Chương 74: Hận thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Dương buộc phải dừng bước, y một tay đỡ trán, một tay chống tảng đá to lớn bên cạnh, sau khi tựa lưng lên nó thì chậm rãi trượt xuống.

Cô bé mặc váy trắng lại đến gần: “Anh mệt rồi chứ?”

Bạch Dương nghe vậy, y không trả lời, chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Cô bé mặc váy trắng chăm chú quan sát y, sau đó đi đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Dương, đặt giỏ hoa sang một bên. Khác với lúc trước năm lần bảy lượt đưa hoa khuyên nhủ y đi đến “thiên đường” ở bờ bên kia, lần này cô bé chỉ nghiêng đầu dò hỏi: “Anh, em hát cho anh nghe nhé?”

Bạch Dương nhíu mày nhìn xuống cô bé, thầm nghĩ cô bé này lại muốn giở trò gì.

“Không cần đâu.” Bạch Dương tựa đầu lên đá, muốn nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục.

“Em hát hay lắm, mọi người ở đây đều rất thích nghe em hát.”

Bạch Dương cảm thấy hơi phiền: “Anh đã bảo…”

“Bạn của anh đã nói là không muốn nghe, cô bé ạ.”

Không đợi Bạch Dương phàn nàn xong, thì một giọng nói quen thuộc từ xa truyền tới. Cô bé ngây người, Bạch Dương cũng sửng sốt, đôi mắt của y sáng lên, vội vàng chống tảng đá đứng dậy, nét mặt đầy vui mừng khi thấy Ma Kết chậm rãi giẫm lên Mạn Châu Sa đi về phía y.

Nhưng ngay sau đó, y lại nghĩ tới điều gì mà ủ rũ: “Không lẽ cậu cũng chết rồi?”

Ma Kết dừng bước, bất đắc dĩ liếc xéo Bạch Dương: “Phỉ phui cái mồm cậu, mạng tôi lớn lắm.”

“Bọn này tới tìm cậu đấy, may là kịp.” Lại là một giọng nói quen thuộc phát ra từ bên dưới, Bạch Dương cúi xuống thấy Cự Giải ngồi chồm hổm trước mặt cô bé, sắc mặt khó chịu đánh giá cô bé này từ trên xuống dưới.

Cô bé tỏ vẻ sợ hãi, lập tức hóa thành luồng khói trắng mà bay ra đằng sau, hốt hoảng hỏi: “Hai người… hai người là người sống?”

Cự Giải chỉ Bạch Dương, cười híp mắt trả lời: “Bọn anh chỉ tới đưa người này đi, không ảnh hưởng tới công việc của cô bé đâu.”

Cô bé đưa mắt nhìn hai người rất lâu, đôi mắt to tròn híp lại, dần dần phủ lên một lớp u ám, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Hai người cũng là Thánh chiến binh?”

“Hửm?” Ma Kết đi lên đằng trước, che chắn Bạch Dương ở phía sau, hỏi một câu: “Cô bé biết bọn anh?”

Chẳng qua vừa dứt lời, hắn lại liếc sang Bạch Dương mấy giây, rồi quay lại cười cười: “Xem ra cô bé sớm đã biết thân phận của cậu ấy nhỉ?”

Gió tà chợt nổi lên, ba người đề phòng nhìn cô bé được nguyên tố Ám bao phủ, váy trắng trên người múa loạn xa, đôi mắt nhuộm màu máu đỏ.

Bạch Dương cảm nhận được có thứ gì đó quấn lấy chân mình, vội vã nhìn xuống mới thấy từng đóa Mạn Châu Sa chậm rãi vươn dài cuốn chặt lấy chân.

May là Cự Giải cũng đã nhận ra tình hình, ánh sáng xanh lóe lên kêu gọi Linh Thủy Thánh Kiếm, anh thành thạo chém ngang một đường khiến những bông hoa đỏ rực đó tan nát. Bạch Dương chưa phản ứng kịp, thì một viên tinh thạch sắc xanh đã đặt ngay giữa trán, câu nói trước khi bị hút vào đó mà y nghe thấy là: “Lánh vào trong này đi.”

Này không phải tinh thạch chiến giáp của Cự Giải sao?

Nhìn Bạch Dương biến mất vào trong, cô bé trở nên vô cùng tức giận. Gió tà càng lúc càng mạnh, những linh hồn ở đây đều bị sức mạnh đáng sợ này đánh tan, biến đổi trên người cô bé cũng ngày càng rõ ràng.

Váy trắng tinh khôi đã nhuộm thành màu đen, mái tóc đen dài tung bay trong gió, mà cô bé tầm sáu bảy tuổi này đang nhanh chóng lớn lên với tốc độ chóng mặt, không mất bao lâu, một cô gái xinh đẹp sắc sảo khoác trên mình áo giáp đen bóng sắc bén xuất hiện trước mặt hai người, nguyên tố Ám bùng nổ chặn kín mọi lối thoát.

Vậy mà lại là một Tử chiến binh!

“Ta là thủ lĩnh canh giữ tầng thứ mười hai, Amanda! Phá hỏng việc của ta, các ngươi phải lấy mạng ra trả!”

Ma Kết nhếch môi cười, xem ra không đấu là không thể ra khỏi đây được. Hắn vừa chăm chú nhìn kẻ thù đáng để vào mắt vừa kêu gọi chiến giáp, tinh thạch trên chiếc nhẫn tinh xảo rực sáng lên bao phủ cả người hắn, trên tay cũng đã xuất hiện Lôi Kiếm: “Ta là Phục Lôi Thánh Ma Kết, khiêu chiến với ngươi!”

Cự Giải lùi ra sau, ngước mắt nhìn cuộc chiến bắt đầu diễn ra. Lúc này, bờ bên kia có những làn sóng đen vang lên những tiếng gào thét rít tai, những oan hồn bị đồng hóa ùn ùn kéo đến. Anh có thể cảm nhận được tinh thạch chiến giáp hơi chấn động, bèn nhẹ nhàng xoa nó.

Anh nhấc chân lao tới, áo giáp xuất hiện, nâng tay nhấc Thánh Kiếm tập trung sức mạnh: “Linh Thủy Thánh Kiếm! Kiếm thứ nhất— Phách Kiếm!”

Amanda đang đánh với Ma Kết bên kia, vô thức liếc sang bên này, nhìn vào tinh thạch nằm giữa phần ngực chiến giáp của Cự Giải.

“Này, đang đánh thì đừng mất tập trung chứ!” Tiếng nói khiêu khích của Ma Kết vang lên, ngay sau đó xung quanh hai người xuất hiện những cột sấm sét dày đặc ngang dọc nối tiếp nhau, Amanda kinh ngạc nhìn lồng giam vây quanh mình và Ma Kết.

“Lôi Lung!”

Ma Kết nhếch môi, bỏ tay xuống: “Đối thủ của ngươi, chỉ có mình ta thôi.”

.

.

.

Trong Thần Điện, Thần Nữ ngồi trước một chiếc giường băng được Bảo Bình tạo ra để bảo vệ cơ thể của Bạch Dương, hơi lạnh không ngừng phả ra từ đó khiến cô ấy run cầm cập, tay chân đều lạnh cóng.

Bảo Bình cầm lấy một chiếc áo choàng đi đến, cẩn thận khoác lên cho Thần Nữ: “Ngài nên đi vào nghỉ ngơi đi.”

Thần Nữ kéo góc áo choàng, lắc đầu: “Không ở đây, ta không yên tâm được.”

Hôm nay là trăng tròn, Cự Giải và Ma Kết nhất định phải quay lại trước mười hai giờ đêm nay.

Bảo Bình thở dài, đứng bên cạnh Thần Nữ, đưa mắt nhìn người bạn. Nghi lễ đã được chuẩn bị xong, dưới giường băng được vẽ một trận pháp rối rắm, xung quanh đặt xen kẽ những ngọn nến nhỏ, trên đỉnh còn được khoét rỗng một lỗ đủ để ánh trăng có thể chiếu thẳng vào người Bạch Dương, còn trên chiếc bàn ở bên tay phải của anh có đặt một cuốn sách cổ đã nhuốm màu năm tháng.

Bảo Bình lại nhìn ra bên ngoài, trời đã tối, tâm trạng của anh cũng thấp thỏm hơn.

Anh cất bước đi ra bên ngoài Thần Điện, đưa mắt nhìn xuống những bậc thang nứt nẻ, chờ đợi hai bóng người quen thuộc đi lên.

Mạng sống của Bạch Dương đang treo trên đường tơ kẽ tóc, chậm một giây, dù đưa được linh hồn về thì cũng muộn rồi.

Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây từng phút, trăng tròn sáng sủa ló ra từ sau đám mây dày chiếu thẳng vào người Bảo Bình.

Bảy giờ…

Tám giờ…

Chín giờ…

Mười giờ…

Mười một giờ…

Mười một giờ ba mươi phút…

Vẫn chưa thấy ai về.

Bảo Bình nhắm mắt lại, đôi tay cũng nắm chặt đến mức nổi gân xanh.

Hai cậu đâu rồi?

“Bảo Bình à!”

Bảo Bình đột ngột mở mắt ra, trái tim anh lập tức đập rất nhanh.

Bây giờ, là mười một giờ bốn mươi hai phút đêm.

Cự Giải tức tốc chạy lên, tháo vòng tay tinh thạch của mình ra, giơ lên trước mặt Bảo Bình, bật cười như một kẻ ngốc: “Tìm thấy rồi! Chúng tôi đưa về rồi!”

Bảo Bình nhìn tinh thạch trên bàn tay chi chít máu của Cự Giải, nhanh chóng vui mừng cầm lấy nó, trước khi anh hớt hải chạy vào trong phòng đưa tinh thạch cho Thần Nữ, cũng không quên ra lệnh cho hai chiến binh canh giữ chăm sóc cho Cự Giải và Ma Kết.

Họ không còn nhiều thời gian nữa.

Đứng bên ngoài, Bảo Bình có thể thấy rõ ánh sáng vàng rực rỡ tỏa ra từ kẽ hở trong phòng chiếu ra ngoài, nghi thức đã bắt đầu.

Bảo Bình đứng yên đó chờ đợi, từ khi ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, cho đến khi yếu dần rồi tắt hẳn.

Điều đó thể hiện nghi thức, chính thức kết thúc.

Lúc này, đã tròn mười hai giờ đêm.

Kha Lặc bước vào trong phòng của Xử Nữ, đặt thức ăn đêm lên bàn, không biết tại sao anh lại muốn ăn vào giờ giấc này.

Khi anh ta định quay người đi gọi Xử Nữ, thì lập tức giật thót khi thấy người con trai tóc vàng bất thình lình đứng ngay phía sau mình, không hề tạo ra một tiếng động.

“Ngài… ngài Xử Nữ.”

Xử Nữ cười nhạt, đi vòng qua anh ta, chỉnh tề ngồi trước bàn. Anh nhìn chằm chằm đồ ăn nóng trước mặt, sau đó cầm nĩa lên, nhẹ nhàng xiên một miếng thịt.

“Kha Lặc này.”

Kha Lặc đứng phía sau anh, nhanh chóng cung kính lên tiếng: “Vâng, ngài có yêu cầu gì?”

“Tôi không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo.” Xử Nữ bỏ miếng thịt vào miệng, chậm rãi nhâm nhi hương vị quanh quẩn trong khoang miệng.

Kha Lặc bỗng cảm thấy khó xử: “Chuyện này, tôi cần phải hỏi ý kiến của Đức Vua.”

“À, Eric chưa nghỉ ngơi sao?”

“Vâng.” Kha Lặc trả lời, bình thường Đức Vua của anh ta sẽ nghỉ ngơi vào gần sáng.

Xử Nữ bỏ nĩa xuống, nghiêng đầu ra sau nhìn Kha Lặc, nụ cười đẹp trên môi chưa biến mất, khiến Kha Lặc như bị hút hồn mà không thể rời mắt.

Giọng nói của Xử Nữ lẳng lặng như mặt nước yên ả: “Vậy thì không cần đi hỏi, anh đưa tôi đến gặp Eric đi.”

“Chuyện này…”

“Sẽ được thôi, đúng không?”

Kha Lặc ngẫm nghĩ mấy giây, cuối cùng đồng ý. Anh ta đứng yên chờ đợi Xử Nữ dùng bữa xong, thu dọn, sau đó dẫn anh đến phòng chính của lâu đài.

Đôi chân bước đi nhẹ nhàng, Xử Nữ lặng lẽ đưa mắt nhìn những luồng nguyên tố Ám quanh quẩn ở mọi ngóc ngách bên ngoài, không hiểu sao nụ cười trên môi anh càng đậm.

Đi không lâu, hai người dừng chân trước cánh cửa to lớn, Kha Lặc định vào thông báo thì cánh cửa đóng chặt lại nặng nề mở ra một khoảng nhỏ, một kẻ mặc giáp đen đeo mặt nạ bí ẩn che khuất gương mặt cất bước đi ra, nhìn thấy hai người, hắn ta đột ngột dừng bước.

Kha Lặc nhíu mày: “Mạn Đề?”

Xử Nữ đang liếc sang một bên nghe thấy tiếng gọi này thì chuyển tầm nhìn, đánh giá kẻ được gọi là Mạn Đề này từ dưới lên trên, cuối cùng khóa tầm nhìn vào đôi mắt lạnh lùng sau lớp mặt nạ.

Xử Nữ nhìn thẳng hắn ta rất lâu, sau đó đi đến gần thêm mấy bước, cứ như vô tình khen ngợi một câu: “Đôi mắt của anh… đặc biệt, ấn tượng.”

Mạn Đề cũng chẳng kiêng dè nhìn thẳng vào Xử Nữ, đôi mắt đỏ tươi thoáng hiện lên sự đề phòng, lạnh lùng đáp: “Ngài quá lời.”

Xử Nữ lướt qua hắn ta, ngăn cản Kha Lặc định vào thông báo, để lại cho Mạn Đề một cái nhìn khó có thể miêu tả rồi cất bước vào phòng, tự tay đóng cửa lại.

“Ngươi còn việc gì sao?”

Eric đứng quay lưng về phía cửa, tập trung tinh thần vào bức tranh.

“Tôi đến tìm anh.”

Nghe thấy giọng nói của Xử Nữ, Eric lập tức sững người, quay đầu lại kinh ngạc nói: “Sao em vẫn chưa nghỉ ngơi?”

Xử Nữ chậm rãi bước đến, vừa đi vừa nhìn những bức tranh được treo quanh phòng. Xử Nữ nhướng mày, toàn là anh.

“À, không ngủ được, muốn ra ngoài thì Kha Lặc nói phải báo với anh, nên tôi đích thân đến.”

Eric bỏ bảng màu lên bàn, cười ngượng: “Là ta sơ suất, lần sau em muốn đi dạo thì có thể đi cùng Kha Lặc.”

Xử Nữ chỉ “ừ” một tiếng, đi đến xem những bức tranh được treo bằng tầm nhìn, tỏ vẻ thích thú hỏi Eric: “Rất đẹp, cũng rất giống, nhưng mà tôi không cười?”

Eric cười khổ, thành thật trả lời: “Em… chưa từng cười với ta.”

Xử Nữ lại quay người đi đến bên cạnh hắn, khi chỉ còn cách một bước, Xử Nữ cong môi mỉm cười: “Như thế này sao?”

Eric đỏ tai, vội nâng tay lên che miệng, “khụ” một tiếng.

Xử Nữ liếc sang bức tranh đang vẽ dở của hắn, nhắc nhở: “Thấy rõ chưa? Tấm này nhớ vẽ như vậy.”

Eric máy móc gật đầu, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra Xử Nữ hôm nay có gì đó khác thường.

“Xử Nữ, có phải em có chuyện gì không?”

Xử Nữ không vội trả lời, anh nghiêng người, cầm lấy cọ vẽ được đặt trên bàn. Vì quá gần nên Eric vội né một chút, sợ không may chạm vào Xử Nữ sẽ khiến chuyện kinh khủng lần trước xảy ra với anh.

Xử Nữ xoay ngược cọ vẽ, bình thản nói: “Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn thử thôi.”

“Thử?”

Xử Nữ cười cười, dùng đuôi cọ vén một lọn tóc của Eric ra sau cho hắn, sau đó lại từ từ di chuyển đuôi cọ lên bả vai của Eric, cuối cùng dừng trên vị trí trái tim của hắn.

Xử Nữ ngước đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng Eric, giọng nói như chứa ma thuật thôi miên hắn: “Dù gì cũng không ngủ được, không bằng tôi ở lại làm mẫu?”

Eric lúng túng: “Em… em… nếu em chịu ở lại với ta.”

Xử Nữ bật cười, nhẹ nhàng nhưng mà cuốn hút.

Eric tập trung mọi sự chú ý vào Xử Nữ, thật sự hoàn toàn không có tâm trạng để ý mọi thứ xung quanh.

Hắn không hề nhận ra rằng, từng luồng nguyên tố Ám lởn vởn trong phòng đang từng xíu từng xíu bay vào tay Xử Nữ, thông qua một vết thương mới rạch rất sâu trong lòng bàn tay của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro