Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối nay thật sự là vận may của Tiêu Chiến, bốn người chơi, chỉ có mình cậu thắng, mỗi lần đều là bầu Tôn ngồi ở đối diện cho cậu cơ hội tốt xuất bài, hai người kia chỉ giả vờ chơi để làm nền.

Không ít diễn viên vì muốn lấy lòng đạo diễn hoặc nhà sản xuất, nên lúc chơi luôn cố ý thua nhường bề trên thắng, làm cho bọn họ vui vẻ, thì mới có thể đổi lấy vai diễn tốt.

Mà Tiêu Chiến thắng liên tục hơn mười lần, thắng được một số tiền khá lớn trong túi của bầu Tôn thì cậu cũng không muốn chơi nữa.

Nhà sản xuất Tôn cũng không cưỡng ép cậu tiếp tục chơi, ngược lại giơ cổ tay, nhìn thời gian, nói: "Chơi lâu như vậy cũng mệt rồi, nếu không ngại thì tôi mời mọi người ra ngoài ăn khuya chút?"

Tiêu Chiến còn chưa lên tiếng, ngược lại hai diễn viên kia lại rất phấn khởi luôn miệng nói "Được".

"Tôi biết gần đây có một quán hải sản không tệ, đến đó đi." Bầu Tôn một bên nói ra quyết định, một bên cầm lấy điện thoại, gọi điện cho trợ lý của mình.

Tiêu Chiến thừa dịp lúc bầu Tôn gọi điện thoại, suy nghĩ tìm cớ gì để từ chối, kết quả điện thoại lại đột nhiên rung lên, cầm lên vừa thấy, là Vương Nhất Bác gửi tin nhắn, chỉ có mấy chữ đơn giản: "Cậu cầm kịch bản đến đây."

Tuy rằng Tiêu Chiến không đoán được vì sao Vương Nhất Bác lại muốn cậu cầm kịch bản đi tìm anh, nhưng vẫn cảm ơn anh bất ngờ gửi tin nhắn đến.

Vì thế, Tiêu Chiến đợi nhà sản xuất Tôn cúp điện thoại xong liền đưa tin nhắn của anh tới trước mặt ông ta, giọng nói có phần áy náy nói: "Tôn tổng, thật ngại quá, ngài Vương muốn tôi cầm kịch bản đi tìm ngài ấy, có thể là muốn nói về vấn đề quay phim ngày mai, cho nên tôi không thể đi ăn khuya cùng mọi người rồi, thật xin lỗi."

Bầu Tôn nói mời mọi người đi ăn khuya, thật ra mục đích thật sự là mời Tiêu Chiến.

Lúc ông ta lần đầu tiên thấy cậu, hai mắt đã sáng rực, cho nên mấy ngày nay, ông ta mới quan tâm cậu như vậy, đương nhiên ông ta làm vậy là có mục đích, rất đơn giản, chính là muốn có được Tiêu Chiến.

Nào biết lần đầu lấy việc làm người phát ngôn cho hợp đồng quảng cáo mỹ phẩm để dụ dỗ, kết quả Truyền thông Hoàn Ảnh lại cho cậu nhận một hợp đồng quảng cáo, một minh tinh không thể cùng lúc làm đại diện nhiều thương hiệu, cho nên chỉ có thể từ bỏ.

Hiện tại ông ta muốn diễn trò mê hoặc cậu, vốn tưởng rằng đi ra ngoài ăn khuya, uống chút rượu, sau đó suôn sẻ phát sinh chuyện gì đó, rồi tiếp theo cho cậu vai chính, đến cùng người này cũng là của ông rồi.

Nhưng bây giờ nửa đường lại xuất hiện Vương Nhất Bác tìm cậu có việc.

Hai lần liên tục đều bị phá hủy, đáy lòng bầu Tôn có chút bực bội, nhưng lại không dám trêu chọc Vương Nhất Bác, cho nên đành phải cố gắng cười trừ, bộ dạng giả bộ như không có việc gì, tiện thể sờ tay Tiêu Chiến, nói: "Tiểu Chiến, em có việc thì đi trước đi, lần sau chúng ta sẽ ăn khuya, nhớ lần sau đấy."

----

Từ khi kết hôn cho đến nay, Vương Nhất Bác chưa bao giờ chủ động đi tìm Tiêu Chiến.

Đây chính là lần đầu tiên.

Trực giác nói cho cậu biết rằng Vương Nhất Bác tìm mình căn bản không liên quan gì đến kịch bản, nhưng nghĩ mãi Tiêu Chiến cũng không nghĩ ra được nguyên nhân anh muốn tìm cậu để làm gì.

Tiêu Chiến mang theo tâm tình phức tạp trở lại phòng của mình, cầm kịch bản lên rồi bước vào thang máy, nhìn những con số màu đỏ đang không ngừng tăng lên phía trên cửa thang máy.

Nhớ tới cảnh tượng lần trước đến phòng Vương Nhất Bác đưa kịch bản, anh liều mạng giày vò cưỡng ép cậu, Tiêu Chiến nhịn không được rùng mình, tận đáy lòng càng thêm lo lắng.

Cửa thang máy mở, Tiêu Chiến bước ra, bên ngoài hành lang vắng lặng không người, cậu tạm dừng bước, dùng sức nắm chặt kịch bản trong tay, đi về phía phòng Vương Nhất Bác.

Đứng trước cánh cửa phòng 1001, cậu hít sâu vài hơi, mới run rẩy nhấn chuông cửa.

-

Vương Nhất Bác nghe được tiếng chuông cửa vang lên, nhưng không lập tức đứng dậy đi ra mở, mà ngược lại đi đến trước bàn đọc sách, cầm lấy xấp kịch bản của mình đi vào phòng tắm, sau đó anh không hề do dự xé kịch bản làm thành từng mảnh nhỏ, ném vào trong bồn cầu rồi xả nước.

Chờ đến khi dòng nước trong bồn cầu cuốn trôi những mảnh giấy nhỏ xuống sạch sẽ, Vương Nhất Bác mới đi ra khỏi phòng tắm và mở cửa cho cậu.

-

Chuông cửa vang lên một lúc lâu mà không thấy ai ra mở, ngay lúc Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác không có trong phòng, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì bất chợt cánh cửa trước mắt bị người bên trong giật mạnh mở ra.

Thân thể cậu chợt cứng đờ, sau đó nín thở, ngước mắt, liếc nhanh nhìn qua Vương Nhất Bác, thậm chí chưa thấy rõ gương mặt anh đã vội cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng hỏi một câu: "Anh...anh gọi tôi mang kịch bản lên đây có việc gì không?"

Vương Nhất Bác không để ý đến lời nói của Tiêu Chiến, chỉ hơi nghiêng người qua một bên tạo thành một lối nhỏ bên cạnh cho cậu, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Vào đi."

Ngay khi cậu vừa đi qua người Vương Nhất Bác thì cánh cửa phía sau lưng bị anh nhẹ nhàng đóng lại, vang lên tiếng "rắc".

Cậu nhịn không được khẽ run run, dừng bước chân, Tiêu Chiến xoay người lại đối diện với Vương Nhất Bác đang ở sau lưng và đem vấn đề vừa mới hỏi anh hỏi lại một lần nữa: "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"

Như lúc nãy, Vương Nhất Bác vẫn không trả lời câu hỏi của cậu.

Vương Nhất Bác trầm mặc khiến cho Tiêu Chiến cảm giác càng áp lực hơn, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được tâm tình không vui của anh.

Tiêu Chiến nhất thời sợ tới nỗi toàn thân căng thẳng, tưởng rằng anh sẽ lại lên cơn như lần trước.

Khoảng nửa phút sau, Vương Nhất Bác chợt mở miệng, giọng bình tĩnh: "Tôi không thấy kịch bản của mình, cho tôi mượn kịch bản của cậu đi."

Trong phim 《Khuynh Thành Thời Gian》hầu như hai người đều đóng cùng nhau, cho nên kịch bản của hai người cũng gần như y chang nhau.

Vương Nhất Bác nói chuyện bình tĩnh như vậy... khiến Tiêu Chiến có chút khó tin mà ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, thấy trên mặt anh không có chút tức giận, lo lắng mới thả lỏng một ít.

Sau đó lập tức đưa kịch bản hơi nhăm nhúm vì bị cậu cầm chặt, suy nghĩ một chút, nói: "Kịch bản để ở chỗ anh, tôi đi trước. Sau khi anh photo xong thì nói tôi biết, tôi sẽ đến lấy."

Ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh xuống, nhìn chằm chằm cậu đang cúi đầu trước mặt trong chốc lát, sau đó nhận lấy kịch bản trong tay cậu, xoay người đi vào trong phòng khách.

Khi đi qua chỗ ghế sô pha, anh cầm kịch bản chỉ chỉ nói: "Cậu ngồi ở đây chờ một chút."

Sau đó không để cho Tiêu Chiến từ chối, liền cầm kịch bản đi vào trong phòng ngủ.

Tiêu Chiến rón rén ngồi trên ghế sô pha, nhìn qua cửa phòng ngủ đang mở, thấy Vương Nhất Bác đứng trước bàn đọc sách, tháo kịch bản của cậu ra, sau đó đặt toàn bộ vào trong khay máy photo mini của khách sạn, tiếp đó truyền đến tiếng sột soạt của máy photo hoạt động.

Máy photo hoàn toàn tự động, Vương Nhất Bác khởi động xong, liền xoay người đi ra phòng khách.

Tiêu Chiến hoảng sợ lập tức thu hồi tầm mắt đang dừng trên người Vương Nhất Bác lại.

Vương Nhất Bác ra khỏi phòng ngủ, nhìn thoáng qua Tiêu Chiến đang căng thẳng ngồi trên ghế salon, sau đó đi thẳng đến một bên quầy bar, rót một cốc nước, đưa tới trước mặt cậu.

Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, mới vội vàng vươn hai tay nhận lấy cốc nước, nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn".

Vương Nhất Bác không nói năng gì, chỉ thư thái nhàn hạ ngồi ở bên cạnh Tiêu Chiến trên ghế, cầm lấy điều khiển trên bàn, mở tivi đang phát sóng chương trình văn nghệ tổng hợp.

Đây là chương trình Tiêu Chiến thích xem nhất, nhưng lúc này Vương Nhất Bác lại đang ngồi cạnh cậu, mỗi cái hít thở của cậu đều có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người anh, làm cho tim cậu đập ngày càng nhanh, vì thế cậu càng không có lòng dạ nào mà xem tivi.

Cuối cùng vì muốn làm dịu cảm xúc, Tiêu Chiến đành phải liên tục uống nước trong cốc.

Vương Nhất Bác thấy cốc của Tiêu Chiến đã cạn, bình thản hỏi: "Uống nữa không?"

Tiêu Chiến bị âm thanh bất thình lình của Vương Nhất Bác làm cho hoảng sợ, vội vàng lắc lắc đầu, đặt cốc lên bàn trước mặt, sau đó mới phát hiện lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.

Lúc nãy Tiêu Chiến còn có thể dùng cốc nước để che giấu sự hồi hộp của mình, nhưng hiện tại hai tay cậu lại trống không, chỉ có thể cứng ngắc ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, mà càng ngồi lâu cả người cậu lại càng cứng.

Đến cuối cùng, cậu cảm thấy cả người mình như hóa đá.

Tuy rằng khi nhìn vào tivi Vương Nhất Bác biểu hiện hết sức bình tĩnh nhưng thật ra lực chú ý của anh vẫn đặt trên người Tiêu Chiến, anh có thể cảm nhận rõ ràng cậu đang câu nệ lẫn bất an.

Lúc đầu có cốc nước trong tay còn đỡ, lúc sau thì bất động như bị người khác điểm huyệt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, mọi hành động đều cực kỳ dè dặt và cẩn thận.

Đáy lòng Vương Nhất Bác hiện lên một cảm giác thất vọng tràn trề, ánh mắt anh trở nên ngẩn ngơ nhìn vào tivi một hồi, sau đó chợt đứng lên, lời nói không nghe ra một chút cảm xúc: "Tôi đi xem kịch bản photo xong chưa."

Sau đó liền nhanh chóng rời khỏi.

Vương Nhất Bác đi rồi, cảm giác như ngọn núi lớn đè trên người được dời đi, khiến cho Tiêu Chiến cuối cùng cũng hô hấp lại bình thường. Cậu vỗ vỗ ngực mình, hít thở vài hơi thật sâu, sau đó toàn thân thả lỏng dựa vào ghế xem tivi.

Trong tivi, người dẫn chương trình vừa kể một câu chuyện hài, tuy Tiêu Chiến không dám cười to nhưng vẫn không thể nhịn được mà nâng lên khóe môi.

Vương Nhất Bác đang ngồi trước chiếc bàn sách trong phòng ngủ, nhất cử nhất động của cậu tại phòng khách đều được anh thu hết vào trong đáy mắt mình, anh hơi ngây người ra, nhưng trong chớp mắt anh liền khôi phục lại trạng thái bình tĩnh như trước, dời lực chú ý của mình từ trên người cậu chuyển sang máy photo vẫn còn đang hoạt động.

-

Tiêu Chiến sợ lát nữa Vương Nhất Bác trở lại, để tránh cho mình khỏi ngượng ngùng nên cậu đành phải nhắm mắt giả vờ ngủ.

Căn phòng trở nên tĩnh lặng, ngoại trừ truyền tới tiếng sột soạt của máy photo bên ngoài thì không còn bất kỳ âm thanh nào nữa cả.

Lúc đầu Tiêu Chiến vừa nhắm mắt, trong đầu còn suy nghĩ một mớ hỗn loạn, nhưng sau một lúc, mơ mơ hồ hồ ngủ lúc nào không hay.

Sau khi photo xong, Vương Nhất Bác ghim lại kịch bản của Tiêu Chiến, cầm đi ra, kết quả lại thấy cậu đang nghiêng ngả dựa vào ghế ngủ mất tiêu.

Bước chân vô thức dừng lại, anh đứng nguyên tại chỗ một lát, sau đó xoay người trở về phòng ngủ cầm theo một tấm chăn mỏng, đi tới trước nơi cậu đang say ngủ, nhẹ nhàng đắp tấm chăn lên người cậu.

Tiêu Chiến ngủ rất say nên căn bản không nhận thức được chuyện gì đang diễn ra.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú của cậu một hồi, mới vươn đôi tay thon dài của mình, nhẹ nhàng hướng về nốt ruồi nhỏ xinh dưới khóe môi của cậu.

Ngay khi tay anh sắp chạm vào thì động tác anh bất chợt dừng lại, những ngón tay anh vẫn đang ở trên không trung bất động rất lâu, cuối cùng như thể đang cố gắng thuyết phục chính bản thân mình, mới từ từ hạ bàn tay mình xuống, chạm nhẹ nhàng vào mái tóc của Tiêu Chiến.

Chớp mắt anh vội thu bàn tay lại rất nhanh, đứng lên và trở về phòng ngủ.

Bởi vì Tiêu Chiến ngủ trên ghế sô pha, tư thế không được thoải mái, vì vậy ngủ chừng một tiếng cậu liền tỉnh giấc.

Mở đôi mắt ra thoáng có chút mơ hồ nhìn cách bày trí chung quanh, sau đó chợt nhớ tới chuyện mình đang ở trong phòng của Vương Nhất Bác, cậu lập tức từ trên ghế bật đứng dậy.

Tấm chăn đắp trên người Tiêu Chiến liền rơi xuống đất khi cậu đứng lên.

Mọi thứ im phăng phắc. Vốn là mở tivi, nhưng chẳng biết đã được tắt lúc nào. Cũng không có tiếng sột soạt của máy photo trong phòng ngủ, chắc là đã photo xong kịch bản rồi.

Tiêu Chiến bước nhanh đi về phía phòng ngủ, lại cảm thấy mình vừa giẫm lên cái gì đó, cúi đầu thì thấy ngay tấm chăn mỏng.

Cậu sửng sốt một chút, mới khom người nhặt tấm chăn lên, sau đó giữ lấy chăn mà đờ đẫn người ra.

Đây là chăn Vương Nhất Bác đắp cho mình trong lúc ngủ sao?

Biết rõ hành động như vậy cũng không phản ánh lên cái gì, nhưng trong lòng Tiêu Chiến vẫn le lói một tia vui sướng mong manh, khóe môi nhịn không được nhẹ nhàng cong lên, sau đó ôm chặt tấm chăn trong lòng, chạy nhanh về phía phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ không khóa, bên trong là đèn vẫn sáng. Cậu không trực tiếp xông vào, mà đứng ở trước cửa phòng ngủ.

Ban đầu lúc ở trong phòng khách, Tiêu Chiến cũng không ngửi thấy mùi thuốc lá. Lúc này đây đứng ở cửa, mùi thuốc lá kích thích liền xông vào mũi.

Cậu âm thầm nhíu mày, đưa đầu vào trong phòng ngủ, nhìn thấy Vương Nhất Bác nằm sấp trước bàn đọc sách, vẫn không nhúc nhích.

Theo phép lịch sự, Tiêu Chiến vươn tay gõ một cái lên cửa phòng ngủ.

Thấy Vương Nhất Bác không có phản ứng, cậu lại gõ cửa, vừa gọi: "Ngài Vương."

Người đàn ông kia vẫn không trả lời, dường như nằm trên bàn đã chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến do dự một chút, rón rén đi vào phòng ngủ. Cậu đi đến trước cửa sổ, mở cửa ra.

Những làn gió đêm lành lạnh thổi tới, Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác chỉ mặc áo ngắn tay, suy nghĩ một lúc, liền thận trọng đi tới bên người Vương Nhất Bác, đắp chăn lên người anh.

Toàn bộ mặt anh đều chôn dưới cánh tay, làm cậu không nhìn được gương mặt anh.

Sau khi đắp chăn xong, cậu nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một hồi, liền lặng lẽ không tiếng động vươn tay, muốn cầm lấy kịch bản ở trên mặt bàn rồi rời đi.

Nhưng khi bàn tay cậu vừa đưa đến phía trước kịch bản, người đàn ông nằm trên bàn bỗng dưng ngẩng đầu lên.

Tiêu Chiến sợ đến vội vã rút tay trở về, quay sang Vương Nhất Bác giải thích rõ: "Tôi gõ cửa rồi, nhưng anh không phản ứng, vì vậy tôi tự ý đi vào."

Vương Nhất Bác không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn qua cửa sổ khẽ mở, lại nhìn vào chiếc chăn khoác lên người mình.

Tiêu Chiến thấy anh hành động như vậy, đáy lòng có chút khẩn trương, lại vội vã lên tiếng: "Trong phòng hơi nồng mùi thuốc lá, nên tôi đã mở cửa sổ, gió đêm thổi lại sợ anh bị cảm lạnh."

Vương Nhất Bác vẫn như trước không hề mở miệng nói gì cả, chỉ là đưa tay nắm nhẹ tấm thảm mỏng trên người mình, vẻ mặt lạnh nhạt dần trở nên có chút nhu hòa, một lát sau mới nhẹ nhàng quay đầu về phía Tiêu Chiến nói một tiếng "Ừ", xem như trả lời câu nói vừa rồi của cậu.

Sau đó, cầm lấy kịch bản trên mặt bàn đưa về phía cậu: "Kịch bản của cậu."

Tiêu Chiến len lén nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, từ trên mặt anh thấy được một vẻ bình tĩnh thường lệ, hoàn toàn không để ý đến việc cậu vừa tự ý bước vào phòng ngủ của anh rồi lại tự ý mở cửa sổ.

Lúc này, cậu mới âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, vươn tay ra nhận lấy kịch bản, thế nhưng thời điểm tay cậu vừa chạm vào kịch bản, giọng nói của anh đột nhiên vang lên: "Cảm ơn."

Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Trước khi kết hôn, cậu và anh gần như không bao giờ xuất hiện cùng lúc, cũng trong nửa năm qua sau khi kết hôn, anh đối với cậu đều lạnh nhạt và không kiên nhẫn.

Hoặc là anh mặc kệ không quan tâm đến lời cậu nói, hoặc là anh sẽ dùng những lời lẽ cay độc nhất để chỉ trích cậu.

Đúng vậy, anh chưa từng thốt ra được một câu nói dù là bình thường nhất đối với cậu.

Đây là lần đầu tiên anh nhẹ nhàng nói một câu "Cảm ơn", chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lại làm cho lòng cậu trong nháy mắt sinh ra một sự xúc động không thể nói thành lời.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một lúc mới bắt đầu hồi phục lại tinh thần, cậu cảm giác được nơi hốc mắt mình có chút nóng lên, sau đó liền vội vội vàng vàng rũ mi mắt xuống, che đi sự ướt át trong mắt, cầm lấy kịch bản trong tay anh, ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói một câu: "Không gì đâu".

Lần này, Vương Nhất Bác không đáp lại cậu.

Tiêu Chiến im lặng đứng trước mặt Vương Nhất Bác trong chốc lát, sau khi ổn định cảm xúc, lại mở miệng: "Thời gian cũng không còn sớm, tôi đi về trước."

Vương Nhất Bác gật đầu, buồn bực phát ra một tiếng "Ừ", lại bỗng nhiên nhớ trợ lý nói với mình rằng bầu Tôn tìm cậu để bàn luận về một kịch bản mới vô cùng quan trọng, vì vậy ngay lập tức lên tiếng: "Đúng rồi, còn có chút chuyện."

Tiêu Chiến có phần nghi hoặc xoay người, nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn lướt qua chiếc bàn trước mắt, sau đó nhàn nhã mở miệng nói: "Gần đây Hoàn Ảnh truyền thông mới đầu tư một bộ phim cổ trang, giống như 《Khuynh Thành Thời Gian》 biên kịch và đạo diễn đều là những người xuất sắc nhất, tạm thời vẫn chưa công bố chính thức, diễn viên cũng chưa có, dự tính sau khi quay xong bộ phim này sẽ bắt đầu bấm máy, tôi dự định sắp xếp vai chính cho cậu, cậu hãy chuẩn bị đi."

Tổng cộng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngủ với nhau 3 lần.

Lần đầu tiên hai người đều say rượu, Tiêu Chiến chủ động câu dẫn Vương Nhất Bác, sau khi tỉnh lại vì che giấu tình cảm của mình đối với Vương Nhất Bác mà mở miệng nói muốn vai diễn trong 《Địa Lão Thiên Hoang》.

Lần thứ hai lúc Vương Nhất Bác ngã bệnh, mơ mơ màng màng ngủ với cậu, sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên liền hỏi cậu "Muốn cái gì?", ngay lúc đối diện với sự truy vấn của anh, vì tránh cho anh nhìn ra mình thích anh, đành mở miệng nói muốn vai diễn trong 《Khuynh Thành Thời Gian》.

Lần thứ ba là Tiêu Chiến tới đưa kịch bản cho Vương Nhất Bác, anh không nói một lời kéo cậu vào trong phòng tắm, xối nước lạnh lên người cậu cả buổi, còn hung hăng cắn bả vai cậu một cái, như phát tiết sự tức giận cũng giống như ngủ với cậu, sau đó lúc về nhà, cho cậu một hợp đồng quảng cáo làm đại diện thương hiệu để cậu ký.

Bây giờ, trong lúc anh bất chợt mở miệng nói chuyện với Tiêu Chiến sẽ cho cậu một vai diễn trong bộ phim tiếp theo, đây không phải đại biểu cho bọn họ lại bắt đầu lần giao dịch thứ tư sao?

Sau này còn có thể có lần thứ năm, lần thứ sáu, thứ bảy, thứ......

Cứ tiếp tục như vậy, khi nào sẽ là lần cuối cùng?

Mà cậu, trong đáy lòng Vương Nhất Bác, vĩnh viễn là loại người dựa vào việc giao dịch bằng thân thể.

Tiêu Chiến dùng sức ôm lấy kịch bản trong tay, khẽ mấp máy môi, giống như đã ra quyết định, nhìn về phía Vương Nhất Bác mở miệng nói: "Tôi không muốn nhận vai diễn này."

Từ lâu cậu đã không còn muốn giao dịch với anh như vậy nữa, mỗi một lần ngủ với anh xong, cậu lại nhận lấy lợi ích tốt từ anh, trong lòng không có nửa điểm vui vẻ, chẳng qua chỉ có nỗi buồn vô tận và sự ô nhục khôn tả.

Chỉ có lúc quan hệ mới có thể gần gũi anh như vậy, đoán rằng có phải tận đáy lòng anh cảm thấy cậu rất hèn hạ hay không.

Suy cho cùng yêu một người, mới có thể để ý trong lòng người đó đánh giá mình như thế nào.

Tiêu Chiến biết, bây giờ cậu từ chối như vậy, rất có thể chặt đứt cơ hội tiếp xúc thân mật duy nhất với Vương Nhất Bác.

Nhưng Tiêu Chiến thật sự không muốn giao dịch hèn hạ xấu xa giữa mình và Vương Nhất Bác lại tiếp tục tái diễn, bởi vì cậu không muốn Vương Nhất Bác vốn không thích mình lại thêm khinh thường mình, cũng càng sợ mỗi lần cùng anh làm xong giao dịch đó, lại chứng kiến sự chán ghét trong mắt của anh.

--

Vương Nhất Bác nhíu mày lại, trong giọng nói lạnh lùng có chút thắc mắc: "Tại sao?"

Tiêu Chiến rũ mắt xuống, trong lòng yên lặng chuẩn bị tốt lời nói, mới ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, hít sâu một hơi, lên tiếng nói:"Tôi không muốn tiếp tục loại giao dịch này với anh nữa."

Loại giao dịch này......

Đương nhiên Vương Nhất Bác biết loại giao dịch mà cậu nói, đó là ngủ với anh để đổi lấy lợi ích.

Lúc trước người chủ động tạo ra giao dịch với anh là cậu, hiện tại người lên tiếng muốn phá hủy giao dịch cũng là cậu, hơn nữa vừa nãy bầu Tôn đã tìm cậu, muốn thảo luận với cậu về bộ phim mới......

Ánh mắt Vương Nhất Bác lập tức trở nên lạnh lẽo, lúc biết cậu ở dưới lầu đánh bài và thảo luận về phim mới với bầu Tôn, đáy lòng anh như thiêu như đốt.

Lần này cũng không kiềm chế được nữa, anh đứng lên không hề báo trước, kéo cánh tay Tiêu Chiến khiến cậu ngã lên bàn.

Anh vươn tay chế trụ cổ của cậu, mở miệng hỏi: "Tiêu Chiến, trong mắt cậu, tôi là cái gì?"

Tính tình Vương Nhất Bác trước nay luôn như thế, buồn vui không báo trước. Tiêu Chiến bị anh dùng sức đè xuống, đập xuống bàn gỗ cứng rắn khiến lưng cậu đau nhói.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chiến, phảng phất như có lửa giận đang bùng cháy. Anh nghiến răng nghiến lợi lặp lại lời vừa nói, hét lên: "Tôi hỏi cậu, trong mắt cậu, tôi là cái gì?"

Anh dường như dốc hết toàn lực gầm lên câu kia, thậm chí những ngón tay cũng bắt đầu run, giọng anh sắc bén nhưng lại mang theo sự run rẩy: "Là công cụ để vào giới showbiz? Hay là bàn đạp để cậu tiến thân? Bây giờ có người khác chủ động mời cậu tham gia đóng phim, cho nên liền một cước đá tôi đi?"

Lồng ngực Vương Nhất Bác phập phồng theo từng lời nói, dẫn đến cả người anh cũng run lên: "Hay là nói, leo lên giường tôi ba lần đã chán rồi, nên muốn leo lên giường tên khác?"

Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác đang nổi trận đùng đùng, toàn thân căng thẳng không dám nhìn anh.

Giây kế tiếp, Vương Nhất Bác sẵn đang nắm cổ tay cậu, đột ngột kéo cậu khỏi bàn, mạnh mẽ đẩy sang giường lớn, sau đó không nói tiếng nào liền hung hăng nằm đè lên người cậu.

"Tiêu Chiến, cậu có nghe chuyện đem bản thân ra bán mà còn có thể lựa chọn này kia chưa? Giữa hai chúng ta, lúc nào tới phiên cậu quyết định?"

Nói xong, Vương Nhất Bác liền cường bạo chặn lại môi Tiêu Chiến. Cái hôn này không phải là nụ hôn, mà là giống như dùng toàn lực ra sức cắn mới đúng.

Một tay anh nặng nề cởi bỏ quần áo cậu, ném xuống giường.

Anh nhìn chăm chăm vào đôi mắt đỏ hoe của cậu, ánh mắt anh như là uất hận hoặc như là tuyệt vọng, ngay cả giọng nói băng giá lúc này cũng trở nên khàn khàn: "Tiêu Chiến, đừng tưởng rằng cậu nhận được hai bộ phim, thì cánh đã cứng cáp rồi. Tôi cho cậu biết, tôi có thể đưa cậu lên thì cũng có thể đạp cậu xuống. Vai chính này, cậu muốn cũng được, không muốn cũng vậy, đều phải làm cho tôi."

Theo sau lời nói, anh không có khúc dạo đầu nào, cứ thế liền mạnh mẽ xông thẳng vào.

Như lần trong phòng tắm kia, anh mạnh mẽ đâm cậu đau đớn, không có gì gọi là ôn nhu, chỉ đơn thuần muốn phát tiết mà thôi.

Rõ ràng lúc trước khi cậu chủ động trèo lên giường anh, anh đã tức giận biết bao nhiêu, còn nói với cậu, cho dù chỉ chạm vào cậu thì cũng phải xem anh có hứng thú hay không.

Anh rõ ràng là không muốn chạm vào Tiêu Chiến, cũng không mong muốn cùng cậu có giao dịch, chẳng qua lúc trước là cậu chủ động, sau đó mới tạo thành giao dịch như thế.

Mà hiện tại, cậu đưa ra yêu cầu không tiếp tục giao dịch này nữa, nhưng vì sao anh lại tức giận như vậy?

Anh còn nói... Cậu không muốn dựa hơi anh nữa, mà đã kiếm người khác...

Ở trong mắt anh, cậu bị gắn mác là dùng cơ thể để tiến thân đến thế sao?

Tiêu Chiến biết, dù mình có giải thích, Vương Nhất Bác cũng chưa chắc sẽ tin.

Nhưng cậu đấu tranh tư tưởng một hồi, vẫn không nhịn được mở to mắt, miễn cưỡng chịu đựng cơn đau do Vương Nhất Bác gây ra, nhẹ giọng nói một câu: "Tôi không nghĩ muốn đi dựa dẫm vào người khác, tôi chỉ là muốn về sau tự dựa vào chính mình."

Thực ra Tiêu Chiến rất muốn nói, cậu yêu anh, không muốn để anh khinh thường mình, nên mới không muốn làm giao dịch này.

Nhưng cậu cuối cùng vẫn không nói lên lời.

Lúc trước cậu đã hỏi anh thích người nào, nhưng đổi lấy một câu nói như sét đánh của anh.

Nếu lỡ cậu nói yêu anh, không biết anh sẽ nói ra những lời khó nghe cỡ nào nữa.

Vương Nhất Bác không nghĩ đến Tiêu Chiến sẽ đột nhiên mở miệng nói chuyện, anh chợt ngừng động tác, mất một lúc mới phản ứng được rốt cục cậu nói câu đó là ý gì.

Không dựa vào người khác, chỉ dựa vào bản thân?

Nếu tối nay bầu Tôn không có nói sẽ lập tức cho cậu một vai chính của phim mới, cậu sẽ nói như vậy với anh sao?

Suy cho cùng, vẫn là bởi vì cậu nhờ anh mà có thể tham gia hai bộ phim, mở ra con đường dễ dàng vào giới showbiz, sau đó anh hết giá trị lợi dụng, cậu liền muốn cắt đứt quan hệ với anh.

Từ trước tới nay, không phải cậu đều đối với anh như vậy sao?

Cậu tận dụng hết khả năng lẫn biện pháp để trốn tránh anh, rời xa anh... Có thể không dính líu quan hệ với anh thì tuyệt đối sẽ không cùng anh có liên hệ gì. Thậm chí khi bọn họ gặp nhau cùng một chỗ, cậu hoàn toàn không thèm nhìn anh lấy một cái.

Đáy mắt Vương Nhất Bác hiện lên một tầng đau thương nhàn nhạt, chỉ là trong nháy mắt liền bình thường trở lại, không nói một tiếng tiếp tục muốn cậu, thậm chí lực đạo so với lúc nãy còn mạnh hơn.

Bởi vì đau mà phía dưới cậu chật hẹp khiến anh run run, toàn thân anh cứng đờ, lực đạo hơi dịu đi một chút, nhưng vẫn như cũ có chút thô bạo.

Vừa kết thúc, Vương Nhất Bác ngay cả ý nghĩ dừng lại trên giường một giây trong đầu cũng đều không có, trực tiếp từ trên người của Tiêu Chiến nhanh chóng xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm.

Vương Nhất Bác tắm xong đi ra, mặc lên người quần áo sạch sẽ, mới quay đầu nhìn về phía giường, Tiêu Chiến vẫn đang nằm trên đó.

Cậu cuộn tròn người trên giường, da thịt trắng nõn lại có vài vết xanh tím, nơi bả vai vẫn còn lưu lại dấu răng của anh mấy ngày trước bây giờ đã bắt đầu kết vảy, có lẽ bởi vì đau đớn, toàn thân còn đang run lẩy bẩy.

Vương Nhất Bác cứ nhìn Tiêu Chiến như thế, có một loại xúc động nhen nhóm trong lòng muốn được ôm cậu vào trong lòng mà an ủi, vỗ về, nhưng cuối cùng cũng chỉ dùng sức nắm chặt quả đấm, hung hăng đem nhớ nhung trong lòng áp xuống.

Vương Nhất Bác cất bước đi đến cửa phòng ngủ, sau đó lại dừng bước, chần chừ một hồi, lại quay bước chân đi đến bên cạnh giường.

Tiêu Chiến cảm giác Vương Nhất Bác đang đến gần mình, trong phút chốc hồi hộp đến mức ngừng thở.

Vương Nhất Bác duỗi tay ra, đem mặt Tiêu Chiến quay lại đối diện với anh, sắc mặt cậu bởi vì đau đớn mà có chút tái nhợt.

Anh cố gắng áp chế sự đau lòng, cất giọng tỉnh táo lạ thường nói gằn từng chữ: "Tiêu Chiến, tôi cảnh cáo cậu, giao dịch giữa chúng ta, tôi muốn bắt đầu thì bắt đầu, muốn kết thúc thì kết thúc, không đến lượt cậu quyết định."

Vương Nhất Bác dùng sức mân mê nốt ruồi dưới môi cậu một chút, tiếp tục nói: "Cậu cũng không cần lo lắng tôi sẽ muốn cậu cả đời, chờ tôi chơi chán, cho dù có cầu tôi, tôi cũng sẽ không cần, đến lúc đó cậu ở trong vòng tròn giải trí này tự dựa vào chính mình mà bước tiếp đi."

Đáy mắt đen nhánh sáng rõ của Tiêu Chiến biến đổi có chút ảm đạm, sắc mặt vốn đã tái nhợt, hiện tại một chút sắc hồng cũng không có.

Vương Nhất Bác hung hăng đem tầm mắt từ trên mặt Tiêu Chiến rút đi, sau đó lạnh nhạt quay người rời đi.

Tiêu Chiến cũng không có ở lại lâu trong phòng của Vương Nhất Bác, anh đi được chừng mười phút, cậu liền cố hết sức từ giường đứng lên, nỗ lực kìm nén đau nhức khắp người để quay về phòng mình.

A Kiều vẫn chưa ngủ, còn đang nằm trên giường chơi trò chơi, thấy cậu trở về liền cao hứng để điện thoại di động xuống, kết quả còn chưa mở miệng nói chuyện, liền thấy sự chật vật của Tiêu Chiến đập vào mắt, vui vẻ nhanh chóng biến mất, sau một lát mới lại mở miệng nói chuyện: "Cái tên Vương Nhất Bác đó, lại gây sức ép cho cậu sao?"

Tiêu Chiến mệt mỏi nằm tại giường, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, sau đó cong môi cười cười, nhẹ nhàng nói: "A Kiều, cậu biết không? Tớ đến Hoàn Ảnh thực ra là để có được vai chính trong phim, là vai chính đấy, bởi vì tớ muốn trở thành tâm điểm."

A Kiều không có nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn Tiêu Chiến, vì bị nhìn như thế, cậu rốt cuộc không thể cười được nữa, chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía cô, nhắm hai mắt lại.

Trong phòng trở nên an tĩnh lạ thường, được một lát, A Kiều mới mở miệng nói: "Chiến Chiến, nửa năm trước, đột nhiên cậu kiên quyết muốn gia nhập giới giải trí, công tử thế gia như cậu, mục đích thực sự muốn gia nhập giới giải trí là gì?"

Tiêu Chiến không lên tiếng.

Vấn đề này, lúc trước chú thím có hỏi qua, tuy rằng cha mẹ cậu mất sớm, nhưng bọn họ đối với cậu như cha mẹ ruột thịt, không nỡ để cậu chịu bất kỳ ủy khuất nào, cho nên không muốn cậu vào giới giải trí cam chịu sự khổ cực này.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến nói hết lời, nói cậu tham gia giới giải trí để chơi đùa một chút, lúc này bọn họ mới đồng ý.

Thật ra làm sao mà cậu chơi đùa được chứ...

Cậu bước vào thế giới đen tối này là vì anh, vì điều này mà phát hiện chẳng qua anh chỉ xem cậu như một món đồ chơi thuần túy, vì điều này chẳng biết lúc nào anh có thể sẽ chơi chán cậu.

Bởi vì Tiêu Chiến thấy hằng năm anh và Tống Lệ Tư đều được bầu chọn là cặp đôi đẹp nhất màn ảnh, cậu cũng muốn trở thành cặp đôi màn ảnh với anh, mặc dù việc bầu chọn cặp đôi màn ảnh kia chỉ là bảng bình chọn do quần chúng tưởng tượng ra, nhưng cậu vẫn muốn.

Bởi vì cậu thật sự không có cơ hội trở thành người yêu của anh trong hiện thực, giống như vì muốn cùng anh kết hôn, nên cậu liền đáp ứng giúp Hàn Nhu Ngọc.

Nhưng mà bây giờ, cậu mới cảm nhận sâu sắc được, rốt cuộc anh chán ghét cậu, khinh thường cậu bao nhiêu.

Tiêu Chiến nghĩ đến đây, nhịn không được vùi trong chăn.

Mười ba năm...

Mười ba năm yêu anh...

Cậu thật sự không biết, rốt cuộc mình còn có thể kiên trì yêu anh như vậy bao lâu nữa.

Tiêu Chiến chậm chạp không lên tiếng, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ngay lúc A Kiều nghĩ cậu sẽ không trả lời vấn đề của mình thì cậu quay đầu, nhìn cô cười, nửa thật nửa giả nói: "Bởi vì giới giải trí kiếm tiền nhanh chóng."

"Dừng...cậu thiếu tiền vậy sao?"

"Không ai ghét tiền nhiều, không phải sao?"

"Đúng đúng đúng, Chiến Chiến kiếm tiền, nhớ chia phần tớ."

"Không thành vấn đề, một trăm đồng cho cậu một đồng."

"Quả nhiên nhà tư bản đều hút máu."

"Ha ha."

"Chiến Chiến, mặc kệ có chuyện khó khăn gì xảy ra, cậu yên tâm, tớ cũng sẽ giúp đỡ cậu."

Tiêu Chiến lập tức trầm mặc lại, trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "A Kiều, cảm ơn cậu."

-

Từ đêm Tiêu Chiến nói ra ý muốn hủy bỏ giao dịch, sau đó Vương Nhất Bác giận dữ, trừ khi cậu bất đắc dĩ gặp mặt lúc quay phim, những lúc khác, sẽ cố hết sức để có thể tránh né anh.

Đương nhiên, ngay cả khi hai người buộc phải gặp mặt, Tiêu Chiến đều im lặng, có thể không mở miệng nói chuyện đều cố gắng hết sức không mở miệng.

Quay phim xong, cậu đến phòng ăn cũng đứng ở trước cửa vụng trộm xem Vương Nhất Bác có ở bên trong không, nếu có, cậu sẽ về phòng khách sạn trước, đợi sau khi anh ăn xong rồi rời khỏi, cậu mới dám đi ăn, đương nhiên lúc này, trong phòng ăn cũng chỉ còn lại cơm thừa canh cặn.

Thoáng một cái đã trôi qua nửa tháng, bởi vì Tống Lệ Tư có hoạt động, cho nên đoàn làm phim được nghỉ ngơi 3 ngày, mà đúng ngay ngày nghỉ này là sinh nhật của Tống Lệ Tư, cô ấy mời toàn bộ đoàn phim đi ăn uống vui chơi.

Tiêu Chiến biết anh sẽ tham gia tiệc sinh nhật của Tống Lệ Tư. Vì để tránh chạm mặt với anh, cậu tất nhiên không muốn đi.

Nhưng Tống Lệ Tư đã cố ý thông báo, dù ai không đi cũng phải đích thân đi nói một tiếng.

Vì vậy Tiêu Chiến liền đưa tiền cho A Kiều mua chiếc túi xách hiệu Chanel, rồi tự mình mang lên tầng trên cùng.

Phòng của Tống Lệ Tư là 1005.

Tống Lệ Tư mở cửa, thấy Tiêu Chiến thì nở môi cười, liền nhường đường, nói: "Cậu Tiêu, mời vào."

"Không cần đâu." Tiêu Chiến cũng cười cười, đem túi trong tay đưa tới: "Cái này tặng cho chị."

Tống Lệ Tư nhìn thoáng qua nhãn hiệu bên ngoài, biết là đồ đắt tiền, thoải mái nhận lấy: "Cảm ơn."

Tiêu Chiến lúc này mới lên tiếng nói mục đích chính: "Chị Lệ Tư, buổi tối em có chút chuyện, có thể không tham gia tiệc sinh nhật của chị được. Thật xin lỗi."

"Bây giờ còn sớm, chúng ta liền xuất phát, nếu buổi tối cậu có việc thì mở tiệc sớm một chút cũng được..."

Tống Lệ Tư cật lực mời Tiêu Chiến, lời còn chưa nói hết, bất chợt cách đó không xa, câu nói lạnh lùng vọng tới: "Tống Lệ Tư, cho tới bây giờ, tôi cũng không biết cô còn có sở thích miễn cưỡng người khác đấy."

Tiêu Chiến nghe thấy giọng Vương Nhất Bác, vô thức bấu chặt áo, ổn định tâm tình rồi nhẹ giọng nói: "Chị Lệ Tư, em thật sự có việc, trợ lý còn đang chờ em, em đi xuống trước."

Nói xong, do dự một chút, Tiêu Chiến quay về phía Vương Nhất Bác, rũ mắt không nhìn đến anh, chào hỏi một tiếng: "Chào ngài..."

Tiêu Chiến còn chưa dứt lời, trước mặt đột nhiên truyền đến tiếng đóng mạnh cửa "rầm".

Cơ thể Tiêu Chiến khe khẽ run, ngẩng đầu, thấy cửa phòng của Vương Nhất Bác đã đóng chặt, cậu cắn môi, quay đầu về phía Tống Lệ Tư miễn cưỡng cười, nói một tiếng "tạm biệt", liền hướng về phía thang máy rời đi.

-

Buổi tối, Tống Lệ Tư cầm ly rượu, sau khi nghỉ ngơi ở ngoài ban công yên tĩnh vắng lạnh, thấy Vương Nhất Bác đứng một mình ở chỗ sân thượng hút thuốc, lưỡng lự một chút, mới đạp gót giày đi tới, sau đó sóng vai đứng bên cạnh anh.

Nhận thấy có người tới, Vương Nhất Bác kẹp điếu thuốc, đạm mạc quay đầu nhìn lướt qua Tống Lệ Tư, không có ý muốn mở miệng nói chuyện.

Tống Lệ Tư hợp tác với Vương Nhất Bác nhiều năm như vậy, sớm đã quen tính cách này của anh, không để ý chút nào dựa vào lan can ban công, nhìn bầu trời đầy sao, cầm ly rượu lên, uống một ngụm rượu, sau đó ánh mắt hả hê khi có người gặp họa, thong dong mở miệng: "Vương đại ảnh đế, gần đây tâm tình của anh hình như bởi vì một người mà trở nên cực kỳ bất ổn nhỉ."

Vương Nhất Bác nghe đến nhàm chán, cười nhạt một tiếng, xoay người rời đi.

Tống Lệ Tư cũng không ngăn lại, chỉ là từ từ xoay người, nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác, tuyệt không sợ chết mở miệng hỏi: "Mà người kia, chính là Tiêu Chiến."

Thân ảnh Vương Nhất Bác khẽ khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục bước đi.

Tống Lệ Tư tiếp tục chậm rãi uống một ngụm rượu đỏ, khoé môi chứa một tia cười, nâng giọng cao lên vài phần, nói với bóng lưng Vương Nhất Bác: "Tiêu Chiến té xuống nước, Vương đại ảnh đế không do dự một giây liền nhảy theo. Mà tôi và Vương đại ảnh đế biết nhau nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy anh quan tâm người khác như vậy đâu!"

Tống Lệ Tư tay lắc ly rượu, như đang lẩm bẩm tiếp tục nói: "Lúc quay phim, anh nhìn thì đều như đang nhàn nhã ngồi ở vị trí của mình, thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh. Nhưng mà dư quang nơi khoé mắt, vẫn luôn liếc về phía trước góc bên phải, là vì sao đây?"

Tống Lệ Tư tự hỏi tự trả lời: "A, chắc bởi vì cậu Tiêu ngồi ở phía trước góc bên phải ha..."

Vương Nhất Bác xoay mạnh người, nhìn chằm chằm Tống Lệ Tư, trong mắt bốc lên ngọn lửa, mở miệng âm điệu lạnh như băng: "Tống Lệ Tư, tôi còn không biết hoá ra cô lại lắm điều như vậy đấy!"

"Vương đại ảnh đế, anh như thế này có tính là thẹn quá hóa giận không?"

Tống Lệ Tư căn bản không đem uy hiếp của Vương Nhất Bác để vào mắt, mặt mày nở nụ cười nhìn anh, tự mình nói tiếp: "Nhiều chuyện là thiên tính của phụ nữ, huống chi còn là chuyện về Vương đại ảnh đế, tôi đương nhiên cảm thấy hứng thú."

"Chẳng qua, buổi chiều Tiêu Chiến rõ ràng đang nói chuyện với tôi, anh chen cái miệng vào làm gì? Có phải biết người ta cố ý trốn tránh anh, mới không đi tiệc sinh nhật của tôi, nên trong lòng khó chịu?"

"Tống Lệ Tư..." Vương Nhất Bác bị đâm trúng tim đen, giọng nói càng lạnh hơn, như bất cứ lúc nào cũng có thể không nể tình mà trở mặt.

"A đúng rồi, anh chẳng những trong lòng khó chịu, mà còn ghen tị khi thấy cậu ấy nhìn tôi lúc cùng tôi nói chuyện, còn khi nói chuyện với anh lại không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó anh liền đem cửa đóng rầm như vậy, chậc chậc... Vương đại ảnh đế, tôi chưa từng phát hiện ra anh cũng có một mặt đáng yêu như vậy đấy, ngay cả giấm chua nhỏ nhặt như vậy cũng ăn..."

"Nhàm chán!" Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy bản thân lúc này quay người cùng Tống Lệ Tư giảng đạo lý chính là lựa chọn vô vị, trực tiếp khinh thường ném ra hai chữ, liền xoay người lại.

Lần này Tống Lệ Tư ngược lại đứng lên, đuổi kịp Vương Nhất Bác, không chút để ý toàn thân anh đang toả ra hàn khí, nghiêng đầu, nhìn một bên mặt anh, tủm tỉm cười hỏi một câu: "Này, Vương Nhất Bác, cậu Tiêu Chiến kia rốt cuộc là gì của anh?"

Tiêu Chiến rốt cuộc là gì của anh?

Câu hỏi này khiến bước chân Vương Nhất Bác hơi chậm lại, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, lập tức anh liền cười khẽ một tiếng, ném ra một câu "Bệnh thần kinh", liền tăng tốc độ, lướt qua Tống Lệ Tư, trực tiếp rời khỏi bữa tiệc sinh nhật của cô.

Bệnh thần kinh?

Tống Lệ Tư bĩu môi, đanh đá mắng: "Vương Nhất Bác, anh mới là bị bệnh thần kinh đấy, ngốc chết được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro