Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ở trong mộng nhịn không được thấp giọng thổn thức lần nữa.

Khóc và khóc, cậu khóc đến tỉnh dậy từ trong giấc mơ.

Tiêu Chiến choáng váng mở mắt, nhìn phòng ngủ quen thuộc, đờ đẫn một hồi thật lâu, mới phát hiện mình đã chìm đắm trong một giấc mộng dài, cái gối đã bị cậu khóc đến ướt đẫm.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã là mười hai giờ đêm. Hồi chiều về nhà, uống thuốc, cậu ngủ một mạch cho tới bây giờ.

Tiêu Chiến xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó cầm thuốc, ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, vào nhà bếp rót một ly nước.

Cậu trước tiên uống thuốc, rồi mới lấy gói sủi cảo trong tủ lạnh đem đi nấu một ít, sau đó một mình ngồi trước bàn lớn, cúi đầu, chuyên tâm ăn.

Lúc ăn hết một nửa phần sủi cảo, Tiêu Chiến nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng xe, cậu vô thức xoay đầu, thấy có đèn xe từ cửa sổ phòng khách chợt lóe lên.

Theo bản năng nắm chặt đôi đũa, cúi đầu, nhìn chằm chằm sủi cảo một hồi, sau đó liền nghe cửa phòng khách vang lên tiếng cạch, lập tức cửa bị đẩy ra, Vương Nhất Bác bước vào.

Tiêu Chiến lén lút liếc mắt, thấy anh đang đứng thay giày ở ngoài cửa, lại cúi đầu, tiếp tục tập trung ăn nốt chỗ sủi cảo còn lại.

Dáng vẻ của cậu bây giờ so với lúc vừa nãy khi chỉ có một mình trong biệt thự nhìn qua như chẳng có gì khác biệt. Nhưng chỉ có bản thân cậu hiểu rõ, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi cứ thế nắm chặt lấy đôi đũa.

Vương Nhất Bác đi vào phòng khách, cởi áo khoác, tùy ý ném lên ghế salon, sau đó vươn tay kéo cà vạt, nhìn lướt qua phòng bếp đang sáng đèn, thấy Tiêu Chiến một mình ngồi trước bàn ăn, cúi đầu ăn gì đó.

Bàn tay Vương Nhất Bác đang kéo cà vạt hơi ngừng lại một chút, quay đầu liếc nhìn đồng hồ treo ngoài phòng khách, kim đồng hồ sắp chạm đến một giờ sáng, ấn đường nhíu lại một chút, sau đó ném cà vạt lên ghế salon rồi xoay người đi về phía cầu thang.

Đi được hai bước, anh đột nhiên nghĩ đến điều gì, bước chân trở nên ngập ngừng vòng vo, cuối cùng lại hướng về phía phòng bếp.

Tiêu Chiến đang ăn sủi cảo nhưng toàn thân vẫn luôn đặt sự chú ý trên người Vương Nhất Bác, cho dù là cậu không nhìn anh, nhưng lại luôn lắng nghe bất cứ động tĩnh nào của anh.

Ngay ở lúc anh xoay người đi về phía cầu thang, cậu liền âm thầm thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, ai ngờ ở giây tiếp theo, anh lại đổi hướng đi về phía phòng bếp, tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng cậu như có thứ gì đó bị buộc chặt lại, động tác ăn sủi cảo cũng trở nên cứng ngắc.

Khi ở ngoài phòng khách, vì cách hơi xa, Vương Nhất Bác nhìn không rõ cậu rốt cuộc là đang ăn thứ gì, vậy nên anh mới đi vào phòng bếp, lại nhìn rõ trước mặt cậu là đĩa sủi cảo đông lạnh, ấn đường lại càng nhíu thêm, khuôn mặt nhăn nhó đầy gay gắt, môi mỏng hơi giật giật, giống như là đang muốn hỏi điều gì.

Cuối cùng cái gì anh cũng chưa hỏi, chỉ cất bước đi tới trước tủ lạnh, mở cửa tủ ra, bên trong ngoại trừ vài chai nước khoáng mà cứ đúng giờ sẽ có người mang đến ra, thì chỉ còn một ít sủi cảo đông lạnh và mì ăn liền.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm tủ lạnh trong chốc lát, liền vươn tay cầm lấy một chai nước khoáng, mở nắp, dựa nửa người vào tủ, ngửa đầu uống.

Bởi vì Vương Nhất Bác đang ở rất gần, Tiêu Chiến có chút không được tự nhiên, cậu rất nhanh giải quyết xong mấy miếng sủi cảo còn lại, sau đó đứng lên, vội vàng cầm đĩa mang đi rửa, lau khô tay rồi đi lên lầu.

Tiêu Chiến rửa mặt xong, từ trong phòng tắm đi ra thì Vương Nhất Bác vừa vặn đẩy cửa vào phòng ngủ.

Cửa phòng tắm gần sát cửa phòng ngủ, nên hai người họ chạm mặt nhau.

Cả người cậu khẽ run lên, muốn ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng lại không có dũng khí, cuối cùng chỉ cúi đầu, nhanh chóng đi về phía trong phòng ngủ.

Vương Nhất Bác thản nhiên liếc nhìn bóng lưng của Tiêu Chiến, lại vươn tay, đẩy cửa phòng tắm ra, đi vào.

Vì cảm cúm nên cả người cậu hết sức mệt mỏi, đi đến bên giường liền ngã gục, nhắm mắt lại.

Lúc mơ mơ màng màng muốn ngủ, lại nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền tới. Lúc này chợt nhớ ra, Vương Nhất Bác vào phòng tắm rửa mặt, sợ là đêm nay có ý định ngủ lại đây.

Tiêu Chiến đành phải vật lộn bò dậy khỏi giường, đi vào phòng thay quần áo, ôm bé gấu ra.

Cậu ôm bé gấu còn chưa đi đến bên giường thì Vương Nhất Bác quấn khăn tắm trên người từ trong phòng tắm đi ra, cầm khăn lông trong tay, lau tóc đang ướt.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến tay ôm con gấu to kia, hành động lau tóc dừng lại một chút. Sau đó vẻ mặt lạnh lùng đi tới trước bàn, cầm lấy máy sấy sấy tóc.

Qua hình ảnh phản chiếu trên gương, anh thấy cậu đặt con gấu lớn ở giữa giường, sau đó vén chăn lên, đưa lưng về phía giường anh ngủ, nằm xuống.

Gương mặt Vương Nhất Bác trở nên u ám, không nhịn được gia tăng tốc độ gió của máy sấy, sấy khô tóc qua loa, rồi dùng sức ném máy sấy lên bàn, xoay người, ánh mắt lạnh lùng quét về phía giường lớn.

Mặc dù có con gấu ở giữa chia giường làm hai, Tiêu Chiến vẫn nằm gần mép giường như cũ, cả người giống như dán chặt vào giường tiếp tục ngủ.

Trực giác nói cho cậu biết, anh nhìn mình chằm chằm, cậu vùi vào chăn, thân thể trở nên có chút cứng ngắc, khuôn mặt nhịn không được chôn vào gối.

Thế nhưng phát hiện ra gối ướt, sững sờ chốc lát, mới nhớ ra lúc nãy ngủ, đã khóc rất lâu ở trong mộng.

Trong lòng Tiêu Chiến biết rất rõ, Vương Nhất Bác chẳng thèm để ý gối của mình thế nào, nhưng cậu vẫn như cũ sợ bị anh phát hiện mình đã khóc, liền yên lặng kéo luôn gối vào phía trong chăn của mình.

Hành động rất nhỏ của cậu rơi vào trong mắt Vương Nhất Bác, như là đang cố gắng tránh xa anh nhất có thể.

Đôi mắt Vương Nhất Bác lẳng lặng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến trong chốc lát, sau đó môi hơi giật giật, liền xoay người, đi ra khỏi phòng ngủ.

Tiêu Chiến đợi đến khi cửa phòng ngủ đóng lại mới mở mắt, sau đó nhanh chóng lật ngược mặt gối, nằm xuống lần nữa.

Khoảng 5 phút đồng hồ trôi qua, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, Vương Nhất Bác cầm một xấp giấy tờ trong tay, đi tới bên giường, ở trên cao nhìn xuống nhìn lướt qua Tiêu Chiến đang nhắm mắt, sau đó ném xấp giấy kia trên tủ đầu giường bên cạnh cậu.

Vài trang giấy rơi xuống, cuốn theo chiều gió nhẹ quét vào mặt Tiêu Chiến.

Lông mi dài của cậu khẽ chớp động, liền mở choàng mắt, lập tức thấy ngón tay thon dài của anh đang điểm lên góc phải cuối tờ giấy, giọng nói nhạt nhẽo để lại một câu: "Ký vào chỗ này!", sau đó liền xoay người đi vào phòng thay đồ.

Tiêu Chiến ngồi dậy, cầm lấy xấp giấy trên tủ đầu giường. Mới chỉ nhìn lướt qua, mi tâm của cậu liền nhíu lại.

Đó là một phần hợp đồng, hợp đồng làm người phát ngôn cho mỹ phẩm.

Mà hãng mỹ phẩm này, là thương hiệu cao cấp hàng đầu thế giới, người phát ngôn ở trong nước trước nay đều là những người có tên tuổi trong giới.

Vương Nhất Bác cho cậu ký tên, nghĩa là anh đem công việc phát ngôn năm nay của hãng mỹ phẩm này đưa cho cậu sao?

Tiêu Chiến luôn cảm thấy đây như giấc mộng, có chút không chân thật.

Vương Nhất Bác thay quần áo sạch sẽ, từ phòng thay đồ đi ra, trong tay mang theo cái cà vạt, đứng trước gương toàn thân, đôi mắt sơ đạm mà thâm thúy nhìn qua gương, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Tiêu Chiến, thờ ơ hỏi một câu: "Ký rồi?"

Cậu nghe thấy tiếng của anh mới lấy lại tinh thần, hướng về phía Vương Nhất Bác lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt mang theo vài phần khó tin tìm kiếm xác nhận: "Phát ngôn quảng cáo này, là cho tôi?"

Vương Nhất Bác như có như không "Ừ" một tiếng.

Thật sự là cho cậu sao...

Tiêu Chiến trong lòng dâng lên một niềm vui nho nhỏ, nhưng lập tức lại càng thêm nghi hoặc.

Tại sao đang yên lành, Vương Nhất Bác lại đưa cho cậu hợp đồng phát ngôn tốt thế này?

Vương Nhất Bác nhanh chóng thắt xong cà vạt, xoay người, mặt không thay đổi đi tới bên giường, nhìn lướt qua Tiêu Chiến cầm hợp đồng trong tay, thấy chỗ kí tên vẫn còn trống, mi tâm cau lại, nhạt nhẽo mở miệng: "Sao lại không ký? Không phải cậu rất có hứng thú với phát ngôn mỹ phẩm sao?"

Nghe được tiếng của Vương Nhất Bác, cậu mới từ trong suy nghĩ miên man tỉnh lại, sau đó mới cầm lấy bút trên đầu giường.

Khi ngòi bút chạm vào mặt giấy, Tiêu Chiến vẫn không nhịn được hỏi lên nghi hoặc trong lòng: "Sao lại cho tôi công việc phát ngôn này?"

"Đây là cậu xứng đáng có." Giọng anh vẫn không ấm áp như cũ.

Xứng đáng có?

Tiêu Chiến càng thêm không hiểu ý tứ của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng Tiêu Chiến đầu óc mơ hồ, dừng lại một hồi, giọng nói nhạt nhẽo lại ném ra sáu chữ: "Hồi báo cậu tối hôm qua."

Hồi báo tối hôm qua... Hóa ra... Đây là thù lao cho một lần quan hệ.

Tiêu Chiến đờ đẫn chừng năm giây, mới phản ứng được ý tứ trong lời nói của Vương Nhất Bác, đáy lòng len lỏi vui sướng ban nãy phút chốc như bị đóng băng.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng kia, lúc này chỉ có cảm giác vô cùng ô nhục.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến sau một lúc lâu vẫn chậm chạp không hề có động tĩnh, khí tức của anh vốn lạnh lùng, bây giờ lại càng lạnh lẽo hơn: "Thế nào? Không hài lòng với thù lao phần hợp đồng phát ngôn này?"

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng của Vương Nhất Bác, ngón tay cầm bút run nhẹ một chút, sau đó không nói một lời liền chậm rãi ký tên mình lên giấy.

Sai một ly đi một dặm, nếu Tiêu Chiến biết, khi mình lần đầu tiên lên giường với Vương Nhất Bác, thuận miệng lấy cớ, để rồi sau này, cậu phải chịu hết mọi ô nhục này đến ô nhục khác, thì ngay lúc đó cậu chắc chắn sẽ không nói với anh muốn vai diễn trong <Địa Lão Thiên Hoang>.

Cậu thực sự rất muốn từ chối ký bản hợp đồng nhục nhã này, nhưng cục diện như vậy là do tự tay cậu tạo ra, dù muốn tìm một cái cớ, cũng tìm mãi không ra.

Mười ba năm trước, cậu yêu anh, bởi vì còn trẻ nên thẹn thùng, không dám thổ lộ.

Mười ba năm sau, cậu vẫn yêu anh, nhưng lại đem hết toàn lực che giấu tình yêu đó.

Khoảng cách xa nhất của đời người không phải là tôi đứng ở trước mặt anh, nhưng anh không biết tôi yêu anh. Mà là tôi đứng ở trước mặt anh, lại không dám cho anh nhìn thấu rằng tôi yêu anh.

Đáy mắt Tiêu Chiến phủ một tầng sương mù, cậu cúi đầu, dốc sức kìm nén lại, sợ nước mắt lại lần nữa rơi xuống.

Ký xong nét chót, ngòi bút vẫn dừng lại ở điểm cuối một hồi thật lâu, thẳng đến khi ướt át trong mắt tan đi, mới đem bút đặt lại trên bàn, đưa hợp đồng cho Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến bình tĩnh và yên lặng, khiến Vương Nhất Bác có chút thấp thỏm nôn nóng, luôn cảm thấy trong cơ thể có một quả cầu lửa gấp rút nhảy nhót chuyển động đang dốc sức muốn tìm cách phun trào ra ngoài, thế nhưng cách nào cũng không tìm ra được.

Đột nhiên, tầm mắt Vương Nhất Bác liền ném sang con gấu bông lớn nằm giữa giường kia, gương mặt tức khắc trở lên lạnh lẽo, nặng nề nói với cậu: "Hãng mỹ phẩm này có một điều kiện, trong quá trình làm người phát ngôn cho hãng của họ, thì không được nhận phát ngôn cho bất cứ thương hiệu mỹ phẩm nào khác, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự và bồi thường thiệt hại đáng kể."

"Tôi nói trước để cậu tỉnh ngộ, cậu tốt nhất hãy đem những điều khoản này nhớ cho kỹ, nếu vi phạm hợp đồng, nhà tù sẽ chào đón, tiền bồi thường tự chi, đừng mơ Truyền thông Hoàn Ảnh sẽ giúp cậu trả một đồng xu nào!"

Vương Nhất Bác nói xong, liền ra sức giật lấy bản hợp đồng trong tay Tiêu Chiến, sau đó gương mặt tuấn tú bình tĩnh lạnh lùng xoay người rời đi.

Anh xuất hiện rồi lại rời đi, khiến cho cậu vốn đang vô cùng mỏi mệt do bị cảm mạo, làm thế nào cũng không ngủ được.

Cậu ôm bé gấu còn to hơn so với mình, im lặng mà nằm trên giường, mở to mắt, đầu óc trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhìn một hồi lâu, liền hốt hoảng nghĩ tới, nửa năm trước kia, cảm xúc khi bất chợt biết mình cùng Vương Nhất Bác kết hôn...

Tại thời điểm đó, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã hơn một năm không gặp mặt. Lần cuối cùng cậu nhìn thấy anh là ở bữa tiệc sinh nhật của Tề Mạn, mà khi đó anh cũng không nhìn thấy cậu, bởi vì lúc anh xuất hiện, cậu đã nhanh chóng lẻn vào một góc tối để vụng trộm nhìn anh.

Tại thời điểm đó, cậu đã hoàn toàn đánh mất sự tự tin để được ở cùng một chỗ với anh.

Tại thời điểm đó, cậu đã nhận thức được một cách rõ ràng hai người mãi mãi không bao giờ có thể xuất hiện cùng một lúc.

Nhưng mà, đôi khi, vận mệnh lại đột nhiên thay đổi, kéo bọn họ đến gần nhau.

Cậu và anh có thể ở cùng một chỗ là vì một người - Tề Mạn.

Tề Mạn, người thừa kế duy nhất của Tề gia, người có thể hô mưa được mưa, gọi gió được gió, chính là con cưng của ông trời.

Thế nhưng, bảy tháng trước, chỉ một lần lái xe lúc đêm khuya, cậu ta cứ thế lại gặp phải tai nạn.

Trong đêm ấy, chiếc xe Bugatti Veyron của cậu ta bị xoay ngược hai vòng trên cầu vượt, đầu xe bị đâm đến mức hoàn toàn biến dạng, lúc người cứu hộ tìm thấy, hơi thở đã dần suy yếu.

Tai nạn thảm khốc đó trong nháy mắt trở thành tiêu đề của truyền thông, chỉ một khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều truyền tai nhau rằng người thừa kế duy nhất của Tề gia đã chết.

Đối với Tề gia mà nói, người thừa kế là một vị trí vô cùng quan trọng, sự cố tai nạn của Tề Mạn khiến cho cổ phiếu của Tề gia tụt dốc một cách thảm hại, chỉ thiếu chút nữa bị đóng băng.

Vì cứu vớt cổ phiếu của mình, liền tuyên bố với bên ngoài là Tề Mạn không chết.

Tề Mạn chính xác là không chết, nhưng so với mất mạng cũng không kém nhiều lắm, vì cậu ta biến thành người thực vật, bác sĩ nói có thể tỉnh lại, nhưng không biết là khi nào.

Về phần truyền thông và người ngoài gia tộc mà nói, cứ mãi không nhìn thấy Tề Mạn xuất hiện, Tề gia lại luôn tìm cớ thoái thác cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Cuối cùng, bất đắc dĩ liền nghĩ ra biện pháp, dùng cách trộm long tráo phụng, chính là tìm một người tương tự đóng giả làm Tề Mạn để trải qua mối nguy này.

Và người kia chính là người đã từng ở Tề gia rất nhiều năm nhưng cũng không thực sự có liên quan gì cả, Vương Nhất Bác.

Nguyên nhân rất đơn giản, Vương Nhất Bác và Tề Mạn là hai anh em cùng cha khác mẹ, trong cơ thể đều chảy một nửa dòng máu của nhau, hai người tuy rằng không phải là hai anh em sinh đôi nhưng khuôn mặt có đến bảy tám phần giống nhau.

Nhưng mà, bảy tám phần chứ không phải hoàn toàn giống nhau, vì để che giấu sơ hở nên công bố với bên ngoài là Tề Mạn đã bị hủy dung sau khi bị tai nạn, sau đó lại ngụy tạo một vài vết sẹo lớn trên mặt Vương Nhất Bác.

Việc đánh tráo rốt cuộc cũng trôi qua một cách êm xuôi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tề Mạn không chết, bầu không khí trong Tề gia cũng dần dần ấm lại.

Thật ra Tiêu Chiến vốn không biết chuyện này, cậu vẫn cho là Tề Mạn thật sự tỉnh lại, thậm chí cậu còn cao hứng chạy đến bệnh viện, vì người bạn từ bé đến lớn phúc lớn mạng lớn thoát chết, vui mừng không dứt ôm Tề Mạn mà khóc.

Sau đó, lúc mẹ của Tề Mạn - Hàn Nhu Ngọc hẹn một mình cậu đi ra ngoài gặp mặt, cậu mới biết được, người mà mình ôm trong bệnh viện hôm đó, chính là Vương Nhất Bác đóng giả, căn bản không phải Tề Mạn.

Quan hệ Tề gia và Tiêu gia rất tốt, thường xuyên qua lại trong công việc, từ trước đến nay Hàn Nhu Ngọc đối xử với Tiêu Chiến rất tốt.

Buổi chiều hôm đó bà ngồi ở trước mặt cậu, kéo tay cậu, mắt đỏ ngầu nhìn cậu nói, vì sự cố của Tề Mạn, khiến cho rất nhiều người trong Hội đồng quản trị Tề gia muốn rút vốn đầu tư.

Biện pháp duy nhất của bọn họ là cần kết thông gia.

Nhưng mà, với người ngoài mà nói, tất cả mọi người đều cho rằng Tề Mạn đã bị hủy dung, tiểu thư thiếu gia danh giá cũng không muốn kết hôn với Tề Mạn nữa, cho nên van xin cậu giúp đỡ, đồng ý việc kia, kết hôn cùng người đóng giả Tề Mạn - Vương Nhất Bác.

Lúc ấy Tiêu Chiến hoàn toàn bị tin tức kia làm khiếp sợ, cậu không thể tiêu hóa được sự chấn động ngay lúc đó, cho nên trả lời Hàn Nhu Ngọc, cho cậu thời gian suy nghĩ thật kỹ.

Ban đầu bà cũng không làm khó cậu, chẳng qua chỉ yêu cầu cậu một điều, đó chính là hy vọng cậu giữ bí mật chuyện này không nói với bất kỳ ai trong Tiêu gia.

Cậu liền đồng ý, dù sao đây là bí mật quan trọng của Tề gia. Nếu để lộ ra bên ngoài, người ta sẽ thổi phồng, Tề gia chỉ còn kết cục tan nhà nát cửa, thất bại thảm hại.

Sau khi tạm biệt Hàn Nhu Ngọc, một mình Tiêu Chiến lẳng lặng suy nghĩ rất lâu, cậu cảm thấy đây là một cái bánh do ông trời đặt ở trước mặt mình, chỉ cần cậu nhặt lên thì quan hệ giữa mình và Vương Nhất Bác không còn là người xa lạ nữa.

Tiêu Chiến nằm mơ cũng đều muốn cùng Vương Nhất Bác bách niên giai lão, muốn làm bạn đời của anh, cậu vẫn cho là mình không có hy vọng, nhưng mà hiện tại, một hồi biến cố, đã cho cậu một cơ hội như vậy.

Cho dù cơ hội này, với người ngoài mà nói là cậu cùng Tề Mạn kết hôn.

Nhưng mà, dù sao đây cũng là cơ hội duy nhất để cậu có thể đến gần anh, nếu Tiêu Chiến không đồng ý, có lẽ từ nay về sau, hai người sẽ thật sự mỗi người một ngả, cả đời cũng không thể qua lại với nhau.

Cậu đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hàn Nhu Ngọc, đồng ý yêu cầu của bà, nhưng mà cậu có thêm một điều kiện, chính là trừ Hội đồng quản trị và một số đối tác làm ăn biết, thì đừng công bố cho người ngoài biết cậu và Tề Mạn kết hôn.

Hàn Nhu Ngọc không hề do dự đồng ý ngay, dù sao hiện tại Tề Mạn bị hủy dung, Tề gia cũng không muốn đánh trống khua chiêng tổ chức hôn lễ của bọn họ, khiến cho người ta bàn tán.

Cho nên, cậu và Vương Nhất Bác trở thành gia đình của nhau như vậy.

Không có làm giấy hôn thú.

Nhưng lại tổ chức một hôn lễ đơn giản, người đến dự không nhiều lắm, chỉ là những đối tác thường giao dịch với Tề gia.

Đêm tân hôn, Tiêu Chiến tỏ ra đặc biệt biết điều với Vương Nhất Bác, nói rằng cậu sẽ không quấy rầy anh, cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, sẽ không tiết lộ quan hệ giữa hai người cho bất kỳ người bên ngoài nào biết.

Sau cùng, còn bổ sung thêm một câu, bởi vì bọn họ chỉ là đóng giả, cho nên không được làm cái gì kia kia.

Cậu cảm thấy những lời mình nói này, đều đúng với mong đợi trong lòng anh.

Sự thực chứng minh, quả thật là mong đợi trong lòng anh.

Bởi vì khi cậu nói xong những lời này, anh chằm chằm xem xét cậu hồi lâu, sau đó ném một câu vô cùng lạnh nhạt: "Nhớ kỹ những lời mình nói", rồi xoay người vào phòng tắm.

Bởi vì Tề Mạn thật vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, Tề gia cũng biết, tuy rằng Vương Nhất Bác có thể đóng giả thành thật, thế nhưng dù sao cũng là giả mạo, cho nên cố gắng hạn chế hết sức số lần để "Tề Mạn" xuất hiện trước công chúng, càng không để Vương Nhất Bác xuất hiện trước công chúng, ngoại trừ những lúc bắt buộc.

Tiêu Chiến cũng không cần ngày ngày ở chung một chỗ với Vương Nhất Bác. Bọn họ có thể ai làm việc nấy, những lúc cần thiết thì gặp nhau, đóng thật tốt vai vợ chồng tương thân tương ái.

Người nhà họ Tiêu cũng không biết chân tướng vụ việc kết hôn của Tiêu Chiến.

Sau khi kết hôn, cậu cũng chỉ có thể dọn ra khỏi nhà chú. Cậu không muốn ở nhà cũ của Tề gia, tự mình ra ngoài mướn phòng, lại sợ lộ ra sơ hở, cuối cùng Vương Nhất Bác liền trực tiếp để Tiêu Chiến ở lại biệt thự của anh trong Cẩm Tú Viên.

Lý do là, Cẩm Tú Viên vừa mở đợt chào bán, Vương Nhất Bác và Tề Mạn mỗi người mua một căn biệt thự ở Cẩm Tú Viên, đúng lúc hai căn biệt thự liền kề nhau. Theo cách này, Tiêu Chiến ra vào Cẩm Tú Viên, người khác sẽ nghĩ rằng cậu đi tới chỗ Tề Mạn.

Thứ hai, khi Vương Nhất Bác về nhà mình, thỉnh thoảng có thể thuận tiện diễn vai Tề Mạn, một công đôi việc, không hề có kẽ hở.

Chẳng qua, điều duy nhất khiến Tiêu Chiến phiền muộn nhưng lại có phần vui sướng chính là, trong biệt thự của Vương Nhất Bác chỉ có một cái giường, những phòng còn lại hoặc là trống rỗng, hoặc được sử dụng làm việc khác.

Vì vậy, nếu Vương Nhất Bác về nhà, cậu cũng chỉ có thể ngủ cùng với anh.

-

Tiêu Chiến suy nghĩ rất nhiều chuyện trước kia, cuối cùng cậu hoàn toàn không nhớ cụ thể làm sao ngủ.

Hôm sau khi đang chìm vào giấc ngủ, cậu bị đánh thức bởi tiếng nói phát ra từ tầng dưới.

Tiêu Chiến chợt mở choàng mắt, nhưng khi nghe được tiếng nói chuyện của cả đàn ông lẫn phụ nữ, lúc này cậu mới nhanh chóng xốc chăn lên, tùy tiện khoác một cái áo đi ra ngoài.

Kết quả lại thấy có người di chuyển một cái giường đến, dưới sự chỉ huy của má Trần, đặt ở trong một gian phòng lầu một.

Má Trần là bà vú của Vương Nhất Bác. Vì anh không thích nhà mình có quá nhiều người giúp việc, cho nên ban ngày má Trần chỉ đến dọn dẹp vệ sinh rồi đi.

Má Trần thấy Tiêu Chiến thức giấc, lập tức cười nói: "Cậu chủ dậy rồi à?"

Má Trần cũng không biết sự thật việc Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác kết hôn, vẫn luôn cho rằng cậu là người vợ được Vương Nhất Bác cưới về, cho nên luôn gọi cậu là cậu chủ.

"Có chuyện gì vậy?"

"Là ý của ngài Vương, ngài ấy nói với tôi, thời gian gần đây cậu chủ và ngài ấy đều phải đi quay phim, trong nhà không có người, nên mới kêu tôi qua trông nhà."

Má Trần vừa nói vừa chỉ vào bếp, lại mở miệng: "Cậu chủ, tôi đã làm bữa sáng, nếu thức dậy rồi thì rửa mặt, rồi qua ăn."

Tiêu Chiến vào ở biệt thự của Vương Nhất Bác đã hơn nửa năm, ba tháng quay <Địa Lão Thiên Hoang> cậu cũng không về Cẩm Tú Viên. Cẩm Tú Viên trống vắng suốt trong ba tháng đó, mà Vương Nhất Bác cũng không tìm người đến trông nhà.

Thế nào mà hiện đang yên lành lại gọi má Trần qua trông?

Tuy rằng cậu ngơ ngác trong lòng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao tâm tư của anh từ trước đến nay cũng không phải là cậu có thể đoán được, đọc hiểu được.

-

Kể từ khi má Trần đến, tủ lạnh không còn trống rỗng nữa, bên trong có đầy đủ các loại rau tươi, hoa quả và thịt cá.

Má Trần chẳng những quét dọn gọn gàng sach sẽ, còn là một tay nấu nướng cực ngon. Má Trần nghe giọng Tiêu Chiến nghẹt nghẹt liền biết cậu bị cảm mạo, còn cố ý nấu cho cậu một chút canh bổ.

Tiêu Chiến được má Trần hết lòng chăm sóc, rốt cục buổi sáng trước một ngày phải trở lại đoàn phim đã hoàn toàn khỏe mạnh trở lại.

Bởi vì hai ngày bị cảm nặng, cậu vẫn luôn không ra cửa. Hiện tại thân thể đã tốt hơn, tinh thần cũng theo đó mà tốt lên một chút.

Khi đang ăn điểm tâm, Tiêu Chiến nhìn qua cửa sổ sát đất, thấy thời tiết bên ngoài đúng lúc hoa trong vườn của biệt thự cũng đang nở rộ. Vì thế ăn sáng xong, cậu liền nổi hứng ra ngoài tản bộ.

Tuy rằng lúc này không phải mùa hè, nhưng ánh mặt trời cũng rất gắt, má Trần thấy cậu đi tay không ra ngoài, lập tức cầm theo cái ô che nắng chạy tới: "Cậu chủ, trời nắng như vậy, cầm ô che đi."

Da Tiêu Chiến bẩm sinh thuộc loại phơi nắng cũng không sợ đen, cậu đã muốn từ chối, nhưng thấy mặt trời chói chang, nên vẫn nhận lấy.

Má Trần quay lại biệt thự, trước tiên dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, tiếp theo bắt đầu lau sàn phòng khách. Khi bà nghe thấy tiếng mở cửa biệt thự, tưởng Tiêu Chiến đã trở lại, không ngẩng đầu, liền hô lên: "Cậu chủ quay về nhanh vậy?"

Lúc Vương Nhất Bác đang ở lối vào thay giày, nghe thấy lời này của má Trần, liền nhăn mày lại, lành lạnh mở miệng hỏi: "Cậu chủ đi đâu?"

Má Trần nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác, giật nảy mình, sau đó quay người lại, chào hỏi Vương Nhất Bác trước, rồi mới trả lời câu hỏi của anh : "Cậu chủ ra hoa viên đằng sau tản bộ."

Vương Nhất Bác không lên tiếng, chỉ thuận tay đặt chìa khóa lên kệ tủ ở lối vào, sau đó liền đi lên lầu.

Má Trần nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác đi về phía cầu thang, suy nghĩ một chút, lại mở miệng hỏi một tiếng: "Ngài Vương, có cần tôi ra gọi cậu chủ vào không?"

Vương Nhất Bác nhàn nhạt trả lời: "Không cần."

Sau đó liền bước lên lầu.

Vương Nhất Bác vào phòng làm việc cầm một phần văn kiện, rồi lại đi xuống lầu.

Má Trần thấy Vương Nhất Bác, lập tức ngừng động tác trong tay: "Ngài Vương, ngài phải đi sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu, đi thẳng một mạch đến cửa, và thay giày.

Lúc cầm lấy chìa khóa xe, anh quay đầu, dừng giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Thân thể cậu chủ hai ngày nay thế nào?"

Má Trần nghe câu hỏi của Vương Nhất Bác, tức khắc quy quy củ củ thành thật báo cáo: "Thân thể cậu chủ ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều, hôm nay có vẻ đã lên tinh thần, chắc không có gì đáng ngại..."

Má Trần còn chưa nói hết câu, Vương Nhất Bác liền cầm chìa khóa xe, kéo cửa bước ra ngoài.

Thái độ đó, người khác còn tưởng như là người mở miệng hỏi tình hình sức khoẻ của Tiêu Chiến không phải là anh, mà là má Trần cứ muốn nói cho anh nghe vậy.

Vương Nhất Bác mở cửa xe, ngồi xuống, sau đó quay vô lăng, quay đầu xe qua bên khoảng đường trống bên cạnh. Khi anh nhìn tình hình giao thông qua kính chiếu hậu, lại thấy Tiêu Chiến núp dưới tán ô che nắng, ngồi hái hoa trong vườn.

Mắt Vương Nhất Bác hơi chớp động, liền đạp mạnh chân ga, dừng xe tại chỗ.

Vương Nhất Bác không chớp mắt nhìn Tiêu Chiến trong kính chiếu hậu một lúc lâu, mới rút ra trong túi một điếu thuốc, và châm lửa. Một loạt động tác liên tiếp đều thanh cao, không mảy may làm gián đoạn tầm mắt anh nhìn cậu.

Mãi đến khi điếu thuốc cháy hết, đầu lọc làm bỏng ngón tay anh, thì Vương Nhất Bác mới hoàn hồn.

Vẫn như cũ nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu, anh tùy ý dập điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó hạ cửa kính xe xuống, làm tản đi mùi khói thuốc trong xe, mới ra sức mím môi, buộc mình phải dời mắt khỏi kính chiếu hậu, tay nắm chặt tay lái, nặng nề đạp chân ga. Xe ma sát một chút, liền lăn bánh ra khỏi cửa sân biệt thự.

Tiêu Chiến hái một bó hoa to, tâm tình vui sướng quay vào nhà, sau đó nhờ má Trần bưng bình hoa không ra, cắm hoa vào, tiếp đó lấy kéo cắt bỏ vài cành lá dư thừa, lúc này mới hài lòng, ôm mang đặt ở ngay chính giữa trên bàn.

Lúc Tiêu Chiến đi rửa tay, má Trần mới chợt nhớ tới Vương Nhất Bác quay về lại đi, liền nói với cậu: "Cậu chủ, vừa nãy ngài Vương đã trở về, cầm một xấp giấy tờ rồi lại đi."

Động tác rửa tay của cậu khẽ dừng một chút, sau đó không chút tâm tình nào "Dạ" một tiếng, tiếp tục cúi đầu, thong thả rửa tay.

Chỉ là, tâm tình cậu vốn đang vui vẻ, trong nháy mắt liền chùng xuống.

-

Vì trước đó Vương Nhất Bác tạm thời có việc, làm trì hoãn bốn ngày, nên vừa quay lại đoàn phim, cảnh quay của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vào ngày hôm sau liền tiến hành ngay.

Thời tiết ngày quay đặc biệt tốt, và cũng như lần trước, toàn bộ diễn viên đoàn phim đều đã sớm vây quanh ngoài sân.

Lúc Tiêu Chiến trang điểm và thay xong y phục đi ra, Vương Nhất Bác đã chờ ở trường quay.

Và như trước, xung quanh anh trong vòng bán kính hai mét đều không có ai dám tiếp cận, thế nhưng lại có rất nhiều nam nữ diễn viên không ngừng nhìn về phía chỗ anh.

Đạo diễn vừa nhìn thấy Tiêu Chiến tới, ngay lập tức tự mình chạy tới thông báo Vương Nhất Bác, tất cả mọi người đều đứng ở vị trí của mình, chờ bắt đầu quay.

Trong kịch bản, anh và cậu là bạn từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Anh xem cậu như là em trai mình, thế nhưng cậu vẫn luôn thầm thương anh. Cho đến một ngày, khi anh chuẩn bị kết hôn cùng người phụ nữ anh yêu, cậu cuối cùng không chịu đựng nổi quay sang hãm hại, khiến cho anh và người yêu phải chia rẽ nhau.

Mà cảnh quay đầu tiên của bọn họ hôm nay là cảnh bạn gái của anh bỏ đi nước ngoài, anh uống say, cậu kề bên an ủi anh.

Ngay sau khi đạo diễn hô "Bắt đầu", tất cả máy quay đều hướng mặt Vương Nhất Bác.

Căn phòng trang trí đặc biệt sang trọng, Vương Nhất Bác chán nản ngồi dưới đất, quần áo trên người anh nhăn thành một đùm, lăn lốc bên cạnh rất nhiều vỏ chai rượu, mà trong tay anh cũng đang cầm một chai rượu, vẻ mặt thống khổ không ngừng nốc từng ngụm rượu.

Diễn xuất của Vương Nhất Bác trước nay luôn hoàn hảo, mặc kệ tính cách anh ngoài đời thực có bao nhiêu lạnh lùng và khó tiếp cận, nhưng khi anh nhập vai, trong tích tắc đấy anh như biến thành một người hoàn toàn khác, bỏ xuống tất cả lạnh nhạt và xa cách, bao phủ chỉ có đau thương và thống khổ.

Thậm chí vì để thêm phần cảm giác đau đớn không nói thành lời khi mất đi người yêu, anh làm ra bộ dáng bị sặc lúc uống rượu, bất thình lình khom người ho kịch liệt rồi lại ngẩng dậy, kèm theo tiếng anh ho khan, là một giọt nước mắt chậm rơi xuống nền nhà.

"Vương ảnh đế quả nhiên là Vương ảnh đế, tùy tiện diễn một cảnh nhỏ đã phát huy nhân vật trong kịch bản vô cùng nhuần nhuyễn."

"Trời ạ, thao tác sặc rượu và rơi lệ tự thêm vào kia, trong nháy mắt đã làm cảnh quay thật sống động."

Theo phần thể hiện của Vương Nhất Bác, những người xung quanh không nhịn được tán thưởng.

Ngay cả Lệnh Hạ chẳng biết từ lúc nào đứng bên cạnh Tiêu Chiến cũng không nhịn được mở miệng cười nói: "Cậu Tiêu, tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ không phụ diễn xuất tốt của ngài Vương đâu nhỉ, nhất định sẽ nhập vai hết sức tốt đẹp."

Vương Nhất Bác diễn đến xuất thần như thế, trước nay bạn diễn của anh quả thực phải mang áp lực rất lớn, bởi vì một khi phối hợp không tốt, cho dù diễn tốt như thế nào, cũng không thu lại điều gì cả, chỉ làm hỏng cảnh quay.

Lệnh Hạ sở dĩ tới đây xem, chính là muốn nhìn xem năng lực của Tiêu Chiến như thế nào, hiện tại Vương Nhất Bác vừa mở đầu liền làm cho người khác kinh ngạc như vậy.

Hắn ta trong nháy mắt trở nên vui sướng khi người khác gặp họa, bởi vì, Tiêu Chiến chỉ là một người mới, đoàn làm phim của <Khuynh thành thời gian> và Vương Nhất Bác lại có yêu cầu cao về diễn xuất, Tiêu Chiến tuyệt đối là không có khả năng tiếp thu được vai diễn.

Hắn ta nghĩ đến đây càng chắc chắn rằng cậu sắp bị xấu mặt, vì thế cố chấp hướng về phía Tiêu Chiến giả mù sa mưa mở miệng nói: "Mọi người đều thực sự chờ mong diễn xuất kế tiếp của cậu đấy."

Lệnh Hạ nói xong, liền đưa tầm mắt quét sang những người đứng bên cạnh một vòng, ngay lập tức có vô số người gật đầu phụ họa theo, nói đúng.

Tiêu Chiến làm sao không biết rằng, trong lời nói của Lệnh Hạ chính là mang theo ám chỉ, muốn xem bản thân cậu tiếp theo sẽ bị xấu mặt như thế nào.

Cậu không có nói bất cứ điều gì, vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ như cũ, chỉ đến khi đạo diễn gọi tên cậu, cả người trong nháy mắt như là thay đổi hoàn toàn, vội vàng chạy về phía Vương Nhất Bác ở trong phòng.

Cậu nhìn tình hình của anh hiện tại, vô cùng lo lắng gọi tên anh, ngay lập tức đi tới, quỳ trên mặt đất rồi giật lấy chai rượu trong tay anh.

Lúc này, Vương Nhất Bác đã say đến bất tỉnh nhân sự, Tiêu Chiến cố hết sức kéo anh từ dưới đất lên trên ghế salon, sau đó cầm lấy khăn ướt trên bàn trà, nhanh chóng lau mặt cho anh.

Tiêu Chiến không phải là không biết làm gì, nhưng là trong giờ khắc này, cậu nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, anh đang nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt đầy thống khổ, cậu nhớ đến anh đã từng nói với mình, cho dù người anh yêu là ai, cũng vĩnh viễn không phải là cậu.

Đáy mắt Tiêu Chiến liền toát ra đau thương không thể nói thành lời.

Tiêu Chiến trước giờ vẫn luôn yêu Vương Nhất Bác, nhưng trong hiện thực phũ phàng kia, không dám để tình yêu ấy biểu hiện ra một chút nào, còn bây giờ đang đóng phim, cậu hoàn toàn không cần sợ hãi hay kiêng kỵ điều gì cả.

Vì thế nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cả người Tiêu Chiến liền nhập tâm vào vai diễn, cậu vừa dựa theo kịch bản của đoàn làm phim, lại có thể tự làm chủ được diễn xuất của mình.

Đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, mang theo vài phần si mê, mang theo vài phần yêu thương cùng khổ sở, thấp giọng hỏi anh một câu: "Tại sao người anh yêu không thể là em?"

Sau đó, cậu ra sức cầm lại nước mắt, tựa vào lòng Vương Nhất Bác.

Chỉ có lúc quay phim như thế này, cậu mới dám to gan tới gần anh như thế.

Đáy lòng nghĩ vậy, Tiêu Chiến liền cảm thấy tuyệt vọng, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại, một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt rơi xuống.

Theo kịch bản, cảnh quay đến đây là kết thúc.

Nhưng mà toàn bộ phim trường, vẫn im lặng như trước, cả tiếng hô "Cắt" chậm chạp của đạo diễn cũng không có truyền đến.

Lúc ngón tay Tiêu Chiến chạm vào gương mặt Vương Nhất Bác, trong tích tắc toàn thân anh bỗng căng thẳng, nếu không phải trời sinh anh mạnh mẽ, biết kiềm chế, giấu đi biểu cảm trong mắt, có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh giả vờ say rượu rồi ngủ thì chỉ sợ anh đã sớm xúc động.

Giọng nói Tiêu Chiến nhẹ nhàng mà đau thương cất lời "Tại sao người anh yêu không thể là em?", anh giấu bàn tay bên người mình, nếu không sẽ bị ống kính quay được bàn tay đang nắm chặt lại thành quyền.

Sau đó đầu của cậu tựa vào lồng ngực của anh, anh rõ ràng cảm giác được tốc độ tim mình bắt đầu đập nhanh hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên bất ổn, kế tiếp, anh còn cảm thấy được sự ẩm ướt trên quần áo của mình.

Là nước mắt của cậu sao?

Cuối cùng Vương Nhất Bác không kiềm chế được mở mắt, cậu nhắm mắt rơi lệ, vẻ mặt đau thương, cứ như vậy rơi vào mắt của anh.

Ánh mắt của cậu chân thật quá mức, chân thật đến mức khiến cho Vương Nhất Bác trong phút chốc tự vấn một câu, tận đáy lòng cậu thật sự yêu anh sao?

Cho nên mới có thể diễn tả nỗi đau yêu đơn phương một người chân thành như thế...

Vương Nhất Bác nuốt cổ họng xuống hai lần, ngón tay nhịn không được giơ lên, muốn lau đi giọt nước mắt rơi trên gương mặt Tiêu Chiến.

Đột nhiên đúng lúc này, giọng nói của đạo diễn truyền đến:"Cắt."

Tiêu Chiến vừa nghe tiếng của đạo diễn, nhanh chóng thu lại ánh mắt đau thương khổ sở ấy, sau đó không dám làm bất kỳ điều gì nữa, đầu lập tức rời khỏi lồng ngực của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mạnh mẽ giơ tay lên, bỗng nhiên rơi giữa không trung, anh nhìn Tiêu Chiến không chớp mắt, cẩn thận đánh giá cậu, cũng không nhìn thấy vẻ bi thương và thống khổ nào nữa trên mặt cậu.

Từ lúc quay xong Tiêu Chiến không dám nhìn Vương Nhất Bác, làm sao có thể chú ý tay anh hơi giơ lên, chính là lúc cậu vô tình lén lút ngắm trộm Vương Nhất Bác, mới phát hiện anh đang nhìn mình chằm chằm, tốc độ nhịp tim của cậu tăng mãnh liệt, sau đó hơi chột dạ mở miệng nói:"Diễn xuất lúc nãy, là tôi tự nghĩ ra, không có nói trước với anh, thật xin lỗi."

Một câu này, khiến cho tay Vương Nhất Bác đang giơ lên bỗng nắm thật chặt rồi lại bỏ xuống, tiếp đó đáy lòng dâng lên một tia trào phúng.

Sự thật chứng minh, lại một lần nữa anh quá ảo tưởng rồi, Vương Nhất Bác biết rõ mỗi một lần đều là suy nghĩ hão huyền của mình, đến cuối vẫn tự chuốc lấy tổn thương đến tỉnh ngộ hiện thực.

Trong nháy mắt, ánh mắt của Vương Nhất Bác trở nên lạnh lẽo, anh chợt vươn tay, đẩy Tiêu Chiến vẫn đang ở ngồi bên cạnh mình ra, sau đó đặt hai chân xuống đất, từ trên ghế salon đứng lên, cũng không liếc mắt nhìn cậu lần nào nữa, vẻ mặt lạnh nhạt đi tới chỗ nghỉ ngơi.

Vương Nhất Bác trước nay đều có thể nhập vai thần tốc và cũng có thể xuất vai thần tốc. Những người đã từng hợp tác qua với anh cũng thành quen. Mỗi khi quay xong thì chẳng nói chẳng rằng gì với bạn diễn liền xoay người rời đi.

Khi đạo diễn hô cắt, các camera liền dừng quay, người vây quanh chỗ Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều có khoảng cách nhất định, bởi vậy mọi người căn bản không phát hiện ra điều khác thường nho nhỏ giữa anh và cậu.

Đạo diễn cúi đầu nhìn lại phần nội dung vừa quay, sau đó lập tức đứng lên, trước tiên ca ngợi phần diễn của Vương Nhất Bác một phen, sau đó liền quay sang nhìn Tiêu Chiến mang theo vài phần kinh diễm, hào phóng mở miệng khen: "A Chiến, đoạn cậu vừa quay quả thật rất tuyệt. Tôi và ngài Vương hợp tác nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tống Lệ Tư ra, những người khác đóng với ngài ấy đều rất tầm thường. Không ngờ, cậu vậy mà một lần liền thông qua, hơn nữa còn phát huy trên trường quay đặc biệt tốt, rất tuyệt, rất tuyệt!"

Diễn người thật cảnh thật có thể không tốt sao?

Tiêu Chiến đè xuống đáy lòng tự giễu, cong môi cười với đạo diễn, nói một câu "Cảm ơn ngài", tiếp đó liền đi dặm lại phấn.

Đám đông vây quanh chạy tới xem Tiêu Chiến diễn, trên mặt mọi người bây giờ đều là vẻ mặt tràn đầy bội phục, thậm chí một số người đã bắt đầu thì thầm khen ngợi.

"Thật sự không ngờ, người mới này có thể diễn xuất sắc như vậy!"

"Đúng đó, thảo nào lúc ở bữa tiệc, Vương ảnh đế nói cậu ta là dựa vào thực lực để có được vai diễn này, xem ra là thật."

"Tiêu Chiến diễn xuất tốt, dáng người và gương mặt cũng thanh tú, lần này đóng cặp với Vương ảnh đế, đoán chừng sắp tới sẽ bạo hồng đấy!"

Lệnh Hạ nghe xung quanh người này nối tiếp người kia khen không dứt, nhịn không được nhìn Tiêu Chiến cách đó không xa đang chỉnh lại trang điểm.

Thật không ngờ, cái người mới giữa chừng cướp vai diễn của hắn ta lại có diễn xuất tốt như vậy.

Hắn vốn cho rằng cậu chỉ là một người mới không hề có kinh nghiệm, không nghĩ tới cậu lại có thể diễn tuyệt đến vậy, thậm chí còn có thể không đỏ mặt, không khẩn trương, bình tĩnh ung dung như vậy mà đóng cặp với Vương ảnh đế.

Như mọi người đã nói, nếu tiếp tục như vậy, thì Tiêu Chiến sắp tới rất có thể trở thành tâm điểm chú ý của khán giả.

Ở lĩnh vực điện ảnh và truyền hình trong vòng mấy năm nay, Lệnh Hạ vẫn luôn bị Lâm Ngôn và Tống Lệ Tư dồn ép thê thảm. Nhịn nhiều năm như vậy, hiện tại hắn cho là mình cuối cùng có thể thay thế họ trở thành "Diễn viên xuất sắc nhất" kế nhiệm trong làng giải trí.

Kết quả, bây giờ lại xuất hiện thêm một Tiêu Chiến!

Ánh mắt Lệnh Hạ thoáng âm u vài phần.

Hắn không thể để người khác cản trở con đường nổi danh của mình, ai dám ngăn cản đường đi của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Lệnh Hạ lạnh lùng cong khóe môi, tức giận rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro