Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến và nhà sản xuất Tôn tán gẫu một vài chuyện vặt vãnh, trò chuyện một hồi, ông ta bất chợt hỏi số điện thoại của cậu, nói là để tiện liên lạc, cho mối quan hệ hợp tác tốt đẹp trong tương lai.

Tiêu Chiến cũng cảm thấy rất tốt, liền đọc số của mình.

Sau khi hai người lưu số nhau xong, nhà sản xuất Tôn cất điện thoại, mở miệng nói: "Tiểu Chiến, vậy tôi còn có việc, đi trước nhé."

Tiêu Chiến nhanh chóng mở cửa xe giúp ông, chờ Tôn tổng đi vào rồi, cậu mới đóng cửa xe, hướng về phía trong xe vẫy vẫy tay, kèm theo nụ cười nói: "Tôn tổng, tạm biệt."

Người trong xe cũng hướng về phía Tiêu Chiến vẫy tay, rồi khởi động xe.

Cậu đợi cho xe đi được một đoạn, mới thu hồi nụ cười trên mặt, sau đó nhận thấy A Kiều lâu như vậy vẫn chưa quay lại, vì vậy vừa gọi cho cô vừa nhìn quanh một vòng xem liệu có phải A Kiều đã đến nhưng không tìm được cậu không.

Nút còn chưa nhấn, cậu lại thấy Vương Nhất Bác đang đi về phía mình, động tác của cậu nhịn không được cứng đờ, sau đó theo bản năng liền rũ mi mắt xuống.

Tiêu Chiến vốn tưởng rằng anh sẽ như thường ngày phớt lờ mình rồi đi lướt qua, ai ngờ khi anh tới trước mặt cậu thì dừng lại.

Tiêu Chiến tim loạn lên, đập mạnh một nhịp, lo lắng ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại nằm trong tay Tiêu Chiến.

Cậu đã quen với vẻ mặt như tảng băng trôi của Vương Nhất Bác, chỉ là cậu không hiểu, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào điện thoại của cậu làm gì chứ?

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nhìn đến ngón tay cũng đóng băng, cậu hơi mất tự nhiên giật giật đầu ngón tay, cầm điện thoại càng chặt hơn.

Thấy anh một mực không có ý định hé răng, đành mượn đại một đề tài để che đi sự xấu hổ, mở miệng nói: "Lúc nãy...cảm ơn anh."

Thành thật mà nói, lúc anh mở miệng giúp cậu giải vây, trong nháy mắt đó, lòng cậu như nở hoa, mừng rỡ như điên, dù đã qua hơn một tiếng, nhưng cứ nghĩ về điều đó, đáy lòng vẫn còn nhè nhẹ vui sướng, không thể khống chế được.

Anh ấy vậy mà chịu giúp mình... Này có được tính là cho thấy anh ấy thật ra cũng không chán ghét mình lắm không?

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói, ánh mắt mới ôn hoà chuyển dời từ chiếc điện thoại trong tay Tiêu Chiến đến trên mặt cậu.

Đèn đường mờ ảo, lẳng lặng rọi vào cậu, khiến cho ngũ quan trên gương mặt thoạt nhìn điềm tĩnh dịu dàng.

Trong đầu Vương Nhất Bác thoáng hiện lên vẻ mặt mỉm cười vui vẻ của cậu với bầu Tôn lúc nãy, trong nháy mắt vẻ mặt anh liền lạnh thêm vài phần: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi!"

Tiêu Chiến kinh ngạc ngẩng đầu, do cậu suy nghĩ nhiều sao?

Đôi môi mỏng của Vương Nhất Bác lạnh lùng nhếch lên, giọng nói băng giá lại truyền đến: "Không phải tôi muốn giúp cậu, chẳng qua tôi ngại bản thân gặp phiền toái. Cậu là người mới, có thể diễn vai thứ chính đã là chuyện khiến nhiều người bàn tán, lại còn diễn cùng với tôi, dù cậu không sợ người ta nói mình phải lên giường mới có vai diễn nhưng tôi cũng không muốn nghe những loại tin đồn bẩn tai này!"

Thì ra, vốn anh ấy không có ý định giúp mình, chẳng qua anh ấy sợ mình gây phiền phức, mình chỉ là tự đa tình mà thôi...

Tiêu Chiến rũ mi, che giấu sự mất mát khôn nguôi trong đáy mắt, đôi môi khẽ run, không hé răng, ngón tay lại dùng sức nắm chặt vạt áo mình.

Vương Nhất Bác đứng tại chỗ một lúc khá lâu, thản nhiên liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, sau đó đôi chân thon dài thẳng tắp bước, lướt qua cậu rời đi.

Vương Nhất Bác đã đi khá lâu rồi, nhưng Tiêu Chiến cũng chưa phản ứng gì, cho tới khi bên tai cậu truyền đến tiếng bóp còi chói tai, Tiêu Chiến mới lấy lại tinh thần, nhìn phía A Kiều đang đỗ xe ven đường.

Tiêu Chiến mở cửa xe, ngồi xuống.

"Bên kia xảy ra tai nạn giao thông, cho nên tớ mới đến chậm nửa tiếng!" A Kiều vừa lái xe vừa giải thích với Tiêu Chiến lý do chậm trễ.

Tiêu Chiến vẫn im lặng, đầu tựa trên ghế, quay mặt sang hướng cửa sổ, hai mắt nhắm lại.

A Kiều nhìn đường đằng sau qua kính chiếu hậu, sau đó quay đầu xe: "Chiến Chiến, đêm nay ít nhiều gì cũng nhờ Vương Nhất Bác, tớ thật sự không nghĩ tới, anh ta lại có thể mở miệng giải vây giúp cậu!"

Tiêu Chiến nghe A Kiều nói những lời này, ra sức mím môi, nhắm mắt, bên tai lại tiếp tục truyền đến lời cô nói: "Xem ra, không phải Vương Nhất Bác không nể tình xưa nghĩa cũ, ngẫm lại cũng thấy bình thường, tốt xấu gì hai người cũng đã quen nhau nhiều năm, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm."

Tình cảm....?

Làm sao Vương Nhất Bác có thể vì tình cảm mà giúp cậu chứ, anh chỉ là sợ tin đồn giữa anh và cậu lan truyền mà thôi.

Là cậu đã quá ngây thơ ngu ngốc, thấy anh vừa mở miệng vì mình nói đỡ, lại nảy lên vui mừng như trúng giải thưởng lớn.

Cậu nên sớm nghĩ đến, đó chẳng qua đều do chính mình suy nghĩ quá nhiều, Vương Nhất Bác làm sao lại có ý muốn giúp đỡ cậu chứ?

A Kiều thấy Tiêu Chiến từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng nói một câu, nhịn không được vươn tay đẩy nhẹ cậu một cái: "Sao vậy? Tâm trạng không tốt?"

"Không có..."

Tiêu Chiến vẫn nhắm chặt mắt, vì cậu sợ mình vừa mở mắt ra, những giọt nước mắt ẩn nhẫn sẽ rơi xuống ngay trước mặt A Kiều: "Tối nay uống chút rượu, nên tớ hơi mệt thôi."

"Vậy cậu nghỉ ngơi đi, khi nào đến nơi, tớ sẽ gọi cậu!"

Tiêu Chiến khẽ "Ừm" một tiếng.

Không khí bên trong xe hoàn toàn lâm vào im lặng.

-

<Khuynh Thành Thời Gian> hai ngày đầu không có cảnh quay của Tiêu Chiến, nhưng mỗi ngày cậu đều đến đoàn phim đúng giờ.

Ngày đầu tiên quay cũng không có phần của Vương Nhất Bác, từ ngày đó anh liên tục không xuất hiện. Buổi chiều ngày thứ hai anh có một màn diễn, mười giờ sáng, anh liền tới phim trường, không gấp gáp đi hoá trang trước, mà là tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống, xem cảnh đang quay.

Có thể là vì Vương Nhất Bác xuất hiện, mọi người đều đến tham gia náo nhiệt, chỉ có điều vì Vương Nhất Bác quá mức lạnh lùng, đừng nói đi đến gần, ngay cả chung quanh anh phạm vi ba mét cũng không có bóng người.

Buổi trưa mọi người đều ăn cơm hộp, ngay cả Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ. Anh không chút nào ghét bỏ mà nhận lấy hộp cơm trợ lý đưa tới, ung dung thản nhiên ăn hết.

Tư thái anh ăn cơm rất ưu nhã, toàn thân tỏa ra một sự cao quý, sau khi ăn xong liền trực tiếp vào phòng hóa trang.

Cảnh quay chiều nay của Vương Nhất Bác là cùng Tống Lệ Tư phối hợp diễn.

Tống Lệ Tư buổi sáng có cảnh quay, cho nên sớm đã thành hóa trang xong, đợi được sau khi Vương Nhất Bác đi ra, thợ trang điểm của Tống Lệ Tư lập tức tiến lên trang điểm nhẹ lại cho cô, sau đó nhân viên ánh sáng và nhân viên công tác đều mỗi người đều vào vị trí của mình.

Vương Nhất Bác và Tống Lệ Tư thời gian vào giới showbiz không chênh lệch lắm, hai người từng hợp tác với nhau qua nhiều bộ phim hot, vì vậy họ liên tiếp nhiều năm đều được bình chọn "Cặp đôi màn ảnh đẹp nhất".

Bởi vì đã quen thuộc cách diễn của đối phương, nên họ rất ăn ý. Lần này tuy không đóng cặp, nhưng cả hai vẫn như trước đem kịch bản biểu đạt thành bầu không khí tình cảm, khống chế biểu đạt hết sức đúng chỗ.

Quá trình quay thuận lợi khiến đạo diễn không ngừng tấm tắc: "Tốt!", "Tuyệt!", "Đẹp, tiếp tục!".

Cảnh quay đến một nửa, đạo diễn hô ngừng, phân phó thợ trang điểm nhanh tới trang điểm lại cho hai người.

Trợ lý đưa cho Vương Nhất Bác chai nước suối, anh vặn nắp uống hai ngụm, liền phất tay cho trợ lý mang đi, sau đó chờ thợ trang điểm chỉnh lại hóa trang, liền tiếp tục đi vào phim trường, chờ Tống Lệ Tư còn đang trang điểm lại.

Tống Lệ Tư chỉnh xong hóa trang, hai người tiếp tục quay nửa cảnh sau.

Nửa cảnh quay trước cũng đã làm hai người đều nhập vai, cho nên nửa cảnh quay sau, diễn xuất càng mượt, thậm chí trong phút chốc, khiến mọi người lầm tưởng rằng đây là cảnh hiện thực.

Đợi khi cả hai diễn xong, toàn trường quay một mảnh an tĩnh, qua vài giây, đạo diễn mới hô: "Cắt!".

Cảnh diễn hôm nay dừng ở đây, rốt cuộc cũng quay xong.

Đoàn phim lựa chọn cảnh quay trong một khu sơn trang nghỉ mát ở ngoại thành. Bởi vì áp dụng hình thức quay khép kín, cho nên khu sơn trang nghỉ mát này trực tiếp được đoàn phim bao thầu hết, nhân viên công tác cũng nghỉ tại khách sạn trong sơn trang.

Phòng khách sạn thì hạn chế, mà đoàn làm phim thì có nhiều người, nên ngoại trừ một ít đại minh tinh có phòng riêng, thì những minh tinh khác đều là cùng người đại diện của mình ở chung một phòng.

Tiêu Chiến và A Kiều về đến phòng, nghỉ ngơi chốc lát, hai người liền cùng nhau đi lên nhà hàng trên tầng ba của khách sạn ăn bữa tối.

Hai người cầm đĩa đi lấy những món mình thích, lúc đang tìm chỗ ngồi, nhà sản xuất Tôn ngồi cạnh cửa sổ cách đó không xa hướng về phía Tiêu Chiến vẫy vẫy tay: "Tiểu Chiến, đến chỗ này ngồi, bàn một chút về phần diễn ngày mai."

Nhà sản xuất Tôn ngồi bàn sáu người, nhưng đã có năm người ngồi: bầu Tôn, đạo diễn, nam chính Lâm Ngôn, nữ chính Tống Lệ Tư, còn có Vương Nhất Bác, chỉ còn lại một ghế trống, thật khéo là đúng ngay bên cạnh anh.

Tiêu Chiến bưng đĩa đi tới trước bàn ăn, cước bộ hơi dừng một chút, thẳng đến khi bầu Tôn mở miệng lần nữa rủ cậu ngồi, Tiêu Chiến mới nâng mí mắt thật nhanh nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác.

Anh không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ thờ ơ ăn. Cậu lúc này mới cẩn thận đặt dĩa lên bàn, sau đó tư thế cứng ngắc ngồi xuống.

Vừa rồi đạo diễn đang nói điểm chính của phần quay ngày mai, nhìn thấy Tiêu Chiến, chỉ gật đầu với cậu một cái xem như chào hỏi, trong miệng vẫn thao thao bất tuyệt tiếp tục huơ tay múa chân nói.

Trên bàn ăn, ngoại trừ Vương Nhất Bác đang chuyên tâm ăn, thì tất cả những người khác đều dồn lực chú ý trên người đạo diễn. Vì vậy Tiêu Chiến cũng không dám động đũa, quy quy củ củ ngồi trên ghế nghiêm túc nghe đạo diễn nói.

Cũng may đạo diễn nói cũng không nhiều, rất nhanh liền nói xong, sau đó mọi người mới bắt đầu ăn.

Bầu Tôn ngồi đối diện Tiêu Chiến, nhìn thoáng qua cậu, sau đó cười híp mắt hỏi một câu  "Ngày mai Tiểu Chiến có cảnh quay, đã thuộc lời kịch bản chưa?"

"Dạ, thuộc rồi ạ." Tiêu Chiến cười gật đầu một cái.

"Em ăn ít vậy?" Bầu Tôn nhìn thoáng qua trong đĩa của cậu, mở miệng hỏi.

Tiêu Chiến chỉ biết cười trừ.

"Như vậy sao được, quay phim rất cực đấy."

Nói xong, bầu Tôn gọi nhân viên phục vụ đứng bên cạnh: "Thêm một phần cơm bào ngư và bò bít tết."

Vương Nhất Bác nghe được đối thoại của hai người họ nãy giờ, động tác nhai hơi dừng lại, sau đó vẻ mặt lạnh lùng tiếp tục ăn, chỉ là nhiệt độ quanh anh lại thấp đi vài phần.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, cậu dường như có thể cảm nhận được rõ ràng anh có chút không vui, cả người càng thêm căng thẳng, động tác ăn cơm cũng hơi câu nệ.

Hết lần này tới lần khác bầu Tôn thỉnh thoảng nói với cậu đôi lời, Tiêu Chiến chỉ có thể miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười, cùng bầu Tôn trò chuyện.

Tiêu Chiến cảm thấy đây là bữa cơm cực khổ nhất mà cậu ăn trong đời.

Thật vất vả cho đến khi lần lượt đạo diễn, Tống Lệ Tư và Lâm Ngôn ăn xong rồi rời đi, thì Tiêu Chiến cũng vội vàng đặt đũa xuống, tỏ vẻ đã ăn no.

Lúc cậu chuẩn bị mở miệng nói với bầu Tôn và Vương Nhất Bác rằng mình còn có việc phải đi trước, thì bầu Tôn dường như nhớ ra việc gì đó, nhanh chóng mở miệng nói với Tiêu Chiến: "Tiểu Chiến, gần đây ngoài quay phim thì em còn bận chuyện gì không?"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, thành thật trả lời: "Không ạ".

"Thật đúng lúc, tôi có một người bạn chịu trách nhiệm cho một thương hiệu mỹ phẩm lớn tại thị trường châu Á. Người phát ngôn của bọn họ đã ký hợp đồng lúc trước vừa mới đến kỳ hạn năm nay. Hiện giờ họ đang chuẩn bị tìm một người phát ngôn mới, người bạn ấy vừa nhờ tôi tiến cử. Tôi thấy khí chất và diện mạo của em không tệ, cho nên tôi đã giới thiệu em."

Vương Nhất Bác nghe bầu Tôn nói một hơi dài xong, tay cầm đôi đũa bỗng nhiên tăng thêm sức lực.

Tiêu Chiến cảm thấy mình và nhà sản xuất Tôn không quen thân đến vậy, nên khi nghe ông ta giới thiệu cho mình phát ngôn, trong lòng cậu có cảm giác bất an, suy nghĩ một chút, liền khéo léo mở miệng từ chối: "Tôn tổng, tôi sợ mình không có đủ khả năng đảm nhiệm công việc phát ngôn này, dù sao tôi cũng chỉ là một người mới không có danh tiếng."

"Cần gì nghiêm túc như thế? Dù sao tôi cũng chỉ giới thiệu, có được hay không còn tùy vào phía họ chấp nhận. Khi nào có thời gian, tôi sẽ đưa em đi gặp người bạn kia. Đạt được thì tốt, không đạt được thì cũng không sao."

Bầu Tôn đã nói đến vậy, nếu cậu lại cự tuyệt thì thật có chút không nể mặt mũi cho ông bầu, nên đành gật gật đầu nói: "Vậy được rồi, cảm ơn ngài."

Theo lời chấp thuận của cậu, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh chợt đặt đũa xuống bàn.

Hành động của anh không hề mạnh, nhưng lại cố tình làm cho người ta cảm giác được áp lực rất lớn.

Sau hồi lâu thấy Vương Nhất Bác không có biểu hiện tức giận gì, bầu Tôn lại tươi cười hỏi: "Ngài Vương, ăn ngon chứ?"

Vương Nhất Bác không lên tiếng mà rút ra tờ khăn giấy ở bên cạnh, chậm rãi lau miệng.

Sau đó anh ngẩng đầu nhìn lướt qua bầu Tôn, ánh mắt lạnh lẽo: "Sản xuất Tôn, tôi có chút chuyện muốn thảo luận với ông, không biết hiện tại ông có thời gian không?"

"Có, có, đương nhiên là có."

Bầu Tôn cũng vội vàng buông đũa xuống, nhanh chóng cầm lấy áo khoác ở phía sau chỗ ngồi, đứng lên.

Khi ông đi qua người Tiêu Chiến, còn vươn tay vỗ vỗ lên bả vai cậu: "Tiểu Chiến, em cứ từ từ ăn, tôi và ngài Vương đi trước."

Tiêu Chiến đang mặc một chiếc áo thun phình rộng, vai áo thỉnh thoảng có chút trễ xuống.

Bàn tay của bầu Tôn đặt ở trên vai cậu, vừa ngay đúng nơi lộ da thịt bên ngoài...

Đáy mắt Vương Nhất Bác thoáng qua một tia sắc bén, rồi chợt bật người dậy, lại nhìn thoáng qua kịch bản mình đặt ở trên ghế, đang tính vươn tay lấy, rốt cuộc cũng dừng lại động tác, liền trực tiếp xoay người, trầm tĩnh lạnh nhạt rời đi.

Bầu Tôn thấy Vương Nhất Bác đã đi, cũng không dám nán lại quá lâu, liền vội vàng đuổi theo.

Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Chiến âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy toàn thân đều mệt lả. Ngồi trên ghế đợi tâm tình bình ổn lại đôi chút, lúc này mới đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Cậu còn chưa đi được hai bước, phía sau chợt truyền đến thanh âm lễ phép của người phục vụ: "Cậu gì ơi, thật ngại quá, cảm phiền cậu chờ một chút."

Tiêu Chiến ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người phục vụ trên tay cầm kịch bản đưa tới: "Cái này có phải là của cậu bỏ quên không?"

Lúc đến đây, Tiêu Chiến căn bản không cầm theo kịch bản, liền lắc đầu.

"Vậy chắc là của người trong đoàn phim bỏ quên rồi, làm phiền cậu giúp chúng tôi trao lại."

Tiêu Chiến nhận lấy.

Người phục vụ mỉm cười với cậu, nói một tiếng cảm ơn rồi rời đi.

Lúc ăn cơm, trên bàn chỉ có cậu, Vương Nhất Bác, Tống Lệ Tư và Lâm Ngôn là bốn diễn viên, kịch bản không phải của cậu thì chắc là của một trong ba người đó.

Tiêu Chiến vừa nghĩ, vừa tiện tay lật kịch bản ra, muốn tìm ra chút manh mối từ bên trong xem có thể đoán ra là của ai hay không. Kết quả, cậu mới chỉ mở ra trang đầu, liền nhìn thấy ba chữ quen thuộc.

Ba chữ kia, nét viết mạnh mẽ có lực, tràn đầy khí thế.

Vương Nhất Bác...

Anh ấy vậy mà để quên kịch bản ở nơi này?

Tim cậu bỗng đập mạnh một nhịp.

Trở lại phòng khách sạn, Tiêu Chiến nằm sấp trên bàn, nhìn chằm chằm vào kịch bản kia, trong lòng cân nhắc nên để ngày mai lúc quay phim mới đem kịch bản trả lại cho Vương Nhất Bác hay là bây giờ đưa qua cho anh luôn?

Cậu nghiêng về phương án thứ nhất hơn, nhưng ngày mai đều là cảnh quay của Vương Nhất Bác, ngộ nhỡ tối nay anh cần phải học kịch bản thì sao?

Thật ra Tiêu Chiến có thể để nhân viên khách sạn hoặc A Kiều đưa kịch bản qua cho anh, thế thì cậu sẽ không phải rối rắm như vậy, nhưng lại có chút không muốn như thế.

Tiêu Chiến miên man suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là gọi cho Vương Nhất Bác.

Điện thoại reo lên vài tiếng mới có người nghe máy, Vương Nhất Bác hoàn toàn không cho Tiêu Chiến rề rà mở miệng, liền trực tiếp ném ra hai chữ: "Chuyện gì?"

Tuy rằng đang nói chuyện qua điện thoại, nhưng cậu vẫn cảm nhận được tâm tình của Vương Nhất Bác dường như không được tốt cho lắm, cậu càng căng thẳng nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: "Anh để quên kịch bản trong phòng ăn."

Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, sau đó ném ra con số "1001", rồi liền cúp máy.

Tiêu Chiến nghe tiếng cúp máy thật lớn trong điện thoại, mất một hồi lâu mới phản ứng được, Vương Nhất Bác bỏ lại câu "1001" là số phòng của anh.

Anh ấy nói số phòng cho mình để làm gì? Ý là muốn mình đem kịch bản lên phòng của anh ấy sao?

Tiêu Chiến nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cũng chỉ có khả năng này, nên tùy tiện lấy một cái cớ nói với A Kiều rằng có việc phải ra ngoài, rồi cầm kịch bản rời khỏi phòng.

Phòng 1001 là phòng ở tầng cao nhất của khách sạn.

Tiêu Chiến đứng ở trong thang máy nhìn dãy số màu đỏ nhảy liên tục, đáy lòng càng ngày càng khẩn trương.

Rốt cuộc đã đến tầng trên cùng, cửa thang máy mở ra, Tiêu Chiến hít sâu một hơi, cầm kịch bản đi ra.

Cậu dựa theo hướng dẫn ở hành lang khách sạn, đi về phía phòng 1001.

Trên đường, đúng lúc đi ngang qua phòng nghỉ của nhân viên phục vụ, cửa phòng không khóa, bên trong có hai nhân viên nữ đang thấp giọng nói chuyện với nhau.

"Vừa nãy tôi mới đưa cà phê đến phòng 1001, thật đáng sợ mà. Vương ảnh đế không hiểu sao lại phát cáu đến như vậy, đem lần quay này của bọn họ tất tần tật ra mà bắt bẻ hết."

"Hình như người bị ngài ấy bắt bẻ, là nhà sản xuất Tôn của bộ phim này."

"Chính là ông ta đó, nhà sản xuất đun trà nóng mời ngài ấy, ngài Vương thế mà lại vung tay lên, khiến nhà sản xuất bị bỏng. Vừa mới gọi bác sĩ đến đây để bôi thuốc cho ông ta, nghe nói bỏng rất nặng."

"Có thể không nặng sao? Trà nóng vừa nấu xong mà! Dù sao đêm nay phòng 1001 muốn phục vụ cái gì, tôi cũng không dám đi đâu, nếu có thì cô đi đi, lá gan cô to mà."

Tiêu Chiến nghe cuộc đối thoại giữa hai người nhân viên kia, thì vốn dĩ trong lòng khẩn trương giờ đây càng trở nên bất an hơn.

Cậu chầm chậm đi đến trước cửa phòng 1001, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, âm thầm hít vài hơi rồi mới vươn tay ấn chuông trên vách tường.

Sau khi ấn xong thì Tiêu Chiến mới phát hiện, chuông cửa đang trạng thái không hoạt động, vì thế cậu đành giơ tay lên gõ cửa.

Tuy nhiên cửa lại không khoá, nên khi bị cậu chạm vào liền mở ra.

Tiêu Chiến đưa đầu vào nhìn, phát hiện trong phòng khách không có người, vì thế lại giơ tay lên gõ cửa.

Sau đó cửa phòng ngủ bị Vương Nhất Bác đẩy ra.

Có lẽ vì lúc nãy anh nổi giận với nhà sản xuất, nên nét mặt anh có chút không vui, toàn thân toát ra hàn khí càng mãnh liệt.

Tiêu Chiến đứng ở ngoài cửa, không đi vào trong, chỉ duỗi ra kịch bản trong tay: "Kịch bản của anh."

Anh thản nhiên đứng ở cửa phòng ngủ nhìn Tiêu Chiến, không có ý định muốn đi qua lấy.

Tiêu Chiến dừng lại chốc lát, đành phải bước vào phòng, cậu không đem kịch bản đưa đến trước mặt anh mà nhẹ nhàng đặt trên bàn trà trong phòng khách: "Kịch bản...tôi để ở đây nhé."

Cậu nói xong, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, thấy anh nãy giờ vẫn duy trì tư thế đứng dựa vào cửa phòng ngủ, bày ra bộ dáng lười mở miệng nói chuyện.

Trong lòng Tiêu Chiến biết rõ mình đã đưa xong đồ, nên thức thời rời đi, liền thấp giọng nói: "Tạm biệt."

Sau đó, xoay người đi ra cửa.

Trong phòng hoàn toàn im lặng, ngoài tiếng bước chân rất nhỏ của Tiêu Chiến thì không có bất kỳ âm thanh nào của anh.

Lúc cậu sắp đi đến cửa phòng, chợt nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau.

Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác đi lấy thứ gì đó, không suy nghĩ nhiều, chỉ hơi dừng chân lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.

Thế nhưng còn chưa đi được hai bước, một cánh tay bất chợt vươn ra bên cạnh cậu.

Cửa phòng vốn định mở, nhưng lại bị dùng sức đóng lại "rầm" một tiếng.

Anh đột nhiên xuất hiện, dọa Tiêu Chiến toàn thân run rẩy. Vừa định ngẩng đầu lên nhìn anh, lại chợt bị anh nắm lấy cổ tay, cứng rắn trực tiếp lôi cậu đi về hướng phòng ngủ.

Vương Nhất Bác ra sức nắm lấy tay cậu, đau đớn khiến Tiêu Chiến dự cảm nguy hiểm, cả người theo bản năng bắt đầu giãy giụa.

Cậu càng vùng vẫy, anh lại càng dùng sức.

Tiêu Chiến không tránh thoát, chỉ có thể một đường lảo đảo nghiêng ngã bị anh kéo tới cửa phòng tắm trong phòng ngủ.

Anh vươn tay đẩy cửa ra, dùng sức đẩy mạnh cậu vào phòng tắm.

Tiêu Chiến còn chưa đứng vững, cả người liền bị Vương Nhất Bác theo sát phía sau cùng tiến vào, một phen xốc cậu lên, đưa vào trong bồn tắm.

Sau đó anh cầm lấy vòi sen treo trên vách tường, vặn mức lớn nhất, không nói lời nào xối lên người Tiêu Chiến.

Vòi hoa sen phun ra dòng nước lạnh như băng, sức nước mạnh mẽ đập vào người cậu có chút đau rát, Tiêu Chiến dùng hết sức chống cự muốn ra khỏi bồn tắm.

Vương Nhất Bác lại bắt lấy cổ tay cậu, tiếp tục tận lực xối.

Cuối cùng, tầm mắt Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại ở trên bả vai Tiêu Chiến bị nhà sản xuất Tôn kia chạm vào, vòi sen liền thẳng tắp xối tới.

Dòng nước đâm thẳng vào một chỗ, càng đau đớn gấp bội, Tiêu Chiến theo bản năng né tránh, nhưng mà mặc kệ cậu trốn tránh thế nào, Vương Nhất Bác vẫn duy trì vòi sen xối vào vai cậu.

Đến cuối cùng, Tiêu Chiến không phản kháng nữa, cậu nhắm mắt lại, co ro thân thể vùi mình trong góc bồn tắm.

Nước lạnh dữ dội xối xuống người làm toàn thân Tiêu Chiến lạnh như băng, không ngừng run rẩy.

Vương Nhất Bác thấy vậy, bờ môi mím chặt lại, sau đó ném thẳng vòi sen xuống đất, vươn tay đem Tiêu Chiến từ trong bồn tắm ra ngoài, đẩy vào tường, cả người gắt gao ép chặt lên.

Tiêu Chiến không biết anh muốn làm gì, chỉ là cảm giác được cơ thể anh đè ép, nên theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Gương mặt Vương Nhất Bác lạnh lẽo, cúi đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, chỉ ra sức đè lên người cậu, ngoài ra không có bất kỳ cử động gì.

Toàn thân Tiêu Chiến ướt đẫm, Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ, quần áo trên người cũng ẩm ướt rỉ từng giọt nước tí tách.

Trong phòng tắm, chỉ có tiếng nước chảy ào ào từ vòi sen mà anh tùy tiện ném đi.

Trừ âm thanh đó ra thì không có tiếng nào nữa.

Một mảnh tĩnh lặng và căng thẳng khiến cho Tiêu Chiến càng bất an nhưng lại không dám hé mắt nhìn, cuối cùng không biết vì lạnh hay khẩn trương mà bả vai cậu không nhịn được khẽ run lên.

Chỉ một hành động nhỏ như vậy, lại rơi vào mắt Vương Nhất Bác rất rõ ràng. Mi tâm hơi chau lại, đột nhiên anh cúi đầu xuống dùng sức cắn lên vai Tiêu Chiến, chính là nơi bầu Tôn chạm qua.

Anh hung hăng ra sức cắn, sự đau đớn từ bả vai truyền đến khắp các dây thần kinh trong cơ thể khiến cậu vươn tay đẩy anh ra.

Hành động của cậu càng khiến cho Vương Nhất Bác mạnh bạo gặm cắn hơn.

Toàn thân Tiêu Chiến đau đến mức bắt đầu run rẩy, thậm chí cậu còn cảm nhận rõ vai mình đã rướm máu, nhưng anh vẫn không có ý muốn dừng lại.

Tiêu Chiến đau chịu không nổi nữa, nước mắt bất chợt liền rơi trên cổ Vương Nhất Bác.

Chất lỏng ấm áp theo cổ Vương Nhất Bác chậm rãi chảy xuôi xuống, xẹt qua bên ngực trái của anh.

Toàn thân anh cứng đờ, dừng lại lực cắn bả vai Tiêu Chiến, nhưng cánh môi vẫn áp trên vai cậu.

Sau một lúc lâu, lại một giọt lệ rơi xuống cổ anh, toàn thân Vương Nhất Bác run khẽ một chút, sau đó anh ngẩng đầu lên chặn ngay môi của Tiêu Chiến.

Nụ hôn của anh có chút thô bạo, xen lẫn vị máu tươi.

Tay anh trực tiếp cởi đi chiếc áo thun ẩm ướt trên người cậu. Nói đúng hơn, không phải cởi mà là xé, anh dùng hết sức xé nát quần áo của cậu rồi lại cởi tiếp quần áo chính mình.

Tiếng vải rách toạc truyền đến bên tai Tiêu Chiến, cũng không đợi cậu kịp định thần, một cảm giác bị anh mạnh mẽ đâm vào trong cậu, sau đó một cỗ đau đớn lan khắp toàn thân.

Hai người đã hai lần thân mật, nhưng hai lần trước làm chuyện đó, động tác của anh rất dịu dàng, mặc dù hai lần đó cũng không phải anh cam tâm tình nguyện.

Nhưng lúc này lại không hề giống như lúc đó, động tác của anh vừa tàn nhẫn vừa mạnh bạo, tựa như chiếm lấy lại như hành hạ, đau đớn khiến cậu cảm thấy không còn là chính mình nữa.

Người ta nói rằng lần đầu tiên là đau đớn nhất, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy lúc này mới thật sự đau thấu xương, so với lần đầu tiên thì không thể chịu được.

Có lẽ là do đêm đầu tiên đó rượu gây tê cảm giác đau của cậu, nhưng cũng có thể là cậu quá yêu anh, cho nên dù anh làm cậu đau, thì sự đau đớn kia vẫn rất ngọt ngào.

Nhưng bây giờ, Tiêu Chiến lại cảm thấy đau đến không sống nổi.

Không có tốt đẹp, không có rung động, chỉ là sự tra tấn vô tận.

Đúng vậy, chính là tra tấn.

Tiêu Chiến cảm thấy anh như đang trừng phạt cậu, hoặc đang phát tiết sự khó chịu trong lòng. Mỗi một cái nhấp của anh đều không có bất kỳ cảm xúc nào, như thể dùng toàn lực, điên cuồng muốn cho cậu đau đớn. Và cậu thật sự rất đau, không chỉ đau thể xác, mà trái tim lại càng đau hơn.

Đột nhiên, Tiêu Chiến chợt hối hận khi tự mình đem kịch bản đưa cho anh.

Đáng lẽ cậu nên nhờ A Kiều hoặc lúc nghe nhân viên nói tâm tình của anh không tốt, nên biết thức thời rời khỏi mới phải.

Cậu không nên đụng tới ngọn lửa này, biết rõ anh không ưa mình, thậm chí ghét mình, còn tự đưa mình đến tận cửa, hoàn hảo trở thành nơi cho anh phát tiết.

Đáng nói hơn là anh hoàn toàn tỉnh táo, cùng cậu làm ra sự việc này.

Hai lần trước cậu cảm thấy tốt đẹp là vì một lần anh say, một lần anh sốt mơ hồ.

Sao cậu có thể quên, anh đã từng nói: "Tiêu Chiến, cậu muốn chơi với tôi? Được lắm, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là địa ngục!"

Cho nên lúc anh tỉnh táo, thì làm sao có thể dịu dàng với cậu?

Tiêu Chiến nghĩ lại, khóe mắt nhịn không được ướt át.

-

Qua hồi lâu, cuối cùng cũng kết thúc.

Tiêu Chiến uể oải nằm trên sàn nhà trong phòng tắm, bởi vì đau đớn nên thân thể cậu thoáng run bần bật.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến đầy chật vật, anh nuốt nước bọt rồi nhanh chóng quay đầu, theo động tác của anh, đáy mắt anh thoáng hiện lên một tầng bi thương và thống khổ.

Nhưng mà chỉ trong phút chốc, đáy mắt anh liền bình lặng lại, vẫn là cái loại lãnh khốc vô tình vô dục.

Anh đứng lên, kéo một chiếc khăn tắm quấn lại cơ thể. Sau đó anh thuận tay tắt vòi sen đang chảy nước lại, xoay người đi ra khỏi phòng tắm.

Không còn tiếng nước chảy của vòi sen, trong phòng tắm im lặng đáng sợ.

Cửa phòng tắm không đóng, Tiêu Chiến nằm sấp trên mặt sàn lạnh như băng, lờ mờ nghe được tiếng người đang mặc quần áo bên ngoài, sau đó cậu lâm vào mê man.

Vương Nhất Bác ăn mặc chỉnh tề, cầm ví tiền, điện thoại và chìa khóa xe chuẩn bị rời đi.

Lúc anh đi ngang cửa phòng tắm, bước chân hơi dừng một chút, dường như muốn liếc nhìn vào phòng tắm, nhưng cuối cùng lại không nhìn, chỉ là khuôn mặt băng giá tiếp tục sải bước nghênh ngang rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro