhân kia, em không tới gặp anh, là vì em bị nhập viện..."

Tay nắm vali của Vương Nhất Bác khẽ run lên, nhưng sau đó trên mặt của anh liền hiện lên một tia tự giễu.

Vừa nghe thấy cậu nằm viện, anh lập tức đau lòng.

Thậm chí là thấy cậu một thân một mình tới Mỹ, biết là cậu đi theo mình, đã cố ý đợi cậu nhiều lần.

Anh cảm thấy bản thân mình yêu cậu đến điên rồi!

"Tôi đã nói với em rồi, tôi không muốn nhắc tới chuyện trước kia!"

Vương Nhất Bác giận chính mình, mở miệng nói chuyện, giọng điệu mang theo vài phần dứt khoát ngắt lời cậu: "Không cần biết em kiếm cớ gì, hay là em thật sự nằm viện, kể cho tôi nghe đều không có tác dụng, tôi cũng không có hứng thú nghe! Tôi nghĩ trong lòng em nên hiểu rõ, điều tôi để ý không phải là em vì sao không tới gặp tôi, mà là..."

Anh nói tới đây bỗng nhiên dừng lại.

Vương Nhất Bác, rốt cuộc là mày muốn điên cùng em ấy đến khi nào?

Rõ ràng đã nói là sẽ quên đi, vậy cần gì phải nhiều lời vô nghĩa với em ấy như vậy?

Chẳng lẽ mày lại muốn chịu đựng cảm giác sống không bằng chết một lần nữa sao?

Vương Nhất Bác có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại, đem nửa câu sau đè ép trở về trong bụng, đổi thành một câu nghiến răng nghiến lợi "Bỏ đi!"

Sau đó anh mở mắt, trên mặt khôi phục vẻ lạnh lùng, mở miệng mang theo thanh âm nhàn nhạt: "Tôi không quan tâm lần này em tới Mỹ là có mục đích gì, tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với em nữa."

Trong thang máy yên lặng ước chừng nửa phút, tới được tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra.

Anh vẫn đứng ở trong thang máy không nhúc nhích, giống như đang suy nghĩ gì đó, sau một lúc lâu, lại trầm trầm mở miệng nói: "Nếu như có thể, tôi hi vọng em sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt của tôi."

Nói xong, Vương Nhất Bác không có ý muốn dây dưa thêm, trực tiếp kéo vali của mình, cất bước rời đi.

Để lại Tiêu Chiến đứng một mình ngẩn ngơ trong thang máy, nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác dần dần biến mất.

Cậu đã nói cho anh biết, bởi vì cậu ở bệnh viện mới không thể đi gặp anh, thế nhưng anh lại không tin, thậm chí còn nói, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cậu nữa, không muốn cậu xuất hiện ở trước mặt anh... Cậu đã chờ mong tới lúc hai người gặp lại, thế nhưng anh lại một lòng muốn chặt đứt.

Đáy mắt đen nhánh của Tiêu Chiến thoáng hiện một tia ảm đạm, cánh môi uất ức giật giật, liền cúi đầu xuống.

Cho đến khi cửa thang máy truyền đến tiếng còi báo động thì Tiêu Chiến mới chậm chạp từ trong thang máy đi ra, sau đó thấy cuối hành lang, Vương Nhất Bác đang gọi điện thoại.

Cậu nhìn thẻ phòng trong tay mình, theo chỉ dẫn trên hành lang, tìm tới, mới phát hiện, mình sẽ ở phòng đối diện với anh.

Vương Nhất Bác nhìn cậu bước tới, gương mặt trở nên lạnh lùng, dùng tiếng Anh nói với người ở đầu dây bên kia "Buổi chiều gặp lại", sau đó cúp máy, giống như cậu chỉ là không khí, anh cầm thẻ quẹt mở cửa, tiến vào căn phòng của mình.

-

Tiêu Chiến đã ngủ ở trên máy bay, tắm xong, nằm ở trên giường, trong đầu đều nghĩ đến lời Vương Nhất Bác nói với mình trong thang máy.

Thái độ của anh kiên quyết như thế, giống như đời này kiếp này thật sự không muốn có chút dính líu đến cậu.

Chẳng lẽ thật sự phải sử dụng cách mà A Kiều nói sao?

Nghĩ tới đây, Tiêu Chiến lại trèo xuống giường, cầm lấy viên thuốc mà A Kiều đưa cho cậu trước khi rời đi, chăm chú nhìn trong chốc lát, sau đó liền âm thầm hạ quyết định.

Bất luận như thế nào, cậu đều muốn tìm một cơ hội cùng anh xảy ra chút chuyện.

Giống như A Kiều từng nói, dù là cuối cùng anh không chịu tha thứ cho cậu như cũ, thì cậu còn có thể lấy đứa bé làm lợi thế.

Cậu lén chú ý động tĩnh của căn phòng đối diện.

Anh có lẽ bị sai múi giờ, buổi sáng cửa phòng của anh không có động tĩnh gì, đến 1 giờ chiều, có nhân viên phục vụ bưng một phần đồ ăn đưa vào phòng anh.

Mãi cho đến 5 giờ chiều, anh từ trong phòng đối diện ra ngoài, mặc một bộ đồ tây trang chỉnh tề, lúc rời đi, giống như cảm giác được cậu đang nhìn mình, còn liếc một cái về phía cửa phòng của cậu.

Tiêu Chiến vội vàng chạy về trong phòng ngủ mình, cầm ví tiền, điện thoại, hộ chiếu còn có viên thuốc A Kiều cho cậu, sau đó mang giày, cũng đi ra khỏi phòng.

Cửa phòng cậu hơi nặng, phát ra tiếng vang rất lớn, khiến cho Vương Nhất Bác đang chờ thang máy, nghiêng đầu nhìn lướt qua phía cậu.

Tiêu Chiến vừa nghĩ tới tính toán trong lòng mình, có chút chột dạ nên cúi đầu, trốn tầm mắt của anh.

Hai người cùng đi chung một thang máy, còn có thêm một cặp vợ chồng, giống như là người Pháp.

Cậu không học qua tiếng Pháp, nghe không hiểu hai người kia đang nói những chuyện gì, chỉ thấy họ luôn cười hạnh phúc, thỉnh thoảng còn mặc kệ người xung quanh mà hôn nhau.

Suốt thời gian xuống tầng cuối cùng, anh và cậu không nói gì, Tiêu Chiến len lén liếc Vương Nhất Bác mấy lần, anh thì vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh.

Cửa thang máy mở ra, điện thoại Vương Nhất Bác reo lên, anh vừa nghe vừa đi ra khỏi thang máy, cậu đứng ở sau lưng anh, nghe được anh dùng tiếng Anh nói một câu: "Tôi ra ngay."

Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác ra khỏi khách sạn, anh vừa nghe điện thoại vừa nhìn quanh bốn phía, sau đó tầm mắt dừng lại trên người của một cô gái tóc vàng xinh đẹp đang đứng trước xe Ferrori, anh cúp máy, cất bước đi tới chỗ người đó.

Cô gái kia nhìn thấy Vương Nhất Bác thì rất vui vẻ, thậm chí còn ôm anh một cái, hai người đứng ở ven đường không biết nói nhỏ gì đó, rồi lập tức lên xe.

Tiêu Chiến nhìn thấy cảnh này thì ngẩn người, cho đến lúc chiếc xe kia chậm rãi chạy nhanh dần, cậu mới vội vàng chạy đến một chiếc xe taxi ở trên đường, bảo tài xế đuổi theo chiếc xe của cô gái kia.

Chiếc Ferrari màu đỏ dừng trước một nhà hàng, Vương Nhất Bác và cô ta xuống xe, cùng nhau đi vào trong.

Cậu trả xong tiền xe, liền hấp tấp chạy vào theo, thấy hai người họ đã ngồi xuống bàn ăn gần cửa sổ, cô gái đang cầm menu gọi thức ăn với nhân viên phục vụ, hình như còn cười tươi hỏi ý kiến Vương Nhất Bác, vẻ mặt anh lạnh nhạt, gật đầu một cái, anh vô ý nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Chiến, sau đó tầm mắt liền dời đi chỗ khác.

Cậu tìm một bàn tương đối gần với hai người họ, tùy tiện gọi một phần thịt bò bít tết.

Anh cùng cô gái tóc vàng kia ngồi đối diện nhau, không biết là nói chuyện gì trông rất vui vẻ, cô gái kia thỉnh thoảng còn thoải mái cười lớn mấy tiếng.

Cậu nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cô gái kia, cảm giác vô cùng chói tai.

Mặc dù từ đầu đến cuối, trên mặt anh không có cảm xúc nào, nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra được, quan hệ giữa anh và cô gái kia tương đối tốt.

Cô ta cùng Tiêu Chiến gọi phần món ăn giống nhau, được phục vụ bưng lên cùng lúc.

Lúc Tiêu Chiến cầm dao nĩa lên chuẩn bị cắt thịt bò bít tết, vừa vặn thấy Vương Nhất Bác đang tao nhã cắt bít tết cho cô gái kia.

Cậu nhìn chằm chằm cảnh này hồi lâu, không nhịn được nhíu mày, cầm dao dùng sức đâm vào miếng bít tết trong dĩa của mình, đáy lòng nổi lên một sự giận dữ cùng ghen tức.

Rốt cuộc cô ta có quan hệ gì với anh ấy chứ?

Vương Nhất Bác ngay cả lời giải thích của mình cũng không tin, còn nói về sau không bao giờ muốn gặp mình nữa, chẳng lẽ nguyên nhân là có liên quan đến cô ta?

Nghĩ tới đây, tay cầm dao của Tiêu Chiến chợt run lên, không cẩn thận liền cắt vào tay còn lại của mình, cảm giác đau đớn truyền tới, khiến tay bị cắt trúng giật nảy lên, cây nĩa trong tay rơi xuống dĩa, phát ra tiếng vang loảng xoảng, sau đó rơi xuống đất, khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn.

Nhân viên phục vụ đứng ở một bên thấy như vậy, vội vàng đi tới, khom người giúp Tiêu Chiến nhặt nĩa lên, đổi nĩa khác cho cậu, chợt thấy trên ngón tay Tiêu Chiến chảy máu, liền lên tiếng hỏi thăm: "Tay cậu không sao chứ?"

Lúc này cậu mới nhìn đến ngón tay đang chảy máu của mình, cũng may vết thương không sâu lắm, không có gì đáng ngại. Cậu vừa định lắc đầu với nhân viên phục vụ, thì lại thấy tầm mắt Vương Nhất Bác như có như không nhìn ngón tay của cậu.

Tiêu Chiến lập tức nhìn lại anh, trong khoảnh khắc đó, cậu có một loại ảo tưởng, nghĩ rằng anh sẽ đứng dậy đi tới chỗ mình.

Nhưng ai ngờ qua khoảng vài giây sau, anh lại nhàn nhạt quay đầu, tiếp tục trò chuyện cùng cô gái tóc vàng ngồi đối diện kia.

Nhân viên phục vụ cầm băng cá nhân tới, đặt ở trên bàn ăn của Tiêu Chiến: "Băng cá nhân của cậu."

Cậu miễn cưỡng nở nụ cười với nhân viên phục vụ, nói một câu: "Cảm ơn."

Đợi đến khi nhân viên phục vụ rời đi, Tiêu Chiến mới chậm chạp dán băng cá nhân vào ngón tay của mình, cậu liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, thấy anh đang rót rượu cho cô gái kia, còn cô ta thì giơ điện thoại lên trước mặt anh, chỉ chỉ vào màn hình, không biết là cái gì.

Đáy lòng Tiêu Chiến trong nháy mắt bị mất mát cùng khổ sở bao phủ, trước kia anh vô cùng yêu thương cậu, chăm lo cho cậu từng miếng ăn giấc ngủ, cậu đi bộ mệt thì anh sẽ cõng cậu...

Nhưng bây giờ, anh lại lạnh lùng không thèm nhìn đến cậu.

Tiêu Chiến không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, cậu ngồi một lát, liền đứng dậy, tính tiền rồi rời đi.

Mãi cho đến khoảng hơn 9 giờ tối, Tiêu Chiến ngồi ở quầy bar nhỏ trong đại sảnh khách sạn, đã chờ hơn 3 tiếng, rốt cuộc cũng thấy chiếc Ferrari màu đỏ chậm rãi dừng ở ven đường.

Cậu vốn tưởng rằng chỉ có mình anh xuống xe, không ngờ rằng cô gái tóc vàng kia cũng theo anh xuống xe, trong đầu của Tiêu Chiến trong phút chốc liền muốn nổ tung.

Chẳng lẽ cô ta muốn về phòng khách sạn cùng anh Nhất Bác? Phụ nữ nước ngoài cởi mở như vậy, nếu hai người họ cùng ở một phòng thì...

Cả người Tiêu Chiến đột nhiên bật dậy, khiến cho người đàn ông nước ngoài đang xem báo ngồi đối diện giật mình ngẩng đầu lên, nhìn cậu với ánh mắt kì lạ.

Chẳng lẽ anh ấy thật sự thích cô ta? Vậy còn mình phải làm sao đây? Mình còn muốn cùng anh ấy bắt đầu lại lần nữa mà!

Trong đầu Tiêu Chiến loạn lên, đáy lòng vô cùng sợ hãi, đến cuối cùng thì có một cỗ tức giận dâng lên, khí thế bừng bừng bước ra cửa khách sạn, đi về phía Vương Nhất Bác và cô gái kia.

-

Cô gái tóc vàng kia là vợ của một vị đạo diễn mà Vương Nhất Bác đã từng quen khi quay phim ở Hollywood, là một bác sĩ tâm lý, tên Lucy, biết tin anh đến Mỹ liền có lòng mời anh cùng ăn một bữa cơm.

Xe dừng ở cửa khách sạn, Vương Nhất Bác nói một tiếng cảm ơn với Lucy, đẩy cửa bước xuống xe, ai ngờ Lucy cũng theo anh xuống xe, còn gọi anh lại.

Anh quay đầu, nhìn thấy Lucy cười cười mở miệng nói: "Wang, tôi cảm thấy tối nay cậu có chút không bình tĩnh, trong lòng luôn không yên, có chuyện gì phiền lòng sao? Nói ra đi, có lẽ tôi có thể giúp cậu một chút."

Vương Nhất Bác nhàn nhạt mở miệng: "Tôi không sao."

"Wang, cậu không lừa tôi được đâu, đừng quên nghề nghiệp của tôi là gì, dù tối nay cậu đã rất cố gắng để biểu hiện mình đang bình tĩnh, nhưng tôi vẫn có thể thấy cậu có chút khác thường."

"Ví dụ như trong lúc ăn cơm, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ 19 lần, lúc tôi lái xe đưa cậu trở lại, cậu cũng nhiều lần thất thần, thậm chí có mấy lần tôi nói chuyện với cậu, cậu cũng không trả lời tôi..."

Lúc Lucy đang mang vẻ mặt tươi như hoa mà nói hăng say, bất chợt có một tiếng gọi trong trẻo truyền đến: "Chồng yêu!"

Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Vương Nhất Bác lại run lên một chút.

Lời Lucy đang muốn nói, bị phản ứng kì lạ này của anh khiến phải dừng lại, nhíu mày, quan tâm hỏi một câu: "Wang, cậu làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác định lắc đầu với Lucy, thì đột nhiên lại có một bóng người vọt tới, nhào thẳng vào trong lòng anh: "Chồng yêu, anh đã đi đâu vậy? Em ở đây đợi anh đã lâu rồi!"

Lucy bị Tiêu Chiến lao tới một cách bất ngờ này làm cho hoảng sợ, mặc dù không hiểu tiếng Trung, nhưng cũng biết sơ qua mấy từ, "Chồng" chính là một từ vựng trong số đó.

Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, dùng tiếng Anh hỏi: "Wang, không phải cậu vẫn chưa kết hôn sao? Sao người này lại gọi cậu là chồng?"

Tiêu Chiến nghe thấy lời nói của Lucy, càng thêm xác định quan hệ của cô ta và Vương Nhất Bác không bình thường.

Cậu nhất định phải nghĩ cách khiến cô gái ngoại quốc này biết khó mà lui, từ nay về sau cũng không đến làm phiền anh nữa.

Tròng mắt của Tiêu Chiến đảo quanh một vòng, sau đó lại giống như đang chứng minh địa vị của bản thân, nhón chân lên, hôn hai cái lên mặt của Vương Nhất Bác.

Vừa rồi không dễ dàng gì anh mới có thể khiến đầu óc mình khôi phục lại bình thường, lúc này, cả người lại trở nên cứng đờ lần nữa.

Còn Tiêu Chiến thì cứ như bị nghiện, cứ mở miệng gọi chồng không ngừng: "Chồng ơi, em cố ý đi từ Bắc Kinh đến đây để tìm anh, chồng ơi, ngồi máy bay mệt quá, chồng ơi, em có một tin tức tốt muốn nói cho anh biết..."

Tiêu Chiến buột miệng nói một câu cuối cùng, căn bản trong đầu cũng không biết mình có tin tức tốt gì để nói cho Vương Nhất Bác, vì vậy ngập ngừng một chút, sau đó liền nháy mắt hai cái với anh, nói: "Chồng ơi, em có thai rồi!"

Đúng đúng đúng, cậu đã có thai, nhất định cô gái ngoại quốc này sẽ biết khó mà lui!

Sau khi nói xong, Tiêu Chiến mới nhớ tới việc mình đang nói tiếng Trung, lỡ như cô ta nghe không hiểu thì làm thế nào?

Nghĩ vậy, cậu lập tức nghiêng đầu nhìn thẳng vào Lucy, dùng tiếng Anh lặp lại lần nữa: "Chồng ơi, em có thai rồi, anh có vui không?"

Ánh mắt Lucy trở nên kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất Bác, mở miệng hỏi: "Mang thai?"

Sự kinh ngạc của Lucy rơi vào trong mắt Tiêu Chiến, giống như phát hiện người yêu mình có vợ, lại còn mang thai nữa, nên muốn tìm kiếm sự xác thực từ anh.

Nếu cô ta còn chưa từ bỏ, vậy cũng đừng trách Tiêu Chiến cậu quá đáng!

Cậu ôm cổ của anh, gương mặt rạng rỡ, dùng tiếng Anh ngọt ngào nói: "Chồng ơi, em còn chưa ăn cơm, rất đói..."

Bị hành động không đầu không đuôi của Tiêu Chiến làm kinh hãi một hồi lâu, lúc này anh mới tỉnh táo lại.

Ai có thể nói cho anh biết, Tiêu Chiến đang giở trò quỷ gì không? Đang đùa giỡn gì vậy chứ?

Vương Nhất Bác nhìn Lucy với ánh mắt ngại ngùng, mở miệng nói: "Thật xin lỗi, tôi..."

Câu xin lỗi của anh rơi vào trong tai Tiêu Chiến, rõ ràng chính là muốn níu giữ cô gái tóc vàng xinh đẹp này, làm sao cậu có thể cho anh cơ hội đó?

Dưới tình thế cấp bách, Tiêu Chiến nhón chân lên, dùng sức nhấn đầu anh xuống, cậu hôn lên môi anh, chặn câu nói của anh lại.

Cảm giác mềm mại và ấm áp quen thuộc kia khiến toàn thân của Vương Nhất Bác giống như có dòng điện chạy qua, hoảng loạn vô cùng, nhưng anh vẫn không đẩy Tiêu Chiến ra.

Thật ra vừa rồi Lucy cũng hiểu rõ anh định nói với mình rằng "Xin lỗi không tiếp chuyện được", chỉ là không ngờ trong lúc bất chợt cậu chàng Trung Quốc đẹp đẽ này lại ngăn chặn môi của Vương Nhất Bác, khiến cho cô không nhịn được sợ hãi, sau đó liền cười cười lắc đầu, lui về phía sau hai bước, lên xe, rời đi.

Tiêu Chiến nghe được tiếng xe đã xa dần ở sau lưng, cho là cô gái nước ngoài đã bị mình đánh lui thành công, đáy lòng có chút đắc chí, sau đó mới hài lòng rời khỏi môi Vương Nhất Bác.

Xung quanh có một người nước ngoài thấy một màn như vậy, không nhịn được huýt sáo cổ vũ, Vương Nhất Bác bừng tỉnh, lúc này anh mới phản ứng kịp, vừa rồi mình bị Tiêu Chiến cưỡng hôn trên đường.

Gương mặt vốn lạnh nhạt thờ ơ, bỗng trở nên đỏ ửng, sắc mặt liên tục biến chuyển, sau đó đẩy Tiêu Chiến còn đang ôm cổ mình ra, sau đó xoay người, sải bước đi vào khách sạn.

Cậu bị anh hất ra, bước chân lảo đảo hai cái, sau đó liền đuổi theo Vương Nhất Bác, kéo cổ tay của anh.

Cơ thể của anh chợt căng thẳng, không quay đầu lại nhìn cậu ở sau lưng, chỉ là dùng sức tránh tay cậu, lại khiến cho Tiêu Chiến giơ luôn tay còn lại lên, ôm chặt lấy cánh tay anh.

Vương Nhất Bác nhíu mày, tiếp tục dùng sức tránh cánh tay đó của cậu, đến cuối cùng vẫn tránh không được, liền lạnh giọng mở miệng, nói: "Buông ra!"

Cơ thể Tiêu Chiến run nhẹ một cái, càng ôm chặt tay anh hơn.

Cuối cùng anh cũng có chút không chịu nổi quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến: "Rốt cuộc em muốn như thế nào?"

Đã từng vì Tề Mạn mà nói anh không xứng yêu cậu, khiến anh đành buông tay rút lui. Bây giờ lại quấn quít làm phiền đi theo anh từ Bắc Kinh tới nước Mỹ, còn làm những chuyện giống như đang đánh dấu chủ quyền ngay trước mặt Lucy, gọi anh là chồng, nói đã mang thai đứa bé của anh.

Rốt cuộc là cậu muốn như thế nào?

Có thể là ánh mắt của Vương Nhất Bác quá dọa người, khiến Tiêu Chiến hoảng hồn cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Em làm rơi ví tiền rồi..."

Ví tiền của cậu thật sự không còn nữa, mà nói đúng hơn là cậu đã giấu nó đi.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cậu, không nói gì.

Tiêu Chiến lén nhìn vẻ mặt anh một cái, vẫn còn sót lại chút tức giận vừa nãy, khiến người ta không đoán được trong lòng anh nghĩ gì.

Cậu không xác định được anh có tin mình hay không, vì thế liền lục tung túi quần của mình cho anh xem, ngoài điện thoại và hộ chiếu ra thì không còn gì cả.

Cúi đầu nhỏ giọng nói tiếp: "Thật sự đã làm mất, em ra khỏi nhà hàng, rồi đi một đoạn đường để đón taxi về khách sạn, lúc tính tiền mới phát hiện mình bị mất ví, nên đã mượn tiền ở quầy lễ tân."

Hốc mắt cậu đỏ lên, giọng nói mang theo vài phần đáng thương: "Lúc đầu bọn họ không cho em mượn, em nói có bạn bè ở đây sẽ trả tiền lại giúp em, bọn họ mới đồng ý cho em mượn tiền."

"Nhưng bọn họ lại không cho em lên phòng nghỉ ngơi, nhất định cứ bắt em ngồi bên đường chờ anh, em chờ hơn 3 tiếng đồng hồ anh mới về, em cũng chưa ăn cơm, rất đói bụng."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói, mỗi một chữ nói ra đều đâm vào trái tim Vương Nhất Bác khiến anh đau lòng.

Mặc dù Vương Nhất Bác không nhìn rõ mặt cậu, nhưng từ giọng nói của cậu thì trong đầu anh cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng tội nghiệp và tủi thân của cậu.

Anh nhắm mắt lại, thầm hít một hơi, cố gắng kéo lý trí của mình về, sau đó rút một xấp tiền rất dày từ trong ví ra đưa cho cậu.

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, không nhận lấy: "Số tiền này không đủ, phí ở khách sạn một đêm đều là mấy vạn."

Anh tiếp tục rút ra một tấm thẻ, đưa cho cậu: "Em vẫn nhớ mật mã chứ?"

Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại nhau, anh dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với cậu, mặc dù vẫn lạnh nhạt, nhưng trong đó không có cảm giác bài xích như trước, khiến cậu không biết sao lại chảy nước mắt không ngừng, rơi xuống tay áo của anh đang bị cậu nắm chặt lấy.

Từng giọt nước mắt kia khiến đáy lòng Vương Nhất Bác bỏng rát, thật vất vả mới đè ép được trái tim đã bắt đầu mềm nhũn của mình.

Tiêu Chiến lau qua loa nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn anh, tủi thân nói: "Em không muốn xin tiền của anh nữa, em muốn xin cơm, em đói lắm..."

Xin cơm?

Rõ ràng hai chữ này rất buồn cười, nhưng lại khiến Vương Nhất Bác không thể nào cười nổi.

Anh nhìn chằm chằm đôi mắt rưng rưng của cậu, trái tim vốn đang đấu tranh quyết liệt bây giờ đã không nhịn được thỏa hiệp xin thua, sau đó hoàn toàn mềm xuống.

Thậm chí anh còn rất muốn vươn tay ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng che chở yêu thương.

Anh nghĩ mình đúng là yêu mù quáng mà...Bị cậu làm cho thương tích đầy mình, nhưng chỉ cần một giọt nước mắt của cậu là có thể khiến anh bỏ xuống tất cả những điều canh cánh trong lòng.

Vương Nhất Bác thở dài một hơi, nói: "Em đi vào trả tiền trước đi."

Tiêu Chiến rất sợ nếu mình thả tay ra thì anh sẽ bỏ chạy, nên không chịu nghe lời Vương Nhất Bác, ngoan cố đứng yên tại chỗ.

Anh nhìn cậu vài giây, cuối cùng cũng nhượng bộ, không nói gì, để cậu tùy ý ôm tay mình, đi vào trong đại sảnh khách sạn.

Cước bộ của anh đi rất nhanh, vì có thể giữ được tay anh nên cậu đành phải chạy mới theo kịp.

Anh chợt nghiêng đầu, nhìn thấy cậu bước theo gấp gáp, nên liền đi chậm lại.

Vào đại sảnh, lễ tân thân thiện hỏi: "Chào anh, xin hỏi anh cần giúp gì ạ?"

Vương Nhất Bác không nóng không lạnh nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, hỏi: "Nợ bao nhiêu tiền?"

Cậu tỏ vẻ giống như thật sự đã bị người khác ức hiếp, nhỏ giọng nói: "40."

Anh rút tờ 100 ra, đặt trên bàn lễ tân, rất không vui chuyện bọn họ bắt ép Tiêu Chiến chờ đợi hơn 3 tiếng không được phép lên phòng nghỉ ngơi, ngay cả câu cảm ơn cũng không thèm nói, trực tiếp ném một câu "Không cần tiền thừa", sau đó liền xoay người đi ra ngoài.

Anh đón một chiếc taxi, mở cửa xe cho cậu: "Lên xe đi."

Lúc này Tiêu Chiến mới buông tay Vương Nhất Bác ra, ngồi vào trong xe, sau đó lại sợ anh bỏ chạy nên rất nhanh liền nắm vạt áo của anh, muốn kéo anh vào trong xe.

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, sau đó cúi người ngồi vào trong xe theo cậu, rồi nói địa điểm với tài xế.

Dọc đường đi, anh và cậu không nói chuyện với nhau, mãi đến lúc taxi dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, Tiêu Chiến mới phát hiện nhà hàng này là nơi mà Vương Nhất Bác và cô gái tóc vàng kia vừa tới dùng bữa, ghen tuông trong lòng lại nổi lên: "Em không muốn ăn món Tây."

Anh tỏ vẻ rất không vui khi cậu đòi hỏi quá nhiều.

Cậu vội vàng bổ sung: "Em ăn hoài cũng ngán rồi."

Vương Nhất Bác nói một câu xin lỗi với bác tài xế, sau đó lại nói ra một cái tên của nhà hàng khác.

Lần này, taxi dừng trước một nhà hàng món Trung.

Vương Nhất Bác tính tiền xuống xe, nhìn thoáng qua vạt áo của mình vẫn bị Tiêu Chiến nắm chặt, nhưng cũng không phản ứng gì cả, chỉ chờ cậu từ bên trong chui ra sau đó liền đi vào.

Anh ngồi xuống cầm menu trên bàn, đưa tới trước mặt cậu.

Tiêu Chiến chọn hồi lâu cũng chỉ chọn được mỗi một món, sau đó đưa menu lại cho Vương Nhất Bác.

Anh nhìn menu thì thấy cậu chỉ check một món duy nhất liền nhíu mày lại, không nói câu gì cầm bút lên, nhanh chóng soạt soạt vài đường, sau đó đưa cho nhân viên phục vụ.

Lúc này chỉ còn lại rất ít người, nên món ăn rất nhanh được đưa lên hết.

Lúc này cậu mới phát hiện, anh cầm bút soạt soạt vài cái kia là gọi tới bốn món mặn, một món canh, cộng thêm một đồ ngọt, toàn bộ đều là những món cậu thích.

Lúc anh chọn mấy món này trên menu, động tác vô cùng thuần thục, rõ ràng là đã làm rất nhiều lần mới có thể nhớ được cụ thể những món ăn này ở chỗ nào. Nói như vậy tức là lúc anh một mình ở bên Mỹ, có phải thường xuyên đến nơi này, ăn những món mà cậu thích hay không?

Đáy mắt Tiêu Chiến bỗng nóng lên, nhỏ giọng nói một câu: "Xin lỗi."

Cậu nói câu "Xin lỗi" này có chút bất thình lình, anh nghe không rõ, mi tâm khẽ chau lại nhìn về phía Tiêu Chiến.

Cậu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh nước: "Nhất Bác, thật sự rất xin lỗi anh, lúc trước hại anh đợi em thời gian dài như vậy, còn có ngày đó đã nói những lời quá đáng với anh nữa..."

Ý của Tiêu Chiến chính là những lời nói vô tâm thốt ra lúc ở trong văn phòng của Vương Nhất Bác khi Tề thị bị anh thu mua.

Nhưng rơi vào trong tai Vương Nhất Bác, lại làm cho anh lập tức nhớ lại những tin nhắn cậu gửi cho anh.

Mây mù trong mắt anh thoáng chốc trở nên nặng hơn, đột ngột giơ tay lên vỗ mạnh xuống bàn một cái, có chút thô bạo mở miệng ngắt lời cậu: "Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được nhắc lại chuyện đó nữa!"

Tiêu Chiến bị anh dọa sợ, vội vàng ngậm miệng lại, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh lấy một cái, nhanh chóng cúi đầu xuống.

Phản ứng của Vương Nhất Bác có chút mãnh liệt, khiến cho không ít người xung quanh thoáng nhìn qua hai người họ.

Một cảm giác bức người tỏa ra từ trên người Vương Nhất Bác, anh như vậy khiến cậu có chút sợ anh giống như trước đây, sau đó anh đột nhiên đứng dậy, quay người muốn đi.

Mặc dù trong lòng cậu có chút kinh sợ, nhưng vẫn nắm lấy vạt áo của anh.

Vương Nhất Bác hơi nghiêng đầu, nhìn thấy bàn tay cậu nắm chặt vạt áo của mình, cảm xúc thô bạo trong lồng ngực từ từ tiêu tán, khoảng chừng qua một phút, anh mới thở dài một hơi, cầm một đôi đũa đưa tới trước mặt Tiêu Chiến, giọng nói đã khôi phục lại bình thường: "Ăn cơm đi."

Cậu nâng mí mắt lên, lén lút đánh giá anh, nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia đã không còn khí thế dọa người của khi nãy nữa, lúc này cậu mới nhận lấy đôi đũa, tay còn lại vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Vương Nhất Bác, cúi đầu, ngoan ngoãn ăn cơm.

A Kiều nói không sai, xác thực là Vương Nhất Bác hoàn toàn không muốn nhắc lại chuyện trước kia với cậu... Nhưng cậu lại có thể cảm nhận được trong đáy lòng anh vẫn còn có cậu, chẳng lẽ thực sự phải sử dụng cách kia của A Kiều sao?

Tiêu Chiến dùng sức nắm đũa, vừa ăn vừa lén liếc Vương Nhất Bác một cái, phát hiện anh đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.

Cậu nhìn quanh nhà hàng một vòng, nhìn thấy máy thức uống lạnh tự động cách đó không xa, cắn cắn đôi đũa, mở miệng nói với anh: "Em muốn uống nước chanh."

Anh nghe thấy lời nói của cậu thì thu hồi tầm mắt lại, sau đó đứng lên đi đến tủ thức uống lạnh ở bên kia.

Tiêu Chiến đặt đũa xuống, nhanh chóng bỏ viên thuốc của A Kiều vào một cái ly rỗng.

Vừa đúng lúc này, anh lấy chai nước chanh xong quay trở lại.

Tiêu Chiến luống cuống nhét hộp thuốc vào trong túi áo khoác, sau đó giữ chặt ly rỗng, che viên thuốc bên trong lại.

Vương Nhất Bác ngồi lại vị trí lúc đầu, vặn nắp chai nước chanh rồi mới đưa về phía Tiêu Chiến.

Cậu nhận lấy chai nước chanh, rót vào trong cái ly có chứa viên thuốc, sau đó mới rót tiếp vào một cái ly khác.

Xong xuôi, liền đưa cái ly có chứa thuốc tới trước mặt anh, chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói: "Cho anh."

Bình thường anh ngoại trừ cà phê và trà ra thì chỉ uống nước lọc, trước giờ không uống những thứ nước có màu sắc rực rỡ này, cho nên chỉ liếc nhìn ly nước chanh một cái, lắc đầu: "Tôi không uống."

Có lẽ nhận thấy bản thân từ chối quá mức tuyệt tình, sợ cậu lại khóc nữa, nên liền bổ sung một câu: "Em uống đi."

Tiêu Chiến vẫn duy trì động tác cầm ly đưa cho anh, mở to đôi mắt đen nhánh, vô tội ủy khuất nhìn anh.

Anh bị ánh mắt của cậu nhìn đến mức chống đỡ không nổi, cuối cùng có chút bất đắc dĩ nhận ly nước chanh.

Lúc này Tiêu Chiến mới mỉm cười, vẻ mặt vui mừng, sau đó cầm ly nước chanh của mình lên cụng vào ly của anh, ngửa đầu, ừng ực uống hết.

Anh bị nụ cười vừa rồi của cậu làm cho thất thần, đợi đến khi cậu đặt ly rỗng xuống, khẽ chớp chớp mắt, hỏi anh tại sao lại không uống.

Lúc này anh mới rũ mắt xuống, uống thử một ngụm.

Rất ngọt, nhưng cũng mang theo chút vị chua, không phải hương vị anh thích, vừa định để ly xuống không uống nữa, thì lại nhìn thấy cậu đang nhìn mình với ánh mắt mong đợi, đáy lòng anh khẽ run lên, tiếp tục uống sạch ly nước chanh kia.

Tiêu Chiến chờ đến khi anh uống xong mới cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, trong lòng trở nên có chút khẩn trương.

A Kiều nói với cậu, phải qua 30 phút sau thuốc mới có thể phát tác, nói cách khác, bây giờ phải nhanh chóng đi theo Vương Nhất Bác về khách sạn...

Cậu vội vã ăn xong, buông đũa xuống, nói với anh: "Em ăn no rồi."

Vương Nhất Bác lấy ví ra, đứng dậy đi tính tiền.

Đi ra khỏi nhà hàng, ven đường có một chiếc taxi, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lên xe, quay trở lại khách sạn.

Lúc đứng trong thang máy lên lầu, sắc mặt anh đã bắt đầu phiếm hồng, hơi thở trở nên dồn dập, ánh mắt nhìn cậu vô cùng nóng bỏng, trong cơ thể có một luồng khí nóng không thể nào đè ép xuống được.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất, cửa vừa mở, anh liền bước nhanh ra ngoài.

Cậu nhìn biểu hiện của Vương Nhất Bác, mơ hồ nhận ra thuốc đã bắt đầu phát tác, cậu hoàn toàn không cho anh bất cứ cơ hội chạy trốn nào, nhanh chóng đuổi theo anh, lúc Vương Nhất Bác cầm thẻ phòng, quẹt thẻ mở cửa ra thì cậu mạnh mẽ xông lên, nhào vào trong lòng anh.

Trên người Tiêu Chiến dày đặc mùi hương ngọt ngào, trong nháy mắt liền quét sạch hết lý trí của Vương Nhất Bác, anh chỉ còn sót lại một chút ý thức, muốn đẩy cậu từ trong lòng mình ra, nhưng tay của anh làm sao cũng không nâng lên được.

Cậu ở trong lòng anh, ngược lại còn nhón chân, hôn lên môi của anh.

Hai đôi môi mềm mại giao nhau, hoàn toàn làm bạo phát dục vọng điên cuồng trong cơ thể anh, lý trí liền tan thành mây khói, đá cánh cửa phòng khách sạn đóng lại, ôm cậu đi vào phòng ngủ, ép cậu trên cửa, hôn càng sâu.

Vương Nhất Bác hôn một cách vô cùng mãnh liệt, hôn đến mức Tiêu Chiến muốn ngất xỉu vô lực, thân thể mềm nhũn.

Có thể là bởi vì thuốc, động tác của anh có chút nóng nảy, gấp gáp muốn trút bỏ quần áo của cậu, bởi vì nút cài quá nhiều, cởi ra có chút khốn đốn khó khăn, anh liền trực tiếp dùng lực xé ra, khiến cho nút áo rơi tứ tung trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy liên tiếp.

Quần áo của hai người trong nháy mắt đã cởi sạch toàn bộ, anh mạnh mẽ đè cậu xuống giường, sau đó liền trực tiếp "hành động".

Vương Nhất Bác đã lâu không làm, dưới tác dụng của thuốc, nên còn điên cuồng hơn trước kia rất nhiều, Tiêu Chiến vốn rất tỉnh táo nhưng bây giờ lại bị anh dẫn dắt làm cho đầu óc có chút mơ hồ.

Cực khổ lắm mới đợi được đến khi anh làm xong, cậu vừa định thở phào một cái, thế nhưng lập tức lại bị anh ôm lấy, đổi một tư thế khác, lần nữa tiếp tục.

Đến cuối cùng, Tiêu Chiến cũng không đếm được rốt cuộc Vương Nhất Bác đã điên cuồng làm mấy lần nữa, cậu chỉ cảm thấy toàn thân mình như muốn rời ra, yếu ớt vô lực.

Thật vất vả mới kết thúc thật sự, cậu lười đến mức không muốn nhúc nhích, cứ như vậy gối lên lồng ngực của anh, ngủ say sưa.

Khi Vương Nhất Bác tỉnh lại, trời đã gần sáng, anh vươn tay muốn lấy điện thoại, lại mò được một thân thể mềm mại, mày ngài nhíu lại, sau đó mượn ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, thấy Tiêu Chiến vùi ở trong lồng ngực của mình ngủ say, trong nháy mắt anh liền sửng sốt, qua một hồi lâu, mới rõ ràng tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó ý thức được rằng mình có thể đã bị cậu bỏ thuốc.

Anh nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, mới nhẹ nhàng đỡ cậu từ trên lồng ngực của mình xuống, đặt ở trên chiếc gối đầu bên cạnh, sau đó xuống giường, đi vào phòng tắm.

Tắm xong, anh khoác một cái áo choàng tắm ra ngoài, nhìn cậu vẫn còn ngủ say ở trên giường, kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Trên sàn nhà rải rác đầy quần áo của hai người, anh đứng nhìn chúng một lát, cúi người xuống nhặt đồ lên, ném vào trong sọt quần áo bẩn trong phòng vệ sinh.

Nhìn thời gian ở trong điện thoại, đã là 4 giờ sáng.

Có thể tối hôm qua quá mức điên cuồng, Vương Nhất Bác cảm thấy thân thể có chút uể oải, anh pha cho mình một ly cà phê, cầm tới ban công, ngồi ở trên ghế trúc, thuận tay châm lửa một điếu thuốc, không nhanh không chậm hút một hơi.

Vẻ mặt anh rất lạnh nhạt, ánh mắt cũng có chút bất định, cả người thoạt nhìn giống như là không có chuyện gì, nhưng mà chỉ có một mình anh rõ ràng nhất, đáy lòng của anh lúc này, đã sớm "mưa to gió lớn", "nghiêng trời lệch đất".

Cậu đối với anh mà nói, chính là độc dược, biết rõ sẽ bị mất mạng, nhưng lại không thể kiềm chế được muốn đi đến gần.

Giống như là hiện tại, rõ ràng bị cậu làm cho tổn thương, nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu uất ức, cùng cậu ngủ một đêm, anh cũng đã bắt đầu lún sâu vào cái hố đen tối lần nữa.

Anh không thể không thừa nhận, bản lĩnh của cậu thật sự rất lớn, luôn có thể dễ như trở bàn tay liền nắm được sinh mạng của anh, dao động trái tim của anh.

Anh vĩnh viễn không thể nào hiểu được, trên đời này, tại sao lại tồn tại một người như Tiêu Chiến, khiến cho anh không có nửa điểm phòng bị, dễ dàng bước vào thế giới của anh.

Vương Nhất Bác hút một điếu lại tiếp tục thêm một điếu, nội tâm vẫn luôn không ngừng đấu tranh.

Giờ đây, anh đã thiếu mất sự tự tin và dũng khí cơ bản nhất.

Hành động những ngày qua của cậu, rõ ràng là muốn cùng anh ở bên nhau, nhưng anh vẫn không dám tin tưởng chuyện này.

Bởi vì, anh thật sự rất sợ cái loại cảm giác từ trên thiên đàng rơi xuống địa ngục của trước kia.

Anh không bao giờ muốn để chính mình trải qua cảm giác đó nữa.

Tâm đã như tro tàn, và tro tàn lại bừng cháy lần nữa.

Hai sự lựa chọn, anh không biết nên chọn cái nào.

Vương Nhất Bác cứ lẳng lặng ngồi đờ đẫn tại ban công đến khi ánh mặt trời lên cao, anh rốt cuộc mới từ trên ghế đứng lên, thay một bộ đồ sạch sẽ, sau đó cầm theo ví tiền đi ra ngoài.

Ước chừng qua hơn 1 tiếng, Vương Nhất Bác mới quay trở về phòng, trong tay cầm hai túi giấy, đặt ở trên sofa phòng khách, sau đó đi về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Tiêu Chiến vẫn còn đang ngủ say.

Tư thế ngủ của cậu không tốt, chăn đắp bị cậu đá rơi xuống giường.

Anh nhặt chăn lên, dịu dàng đắp kín người cậu, thuận tiện tăng điều hòa trong phòng ngủ lên một chút, anh chăm chú nhìn cậu rất lâu, mới xoay người đi ra khỏi phòng.

-

Hơn 4 tháng qua, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến được ngủ ngon như vậy, khi mở mắt ra thì đã là 1 giờ chiều.

Cậu vò tóc lung tung, ngồi dậy, có chút mờ mịt nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng, chợt nhận ra đây là phòng của anh thì cậu mới giật mình tỉnh táo lại.

Chuyện xảy ra tối qua giống như một thước phim, từng chút xẹt qua trong đầu cậu, sau đó Tiêu Chiến liền nhìn quanh phòng ngủ một lần nữa, không thấy bóng dáng của Vương Nhất Bác đâu cả, nghĩ rằng anh đã bỏ đi, cho nên cậu nhanh chóng nhảy xuống giường, toàn thân bủn rủn đi ra khỏi phòng ngủ.

Vương Nhất Bác đứng ở trước cửa sổ phòng khách, nghe được tiếng mở cửa sau lưng liền quay đầu, thấy Tiêu Chiến không một mảnh vải che thân, khẽ nhíu mày, lập tức quay lưng lại, lạnh lùng nói: "Mặc quần áo vào rồi ra đây."

Cậu bị anh nhắc nhở như vậy, mới phát hiện mình đang không mặc gì, mặt liền đỏ bừng lên, vội vàng trở về phòng ngủ, đóng cửa lại.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu khoác áo tắm đi ra, thấy bên giường đã có một bộ đồ mới tinh còn chưa gỡ mác được đặt ngay ngắn.

Chắc là anh Nhất Bác thức dậy sớm nên đã giúp mình mua đồ.

Tiêu Chiến sấy khô tóc, chải gọn gàng sau đó thay đồ, rồi đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác đã sắp xếp thức ăn gọn gàng ở trên bàn cơm, nghe được tiếng động mở cửa, khẽ nói: "Tới đây ăn đi."

Sau đó liền thuận thế ngồi xuống chiếc ghế ở sau lưng.

Cậu đi tới, quan sát nét mặt anh một chút, phát hiện không tức giận cũng không có bất kỳ dấu hiệu chất vấn, cậu mới an tâm ngồi xuống ghế.

Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến một đôi đũa, ý bảo cậu ăn cơm.

Cậu cúi đầu ăn, trong lòng còn đang suy nghĩ, cách của A Kiều đúng là rất hiệu quả, hôm qua Vương Nhất Bác còn lạnh nhạt, thế nhưng bây giờ lại ôn hòa ăn sáng cùng cậu.

Tiêu Chiến ngủ lâu như vậy nên có chút đói rồi, cộng thêm tâm tình vui vẻ, khẩu vị cũng ngon hơn, ăn uống say sưa ngon lành.

Anh ngồi ở đối diện, chỉ động đũa ăn hai miếng rồi dừng lại, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm cậu.

Mãi cho đến khi cậu ăn no, đặt đũa xuống, anh mới rút tờ khăn giấy đưa cho cậu, sau đó đứng dậy, đi ra phòng khách, giống như đang suy tư điều gì đó, cuối cùng liền cầm lấy một hộp thuốc ở trên bàn trà, rồi rót một ly nước, quay trở về phòng ăn, đặt ly nước trước mặt Tiêu Chiến, sau đó đưa hộp thuốc tới: "Uống cái này đi."

Tiêu Chiến đang cầm khăn giấy lau tay, trên mặt còn mang theo một nụ cười, nhìn thấy hộp thuốc Vương Nhất Bác đưa tới trước mặt mình thì ngẩng đầu, hỏi một câu: "Cái gì vậy?"

Anh không lên tiếng.

Cậu chớp mắt hai cái, mới nhìn đến tên hộp thuốc trong tay anh, nét mặt lập tức trắng bệch, sau một lúc lâu, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh lần nữa, ánh mắt mang theo vài phần khó hiểu: "Tại sao lại cho em uống cái này?"

Anh đặt hộp thuốc trên bàn, cũng không trả lời vấn đề của cậu, lấy tấm vé máy bay từ trong túi quần ra, đặt bên cạnh hộp thuốc, bình tĩnh nói: "Uống thuốc xong, tôi sẽ đưa em tới sân bay."

Tiêu Chiến nhìn vé máy bay từ Los Angeles bay về Bắc Kinh, đại não hoàn toàn bối rối.

Chẳng phải A Kiều đã nói chỉ cần ngủ với Vương Nhất Bác, anh sẽ cùng cậu ở bên nhau sao? Chẳng phải đã nói dù anh có trở mặt đi nữa, nhưng chỉ cần cậu mang thai thì anh sẽ cưới cậu sao?

Giờ đây, mọi kế hoạch của A Kiều đều bị Vương Nhất Bác phá vỡ.

Cậu không thể về nước, cậu cũng không muốn uống thuốc tránh thai...Rốt cuộc cậu phải làm sao đây?

Tiêu Chiến trở nên hốt hoảng, trong lúc bất chợt liền nghĩ đến lời A Kiều từng nói, nếu như anh vẫn còn lạnh lùng, vậy thì cứ tiếp tục ngủ, ngủ đến khi nào anh không còn lạnh lùng nữa mới thôi...

Cậu giống như bắt được phao cứu mạng, liền từ trên ghế đứng lên, ôm cổ của anh, ngẩng đầu hôn lên môi của anh, thậm chí cậu còn thò tay vào bên trong áo của anh.

Nhưng tay của cậu di chuyển chưa được bao lâu, liền bị Vương Nhất Bác nắm lấy, sau đó cả người cậu bị anh đẩy ra, anh còn lui về phía sau một bước, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt: "Thời gian cất cánh chỉ còn lại 2 tiếng nữa, em uống thuốc đi, tôi đi xuống lầu giúp em trả phòng."

Nói xong Vương Nhất Bác liền chỉnh sửa áo vừa bị cậu làm cho có chút xốc xếch, cất bước đi ra ngoài.

Ngoan cố bám chặt lấy, giả vờ đáng thương, bỏ thuốc,...Tiêu Chiến đều đã dùng qua, nhưng anh vẫn không hồi tâm chuyển ý.

Cậu cũng không biết rằng mình đang tuyệt vọng hay là đang tức giận, liền cầm hộp thuốc trên bàn, ném về phía anh: "Muốn uống thì anh tự uống đi, em sẽ không uống đâu!"

Vương Nhất Bác bị cậu hung hăng ném đồ, bước chân chợt ngừng lại.

Cậu lại cầm lấy vé máy bay lên, xé thành nhiều mảnh nhỏ, dùng hết toàn lực ném về phía anh, sự kích động vẫn không vơi đi, cậu bước nhanh tới sau lưng anh, nhặt hộp thuốc lên, mở nắp đổ từng viên thuốc xuống đất, sau đó dùng sức đạp lên chúng.

Vừa đạp, nước mắt của cậu vừa rơi xuống, cho đến khi chúng nát thành bột, cậu mới dừng lại.

Cảm thấy còn chưa hả giận, lại chạy tới ghế sô pha, ném từng cái gối về phía Vương Nhất Bác, đến cuối cùng không còn đồ nào có thể ném được nữa, Tiêu Chiến mới ngồi xổm xuống dưới đất khóc to, cậu tức giận trừng mắt nhìn anh: "Vương Nhất Bác, rốt cuộc anh muốn thế nào hả? Cho dù là anh tức giận, thì cũng phải có giới hạn chứ!"

Trong lòng Vương Nhất Bác có chút phiền não, suy nghĩ cả đêm thật vất vả mới đưa ra quyết định này, giờ đây trái tim anh lại dao động, đứng thẫn thờ hồi lâu, mới cất bước đi tới trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, dịu dàng lau nước mắt cho cậu.

"Chiến Chiến, không phải anh đang giận em, mà là...anh chỉ muốn đối tốt với bản thân hơn một chút thôi."

"Từ trước đến nay, vì yêu em, nên anh đều nghĩ đến em đầu tiên, rồi mới nghĩ đến mình."

"Anh chợt quên rằng, thật ra mình cũng biết đau."

"Trên đời này, không có một ai yêu thương anh, cho nên lúc này anh chỉ muốn tự yêu thương chính mình một lần."

"Không để cho mình cứ ngu ngốc ôm lấy hi vọng, đến cuối cùng lại đổi lấy sự tuyệt vọng hết lần này tới lần khác như trước kia nữa."

Vương Nhất Bác ngừng lại, tựa như hạ quyết tâm, gằn từng chữ nói: "Cho nên, Chiến Chiến, em hãy về Bắc Kinh đi."

Đáy lòng Tiêu Chiến không khỏi kinh hoảng: "Nhưng mà, Nhất Bác, anh vẫn còn yêu em mà... Anh yêu em 13 năm rồi mà..."

Một sự cay đắng bắt đầu dâng lên ở trong lòng anh, anh im lặng một lúc lâu mới mở miệng nói: "Đúng vậy, anh yêu em suốt 13 năm. Nhưng Chiến Chiến à, em biết không, hiện tại anh đang cố gắng học cách quên em."

Toàn thân Tiêu Chiến lạnh buốt, trái tim như bị người ta bóp chặt, đau đến thân thể cũng run theo.

Anh ấy đang nói cái gì vậy?

Anh ấy đang cố gắng học cách quên mình?

Cậu bị câu nói này của anh làm cho chết lặng, ngẩn ngơ nhìn anh, rất lâu cũng không có phản ứng gì.

Anh nhìn vẻ mặt này của cậu, đáy lòng lại bắt đầu không nỡ, anh rũ mắt xuống, nói một câu: "Anh xuống dưới lầu chờ em."

Sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng khách sạn.

Thẳng đến khi tiếng đóng cửa truyền đến, Tiêu Chiến mới hoàn hồn lại, cậu chớp chớp mắt, cảm thấy lúc này rất khó thở.

Cậu không biết rốt cuộc mình đứng lên đi ra khỏi phòng của anh như thế nào, cậu cũng không biết rốt cuộc mình xuống lầu ngồi vào xe taxi anh đón ra sao, cậu càng không biết rốt cuộc xe đã chạy được bao lâu, trong đầu cậu đều là câu nói kia của Vương Nhất Bác.

Cậu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Anh ngồi ở bên cạnh cậu, cũng nghiêng đầu nhìn cửa sổ còn lại, trên mặt hoàn toàn bình tĩnh.

Xe đến sân bay, Vương Nhất Bác trả tiền, xuống xe trước rồi vòng qua xe mở cánh cửa còn lại, Tiêu Chiến như người máy thẫn thờ xuống xe.

Vé máy bay đã bị cậu xé, anh đi mua một tờ vé khác, đem hộ chiếu và vé máy bay cùng nhét vào trong tay cậu.

Tiêu Chiến cảm nhận được trong tay mình có thêm thứ gì đó, chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác, không hề có thêm phản ứng quá khích nào.

Anh lấy ra một xấp tiền, nhét vào trong tay cậu lần nữa, sau đó mở miệng nói: "Vào trong đi."

Cậu đứng tại chỗ không nhúc nhích, đáy mắt đen nhánh không có ánh sáng, vẫn bình tĩnh nhìn anh.

Anh bị cậu nhìn có chút tâm phiền ý loạn, hắng giọng một cái, ngữ điệu khô khan nói một câu: "Tạm biệt."

Sau đó thì xoay người lại.

Anh đứng tại chỗ chừng vài giây, mang theo vài phần kiên quyết cất bước rời đi.

Tạm biệt?

Ấn đường của Tiêu Chiến giật giật, cúi đầu nhìn xấp tiền Vương Nhất Bác cho mình, thoáng nhớ đến nhiều năm trước, ở nhà ga Hàng Châu, lúc cậu bị mất ví tiền, anh cũng cho cậu tiền, còn nhắc nhở cậu rằng, về đến Bắc Kinh nhất định phải báo bình an cho anh.

Thế nhưng lần này, anh lại chỉ nói với cậu hai chữ tạm biệt.

Là không bao giờ gặp lại nữa sao?

Còn lâu cậu mới buông bỏ!

A Kiều từng nói với cậu, điều anh để ý không phải là lỡ hẹn lúc trước, mà là cậu có yêu anh hay không...

Đáy mắt Tiêu Chiến lập tức dâng lên tia hi vọng.

Anh yêu cậu 13 năm, cậu cũng yêu anh 13 năm.

Tình yêu kéo dài cả tuổi thanh xuân, làm sao có thể cam tâm rơi vào kết cục này?

Tiêu Chiến nghĩ tới đây, đột nhiên chạy về hướng mà Vương Nhất Bác đã rời đi.

Trong sân bay nhiều người như vậy, cậu chạy hơi vội nên va trúng rất nhiều người, nhưng cậu đều chẳng quan tâm, chỉ nói một câu "Xin lỗi" rồi cứ tiếp tục chạy đi tìm anh.

Cậu chạy khắp sân bay cũng không nhìn thấy anh đâu, cậu bối rối dừng bước lại, nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng hút thuốc trong một góc khuất khó nhìn thấy.

Nhìn anh tịch mịch cô độc như vậy, cậu vô cùng đau lòng, không chút suy nghĩ chạy vọt tới.

Vương Nhất Bác như nhận ra điều gì đó, quay đầu lại, nhìn thấy cậu đang chạy tới, ấn đường anh nhăn nhăn, theo bản năng dụi tắt điếu thuốc trong tay ném vào trong thùng rác, sau đó anh liền cảm nhận được cậu nhào tới sau lưng anh, ôm chặt lấy eo anh.

Toàn thân Vương Nhất Bác cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói đáng thương rất nhỏ: "Nhất Bác, nếu em nói em yêu anh, anh còn muốn em hay không?"

Sân bay nhiều âm thanh hỗn tạp, nhưng âm thanh uất ức lí nhí của cậu vẫn có thể vững vàng truyền vào trong tai anh.

Nếu em nói em yêu anh, anh còn muốn em hay không?

Câu nói này lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu Vương Nhất Bác rất nhiều rất nhiều lần, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ: Em yêu anh.

Tiêu Chiến nói, cậu yêu anh?

Vương Nhất Bác cảm thấy nhất định là bệnh của mình lại tái phát, rồi xuất hiện ảo giác này.

Chiến Chiến sao có thể yêu mình chứ? Nếu yêu, thì sao lại gửi tin nhắn kia khiến thế giới của mình sụp đổ, khiến tâm mình như tro tàn như vậy.

Nhất định là mình quá yêu em ấy, cho nên mới mơ thấy một giấc mộng vừa đẹp vừa đau buồn này ở giữa ban ngày.

Tiêu Chiến đợi rất lâu cũng không thấy Vương Nhất Bác trả lời, tay ôm eo anh liền tăng thêm sức lực, lúc mở miệng mang theo âm thanh run rẩy: "Anh có thể đừng cố gắng quên em được không, đừng đuổi em trở về nước được không, đừng..."

Cậu nói hàng loạt câu "được không", nhưng anh đứng đưa lưng về phía cậu từ đầu đến cuối vẫn không có chút phản ứng nào, sau cùng cậu chỉ có thể nghẹn ngào nói tiếp: "Nhất Bác, em yêu anh, thật sự yêu anh mà, chúng ta ở bên nhau được không? Được không? Được không?"

Mỗi câu "Được không" của cậu, đều khiến anh kinh hoàng khiếp sợ.

Anh lặng lẽ dùng sức nhéo mạnh vào đùi của mình một cái, cảm giác có cơn đau thấu xương truyền đến, mới ý thức được mình thật sự không phải nằm mơ, cũng không phải ảo giác.

Cậu nhóc anh yêu 13 năm thật sự đang nói mình cũng yêu anh.

Trái tim vốn đã chết từ lâu rồi, nhưng bây giờ anh lại vì một câu nói cậu yêu anh mà đáy lòng nổi lên cảm giác hạnh phúc vô vàn.

Vương Nhất Bác, rốt cuộc mày có nên cho chính mình, cho em ấy, cho tương lai của hai người một cơ hội bắt đầu lại hay không?

Vương Nhất Bác im lặng như vậy khiến trái tim Tiêu Chiến dần dần bị cào xé, đáy lòng ngày càng hoảng sợ.

Cho đến khi anh nhẹ nhàng tách hai tay của cậu đang ôm eo anh ra, sợ hãi đầy rẫy trong lòng Tiêu Chiến lập tức bao phủ lấy cậu, Vương Nhất Bác chậm rãi xoay người lại, còn chưa kịp nói gì thì cậu đã nhảy nhào vào trong lòng anh, giống như bạch tuộc dùng cả tay và chân quấn chặt anh lại.

Anh bị cậu bổ nhào tới phải lùi về sau hai bước mới đứng vững lại được, anh còn chưa mở miệng thì Tiêu Chiến đã giương nanh múa vuốt ôm anh "oa" một tiếng lập tức khóc rống lên: "Em không muốn về nước, em không muốn về nước!"

Tiếng gào khóc của Tiêu Chiến hơi lớn, khiến không ít người đi đường xung quanh liếc mắt nhìn qua.

"Vương Nhất Bác, rốt cuộc anh muốn thế nào đây? Em cũng đã xin lỗi anh rồi, em cũng đã nói với anh vì sao em không thể tới gặp anh rồi, anh nói nhiều lời khó nghe em cũng không để ý, anh ngủ với em miễn phí, rồi lại bắt em uống thuốc tránh thai, anh còn muốn đuổi em đi..."

Mặc dù trong sân bay phần lớn là người nước ngoài, chưa chắc đã hiểu được tiếng Trung, nhưng lúc Tiêu Chiến nói ra năm chữ "Ngủ với em miễn phí", vẫn khiến Vương Nhất Bác nhíu mày, trên khuôn mặt anh tuấn hơi đỏ lên.

Anh giơ tay lên muốn che miệng cậu lại, để cậu bình tĩnh một chút, nhưng mà lại khiến cậu cảm thấy anh muốn kéo cậu xuống, lôi lên máy bay.

Cậu càng ôm chặt cổ anh hơn, không muốn giữ hình tượng gì nữa, giọng nói lại lớn hơn: "Vương Nhất Bác, anh là kẻ khốn, em đã bảo em không muốn về nước, vì sao anh còn muốn đưa em về?"

"Vương Nhất Bác, sao lại có người như anh chứ, ăn người ta sạch sành sanh rồi đuổi đi!"

"Vương Nhất Bác, anh không muốn em, vậy sao tối qua còn ngủ với em hả, trong bụng em nhất định là đã có con rồi, em không về, không muốn về đâu...."

Tiêu Chiến mở miệng đều gọi to một tiếng Vương Nhất Bác, sau đó là khóc thét đinh tai nhức óc.

Xung quanh đã có không ít người lấy điện thoại chụp hình lại.

Lần đầu tiên trong đời Vương Nhất Bác cảm thấy mất mặt như vậy, anh quay mặt đi để tránh ống kính, nhưng sau đó lại nhìn thấy Tiêu Chiến ủy khuất khóc không ngừng, đành phải quay đầu lại, che mặt cho cậu: "Chiến Chiến, em bình tĩnh một chút, trước hết em đừng gào nữa, chúng ta tìm chỗ vắng rồi nói chuyện, được không?"

"Không được, em không cần tìm chỗ nào khác, em cứ phải ở đây nói chuyện, em không muốn bảo bảo trong bụng không có cha...."

Anh bị bộ dạng vô tội của cậu làm cho hoàn toàn không nói được gì, sau đó bất đắc dĩ lí nhí tiếp: "Chiến Chiến, mới một đêm, không có khả năng mang thai...."

"Em mang thai, em chắc chắn mang thai rồi! Anh cũng không phải là em, sao mà anh biết em không mang thai chứ!"

Cậu không chờ anh nói hết câu, đã vội ngắt ngang lời anh, vì anh không theo ý của cậu, lại càng khóc to hơn: "Vương Nhất Bác, em cho anh 2 sự lựa chọn, hoặc là anh đi với em, hoặc là em đi với anh!"

"..."

Vương Nhất Bác cảm thấy mình và Tiêu Chiến bây giờ không thể thảo luận được kết quả gì, người vây xem càng lúc càng đông, tất cả đều đang chỉ trỏ anh và cậu đang nói gì, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ bị người ta chụp ảnh đăng lên báo mất, đến lúc đó không biết tạo thành sóng to gió lớn như thế nào nữa.

Anh suy nghĩ một chút, dứt khoát kéo cậu xuống, sau đó khiêng cậu trên vai sải bước rời khỏi chỗ đó.

Cậu bị khiêng nên tiếng khóc đứt quãng, miệng còn liên tục lải nhải than thở mấy chữ "Không muốn về nước."

Vương Nhất Bác khiêng cậu ra phía sau sân bay chỗ không có người mới đặt cậu từ trên vai mình xuống, vì tránh cho cảm xúc của cậu kích động tiếp, anh đánh đòn phủ đầu vươn tay ấn chặt bờ vai cậu, giữ cậu đứng im không được nhúc nhích.

Nhìn vào mắt của cậu, mang theo vài phần nghiêm túc nói: "Chiến Chiến, anh chỉ hỏi em một câu, nếu em trả lời làm anh hài lòng, thì anh sẽ đi với em."

"Anh có thể không tính toán gì, bao gồm cả..." Lúc Vương Nhất Bác nói tới đây thì hơi dừng lại, ánh mắt trở nên u ám, nhưng rất nhanh lấy lại giọng điệu bình tĩnh tiếp tục nói: "Bao gồm cả những lời em từng nói với anh trước kia, anh cũng có thể không để bụng."

Tiêu Chiến rưng rưng nhìn Vương Nhất Bác: "Anh hỏi đi."

Sau khi dứt câu, vì khóc lâu quá nên cậu hít hít mũi, bộ dạng muốn tủi thân bao nhiêu thì có tủi thân bấy nhiêu.

"Chiến Chiến...." Anh im lặng lúc lâu sau đó mới mở miệng, ánh mắt nhìn cậu mang theo vẻ đau thương: "Cho anh một lý do..."

"Cho anh một lý do có thể thuyết phục anh tin rằng em thật sự yêu anh."

Nói xong những lời này, anh cũng không có hành động gì nữa, chỉ chăm chú nhìn cậu.

Cho anh ấy một lý do để anh ấy tin rằng mình yêu anh ấy?

Khóe mắt Tiêu Chiến còn vương giọt lệ, nhưng vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, hơi nhíu mày, như đang chăm chú suy nghĩ nên nói như thế nào để thuyết phục anh.

Qua khoảng tầm vài phút, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy giống như đã chờ đợi cả một thế kỷ, lực đạo của bàn tay đặt trên vai Tiêu Chiến dần dần buông lỏng.

Cậu yên lặng hồi lâu mới mở miệng, ánh mắt nhìn anh vô cùng chân thành: "Vương Nhất Bác...chúng ta kết hôn đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro