Chương đặc biệt: Ngày Thất Tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân dịp hôm nay là Thất Tịch, tui đăng chương này xem như tung phúc lợi. Chương này là chương đặc biệt nên không có bất kỳ sự liên kết nào với mạch truyện chính, đây như là một chương ngắn về ngày Thất Tịch của hai bạn mà thôi.

____

Hơi lạnh ban sớm phả nhẹ trong không gian tĩnh mịch của ngõ Phi Vân. Ánh mặt trời còn lẩn khuất sau ngọn đồi xa xa, để lại mọi thứ chìm trong màn sương chạng vạng giữa đêm và ngày. Cảnh vật như mờ mờ ảo ảo, vừa hiện hữu vừa hư không, hòa quyện trong sự im lặng tuyệt đối.

Phòng bếp nhà Bích Hoa sáng bừng dưới ánh đèn vàng ấm áp, ánh sáng hắt qua khung cửa sổ như xé toạc màn đêm tĩnh mịch, để lộ vệt sáng đầu tiên giữa bóng tối bao trùm.

Bích Hoa bước ra phòng khách, cô mở cửa chính, thấy ánh đèn nhà bà Ái đối diện cũng đã sáng. Trước đây, bà Ái sống cùng con cháu, nhưng giờ đây, khi các con đi làm xa, bà sống một mình trong ngôi nhà quạnh hiu. Bích Hoa cảm thấy xót xa không tả nổi trước hoàn cảnh của bà, lặng lẽ đi qua nhà bà Ái với lòng đầy thương cảm.

Bích Hoa đứng trước cửa nhà bà Ái, gõ nhẹ vài lần và hỏi: "Cô Ái ơi, cô đã dậy chưa ạ?" Một lát sau, bà Ái mới mở cửa. Bà mặc một chiếc áo len tự tay đan, kết quả của những giờ làm việc bán thời gian của bà.

Bích Hoa bước vào nhà, ngồi xuống ghế và nhìn quanh căn phòng. Căn nhà vẫn trống vắng như thường lệ. Hôm nay là Thất Tịch, nhưng không thấy dấu hiệu nấu nướng nào từ bà Ái.

"Gia đình cậu Dương có gọi điện cho bà không?" Bích Hoa hỏi.

Bà Ái ngồi xuống cạnh Bích Hoa, vỗ nhẹ vào tay cô, cố gắng tỏ ra bình thản: "Vợ chồng nó bận đi làm, không có thời gian gọi cho cô đâu. Năm nay mấy đứa cháu phải nhập học, tụi nó bận rộn với việc đưa đón, không thể về trong ngày lễ."

Bích Hoa tỏ vẻ không đồng tình, chậc lưỡi khi nghĩ về gia đình cậu Dương: "Cháu phải nói thật với bà, vợ chồng cậu Dương làm vậy là không đúng. Dù bận rộn đến mức nào cũng phải gọi điện cho bà một lần, không lẽ họ bận đến mức không thể hỏi thăm sức khỏe của bà sao?"

Bà Ái nhận ra rằng từ khi vợ chồng con trai mình đi làm ăn xa, Bích Hoa đã có cái nhìn khác về họ. Suốt một năm, họ không về thăm mẹ một lần, bà Ái luôn là người gọi điện trước, còn vợ chồng họ chưa bao giờ gọi trước cho bà. Mỗi khi trời trở lạnh hay bà bị nhức mỏi tay chân, không có con cái ở gần bên, bà cũng không dám gọi điện làm phiền. Trong khi đó, Bích Hoa thường xuyên qua thăm bà Ái. Dù là những cơn đau lưng hay cảm mạo, Bích Hoa đều tận tình chăm sóc bà.

Bà Ái cố gắng trấn an Bích Hoa, nói: "Được rồi, được rồi, cô không sao đâu. Khi nào có thời gian, tụi nó sẽ về thăm thôi."

Bích Hoa cảm thấy không nói gì được nữa, đứng dậy và khuyên bà: "Sáng nay bà sang bên nhà cháu ăn Thất Tịch đi, ở đây một mình sẽ buồn lắm." Nói xong, Bích Hoa tạm biệt bà Ái và quay về nhà.

_____

Tống Minh Nhiên đang nằm trên giường, lơ mơ giữa giấc ngủ thì bỗng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vang lên, làm gián đoạn giấc ngủ của cậu. Cậu lục tìm điện thoại, khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, cậu giật mình.

Tống Minh Nhiên vỗ nhẹ vào mặt mình vài cái để tỉnh hẳn rồi mới nghe máy: "Sao cậu gọi tớ vào giờ này?" Mặc dù cậu cố gắng tỏ ra tỉnh táo, nhưng đôi mắt của cậu vẫn cứ lúc nhắm lúc mở.

"Bé Nhiên, em vừa mới thức dậy đúng không?" Hứa Giảng Nam nhìn Tống Minh Nhiên qua màn hình, cảm thấy rất thú vị với hình ảnh cậu mới vừa ngủ dậy. Hắn đã từng yêu cầu Tống Minh Nhiên video call với mình, chỉ để ngắm nhìn gương mặt ngái ngủ của cậu mà không cần cậu phải lên tiếng.

Tống Minh Nhiên giật mình, nằm trên giường lắc đầu liên tục: "Tớ không có, tớ tỉnh lâu rồi."

Hứa Giảng Nam phì cười, không biết phải nói gì với cừu con đáng yêu trước mặt. Dù hắn biết cậu không nói thật, nhưng sự đáng yêu của cậu vẫn khiến hắn không thể không thích thú: "Bé Nhiên ơi."

Tống Minh Nhiên nhìn vào màn hình, thấy gương mặt của Hứa Giảng Nam thì đỏ mặt, vội vàng che camera lại: "Cậu nói đi."

"Anh muốn gặp em."

Giọng nói của Hứa Giảng Nam vừa dịu dàng vừa ấm áp, khiến Tống Minh Nhiên dù có kiên cường đến đâu cũng phải mềm lòng trước hắn, cậu mở camera ra: "Cậu muốn đến nhà tớ sao?" Tống Minh Nhiên hỏi.

"Đúng vậy. Em không muốn anh đến à?" Hứa Giảng Nam trả lời, giọng nói vẫn đầy sự mong chờ.

Tống Minh Nhiên ngồi bật dậy, hôn vào màn hình, phát ra một tiếng 'chụt' rõ ràng: "Tớ không có ý đó, nhưng tớ phải hỏi mẹ đã. Nếu mẹ đồng ý, tớ sẽ thông báo cho cậu ngay."

Hứa Giảng Nam hài lòng với cả hành động lẫn lời nói của Tống Minh Nhiên, cười mãn nguyện: "Được, anh sẽ chờ em báo tin."

Sau khi cúp máy, Tống Minh Nhiên vội vàng chạy xuống phòng bếp. Cậu thấy Bích Hoa đang chuẩn bị chè đậu đỏ và xôi gấc, mùi thơm ngọt ngào của thức ăn lan tỏa khắp không gian, biến phòng bếp thành một nơi ấm cúng và đầy hương vị.

Tống Minh Nhiên đi đến bên Bích Hoa, nở một nụ cười rạng rỡ: "Mẹ ơi, hôm nay cho bạn con đến chơi được không?" Cậu nghiêng đầu, quan sát sắc mặt mẹ để chắc chắn rằng bà không có vẻ gì bất thường mới yên tâm.

Bích Hoa dùng vá nếm thử chè đậu đỏ, sau khi hài lòng với vị của món ăn, bà gật đầu và mỉm cười: "Thịnh Đinh đến sao?"

Tống Minh Nhiên bĩu môi nhìn mẹ: "Con không nói về Thịnh Đinh đâu, lần này là bạn học của con." Cậu đưa mắt nhìn lên lầu, sau đó thì thầm với mẹ: "Mẹ đừng cho Hàn Bách biết ngay nhé, em ấy sẽ lại cằn nhằn con cho mà xem."

Bích Hoa đặt vá xuống, nhướng mày thắc mắc, quay sang hỏi Tống Minh Nhiên: "Sao em lại cằn nhằn con?"

Tống Minh Nhiên cười trừ, nói: "Không có gì đâu mẹ, chỉ cần mẹ đừng nói cho em ấy biết là được." Nói xong, cậu lại chạy lên phòng, khoá cửa lại. Vừa vào phòng, cậu vui vẻ lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Giảng Nam.

Cậu vừa gọi, bên kia ngay lập tức bắt máy, như thể đã chờ cuộc gọi này từ lâu.

"Mẹ tớ đã đồng ý cho cậu đến rồi, nhưng sáng nay cậu không cần mang theo gì cả, cậu có mua mẹ tớ cũng không nhận đâu." Tống Minh Nhiên biết rằng Hứa Giảng Nam thường rất hào phóng và có thể sẽ mua đủ thứ, dù gia đình cậu có thực sự cần những món đồ đó hay không.

Hứa Giảng Nam suy nghĩ một lát, chỉ im lặng nhìn vào màn hình. Tống Minh Nhiên lo lắng rằng Hứa Giảng Nam có thể cảm thấy không vui, vội vàng lên tiếng xoa dịu: "Cậu sao vậy? Cậu giận tớ sao? Đừng giận nữa mà, tớ chỉ sợ cậu lại mua những thứ không cần thiết thôi."

"Càng nhìn em, anh càng cảm thấy em như một người vợ lý tưởng, rất tuyệt vời! Sau này, anh cũng sẽ đỡ phải lo lắng về tiền bạc."

Nghe đến hai từ "người vợ", Tống Minh Nhiên đỏ mặt đến tận vành tai, vội vàng che camera lại. Cậu không ngờ rằng Hứa Giảng Nam lại đưa ra một lời khen bất ngờ như vậy, khiến cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng.

"Giảng Nam ơi, cậu đừng nói nữa được không? Tớ thật sự không muốn nghe thêm chút nào đâu."

Hứa Giảng Nam nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt hắn không rời khỏi Tống Minh Nhiên, như thể đang cân nhắc một điều gì đó. Sau một lúc, hắn mới chậm rãi lên tiếng: "Em chỉ cần gọi anh một tiếng 'anh', thì anh sẽ bỏ qua cho em."

Tống Minh Nhiên biết rằng điều này không phải là không thể, nhưng cậu không tài nào gọi Hứa Giảng Nam là 'anh' được. Mỗi lần cậu gọi như vậy, Giảng Nam lại càng trêu đùa, khiến cậu lúng túng không biết đối phó thế nào.

"Tớ không kêu đâu, cậu chẳng bao giờ nghiêm túc cả. Toàn làm những thứ cậu muốn, còn tớ lúc nào cũng phải thuận theo ý cậu. Cậu mơ đi!" Tống Minh Nhiên dứt lời với giọng mạnh mẽ, nhưng chỉ bởi vì cậu và Hứa Giảng Nam không ở cùng một chỗ. Nếu họ đang đối diện, cậu chắc chắn không dám thốt ra những lời như vậy.

"Bé ngoan ơi, gọi một tiếng 'anh' khó vậy sao em?" Giọng của Hứa Giảng Nam vang lên, vừa nhẹ nhàng vừa tha thiết, như thể đang cầu xin. Nhưng bên dưới lớp vỏ đáng thương đó, cậu vẫn cảm nhận được sự trêu đùa, khiến tim cậu đập nhanh hơn, dù cậu không muốn thừa nhận.

Tống Minh Nhiên không kiềm chế được nữa, cậu thực sự không thể trụ vững trước Hứa Giảng Nam. Mỗi khi hắn cất lên cái giọng điệu nhẹ nhàng mà lại đầy sức nặng đó, Tống Minh Nhiên lập tức cảm thấy lòng mình mềm đi. Không ít lần, chỉ vì giọng nói đó mà cậu phải nhượng bộ, làm theo những yêu cầu của Hứa Giảng Nam.

"Anh ơi, chúc anh buổi sáng tốt lành. Em cúp máy trước nha." Tống Minh Nhiên buông lời, kèm theo một nụ cười nhẹ nhàng khiến ai cũng phải xiêu lòng. Đó là cách cậu dỗ dành, như một cách tự bảo vệ bản thân trước sự lấn lướt của Hứa Giảng Nam.

______

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Hứa Giảng Nam, Tống Minh Nhiên không thể kìm nén được cảm xúc, vội vã chạy vào nhà vệ sinh. Tim cậu vẫn đập nhanh, đôi má nóng bừng như bị thiêu đốt. Hôm nay, cậu mặc chiếc áo đỏ nổi bật, rực rỡ như chính sức sống của tuổi trẻ.

Bên dưới lầu, ba mẹ cậu và Tống Hàn Bách đều đã ngồi lại ở phòng khách, trò chuyện rôm rả. Khi Tống Minh Nhiên bước xuống, cậu có chút ngượng ngùng, đôi má ửng đỏ. Nhờ Hứa Giảng Nam mà cậu là người xuống trễ nhất trong nhà, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu với những cái nhìn đầy nghi vấn.

Ông Trình Quân cười, nheo mắt nhìn cậu: "Hôm nay Tống Minh Nhiên đẹp quá nhỉ?" Cậu biết ba mình đang trêu đùa, nhưng không khỏi cảm thấy lúng túng. Cậu mặc chiếc áo đỏ này chỉ vì Hứa Giảng Nam đến, nhưng giờ thì ai cũng chú ý và trêu chọc cậu.

"Tại con thấy cái áo này lâu lắm rồi không mặc, nên con lấy mặc vì sợ không vừa nữa." Tống Minh Nhiên biện minh, giọng cố gắng giữ bình tĩnh. Cả nhà nhìn cậu, có người khẽ cười, nhưng dường như lời giải thích của cậu cũng tạm chấp nhận được.

Bích Hoa cắn một miếng táo giòn rụm, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: "Một lát nữa bà Ái sẽ qua ăn Thất Tịch cùng với gia đình chúng ta."

Tống Minh Nhiên khẽ mỉm cười, đáp lại: "Như vậy thì sẽ thêm vui chứ sao ạ. Hàn Bách, đi theo anh mua chút đồ đi."

Tống Hàn Bách thở dài, lười biếng chẳng muốn đứng dậy, nhưng ánh mắt đầy kỳ vọng của anh trai khiến cậu không thể từ chối. Cuối cùng, cậu cũng phải miễn cưỡng đứng dậy, bước theo sau làm người xách đồ cho Tống Minh Nhiên, lòng thầm nghĩ về việc lần tới sẽ cố tránh những cuộc đi chợ bất đắc dĩ thế này.

______

Tống Minh Nhiên và Tống Hàn Bách trở về với tay đầy ắp nước ngọt. Tống Hàn Bách nhíu mày, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu khi quay sang Tống Minh Nhiên: "Nhà chỉ có chúng ta là uống nước ngọt, sao anh lại mua nhiều thế? Uống không hết lại bị mắng cho xem."

Tống Minh Nhiên cười nhẹ, khẽ nhún vai: "Thì hôm nay uống nhiều một chút cũng không sao."

Tống Hàn Bách nhìn anh trai, lòng đầy nghi ngờ, ánh mắt dò xét: "Hôm nay nhà ta có khách sao?"

Câu nói của Tống Hàn Bách như đánh trúng tim đen của Tống Minh Nhiên. Cậu giật mình lúng túng, cố giấu nỗi bối rối sau nụ cười: "Em đúng thật là thông minh." Cậu nói với vẻ tự nhiên, dù trong lòng có chút lo lắng bị phát hiện: "Một lát nữa sẽ có khách đến chơi, nên anh mua nước ngọt nhiều một chút."

"Khách nào?" Tống Hàn Bách thắc mắc, nhưng ngay khi câu hỏi vừa dứt thì cả hai đã về đến nhà. Trước cổng, một chiếc moto đen bóng dựng sừng sững, thoáng nhìn thôi Tống Hàn Bách cũng đoán được ai là người đến.

Tống Hàn Bách quay sang nhìn anh mình, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ và nguy hiểm: "Khách mà anh nói là người này sao?"

Tống Minh Nhiên cảm thấy bị áp lực dưới cái nhìn sắc bén của em trai, vội vàng tìm cớ để trốn tránh sự tra khảo. Cậu lúng túng nhích một bước về phía cửa: "Chắc là mẹ đang chờ chúng ta đó, anh vào trước nha."

Hứa Giảng Nam đang ngồi trong phòng khách, thưởng thức trà cùng ông Trình Quân. Khi nhìn thấy Tống Minh Nhiên, hắn nở một nụ cười tự nhiên: "Cậu về rồi sao?"

Tống Minh Nhiên mở to mắt, không khỏi ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của Hứa Giảng Nam. Cậu cũng cảm thấy hơi bối rối: "Tớ vừa mới mua nước về, cậu ngồi ở đây chơi nhé. Tớ vào bếp phụ mẹ một lát."

Tống Hàn Bách không theo sau Tống Minh Nhiên, mà ngồi xuống ghế đối diện Hứa Giảng Nam. Cậu ta quan sát một lúc, vẻ mặt có phần nghi ngờ: "Là anh của em mời anh đến sao?"

"Đúng vậy." Hứa Giảng Nam trả lời ngay lập tức, không tỏ ra chút lưỡng lự nào.

"Những túi đồ đó cũng là anh mua sao?" Tống Hàn Bách tiếp tục hỏi, ánh mắt không rời khỏi Hứa Giảng Nam, đầy vẻ thắc mắc.

Hứa Giảng Nam nhìn cậu ta với vẻ bình thản, miệng vẫn giữ nụ cười: "Đúng vậy."

Tống Hàn Bách nhíu mày, hỏi: "Anh thật sự dư tiền đến vậy sao? Những món đồ đó nhà em không dùng, anh mua đến làm gì?"

Hứa Giảng Nam đáp lại, nhưng chỉ chú trọng vào một phần câu hỏi, vẻ mặt không kìm được sự châm biếm: "Em tinh mắt thật, chỉ nhìn qua một chút đã biết anh dư tiền." Hắn đang cố chọc tức Tống Hàn Bách.

Để ngăn chặn cuộc tranh cãi ngày càng căng thẳng, ông Trình Quân đứng dậy, can thiệp với giọng nghiêm nghị: "Được rồi, để ba can thiệp một chút. Đồ ăn sắp được dọn lên rồi, chúng ta mau vào bếp thôi.

Tống Minh Nhiên đang phụ mẹ mang món ăn ra bàn, mắt liếc thấy cậu nhóc chăm chỉ đang giúp đỡ mẹ trong bếp. Hứa Giảng Nam đi đến gần, hắn nhẹ nhàng lấy dĩa xôi gấc từ tay Tống Minh Nhiên: "Để đó tớ làm cho."

Rồi hắn đi vào bếp, cười tươi nói với Bích Hoa rằng mình muốn phụ bà một tay. Với sự nhiệt tình và sự tận tâm của Hứa Giảng Nam, cả gia đình cảm thấy dễ chịu và ấn tượng, khiến không khí trở nên ấm cúng hơn.

____

Sau khi mọi việc hoàn tất, phòng bếp ngập tràn tiếng cười nói rôm rả. Ngày lễ Thất Tịch cũng là dịp để gia đình quây quần bên nhau thưởng thức chè đậu đỏ. Dù không phải là phong tục truyền thống, nhưng món ăn này góp phần gắn kết các thành viên lại gần nhau hơn.

Bà Ái, sau khi nhìn thấy gương mặt của Hứa Giảng Nam, lên tiếng khen ngợi: "Ui chao, cậu nhóc này mặt mày rất xán lạn, rất đẹp trai." Bà quay sang Tống Minh Nhiên, với ánh mắt đầy ấm áp và tò mò: "Minh Nhiên, cháu tìm đâu ra một cậu bạn như thế vậy?"

Tống Minh Nhiên có phần lúng túng, không biết phải trả lời thế nào. Cậu quay sang Hứa Giảng Nam, ánh mắt cầu cứu: "Cậu nói gì đó đi." Tống Minh Nhiên thì thầm với Hứa Giảng Nam.

Nhìn thấy vẻ bối rối đáng yêu của Tống Minh Nhiên, Hứa Giảng Nam không nở trêu chọc thêm. Hắn nhẹ nhàng trả lời thay Tống Minh Nhiên: "Em ấy, à không, cậu ấy học rất giỏi. Cháu rất thích những người như vậy, nên cháu đã chủ động bắt chuyện với cậu ấy trước."

Trong khoảnh khắc đó, tim Tống Minh Nhiên như ngừng đập vì cậu nói lỡ miệng của Hứa Giảng Nam. Tống Hàn Bách nghe xong, liền bĩu môi, vẻ mặt thể hiện sự đánh giá và có phần châm chọc.

"Tốt quá, Minh Nhiên nhà ta được khen như vậy thật đáng ngưỡng mộ." bà Ái hài lòng, đáp lại lời nói của Hứa Giảng Nam.

Bữa ăn kết thúc, Tống Minh Nhiên và Hứa Giảng Nam đứng bên bồn rửa chén, trong khi mọi người đã quay lại phòng khách xem TV. Tống Minh Nhiên không rửa được cái bát nào vì Hứa Giảng Nam đã làm hết. Cậu đứng bên cạnh, thì thầm vào tai hắn với vẻ quan tâm: "Anh có mệt không?"

Hứa Giảng Nam bất ngờ quay lại nhìn cậu, nở nụ cười lưu manh và tự mãn: "Em đã chịu gọi anh rồi sao? Giờ thì anh thật sự rất muốn bắt nạt em."

Tống Minh Nhiên đỏ mặt, vội vàng lấy tay bịt miệng Hứa Giảng Nam: "Anh còn nói nữa là lần sau em không cho anh đến nhà em nữa đâu." Cậu phồng má, hờn dỗi nhưng vẫn không thể giấu được sự thẹn thùng.

Hứa Giảng Nam mỉm cười, hôn nhẹ vào lòng bàn tay của Tống Minh Nhiên, khiến cậu giật mình buông tay ra. Hắn nói với giọng đầy chân thành: "Ngày Thất Tịch này là quá đủ đối với anh rồi. Được ăn chè đậu đỏ cùng gia đình người yêu, thì còn gì để hối tiếc nữa?"

Tống Minh Nhiên nhéo nhẹ vào tay Hứa Giảng Nam, rồi quay ra nhìn mọi người trong phòng khách, chắc chắn rằng không ai để ý, cậu nói khẽ: "Anh đúng là đồ lưu manh."

Hứa Giảng Nam mỉm cười bất lực, gật đầu chấp nhận: "Anh là đồ lưu manh, nhưng chỉ lưu manh với em thôi."

Ngày Thất Tịch hôm nay thật đặc biệt. Trong phòng bếp, một ngọn lửa tình yêu bùng cháy không quá phô trương nhưng cũng không quá lặng lẽ. Họ đã biến nơi đó thành một không gian riêng tư, nơi chỉ có hai người cùng chia sẻ nhịp đập của trái tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro